Truyen SEX GAY,
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
Đăng nhập Đăng Ký
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Đăng nhập Đăng Ký
Prev
Next

Tình sử Chosun - Chương 11

  1. Home
  2. Tình sử Chosun
  3. Chương 11
Prev
Next

Chương 11: Mưu sát bất thành

Càng đến gần kinh thành binh lính càng kiểm soát gắt gao. Nếu trên đường đi có rừng, đình miếu, nhóm Yunho tuyệt không trọ lại khách điếm hay nghỉ nhà dân. Con đường tuy dài nhưng rồi cũng phải tới điểm dừng, chẳng mấy chốc nhóm Yunho đã gần đến đích, chỉ cần vượt qua ngọn núi Vân Sơn là tới nơi thiên tử cư ngụ. Lúc ấy bầu trời đã ngả màu sẫm, cả bọn quyết định vào trong núi nghỉ ngơi, bỏ ngoài tai lời khuyến cáo của dân địa phương.

“Tại sao không thể vào ngọn núi này?” Jaejoong hỏi.

“Vì chỗ đó có quỷ, đã vào rồi thì không thể sống sót trở ra. Các vị đừng nên đường đột vào để uổng mạng.” Thôn trưởng miễn cưỡng giải thích.

Nhóm Yunho đời nào tin có thần, quỷ. Nếu thần tiên thật tồn tại, trên đời đã không còn người khốn khổ, lắm chuyện oan trái. Nếu thế gian có quỷ dữ, con người đâu còn mạng sống để mặc tình giết chóc muôn loài, sát hại cả đồng loại như hiện nay? Sáu người không tin vào chuyện thần thoại, họ chỉ tin vào sức mạnh đôi tay, chính bản thân mình và bằng hữu. Thứ sờ không được, chưa từng thấy họ tuyệt không bác bỏ nhưng cũng chẳng tin.

Màn đêm nhanh chóng buông rũ xuống cánh rừng, cảnh vật chợt trở nên âm u, tiêu điều. Xuân đã qua khiến cảnh rừng thêm hoang liêu dưới ánh trăng. Jaejoong định ngả lưng nằm xuống chợt nghe tiếng sáo du dương. Tiếng sáo lúc lên cao vút, khi lại trầm bổng, như oán như than, như hỷ như hoan, đánh động tâm tư chàng. Tò mò, chàng đứng lên nhẹ nhàng khép cánh cửa miếu đã cũ kỹ, tránh làm thức giấc những người đang nằm say ngủ. Chàng bước ra ngoài, hít thở không khí lành lạnh buổi đêm, chân bước theo hướng phát ra tiếng sáo. Gần miếu hoang có một cây đại thụ khá to, chàng dùng khinh công phi thân lên đó, rồi từ cành cây nhảy lên mái miếu. Thân pháp nhẹ nhàng đáng ra không gây tiếng động, nhưng mái miếu đã rất cũ, bị nắng mưa bào mòn nhiều năm, chỗ chàng đặt chân không may mái ngói bị bể một mảng nhỏ lăn đi rồi rơi xuống đất. Tiếng động không lớn nhưng cũng đủ khiến người ta phát giác. May là Yunho chú tâm thổi sáo, chẳng còn nghe thấy âm thanh nào trên thế gian. Khuôn mặt ngọc lạnh băng, dường như tất cả tình cảm đều trút hết vào khúc nhạc kia.

Chìm trong đại dương xanh thẳm cô đơn

Ta không biết phải bước đi như thế nào?

Ta đứng lại nơi đây

Những mảnh vỡ dối trá rơi xuống

Ta bóp nát chúng, giọt máu chầm chậm tuôn rơi

Bóng tối nơi tâm trí…trốn tránh trong yếu đuối

Không lối thoát…Ta gánh lấy nỗi thống khổ này

Thế giới hoang mạc vẫn quay đều

Ta không nhìn thấy ngày hôm qua…hôm nay…

thậm chí không cả ngày mai…cứ tìm kiếm câu trả lời

Nơi đâu…nên đi đâu đây?

