Truyen SEX GAY
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Prev
Next

Tình Bạn Dâm Đãng - Chương 7

  1. Home
  2. Tình Bạn Dâm Đãng
  3. Chương 7 - lấy đi
Prev
Next

Đêm tra tấn khép lại, nhưng hơi thở u ám của nó vẫn ám chặt cả căn phòng. Mùi mồ hôi và máu quyện với sự ẩm thấp khiến không gian như bị khóa lại, nặng nề và đặc quánh. Thành bị trói thõng trên giường, thân thể trầy xước, vết bầm và rớm máu trải dài khắp ngực, bụng và đùi. Đôi mắt cậu mở hờ, hơi thở dồn dập, chỉ còn sống sót nhờ bản năng. Mỗi nhịp tim như nhói buốt, khiến toàn thân run lên trong cơn kiệt quệ.

Ngoài cửa, Huy đứng chết lặng. Suốt đêm qua, từng tiếng kêu gào, từng nhịp roi quất, từng cú điện giật xuyên qua vách đã khiến cậu run rẩy không thôi. Hình ảnh Thành bị hành hạ đến mức không còn nhận ra vẫn ám ảnh trong đầu, làm Huy gần như phát điên. Cậu đã muốn lao vào, nhưng sự hiện diện lạnh lùng của Phong cùng hai gã vệ sĩ cao lớn đã khóa chặt bước chân. Huy chẳng thể làm gì ngoài việc siết chặt tay, để móng tay bấu vào da đến bật máu.

Phong bước ra từ trong bóng tối, áo sơ mi trắng vẫn ngay ngắn như thể chưa từng dính bụi bẩn. Chỉ có ánh mắt hắn là lấp lánh, một thứ ánh sáng nguy hiểm tựa như lưỡi dao lạnh lẽo. Hắn nhìn Huy thật lâu, rồi khẽ nhếch môi:

— Em lo cho nó đến vậy sao?

Huy giật mình, cổ họng nghẹn ứ. Cậu không đáp, chỉ quay mặt đi, cố nuốt nước mắt. Nhưng Phong đã bước lại gần, đôi giày da gõ xuống nền sàn từng nhịp chắc nịch. Hắn dừng trước mặt Huy, nâng cằm cậu lên để buộc đôi mắt ấy phải đối diện.

— Đừng tự dằn vặt nữa. Tất cả đều do em. Nhưng cũng chính em là người có thể chấm dứt nó.

Câu nói ấy như lưỡi dao xoáy sâu. Huy run lên, giọng khàn đặc:

— Ý… ý anh là sao?

Phong cúi sát, hơi thở ấm nóng phủ bên tai:

— Nếu em ở lại bên anh, ngoan ngoãn, nghe lời… thì thằng kia sẽ không phải chịu thêm. Em hiểu rồi chứ?

Huy mở to mắt, trái tim đập loạn. Cậu biết rõ đây là một cái bẫy, nhưng cũng hiểu rằng Thành sẽ không thể trụ được nếu bị hành hạ thêm. Mâu thuẫn giằng xé khiến Huy gần như ngạt thở. Cậu mím môi, không dám trả lời.

Phong cười khẽ, đôi môi chạm vào sát gò má Huy, thì thầm như rót mật:

— Em nghĩ thêm đi. Thời gian còn nhiều, nhưng không phải vô tận đâu.

Hắn rời đi, để lại Huy đứng bàng hoàng giữa hành lang tối. Trong căn phòng kia, Thành vẫn thoi thóp, tiếng rên nhỏ nhoi như kim châm vào tim Huy, khiến cậu quỵ xuống, đầu gục vào đầu gối. Cậu biết mình đang bị dồn vào góc tường, và sự lựa chọn kia sẽ sớm phải thốt ra khỏi miệng, dù nó đồng nghĩa với việc đánh đổi tự do và trái tim của mình.

