Tình Bạn Dâm Đãng - Chương 6
Ánh sáng vàng lờ mờ hắt lên bức tường gạch ẩm thấp, tạo nên những vệt bóng chập chờn như đang nhảy múa. Trên chiếc giường sắt lạnh lẽo, Thành bị trói căng tứ chi, cơ thể phập phồng trong từng nhịp thở gấp. Bên cạnh, Huy bị ép ngồi trên ghế, cổ tay siết chặt vào thành ghế bằng dây da dày cộp. Cả căn phòng thoảng mùi kim loại nặng nề, hòa cùng không khí ngột ngạt khó thở.
Huy không ngừng liếc nhìn Thành. Đôi mắt đỏ ngầu, ướt nhòe, chẳng thể che giấu sự lo lắng. Mỗi lần Thành giật mình vì đau, Huy lại vô thức run lên, đôi vai gồng cứng như muốn bật dậy nhưng bất lực.
Phong nhìn thấy tất cả. Hắn đứng dựa vào bàn kim loại, khoanh tay, ánh mắt tối lại đầy nguy hiểm. “Ra là thế…”
– hắn cười nhạt, bước chậm đến trước mặt Huy. “Em sợ cho hắn đến vậy sao?”
Huy cố tránh ánh mắt ấy, nhưng bàn tay Phong đã siết chặt cằm, ép cậu phải đối diện. Một cái gật đầu khẽ, gần như vô thức.
Roi da trong tay Phong vung lên, giáng mạnh xuống lưng Huy. Âm thanh khô khốc vang vọng trong căn phòng kín, khiến Huy bật tiếng kêu nghẹn ngào. Cơn đau buốt chạy dọc sống lưng, làm cậu cúi gập người, thở dốc.
Phong ghì sát môi vào tai Huy, giọng hắn rền rĩ như một lời tuyên án: “Em quan tâm hắn hơn ta sao? Vậy hãy mở mắt ra… và nhìn cho kỹ cách ta biến hắn thành gì.”
Một cái hất đầu ra hiệu, vệ sĩ ép Huy ngồi chặt xuống ghế, trói thêm dây quanh ngực, buộc cậu bất lực chứng kiến.
Phong quay sang Thành. Lọ thủy tinh trong tay hắn sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Hắn mở nắp, lắc nhẹ, thứ dung dịch bên trong sủi bọt li ti. Vệ sĩ gỡ bịt miệng của Thành, cậy hàm, đổ thẳng dòng chất lỏng đặc sệt xuống cổ họng. Thành giãy giụa, cổ nghẹn lại, nhưng cuối cùng cũng phải nuốt trọn.
“Thuốc sẽ sớm phát huy tác dụng.” – Phong thong thả nói, đôi mắt ánh lên niềm thích thú độc ác. Hắn khom người, lướt ngón tay dọc theo đường quai hàm Thành, rồi dừng lại ngay cổ. “Ngọt ngào chứ? Đừng lo… nó sẽ khiến cơ thể cậu phản bội chính mình, dù lý trí có kháng cự thế nào.”
Huy vùng vẫy kịch liệt, hét khản cổ: “Đừng! Xin anh… dừng lại!” Nhưng tiếng kêu bị dập tắt bởi cái tát trời giáng từ vệ sĩ.
Phong bật cười, ngồi xuống mép giường, tay vuốt hờ bụng Thành. “Em nghe thấy không, Huy? Từng tiếng cầu xin của em chỉ làm ta hứng thú hơn. Giờ thì…” – hắn rút trong hộp gỗ ra một sợi roi da dài – “…đã đến lúc khởi động trò chơi.”
Âm thanh vút gió lạnh buốt vang lên, sợi roi da lao xuống, quất mạnh vào da thịt Thành. Một vệt hằn đỏ tươi lập tức xuất hiện trên ngực, lan sang tận bả vai. Thành cắn chặt răng, tiếng rên rỉ vẫn bật ra từ cuống họng.
“Đau sao?” – Phong hỏi, giọng hắn kéo dài, nhẩn nha, tựa như một kẻ nhâm nhi ly rượu quý. Hắn lại vung roi, nhát này quất chéo qua bụng, để lại dấu đỏ rực. Thành oằn người, mồ hôi tuôn ra như mưa.
Huy chứng kiến tất cả, cổ họng nghẹn ứ, đôi mắt tuyệt vọng. “Phong! Dừng lại! Làm gì cũng được, xin đừng…”
Chưa kịp nói hết, roi da đã chuyển hướng, vút xuống lưng Huy. Cậu thét nghẹn, toàn thân run rẩy. Phong liếc nhìn, nụ cười méo mó kéo dài: “Ta đã bảo, mở to mắt mà nhìn. Mỗi lần em cầu xin, hắn sẽ đau thêm. Em hiểu chứ?”
Tiếng roi nối tiếp tiếng roi. Những vết hằn chằng chịt trên da thịt Thành, đỏ rực như hoa văn ma quái. Cơ thể cậu dần run lên, hơi thở đứt quãng, đôi mắt lờ đờ vì thuốc bắt đầu ngấm.
