The red room - Chương 9
FINAL CHAPTER: THE RED ROOM (Nỗi Hoảng Sợ Cuối Cùng)
Xung quanh tôi tối đen như mực, ngoại trừ cái vòng tròn sáng yếu ớt vừa đủ cho tôi ngồi, toàn bộ những thứ còn lại đều tuyền một màu đen. Đen đến mức tay tôi như tan biến khi vượt ra khỏi vùng sáng bao quanh mình.
Tôi đang ở đâu đây? Không phải tôi và Erish đã bị ném vào lò thiêu rồi sao?
Hay tôi đã chết rồi và đây chính là địa ngục? Nếu vậy thì Erish đâu?
“Erish! Cậu ở đâu vậy?” Tôi lớn tiếng gọi “ERISH?”
Chỉ có giọng tôi vang vọng trong không khí đáp lại.
Tim tôi đập thình thịch nghe nhức lỗ tai, mắt cố mở căng ra để nhìn xung quanh xem có ai khác ngoài tôi không.
Không có gì ngoại trừ bóng đêm.
Tôi bắt đầu cảm thấy sợ.
Tôi sợ bóng tối không thua gì sợ máu. Tôi sợ chúng vì tôi sinh ra từ những thứ đó. Và vì tôi đã bị chúng ám ảnh mỗi ngày.
“Erish! Cậu ở đâu vậy Erish?” Tôi hỏi mà cảm thấy vô cùng tuyệt vọng và sợ hãi “Đừng làm tớ sợ, lên tiếng đi Erish”
Im lặng.
“ERISH! Cậu đang ở đâu đây thôi đúng không?” Tôi như đang tự nói với mình hơn với người khác “Ra đây đi Erish! Tớ xin cậu đấy”
Im lặng.
“Nina! Lisa! Các cậu có ở đây không?” Giọng tôi nghe như sắp khóc “Hay Joanna, Thomas, Macberk, giáo sư Robert, bất cứ ai cũng được làm ơn lên tiếng đi…”
Im lặng.
“…Tôi không muốn ở một mình” Tôi quỳ xuống sàn nhà, đưa đôi mắt khiếp đảm nhìn màn đêm xung quanh “Làm ơn…đừng để tôi lại…một mình…”
*Call my name* that voice of someone calling
The deep sadness of the darkness
Your pale skin fills me with light
Without knowing if it was black or white
I wonder if this type of love is old-fashion?
For the entire day
We just wait for the sunrise
Even if you could shatter tomorrow
I won’t run from this place
It cures the fatigue of my body
Your smile
Lonely heart feeling beyond my control
It’s like a wide hole has opened
Unable to control myself, I became angry at somethingCạch!
Tiếng gì vậy?- Tôi hốt hoảng, giật bắn người vì tiếng động lạ.
Cạch! Nghe sao giống như… Cạch! Cạch!
Giống như tiếng chày đập mạnh vào nền đá.
Nhưng tiếng động đó ở đâu ra? Tôi không thấy gì cả mà tiếng động chát chúa đó nghe như vang ra sát bên cạnh.
“Chuyện…chuyện gì v…vậy?” Tôi thu hết can đảm cất tiếng hỏi, mặc dù tôi không trông đợi sẽ có người trả lời.
“To…Tony…!!” Giọng ai đó vang lên xen lẫn tiếng chày rùng rợn.
“ERISH?” Tôi thất kinh khi nhận ra giọng nói của ai và quay ngoắt xung quanh để tìm nơi phát ra tiếng nói yếu ớt đó “Phải cậu không Erish? Cậu đang ở đâu vậy? Tớ không nhìn thấy cậu. ERISH!!!”
Erish không đáp lại. Giọng cậu ấy như bị ai đó bóp nghẹn làm tôi cảm thấy như mình đang rơi xuống vực thẳm.
“ERISH????” Tôi hoảng sợ và khá lớn tiếng.
“Mày đang tìm thằng nhóc này à Tony?” Giọng khàn khàn vang lên kèm theo tràng cười man rợ “Để tao giúp mày nhìn rõ hơn nhé!”
Giọng nói vừa dứt, một ngọn đèn le lói xuất hiện cách tôi không xa.
Murray! Gã tiến sĩ độc ác Murray Zacharian!
Một tay lão đang cầm cái đèn dầu tù mù, tay còn lại đang chỉ về phía bên phải. Tôi lập tức nhìn theo hướng lão chỉ.
Và rú lên hãi hùng.
Erish đang bất tỉnh và bị trói chặt trên bàn trượt. Đầu băng trượt có một cái thanh sắt lớn đang dộng xuống bề mặt bên dưới những cú va chạm nghe ớn lạnh.
Còn Erish thì dần bị trượt về phía cái máy nghiền khủng khiếp đó.
“ERISH!!!” Tôi chạy ngay đến chỗ cậu ấy mà không kịp suy nghĩ “Tỉnh dậy đi Erish!!”
Cạch! Cạch!
Chiếc băng trượt vẫn lạnh lùng đưa Erish lại gần cối nghiền hơn. Erish vẫn không tỉnh lại.
“ERISH!!! RA KHỎI CHỖ ĐÓ ĐI!!!” Tôi vừa hét vừa chạy nhanh hết sức có thể, phổi tôi bỏng rát vì thiếu không khí. Tôi không nghĩ sau khi chết mình vẫn biết mệt như thế này “NHANH LÊN ERISH!!!”
Erish vẫn nằm bất động, mặc cho bàn trượt lôi mình đi.
Cạch! Cạch!
Giờ đây chân cậu ấy đã ở ngay dưới cái thanh sắt lạnh lùng ấy.
Cạch!
Thanh sắt đã nghiền nát đôi chân Erish. Cậu ấy vẫn không tỉnh lại.
Phải chăng Erish đã…..?
Không…không thể nào! Nếu cậu ấy đã…thì sao tôi vẫn còn ở đây? Tôi phải đi với Erish rồi mới phải chứ?- Nước mắt giàn giụa, tôi cố gắng chạy nhanh hơn, để kịp đưa cậu ấy ra trước khi thanh chày sắt giã xuống người Erish.
Cậu ấy ở ngay trước mặt tôi chứ không xa xăm gì. Nhưng tại sao tôi… chạy mãi mà vẫn không chạm được vào Erish?
