Thương về xứ Huế - Chương 1
”Chiều nay…mưa trên phố Huế
Kiếp giang hồ…không bến đợi
mà mưa sao vẫn rơi…rơi hoài
cho lòng…nhớ ai ?
Ngày chia tay hôm nao…còn đây
nước trên sông Hương…còn đầy
tình đã xa…gió mưa…u hoài
mắt lệ…ngắn dài…
Chiều mưa …trên kinh đô Huế
Tiếng mưa còn vương kỷ niệm
ngày quen nhau dưới chân Thiên Mụ
em…còn…nhớ…không ?
Chợ Đông Ba khi mình qua
lá me…bay bay…là đà…
Chiều thiết tha…có anh bên mình…
mà…ngỡ…hôm…qua…
Hò….hò…ơ….ơ…
Mưa chợ Đông Ba mưa qua Gia Hội…ai về Thành Nội ai đợi Vân Lâu ?Giọt mưa còn nặng nỗi sầu,Sông Hương muôn thuở còn sâu…ân…
…tình…
1/…Thượng Tứ chiều nay…ai có đợi mình ?
Chiếc nón bài thơ nghiêng nghiêng che mặt,mái tóc thề theo gió bay bay…Em e thẹn như ngày mình mới gặp,e ấp cúi đầu má đỏ hây hây…Mai mốt này nếu phải chia tay, chắc nước sông Hương đong đầy thương nhớ…
2/Những chiều hò hẹn cùng nhau sóng bước,mưa lá me…theo gió la đà…
Ngày mình chia tay…mưa bụi hắt hiu buồn…
Trên phố cũ một mình em đếm bước,cầu Trường Tiền như dài nỗi bơ vơ…Những buổi đi về chẳng đón không đưa,nghe câu mái đẩy thêm chạnh lòng thương nhớ…À ơi,mưa bụi gió bay…trời đày hai đứa…à ơi,lạc loài hai phương…
Hò …ơi…hò…
Chiều mưa…phố buồn…
chiều mưa…phố xưa u buồn
Có ai mong đợi…
một người biền biệt nơi mô
để nhớ với thương…một người
Chiều nay…mưa trên phố Huế
Khiến ai đã…quên ai rồi…
hạt mưa rơi…vẫn rơi…rơi đều
cho lòng…u hoài…
Ngày xưa…mưa rơi thì sao
Bây chừ…nghe mưa lại buồn
vì tiếng mưa…tiếng mưa trong lòng
làm…mình…cô…đơn…
Chiều nay mưa rơi dài trên phố Huế…Hàng cây sầu đông ngã nghiêng trong gió như cũng xót xa oằn oại nỗi…thương…
…sầu…
5/…Từng giọt mưa rơi như từng giòng lệ nghẹn ngào…
Tiếng ai hát à ơi trong gió,nghe não nùng bi thiết làm sao…
Hò ơi…chim xa rừng còn thương cây nhớ cội…người xa người tội lắm người ơi…Thà rằng không biết thì thôi,biết rồi mỗi đứa mỗi nơi…à ơi…thêm buồn…
6/ Phố cũ mưa bay cho dài cách trở, xa vắng nhau rồi thương nhớ khôn nguôi…Mùa mưa nào hai đứa vẫn chung đôi,gió thổi mạnh nhưng đôi lòng vẫn ấm…Mà giờ đây người xa vời thăm thẳm,kẻ âm thầm đếm từng giọt mưa rơi…Bây giờ hai đứa hai nơi,mình em hiu quạnh những ngày mưa bay…Người đi biền biệt phương mô,để thương để khổ sầu cho một người…
Chiều chiều dạo bến Phú Vân Lâu
Ai ngồi…ai câu…ai sầu…ai thảm ?
Ai thương…ai cảm…thuyền ai lơ lững trên sông,đưa câu mái đẩy mà chạnh lòng nhớ thương…”
Đưa tay tắt cái máy hát dĩa,Cường thẩn thờ nhìn mưa bay qua khung cửa…Lát sau chàng chép miệng :
-Người ấy bây giờ không biết có còn ở cố đô Huế hay đã lại trôi dạt tận phương trời nào nữa rồi ?
…
”Sao anh không về… thăm lại miền Trung?
