Tình sử Chosun - Chương 20
Chương 20: Tái hợp hoan. Ly biệt sầu
Sau một tháng dưỡng thương, Yunho nhất quyết từ chối lời mời nán lại thêm ít ngày của Đường Minh Hoàng, cả nhóm chuẩn bị hành lý quay về Chosun. Đang lúc năm người đang bàn bạc ngày đi thì bên ngoài cửa cung nữ báo Thể Chân tới. Hiện giờ nàng là cửu công chúa, lấy tên An Bình công chúa. Nàng vốn là thiếu nữ có dung nhan mĩ lệ, sống trong cung cấm đã thay da đổi thịt. Trông nàng cao quý, xinh đẹp hơn với những thứ châu báu, lụa là đắt giá trên người.
“Công chúa đại giá quang lâm, chẳng hay có điều chi dạy bảo?” Yunho khẽ cúi đầu chào lúc Thể Chân bước vào phòng, cung nữ, thái giám sắp thành hai hàng đứng chầu ngoài cửa.
“Jung hoàng đế, ngài quá khách sáo rồi.” Thể Chân nghiêm nghị đáp lại. Rồi nàng nhoẻn nụ cười tinh nghịch nói. “Cứ gọi tôi là Thể Chân như trước đi.”
“Cung kính không bằng tuân mệnh.” Yunho cũng cười.
Mọi người bắt đầu cuộc trò chuyện như bình thường, không còn vị nể thân phận ai cao quý hơn. Chuyện vãn được hơn tuần trà, Yunho hắng giọng hỏi. “Chân cô nương hôm nay tới phải chăng để từ biệt?”
Đang nói cười, khuôn mặt Thể Chân lộ nét ưu sầu, nàng buồn bã gật đầu. “Phải, tôi muốn nói chuyện với Phạm đệ một chút.”
Bốn cặp mắt cùng ngó Ki Bum, người nãy giờ vẫn ngồi im thin thít. Nghe nhắc đích danh mình, y thở ra khe khẽ, chậm chạp đứng lên, nói. “Chúng ta đi dạo một lúc vậy.”
Ki Bum cúi chào bốn người ngồi tại bàn rồi đi thẳng ra ngoài cửa, Thể Chân từng bước nặng nề theo sau. Nhìn bóng hai người khuất sau dãy hành lang khúc khuỷu, Jaejoong cảm khái thốt.
“Thể Chân là một cô nương tốt, thật tội đã phải lòng người không nên thích.”
“Không biết nàng ta muốn nói gì với Ki Bum? Có phải là thổ lộ tình cảm? Cậu ta sẽ trả lời ra sao đây?” Junsu lo lắng. Trong nhóm thì Ki Bum khá thân với y, như một cậu em trai nhỏ, y sớm thấy được Ki Bum có tình cảm sâu đậm như thế nào với Thể Chân. Sau trận chiến mọi bí mật gần như được phơi bày, hiểu rõ thân phận của Ki Bum, Junsu càng thấy đau khổ giùm cậu em nhỏ. Tình duyên này nhận thì không được, mà từ chối lại chẳng đành.
“Chỉ còn cách từ chối thôi chứ biết sao giờ? Nhóc đó bản thân là hoạn quan, làm sao thành thân với người ta được!” Yoochun thản nhiên phán.
Junsu lườm Yoochun tia mắt sát thủ, cáu kỉnh gắt lên. “Không nói đâu ai bảo anh câm?”
“Gì chứ? Bộ tôi nói sai chắc!?” Yoochun gân cổ cãi. Liền bị Junsu giơ tay đánh vào vai một cú khiến y la làng. “Ái! Đau!!! Trúng vết thương rồi này!!!”
“Đã bị thương thì ngoan ngoãn ngồi im đi, xía miệng vào làm chi hả?” Bàn tay Junsu không buông tha tát vào má Yoochun, có điều đó chỉ là cái tát yêu, sợ còn chưa chạm vào da mặt y nữa là.
