Truyen SEX GAY
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Prev
Next

Tình Bạn Dâm Đãng - Chương 8

  1. Home
  2. Tình Bạn Dâm Đãng
  3. Chương 8 - khởi đầu
Prev
Next

Buổi tối trong căn nhà , gió ngoài ban công rít lên khe khẽ. Huy ngồi trên ghế sofa, đôi mắt lặng lẽ hướng về khung cửa kính, nơi ánh đèn thành phố trải dài bất tận. Nhưng trong tâm trí cậu chẳng còn khoảng sáng nào; chỉ còn những mảng tối nặng trĩu bởi hình bóng của Thành. Kể từ hôm ấy, cậu không còn nhìn thấy hay nghe thêm bất cứ tin tức nào về Thành nữa. Mỗi lần nhớ lại ánh mắt của người bạn ấy trước khi bị đưa đi, tim Huy lại nhói lên một cách khó tả.

Phong bước ra từ phòng làm việc, điếu thuốc đang kẹp hờ giữa hai ngón tay. Làn khói mờ ảo quẩn quanh gương mặt sắc lạnh của hắn, phả ra một thứ mùi vừa quen vừa xa lạ. Nhưng ngay khi ánh mắt hắn chạm đến Huy đang ngồi co ro ở sofa, Phong lập tức dập tàn thuốc vào gạt tàn, như thể không muốn để khói thuốc vướng vào cậu. Hành động ấy nhỏ thôi, nhưng lại khiến tim Huy khẽ rung lên trong thoáng chốc.

Phong không nói gì ngay. Hắn bước đến, ngồi xuống cạnh cậu, đôi vai rộng toả ra một áp lực vừa an toàn vừa đáng sợ. Giọng hắn trầm thấp, có chút chế giễu mà cũng có chút dịu dàng:
— Em lại nghĩ về cậu ta nữa sao?

Huy mím môi, quay mặt đi. Cậu biết mình không nên nhắc đến, càng không nên để lộ sự quan tâm với Thành trước mặt Phong. Nhưng sự im lặng chỉ khiến nỗi lo trong lòng cậu phình to, ép buộc Huy phải lên tiếng. Sau một hồi đấu tranh, cậu khẽ thốt:
— Thành… giờ ở đâu? Anh đã làm gì cậu ấy rồi?

Khoé môi Phong nhếch nhẹ, ánh mắt hắn hơi nheo lại, khó đoán xem đó là sự châm biếm hay thật lòng. Hắn khoan thai chạm tay vào chiếc gạt tàn, như để chắc chắn điếu thuốc đã hoàn toàn tắt lửa, rồi mới nghiêng người tựa vào sofa. Giọng nói vang lên chậm rãi, mỗi chữ như có trọng lượng:
— Em không cần lo. Cậu ta vẫn bình thường. Anh đã sắp xếp cho cậu ta một chỗ an toàn. Không ai dám động đến.

Huy giật mình ngẩng lên. “Bình thường” nghĩa là gì? “An toàn” là ở đâu? Mọi câu hỏi dồn nén trong lòng, nhưng cổ họng nghẹn lại. Cậu sợ rằng nếu cứ gặng hỏi, Phong sẽ thay đổi thái độ, và Thành thật sự sẽ mất đi cơ hội cuối cùng để tồn tại.

Như thể đọc được nỗi hoang mang trong mắt Huy, Phong khẽ nghiêng người, bàn tay to lớn của hắn đặt lên mái tóc cậu, vuốt ve chậm rãi. Giọng hắn dịu hẳn, giống như một lời dỗ dành:
— Tin anh đi, Huy. Nếu em ngoan ngoãn, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.

Trong căn phòng tĩnh lặng, Huy không biết phải tin vào điều gì. Nhưng khoảnh khắc ấy, hơi ấm từ bàn tay Phong khiến trái tim cậu, dù sợ hãi, vẫn lỡ nhịp một nhịp.

Căn phòng sáng sớm hôm đó tràn ngập mùi cà phê mới pha, nhưng lại kèm theo một chút khét lẹt từ cái chảo trên bếp. Huy vừa tỉnh giấc thì đã nghe tiếng lạch cạch từ gian bếp nhà Phong. Vốn dĩ, Huy chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ thấy Phong – kẻ luôn hiện diện như một bóng ma đe dọa, một thế lực áp đảo – đang vụng về với những thao tác đời thường.

Huy khoác tạm áo bước ra, còn ngái ngủ, và bắt gặp cảnh Phong đang loay hoay với cái chảo trứng ốp la. Một quả thì cháy xém viền, một quả lại bị vỡ lòng đỏ. Trên bàn thì đã bày ra vài lát bánh mì nhưng vụng về, méo mó, nhìn chẳng hấp dẫn chút nào.

Phong quay lại, bắt gặp ánh mắt Huy, có chút ngượng ngập hiếm hoi hiện trên gương mặt vốn lúc nào cũng lạnh lùng, kiêu ngạo.
“Anh… định làm bữa sáng. Không chắc là ăn được.” – Giọng anh ta khàn khàn, nhưng không hề che giấu sự cố gắng.

Huy đứng lặng một thoáng. Bình thường, chỉ cần thấy dáng Phong là trong lòng cậu đã dấy lên sự sợ hãi bản năng. Nhưng hôm nay, hình ảnh ấy lại khác lạ. Vẫn là người đàn ông đó, cao lớn, quyền lực, nhưng lại đang cố gắng làm một điều tưởng như quá đỗi bình thường với mọi người khác – chăm sóc người mình ở bên.

Cậu tiến lại gần bàn, ánh mắt nhìn đĩa thức ăn nửa sống nửa chín mà Phong đã chuẩn bị. Không kìm được, khóe môi Huy khẽ nhếch lên:
“Lần đầu tiên thấy anh… cũng có lúc thất bại thế này.”

Phong chau mày, nhưng rồi anh bật ra một tiếng cười khẽ – điều hiếm hoi đến mức làm Huy sững người. “Anh không quen. Nhưng nếu em ở đây, anh sẽ học.”

Huy im lặng. Một cảm giác là lạ len lỏi trong tim, không phải là sợ hãi hay căm ghét, mà là một thứ mềm mại hơn, dù cậu chưa dám thừa nhận.

Suốt cả buổi sáng, Phong cứ lóng ngóng như vậy. Anh rửa bát thì làm rơi cái chén xuống sàn, phải nhặt từng mảnh. Anh lau bàn thì lại quên vắt khô khăn, làm mặt bàn loang nước. Huy đứng nhìn, vừa muốn bật cười vừa thấy kỳ lạ.

Đã bao lần cậu mơ về tự do, về việc rời xa con người này. Nhưng trong khoảnh khắc đó, khi thấy Phong lúng túng đến mức gần như vụng về như một đứa trẻ, cậu lại chẳng thể rời mắt.

Phong ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn ấy. Anh không nói gì, chỉ bước tới gần, đưa tay khẽ chạm vào tóc Huy, rồi thì thầm:
“Anh có thể không hoàn hảo. Nhưng anh muốn thử… để em thấy anh khác đi.”

Huy khẽ rùng mình. Cậu muốn phản bác, muốn cười nhạt, nhưng ngực lại dâng lên một cảm giác khác lạ – như thể có một mảnh băng mỏng trong lòng đang dần nứt ra.

Ngày hôm ấy, Huy ngồi ở phòng khách, nhìn Phong cặm cụi lau lại sàn nhà. Từng động tác chậm chạp, thiếu kinh nghiệm nhưng kiên nhẫn. Trước đây, Phong trong mắt Huy luôn là một kẻ nguy hiểm, một người chỉ cần ra lệnh thì kẻ khác phải răm rắp nghe theo. Vậy mà giờ đây, anh ta lại đang quỳ gối, dùng giẻ lau chùi từng vết bẩn li ti trên sàn như sợ Huy sẽ không vừa lòng.

“Anh đang… làm gì vậy?” – Huy khẽ hỏi, giọng nửa khó hiểu nửa buồn cười.

Phong ngẩng lên, trán lấm tấm mồ hôi: “Anh không muốn em thấy nhà này quá lạnh lẽo. Nếu em ở lại, anh muốn nó… trở nên giống một tổ ấm hơn.”

Câu nói ấy khiến Huy im lặng. Cậu không dám tin mình vừa nghe ra từ chính miệng Phong cái khái niệm “tổ ấm” – điều mà cậu đã từng khao khát trong bao năm qua.

Buổi chiều, cả hai ra ban công. Ánh nắng cuối ngày chiếu xiên qua khung cửa kính, nhuộm vàng sàn gỗ. Phong rút từ túi ra một điếu thuốc, thói quen thường thấy của anh. Ngón tay anh khẽ bật lửa, đầu điếu thuốc sáng đỏ. Nhưng chỉ một lát sau, khi Huy bước ra, anh chợt dập nó xuống gạt tàn.

Huy nhíu mày: “Anh không hút sao?”

Phong quay sang, ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy: “Anh không muốn khói thuốc làm em khó chịu.”

Khoảnh khắc ấy, trái tim Huy thoáng rung động. Chỉ một hành động nhỏ thôi, nhưng nó chứng minh rằng Phong có để ý đến cảm nhận của cậu. Điều mà rất ít ai từng làm cho Huy trong quá khứ.

Đêm đến, không khí dịu mát hơn. Sau bữa tối tuy hơi vụng về nhưng ấm cúng – với những món đơn giản Phong đã cố gắng học nấu – anh đề nghị cả hai ra ngoài đi dạo. Ban đầu, Huy có chút lưỡng lự, nhưng rồi cũng gật đầu.

Con phố về đêm vắng hơn thường lệ, chỉ còn ánh đèn vàng hắt xuống con đường lát gạch. Tiếng bước chân của hai người vang đều, xen lẫn tiếng gió thổi qua hàng cây. Huy khoanh tay trước ngực, cố giữ khoảng cách nhất định, nhưng rồi bất giác lại bị kéo gần.

Phong im lặng một lúc, rồi đưa tay ra, chậm rãi nắm lấy bàn tay Huy.

Ban đầu Huy khựng lại, phản xạ muốn giật ra. Nhưng rồi… cậu không làm vậy. Bàn tay ấy tuy to lớn, thô ráp, nhưng lại ấm áp đến lạ thường. Nó mang lại cho Huy một cảm giác khác hẳn với sự giam cầm, mà giống như… được che chở.

Cả hai cứ thế bước đi. Không ai nói lời nào, chỉ có nhịp tim của Huy ngày càng nhanh hơn, trong khi Phong vẫn giữ bàn tay ấy một cách chắc chắn nhưng không gượng ép.

Đêm hôm đó, khi về lại căn hộ, Huy lặng lẽ bước lên phòng, nhưng trong lòng lại có một điều gì đó đang dần thay đổi. Cậu không dám nghĩ xa, càng không dám tin tưởng hoàn toàn. Nhưng ít nhất, lần đầu tiên, Huy thấy bản thân không còn chỉ nhìn Phong như một kẻ thống trị đáng sợ, mà như một người đàn ông… đang cố gắng hết sức để trở thành chỗ dựa.

Và chính điều ấy đã khiến trái tim Huy, dù cố phủ nhận, vẫn rung động nhẹ nhàng.

Đêm ấy, Huy nằm trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà. Trong đầu cậu, hình ảnh bàn tay Phong nắm lấy tay mình cứ lặp đi lặp lại, giống như một đoạn phim bị chiếu mãi không dừng.

Cậu khẽ trở mình, kéo chăn lên tận cổ, tự nhủ: Không được rung động… không thể tin vào người đàn ông đó. Nhưng trái tim lại phản bội lý trí. Cảm giác ấm áp kia quá thật, không thể phủ nhận.

Ngoài phòng khách, Phong ngồi một mình trên ghế sofa. Anh mở cuốn sổ nhỏ, bên trong là những dòng chữ nguệch ngoạc: kế hoạch, mục tiêu, những điều cần làm để giữ Huy ở lại bên mình. Ánh đèn bàn vàng nhạt hắt xuống gương mặt anh, vừa trầm ngâm vừa ẩn chứa sự tính toán.

“Cuối cùng… em cũng không giật tay ra.” – Anh khẽ thì thầm, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười vừa mãn nguyện vừa nguy hiểm.

Phong biết, đây mới chỉ là bước đầu. Huy còn cảnh giác, còn do dự. Nhưng sự do dự ấy đã rạn nứt, và anh chỉ cần từng bước từng bước len vào, biến sự rạn nứt thành kẽ hở rồi chiếm trọn trái tim cậu.

Sáng hôm sau, khi Huy tỉnh dậy, Phong đã ở trong bếp. Tiếng chảo dầu lách tách, mùi trứng ốp la và bánh mì nóng lan khắp căn hộ. Huy khẽ ngạc nhiên bước vào, thấy Phong đang loay hoay với chiếc tạp dề màu xám, trông có phần vụng về nhưng lại rất… bình dị.

“Anh… nấu bữa sáng?” – Huy hỏi, nửa tin nửa ngờ.

Phong quay lại, trên trán dính một giọt mồ hôi: “Ừ. Không ngon bằng ngoài tiệm, nhưng ít nhất là do anh tự tay làm cho em.”

Cậu thoáng bối rối, nhìn đĩa thức ăn hơi cháy cạnh nhưng vẫn gọn gàng được đặt lên bàn. Trong phút chốc, Huy cảm thấy như mình đang sống trong một gia đình bình thường – thứ mà từ lâu cậu chưa từng được trải qua.

Khi ngồi ăn, Huy khẽ cắn một miếng. Hương vị thật sự không quá ngon, nhưng có điều gì đó len vào lòng cậu, khiến ngực nóng lên khó tả. Phong nhìn phản ứng ấy, mỉm cười: “Anh sẽ tập nấu tốt hơn. Em cho anh thời gian, được không?”

Ánh mắt anh chân thành đến mức Huy không thể thốt ra lời châm chọc nào. Cậu chỉ khẽ gật đầu.

Trong lòng Phong, niềm vui dâng lên mạnh mẽ. Anh biết Huy đã bắt đầu mở cửa lòng, dù chỉ một khe nhỏ. Nhưng đằng sau niềm vui ấy, vẫn ẩn giấu một nỗi lo: Thành.

Thành vẫn là mối nguy, là cái bóng có thể kéo Huy ra khỏi vòng tay anh bất cứ lúc nào. Vì thế, dù ngoài mặt dịu dàng, trong đầu Phong vẫn không ngừng tính toán. Anh phải làm sao để vừa khiến Huy rung động, vừa đảm bảo không có ai khác xen vào.

Chiều hôm đó, khi Huy ngồi đọc sách bên cửa sổ, Phong ngồi cạnh, đưa cho cậu một tách trà nóng. Anh không nói nhiều, chỉ yên lặng ở bên. Khoảnh khắc ấy, Huy nhận ra sự hiện diện của Phong không còn khiến cậu ngột ngạt như trước.

Và khi ánh hoàng hôn buông xuống, Phong chợt cất lời:
“Huy… nếu một ngày nào đó em thật sự chấp nhận anh, anh hứa sẽ không bao giờ buông tay.”

Huy thoáng khựng, tim đập lệch một nhịp. Cậu không trả lời, chỉ cúi xuống che giấu sự rối bời trong mắt. Nhưng chính sự im lặng ấy lại khiến Phong càng chắc chắn rằng cậu đã bắt đầu dao động.

Buổi tối hôm ấy, sau một ngày dài, Huy định ra ngoài đi dạo một mình. Cậu khoác áo, vừa mở cửa thì Phong đã đứng ngay đó, tay cầm chìa khóa xe.

“Đi dạo à?” – Phong hỏi, giọng bình thản nhưng ánh mắt đầy ẩn ý.

Huy khẽ gật: “Ừ. Em muốn hít chút gió mát.”

Phong mỉm cười: “Vậy để anh đi cùng. Buổi tối một mình ngoài đường cũng không an toàn.”

Huy thoáng do dự, nhưng cuối cùng cũng gật đầu. Cả hai đi bộ dọc con đường ven hồ, ánh đèn vàng trải xuống mặt nước lấp loáng. Không khí se lạnh, gió thổi khẽ làm tóc Huy rối bời.

Ban đầu, cả hai đều im lặng. Huy cố giữ khoảng cách, nhưng bước chân của Phong luôn chậm rãi để không vượt quá xa. Thỉnh thoảng, anh đưa mắt nhìn Huy, ánh mắt vừa dịu dàng vừa cẩn trọng, như sợ bất kỳ cử chỉ nào quá vội vàng sẽ làm cậu lùi lại.

Đến một đoạn vắng người, Huy dừng lại ngắm mặt nước. Trong ánh đèn đường, bóng dáng cậu nhỏ bé, lặng lẽ như hòa tan vào màn đêm. Phong đứng cạnh, tay khẽ nắm rồi buông, đấu tranh nội tâm một lúc lâu. Cuối cùng, anh chậm rãi đưa tay ra, nắm lấy tay Huy.