Thăm đồi đỉnh Ngự và nước Hương Giang
Ngày nao… đôi đứa… đôi đường
lòng em thầm nhớ vô vàn
mong anh… mấy mùa thu sang
Anh ơi bây giờ…anh ở nơi mô?
có thầm nhắc nhở …về chốn Cố Đô
Rằng đây…em vẫn mong chờ
người đi …xây đắp cơ đồ
để tô thắm đẹp tình ta…”
Đang thơ thẩn dạo quanh chùa Thiên Mụ,Cường chợt giật mình khi nghe có tiếng quen quen phát ra gần đó :
-Chú ơi,chụp thêm vài tấm nơi chùa Thiên Mụ đi chú ! Hay chú muốn đi mô ? Bây chừ cháu đi theo chú luôn hỉ ?
Chàng bèn dõi mắt về hướng đó và ngạc nhiên lẩm bẩm :
-Hình như là nhóc Vĩnh ? Chúa ơi…
Chỉ mới có mấy năm mà giờ đây cậu bỗng trở nên nghiêm chỉnh và ra dáng đàn ông ghê…
Cường bước đến gần hắn,chàng lên tiếng :
-Mần răng mà chụp được hết chiều cao của chùa Thiên Mụ đây hỉ ?
Vĩnh quay sang chàng…Vừa nhận ra Cường,hắn mừng rỡ :
-Ui chu choa mạ ơi ! anh ra Huế khi mô ?
Cường lóng tai nghe rồi giả bộ thở dài :
-Mi nói cái chi mà ta không hiểu ?
Sau đó mở miệng cười rồi vỗ vai hắn :
-Anh mới tới Huế lúc sáng…Tưởng em còn ở trong Sài Gòn chứ ?
Vĩnh lắc đầu :
-Thôi em đổi tông qua giọng Sài Gòn nha ? Chứ nói giọng Huế rặt chắc anh ngóng tai nghe đến gẫy cổ mà chẳng hiểu gì thì chết em…
Cường khoái chí ok liền :
-Ừa vậy đi,em từng ở Sài Gòn một thời gian dài mà…
Hắn bỗng nghĩ ngợi một chút rồi đề nghị :
-Bây chừ em phải đi rửa ảnh để giao cho khách…Sau đó sẽ dẫn anh đi chơi nha ? Anh ở khách sạn nào cho em biết đi…
Cường nói tên khách sạn cho cậu.Vĩnh liền từ giã :
-Vậy lát anh về đó đợi em há…Em xong việc đến rước anh nhen ?
Người Huế mà nói giọng Sài Gòn thì nghe dễ thương cực kỳ…Bởi vậy hồi đó Cường mê nhóc chỉ có bao nhiêu đó thôi à…
Kêu honda ôm trở về khách sạn,chàng bước qua quán cafe bên đường ngồi đợi Vĩnh…
Buổi trưa vắng khách nên vừa thấy Cường bước vào,người chủ quán vội vàng mở nhạc…
”Nam Giao…chiều nao nắng đổ
về xuôi bến Ngự…mang mang câu hò…
nghe nặng tình xưa…
Đêm nay…mưa về Hoàng Thành
Vắng tiếng ca cầm…
thêm chạnh lòng đau…anh hỡi anh…
Thông cảm…nỗi buồn người em…không hỡi anh?
Đây người em nhỏ…miền Trung
Tình yêu…xếp chặt…trong lòng…
Đêm về nghe…gió lạnh sầu đông
thì cho cách biệt muôn trùng…
người tình quê…xin vẫn chờ mong…”
Cường bỗng bật cười khi nhớ đến kỷ niệm lần đầu gặp nhóc Vĩnh …
Tối đó,Cường bỗng có ý định chạy bộ một vòng tập thể dục cho khỏe rồi mới lên giường ngủ.
Thế là mặc vào bộ đồ thể thao,chàng chạy từ nhà mình ra đường Ngô Quyền…
Tới nhà thờ trước công viên Văn Lang thì Cường đà thấm mệt nên ngồi xuống cái ghế đá với ý định nghỉ một chút…
Ngồi một hồi chàng mới chợt nhớ ra nơi này ngày trước là một tụ điểm mua bán dâm nổi tiếng của giới gay đứng đường thành phố bèn cười thầm :
-Có khi nào mình ngồi đây…lại được ai đó đến đề nghị ”bán dâm” không ta ? Hoặc bị công an hỏi thăm cũng hổng chừng…Chắc chết !
Nhưng mà nhìn quanh quất chỉ thấy từng cặp trai gái trò chuyện nơi những băng ghế đá gần đó thì chàng yên tâm.Dù sao thì nhà nước cũng dẹp bỏ tụ điểm tệ nạn này từ lâu rồi mà ?
Ngồi một hồi,Cường bèn đứng lên…thả bộ về nhà…
Nhưng mới đi đâu được vài bước,chàng bỗng nghe có tiếng thỏ thẻ bằng giọng Huế bên tai mình :
-Anh nì,anh có muốn đi chơi đâu không ?
Cường bực mình quay lại định mắng người vừa lên tiếng một trận nhưng khi nhìn thấy chàng trai ngồi trên chiếc xe đạp nở nụ cười đẹp mê hồn thì chàng ngẩn ngơ…
Chúa ơi, áo sơ mi trắng dài tay,quần tây xanh…mang giày bata trắng…lại ngồi trên chiếc xe đạp màu trắng nữa…nhìn anh chàng không khác nào một học sinh cấp 3 chính hiệu cả…
Ngày trước mỗi khi có dịp đi ngang nơi này vào những buổi tối,Cường cũng hay để ý những kẻ đứng đường nơi này và đều le lưỡi , lẩm bẩm trong miệng :
-Trai đứng đường gì mà…xấu như ma thì ai mà thèm trời ?
Còn bây giờ…
Không lẽ người con trai này lại là…
Trời ơi,không thể nào…Trắng trẻo,thư sinh…đẹp trai ngời ngời thế kia mà ”đứng đường” thì phi lý quá…
Cường còn mãi mê suy nghĩ thì chàng trai nọ vội mời :
-Anh leo lên phía sau để em chở …Mình đi lòng vòng rồi nói chuyện chứ đứng ờ đây hoài công an lại ”hốt” đó anh ơi…
Cường đưa tay vào túi quần sọt…Hình như lúc nãy chàng có bỏ vào đó vài trăm ngàn thì phải…Chàng chặc lưỡi :
-Cứ thử cho biết…Nếu nhóc muốn trấn lột thì mình cũng đâu có bao nhiêu tiền mà sợ !
Thế là chàng leo lên phía sau cho cậu ấy chở…
Vừa đạp xe ra khỏi khu công viên Văn Lang,chàng trai nọ vừa hát khe khẽ :
”…Ở bên ni qua bên nớ
Cách con sông…chuyến đò chẳng xa
Nhỏ sang thăm…có tôi đợi chờ
Huế ơi…không biết bây chừ
Tiếng ca nào vương…bên mạn thuyền
Có ai chờ ai…bên Trường Tiền
Không biết bây chừ
nữ sinh…còn mang nón bài thơ…
để trai xứ Huế…mộng mơ…
Huế ơi…ta nhớ muôn đời
Bóng trăng hồ sen…trong Hoàng Thành
Tiếng chuông từng đêm…Thiên Mụ buồn…
Ta nhớ muôn đời…
người con gái Huế…quá xinh
tóc mây ngang lưng…trữ tình”
Chạy vừa qua khỏi nơi đó,Cường bèn hỏi :
-Em…đi…khách…thiệt hả ?
Nhóc cười :
-Dạ thiệt anh ui…Mần răng anh mới tin em hỉ ?
Cường bật cười :
-Thôi đừng nói giọng Huế,anh không hiểu mô…
Cậu quay lại nhìn chàng ,hóm hỉnh :
-Anh cũng vui quá há…Ừ em bắt chước giọng Sài Gòn khỏi chê luôn…Hay là anh muốn em nói theo người miền tây ? Em nói được hết…Anh nghe thử nha : Mèn ui,sao anh ra đường khuya quá vậy hả ?
Cường cười ngất,chàng buông hai tay ra rồi huơ búa xua…
-Anh thua em luôn…
Rồi hỏi thăm :
-Em tên gì ? bao nhiêu tuổi rồi ? Nhà ở đâu…Vào Sài Gòn lâu chưa ?
Nhóc cười trong gió rồi nhại tiếng dân miền tây :
-Chèn ui là chèn ! Hỏi gì dữ vậy chèn…Làm sao mà tui trả lời kịp…Tui tên Vĩnh,hai mươi tuổi…nhà tui ở ngoài Huế á…Tui vào Sè Goòng được hai năm rùi …Được chưa cha nội ?
