Tình Bạn Dâm Đãng - Chương 13
Cánh cửa sắt nặng nề khép lại sau lưng Thành với một âm thanh chói tai. Tiếng kim loại va vào nhau như một bản án định sẵn, giam nhốt hắn vào một thế giới không lối thoát. Trước mắt hắn, khung cảnh hiện ra khiến trái tim nặng trĩu: một khu trang trại hoang vu, rào chắn bằng thép gai kéo dài đến tận cuối tầm mắt, những nhà kho âm u, và phía xa là dãy chuồng trại xếp thẳng hàng như nơi nhốt súc vật.
Nhưng điều khiến Thành nghẹn thở lại không phải cảnh vật, mà là con người bên trong đó. Họ… không mặc gì cả. Trần trụi, dơ bẩn, đôi mắt mờ đục như bị rút cạn ý chí. Có kẻ ngồi co ro ở góc chuồng, có kẻ nằm sõng soài trên nền đất bê bết, có kẻ thì bị trói treo lơ lửng, tay chân run rẩy như những con rối gãy khớp. Tiếng rên rỉ, gào thét, xen lẫn những tiếng cười man dại vang vọng khắp nơi.
Thành lùi lại một bước, toàn thân căng thẳng. “Đây… là nơi quái quỷ gì?” – hắn thì thầm, giọng lạc đi.
Một bàn tay thô bạo đẩy mạnh từ phía sau, khiến hắn ngã chúi về phía trước. Người đàn ông mặc đồ bảo hộ đen kịt, che kín mặt, chỉ lạnh lùng nói:
– Chào mừng đến trang trại. Từ giờ, mày… chỉ là một con bò
Hắn bị lôi xềnh xệch qua hành lang dài, ánh đèn vàng vọt nhấp nháy trên trần soi xuống những mảng tường loang lổ máu khô. Mùi ẩm mốc, tanh tưởi và hôi hám hòa lẫn, xộc thẳng vào mũi. Thành cố gắng giằng khỏi tay kẻ kia nhưng liền bị cú đấm giáng vào bụng, đau điếng đến mức gần như gập người lại.
Bị quăng vào một căn buồng trống, cửa sắt khóa ầm một tiếng, Thành co rúm người lại. Trong bóng tối, hắn nghe rõ tiếng kim loại lách cách, tiếng gió hú ngoài hàng rào, và… tiếng thở dồn dập từ căn phòng bên cạnh. Một người nào đó, chắc cũng giống hắn, đang bị dày vò. Tiếng la hét nghẹn ngào vang lên, rồi lập tức bị cắt ngang bởi tiếng roi quất, tiếng vật nặng ngã xuống. Thành nuốt khan, mồ hôi lạnh túa ra.
Đêm đầu tiên, hắn không ngủ. Không phải vì ánh đèn trần chói chang chẳng bao giờ tắt, mà bởi âm thanh quanh hắn khiến đầu óc như muốn nổ tung: tiếng rên rỉ, tiếng cầu xin, tiếng khóc cười lẫn lộn. Trang trại này giống như một địa ngục được thiết kế để nghiền nát con người, từng mảnh một.
Sáng hôm sau, cửa buồng bật mở. Hai gã đàn ông cao to xông vào, không nói không rằng, lôi Thành ra ngoài. Hắn chống cự, nhưng ngay lập tức bị cú sốc điện từ gậy chích giáng vào lưng, toàn thân run bắn, chân mềm nhũn.
Bị kéo đến một nhà kho lớn, Thành thấy hàng chục người đàn ông khác đang bị trói vào khung sắt. Cơ thể họ trơ trọi, khô kiệt, đôi mắt trống rỗng như đã chết từ lâu nhưng vẫn phải cử động theo mệnh lệnh. Một chiếc loa rè cũ kỹ bật lên, giọng khàn đặc vang ra:
– Ở đây, không có tên. Chỉ có số. Từ nay, mày là “Số 47”. Nhớ kỹ, mày sống để phục tùng. Kháng cự… chỉ có một kết cục.
Ánh sáng trong căn phòng hẹp nhạt nhòa như hơi thở của một ngọn đèn sắp cạn dầu. Thành bị đưa trở lại nơi mà cậu chưa từng nghĩ sẽ thoát ra được: căn phòng của “ghế cố định”. Nó không phải là chiếc ghế để ngồi, cũng chẳng phải giường để nằm, mà giống một công cụ nửa giường nửa máy, chỉ được tạo ra với mục đích duy nhất: kìm hãm và chiếm hữu cơ thể.