Thương tích của Yoochun so với Yunho thì nặng hơn nhiều. Vì y có thần lực hơn người nên mới trụ vững được, đến khi thái y khám bệnh cho biết thân thể Yoochun tích tụ khá nhiều vết thương từ nhiều năm trước, cái mới chồng lên cái cũ, răn đe y phải tranh thủ tịnh dưỡng nếu không muốn sau này để lại di chứng. Một tay Junsu lo sắc thuốc, bưng thức ăn cho Yoochun. Junsu dù ngoài miệng cứ càu nhàu nhưng ai cũng biết y ‘lòng này đã tỏ mặt ngoài còn e’, qua hành động chăm sóc Yoochun từng li từng tí.
“Đa tình tự cổ nan di hận, dĩ hận miên miên bất tuyệt kỳ.” Yunho đột nhiên chép miệng nói bâng quơ.
(Từ xưa đến nay có ai yêu mà không ôm hận, ngàn đời không dứt.)
Không biết Yunho ngâm nga hai câu thơ trên để ám chỉ ai. Có thể là đôi Thể Chân, Ki Bum. Cũng có thể là Yoochun, Junsu. Hay không chừng chính bản thân hắn. Yunho không biết, chỉ là hai câu thơ đột ngột thoát khỏi môi.
Jaejoong hơi nghiêng đầu liếc trộm Yunho, mắt chàng thoáng nét buồn, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Chàng thở dài thườn thượt, đưa mắt nhìn ra bên ngoài từng bông tuyết trắng rơi xuống từ trời xanh, nhuộm bạc cả không gian.
Tháng mười hai, đông sắp qua.
TV…………….TV
Ki Bum, Thể Chân không nói với nhau một lời, cứ lặng lẽ dạo bước trong vườn ngự uyển, cuối cùng họ nghỉ chân tại đình viên ở giữa vườn. Thể Chân đứng bên trong đình viên, Ki Bum đứng gần mé ngoài bậc thềm, dường như muốn tránh nàng càng xa càng tốt. Nhìn dáng lưng của y, lòng nàng đau như cắt, cố trấn tĩnh mở lời.
“Không biết khi nào đệ lên đường?”
Đưa mắt nhìn bông tuyết không ngừng rơi xuống, Ki Bum lãnh đạm đáp. “Chưa biết chừng, có thể là mai hoặc ngày mốt.”
Không gian chìm vào khoảng lặng, chỉ nghe tiếng tuyết rơi đọng trên cành cây. Một hồi lâu sau mới nghe Thể Chân nghẹn ngào thốt. “Chẳng lẽ không thể ở lại thêm được sao?”
Ki Bum chầm chậm xoay người lại đối mặt với nàng. “Hoàng thượng đã đi quá lâu, cần phải về nước xử lý chính sự. Không thể chậm trễ hơn được nữa.”
“Ta không cần bất cứ ai ở lại. Ta chỉ cần đệ mà thôi! Đệ có thể ở lại vì ta được không? Ta…” Thể Chân ngập ngừng, bối rối vò nát chiếc khăn tay bằng lụa, đoạn ngước mặt lên nói. “Ta lớn tuổi hơn đệ lại là phận nữ nhi, chủ động nói ra việc này thật đáng xấu hổ. Nhưng ta…”
“Tỷ có điều gì xin cứ nói, nếu trong khả năng đệ sẽ cố hoàn thành!” Ki Bum quả thật sẽ dốc sức làm tất cả điều nàng yêu cầu.
Thể Chân cắn môi nói. “Phụ hoàng muốn ta thành thân với Đinh Tiết Độ Sứ, nhưng ta đã lập tức từ chối ngay. Đệ có biết vì sao không?”
“Không biết.” Ki Bum lắc đầu.
“Đó là vì trong lòng ta chỉ có mỗi mình đệ, làm sao có thể gả cho người khác?” Thể Chân cười cay đắng. Giọng nàng nhẹ tựa gió thoảng, nhưng qua tai Ki Bum lại như sét đánh.
Tình cảm của hai người từ lâu vốn là chuyện không cần nói ra ai cũng hiểu, nhưng khi nó được xác định bằng lời nói, lại khiến y bàng hoàng chấn động tâm thần. Ngàn vạn lần y không muốn người khác có được nàng. Nhưng y có thể làm gì cho nàng đây? Bản thân y không xứng đáng sánh duyên cùng nàng. Việc y làm năm xưa đến tận bây giờ vẫn không chút hối hận, chỉ tiếc nàng đã đặt tình cảm lầm người. Ki Bum siết chặt nắm tay, lồng ngực nghẹn thở khi thốt lên câu nói.
“Tỷ nên làm theo lời bệ hạ.”
Thể Chân thoái lui mấy bước, run rẩy hỏi. “Đệ…đệ vừa nói gì?”
“Tỷ hãy thành thân theo lời bệ hạ và xóa hẳn những gì liên quan đến đệ ra khỏi ký ức.” Ki Bum nghiến răng lập lại, thanh âm chất chứa uất khí.
“Ngươi ghét ta?” Thể Chân hỏi, nước mắt lưng tròng.
Ki Bum rất muốn nói dối nhưng nhìn khuôn mặt bi thương của nàng, y không nỡ tuyệt tình, đành thở hắt ra, đáp. “Ngược lại, đệ rất thích tỉ. Nhưng đáng tiếc chúng ta không có duyên phu thê.”
“Yêu là yêu, không thích thì không thích, đâu cần lấy chữ duyên ra làm cái cớ?” Thể Chân cười khẩy, đôi mắt rực lửa, nàng đã chuyển nỗi thương tâm thành oán hận, gằn giọng. “Ngươi chỉ cần nói có chịu lấy ta hay không thôi!”
“Đệ rất tiếc là không thể.” Ki Bum buồn bã lắc đầu.
Lập tức đôi ngọc thủ của Thể Chân nhanh như chớp nắm lấy tử mạch nơi cánh tay Ki Bum. Y hoảng kinh, chỉ cần nàng dùng chút sức là y lập tức chết ngay, y không ngờ nàng lại ra tay hạ sát thủ, lắp bắp nói. “Chân tỉ…”
“Ta hỏi lại lần cuối. Ngươi ở lại đây hay không?” Thể Chân lạnh lùng.
“Hãy giết chết đệ đi.” Giọng nói của y không mang chút gì oán hận. Lập tức cảm nhận nơi tử huyệt bị một lực ấn nhẹ. Y mỉm cười nói. “Được chết trong tay tỉ, đệ rất mãn nguyện.”
Y nhắm mắt lại chờ cái chết đến gần, nhưng qua một lúc lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì xảy ra. Bàn tay giá lạnh của Thể Chân đã rời khỏi cánh tay y, Ki Bum mở mắt ra ngơ ngác. Nàng xoay lưng về phía y, nhạt giọng nói.
“Ngươi đi đi. Từ nay ta vĩnh viễn không muốn trông thấy ngươi nữa.”
Ki Bum đau lòng nhìn dáng lưng nhỏ bé của nàng. Y chầm chậm xoay lưng cất bước đi ra khỏi đình viên. Tuyết rơi trên tóc, trên y phục Ki Bum, cái lạnh bên ngoài làm sao bằng giá buốt trong tim. Gió nổi lên, thổi những hạt tuyết bay vào mặt y. Ki Bum đột nhiên xoay người lại, định bảo Thể Chân mau quay về cung kẻo nhiễm bệnh. Cũng nhờ cái xoay người đó giúp y phát giác nàng đang cầm con dao nhỏ, lưỡi dao dần hạ xuống cổ tay.
“Đừng!!!” Cùng lúc với tiếng kêu hoảng là thân người y lao trở lại đình viên, vừa kịp giữ cổ tay nàng lại trước khi vết cắt sâu hơn.
“Cho ta chết đi…có được không?” Nước mắt nàng tuôn rơi trên gò má, đôi mắt thất thần nhìn Kim Bum mà như không nhìn, giọng nói bi ai khiến lòng người quặn thắt.
Ki Bum vờ như không nghe, chú tâm băng bó vết rạch đỏ thẫm cắt ngang làn da trắng nhợt. Cổ tay nàng nằm gọn trong lòng bàn tay y, mong manh và yếu ớt biết bao. Đến lúc này y không thể giữ lòng sắt đá được nữa, bất nhẫn nói.