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng len qua cửa sổ chiếu lên gương mặt mệt mỏi của Huy. Cậu hầu như không chợp mắt cả đêm, chỉ ngồi bất động trong căn phòng dành riêng cho mình. Trong đầu, hình ảnh Thành bị treo trên giường, những vết thương hằn đỏ, tiếng kêu rên xé lòng… cứ chồng chéo không dứt. Huy đưa tay ôm trán, cảm giác tội lỗi như ngọn lửa thiêu đốt.

Cửa phòng bật mở. Phong bước vào, tay cầm một ly cà phê nóng, dáng vẻ bình thản như thể chẳng có gì xảy ra. Hắn đặt ly xuống bàn, giọng trầm thấp vang lên:

— Đêm qua em suy nghĩ nhiều, phải không?

Huy khẽ ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe. Cậu không trả lời, nhưng Phong chẳng cần. Hắn đã quá rõ trạng thái của Huy.

— Em không cần trốn tránh cảm xúc đâu. Việc em lo lắng cho nó, anh đều thấy cả. Nhưng chính vì thế… em càng nên ở bên anh.

Hắn ngồi xuống cạnh Huy, tay vòng qua vai, siết nhẹ. Hơi ấm đó không làm Huy an lòng mà chỉ khiến cơ thể cậu căng cứng. Phong tiếp tục thì thầm:

— Nếu em đồng ý, anh có thể cho nó nghỉ ngơi. Không còn phải nghe tiếng roi, không còn phải thấy máu. Em sẽ là người giữ chìa khóa số phận của nó.

Lời nói như sợi xích vô hình trói chặt lấy Huy. Cậu run lên, cố lấy hết can đảm để nói:

— Tôi… cần thêm thời gian. Nếu muốn tôi trở thành… người bên cạnh anh, tôi phải học cách thích nghi. Tôi không thể… chỉ trong một đêm mà chấp nhận được.

Phong im lặng. Đôi mắt hắn xoáy sâu, nhưng rồi khóe môi chậm rãi cong lên. Hắn mỉm cười, nụ cười vừa ngọt ngào vừa đáng sợ.

— Được thôi. Anh sẽ cho em thời gian. Chỉ cần em không phản bội niềm tin này.

Trong khoảnh khắc ấy, Huy chợt thấy mình như rơi vào một ma trận. Dù đã thốt ra câu nói để kéo dài, nhưng dường như sợi dây trói buộc lại càng thít chặt.

Đêm hôm đó, khi Huy đã được đưa về phòng nghỉ ngơi, Phong vẫn ngồi một mình trong phòng làm việc. Hắn tự nhủ:

“Nếu nó thật sự trở thành của ta, không ai được phép chen vào. Thằng Thành kia… chỉ là công cụ để trói chặt Huy. Nhưng nếu công cụ trở thành mối đe dọa, thì nó phải biến mất.”

Ý định loại bỏ Thành đã hình thành, và trong đầu Phong, một kế hoạch mới đang nảy mầm.

Ngày hôm sau, Phong giả vờ quan tâm, rủ Huy ra ngoài ăn tối. Hắn nói chuyện dịu dàng, như một người đàn ông đang cố gắng chinh phục. Huy lắng nghe, vẫn còn dè dặt, nhưng ít nhiều đã buông sự cảnh giác. Phong tinh ý nhận ra điều đó, và nụ cười trên môi hắn càng thêm chắc chắn.

Tối muộn, khi Huy mệt mỏi chìm vào giấc ngủ trong căn phòng riêng, Phong đứng trước cửa, ngắm nhìn cậu thật lâu. Ánh mắt hắn dịu dàng như thể đầy thương yêu. Nhưng ngay sau khi cánh cửa khép lại, gương mặt ấy lập tức đổi sắc, trở lại với vẻ lạnh lùng băng giá.

Hắn quay người, ra hiệu cho vệ sĩ:

— Chuẩn bị mọi thứ. Đêm nay, ta sẽ có một trò chơi mới với thằng Thành.

Vệ sĩ gật đầu. Những bước chân vang lên trong hành lang tối, báo hiệu cho một cơn ác mộng mới sắp bắt đầu.