Chúa ơi! Ai đó làm ơn nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra thế này?
Nửa thân dưới của Erish đã nằm dưới máy nghiền.
Còn tôi vẫn cứ cắm đầu chạy. Nhưng không thể nào với tới Erish.
Cạch!
“Chúa…chúa ơi! Khô…ng không thể nào…” Tôi vẫn không chậm chân lại dù cơ thể mệt rã rời. Và nước mắt thi nhau chảy xuống “Tại…tại sao mình lại…lại không thể đến…đến được…chỗ đó?”
“Mày không bao giờ cứu được thằng nhóc đó đâu. MÀY KHÔNG BAO GIỜ CỨU ĐƯỢC AI HẾT!!!” Murray cười như điên dại “Mày sinh ra là để giết người chứ không phải cứu người. MÀY LÀ KẺ SÁT NHÂN!!”
“Không…không…tôi phải cứu…cứu Erish…”Giọng nói của tôi bị nước mắt xen lẫn vào. Mặn chát “…cứu Erish bằng…bằng bất cứ…giá nào…”
Tuy nói vậy, nhưng chân tôi bắt đầu chạy chậm lại. Một phần vì tôi không còn sức để chạy nữa và một phần vì tôi biết có chạy cũng vô ích. Tôi không bao giờ tới được chỗ Erish, để cứu cậu ấy.
Tôi sinh ra là công cụ giết người. Dù có làm gì đi nữa, tôi cũng không thể cứu được bất cứ ai. Cho dù đó là người quan trọng với tôi nhất.
Cạch! Cạch!
Thanh sắt vẫn lạnh lùng nện xuống làm bàn trượt rung lên bần bật. Và cái băng trượt vẫn chậm rãi đưa nốt phần cơ thể còn lại của Erish vào cối nghiền.
Cạch!
“E…Erish…” Tôi đau đớn đến không nói nên lời. Tôi chẳng thể làm gì ngoài đưa mắt nhìn người tôi yêu nhất từ từ bị giã nát một cách tuyệt vọng.
Tại sao người nằm trên cái băng trượt chết tiệt đó không phải là tôi?
“HAHAHAHA!!!!!!” Gã tiến sĩ vẫn ngoác mồm cười như kẻ điên.
Tôi hận ông ta, tôi thật sự căm ghét đến mức muốn băm vằm ông ta làm trăm mảnh. Nhưng giờ đây, nỗi đau đã rút cạn mọi sức lực của tôi, khiến tôi không thể làm được gì ngoài việc ngồi bệt trên sàn nhà và chứng kiến Erish bị hành hạ.
Cạch! Cạch! Cạch!
Đầu Erish đã nằm ngay dưới thanh chày sắt.
Tim tôi đau hơn bao giờ hết. Tôi đã biết trước kết cục và tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cảnh đó. Nhưng không hiểu tại sao mắt tôi cứ mở trừng trừng bắt tôi chứng kiến tất cả.
Cạch!
Thanh sắt lạnh lùng giã xuống.
Đầu Erish…
“KHÔNGGGGG!!!!!!!!” Tôi hét lên trong nước mắt. Đau đớn. Tuyệt vọng.
*I can’t forget that love*
That what you had said when we first met
Your face hides your true intentions
Is there any redemptions for me?
Even if you could shatter tomorrow
I guess that I’d still keep wandering
Loving you, I discovered for the first time
That fear of losing you
Bóng tối vụt tắt. Trước mắt tôi là căn phòng màu đỏ. Căn phòng đáng sợ nhất của tòa lâu đài.
“Tại sao…mình lại ở đây?” Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng, cảnh vật cứ thay đổi vùn vụt khiến tôi không kịp thích nghi. Tôi đưa mắt nhìn khắp căn phòng mờ ảo.
Mọi thứ không có gì khác với những lần trước tôi đã thấy. Vẫn mùi hương nồng nặc khó chịu, vẫn thứ ánh sáng đỏ mù mờ đáng ghét. Căn phòng này làm tôi phát điên.
Nhưng có thứ khác với mọi lần.
Tôi không ngồi trên ghế hay nằm dài ra thảm trải sàn như mọi khi, mà tôi đang ngồi trên cái tủ buffé đỏ kì dị.
“Mình lên…lên đây bằng cách nào nhỉ?” Chưa kịp tìm câu trả lời cho thắc mắc, cổ họng tôi trở nên cứng đờ vì cái thứ tôi vừa chợt nhìn thấy.
Ngay bên cạnh tôi khoảng ba gang tay, là những con búp bê nhỏ xíu xếp chồng chéo lên nhau. Và tôi nhận ra ngay những con búp bê đó.
“Nina…Lisa…Erish…” Tôi cầm mấy con búp bê lên mà tay không ngừng run rẩy “…có cả Joanna…Thomas…Macberk và…và giáo sư…Robert nữa…”
Sẽ không có gì đáng sợ nếu tôi không vô tình chạm vào và đưa lên ngửi.
“!!!!!” Tôi thất kinh đến không nói nên lời. Lớp da của những con búp bê…mềm và bốc một mùi hôi kinh dị.
“Những…những búp bê này đều…đều làm từ người…người thật…sao?” Tôi nói mà nước mắt tiếp tục chảy ra khi chạm vào cánh tay của búp bê Erish. Trên cánh tay đó vẫn còn vết cắt do cậu ấy đỡ cho tôi lúc cả hai đứa chạy trốn Murray.
Vậy là lão ta đã…đã giết tất cả…mọi người. Và lấy các bộ phận trên cơ thể họ để làm ra búp bê của…chính họ.
“Chúa ơi…không…!!!” Tôi cảm giác như mình đã chết rồi “Tại…sao lại…làm vậy với…mọi người…chứ? Tại sao…cứ phải hành…hành hạ tôi…như vậy?”
Tôi có nằm mơ cũng không thể tin, tôi mất tất cả những người tôi yêu mến và giờ đây họ đều xuất hiện trước mặt tôi nhưng họ không còn nói chuyện với tôi được nữa. Tôi không thể tin mình đã để họ trở thành đồ chơi của gã tiến sĩ độc ác Murray mà không làm được gì…
Chưa bao giờ tôi căm ghét bản thân mình đến thế. Tôi còn đáng chết hơn cả lão Murray gấp trăm lần.