“Tội tình gì tỉ phải làm vậy? Thân thể do cha mẹ sinh ra, chết dễ sống mới khó, sao tỉ lại đi làm chuyện dại dột?”
“Mặc ta! Ta không cần ai quan tâm! Sống trên đời này còn ý nghĩa gì chứ?!” Nàng đột nhiên nổi giận, nàng không muốn mình yếu đuối đến mức để y thương hại, nhưng giọt lệ không ngăn được cứ lã chã rơi trên khuôn mặt ngọc. “Gia gia và mẹ ta chết rồi. Cha ta còn có các huynh đệ, tỉ muội khác. Trên đời này đã chẳng còn ai quan tâm đến ta nữa!!!”
Ki Bum cảm thấy đau lòng khi nghe câu oán trách quá đỗi bi ai, y rất thấu hiểu nỗi lòng nàng, nỗi khổ mồ côi. Bất chấp sự tị hiềm nam nữ, y ôm nàng vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng. “Tỷ không được nghĩ bậy. Trên đời này ít ra có đệ lo lắng cho sự an nguy của tỉ.”
“Ngươi không có thương ta! Ngươi bức hiếp ta!!!” Thể Chân khóc thút thít, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Ki Bum sợ sau này nàng sẽ lại tìm cách quyên sinh, y đành cắn răng thì thầm vào tai nàng. “Được rồi, đệ sẽ nói cho tỉ nghe một bí mật.”
Không hiểu y đã nói gì, khi nghe xong trên môi Thể Chân đã nở nụ cười dù khuôn mặt còn ướt lệ, nàng dịu dàng nói. “Thì ra chàng không phải không thích thiếp mà là vì nguyên nhân đó.”
“Phải. Ta không muốn nàng lỡ dỡ một đời con gái vì người như ta.” Ki Bum thở dài.
Nàng nắm chặt đôi tay y, ngước làn thu ba chất chứa nhu tình mật ý nhìn y, buồn bã nói.
“Chỉ cần thiếp biết chàng thật lòng thương thiếp, dù kiếp này không nên duyên phu thê thì thiếp cũng mãn nguyện lắm rồi. Trong lòng thiếp đã nguyện là thê tử của chàng, xin đừng quên.”
Trong lòng Ki Bum dậy sóng, kích động ôm siết lấy nàng, thương tâm nói. “Kiếp sau. Nhất định kiếp sau ta sinh ra là một nam tử hán chân chính. Đến lúc đó ta sẽ mãi mãi bên nàng, không chia lìa nữa!”
“Thiếp chờ chàng. Chàng là phu quân duy nhất của thiếp, kiếp này hay kiếp sau, vĩnh viễn…” Thể Chân mỉm nụ cười đong đầy nước mắt, không biết là giọt nước mắt của vui hay buồn?
Hai đôi môi lần tìm đến nhau, áp chặt như chẳng muốn tách rời.
Tình yêu sao lại bi thương như vậy?
Rõ ràng yêu nhau nhưng không thể đến với nhau.
Không phải là tử biệt mà kiếp này chỉ có sinh ly.
Còn gì đau đớn cho bằng?
Jaejoong lặng nhìn tuyết rơi bên ngoài khung cửa sổ, chăm chú đến mức không hề phát giác Yunho đã đứng sau lưng từ lúc nào. Hắn cũng nhìn ra ngoài khoảng trời mênh mông màu trắng, chợt nói.
“Đệ còn đang nghĩ đến chuyện của hai người kia?
Jaejoong giật mình, lúc này mới phát hiện ra hắn. Chàng xoay người lại hỏi. “Sao anh biết?”
Yunho nhún vai. “Từ lúc đệ nói ra ngoài vườn ngự uyển kêu hai người họ về cùng ăn chung một bữa cơm chia tay, sau đó chỉ trở lại có một mình rồi cứ đứng thừ người như thế này là ta biết ngay.”
Jaejoong chớp mắt vài cái rồi gật đầu. “Phải, tôi chợt nghĩ một câu nói lúc xưa sư phụ từng nói quả thật rất có lý.”
“Atula Vương ư? Đó là câu gì?” Yunho tò mò hỏi.
“Người đa tình thường rất vô tình.”
“Hả? Khó hiểu thật. Đa tình và vô tình vốn là hai cực trái ngược, sao có thể gộp chung lại được?” Yunho cau mày.
“Vì kẻ đa tình thường không nỡ làm những người tương tư mình phải đau lòng, chính thái độ thiếu dứt khoát cho những người đó hỉ vọng, khiến họ đau khổ không sao thoát được.” Jaejoong giải thích.
“Bởi vì ai cũng muốn mình chỉ là duy nhất trong tim người thương. Kẻ đa tình lại có quá nhiều mối nhân duyên, nỗi bất an mình có được người ta yêu thích hay không khiến kẻ tương tư thêm sầu khổ.” Yunho tiếp lời.
“Anh đã thông rồi đó.” Jaejoong bật cười. “Người tỏ ra vô tình chỉ vì không muốn kẻ thương mình phải đau khổ, tại vì họ biết bản thân không thể đem đến hạnh phúc cho người đó. Vậy anh hãy nghĩ xem, giữa kẻ đa tình và người vô tình, ai nhẫn tâm hơn?”
“Cái chuyện tình ái sao mà rắc rối phức tạp!” Yunho nhăn mặt.
“Đó là tại vì anh chưa từng yêu nên mới không thể hiểu.” Jaejoong hấp háy đôi mắt đen láy.
“Ai nói ta không biết yêu?” Yunho trợn mắt cãi lại.
“Thế hãy nói thử xem anh là người đa hay vô tình?” Chàng cười mỉm hỏi khó.
Yunho bí lối, chợt hắn nghĩ ra một sáng kiến, hỏi ngược lại chàng. “Còn Jaejoong thì sao?”
“Vô tình.” Những hạt tuyết bay nhẹ xuống khung cửa sổ, rơi vào lòng bàn tay chàng chìa ra, tan mất.
Yunho nhìn sững chàng như không ngờ câu trả lời đó. Hắn gục gặc đầu rồi xoay người lại đi tới bàn Yoochun, Junsu đang ngồi hăng say cãi nhau. Hắn thò đầu vào hỏi một câu. “Ê, hai người có biết thế nào là đa tình và vô tình không?”
“Gì vậy chứ!? Người ta đang nói chuyện, tự nhiên chen vô nói nhảm cái quỷ gì thế!?” Junsu cau có.
“Đúng rồi đó, ngài hãy leo lên giường nằm nghỉ đi, đừng làm phiền bọn tôi!” Yoochun thêm vào, sau đó quay sang nói với Junsu. “Tôi đã nói phải có gà mới đẻ ra trứng!”
“Nhưng nếu không có trứng sao nở được gà con?” Junsu đập bàn cãi lại.
“Tôi nói có gà rồi mới có trứng!”
“Tôi nói có trứng rồi mới có gà!”
Yunho chán nản đứng lên, miệng lầm bầm. “Hai người cũng rỗi hơi thật, lôi cái chuyện lòng vòng không có kết quả này ra cãi nhau.”
Jaejoong không hề nghe thấy những gì diễn ra trong căn phòng, chàng đưa ánh mắt hờ hững nhìn ra ngoài trời, nơi có một tương lai mờ mịt không thể biết trước.
TV……………..TV
Ngày cả bọn lên đường là lập xuân, đích thân Đường Minh Hoàng dẫn đầu văn võ bá quan tiễn ra tận ngoài cổng hoàng cung. Yunho xoay lại nói. “Đường xa ngàn dặm, bệ hạ tiễn đến đây là được rồi.”
“Đất nước trẫm nợ ơn ngài mới thoát khỏi nạn binh đao, bắt gọn phản tặc. Sau này nếu có gì cần giúp đỡ xin cứ nói, trẫm hứa sẽ tận sức.”
“Có câu nói này của bệ hạ, ta vô cùng cảm kích.” Yunho cười, trong lòng trút được gánh nặng nghìn cân. Được sự hậu thuẫn từ một đất nước lớn mạnh như vậy, từ đây hắn đã có thể an tâm ngủ yên.
Thể Chân ngồi thừ người trong phòng, rèm buông trướng rũ, cả căn phòng tối đen như chính tâm trạng nàng hiện giờ. Nàng không khóc, chỉ ngồi lặng yên trên ghế như một hình nhân. Người đã đi, mang theo cả linh hồn của nàng. Gặp gỡ nhau nào có bao lâu, mà nỗi tương tư lại sâu rộng hơn biển. Dù không thể gặp mặt, dù có cô đơn đến thế nào đi nữa, chỉ cần lưu giữ trong tim hình bóng đối phương đã là quá đủ.
Điều kỳ diệu khiến hai người xa lạ quyến luyến nhau đến mức sẵn sàng hỉ sinh vì nhau, chính là cái mang tên ái tình.
Ki Bum bước được bốn, năm bước lại quay đầu nhìn hoàng cung, nơi có người nắm giữ chìa khóa trái tim y, hiện giờ cánh cửa đó mãi mãi khép kín. Yunho vỗ nhè nhẹ lên vai y, giọng cảm khái.
“Bum nhà ta đã lớn rồi.”
Ki Bum cúi gằm mặt, lầm lũi bước, trông y thật cô độc dù xung quanh là những người thương mến y. Mọi người trong lòng đang cùng một suy nghĩ, tiếc thương cho mối lương duyên không thành nên giai ngẫu.
Đừng khóc, xin đừng khóc
Ta đã không còn có thể lau chúng đi
Ta sợ nhìn thấy nàng
Vì sẽ khiến trái tim ta đau đớn hơn
Thế nên bây giờ ta phải đi thôi
Bây giờ ta sẽ đi đến một nơi không có nàng
Như vậy mới có thể xóa đi hình dáng nàng
Khi thời gian qua đi
Nếu ta còn có thể gặp lại
Nếu ta còn có thể chạm vào nàng một ngày nào đó
Ta sẽ không từ bỏ nữa
TV…………TV
Nhóm năm người thả bộ chầm chậm trên quan lộ, tận hưởng không khí mát lành yên ả, bầu trời trong xanh không gợn mây, gió hiu hiu thổi. Qua bao ngày sóng gió, cảm giác sắp về nhà khiến tất cả thấy tinh thần cực kỳ thoải mái. Yunho lên tiếng lúc năm người ngồi nghỉ chân tại một trà quán ven đường.
“Hay chúng ta ghé qua phủ Khai Phong ở tỉnh Tế Nam chơi một chuyến trước khi về?”
“Hay đó!” Ki Bum tán đồng.
“Tế Nam tuy là một địa danh đáng để viếng thăm, nhưng vật giá đắt đỏ không thua gì Giang Nam, người lại đông. Tốt nhất chúng ta đừng tới khiến sự sinh.” Jaejoong lập tức bàn lùi.
“Nhị công tử nói phải lắm, chúng ta hãy mau mau về nước, còn ở đất địch ngày nào ta còn phải cảnh giác, giới bị ngày đó.” Yoochun nghiêng về phía Jaejoong. Cả bọn nhất trí cứ xưng hô như cũ, vì còn ở Trung Nguyên, lộ ra là người nước khác không chừng sẽ gây ra nhiều rắc rối chẳng mong đợi.
“Con người từ lúc sanh ra đã phải đương đầu với mạo hiểm lớn lao, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bị địch nhân tập kích thì chỉ có nước chết sớm thôi.” Yunho bĩu môi phản bác. “Vả lại chúng ta có tiền thì lo gì? Hơn nữa vua Đường sợ trên đường về chúng ta bị thiếu thốn nên đã cho ấn tín, cứ ghé đại tiền trang nào đó, lấy mấy ngàn vạn lượng còn được!”
“Hiếm khi có dịp đến đây, đi xem một vòng cũng tốt.” Junsu đặt tách trà xuống, chậm rãi góp lời.
Thật ra y đang cố ý kéo dài thời gian, khi về đến Chosun sẽ không còn dịp kề cận Yunho, coi như mất cơ hội giết chết hắn. Y không sợ nhiệm vụ thất bại sẽ bị trừng phạt, y chỉ không muốn thấy vẻ mặt thất vọng của chủ nhân. Một đứa mồ côi như y, nếu không nhờ chủ nhân đem về nuôi thì sớm đã chết đói ngoài đường do chiến tranh liên miên. Dù sau đó y chịu cực khổ vô cùng tận để trở thành sát thủ ưu tú nhất, đôi tay vấy đầy máu tanh. Trong lòng y không bao giờ muốn giết người, nhưng vì cảm cái ân cứu mạng của chủ nhân, bất cứ khi nào được giao phó nhiệm vụ y đều cố gắng hoàn thành.
Junsu đã lên tiếng thì đương nhiên Yoochun liền nghe theo, chỉ còn một mình Jaejoong sao chống cự nổi? Chàng thở dài, than.
“Không nên giao ngân lượng cho anh giữ nếu chẳng muốn có ngày làm khất cái.”
Yunho cười tỉnh bơ. “Thế là đã quyết định đến Khai Phong phủ rồi ha?”
TV…………….TV
Thời xa xưa không hề có phương tiện vận chuyển hiện đại như bây giờ, muốn đi đâu người ta phải dùng đôi chân của mình, số ít người giàu dùng xe ngựa để đi lại. Thế nên tuy tỉnh Tế Nam tính theo đoạn đường giao thông chạy bây giờ thì không xa mấy, nhưng bọn Yunho phải mất đúng bảy ngày mới tới được ngoại ô thành. Lúc đến nơi thì trời đã sụp tối, đi thêm nửa ngày đường mới vào trong thành, cả nhóm quyết định nghỉ chân tại khách điếm Duyệt Lai.
Đó cũng là đêm Junsu quyết định hành động. Phủ Khai Phong có một vị quan nổi tiếng liêm chính, ông ta chưa bao giờ xét xử vụ nào không tra ra hung thủ hay xử lầm án oan. Nếu y gây án trong thành nhất định không thể tránh được cảnh tù tội, vậy nên đêm nay là cơ hội tốt nhất để hạ sát Yunho. Ban chiều Junsu mượn cớ đi lạc đã lẻn vào nhà bếp bỏ thuốc ngủ trong canh, y hạ độc cả nồi nên những thực khách ăn phải đều ngủ say li bì. Yoochun dù mũi thính đến đâu cũng vô phương phát hiện điều gì khác lạ. Loại thuốc ngủ này còn diệu dụng là người bị trúng thuốc khoảng hai canh giờ sau mới bất tỉnh, nên họ tuyệt không thể tìm ra nổi kẻ ra tay. Để tránh nghi ngờ, khi thức ăn dọn lên Junsu là người đầu tiên ăn sạch hết phần của mình, kể cả canh có thuốc mê. Dĩ nhiên y đã nuốt thuốc giải từ trước nên chẳng hề hấn gì.
Khuya canh ba, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ rọi lên khuôn mặt trắng xanh đẹp như ngọc thạch của Junsu. Y đứng nơi chân giường không hề chớp mắt, chỉ nhìn chăm chăm vào người đang say ngủ, trông y giống hệt bức tượng. Dù sao y vẫn là con người, y nhất định phải ‘động’. Ánh trăng đổi hướng, chiếu lên cái bóng dài in trên tường, cái bóng ‘nhích động’ cánh tay, lưỡi kiếm lóe tia hàn quang chết chóc. Thanh kiếm giơ càng cao, tử thần càng đến gần bên Yunho, bất quá hắn đang say ngủ nên chẳng hay biết gì để mà chào hỏi người khách lạ. Thanh kiếm thần tốc hạ xuống, tưởng như máu đỏ sẽ bắn phụt ra, tiếng kêu nấc nghẹn sẽ thốt lên. Nhưng không, không gian yên tĩnh đến rợn người, chỉ nghe hơi thở đều đều của Yunho. Lưỡi kiếm đã dừng ngay khi vừa chạm vào da cổ hắn, lòng bàn tay Junsu lạnh ngắt.
“Đã biết có thuốc độc sao anh còn cố uống, lỡ tôi liều mạng không đưa thuốc giải, ngay lúc đó ra tay giết chết tất cả thì sao?”
“Trên đời không có gì là chắc chắn, dù là thiên tài tuyệt đỉnh thông minh vẫn mắc sai lầm như thường. Chỉ là tôi đã đánh cuộc.”
“Đánh cuộc cái gì?”
“Cuộc bằng chính sinh mạng tôi về nhân cách của cậu, và cuối cùng tôi đã thắng.”
Junsu lắc mạnh đầu cố trấn tĩnh, tay siết chặt đốc kiếm, hạ quyết tâm ấn mạnh lưỡi kiếm đang kề ngay cổ Yunho.
“Cuộc bằng chính sinh mạng tôi về nhân cách của cậu, và cuối cùng tôi đã thắng.”
“Cuộc bằng chính sinh mạng tôi…”
Lời của Yoochun lập lại liên tục trong đầu Junsu, thanh âm ngày càng lớn làm tai y ù đặc. Từng ngón tay buông lỏng khiến thanh kiếm rơi xuống đất tạo nên tiếng ‘keng’ ngân vang. Junsu giật mình, hấp tấp nhặt thanh kiếm rồi phóng vụt qua cánh cửa sổ để mở, phi thân lên nóc nhà lao về phía cánh rừng. Y vung kiếm chém loạn xạ trong không khí, tuy không ra chiêu thức nhưng rất uy mãnh, tiếng kiếm phong rít vù vù. Y tung người đá mạnh vào thân cây khiến cành cây chấn động, lá rơi rợp trời, lưỡi kiếm sắc bén liên tục vung ra phóng kiếm khí đâm thủng vào giữa chiếc lá trước khi lá cây rơi xuống mặt đất. Y cứ múa kiếm điên cuồng cho đến khi kiệt sức gục người xuống mặt đất trải thảm lá cây, mấy trăm hoặc mấy nghìn chiếc lá đều tả tơi chẳng có cái nào nguyên vẹn. Y gục đầu, tay đấm mạnh xuống đất liên hồi đến rướm máu, nghiến răng thét.
“Tại sao? Tại sao ta không làm được? Tại sao không thể xuống tay chỉ vì lời nói của hắn? Ta mắc bệnh gì thế này?!”
“Không ra tay được là vì ngươi đã động tình. Căn bệnh của ngươi là tương tư.”
Lời đáp cho câu hỏi của Junsu vang giữa thinh không, khu rừng tĩnh mịch càng thêm rùng rợn bởi tiếng nói như vọng khắp bốn phía hệt quỷ u linh. Khuôn mặt Junsu lộ nét kinh ngạc nhưng không hề sợ hãi, y cũng không cố tìm kiếm nơi phát ra tiếng nói như đa số người gặp phải tình huống tương tự sẽ làm. Y bình tĩnh đứng lên, phủi sạch đất và lá cây dính trên áo, vòng tay, cúi thấp người cung kính nói.
“Tham kiến chủ nhân. Nếu biết người tới đây thuộc hạ đã đón tiếp từ trước, xin chủ nhân thứ lỗi cho thuộc hạ.”
Có tiếng thở dài khe khẽ. “Junsu, ngươi lúc nào cũng nguyên tắc. Ta đã nói hãy miễn lễ nghi rườm rà bao nhiêu lần, sao ngươi không chịu nghe?”
“Phân ngôi chủ, tớ là để định rõ thân phận mỗi người, lễ nghi là thứ cần phải có, không thể bỏ qua.” Junsu đứng thẳng người như ngọn cờ, kiên quyết nói.
‘Thôi tùy ngươi.” Giọng nói thần bí ra vẻ bất lực, rồi trầm giọng thốt. “Khi ngươi vào Khai Phong phủ, nếu có thấy ta hãy làm như không hề quen biết.”
“Thuộc hạ rõ.”
“Tốt lắm. Lần sau gặp lại ta sẽ có chỉ thị khác cho ngươi.”
“Cung nghênh chủ nhân thượng lộ bình an.”
Không có tiếng gió rít hay tiếng động nhỏ nhặt nào khác, khu rừng trở lại vẻ tĩnh mịch trước khi bị Junsu đến quấy phá. Y cứ đứng im tại chỗ, thân người căng cứng thẳng đơ như cương thi độ nửa canh giờ. Sau khi biết chắc trong rừng không còn ai ngoài mình, y mới chầm chậm xoay người, cất bước đi về khách điếm.