Huy khép cánh cửa phòng lại, bước chân còn chần chừ trên tấm thảm dày. Trong lòng cậu nặng trĩu, vừa mệt mỏi vừa rối bời. Phong dịu giọng dỗ ngọt, ôm nhẹ lấy vai Huy, thì thầm rằng hãy yên tâm nghỉ ngơi. Những câu nói mềm mỏng ấy giống như lớp mật phủ ngoài lưỡi dao, khiến Huy không còn sức phản kháng. Cậu chỉ gật khẽ, rồi buông mình xuống giường, đôi mắt mệt mỏi dần khép lại, không hay biết rằng trong ánh mắt Phong vừa lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

Khi cánh cửa khép lại sau lưng Huy, nụ cười trên môi Phong hoàn toàn thay đổi. Hắn đứng thẳng người, dáng vẻ uy nghiêm và hiểm ác hệt như một kẻ bề trên nắm quyền sinh sát. Bước chân hắn vang đều trên hành lang vắng, dẫn lối đến một cánh cửa thép khác, nơi vọng ra tiếng rên rỉ mệt mỏi.

Bên trong, Thành vẫn bị giữ lại sau cuộc tra khảo tối qua. Thân thể cậu rã rời, tay chân đầy những vết hằn, hơi thở nặng nhọc. Khi nghe tiếng cánh cửa mở ra, Thành mở bừng đôi mắt đỏ hoe, tim đập thình thịch. Ánh sáng trắng sắc lạnh từ bóng đèn trên cao hắt xuống, phơi bày sự run rẩy của cậu trong căn phòng lạnh lẽo chẳng khác gì một nhà mổ.

Phong chậm rãi bước vào, phía sau hắn là hai gã vệ sĩ cao lớn. Họ không nói một lời, ánh mắt lạnh băng như hai bức tượng sống. Thành cố gắng nhổm dậy nhưng không còn sức, dây trói vẫn cột chặt khiến cậu chỉ có thể cựa quậy vô vọng.

“Thành.” Giọng Phong vang đều, không lớn nhưng đủ sức đè nén không gian. “Tao cho mày một cơ hội. Chỉ cần rời xa Huy, tất cả sẽ kết thúc. Ngược lại…” hắn dừng lại, nụ cười nhếch lên. “Mày sẽ hiểu thế nào là địa ngục.”

Trái tim Thành thắt lại. Cậu cắn chặt môi, mồ hôi lạnh túa ra khắp lưng. Đôi mắt nhìn thẳng vào Phong, trong đó vừa có sợ hãi, vừa có sự cứng cỏi hiếm hoi. Sau vài giây im lặng, Thành lắc đầu. Một cái lắc đầu yếu ớt nhưng dứt khoát.

Nụ cười trên môi Phong đông cứng lại, rồi trở thành bóng tối. Hắn khẽ gật đầu, như thể điều này vốn đã nằm trong dự liệu. Ngay lập tức, hắn phất tay. Hai vệ sĩ lập tức lao đến, giữ chặt Thành, kéo lê cậu tới chiếc giường thép ở giữa phòng.

Tiếng kim loại va vào nhau leng keng khi còng khóa chặt cổ tay, cổ chân Thành vào bốn góc giường. Thân thể cậu bị ép nằm ngửa, không thể cử động. Một trong hai gã vệ sĩ thô bạo ngửa mặt Thành lên, bắt cậu phải nhìn cơ thể cậu trần chuồng và nhìn những thứ chuẩn bị xảy ra

Trái tim Thành đập dồn dập, từng giọt mồ hôi lăn dài xuống thái dương. Trong khoảnh khắc đó, cậu bỗng thấy mình giống như một con mồi bị dâng lên bàn tế, chẳng còn đường thoát.

Cánh cửa phụ phía sau mở ra. Một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước vào, gương mặt lạnh lùng, không biểu cảm. Trên tay ông ta là một khay dụng cụ phủ khăn vải, kim loại bên trong phát ra những âm thanh khô khốc khi va chạm. Chỉ nghe thôi, Thành đã rùng mình, máu trong người như ngừng chảy.