Cường cười nôn cả ruột,chàng tiếp tục chọc nhóc :
-Nếu là người Huế chính hiệu thì hát hò gì đó cho anh nghe đi…
Vĩnh nhún vai :
-Được thui…Nghe nè…
”Ai về…là hù là khoan
cầu ngói Thanh Toàn…là hù là khoan
Cho em đi với…hơ khoan…
một đoạn cho vui…là hù là khoan
ớ khoan…hò khoan…
là hù là khoan…
Gió đưa…là hù là khoan
cành trúc la đà…là hù là khoan
Tiếng chuông Thiên Mụ…hơ khoan…
canh gà Thọ Xương…là hù là khoan
ớ khoan…hò khoan
là hù là khoan…”
Nhóc đưa Cường vào một con hẻm lớn trên đường 3/2…
Khóa chiếc xe đạp cẩn thận dựng vào góc nhà xong ,Vĩnh quay lại chàng cười mỉm :
-Vào phòng em nha ?
Đến lúc này Cường mới đâm hoảng :
-Bộ…bộ…em…nói thiệt hả ?
Nhóc gật đầu :
-Úi chu choa mạ ơi…Mần răng mà em dám đùa giỡn với anh hỉ ?
Chàng lúng túng :
-Bao…bao nhiêu ?
Vĩnh xua tay ,trở lại giọng Sài Gòn :
-Ai thì em cũng phải nói giá…Nhưng thấy anh đẹp trai lại khờ quá chừng nên tới sáng anh chỉ cần đưa em đi ăn là được…Anh thấy sao ?
Cường ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu…
Thật sự chàng thấy ”sốc” vì không ngờ một cậu nhóc đẹp trai trẻ trung xinh đẹp dễ thương như thế này mà…mà lại…
Nhưng thôi…hãy vui cho trọn một đêm nay…rồi mai tính sau…
Nhưng khi đã cùng nằm bên nhau,Cường bỗng thấy lạ vì Vĩnh cứ im re…
Chàng khều nhóc :
-Sao lúc nãy em lanh chanh,lóc chóc lắm mà ? Bây giờ lại trùm mền kín mít là sao ?
Vĩnh ngập ngừng trả lời :
-Em…em…xin lỗi…Lúc nãy em buồn quá nên chạy vòng vòng chơi…Tự nhiên thấy mặt anh lơ ngơ láo ngáo nên có ý định thử xem mình có thể ”hành nghề” được không …Do đó em ”canh me” thấy anh vừa bỏ đi là nhào tới làm quen liền…
Cường nhăn nhó :
-Vậy giờ em tính sao hả ?
Nhóc rụt rè :
-Bây giờ anh …đi về được không ?Em thú thật…em không phải ”gay” đâu !
Thật lòng là Cường tuy là người mang giới tính thứ 3 nhưng chàng chưa hề yêu ai và cũng chẳng quan hệ tình dục bao giờ nên vô cùng lúng túng…Suy nghĩ mãi chẳng biết phải làm sao nên chàng bật dậy,xỏ giày vào…
Thấy thế,nhóc thỏ thẻ :
-Nếu như anh thề không đụng vào người em thì có thể ở lại sáng về cũng được…
Đúng là không hiểu nổi thái độ úp mở của cậu nhóc…nhưng nhìn đồng hồ thấy cũng đã khuya nên Cường tháo giày ra rồi nằm xuống bên nhóc ( đúng hơn là trong lòng chàng bỗng cảm thấy quyến luyến cậu rồi và chẳng muốn đi về chút nào)
Giữ đúng lời hứa,Cường nằm im không dám rục rịch…
Vĩnh nhoẻn nụ cười rồi lại hát nho nhỏ…Những bài hát về Huế của cậu êm đềm quá nên từ từ đưa chàng vào giấc ngủ say…
”Hò…ơ…ơi…
Huế năm xưa…chìm trong biển lửa
Hết chiến tranh rồi…bão lụt tơi bời…
Hỡi trời…không thương dân miền Trung nghèo khổ…
vất vả ngược xuôi…chứ đọa đày chi lắm…ơi trời…
Tôi thương Huế…
thương bài thơ nón đẹp
Cầu Tràng Tiền…gió lộng…tóc thề bay
Thương đàn bướm…nhà ai chiều xuống chậm
Nữ sinh Đồng Khánh…tan trường…áo trắng bay bay…
Tôi thương Huế…
thương mẹ quê…xuôi ngược
dù nghèo khó…vất vả chẳng thở than…
Lòng vẫn thích…đón mời…muôn khách lạ…
Tô bún bò…ngun ngút khói…quê hương…”