Phong liếc thấy làn da bắt đầu ửng hồng bất thường, cơ bắp co rút nhưng lại nóng hổi. Hắn bật cười hài lòng: “Tốt, thuốc đang làm việc. Giờ mới thú vị đây.”
⸻
Phong ra hiệu. Vệ sĩ mở hộp sắt, lấy ra hai kẹp kim loại bóng loáng nối dây điện. Hắn kẹp thẳng lên hai đầu ngực săn chắc của Thành. Thành giật mạnh, toàn thân cong vút như muốn bứt dây trói. Một tiếng rên nghẹn phát ra, run rẩy từ sâu bên trong.
“Đẹp lắm.”
– Phong thì thầm, tay vặn núm chỉnh. Dòng điện truyền qua, giật từng nhịp, khiến da thịt co giật. Thành cắn chặt môi đến bật máu, nhưng ánh mắt ướt rượt, mờ đục.
Huy hoảng loạn, la lớn: “Anh giết cậu ấy mất! Đừng làm vậy!”
Phong quay sang, ánh mắt hắn lạnh băng: “Chết ư? Không, ta đủ kinh nghiệm để biết dừng ở đâu. Hắn sẽ không chết, chỉ là mỗi cơn điện chạy qua, linh hồn hắn sẽ tan dần… Và em, Huy à, sẽ sợ đến mức chẳng bao giờ dám phản bội ta.”
Hắn tăng điện thêm một mức. Thành cong lưng, cổ họng bật tiếng kêu mắt nhòe đi. Cả căn phòng dậy lên mùi khét nhẹ của da thịt nóng.
Phong chậm rãi bước quanh giường, quan sát từng phản ứng, như một nghệ sĩ thưởng thức kiệt tác của mình.
⸻
Chưa dừng lại, hắn lấy thêm một kẹp đôi, móc vào hai hòn dái thân Thành. Lần này, tiếng thét vang vọng khắp căn phòng. Toàn thân Thành giật bắn, mồ hôi túa ra, những sợi tóc ướt sũng dính bết vào mặt.
Điện chảy qua, từng nhịp như mũi kim đâm sâu vào thần kinh. Thành không còn sức kháng cự, chỉ còn tiếng nấc, tiếng thở dốc, hòa cùng âm thanh máy điện rít lên.
Phong cười khẽ: “Đẹp. Tuyệt đẹp. Em nhìn kỹ đi, Huy. Đây là kết cục của kẻ mà em quan tâm. Từng giọt nước mắt hắn rơi xuống, chính là minh chứng cho sự bất lực của em.”
Huy gào thét, nhưng dây trói giữ chặt. Đôi mắt cậu đỏ ngầu, tim đập hỗn loạn như muốn nổ tung.
⸻
Phong lấy ra một que dài bằng thép dài 27cm rộng 5mm, đầu nối với dây điện mảnh. Hắn nâng cặc Thành lên, ánh sáng từ bóng đèn phản chiếu khiến nó sáng loáng. “Đây mới là trò chính.”
Hắn từ tốn đưa que vào, một cơn rùng mình xuyên suốt thân thể Thành. Khi dòng điện bật, Thành giật nảy, tiếng kêu xé toạc căn phòng. Cơ thể cậu co giật từng đợt, mắt trợn ngược, miệng há nhưng chỉ phát ra tiếng rên vỡ vụn.
Huy sụp người, toàn thân run bắn, nước mắt ào ra không kiểm soát. “Xin anh! Làm gì em cũng được… xin tha cho cậu ấy…”
Phong quay sang, nụ cười nhạt: “Không, Huy. Em sẽ phải nhìn đến cuối cùng. Đây là giá em phải trả khi dám đặt tình cảm cho kẻ khác.”
⸻
Điện dồn dập. Thành run lẩy bẩy, toàn thân đỏ rực, hơi thở ngắt quãng. Những tiếng nấc đứt gãy vang vọng, cho đến khi cơn co giật dâng tràn cực hạn. Một tiếng kêu nghẹn bật ra,dòng tinh ấm nóng của thành được bắn tràn qua que sounding cơ thể cậu chấn động dữ dội, rồi thả lỏng trong sự kiệt sức.
Phong mỉm cười mãn nguyện, ngồi xuống cạnh giường, ngón tay gạt đi giọt mồ hôi trên má Thành. “Đấy, đẹp đẽ thế này cơ mà.”
Hắn quay sang Huy, ánh mắt như dao cắt: “Hãy khắc ghi cảnh tượng này. Từ nay, mỗi khi em có ý nghĩ phản kháng, chỉ cần nhớ lại tiếng rên của hắn… em sẽ biết mình nên chọn thế nào.”
Huy ngồi bất động, nước mắt chảy dài, trong lòng vỡ vụn. Cậu biết, đêm nay đã hủy diệt cả Thành lẫn chính mình.