Phong ngồi xuống ghế, bình thản như một vị quan tòa. Hắn giơ điện thoại lên, mở chế độ quay, chĩa thẳng vào giường thép. “Hãy để Huy biết kết cục của kẻ không nghe lời. Tao muốn mọi khung hình đều ghi lại rõ ràng.”

Giọng hắn trầm đều, không chút run rẩy.

Thành cố gắng giãy giụa, nhưng dây trói siết chặt khiến cậu không thể nhúc nhích. Tiếng kim loại va chạm lách cách từ khay dụng cụ khiến từng thớ cơ của Thành căng cứng. Mùi thuốc sát trùng nồng hăng trong không khí, lạnh lẽo, khiến cậu rùng mình như rơi vào phòng mổ.

“Thành…” Phong chậm rãi lên tiếng, giọng hắn trầm xuống như muốn khắc sâu từng chữ vào tâm trí đối phương. “Đây là cơ hội cuối cùng. Tự nguyện rời xa Huy, tao sẽ dừng lại. Nếu không… tao sẽ cho mày hiểu thế nào là mất tất cả.”

Thành mím môi, đôi mắt ngân ngấn nước. Cậu không nói, chỉ khẽ lắc đầu, tiếng dây trói rít lên cùng với sự run rẩy từ đôi tay. Hơi thở dồn dập, lồng ngực phập phồng. Câu trả lời ấy, dù không thành lời, cũng đủ rõ ràng.

Phong im lặng vài giây, ánh mắt hắn dần trở nên tối sầm. Hắn hạ điện thoại xuống một chút, nhếch môi cười nhạt: “Được. Vậy thì đừng trách tao.”

Hắn ra hiệu bằng ánh mắt. Người đàn ông mặc áo blouse lạnh lùng gật đầu, bước lại gần giường thép. Thành trừng to mắt, tiếng tim đập như trống trận. Một trong hai gã vệ sĩ giữ chặt đầu cậu, ép cậu phải nhìn thẳng lên vào đùm cặc dái

Tiếng kim loại ma sát vang “keng” khô khốc khi dụng cụ được đặt sang một bên. Bác sĩ rút từ khay ra một vật dài nhọn, ánh thép lóe lên dưới ánh đèn huỳnh quang. Ngay khoảnh khắc ấy, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Thành.

“Không… không, làm ơn…” Giọng cậu khàn đặc, gần như vỡ ra. Nỗi sợ hãi cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng. Nhưng đã quá muộn.

Phong nâng điện thoại, bắt trọn từng khung hình. Ánh mắt hắn như thợ săn đứng ngoài, vừa lạnh lùng vừa đầy khoái cảm tàn nhẫn. “Hãy để Huy nhìn thấy bộ dạng này của mày. Để nó biết phản kháng tao là vô ích.”

Người bác sĩ lạnh lẽo không thèm đáp, chỉ nhấc vật nhọn kia lên cao. Ánh đèn phản chiếu khiến nó như ngọn giáo sáng rực trong căn phòng yên tĩnh. Khoảnh khắc đó dài lê thê, như kéo giãn từng nhịp thở của Thành. Cậu run rẩy, giãy giụa dữ dội đến mức cổ tay bật máu vì dây trói siết quá chặt.

“Xin… xin tha…” Thành bật khóc, tiếng nức nghẹn vang trong không gian lạnh lẽo. Nhưng bàn tay cầm vật kim loại vẫn hạ xuống, chậm rãi, chính xác, đầy ác ý.

Âm thanh lãnh lẽo vang lên
— “PHÂP!”
— khô khốc, rợn người. Thành gào thét, toàn thân giật nảy, mắt mở trừng trừng vì đau đớn. Tiếng kêu của cậu vang vọng trong căn phòng thép, chạm vào từng bức tường như dội lại vô tận.

Phong ngồi bất động, ánh mắt không chớp, ghi lại trọn vẹn từng khoảnh khắc. Hắn nghiêng đầu, nụ cười tà mị hiện rõ. “Đau chứ? Nhưng đây mới chỉ bắt đầu.”

Máu rỉ ra loang trên ga trải giường trắng. Bác sĩ rút dụng cụ ra, bình thản như đang làm một ca tiểu phẫu thông thường. Ông ta không nhìn Thành, không nghe tiếng gào khóc, chỉ đổi sang tay kia một vật tương tự.

“Không… làm ơn, tôi… tôi chịu rồi!” Thành khóc lạc giọng, toàn thân run rẩy, giãy giụa như kẻ sắp chết đuối. Nhưng hai gã vệ sĩ vẫn giữ chặt, ánh mắt lạnh lùng như đá.

Một tiếng “phập” thứ hai vang lên, tàn nhẫn, xé rách sự kháng cự cuối cùng của Thành. Cậu hét lên đến khàn đặc, tiếng kêu dần tắc lại thành những âm rên đứt quãng. Hơi thở hổn hển, ngực phập phồng như sắp ngừng đập.

Phong lùi ghế ra, bước đến gần, đưa máy quay sát hơn, ghi lại từng giọt máu, từng giọt nước mắt. “Nhớ lấy cảm giác này, Thành. Đây là cái giá của sự bướng bỉnh

Thành gần như kiệt sức, tiếng gào thét đã biến thành những tiếng nấc nghẹn. Toàn thân cậu run rẩy không ngừng, mồ hôi thấm đẫm, bết vào da thịt. Máu từ hai vết thương thấm ra, đỏ rực trên ga trải giường trắng xoá. Không khí trong căn phòng dày đặc mùi tanh nồng, nặng nề đến nghẹt thở.

Người bác sĩ không vội vã, ông ta lặng lẽ đặt những dụng cụ dính máu sang khay, rồi thay bằng dao mổ sáng loáng. Thành mở to mắt, tròng mắt đỏ ngầu, giãy giụa điên cuồng nhưng vô vọng. Dây trói siết vào thịt, để lại vết hằn sâu tím tái.

Phong tiến lại gần, cúi xuống sát bên tai Thành, giọng hắn khàn khàn như thì thầm, nhưng lại rợn người:
“Đây mới chỉ là bước đầu. Tao muốn mày nhớ… từng khoảnh khắc. Mỗi lần nhìn thấy Huy, mày sẽ biết rằng vì nó… mà mày ra nông nỗi này.”

Thành nghiến răng, đôi mắt đẫm lệ vẫn ánh lên sự bất khuất cuối cùng. Chính sự im lặng ấy khiến Phong càng bùng lên hứng thú. Hắn nhếch môi, ra hiệu cho bác sĩ bắt đầu.

Con dao rạch xuống. Một vệt sắc bén xé toạc da thịt, máu phụt ra đỏ thẫm. Thành hét lớn, tiếng hét vỡ vụn, đứt quãng, như thể từng dây thanh bị xé rách. Hai gã vệ sĩ giữ chặt tay chân cậu, buộc cậu phải chịu đựng trong bất lực.

Phong không chớp mắt, quay cận cảnh từng chi tiết. Ánh mắt hắn sáng lên, nụ cười lạnh lùng cong nhẹ: “Đẹp… chính xác là như vậy. Đau đớn, yếu đuối… nhưng không thể chết, chỉ có thể sống để hứng chịu.”

Bác sĩ làm việc với sự bình thản rợn người, từng động tác tỉ mỉ, không hề vội vã. Dao mổ di chuyển, lưỡi thép ánh lên dưới ánh đèn. Thành co giật, mạch máu trên trán nổi cộm, nước mắt và mồ hôi hoà lẫn. Cậu nấc nghẹn, từng tiếng thở đứt quãng vang trong không khí như lời cầu cứu không ai đáp lại.

“Xin… tôi xin… làm ơn… tha cho tôi…” Giọng Thành khàn đặc, rời rạc, yếu ớt như sợi chỉ. Nhưng không ai đáp lại.

Phong cúi xuống, đưa ngón tay khẽ gạt đi một giọt máu trên bụng Thành, sau đó giơ bàn tay dính máu lên nhìn ngắm. Hắn mỉm cười, quay sang vệ sĩ: “Nhớ quay toàn cảnh. Tao muốn giữ từng chi tiết.”

Khi bác sĩ rút dụng cụ ra, một tiếng “sột” lạnh lẽo vang lên. Thành co giật toàn thân, đôi mắt đỏ ngầu dại đi. Cậu như rơi xuống vực sâu tuyệt vọng, không còn nhận thức được xung quanh nữa.

Phong nhìn thấy cảnh đó, ánh mắt lóe lên sự thoả mãn, nhưng hắn không muốn kết thúc quá sớm. Hắn cúi xuống thì thầm, giọng đều đều, lạnh như băng:
“Đây là cơ hội cuối cùng, Thành. Nếu mày hứa sẽ biến mất khỏi Huy… tao sẽ dừng lại ngay bây giờ.”

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Thành run rẩy, đôi môi khẽ mấp máy. Nhưng rồi, thay vì gật đầu, cậu nhắm chặt mắt, nước mắt lăn dài. Một cái lắc đầu yếu ớt.

Phong sững lại vài giây, rồi phá lên cười, nụ cười vang vọng đầy tàn nhẫn. Hắn đứng thẳng người, giọng rền vang:
“Được. Vậy thì mày sẽ chịu đến cùng. Và Huy… sẽ chứng kiến tất cả.”

Bác sĩ tiếp tục, từng đường dao lạnh lẽo như phán quyết cuối cùng. Thành giãy giụa yếu ớt, tiếng rên rỉ như hơi thở cuối cùng. Không gian ngập tràn tiếng kim loại va chạm, tiếng rên đau đớn, tiếng cười nhạt nhẽo của Phong.

Máu loang ra, đỏ thẫm cả ga trải giường. Mùi tanh nồng xộc lên, ám vào từng ngóc ngách căn phòng. Thành gần như bất tỉnh, ánh mắt mờ đục, nhưng vẫn còn chút ánh lửa nhỏ nhoi của sự kháng cự hai hòn dái đã được lấy ra.

Phong nhìn thấy, khẽ nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú lẫn lạnh lùng. Hắn không vội kết thúc. Hắn muốn kéo dài, để Thành sống sót… chỉ để ngày mai, ngày kia, còn tiếp tục nỗi đau.

Căn phòng chìm vào sự im lặng rùng rợn, chỉ còn tiếng thở yếu ớt và tiếng nhỏ giọt của máu. Đêm ấy, không một ai ngoài họ biết rằng một linh hồn đang dần bị nghiền nát….

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
ĐẠI ĐỘI TRƯỞNG CỦA TÔI
CHƯƠNG 36 30 Tháng 8, 2025
CHƯƠNG 35 30 Tháng 8, 2025
Tình Cha Con Sâu Đậm_truyengay.net
Tình Cha Con Sâu Đậm
Chương 18 28 Tháng 8, 2025
Chương 17 28 Tháng 8, 2025
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 48 1 Tháng 8, 2025
Chương 47 1 Tháng 6, 2025
Tình Bạn Dâm Đãng
Chương 13 1 ngày ago
Chương 12 31 Tháng 8, 2025
Trại Gác Rừng – Gay 18+
Chương 13 13 Tháng 8, 2025
Chương 12 13 Tháng 8, 2025
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
2 Thằng Bạn Nứng Cặc
Chương 19 28 Tháng 10, 2024
Chương 18 28 Tháng 10, 2024
Bạn Thân Tôi Là Trai Thẳng 18+_truyencogiaothao
Bạn Thân Tôi Là Trai Thẳng 18+
chương 41 31 Tháng 7, 2025
chương 40 31 Tháng 7, 2025
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng_truyengay.net
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng
Chương 19 21 Tháng 5, 2025
Chương 18 21 Tháng 5, 2025

Comments for chapter "Chương 7"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved