Summary
“Đừng trốn tránh, Tiểu Trần, nhìn ta! Ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, Quân Du Trần rốt cuộc có yêu Trầm Diệc Hiên hay không?” Quân Tử Khâm đặt hai tay lên vai Quân Du Trần buộc hắn nhìn vào mình, vì câu trả lời đối với Quân Du Trần rất quan trọng, đối với Trầm Diệc Hiên cũng rất quan trọng, đối với thai nhi trong bụng lại càng quan trọng, nó quyết định có giữ lại thai nhi hay không.
“…” Quân Du Trần không nói gì hơi hơi gật đầu, hắn không có cách nào lừa dối chính mình.
“Vậy là được! Nếu như vậy, hài tử này có thể lưu lại!” Quân Tử Khâm nói, trong lòng thầm nghĩ: tiểu tử Trầm Diệc Hiên này ngươi nợ ta một ân tình lớn a.
“Lưu lại? Ta là nam tử sao có thể giống như nữ tử a!” Quân Du Trần khóc thành tiếng.
“Vậy khi đó vì sao ngươi lại muốn đưa hắn tới thế giới này?” Quân Tử Khâm hai mắt sáng rực nhìn Quân Du Trần, một lúc lâu sau lại nói “Mà thôi, ngươi đã không muốn lưu lại hài tử này, như vậy liền tùy ngươi đi! Trên bàn có một bát thuốc phá thai, ta vẫn nghĩ sẽ không cần, hiện tại ngươi muốn làm sao thì làm! Ta đi trước!” Sau khi Quân Tử Khâm rời khỏi gian phòng, Quân Du Trần phải rất cố gắng mới có thể xuống giường, chậm rãi đi gần tới bàn, hai tay run nâng chén thuốc nhưng chần chừ không làm động tác tiếp theo, từng giọt nước mắt rơi vào chén thuốc, “Đông!” Chén thuốc bị rơi xuống vỡ nát, nước thuốc văng ra xung quanh.
“Ô ~ ta không hạ thủ được, không hạ thủ được!” Quân Du Trần ngồi dưới đất khóc than, “Đó là một sinh mệnh a!”