Âm thanh bỗng trở nên bi thương cực độ, mỏng manh tựa tiếng thủy tinh dễ vỡ. Jaejoong lắng nghe, tâm tình như đồng cảm, mắt chàng ươn ướt.

Đây là một khúc cổ nhạc rất khó thổi, hiện giờ trên thế gian gần như không còn ai thấy được nhạc phổ của nó. Không ngờ tại đây có một người thổi nên giai điệu, một người khác cũng biết rõ lời của tấu khúc. Hai tâm hồn tuy khác nhau mà hòa cùng nhịp theo giai khúc.
Ta không nhìn thấy ngày hôm qua…hôm nay…

thậm chí không cả ngày mai…cứ tìm kiếm câu trả lời

Nơi đâu…nên đi đâu đây?

Tiếng sáo im bặt, cảnh đêm vốn đã buồn thảm nay càng sầu hơn. Yunho đăm đăm nhìn cây sáo làm bằng ngọc đang nắm trong tay, mắt hắn tràn ngập nỗi thống khổ, bàn tay siết chặt như muốn bóp nát nó nhưng lại không nỡ. Hắn đành thả lỏng năm ngón tay, trong tiếng thở dài chất chứa tất cả mọi oán, bi, hỷ, nộ, ai, lạc, trút hết ra ngoài. Jaejoong lặng lẽ chứng kiến nỗi niềm riêng tư của hắn, chàng cố nép sâu vào bóng tối không muốn bị hắn phát hiện. Ai cũng có một bí mật, một không gian riêng tư bất khả xâm phạm, dù mình có vô tình bước vào thì phải biết điều len lén bước ra. Chàng định quay trở xuống, nhưng bàn tay hơi nhích động, mái ngói chỗ vừa tì vào lập tức sút ra lăn theo chiều dài mái miếu rồi rơi xuống đất vỡ nát. Yunho giật mình, khuôn mặt bỗng trở nên rắn đanh, nhíu mày quát.

“Ai?!”

Trước tình thế này đâu thể len lén bỏ đi nữa, Jaejoong đành bước ra, gượng gạo nặn một nụ cười. “Khuya như vậy anh còn chưa đi ngủ à? Không ngủ lấy sức làm sao mai đủ tỉnh táo lên đường?”

“Chẳng phải Jaejoong cũng thế sao?” Giọng hắn lạnh băng, nhưng chân mày đã giãn.

“Phải ha! Cũng tại trời đêm nay đẹp quá nên tôi muốn ngắm một chút.” Jaejoong đương nhiên đã nhận thấy vẻ mặt không chút tức giận của hắn, chàng tự nhiên ngồi xuống cạnh hắn. Không biết từ lúc nào hắn đã cất cây sáo vào trong người, bình thản như là tự bản thân cũng chỉ lên đây ngồi ngắm trời sao.

“Ngắm đêm cũng có cái thú, nhưng trời lạnh quá, phải chi có rượu…” Hắn đáp bâng quơ cho qua chuyện.

“Có ngay.” Jaejoong lôi từ trong người ra bình rượu và hai cái ly. Yunho mắt sáng rỡ, xoa hai tay cầm ly lên, hít ngửi hương rượu rồi mới ngửa cổ uống cạn, bật ra tiếng khen.

“Tuyệt. Đúng là tiên tửu.”

“Chứ không phải lúc đói cơm trắng cũng thành canh sâm sao?” Jaejoong phì cười.

“Nhưng ở đâu đệ có thứ này?” Yunho thắc mắc.

“Lúc nãy dừng chân tại làng mua ít lương thực, sẵn mua luôn vài bình rượu. Trong núi lạnh lắm, có rượu uống mới ấm người, vả lại rượu còn giúp phòng chữa vài thứ độc vật trong núi.”

“Ồ, kinh nghiệm giang hồ của đệ, ta quả thật không bằng. Kể cho ta nghe vì sao một người thân phận cao quý như đệ lại hiểu biết mấy cái chuyện này được không?” Yunho cười cười, hỏi là hỏi vậy thôi chứ hắn thừa biết đời nào chàng chịu thổ lộ.

Jaejoong ngần ngừ, nếu bình thường chắc chàng đã kiếm cớ từ chối. Nhưng vừa nãy lỡ thấy được bí mật của Yunho, tuy chàng không biết thật rõ những uẩn khúc nhưng bí mật vẫn là bí mật, chàng cho rằng nên có thứ trao đổi lại mới công bằng.

“Kể thì kể.” Jaejoong uống cạn ly rượu cho thấm giọng rồi bắt đầu bằng giọng thương tâm. “Nhiều năm qua đất nước Chosun chưa một ngày yên ổn, hết nội chiến liên miên lại tới giặc ngoại xâm. Dân tình đói khổ, kẻ giàu thì phát tài thêm, người nghèo càng cơ hàn. Ngay cả bùn đất, cỏ dại, rắn rết, chuột bọ dân chúng cũng phải nhắm mắt ăn để sống sót.”

Yunho gật gù chừng như rất hiểu lời chàng. Hắn từng thấy qua những cảnh tượng Jaejoong kể trên, hình ảnh thảm khốc, tiếng gào thét oán than như đang tái hiện trước mắt. Hắn vốn không mong muốn làm hoàng đế, chỉ cầu được bình yên sống cho qua ngày đoạn tháng. Nhưng đứng trước tình cảnh nhân dân đói khổ, kêu trời trời không thấu, oán đất đất chẳng nghe, hắn đành phải đứng ra tiểu trừ tham quan, chấn chỉnh đất nước.

Jaejoong vẫn đều đều thuật chuyện. “Tuy tôi đã xuất nhiều đồ trong cung, cả ngân khố ra để cứu tế, nhưng chẳng thấm vào đâu so với số người bị nạn, giống như một giọt nước không thể làm nên hồ. Có lần phụ hoàng nổi giận, cấm không cho tôi đụng vào ngân khố nữa. Tôi chẳng nỡ nhìn dân chúng chết đói, đồ đáng giá của mình thì đã dùng hết từ lâu. Đau đầu mất ba ngày ba đêm tôi mới nghĩ ra được một cách…” Chàng nhìn Yunho, chớp mắt ranh mãnh hỏi. “Anh nghĩ coi đó là cách gì?”

Yunho ngẩn ra, nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi cũng tinh quái nhếch mép trả lời. “Là trộm đạo?”

“Trúng phóc!” Chàng vỗ tay reo, bật cười thích chí, tay rót đầy hai ly rượu đưa đến trước mặt Yunho. “Anh quả đúng là tri kỷ của tôi. Tôi kính anh một ly!”

“Cái việc này suy nghĩ một chút là ra ngay thôi.” Hắn nhận ly rượu từ tay chàng, trong mắt đã ánh tia cười. Jaejoong đặt ly rỗng xuống, kể tiếp.

“Sau đó, cứ đêm đến tôi lại đột nhập phủ của bọn tham quan và nhà giàu làm ăn bất chính mà lấy trộm. Riết rồi người ta đặt cho biệt danh là ‘Phi hương đại đạo’ hay ‘Phi hương tặc’ do mỗi khi tôi đến trộm, người trong nhà đó luôn ngửi thấy mùi thơm rồi ngủ say cả ngày không tỉnh. Anh biết đó, võ công của tôi đâu cao cường gì, khinh công thì chỉ tầm tầm thôi, nên phải chuốc cho nhà người ta say ngủ hết, sau đó thì thong dong mà vào bằng cửa chính. Có vài người bằng hữu cùng chung chí hướng theo giúp tôi khuân vác đồ.” Chàng càng kể càng cao hứng, tất nhiên tài nghệ ngang nhiên trộm đồ mà chẳng bị ai phát giác quả thật đáng để người ta tự hào.