Khi thân thể bị đặt xuống, Thành nghe thấy tiếng kim loại khép lại, từng chiếc khóa lạnh ngắt trượt qua cổ tay, cổ chân, ép chặt da thịt. Mỗi chốt khóa khép lại như tiếng cánh cửa vĩnh viễn đóng, không mở ra lối thoát. Lưng cậu bị ép nghiêng, hai chân bị kéo căng và cố định trên giá đỡ. Tư thế ấy phơi bày toàn bộ lỗ đít cặc đai, khiến Thành thấy mình chẳng còn là con người, chỉ còn là một “mẫu vật” nằm trên bàn thí nghiệm.
Những thiết bị đầu hút ti bắt đầu tiếp xúc hút ti. Lúc này cậu bắt đầu cảm nhận được lực hút bên trong hai cái núm . Thành cảm nhận được hai đầu vú vừa được hút, vừa được masage giống y như khi có người kích thích nhàu nát cậu bằng cách nút đầu ti của cậu. Một con cu giả dài 30cm được đưa vào đít thành nhấp liên tục. Chúng không đau theo kiểu bất lực không làm được gì , Máy hút đều đặn hút trên ngực, Thanh rùng mình. Cơ thể phản ứng không theo ý chí
Từ bên dưới, sự thụt ra vào của cu giả diễn ra đều đặn, không nóng bỏng như da thịt người, mà là nhịp điệu lạnh lùng, chính xác, tàn nhẫn. Mỗi lần thiết bị thọc vào, lưng Thành lại gồng cứng, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng. Dây đai trên ngực và bụng siết chặt hơn, như thể cái ghế đang muốn nuốt trọn lấy cậu.
Ống hình trụ bao bọc con cu cậu bắt đầu chuyển động tạo cảm giác như có người đang bú cho cậu. Chuyển động của thiết bị vắt sữa giống thật đến mức nếu Thanhf không nhìn thấy nó, cậu đã nghĩ rằng thật sự có người đang mút lấy con cặc giữa hai chân của cậu. Thành nằm cố định trên ghế, cả cơ thể không ngừng tận hưởng toàn bộ các khoái cảm mà những thiết bị trên người cậu mang đến. Tiếng rên rỉ vẫn liên tục phát ra từ miệng cậu. Một lúc sau, tưởng chừng có một dòng điện chạy dọc trên người Khang, cậu gông căng cứng cả người, vùng vẫy không ngừng. Cơn cực khoái dần dâng lên chiếm lấy toàn bộ cơ thể cũng như đầu óc Thành.
Ngay vừa đúng thời điểm dòng tinh dịch chuẩn bị chực trào ra, cảm biến đặt cặc của cậu cũng nhận biết được và ống vắt tinh gắn trên cu của Thành cũng bất chợt ngừng lại. Cảm giác ngay khi chuẩn bị xuất tinh mà mọi thứ bỗng dừng lại đột ngột .Một lúc sau thì cái ống vắt tinh cũng hoạt động trở lại, lực mút tiếp tục tác động dọc thân cu. Lúc này cơn sung sướng mới dần trở lại với Khang. Cậu tiếp tục rên rỉ tận hưởng từng nhịp mút của ống vắt tinh. Nhưng ngay khi vừa chuẩn bị chạm đỉnh .Ống vắt tinh một lần nữa ngừng lại đột ngột. Tiếng rên lần này của Khang không còn nghe có vẻ gì là xung sướng nữa mà khổ sở. Thành bắt đầu cho cậu xuất tinh, cậu bất lực vùng vấy, muốn đưa tay chạm vào con cu của mình để sục. Nhưng cơ thể lại hoàn toàn bị trói chặt vào ghế. Cơn tra tấn ở đầu cu, bên trong lỗ đít, cũng như hai đầu vú. Khang giờ chỉ biết la hét, rên rỉ một cách đầy dâm dục. Cậu vừa rên, vừa thở gấp vừa van xin với hy vọng mọi chuyện ngừng lại. Đầu óccậu bắt đầu trở nên mụ mị đi, cũng như đầu cu cũng dân trở trên tê rát, nhạy cảm. Cơ thể bất lực gồng mình căng cứng của Khang vẫn bị trói cố định vào ghế. Cơ bên trong hậu môn cậu cũng đã giãn ra phần nhiều vì con cu giả vẫn liên hồi đâm vào rút ra. Người Thành lại một lần nữa căng cứng lên, ngay trước khi cậu vừa chạm đỉnh, toàn bộ thiết bị trên người cậu đồng loạt dừng lại, cậu hét lên một tiếng thật to. Không thế đếm được lần thứ bao nhiêu, không thể đếm được thời gian đã trải qua bao lâu. Họ tháo hai chiếc chén gắn trên vú Khang xuống, người còn lại thì rút con cu giả ra khỏi cơ thể cậu. Cái lỗ của cậu vẫn phập phồng đỏ hỏn không khép lại được, chất bôi trơn chảy rỉ ra thành dòng. Thanhf vẫn vừa thở hồn hền vừa rên ư ử theo từng động tác của hai người chăn nuôi. Cái ống vắt tinh được lấy ra khỏi con cu giờ đã xìu của Thành
Khi họ rời đi, căn phòng lại chìm vào yên lặng. Thành nằm đó, hai tay bị khóa, cơ thể nặng nề, tâm trí rệu rã. Cậu không còn biết ngày tháng là gì. Không còn biết mình là ai. Chỉ còn nghe rõ một sự thật: từ nay, cậu chẳng còn là con người nữa. Cậu là vật nuôi trong trang trại này – một công cụ để khai thác, để thử nghiệm, để làm trò mua vui cho những kẻ điều khiển.
Trong bóng tối, Thành khẽ khóc. Những giọt nước mắt cuối cùng lăn xuống, rồi khô đi trên gò má.
Ngay lập tức, một người tù nhân khác – có lẽ là “Số 32” – hét lớn, vùng vẫy trong xiềng xích:
– Tao không phải súc vật! Tao không…
Tiếng roi vun vút, rồi tiếng hét đau đớn cắt ngang. Máu bắn tung tóe. Người đó gục xuống, run rẩy. Thành tận mắt chứng kiến, tim đập loạn, cổ họng khô khốc. Hắn hiểu ra: phản kháng không chỉ vô ích, mà còn biến hắn thành trò mua vui cho kẻ cai trị.
Ngày qua ngày, Thành bị nhốt chung với những “con số” khác. Mỗi ngày, họ bị lùa ra sân, bắt quỳ dưới nắng gắt hàng giờ. Mỗi khi ngã xuống vì kiệt sức, họ lập tức bị điện giật, hoặc xô nguyên xô nước bẩn lạnh như băng lên đầu. Thức ăn ít ỏi, chỉ là những thứ thừa thãi hôi hám, và nước uống cũng đục ngầu, khiến hắn nôn nao nhưng không còn sự lựa chọn.
Cái đói, cái khát, sự kiệt sức – tất cả bào mòn ý chí Thành. Hắn bắt đầu thấy mình chỉ là một cái xác biết thở. Mỗi khi cố nhớ lại thế giới bên ngoài, hình ảnh gia đình, bè bạn, hay tự do… chúng dần nhạt nhòa, như thể chưa từng tồn tại.
Có một đêm, Thành bị lôi ra khỏi phòng. Hắn chống cự điên cuồng, gào thét, nhưng dây xích siết chặt cổ tay, cổ chân. Bị trois chữ X,. Một chiếc dao bén loáng lên trong ánh đèn người quản trại nói do mày lì nên cắt bỏ tứ chi của mày. Tiếng rít lạnh lùng vang bên tai:
– Phản kháng nhiều… thì không cần đủ bộ phận.
Cơn đau nhói buốt xộc thẳng vào cơ thể, đến mức Thành không còn cảm nhận đâu là tay chân, đâu là người nữa. Hắn hét lên, tiếng hét dài và xé ruột, nhưng bị nuốt chửng giữa dãy chuồng. Những gã đàn ông khác trong bóng tối chỉ biết quay đi, không ai dám nhìn, không ai dám cứu.
Thời gian mất ý nghĩa. Ngày hay đêm, sáng hay tối – tất cả chỉ còn là một vũng lầy vô tận. Thành không nhớ mình đã ở đó bao lâu. Một tuần? Một tháng? Hay cả năm? Thứ duy nhất còn sót lại trong đầu hắn là âm thanh kim loại va vào nhau, mùi máu, tiếng roi, và tiếng thở gấp gáp của những kẻ chung số phận.
Có lúc hắn nghĩ: “Mình đã chết rồi. Đây chính là địa ngục.” Nhưng mỗi khi nhắm mắt, cơn đau nhức từ cơ thể tàn phế lại nhắc nhở hắn rằng: hắn vẫn còn sống. Sống, chỉ để chịu đựng.
Cuối cùng, sau những chuỗi ngày dài đằng đẵng, Thành thôi phản kháng. Hắn không còn hét, không còn vùng vẫy. Đôi mắt vốn sáng rực giờ đục ngầu, như hàng chục gương mặt khác quanh mình. Hắn trở thành một cái bóng – một “Số 47” vô danh.
Trang trại vẫn tiếp tục nuốt chửng những kẻ mới bị đưa đến. Tiếng khóc la, tiếng gào thét nối dài vô tận. Còn Thành, giờ đây chỉ lặng lẽ nhìn, không còn chút sức lực nào để thương xót hay phẫn nộ.
Hắn đã bị nghiền nát, cả thân xác lẫn linh hồn.