Summary
– Ái chà, Đăng dám thơm mình nhá!
Hắn giả bộ trợn mắt sửng sốt làm mặt tôi lại thên đỏ chín như quả cà chua. Chẳng biết nói gì tôi phụng mặt nhịn nhục:
– Tao xin lỗi!
Hắn cười. Cái nụ cười của hắn sao mà đáng ghét, sao mà làm trái tim người khác phải mê mẩn đến thế này hả trời?
– Đăng đúng là Sở Khanh Dâm Tặc không oan một tí nào. Dám thừa nước đục thả câu thơm mình cơ đấy. – Hắn nói nhỏ đủ để một mình tôi nghe.
– Mày im đi! Giờ thì xong rồi đấy, mau cút đi cho tao nhờ!
– Chưa cút được đâu. Bây giờ Đăng mau lấy sách bài tập Đại Số ra cho mình.
– Để làm gì?
Hắn vênh mặt:
– Để mình chấn chỉnh lại việc học của Đăng chứ làm gì nữa? Đăng đã liên tiếp xơi hai con ngỗng béo mườm trong 45 phút kiểm tra Đại Số và Hình Học. Học hành như thế đấy!
Đúng. Đúng là hắn nói không oan. Tôi đúng là giỏi Văn bao nhiêu thì Toán lại càng mù tịt bấy nhiêu. Đã không ít lần cô giáo gọi tôi lên bảng với một bài toán cực kì dễ ấy thế mà tôi cũng phải khoanh tay bó gối đầu hàng. Việc này làm tôi sợ toán như sợ đỉa.