Khoảnh khắc ấy, Huy giật mình. Tim đập mạnh, phản xạ đầu tiên là muốn rút tay lại. Nhưng khi cảm nhận hơi ấm từ bàn tay to lớn bao trọn lấy mình, sự kháng cự lại dừng ở nửa chừng.

Huy quay sang nhìn Phong, định lên tiếng thì bắt gặp ánh mắt anh. Ánh mắt ấy không còn là vẻ lạnh lùng, chiếm hữu thường ngày, mà là một sự chân thành khó nói thành lời. Dường như cả bầu trời đêm lặng đi, chỉ còn tiếng tim đập vang trong lồng ngực Huy.

Cậu không rút tay ra.

Phong thoáng ngạc nhiên, rồi một nụ cười nhẹ hiện lên nơi khóe môi anh. Chỉ một cử chỉ nhỏ ấy thôi, nhưng đối với Phong, đó là một chiến thắng lớn lao. Anh khẽ siết tay Huy, vừa đủ để truyền đi sự ấm áp, không quá chặt để không làm cậu thấy gò bó.

Cả hai tiếp tục đi, lần này không còn khoảng cách. Bóng hai người kéo dài trên vỉa hè, hòa vào nhau dưới ánh sáng nhạt nhòa.

Huy im lặng suốt quãng đường, nhưng trong lòng lại cuộn trào. Cậu biết rõ, mình đã để Phong tiến thêm một bước. Một phần trong cậu cảnh giác, lo sợ bị ràng buộc, nhưng một phần khác… lại thấy yên lòng.

Khi trở về căn hộ, Phong không nói gì thêm. Anh chỉ giúp Huy treo áo khoác, rót cho cậu một cốc nước ấm rồi chúc: “Ngủ ngon.”

Cử chỉ ấy khiến Huy bối rối. Cậu cầm cốc nước, khẽ đáp: “Ừ… ngủ ngon.”

Đêm hôm đó, khi nằm xuống giường, Huy mới nhận ra tay mình vẫn còn cảm giác ấm nóng từ bàn tay Phong. Cậu xoay người liên tục, nhưng càng cố gạt đi, hình ảnh ấy càng hằn sâu trong tâm trí.

Trong phòng khách, Phong ngồi một mình, ánh mắt hướng về cánh cửa phòng Huy đã đóng kín. Anh bật một điếu thuốc, vừa kề môi thì nghe tiếng động khẽ – tiếng chân Huy đi vào bếp uống thêm nước. Anh liền dập thuốc ngay, để không làm Huy thấy khó chịu.

Nhìn bóng dáng Huy trong ánh sáng mờ ảo, Phong thầm nhủ:
Chỉ cần em không buông tay, anh sẽ còn tiến xa hơn nữa. Dù phải làm người chồng vụng về, anh cũng sẽ làm cho đến khi em thực sự rung động.

Ngày hôm sau, Huy thức dậy muộn hơn thường lệ. Khi bước ra khỏi phòng, cậu thoáng ngạc nhiên khi thấy Phong đang loay hoay trong bếp. Mùi khét của trứng cháy lan tỏa, khói bốc lên nghi ngút.

“Anh… đang làm gì vậy?” – Huy hỏi, giọng nửa ngạc nhiên nửa bật cười.

Phong quay lại, trên tay vẫn cầm cái chảo đang bốc khói. Vẻ mặt anh lúng túng hiếm thấy:
“Anh định làm bữa sáng cho em… nhưng có vẻ thất bại.”

Cảnh tượng ấy khiến Huy bất giác bật cười thành tiếng. Từ trước đến giờ, cậu luôn thấy Phong lạnh lùng, tính toán, thậm chí tàn nhẫn. Thế mà lúc này, anh đứng giữa bếp như một cậu trai mới tập nấu ăn, khói ám vào áo sơ mi, trông vừa buồn cười vừa gần gũi.

“Anh mà cũng có lúc… vụng về thế này sao?” – Huy trêu.

Phong nhún vai, cố làm ra vẻ thản nhiên nhưng khóe môi khẽ cong:
“Ừ thì… lần đầu. Anh muốn thử xem có thể tự tay chuẩn bị cho em thứ gì đó hay không.”

Nghe vậy, nụ cười trên môi Huy chậm rãi dịu xuống. Trong lòng cậu thoáng rung động, một cảm giác khó diễn tả dâng lên. Cậu không nói gì thêm, chỉ bước đến, nhẹ nhàng cầm lấy cái chảo từ tay Phong:
“Để em làm. Anh ra ngoài đi kẻo ngạt khói.”

Phong nghe lời, đứng sang một bên quan sát. Huy nhanh nhẹn chuẩn bị lại bữa sáng. Từng động tác quen thuộc của cậu khiến không khí trong bếp dịu đi. Khi món trứng được dọn ra bàn, Huy đặt dĩa xuống, nhìn Phong:
“Ăn đi. Lần sau nếu muốn nấu thì phải học trước, đừng làm liều.”

Phong cười khẽ, kéo ghế ngồi xuống đối diện. Ánh mắt anh chăm chú dõi theo từng cử chỉ của Huy, không che giấu sự hài lòng.

Trong bữa ăn, Huy im lặng nhiều hơn thường lệ. Từng thìa cơm đưa vào miệng, cậu lại chợt nghĩ đến hình ảnh Phong lúng túng trong bếp, vừa ngốc nghếch vừa chân thành. Cảm giác ấy làm tim Huy rung lên nhẹ nhàng.

Sau bữa ăn, Phong không nói nhiều. Anh thu dọn chén đũa, dù làm rơi làm đổ vài lần, nhưng vẫn kiên nhẫn rửa sạch. Huy đứng tựa vào tường nhìn, trong lòng bỗng cảm thấy yên ả lạ thường.

Tối hôm ấy, Phong chủ động rủ Huy đi dạo một lần nữa. Khác với hôm qua, lần này khi bàn tay Phong đưa ra, Huy không hề do dự. Cậu để yên cho anh nắm lấy, thậm chí còn siết nhẹ lại.

Hai người bước đi chậm rãi trên con đường ven hồ. Ánh đèn vàng phản chiếu bóng họ song song, rồi từ từ nhập làm một. Huy không còn né tránh, không còn che giấu. Cậu im lặng, để mặc sự ấm áp từ bàn tay ấy lan tỏa vào tim mình.

Khi dừng lại bên một chiếc ghế đá, Phong quay sang nhìn Huy. Anh không nói lời ngọt ngào nào, chỉ thì thầm:
“Cảm ơn vì đã không buông tay.”

Huy khẽ cúi đầu, môi mím lại. Cậu không đáp, nhưng ánh mắt lại long lanh trong đêm tối. Đó là sự thừa nhận, là dấu hiệu của một cánh cửa đang khẽ mở ra.

Đêm ấy, khi trở về, cả hai không cần lời hẹn ước. Chỉ cần cái nắm tay không rời, cũng đủ để Phong coi đó là thành tựu đầu tiên trên con đường dài chinh phục trái tim Huy.

Trong phòng khách, sau khi Huy đã đi ngủ, Phong ngồi lặng lẽ nhìn bàn tay mình. Nơi ấy vẫn còn lưu lại hơi ấm mềm mại của Huy. Một nụ cười hiếm hoi thoáng qua gương mặt anh, nhẹ nhưng đầy quyết tâm.

Anh sẽ không dừng lại. Từ một kẻ vụng về, anh sẽ trở thành người đàn ông khiến em không thể rời xa.

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
ĐẠI ĐỘI TRƯỞNG CỦA TÔI
CHƯƠNG 36 30 Tháng 8, 2025
CHƯƠNG 35 30 Tháng 8, 2025
Tình Cha Con Sâu Đậm_truyengay.net
Tình Cha Con Sâu Đậm
Chương 18 28 Tháng 8, 2025
Chương 17 28 Tháng 8, 2025
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 48 1 Tháng 8, 2025
Chương 47 1 Tháng 6, 2025
Tình Bạn Dâm Đãng
Chương 13 1 ngày ago
Chương 12 31 Tháng 8, 2025
Trại Gác Rừng – Gay 18+
Chương 13 13 Tháng 8, 2025
Chương 12 13 Tháng 8, 2025
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
Chương 19 28 Tháng 10, 2024
Chương 18 28 Tháng 10, 2024
Bạn Thân Tôi Là Trai Thẳng 18+_truyencogiaothao
Bạn Thân Tôi Là Trai Thẳng 18+
chương 41 31 Tháng 7, 2025
chương 40 31 Tháng 7, 2025
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng_truyengay.net
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng
Chương 19 21 Tháng 5, 2025
Chương 18 21 Tháng 5, 2025

Comments for chapter "Chương 8"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved