Summary
Cuối cùng, mùa đông năm đó, Thụy Thiên chết.
Những tâm tình trong cơn say của buổi chiều mùa hạ nào đó không phải chỉ là lời thì thầm của người điên, và Thụy Thiên đã rời bỏ chúng tôi trong một ngày mùa đông đầy nắng. Mùa đông trên miền Bắc luôn mang theo hơi lạnh, buốt đau cả xương tủy, không như cái nắng hiền hòa miền Nam, cũng không như nồng ẩm nơi biển.
Thụy Thiên chết khi ra miền Bắc. Một tai nạn giao thông diễn ra trên đường phố, một người đi đường xui xẻo thiệt mạng khi bước trên vạch trắng ngăn cách giữa hai làn đường. Chỉ đơn giản như thế, vậy là Thụy Thiên đã chết.
Tôi chưa từng nói cho Thụy Điển biết, Thụy Thiên, hắn chết trước mắt tôi.
Tôi đã đứng đó, trước mặt Thụy Thiên, khi chiếc xe lao qua và cướp đi nụ cười sáng chói ấy. Khi máu Thụy Thiên chảy, từng dòng từng dòng thấm ướt mặt đường. Khi thân xác Thụy Thiên buông lỏng và giọng nói hắn bị đường phố cướp mất. Khi người ta chuyển Thụy Thiên vào bệnh viện, khi hắn tỉnh lại sau ca phẫu thuật kéo dài mấy mươi tiếng đồng hồ, khi hắn cười với tôi, nói ‘Em đừng khóc’, và ngay cả khi Thụy Thiên đau đớn rời khỏi cuộc đời này, tất cả, tất cả những lúc đó, tôi đều đứng trước mặt Thụy Thiên.
Tôi chưa từng nói cho Thụy Điển biết điều này, tôi cũng chưa từng kể anh nghe những lời cuối cùng người đàn ông anh yêu thương để lại.