Nội dung truyện
Sáng hôm sau,Cường thức dậy thì nhóc đã ra khỏi phòng tự lúc nào…
Trên bàn chỉ ghi vỏn vẹn có mấy chữ :
”ANH KHỜ QUÁ…”
Chàng khẽ mỉm cười rồi đứng lên đi về không quên đóng cửa lại…
Suốt ngày hôm ấy Cường chẳng làm được việc gì cho ra hồn nên mẹ chàng ái ngại :
-Con mệt thì lên lầu nghỉ đi…để mẹ trông coi tiệm được rồi.Lát nữa con Hằng đi học về mẹ bắt nó thay mẹ sau…
Cường từ chối :
-Dạ,con không sao …
Để rồi khi màn đêm bắt đầu buông xuống…chàng lại đứng ngồi không yên…
Cuối cùng,Cường lại mặc vào bộ đồ thể thao rồi chạy bộ ra công viên Văn Lang…
Nhưng rồi ngồi mãi cho đến khuya,bóng Vĩnh vẫn biệt tăm…
Đôi lúc chàng cũng muốn bật dậy,kêu honda ôm chở mình đến nhà trọ của cậu nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Cường vẫn cảm thấy ngại ngần nên đành bỏ ý định đó…
Phải rồi,nếu Vĩnh thật sự là ”trai đứng đường” thì rất dễ cho chàng …nhưng đằng này …Mà sao thái độ của nhóc lạ lùng quá đi thôi…Hay là mình đọc sách liêu trai của Bồ Tùng Linh quá rồi nên đầu óc bị ảnh hưởng chăng ?
Suy nghĩ miên man càng thêm rối trí nên lát sau Cường đành lắc đầu, chàng thở dài rồi đứng lên…lững thững thả bộ về nhà…