Tình Bạn Dâm Đãng - Chương 10
Buổi chiều hôm ấy, trời đổ mưa lất phất. Trên ban công căn hộ cao tầng, Huy ngồi thu mình trên chiếc ghế mây, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay. Phong ở bên cạnh, lặng lẽ rót rượu vang vào hai chiếc ly pha lê. Không gian yên tĩnh đến mức Huy nghe rõ tiếng mưa gõ vào thành cửa kính, tiếng gió hú qua những khe hở. Tất cả quá bình thường, quá an toàn – một cuộc sống mà vài tháng trước, Huy chẳng dám mơ.
Anh đã từng bị nhốt, từng bị điều khiển, từng la hét cầu xin trong căn phòng tối. Nhưng giờ đây, Phong không còn là kẻ bạo ngược như trong ký ức đầu tiên. Anh ta chỉ là một người đàn ông trưởng thành, ngồi im lặng cạnh Huy, hút cùng điếu thuốc, nghe cùng bản nhạc nhẹ nhàng phát ra từ chiếc loa trong phòng khách.
“Anh thấy không?” – Huy khẽ cười, nhả khói – “Cuối cùng thì… mình cũng bình yên rồi.”
Phong không đáp, chỉ nhìn Huy bằng ánh mắt dịu đi, thứ ánh mắt mà ngày trước Huy chưa từng thấy.
Nhưng sự bình yên ấy chẳng kéo dài được lâu.
⸻
Ngày hôm sau, khi Huy bước xuống phố mua thêm ít đồ ăn, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
“Huy!”
Cơ thể Huy khựng lại. Tim anh đập thình thịch như thể có bàn tay vô hình bóp nghẹt. Anh quay người – và người đứng đó, ướt mưa, dáng vẻ gầy gò hơn trước, là Thành.
Người từng là bạn, từng là bến đỗ duy nhất khi Huy còn lang thang. Người từng cố cứu anh khỏi tay Phong… nhưng rồi biến mất không tung tích.
“Thành…?” – Huy thì thầm, giọng run run.
Thành bước đến gần, bàn tay nắm lấy vai Huy – mạnh mẽ, khẩn khoản:
“Đi với tao. Ngay bây giờ. Đừng ở cạnh nó nữa.”
Huy lùi lại, bối rối. “Ý mày là…?”
“Phong! Nó là kẻ nguy hiểm. Mày quên hết rồi à? Mày quên lúc nó trói mày, nhốt mày, làm mày mất hết tự do rồi sao?” – Giọng Thành gần như gào lên giữa phố mưa.
Trong khoảnh khắc, hình ảnh cũ ùa về trong đầu Huy. Tiếng xích sắt loảng xoảng. Tiếng cửa khóa sập. Tiếng Phong cười lạnh khi nhìn anh quỳ gối. Mồ hôi lạnh rịn khắp lưng Huy.
Anh lắp bắp: “Nhưng… nhưng mà bây giờ… mọi thứ khác rồi.”
“Khác cái gì? Mày bị nó thuần hóa rồi. Huy à, tỉnh lại đi!” – Thành nắm chặt cổ tay anh, gần như muốn kéo đi.
⸻
Phong xuất hiện ngay lúc ấy.
Anh đứng dưới mái hiên, chiếc ô đen trên tay, gương mặt bình thản đến đáng sợ. Không la hét, không đe dọa. Chỉ một cái nhìn, đủ khiến không khí căng như dây đàn.
Huy đứng giữa hai người đàn ông – một bên là quá khứ, một bên là hiện tại.
Thành gào lên: “Mày định để nó khống chế mày cả đời sao?”
Phong nhìn thẳng vào Huy, trầm giọng: “Nếu em muốn đi với hắn, anh không ngăn. Nhưng hãy hỏi trái tim em: em thật sự muốn gì?”
Câu nói ấy khiến Huy chấn động.
⸻
Buổi tối, căn hộ chìm trong im lặng. Thành được phép vào, ngồi đối diện Huy trên sofa. Phong tự rót rượu, rồi lặng lẽ lui vào ban công, để lại không gian cho hai người.
Huy nhìn Thành, đôi mắt đầy bối rối.
“Tại sao… mày quay lại?”
“Vì tao không muốn mất mày. Tao đã đi khắp nơi tìm mày. Mày biết không, có những đêm tao mơ thấy mày bị nó hành hạ… Tao không thể tha thứ cho chính mình vì đã bỏ mày lại.” – Thành siết chặt nắm tay, giọng nghẹn đi.
Huy im lặng. Trong đầu anh lại hiện về chuỗi ký ức: những roi vọt, sự nhục nhã, những đêm bị nhốt trong bóng tối. Nhưng rồi, xen lẫn trong đó… là những ngày gần đây: những bữa cơm giản dị, điếu thuốc chia đôi, một vòng tay ấm vào đêm mưa lạnh.
Huy chậm rãi nói: “Đúng. Anh ấy từng làm tất cả những điều đó. Anh ấy nhốt tao, điều khiển tao. Tao từng hận anh ấy đến tận xương tủy. Nhưng…”
Thành ngẩng đầu.
“…nhưng tao không còn là nạn nhân nữa. Tao đã chọn ở lại. Tao nhìn thấy một con người khác trong anh ấy. Có thể mày sẽ không tin, nhưng tao bình yên khi ở cạnh Phong.”
Thành trừng mắt, gần như muốn hét lên. Nhưng ánh mắt Huy lúc này cứng rắn đến mức anh ta không thể phản bác.
⸻
Phong trở vào, đặt ly rượu trước mặt Huy.
“Anh không ngăn cản em gặp lại cậu ta. Em có quyền lựa chọn. Nếu em muốn đi, anh sẽ mở cửa.”
Huy nhìn Phong. Người đàn ông từng là kẻ giam cầm anh, giờ đây lại cho anh quyền quyết định. Trái tim Huy run lên.
Anh nhớ lại tất cả – từ đêm đầu tiên tuyệt vọng, cho đến những khoảnh khắc bình yên vừa qua. Và rồi, một sự thật hiển hiện: anh không còn muốn chạy trốn.
Huy quay sang Thành, khẽ lắc đầu.
“Xin lỗi. Tao không đi đâu cả.”
Thành như bị ai đấm thẳng vào ngực. Đôi mắt anh ta rưng rưng, bàn tay run rẩy buông thõng.
“Huy… mày thật sự chọn nó sao?”
Huy gật đầu, chắc nịch:
“Đúng. Anh ấy chưa từng làm hại tao… ít nhất là bây giờ. Và tao tin vào điều tao thấy trước mắt, chứ không phải ký ức đau đớn.”
Phong im lặng, nhưng đôi mắt anh ánh lên tia sáng kỳ lạ – vừa xót xa, vừa hạnh phúc.
⸻
Đêm ấy, Thành bỏ đi trong mưa. Bóng dáng anh khuất dần nơi góc phố, chỉ còn lại Huy và Phong trong căn hộ im ắng.
Huy ngồi xuống, đôi vai run lên. Anh không khóc, chỉ thấy lòng mình nhẹ nhõm lạ lùng – như thể vừa cắt bỏ một đoạn xích cuối cùng ràng buộc quá khứ.
Phong tiến lại gần, đặt tay lên vai anh: “Anh đã nghĩ… em sẽ đi.”
Huy khẽ tựa đầu vào vai Phong, thì thầm:
“Em cũng đã nghĩ… nhưng rốt cuộc, em không thể rời xa anh.”
Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều hiểu: Thành thuộc về quá khứ. Còn hiện tại, và cả tương lai, là sự gắn kết không thể gỡ bỏ giữa họ.