Summary
Yunho, Ki Bum, Yoochun chầm chậm vượt biên cương trở về Chosun. Họ ngừng chân tại Thái Bình quán, khuôn mặt ai cũng ủ rũ, nhớ đến khi ra đi năm người vui vẻ, lúc quay về chỉ còn lại ba người. Nhưng nhóm Yunho không có thời giờ buồn bã, hai người khách ngồi bàn kế bên lớn tiếng đàm luận về tình hình quốc gia, tin tức nghe được khiến ba người động dung biến sắc.
“Này Hyuk, chuyện ngươi vừa nói có thật không?” Một lão nhân râu tóc muối tiêu, kinh hãi la lên.
“Cái chuyện này khắp nơi đều biết, lão nghĩ ta bịa đặt làm gì chứ?” Trung niên hán tử bực bội đáp trả.
“Hyuk nhà ngươi sao nóng tính quá, tại lão kinh ngạc nên mới nói vậy, đâu phải không tin ngươi. Có thể nói cho ta biết đầu đuôi sự việc không?” Lão nhân cười giả lả, đứng lên rót rượu ra chén đưa tới trước mặt trung niên hán tử. Vị trung niên hán tử không chút khách khí uống cạn ly rượu, cất giọng ồm ồm.
“Việc này quả thật khiến trời đất phẫn nộ. Đại tướng quân Park thừa lúc hoàng đế vắng mặt đã lạm dụng quyền hành, chiếm đóng hoàng cung, mưu đoạt cướp ngôi. Lại còn giam giữ Tể tướng trong ngục tử tội. Dân chúng đang rất oán giận, nguyền rủa Park tướng quân.”
“Lão gian tặc họ Park mà tướng quân cái gì? Mấy năm nay lão gian tặc chinh chiến sa trường lập nhiều công trạng cho đất nước, ta suýt nữa đã thờ sống, xem như thần thánh. Không ngờ bây giờ lão tặc mới lòi bộ mặt gian thần ra!”