“Món hương thuật của đệ cho ta cam bái hạ phong.” Yunho nói bằng giọng kính phục, quan tâm hỏi. “Rồi làm sao đệ dùng được món tiền đó? Chẳng lẽ không sợ người ta nghi do đâu đệ có tài vật cứu tế hoài không hết sao?”

“Cái điểm đó trước khi bước vào đường trộm đạo tôi đã có nghĩ qua. Tôi để món tiền đánh cắp cùng một tờ giấy đặt trong cung của mình, trong giấy viết là đại đạo Phi hương gửi tài vật mượn tay ‘nhị hoàng tử’ cứu tế cho dân. Thế là ‘Phi hương đại đạo’ vừa được tiếng anh hùng, ‘nhị hoàng tử’ cũng có kim ngân cứu dân, đó gọi là kế một tên bắn trúng hai chim (nhất tiễn hạ song điêu).” Chàng không giấu được sự đắc ý trong lời nói.

Yunho ngó trân trân Jaejoong. Đường đường một nhị hoàng tử mà đi trộm chính tài vật dân chúng của mình đã là hỉ hữu, lại còn kể tường tận cho kẻ địch nghe một cách sảng khoái như vậy. Trông bề ngoài chàng mảnh mai thế kia vậy mà lá gan quả không nhỏ, xem ra chàng là loại người ngoài mềm trong cứng. Hắn nhìn chàng thật kỹ làm như lần đầu gặp gỡ, hồi lâu mới nói.

“Trên đời nhiều kẻ tự xưng là anh hùng nhưng việc làm lại chẳng xứng đáng với hai từ đó. Theo ta thấy chính Jaejoong mới xứng danh anh hùng.” Lời hắn khen là thật lòng, tuyệt không có ý khen nịnh. Chính chàng cũng hiểu một lời hắn nói còn đáng giá hơn ngàn vạn lời khen khác, gò má chàng hơi ửng hồng, cúi đầu nói.

“Đây chẳng qua chỉ do vạn bất đắc dĩ. Sau này có hoàng hyung lo việc triều chính nên tình hình đất nước đỡ hơn, tôi không phải đi ăn trộm nữa.”

“Dù sao món tiền đó cũng là do ăn cướp, bọn ác bá đâu dễ để ‘nhị hoàng tử’ tùy ý xử dụng?”

“Vậy mà có đó.” Chàng toét miệng cười. “Tiền bọn chúng kiếm được bằng con đường bất chính, đâu dám báo cáo lên quan nha tra xét kỹ càng để mang họa lớn hơn sao? Phụ hoàng thì dường như đã đoán biết gì đó nhưng không ngăn cản tôi dùng số tiền kia. Một phần cũng do tuy người thấy mất thể diện vì tên trộm ra vô cung cấm như dạo chơi, nhưng ngẫm kỹ không phải hao hụt ngân khố cứu dân thì mắt nhắm mắt mở bỏ qua.”

“Giờ thì ta đã hiểu do đâu đệ biết nhiều xảo thuật giang hồ đến vậy.” Hắn nhẹ nhàng nói, thanh âm thật êm tai, lần đầu tiên hắn để lộ tình cảm trong giọng nói.

“Cũng chỉ nhờ đám bằng hữu chỉ vẽ vài chiêu thôi.” Chàng cao hứng thốt, qua cơn đắc chí chợt rùng mình nhận ra bản thân đã tiết lộ quá nhiều. Yunho là hoàng đế đối địch, chàng lại vô tư thổ lộ bí mật kinh khiếp này. Lỡ mai sau hắn đem rêu rao trong thiên hạ nhị hoàng tử Nam Chosun là trộm đạo, thì còn gì thể diện hoàng gia? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại mấy bận, chàng tin chắc hắn chẳng làm chuyện đê hèn kia. Chính ý nghĩ này mới khiến chàng giật mình lo sợ, không lý nào chàng lại đi tin tưởng hắn? Chẳng lẽ chỉ mới gặp gỡ không bao lâu hắn đã chiếm trọn vẹn lòng tin nơi chàng? Càng nghĩ tay chân Jaejoong càng lạnh ngắt, chàng lật đật đứng dậy, cố không nhìn mặt hắn.

“Đêm đã khuya, tôi đi ngủ đây. Anh cũng nên nghỉ sớm giữ sức khỏe.”

Tuy đã đứng lên nhưng chàng không thể cất bước đi, bởi tay áo đã bị bàn tay Yunho níu giữ. Chàng mở miệng định hỏi, nhưng thấy hắn không ngẩng đầu lên, lại nhìn mấy ngón tay bấu chặt vải áo, chàng thở dài ngồi xuống chỗ cũ, lặng lẽ ngước đầu ngắm trời đêm. Hồi lâu sau Yunho nói nhỏ.

“Bắt mọi người phải vất vả cải trang trốn truy bắt, ta thật áy náy.”

“Không sao, lâu lâu chơi trò trốn tìm với quan sai cũng vui lắm. Vả lại bây giờ chẳng phải tất cả đã cởi bỏ lốt cải trang rồi sao? Lần sau chúng ta sẽ giả làm một đoàn sáu người nam tới chúc thọ Thừa tướng. Việc Thể Chân giả nam trang không khó hơn Junsu giả nữ bao nhiêu.” Hiểu rất rõ tâm trạng không yên của hắn nên giọng chàng dịu dàng như muốn dỗ dành.

“Gã họ Chu không phải ta giết.” Hắn ngập ngừng rồi cũng thốt ra lời muốn nói.

“Biết rồi.” Chàng lơ đãng đáp, tâm trí còn đang bận nhẩm đếm sao.

Yunho ngẩng đầu nhìn chàng, trong mắt tràn ngập nỗi nghi hoặc. “Biết? Thật Jaejoong tin ta không làm?”

“Ừ.”

Yunho chưa chịu thôi, hỏi gấp. “Tại sao?”

“Sao cái gì?” Chàng rốt cuộc đã xoay lại đối mặt với hắn. Cái câu hỏi này thật khiến hắn muốn nổi điên mà không được, hắn gằn giọng.

“Jaejoong không nghi ngờ ta đã giết người sao?”

“Thì chẳng phải anh bảo không giết còn gì?” Chàng chớp chớp mắt. Hắn bắt đầu thấy máu nóng bốc lên não, nói gần như quát.

“Đó chỉ là lời phiến diện của ta, nếu thật ta đã giết tên đó thì sao? Đệ vốn biết rõ ta là người như thế nào, việc giết người với ta không khác gì diệt một con kiến!”

“Rốt cuộc anh có giết Chu Tịnh hay không?” Jaejoong cau mày.

“Đương nhiên là không!” Hắn đáp chắc chắn.

“Vậy thì được rồi, nói lòng vòng chi cho rắc rối.” Chàng thở phào nhẹ nhõm, nhìn thẳng vào mắt hắn nói rành rọt. “Tôi tin anh.”

Yunho nhìn chàng trân trân, một lúc sau ngả bật người nằm dài trên mái miếu, bầu trời trong mắt hắn bỗng trở nên nhạt nhòa, một luồng khí nóng dâng lên lồng ngực. Hắn là hoàng đế, chỉ một câu nói dễ dàng giết cả trăm mạng người, ngay cả hai thuộc hạ thân tín hoạn nạn chi giao còn nghi ngờ hắn là hung thủ. Thế mà chàng, một hoàng tử nước đối địch lại nói câu ‘tôi tin anh’, câu nói rất giản đơn khiến hắn thấy cảm kích vô ngần.

“Jaejoong thật là con người kỳ quái. Trước giờ ta chưa hề gặp một người nào giống đệ.”

“Hầu như ai cũng nói vậy.” Chàng nhoẻn miệng cười, ánh sáng vầng trăng trên cao lọt vào đôi mắt đen tan thành ngàn vạn tia sáng nhỏ dịu dàng nhìn hắn. Yunho nhìn như thôi miên đôi mắt ấy. Đôi mắt huyền diệu chợt chớp khẽ, Jaejoong ngáp dài. “Cho mượn vai chút nha.”

“Hả?”

Hắn chưa kịp có phản ứng chàng đã nằm ngả đầu tựa lên vai hắn, đôi mắt nhắm nghiền, lát sau hơi thở đã trở nên đều đặn. Nếu là trước kia, Jaejoong tuyệt đối không mất cảnh giác ngủ trước mặt Yunho. Chỉ là sau bao nhiêu gian nan nguy hiểm cùng trải qua với đối phương, tự hai người không biết đã có mối liên kết vô hình buộc chặt.

Yunho nhìn đăm đăm bầu trời sao, thầm mong chuyến đi kéo dài mãi không kết thúc, dù biết hành trình càng dài nguy hiểm càng trập trùng. Nhưng khi trở lại Chosun, cả hai sẽ quay về vị thế đối đầu một mất một còn, khoảnh khắc yên bình này sẽ vỡ tan. Hắn nghiêng đầu ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ, bờ vai chàng khẽ run vì cơn gió lạnh. Tay hắn bất giác ôm choàng lấy thân hình mảnh mai, dùng thân nhiệt sưởi ấm. Tưởng như trời đất chỉ còn hai người nằm bên nhau.

Bên dưới, có một đôi mắt lặng lẽ quan sát tất cả từ đầu đến cuối. Trong đôi mắt bắn ra tia hàn quang lạnh lẽo rợn người. Không phải thứ lạnh giá của mùa đông. Hơi lạnh xâm nhập tận xương tủy đó chính là sát khí.

Phải hoàn thành nhiệm vụ giết chết hoàng đế Jung Yunho. Tuyệt đối không được thất bại! Hãy ghi nhớ, Kim Junsu!

“Lẽ nào sự việc đã tồi tệ đến mức này? Bây giờ ta không ra tay ngay chỉ e không kịp.”

TV…………………….TV

Hôm sau khi tất cả thức dậy đã là giữa trưa, đột nhiên có sương mù dày đặc cách trăm trượng không thấy gì, nên cả bọn quyết định ở lại chờ sương tan. May là Jaejoong đã mua khá nhiều lương thực, củi thì hôm qua chất đống sẵn trong miếu. Thể Chân là nữ nhân duy nhất đương nhiên lãnh nhiệm vụ nấu nướng, Junsu hăng hái phụ giúp. Thừa lúc bốn người ngồi đằng xa bàn tán, Thể Chân loay hoay làm món ăn, Junsu múc canh ra từng chén, rút từ trong tay áo một gói nhỏ rắc thứ bột màu trắng vào một chén canh. Xong xuôi y nhét bao giấy rỗng vào thắt lưng, cùng Thể Chân bưng thức ăn ra cho mọi người.

“Lạ quá, mùa này sao có sương mù được nhỉ?” Jaejoong thắc mắc.

“Chắc do yêu quái hoành hành.” Yunho bông đùa. Thấy Junsu đưa chén canh cho mình, hắn cười nói. “Cám ơn.”

Đồng tử mắt Junsu chợt thu hẹp lại khi Yunho giơ tay ra sắp chạm vào cái chén. Y không nén được sự chờ đợi vài khắc nữa thôi hắn sẽ lăn ra sùi bọt mép mà chết, trạng thái như trúng thứ bệnh nào đó, tịnh không ai nghi ngờ được y. Cảm giác sắp có người chết trong tay khiến y phấn khích, bàn tay hơi run làm nước canh sóng sánh chực trào ra ngoài miệng chén.

“Chén đầu tiên Junsu bưng ra phải cho tôi trước!” Yoochun nhanh tay chộp lấy chén canh trước Yunho. Yunho nhìn Yoochun thương hại, cầm chén canh khác đưa lên miệng húp, lắc đầu nói nhỏ.

“Ài…ái tình sao mà rắc rối quá.”

Jaejoong ngồi gần bên nên nghe thấy rõ nhất, chàng ngước nhìn hắn, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.

Junsu nhìn Yoochun bưng chén canh định uống thì tái mặt, thầm tức giận kế hoạch đã bị Yoochun phá ngang, nhưng cũng hiểu rõ là không thể để y chết ngay lúc này. Junsu một tay nắm lấy cổ tay Yoochun ngăn lại, tay kia chìa ra để lộ một viên tròn màu đen nằm trong lòng bàn tay, cười dịu dàng nói.

“Ăn cái này với canh càng ngon tuyệt.”

“Cho tôi với!” Ki Bum mắt sáng rỡ thò tay định chụp lấy nhưng Junsu đã lẹ làng khép năm ngón tay lại, đưa viên màu đen đến trước mặt Yoochun, nhẹ nhàng bảo.

“Không được, cái này chỉ có một, ưu tiên dành cho anh ta.”

Yoochun hết sức cảm động, vội nuốt viên thuốc ngay rồi húp sạch chén canh. Phàm bất cứ thứ độc gì đều có thuốc giải, viên màu đen chính là thuốc giải độc trong chén canh. Junsu hành động khéo léo, khiến không ai nghi ngờ ngoài việc gây sự hiểu lầm y thích Yoochun một cách ‘đặc biệt’. Ki Bum lăng xăng chạy lại chỗ Jaejoong, Yunho, cười híp mắt, xòe tay ra. Jaejoong cười cười trao ra một hạt minh châu giá trị mấy chục lượng. Yunho mặt mày nhăn nhó, lầm bầm gì đó rồi mới móc túi lấy ra tờ ngân phiếu đặt vào tay Ki Bum. Như một người chuyên nghiệp, y móc cuốn sổ nhét sau lưng, chấm ngòi viết vào cái nghiên mực nhỏ mang theo bên mình, lật vài trang giấy tìm kiếm, gạch xóa thứ gì đó. Nét mặt y rạng rỡ trông càng đáng yêu hơn bình thường. Thể Chân ngồi bên, mắt nhìn y ánh lên tia tán thưởng và tự hào.

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 45 19 Tháng 4, 2025
Chương 44 1 Tháng 4, 2025
Nhật Ký Của Chàng Trai Thẳng_truyencogiaothao
Nhật Ký Của Chàng Trai Thẳng
Chương 49 22 Tháng 3, 2025
Chương 48 22 Tháng 3, 2025
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
Mối Tình Cha Con_truyencogiaothao
Mối Tình Cha Con
Chương 18 14 Tháng 3, 2025
Chương 17 14 Tháng 3, 2025
YISOO LÀM DÂU NHÀ HỌ KANG
YISOO LÀM DÂU NHÀ HỌ KANG
Chương 60 25 Tháng 12, 2024
Chương 59 25 Tháng 12, 2024
Anh Hai Ơi, Đụ Em Đi
Chương 13 24 Tháng 4, 2025
Chương 12 24 Tháng 4, 2025
Mối Tình Đồng Tính Em Rễ và Anh Vợ
Chương 14 27 Tháng 3, 2025
Chương 13 27 Tháng 3, 2025
Cha Là Số 1 – Gay 18+
Chương 9 2 Tháng 5, 2025
Chương 8 2 Tháng 5, 2025
Bạn Tình Gay Của Tôi là giáo viên
Chương 15 30 Tháng 4, 2025
Chương 14 30 Tháng 4, 2025

Comments for chapter "Chương 11"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Truyen SEX GAY,

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Truyen SEX GAY,

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Truyen SEX GAY,