Summary
Dạ Nguyệt đã mệt lả nhưng hắn còn chưa chịu buông tha. Lại lần nữa xâm nhập phần dưới anh. Anh không còn sức để kêu la, như một con rối gỗ nằm đó mặc tình hắn làm gì thì làm. Hai dòng chất dịch đặc sệt tuôn ra thấm vào tấm trải giường màu đen, hoà quyện vào nhau. Màu trắng tội lỗi và máu đỏ. Hắn đột ngột nhấc bổng anh lên, làm nhanh hơn, mạnh hơn. Nói trong hơi thở hổn hển:
-Chúng ta là kẻ thù! Làm chuyện này không phải vì tình yêu. Cũng không phải vì tình dục! Tất cả là dày vò nhau! Chỉ có thù hận! Không gì khác! Không gì khác!!!
Hắn cứ mãi lập đi lập lại không ngừng một câu nói đó. Là để tự nhắc nhở mình hay là nhắc nhở kẻ hắn đang ôm trong tay?
Màu mắt xanh giờ đã hoá xám, trong màu xám phảng phất có mưa đang rơi.
Hắn có thói quen sau khi làm tình xong liền ngủ say như chết, mặc ông trời có nổi sấm sét cũng không đánh thức được hắn. Dạ Nguyệt ngồi nơi góc giường đưa tay sờ lên mặt kẻ đang say ngủ. Mắt, mũi, miệng, từng thứ một trên gương mặt hoà hợp với nhau đến hoàn hảo. Những ngón tay chậm rãi di chuyển đến cái cổ hoàn mỹ ấy. Như cánh hoa bao lấy con bướm. Chỉ cần dùng hết sức vặn thật nhanh, tiếng vụn vỡ như thanh tre bị bẻ gãy sẽ vang lên. Tất cả thống khổ sẽ chấm dứt vĩnh viễn.
Căn phòng thinh lặng. Chỉ có tiếng hơi thở vang lên đều đều. Tiếng chim hót bên ngoài, ríu rít âm điệu thê lương. Tiếng gió thổi tấm màn cửa tung bay. Tiếng giọt nước rơi xuống, đọng lại trên mi mắt đang nhắm hờ, lăn dài xuống khuôn miệng, chảy vào trong. Chân mày trong cơn mê khẽ nhíu lại, dường như nhận biết vị mặn của nước.