Tình sử Chosun - Chương 10
Chương 10: Thoát hang hùm
Nửa đêm, nhóm Yunho gõ cửa một khách điếm lớn nhất huyện xin trọ lại. Đang đêm bị đánh thức lão chủ quán bực lắm, nhưng thấy đỉnh vàng sáng choang trước mắt thì liền xoa tay cười cầu tài, ba chân chốn cẳng chạy đi kêu bọn tiểu nhị dọn phòng. Có câu: nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất. Nên năm người cùng nhất trí quyết định trọ tại nơi sát cạnh huyện nha, đám lính đương nhiên nghĩ tội phạm chắc đã cao chạy xa bay nên sẽ khinh suất bỏ qua, không khám xét nơi đây. Tuy vậy họ cũng hiểu không thể lưu lại địa phương này lâu được.
Sáng sớm tất cả đã thức dậy tụ họp tại phòng của Jaejoong, chàng vừa sai tiểu nhị đi mua vài thứ cần thiết cho việc cải trang. Sau đó cẩn thận khóa cửa phòng lại, cùng bàn tính.
“Chúng ta cải trang như thế nào đây?” Ki Bum phấn khích hỏi.
“Đóng tuồng trước hết phải có kịch bản, vai diễn.” Jaejoong bình thản đáp. “Chúng ta sẽ giả làm một gia đình đi du ngoạn. Có lão gia, phu nhân, tiểu thư, thiếu gia, a hoàn và thị tòng.”
“Tôi sẽ đóng vai nào nhỉ?” Ki Bum nôn nóng hỏi.
“Ngoài tiểu thiếu gia thì đâu còn vai nào khác hợp hơn.” Jaejoong trả lời.
“Còn vai tiểu thư chắc là của Thể Chân cô nương?” Yoochun lên tiếng, chàng gật đầu thừa nhận. “Còn tôi?”
“Đương nhiên là con chó theo đuôi!” Ki Bum cười nắc nẻ. Yoochun nổi sùng nhưng không tiện phát tác, chỉ lườm y một cái rồi quay sang Jaejoong hỏi.
“Vậy vai a hoàn…”
“Tôi không làm đâu nha!!!” Junsu la lên khi bắt gặp ánh mắt gian tà Yoochun liếc sang mình.
Dường như Jaejoong thấy thương cảm cho mối tình đơn phương nên thốt.
“Chỉ còn vai này thôi, cậu ráng chịu đựng đi.”
“Đùa, sao cứ phải là tôi chứ?!” Junsu đập tay xuống bàn phản đối.
“Vậy cậu thấy có ai thích hợp hơn không?”
Junsu há miệng ra rồi ngậm lại, liếc nhanh một vòng quanh phòng. Yoochun bản mặt năm phần hung dữ, bốn phần ngờ ngệch, khuôn mặt chữ điền đầy nam tính, Jaejoong dù có tài thánh cũng chẳng thể hóa trang y thành nữ nhân được. Yunho, Jaejoong thân thế tôn nghiêm, đâu thể giả nữ, lại còn đóng vai phục vụ người khác. Tính đi tính lại chỉ có Junsu là thích hợp, đành nuốt hận ỉu xìu nói.
“Thôi được, làm thì làm.”
Yoochun hý hửng ra mặt, thiếu chút là nhảy cẫng lên la lớn. Trong đầu y suy tính, một khi Junsu đã mặc y phục nữ nhân, nhất định tâm tính sẽ có biến chuyển cho phù hợp với giới tính thật của mình, chuyến đi này ít nhất cũng mất nửa tháng, nam nữ gần nhau thể nào chẳng nảy sinh tình cảm? Junsu biết tỏng ý đồ đen tối trong đầu y, cặp mắt long lên tia nhìn nguy hiểm liếc xéo Yoochun.
Jaejoong đứng lên bảo. “Vậy là phân vai xong, tất cả tạm sang phòng bên, để tôi bắt đầu hóa trang cho tiểu thiếu gia trước.”
“Khoan đã!” Yunho chợt cắt ngang.
“Có chuyện gì không vừa lòng sao?” Chàng khẽ cau mày.
“Không, kế hoạch rất hoàn hảo.” Hắn vội phân bua. “Nhưng còn thiếu mất một vấn đề tối quan trọng.”
“Là gì?”
“Vai phu nhân ai đảm trách?”
Cả phòng yên lặng như tờ, đây quả là vấn đề nan giải, nhưng Jaejoong chẳng chút đắn đo, đáp ngay. “Tất nhiên là anh rồi.”
“Không đời nào!” Hắn trợn mắt. “Ta đường đường là một…” Yunho định nói ‘là một vị vua’, nhưng chợt nhớ có hai kẻ lạ mặt không tiện tiết lộ thân phận, nên lái sang câu khác. “Là một …đấng nam tử hán, sao có thể thoa phấn tô son, mặc quần hồng?!” Rồi hắn ngó Jaejoong khiến chàng giật mình.
“Anh không chịu làm chẳng lẽ kêu tôi? Tôi cũng là một đấng tu mi nam tử vậy!!!” Chàng chối phắt. Đúng là việc của người ta thì cố ép, nhưng đến phiên mình liền chối từ, ngay cả Jaejoong cũng không thoát khỏi nhân tính đó. Junsu liền chụp lấy cơ hội có một không hai.
“Bắt một mình tôi giả nữ là không công bằng! Mọi người liệu sao thì liệu!”
Không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng, ba người nhìn nhau chằm chặp tạo thế tam giác. Yoochun đứng ngoài cũng lo vã mồ hôi, vai giả nữ của Junsu có hệ trọng rất lớn đến tình cảm sau này, chẳng lẽ y không có duyên số với Junsu sao? Chính lúc đó, một câu nói đã cứu nguy cho đường nhân duyên của Yoochun.
“Hay chúng ta bắt thăm cho công bằng?” Ki Bum đề nghị.
“Bắt thăm?” Bốn người cùng quay sang nhìn y, đồng thanh.
“Ngoài vai diễn của tôi và Chân tỉ đã được ấn định, còn lại sẽ được ghi vào giấy, mỗi người lấy một mảnh giấy ghi sẵn vai diễn, vậy là công bằng nhất.” Ki Bum nháy mắt tinh nghịch nói.
“Cách này không tồi.” Yunho gật gù. Dĩ nhiên những người còn lại đều tán đồng.
Một lúc sau Ki Bum bước vào từ phòng bên cạnh, để trên mặt bàn bốn mảnh giấy được gấp làm tư. Yunho, Jaejoong, Yoochun, Junsu nhìn nhau, đồng loạt giành lấy một tấm giấy, như sợ ra tay chậm hơn đối phương sẽ bắt nhầm vai diễn bất lợi.
Yoochun hồi hộp mở mảnh giấy ra, miệng bỗng cười toe toét, bên trong mảnh giấy viết hai chữ ‘thị tòng’. Yên trí phần mình, y quay sang quan sát phản ứng của ba người còn lại. Yoochun lo lắng liếc trộm Junsu. Chỉ thấy mặt Junsu thoáng chốc xanh lè, tức giận vò nát tấm giấy quăng ra góc phòng. Nhìn vào mặt Yunho, thật khó đoán biết qua vẻ lãnh cảm, chân mày hắn hơi cau lại. Jaejoong cứ nhìn chăm chăm vào mảnh giấy trong tay như thôi miên, lát sau thở dài nói.
“Mỗi người một phần số…”
TV……………TV
Người được hóa trang trước tiên là Ki Bum. Mọi người nhìn đều tấm tắc khen thuật dịch dung của Jaejoong. Trên trán Ki Bum giữa hai chân mày chấm một nốt ruồi son, tóc cuộn hình trái đào như một tiểu hài tử. Mỹ mạo của y sẽ rất đáng yêu nếu đừng có những vết chấm li ti biến thành khuôn mặt rổ hoa, khiến không ai dám nhìn lần thứ hai. Không buồn lòng vì bị hóa trang xấu xí, y thích thú nhìn ngắm hình dạng mới chính mình trong gương.
Việc hóa trang Yoochun càng đơn giản hơn. Vóc người y vốn cao to, áo cố tình phanh ra để lộ bộ ngực trần vạm vỡ, bộ râu đen xồm xoàm che gần nửa khuôn mặt. Hai cánh tay cơ bắp chằng chịt những vết thẹo đao chém đủ kích cỡ, trông dễ sợ không khác gì hung thần. Thể Chân thì chỉ việc thay bộ y phục mới, chải lại mái tóc theo kiểu con nhà quyền quý, cài thêm vài cái trâm ngọc đắt tiền Jaejoong vừa sai người đi mua, thêm tấm khăn mỏng che mặt là hoàn tất. Bốn người cứ chốc chốc lại liếc mắt về phía cửa phòng Jaejoong, chờ đợi.
TV………………TV
Jaejoong đang sắp xếp lại dụng cụ hóa trang để trên bàn, thấy Junsu bước vào với vẻ mặt căng thẳng, chàng mỉm cười trấn an.
“Sợ à? Đừng lo, chẳng có gì nguy hiểm hay đau đớn đâu, chỉ giống như mình đeo mặt nạ vào vậy mà.”
Junsu ngồi xuống, liếc mắt nhìn chàng lộ vẻ bất mãn, môi mím chặt không nói gì. Tay y đặt trên đầu gối cứ xoắn vào nhau, hồi lâu mới nặng nề thốt.
“Tôi thật tình…không muốn làm cái chuyện này…”
“Ủa? Chắc cậu sợ tôi làm không giống sẽ bị bại lộ chứ gì?” Jaejoong trợn mắt kinh ngạc, giả vờ ngây ngô dù thừa biết ý Junsu muốn nói. Chàng tự hào khoe. “Đừng lo, tài dịch dung của tôi thì cậu đã thấy hai người trước rồi đó, yên tâm đi. Vả lại khuôn mặt cậu cũng không khó cải trang lắm, bảo đảm tôi chỉ làm sơ mà cậu sẽ đẹp tuyệt vời.”
Lời chàng nói chẳng khác nào mũi kiếm chọc thẳng vào tâm can Junsu. Y ngước mặt lên, nhăn nhó bảo. “Tôi vốn đâu câu nệ hình thức. Xấu đẹp gì cũng chả sao. Nhưng…”
“Nhưng?” Chàng nhướng mày.
“Cái tên khốn đó cứ đinh ninh tôi là nữ nhi, giờ mà thấy tôi ăn mặc như thế sẽ càng đắc ý hơn.” Junsu nghiến răng gầm gừ.
Jaejoong gật gù, hiển nhiên chàng phải hiểu ‘cái tên khốn’ Junsu đang nói đến là ai. Tuy chàng nhìn y thông cảm nhưng giọng nói lại rắn rỏi.
“Nam tử hán đã nhận lời thì không thể thoái thác. Sự đã rồi đâu thể cải biến.”
Junsu cụp ánh mắt chứa chan hỉ vọng, đành cúi đầu đau khổ chấp nhận số mệnh.
“Ráng…đừng để quái dị quá.” Y nói nhỏ.
“Yên tâm. Tôi sẽ cố làm cho cậu còn đẹp hơn vị ‘tiểu thư’ ngoài kia.” Chàng mỉm cười trấn an. Junsu nhăn mặt trước lời an ủi đó.
“Ra rồi kìa!” Ki Bum tinh mắt reo lên.
Chỉ thấy tay áo tím thấp thoáng nơi cửa phòng Jaejoong, nửa muốn ra nửa lại không, càng làm tăng thêm tính hiếu kỳ. Jaejoong đứng trong phòng suýt bật cười trước bộ dạng lúng túng của Junsu, chàng giơ tay đẩy nhẹ lưng y một phát, khiến y loạng choạng bước ra khỏi ngưỡng cửa. Thấy bốn con mắt chăm chú nhìn mình, Junsu cúi đầu nhìn xuống mũi chân như thiếu nữ e lệ trước tình lang. Lát sau y ngước lên nở nụ cười ngượng ngập, bờ môi hồng đào thêm thắm tươi. Ki Bum nhảy chân sáo ra sân, vỗ tay hát.
“Mỹ nhân phương nam, cười một lần nghiêng thành, cười lần hai đổ nước…”
(Đây là do Ki Bum cố ý sửa hai chữ ‘phương bắc’ thành ‘phương nam’
Nguyên văn: Giai nhân phương bắc, nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh quốc)
Đây là câu dân dã thường hát, nhất là bọn con nít. Nhưng Junsu thoáng rùng vai khi nghe hai chữ ‘phương nam’, thầm lo không biết y hát như thế là có ý trêu đùa hay còn ẩn ý sâu xa? Ki Bum đã đứng trước mặt Junsu, hấp háy đôi mắt. “Huynh thật giống tiên nữ giáng trần.”
“Phải gọi là tỉ tỉ chứ.” Thể Chân che miệng cười khúc khích sửa lại.
Junsu ném cú lườm đầy rẫy sát khí về phía hai người vừa nói. Đôi mắt long lên vì giận càng làm nao lòng người. Junsu liếc xéo sang Yoochun, chờ đợi y nói câu gì thừa thãi là ra tay trừng trị ngay. Nhưng lạ quá, y chỉ đứng im như phỗng ở giữa sân, miệng há hốc. Có câu: sắc đẹp khiến người ta á khẩu, đúng là không mấy sai. Ít ra thì cũng có Yoochun kiểm chứng câu nói trên.
Không ai để ý thấy Yunho đứng một bên nín cơn cười đến run cả người, cũng không thấy Jaejoong lặng lẽ bước ra kéo hắn vô phòng.
Khi đã ngồi yên vị trên ghế, cánh cửa phòng trước mặt đóng kín, hắn mới ôm bụng cười muốn té ghế. Jaejoong lắc đầu, tay thoăn thoắt sắp xếp lại dụng cụ cho gọn, mắt chàng cũng ánh tia cười. Cười đã đời rồi hắn giơ ngón tay cái lên khen.
“Thuật dịch dung của đệ quả là số một thiên hạ, ta tâm phục khẩu phục. Junsu giống y hệt một cô nương từ đầu đến chân, nếu không muốn nói là trang quốc sắc thiên hương, mỗi tội hơi cao một chút.”
Jaejoong tủm tỉm cười, buông lời khiêm tốn. “Quá khen. Junsu vốn đã xinh đẹp, tôi không tốn bao nhiêu công sức, chỉ điểm thêm nhãn cho phụng thôi. Sau đó an nhàn ngồi uống trà ngắm hoa ngoài vườn, chờ cậu ta thay y phục.”
Yunho nghe xong trợn mắt, phá ra cười sặc cả ngụm trà. “Ôi trời, chắc cười chết mất.” Phải mất một lúc hắn mới ngồi lại ngay ngắn được, hắng giọng ra vẻ nghiêm túc nói. “Đã có phước chung phòng với ‘mĩ nhân’ mà không ra tay nổi sao, Kim công tử?”
“Có lẽ do tại hạ bị bất lực.” Jaejoong rầu rầu đáp, trông bộ dạng thật giống kẻ bị chứng tật đó.
Cả phòng âm vang tiếng cười giòn giã. Từ lúc gặp Chu Tịnh ở khu lầu xanh cho đến khi bỏ trốn, họ chưa bao giờ cười sảng khoái đến vậy, bây giờ các gánh nặng như được trút đi hết theo tiếng cười. Chàng lại nói. “Thôi, không đùa nữa. Tới lúc làm việc rồi.”
Mặt Jaejoong đột nhiên áp sát khuôn mặt Yunho, khiến hắn bỗng thấy khó thở. Không ngờ hàng mi chàng rợp bóng đến thế, sát gần đến mức hắn thấy rõ từng sợi lông tơ trên khuôn mặt trắng hồng, cả nốt ruồi cách đuôi mắt trái một đốt ngón tay mà trước đây hắn chưa hề để ý. Những ngón tay thuôn dài nhẹ chạm vào da mặt khiến lòng hắn xốn xang.
TV……………..TV
“Ái chà, công tử thật giống ông chủ lớn!” Ki Bum tròn xoe đôi mắt đen láy, trầm trồ tán thưởng. Yunho đứng trong phòng tay phe phẩy quạt, cũng rất tự hào diện mạo mới của mình.
Thoạt trông hắn không có gì thay đổi, nhưng càng nhìn kỹ càng thấy khác, đến nỗi hai thuộc hạ thân tín Ki Bum, Yoochun nếu không biết trước cũng khó nhận ra chủ nhân. Hàng ria mép như hai con sâu róm dán trên mép miệng, đuôi mắt thêm vài nếp nhăn, sợi tóc hai bên thái dương điểm bạc khiến khuôn mặt già đi cả chục tuổi. Càng ra vẻ phong lưu tiêu sái. Nói đây là hình ảnh khi trung niên của Yunho cũng chẳng sai.
Để mọi người nhìn ngắm đã đời rồi hắn mới gấp quạt, nói. “Chúng ta đi ra ngoài thôi, ở trong phòng ngột ngạt quá.”
“Còn Trung huynh?” Thể Chân hỏi.
“Đệ ấy bảo mọi người ra ngoài trước, chốc nữa sẽ theo sau.” Rồi hắn chợt hạ thấp giọng. “Nhưng có lẽ do mắc cỡ sợ mọi người thấy bộ dạng mới đó mà.”
Cả bọn cười ồ lên, kéo nhau ra ngồi ở bàn đằng trước khách điếm. Khách điếm chừa một khoảng trống khá rộng bày bàn ghế, ban ngày buôn bán thức ăn, phía trong góc có cầu thang gỗ dẫn lên lầu trên cho khách trọ lại. Ngoài ra phía sau quán còn một dãy phòng tạo thành hình chữ ‘u’, chính giữa là khoảng sân nhỏ, đây vốn để dành cho các tiểu nhị và vợ chồng chủ khách điếm cư ngụ. Đêm qua bọn Yunho tới thì các phòng trên lầu đã không còn trống, thấy đỉnh vàng quá nặng chủ quán không nỡ để ‘con cá bự’ đi mất, nên thương lượng bảo mấy tiểu nhị tạm ra ngủ trên các mặt bàn, sẽ thưởng cho vài bạc lẻ. Tiền công của chúng một tháng chỉ có mấy hào, tất nhiên nhận lời ngay. Bọn Yunho cũng rất ưng ý với sự sắp xếp này vì khỏi chung đụng nhiều người, thật là cầu còn không được.
Năm người bàn tán sôi nổi về diện mạo Jaejoong sau khi thay đổi sẽ như thế nào. Có hai cách suy luận, một là trở nên xấu xí giống như Ki Bum khiến không ai dám nhìn, hai là đẹp lộng lẫy như Junsu. Dù là bộ mặt nào cũng khiến người ta trông chờ. Ki Bum liền chớp lấy cơ hội bày trò cá cược, lôi từ trong lưng quần ra sổ ghi chép, lè lưỡi liếm bút trông rất có nghề.
Yoochun lắc đầu, thầm nghĩ_Tên tiểu thái giám này, hễ có chuyện gì đều đem ra cá cược.
Nhưng y cũng nhanh tay chọn một suất Jaejoong sẽ giả xú tử. Ba người còn lại thì lắc đầu không chịu tham gia trò đỏ đen, Ki Bum lộ vẻ thất vọng, đang định kèo nài bỗng có tiếng nói thân quen cất lên.
“Ta đi thôi.” Đích thị là giọng Jaejoong, cả bọn hồi hộp quay lại.
Bây giờ là giữa trưa, nắng vàng len lỏi qua ngưỡng cửa, rọi lên một nửa số bàn trong khách điếm. Trước mắt tất cả như bừng sáng lên, một thứ ánh sáng không gắt như nắng nhưng khiến người ta tạm thời bị lòa đi. Trung niên thiếu phụ thong thả bước ra từ dãy nhà sau, nhẹ nhàng uyển chuyển bước chân tiên. Trên người vận bộ bạch y bằng lụa thượng hạng được cắt may thật khéo ôm sát thân người mảnh mai. Bạch y thiếu phụ đi đến đâu người ta nín thở đến đó, ngay cả các cô nương cũng không nén được đôi mắt nhìn như si như dại. Nam nhân thì khỏi nói, nhìn muốn đứng tròng, sợ là có đem dao cứa cổ cũng chẳng phát giác. Khuôn mặt của bạch y thiếu phụ một chữ đẹp thôi chưa đủ, hàng mi dài khép hờ như tấm rèm thưa che dấu làn thu ba đa tình. Trên khuôn mặt ngọc điểm nốt ruồi trên gò má trái, càng tăng thêm sự quyến rũ. Đôi môi hồng đào hơi mím lại, nửa như cười nửa như không khiến lòng người thổn thức. Mái tóc đen huyền được bới lên chứng tỏ đã lập gia đình, trên mái tóc cài vài cây trâm ngọc quý, tuy trông đơn giản mà thanh tao thoát tục. Gió mơn man vuốt ve sợi tóc mềm, chân mày thanh khẽ chau lại.
“Sao tất cả còn ngồi sững ra đó? Chưa chịu đi à?”
Năm người cùng giật mình, cái miệng đang há hốc vội khép lại, lúng túng thanh toán tiền rồi lần lượt đi ra. Jaejoong đi sau năm người, cứ cau mày vẻ khó hiểu. Rõ ràng trước khi xuất đầu lộ diện chàng đã soi gương thật kỹ, đâu có điểm gì quái dị mà mọi người xung quanh cứ trố mắt nhìn?
Trong nhóm Yunho coi như có ba vị đại mĩ nhân mang vẻ đẹp khác nhau. Thể Chân thì hoạt bát xinh tươi, như đóa hoa mới nở. Junsu mi thanh mục tú, khuôn mặt ngọc lạnh tựa băng giá khiến người ta chỉ có thể đứng xa nhìn ngắm. Vẻ đẹp của Jaejoong cũng là ngắm từ xa, nhưng là do không thể tới gần nếu không muốn bị vỡ tim, một sắc đẹp quyến rũ và kiều mỵ mê hoặc tâm thần đối phương. Lý ra theo nguyên tắc chạy trốn nên cải trang càng xấu xí khiến không ai nhìn tới càng tốt. Jaejoong thì nghĩ ngược lại, càng đẹp càng khiến đối phương bị loạn trí, nhãn quang cũng sai lệch. Kẻ xấu xí qua tay chàng còn biến thành người đẹp, huống chi diện mạo chàng đã chẳng hề ‘tầm thường’.
Đi không lâu sau nhóm sáu người đã tới cửa ải, có bốn năm tên lính gác bắt những người đi qua dừng lại để khám xét, đặc biệt chú ý những nhóm khách bộ hành từ ba đến bốn người trở lên. Hai, ba tên lục lọi từng giỏ trái cây, chọc mũi kiếm từng góc nhỏ xe đẩy rơm. Tên khác thì coi kỹ tờ giấy phác họa hình của năm người mặt mũi thanh tú, vừa đối chiếu gương mặt khách bộ hành. Dò xét thật lâu rồi chúng mới cho đi, vô hình chung khiến mọi người tụ tập thành hàng dài chờ tới lượt mình qua cửa. Nhóm Yunho cúi thấp đầu lầm lũi đi qua, nhưng đời nào thoát khỏi cặp mắt cú vọ của đám lính. Một tên chặn đường hỏi.
“Đi đâu đây?”
Ra vẻ chủ gia đình, Yunho đáp. “Nhà chúng tôi lên kinh thành thăm bà con, đây là tiện nội (vợ), con gái lớn và con trai út, a hoàn cùng thị tòng.”
Tên lính liếc mắt dò xét nhìn nhóm Yunho từ trên xuống dưới, cặp mắt không mấy thành thật cứ ngó Jaejoong chăm chăm. Gã thầm tiếc, bà chủ đã đẹp mà cả a hoàn cũng xinh, ước gì gã được sờ mò vài phát. Nhưng thấy bộ mặt hung thần của tên thị tòng gã đâm ra ngán ngại, nuốt nước bọt phẩy tay ra hiệu.
“Đi qua đi.”
Cả đám mới đi được vài bước đã bị một tên lính có cặp mắt xếch hình tam giác bước tới cản đường. “Khoan đi đã!”
“Quan gia còn dạy bảo điều chi?” Yunho mỉm cười làm điệu bộ khúm núm, hắn đã nắm chặt cây quạt trong ống tay áo, có bất trắc là rút ra ngay.
“Cô nương kia, giở khăn che mặt ra.” Gã chỉ Thể Chân. Tất cả nín thở, cảm thấy sự việc sắp bại lộ đến nơi, thò tay nắm chặt vũ khí giấu trong áo. Jaejoong bước lên trước, nhẹ nhàng nói.
“Đại nhân thông cảm, nhà tôi bị trúng đậu mùa. Con trai may mắn khỏi bệnh nhưng khuôn mặt đã như thế kia, còn con gái tôi thì đến nay vẫn chưa hết bệnh, lần này lên kinh thành ngoài thăm bà con còn là để đi tìm đại phu chữa bệnh.” Khóe mắt chàng ươn ướt ngấn nước mắt, không quên dúi nén vàng khá nặng vào tay tên lính.
Nghe đến bệnh đậu mùa ai cũng phải e sợ, vì nó lây lan không thua gì dịch hạch. Nếu mới nhiễm bệnh đã chữa ngay thì sau này khỏi lo bị lại, nhưng số người sống sót khá ít ỏi, thêm nữa ai may mắn lành bệnh khắp người cũng mang đầy vết thẹo chấm nhỏ. Tên lính nhăn mặt xua tay. “Thôi, đi đi!”
“Đa tạ quan gia!!!”
Ra khỏi cổng trót lọt, thong thả đi trên đường lộ, nhóm sáu người mới thở phào nhẹ nhõm mà vẫn không lơi lỏng phòng bị. Tuy đã thoát khỏi cửa ải, nhưng đường đến kinh thành xa xôi lắm gian nan, không ai biết trước sẽ còn nguy hiểm gì xảy ra.