“Erish…Nina…Lisa…tớ xin lỗi, là lỗi…của tớ…” Tôi không dám nhìn thẳng vào họ “…tớ đã…khiến mọi người…thành ra thế…thế này. Tớ…không đáng sống…sống nữa…”
“Tony! Tụi mình mãi mãi là bạn thân nhé!”
“Chắc chắn thế rồi Nina. Hai đứa mình sẽ là bạn tốt nhất của nhau”
“Đừng lo Tony! Ba đứa bọn mình nhất định sẽ an toàn ra khỏi chỗ này. Hứa nhé!”
“Cám ơn Lisa!”
“Ngốc quá cám ơn làm gì. Tụi mình là bạn thân mà”
“Dù cho cậu là gì đi nữa, tớ vẫn yêu cậu Tony. Tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu”
“Erish…Lisa…Nina…” Hình ảnh quá khứ hạnh phúc ùa về, khiến nước mắt tôi không ngừng tuôn. Tôi không xứng đáng với lòng yêu thương và sự hi sinh của họ. Tôi không xứng…
Giờ đây tôi còn có thể làm gì được cho họ? Tôi có thể làm được gì dù chỉ một chút thôi để đáp lại tình cảm của họ dành cho tôi? Tôi có thể làm gì đây…?
Phải rồi! Họ đều có chung một mong muốn duy nhất: ra khỏi tòa nhà kinh dị này.
“Tớ…sẽ đưa mọi người ra…ra khỏi đây…” Lau nước mắt, tôi cố vơ vét bằng hết những con búp bê tí hon trước mặt. Đưa họ ra khỏi lâu đài khủng khiếp này, đó là điều duy nhất tôi có thể làm.
Khi đã chắc chắn không bỏ sót một ai (ý tôi là cả những người tôi không ưa cho lắm) tôi ôm chặt họ trong tay và tụt xuống bàn gỗ.
Sau đó, tôi hít thở thật sâu, chuẩn bị cho cuộc chạy không bao giờ ngừng lại. Tôi cũng không biết rõ đường đi trong đây, chỉ cần biết rằng tôi phải chạy khỏi nơi này. Càng xa càng tốt.
Và nhắm thẳng cánh cửa đỏ bằng gỗ, tôi bắt đầu chạy.
Rầm!
Chỉ được vài bước, tôi đã té xuống sàn nhà, mặt đập thẳng vào tấm thảm nhung đỏ trải sàn. Những con búp bê tôi vừa lấy đi khi nãy nằm rải rác cách tôi không xa.
Tôi vừa mới té một cú khá mạnh. Nhưng sao không thấy đau?
Còn nữa, tại sao tôi lại té một cách bất cẩn như thế, nhất là vào lúc này? Và tại sao chân tôi không nghe lời chủ nhân nó?
Tôi cố gắng ngồi dậy nhưng sao tay chân cứ đờ ra không chịu nhúc nhích. Chuyện gì xảy ra với tôi nữa đây?
Người tôi chợt nhẹ hẫng. Một cánh tay bằng máy dài ngoằng tóm lấy áo tôi và nhấc tôi lên và đặt tôi ngồi xuống một chiếc bàn. Xong cũng cánh tay đó, nó chộp hết những con búp bê tôi vừa đánh rơi và đặt lên chiếc bàn bên cạnh tôi.
Cánh tay kia là cái quái quỉ gì thế? Và tại sao mình lại không thể cử động chân được?- Lầm bầm, tôi vén quần lên và nhìn xuống chân mình.
Mặt tôi trễ xuống, cổ họng đắng nghét, mắt mở trừng trừng nhìn vào vật trước mắt, chỗ mà nhẽ ra phải là chân tôi. Nhưng…
…Giờ đây lại là một đôi chân…bằng gỗ…
“Không thể…nào! Tại sao…tại sao lại thế…thế này?” Tôi vẫn nhìn trân trối vào đôi chân mang đúng kích thước thật của chân tôi nhưng cứng ngắc và lạnh lẽo. Tôi không thể tin được chuyện này, phải chăng tôi lại đang chìm vào một cơn ác mộng khác?
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Sao tôi không hiểu gì cả?
“Ngạc nhiên à Tony!” Một giọng nói quen thuộc mà tôi vô cùng căm ghét nổi bật lên giữa không gian đỏ mờ ảo tĩnh lặng.
“Mu…Murray! Ông đã làm…làm gì t…ôi?” Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của kẻ đã khiến tôi mất tất cả, hắn đang đứng ngay giữa dãy bàn tôi ngồi và dãy bàn có những người bị hóa thành búp bê
“Làm gì à?” Murray cười khinh bỉ “Cho mày trở lại làm một con búp bê thực sự, để mày biết giữa chúng nó và mày khác biệt như thế nào. Mày có thấy nhờ ơn tao mà mày có thể cử động dễ dàng như con người chứ không chỉ ngồi một chỗ thế này không?…”
“…lẽ ra mày phải biết ơn và nghe lời tao mới phải…” Gã ném cho tôi cái nhìn hung dữ “…Nhưng mày lại vì lũ người bẩn thỉu đó mà phản bội tao. Vì vậy, cho mày trở về lại đúng một vật trang trí- không đi đứng, không nói chuyện được chính là hình phạt dành cho kẻ như mày”
“Ông…!!!” Tôi giờ đây còn căm ghét, muốn giết lão hơn cả sợ hãi gã. Nhưng tôi không thể làm được, toàn thân tôi ngồi bất động không nghe lời tôi.
“Tiếp tục trò chơi của chúng ta lúc nãy nhé!” Murray nói rồi cười khành khạch
Trò chơi quái quỉ gì chứ?
“Có nhớ tao từng nói với mày…” Lão nói bằng một giọng ngân nga đáng tởm “…Ngoài bộ phận cơ thể ra ra, tao không cần lũ người xấu xí đó. Vì vậy…chúng phải được biến mất khỏi thế giới này…”
“!!!!!!” Câu nói của ông ta làm tim tôi giật thót.
“…nhưng mày lại phá hỏng kế hoạch đó của tao…” Murray nhìn thẳng vào mắt tôi. Cái nhìn tàn ác nhất mà lão có “…do đó, tao sẽ cho mày thấy kết quả chống lại chủ nhân của mày sẽ chẳng có gì tốt đẹp cả…”
“Ấy! Đừng hoảng sợ như thế, tao không giết mày dễ vậy đâu. Chỉ là muốn hành hạ mày một chút thôi…” Gã tiến sĩ độc ác búng tay về cái bàn đối diện đặt những con búp bê tôi quen biết “…sẽ ra sao nếu tao cho mày thấy những thứ mày muốn cứu bị phá hủy?”
Ngay sau câu nói của lão, cái bàn dài tôi nghĩ là cái bàn hóa ra lại là cái băng trượt. Cái băng trượt kinh khủng như ở trong lò thiêu.
Giờ đây, chiếc băng đang chuyển động phát ra những tíếng cạch cạch khủng khiếp như xoáy thẳng vào óc. Và những người tôi muốn cứu dần bị trượt về máy nghiền.
Cơn ác mộng khi nãy của tôi đã trở thành hiện thực. Nina…Lisa…Erish rồi cũng sẽ bị nghìền náy trước mặt tôi.
Chúa ơi! Tôi phải làm gì đây?
“Ông…d…dừng lại. Tôi…tôi xin…ông, làm…làm ơn…” Tôi vẫn không thể nhúc nhích, tôi cầu khẩn ông ta mà nước mắt cứ liên tục chảy ra.
“Van xin? Nếu như mày không chống đối lại tao thì đâu phải chứng kiến những cảnh này” Murray xoa cằm nhìn tôi lạnh lùng “Nhưng bây giờ thì muộn rồi nhóc ạ!”
Băng trượt đã đưa Joanna, Thomas, Macberk tới ngay dưới thanh sắt. Khi họ còn sống, thú thật tôi không ưa họ lắm, nhưng giờ đây tôi thật sự rất rất muốn làm gì đó để giữ cho xác họ còn nguyên vẹn cho dù họ đã chết. Tại sao cơ thể đáng nguyền rủa của tôi vẫn không cử động được chứ?
Bẹp!
Thanh chày sắt giã ngay xuống búp bê của ba người đó. Thân thể họ vỡ thành ngàn mảnh vụn.
Nhưng máy nghiền vẫn không ngừng lại, thanh sắt vẫn lạnh lùng giã thật mạnh vào những mảnh vụn ấy. Giã mãi cho đến khi cơ thể họ hóa thành cát bụi mới hất xuống đất.
Và tiếp theo là Nina, Lisa, Erish và giáo sư Thomas. Những người còn lại và cũng là những người tôi yêu quí nhất.
Cạch! Cạch!
Thanh sắt vẫn nện những cú đe dọa khi chiếc băng trượt đưa họ tới gần hơn.
Kh…ông! Chúa ơi…không! Cử động đi tao van xin mày đấy- Tôi la hét trong đầu, cố gắng bắt cơ thể nhúc nhích. Tôi phải làm gì đó, làm bất cứ gì để họ không có kết cục bi thảm như ba người đi trước- Làm ơn cử động đi! Tay, chân hay bất cứ cái gì cũng được. Làm ơn…
Nhưng chúng không nghe tôi gào thét. Và cơ thể tôi vẫn bất động, để mặc tôi ngồi nhìn những người thân bị hành hạ thể xác dù họ không còn sống nữa.
Bẹp!
Thanh sắt nện xuống bốn búp bê còn lại. Vỡ tan.
“KHÔ…KHÔNGGGG!!!!” Tôi gào lên. Những gì tôi làm được chỉ có thế “Làm ơn ngừng…ngừng lại đi…Làm…làm ơn…”
Bộp! Bộp!
Chiếc máy nghiền vô tri vô giác đó vẫn lạnh lùng giã xuống cái đống tan tành bên dưới, mặc cho nó đã không còn nhìn ra hình dạng nữa.
“Kh…ông…!!!” Tôi thốt lên tiếng rên khẽ. Nỗi đau đã làm tôi không còn gào thét được nữa.
Bộp!
Cú giã cuối cùng làm họ giống hệt ba người đi trước. Tất cả đều hóa thành cát bụi.
Những người tôi thương yêu nhất đã rời bỏ tôi. Họ đã để tôi lại. Một mình.
“Tại sao…tại s…?” Dù vẫn không thể cử động, nước mắt vẫn trào ra ướt mặt. Tôi căm ghét cái cơ thể bù nhìn này. Và tôi căm ghét chính bản thân mình. Hơn hết thảy mọi thứ.
Tại sao tôi lại là kẻ vô dụng như vậy? Tôi không thể làm được gì có ích, dù chỉ là một chút.
“Bây giờ…” Murray trừng mắt và chỉ vào mặt tôi lúc này như đang rơi xuống vực thẳm tuyệt vọng “…tới lượt mày Tony…”
Cạch! Cạch!
Lần này đến phiên chiếc bàn tôi ngồi bắt đầu trượt. Trượt về phía cái máy nghiền thứ hai.
“Bây giờ mày chỉ là thứ đồ vô dụng. Vì vậy, hãy đi theo lũ người bẩn thỉu ấy…” Lão cười phá lên khoái trá “…để mày phải hối hận vì đã phản bội tao”
Lần này…không ai hay bất cứ thứ gì có thể đưa tôi khỏi cái chết được.
Lần này…tôi sẽ chết. Thật sự.
Tất cả đều từ chối tôi, từ thế giới có những người tôi yêu mến và căm ghét, cho đến đồng loại của tôi. Giờ đây, kẻ đã huỷ hoại cuộc đời tôi, lấy mất tất cả những gì tôi có cũng chối bỏ tôi. Ngay cả bản thân tôi cũng căm ghét chính mình, nhiều lần tôi đã muốn tìm đến cái chết và khi đó tôi đã nghĩ mình nên chết đi thì tốt hơn.
Thế nhưng tôi không đủ can đảm hay không còn đủ sức để tìm đến cái chết, hoặc đều bị ai hay cái gì đó ngăn cản. Nhưng lần này thì không…tôi sẽ chết và mọi chuyện sẽ chấm dứt. Ít nhất tôi cũng nghĩ như thế.
Tôi rất mong được ra đi như mọi người. Song không hiểu sao, tận sâu thẳm đáy lòng, một nỗi sợ đang nhen nhúm và chỉ chực bùng lên như ngọn lửa chờ gió.
Tôi sợ. Thật sự rất sợ.
Khi đứng trước ranh giới của cái chết, tôi mới nhận ra cái chết đáng sợ biết chừng nào. Và…tôi sợ nó.
Mày là một thằng hèn nhát! Chẳng phải mày luôn mong chờ giây phút này sao? Chỉ một cú giã thôi mày sẽ được gặp những người thân của mày. Chỉ một cú giã thôi mày sẽ thoát khỏi thân xác đáng nguyền rủa này. Cái chết sẽ đến rất nhanh và mày sẽ không cảm thấy đau đớn gì đâu, đừng chạy trốn gì cả- Những ý nghĩ mâu thuẫn cứ quay cuồng trong đầu, tôi không biết mình nên làm gì: chạy trốn hay đón nhận cái chết? Nhưng dù có làm gì đi nữa, tôi cũng không thể tránh khỏi cái chết. Vì vậy, trong khoảng khoắc giữa sự sống và cái chết, cảm giác sợ hãi ngày một dâng trào như sóng biển càng làm tôi hoảng loạn hơn bao giờ hết- Bình tĩnh Tony! Chết không đáng sợ như mày nghĩ đâu. Sẽ không đau đớn gì cả, sẽ không đ…
Chiếc băng trượt đã đưa tôi đến cái cối giã. Và tôi ngồi ngay bên dưới thanh sắt nặng nề tàn nhẫn giống hệt cái đã nghiền nát những người quan trọng của tôi.
Sẽ không đau đớn, sẽ không đau, sẽ không đau…- Câu nói cứ lặp lại trong đầu dễ đến một trăm lần trong cơn hoảng loạn. Trong khi thanh sắt ngày một to dần trong mắt tôi-…sẽ kh…
TÔI KHÔNG MUỐN CHẾTTTT!!!!!
RẦM!!!
Even if you could shatter tomorrow
Even if I should lose my sight
We’ll start walking
In those times, when we were at peace
It’s a ghost of you.
Tony! Tony!- Ai đó đang gọi tên tôi.
Tôi lập tức mở choàng mắt.
Erish!!!- Gương mặt Erish kề sát mặt tôi đến nỗi hơi thở gấp gáp và lo lắng của cậu ấy phả vào mặt tôi.
Nhưng…tại sao? Không phải Erish đã…?
“Tony! Cậu có sao không vậy?” Erish nhìn tôi lo lắng và đặt tay lên trán tôi “Cậu có sốt không mà đổ nhiều mồ hôi vậy?”
“Khô…ng, tớ không…bị gì…gì cả…Chỉ là…” Tôi không trả lời thẳng câu hỏi của Erish mà thay vào đó là hỏi lại câu ấy “…chỉ là không…không phải cậu đã…đã chết…chết rồi sao?”
“Tớ? Chết?” Erish nhìn tôi như thể tôi bị mất trí “Nếu chết sao tớ có thể ngồi đây với cậu?”
“Nhưng…chính mắt tớ đã thấy Murray…giết cậu mà…” Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng “…không phải mình…mình cậu, ông ta giết…giết tất cả mọi…người. Sau đó…sau đó ông ta còn…còn định giết luôn tớ…tớ nữa…”
“Cậu nói cái gì vậy?” Erish cũng không trả lời mà hỏi ngược lại tôi “Cậu nói “mọi người” nghĩa là ý gì? Ở đây chỉ có cậu với tớ thôi. Và Murray là ai?”
“Hả?” Tôi còn ngạc nhiên hơn cả cậu ấy “Mọi người là: Thomas Jonhson, Macberk Humphrey, Joanna Millan, giáo sư Robert Martiny, Nina, Lisa, cậu và tớ. Còn lão tiến sĩ Murray, Murray Zacharian ấy, cậu không nhớ gì sao?”
“Không” Erish lắc đầu “Tớ chưa bao giờ nghe những cái tên đó, nhưng sao lại có Lisa trong đây? Cậu ấy bị gì à?”
“Không…không phải.Cậu không nhớ…không nhớ gì cả sao?” Tôi không biết tại sao Erish lại quên hết mọi chuyện được và không biết phải giải thích như thế nào cho cậu ấy hiểu nữa “Tớ…và cậu và…và…”
Tôi bối rối nhìn khắp nơi, cố tìm lời giải thích cho Erish nhớ mọi chuyện. Và cổ họng tôi nghẹn lại khi tôi nhìn thấy mọi thứ quanh tôi.
“Erish, tớ…tớ đang ở…ở đâu vậ…y?” Tôi hết nhìn trần nhà rồi đến sàn nhà, chả có gì ngoài màn đêm đen kịt. Chuyện gì nữa đây?
“Cậu không nhớ à? Chúng ta đang ở rạp chiếu bóng” Erish đáp mà vẫn không thôi nhìn tôi ngạc nhiên.
“Rạp chiếu bóng?” Erish nói đúng, giờ đây nhìn kĩ tôi mới nhận ra mình đang ngồi trên hàng ghế dựa bọc nhung đỏ, xung quanh tôi có lác đác vài người và trước mặt có một màn hình lớn đang chiếu cảnh một nhóm người đang bàn tán điều gì đó mà tôi không hiểu được “Nhưng…tại sao chúng ta lại ở…ở đây?”
“???”Erish không đáp, mà nhìn tôi lạ lẫm hơn. Có lẽ cậu ấy shock trước câu hỏi ngớ ngẩn của tôi.
Câu hỏi ngớ ngẩn? Đó là câu hỏi ngớ ngẩn sao hay là tôi đang bị cái gì mà bản thân không biết? Nhưng cái quái gì đang diễn ra thế này? Ai đó làm ơn giải thích cho tôi được không- Đầu tôi xoay như chong chóng với những câu hỏi mà tôi không tài nào trả lời được.
“Thôi được rồi! Đi theo tớ Tony” Thấy tôi không trả lời mà nhăn mặt nhìn mình, Erish thở dài, nắm tay tôi và kéo tôi ra khỏi phòng chiếu phim.
Tôi muốn hỏi cậu ấy đưa tôi đi đâu, nhưng dường như não tôi đã chất đống quá nhiều thắc mắc đến nỗi không thể nhét thêm một chút nào nữa. Vì vậy, tôi im lặng bước theo cậu ấy.
Vừa quẹo ra một căn phòng khác, tôi đã phải lấy tay còn lại che mắt vì ánh sáng chói lòa của nó. Và phải mất một lúc lâu tôi mới nhận ra đây là đâu: phòng đặt những cái máy bán nước và đồ ăn tự động.
Erish kéo tôi đến máy bán nước gần nhất, nhét hai đồng xu vào lỗ, nhấn nút rồi dúi vào tay tôi lon Coke lạnh “Uống đi Tony! Cậu sẽ thấy bình tĩnh hơn”
“Uh!” Tôi gật đầu, bật nắp lon và uống một ngụm. Bộ não đang mệt mỏi vì cố giải đáp những câu hỏi vượt quá sức của nó chợt đóng băng lại khi thứ nước mát lạnh đó chảy vào cổ họng tôi.
“Tớ sẽ giải thích rõ ràng mọi thứ cho cậu hiểu” Erish nhìn tôi.
“Cậu biết ư?” Cầm chặc lon nước trong tay, tôi hỏi cậu ấy.
“Uh! Chủ nhật tớ đã tới nhà và rủ cậu đi xem phim. Cậu đồng ý và chiều nay tớ đã đưa cậu ra thị trấn này để coi phim vì cậu biết đó, chỗ tụi mình không có rạp chiếu bóng. Tớ cứ nghĩ đó là buổi hẹn hò lãng mạn của chúng ta kia…” Erish lắc đầu thất vọng trong khi mặt tôi đỏ au “…nhưng rồi cậu ngủ quên. Tớ thấy cậu ngủ ngon quá nên không nỡ đánh thức…”
Tôi ngủ quên sao? Ngay trong lần hẹn đầu tiên? Sao tôi không biết nhỉ? Thật xấu hổ!
“…chắc lúc ngủ cậu đã gặp ác mộng đấy” Erish ngừng nói và chờ đợi phản ứng của tôi.
Ác mộng? Nếu đúng là vậy thì đó là một cơn ác mộng quá dài và khủng khiếp nhất mà tôi không bao giờ muốn thấy lại. Thật không thể tin bấy nhiêu chuyện kinh dị mà tôi trải qua lại chỉ là một giấc mơ tồi tệ không có kết thúc tốt đẹp. Nhưng sao nó lại thật đến mức đó nhỉ? Giờ đây nhớ lại đó tôi vẫn không khỏi rùng mình.
Nhưng có một thứ còn kinh khủng hơn cơn ác mộng đó, tôi và cậu ấy đã mong chờ buổi hẹn hò này đến mức nào, ấy vậy mà khi nó đến tôi lại ngủ quên. Lại còn ngủ quên trước mặt Erish nữa chứ? Tôi phải ăn nói với cậu ấy như thế nào đây? Erish có cảm thấy tôi là một đứa chán ngắt? Chúa ơi, chắc cậu ấy sẽ không bao giờ muốn đi chơi với đứa như tôi nữa. Bây giờ tôi chỉ thầm mong có phép lạ nào đó làm tôi biến mất, để Erish khỏi phải thấy bản mặt xấu hổ của tôi thì thật hay.
“Tớ…tớ…tớ xin lỗi cậ…u E…rish!” Tôi ấp úng nói không ra lời, đúng hơn là không biết ăn nói như thế nào với cậy ấy cả “…Tớ không…không biết tại sao…tại sao tớ lại…lại ngủ qu…ên…quên…nữa…tớ…”
Tôi xấu hổ đến mức không biết phải trốn đi đâu. Tôi nói mà mắt cứ nhìn sang chỗ khác, còn mặt thì đỏ đến mức tôi cứ nghĩ mình đang sốt cao.
“Được mà, tớ không để bụng đâu” Erish cười với tôi, nụ cười dễ chịu đến nỗi làm tôi cảm động đến phát khóc, vậy mà tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ giận và không thèm nhìn mặt tôi nữa kia.
“Cậu…không giận tớ…thật…thật sao?” Bây giờ tôi mới dám nhìn thẳng vào mặt cậu ấy nhưng mặt vẫn không ngớt đỏ.
“Uh” Tay Erish ôm lấy mặt tôi “Chỉ cần cậu không có chuyện gì là được”
“Thật không? Cậu không giận tớ?” Tôi nắm chặt hai bàn tay ấy, hỏi lại như chưa thể tin vào điều vừa nghe.
“Không. Chúng ta còn nhiều lần hẹn khác nữa mà. Chỉ cần…” Erish hôn nhẹ lên trán tôi “…cậu mãi là chính cậu. Đó là điểm tớ thích ở cậu đấy Tony!”
“Cá…m cám ơn…ơn…” Những chữ cám ơn thật khó nói, càng khó hơn khi nỗi hạnh phúc đang dâng lên trong người. Đây là lần đầu tiên trong tất cả mọi chuyện, tôi không cảm thấy sợ hãi, thay vào đó lại là niềm vui sướng.
“Không có gì. Nếu cậu đỡ hơn rồi thì chúng ta nên về thôi” Erish giải thích thêm khi thấy mặt tôi như tính hỏi: tại sao chúng ta không vào xem nốt bộ phim “Không phải do cậu, chỉ là nó gần sắp hết rồi. Đi nào”
Khi nhìn thấy thân hình cao lớn của Erish bước đi, bất giác từ đằng sau tôi vòng tay ôm chầm lấy cậu ấy. Tôi không kiểm soát được tình cảm của mình.
“Gì vậy Tony?” Bất ngờ trước hành động của tôi, Erish ngẩn ra mấy giây rồi buột miệng hỏi.
“Không…không có gì. Chỉ là tớ muốn như thế này một chút…” Ôm chặt Erish, tôi ngả đầu vào lưng cậu ấy.
Erish không nói gì, tay cậu ấy nắm chặt hai tay tôi và tôi nhìn thấy Erish mỉm cười.
“Nếu như chúng ta…cứ được mãi như thế này thì…hay biết mấy” Cảm giác ấm áp ngập tràn tim tôi, tôi muốn đứng ôm cậu ấy thật lâu và thật chặc để Erish không rời xa tôi như trong cơn ác mộng khủng khiếp ấy.
“Nhất định sẽ có ngày như thế thôi Tony!” Giọng Erish nhẹ nhàng đáp lại
“Uh! Tớ biết là đòi hỏi hơi quá, nhưng cậu có thể…” Tôi nói mà tim đập thình thịch “…có thể nói với…với tớ rằng cậu…cậu yê…u…yêu tớ không E…Erish? Chỉ một lần…một lần thôi”
“Không thành vấn đề” Erish trả lời nhanh hơn cả những gì tôi mong đợi, cậu ấy xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt tôi “Tớ yêu cậu Tony! Mãi mãi yêu cậu”
“Cám ơn…cám ơn Erish” Tôi không thể ngăn mình khóc vì quá xúc động, tôi đưa tay lau nước mắt và cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết “Tớ…tớ cũng vậy”
“Hãy ở mãi bên cạnh tớ nhé Tony!” Erish ôm chặt tôi vào lòng.
“Nhất định tớ sẽ ở bên cạnh cậu” Tôi dụi đầu vào ngực cậu ấy và òa khóc như một đứa trẻ. Tôi cũng không cần phải kìm nén cảm xúc của mình nữa “Mãi mãi!”
Even if you could shatter tomorrow
Even if I should lose my sight
We’ll start walking
In those times, when we were at peace
It’s a ghost of you
“Chúng ta nên đi thôi Tony, mọi người bắt đầu đi ra rồi kìa” Erish nói đúng, bộ phim đã hết và mọi người đang lục đục kéo nhau ra. Họ sẽ nhìn thấy chúng tôi đang đứng…ôm nhau mất.
“Uh!” Tôi buông cậu ấy ra dù vẫn còn tiếc nuối.
Erish nắm tay tôi và cả hai bước ra bên ngoài rạp chiếu bóng. Một ngày cũng không đến nỗi tệ lắm! Có lẽ những cuộc hẹn hò khác sẽ tốt đẹp hơn hoặc tôi sẽ cố gắng làm nó khá hơn.
Ấy là nếu chúng tôi có lần khác.
“Chào quí khách! Bộ phim thế nào ạ?” Cô nhân viên bán vé đứng trước cửa và cúi chào các vị khách đang ùa ra hỏi hai đứa tôi.
“Bộ phim được lắm. Cảm ơn cô!” Erish đáp lại vẻ lịch thiệp của cô gái.
“Cám ơn và đây là poster cho bộ phim tiếp theo. Mong là hai vị sẽ ghé lại đây lần nữa” Vẫn giữ nụ cười trên môi, cô đưa cho tôi và Erish mỗi người một tấm giấy in nhiều màu và hình ảnh.
Ghé lại đây? Sau những thứ khủng khiếp mà mình đã trải qua sao?- Tôi không nghĩ thế, nuốt nướt bọt tôi miễn cưỡng cầm tờ giấy và đọc lướt qua.
Tờ giấy liền rơi xuống đất. Còn tôi thì đứng sững nhìn trân trối xuống chân mình.
“Cậu sao vậy Tony? Cảm thấy không ổn à?” Erish và cô nhân viên đều nhìn tôi.
“Không…không có gì. Tớ chỉ vô ý…vô ý trượt tay thôi” Tôi vội nhặt tờ giấy màu lên và nói dối một cách khó khăn.
Tôi không phải là không ổn, mà là tôi muốn bệnh thì đúng hơn khi nhìn thấy tựa đề bộ phim in ngoằn ngoèo bằng mực đỏ của tờ poster: THE RED ROOM.
Chúa ơi! Tôi lại đang mơ nữa sao?
“Căn phòng màu đỏ à? Nghe hay đấy!” Erish hoàn toàn trái ngược hẳn với tôi, cậu ấy thật sự thấy nó thú vị “Bộ phim nói về gì vậy?”
“Ah! Một bộ phim kinh dị kể về một cuộc phiêu lưu của một cậu bé…” Cô nhân viên tươi cười quảng cáo “…vô tình cậu nhặt được vé mời tham quan lâu đài cổ kính của một vị giáo sư và cậu cùng bốn vị khách mời khác bị nhốt trong ngôi nhà rộng lớn ấy. Không ai trong số họ ngờ được rằng đó là chuyến đi đẫm máu và không có đường về. Chỉ có…”
Từng lời của cô gái như kim đâm vào tim tôi, tôi nghe mà run rẩy. Tôi không muốn nghe và cũng không cần nghe nữa, vì tôi đã chứng kiến mọi thứ quá đủ trong cơn ác mộng của tôi rồi.
Nhưng sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?
“Đủ…đủ rồi E…Erish!” Tôi bấu chặt tay Erish và nói nhỏ với cậu ấy trong khi cô nhân viên vẫn đang quảng bá cho bộ phim sắp chiếu “…tớ…tớ thấy khô…ng ổn. Tụi mình về…về đi”
“Được rồi. Tớ sẽ chở cậu về” Tôi biết không nên làm Erish lo lắng, nhưng nếu cứ đứng nghe một người kể lại những thứ kinh khủng mà tôi không muốn nhớ lại, dám tôi sẽ ốm nặng thật chứ chẳng chơi. Thầm xin lỗi Erish, tôi theo bước cậu ấy vào xe hơi.
Khi đã ở trong xe, Erish hỏi “Có cần tớ mua thuốc cho cậu không?”
“Không…không cần đâu” Tôi chỉ muốn tránh xa cái rạp chiếu bóng này càng xa càng tốt “Về nhà…tớ ngủ một giấc…là khỏe thôi”
“Vậy tớ sẽ chạy nhanh về nhà cậu” Lo lắng, Erish nổ máy và chạy vụt đi, hướng về thành phố hai đứa ở.
Khi đã ở trên đường về nhà, tôi mới bình tĩnh trở lại. Tôi đã đi xa khỏi nơi có cơn ác mộng đáng sợ đó và sẽ không phải gặp chuyện gì kì lạ hay tồi tệ nữa. Tôi cảm thấy có lỗi vì nói dối cậu ấy “Xin lỗi Erish, tớ đã làm cậu lo lắng”
“Đừng bận tâm” Erish cười với tôi “Chỉ cần cậu khỏe mạnh là được rồi”
“Sắp đến nơi chưa Erish?” Tôi lảng sang chuyện khác.
“Chưa đâu Tony. Chúng ta chỉ mới đi được một phần ba quãng đường thôi, đừng lo lắng quá tớ sẽ đưa cậu về nhà nhanh thôi”
“Ở bên cậu tớ không lo gì cả và tớ cũng muốn chúng ta được ở gần nhau nhiều hơn” Tôi không tin mình lại nói được những lời lẽ đó một cách trơn tru vậy.
“Mai sẽ gặp lại mà. Còn bây giờ tớ phải tăng tốc thôi, trời có vẻ sắp mưa rồi” Erish nói và nhấn ga.
Có lẽ sắp mưa thật, tôi nhìn thấy mây xám đang kéo đến từ trên núi qua tấm kính chắn gió. Và gió cũng bắt đầu thổi mạnh hơn còn bầu trời thì tối dần đi dù đồng hồ chỉ mới bốn giờ chiều.
Ba mươi phút sau. Trời đổ mưa tầm tã, xung quanh tôi trắng xóa nước mưa khiến tôi không thể nhìn rõ mọi thứ.
“Không ổn rồi Tony. Mưa to thế này tớ không nhìn thấy rõ đường để lái xe được” Erish đạp thắng và dừng xe lại.
“Vậy chúng ta dừng xe và chờ bớt mưa rồi đi cũng được” Tôi đề nghị.
“Mưa này khó dứt lắm. Nhưng sao lại mưa vào mùa này nhỉ?” Erish lục trong đống đồ đằng sau ghế để tìm dù hay áo mưa gì đó “Có lẽ chúng ta nên tìm chỗ trú mưa thôi, để xe thế này lỡ có xe đi ngược chiều và họ không nhìn rõ phía trước sẽ đâm vào chúng ta mất”
Tôi định nói gì đó nhưng lại thôi. Cậu ấy nói đúng, không biết khi nào trận mưa này chấm dứt cả và nếu vậy thì hai đứa tôi phải ngồi chờ đến chừng nào trong khi trời lại bắt đầu tối.
Erish khoác vội chiếc áo mưa vừa tìm được và bước ra ngoài. Cậu ấy không quen nói với tôi “Chờ tớ một chút, tớ sẽ quay lại ngay”
“Uh! Cẩn thận nhé Erish” Tôi gật đầu và nhìn bóng cậu ấy khuất vào màn mưa mịt mù. Ngay cả thời tiết cũng không ủng hộ tôi dù chỉ một chút nữa là đã đến nhà. Vậy mà khi nãy tôi cứ nghĩ hôm nay cũng không phải ngày tồi tệ lắm kia đấy.
Khoảng mười phút sau, mưa vẫn không ngớt và bóng dáng Erish xuất hiện từ bên trong đang đi về phía tôi.
“Chúng ta gặp may rồi Tony” Erish nói ngay khi mở cửa, mặt cậu ấy không khỏi rạng rỡ “Tớ nhìn thấy một ngôi nhà trên núi cách không xa chỗ chúng ta lắm. Ta có thể đến đó xin họ cho trú mưa”
“Uh!” Tôi đồng ý với Erish, nhưng sao tôi lại không cảm thấy vui gì mấy.
Erish bật đèn trước của chiếc xe và lái đến ngôi nhà cậu ấy đã nói. Xe hơi nghiêng về phía trước khi nó chạy lên núi và hơi shock vì đường khá xấu.
Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy bóng dáng một ngôi nhà thấp thoáng trong màn mưa mù mịt. Đồng thời lúc ấy, nỗi bất an cũng dấy lên trong tôi.
Ngôi nhà đó sao…tôi thấy quen quen.
“Tới nơi rồi” Erish thở phào và ngừng xe lại.
“Ôi không!” Tôi chắc chắn đang mơ, nếu không tại sao…tại sao tôi lại nhìn ngôi nhà này ra tòa lâu đài u ám của Murray.
“Xuống xe thôi Tony, nhớ mang áo mưa nhé!” Erish đưa cho tôi một chiếc giống cậu ấy và mở cửa xe bước ra ngoài.
“Chắc mình…mình nhìn nhầm” Tôi mặc áo mưa mà tay cứ run lên “Mình bị…bị cơn ác mộng…ám ảnh đến nỗi nhìn…nhìn chỗ nào cũng…cũng ra căn nhà khủng…khiếp đó thôi. Tòa nhà đó…không có thật. Đừng sợ…đừng sợ…Tony” Tôi lẩm bẩm và bước ra khỏi xe, quyết tâm nhìn lại cho kĩ ngôi nhà để chắc chắn rằng tôi chỉ đang tưởng tượng ra nó mà thôi.
Nhưng dù đã căng mắt ra nhìn có đến năm phút, ngôi nhà trước mặt tôi vẫn là tòa lâu đài kinh dị của Murray Zacharian. Vẫn những bức tượng cẩm thạch hoang phế dựng ngổn ngang khắp sân, vẫn bức tường ngả màu bám đầy dây trường xuân, vẫn những ô cửa sổ có khung thép không mở bao giờ…Tất cả đều y chang những gì trong cơn ác mộng tôi đã thấy.
Tôi cầu mong mình vẫn đang chìm trong cơn ác mộng nào đó, nhưng cảm giác nước mưa lạnh buốt đang thấm vào da không thể là giả tạo hay ảo giác được. Tôi thật sự đang đứng trước căn biệt thự khủng khiếp của tay tiến sĩ độc ác Murray.
“Vào thôi Tony. Nếu không cả hai chúng ta sẽ cảm lạnh đấy” Erish gọi khi tôi đang mãi nhìn trừng trừng vào những cái xe hơi cổ màu xanh đậu một góc nhà. Một, hai,… đúng bốn chiếc. Bốn chiếc xe chở bốn con mồi đã đến trước bọn tôi.
“Erish…Erish!!!” Tôi vừa gọi tên vừa chạy lại chỗ cậu ấy lúc này đã đứng trước các bậc tam cấp dẫn vào nhà “Khoan đã Erish!”
“Gì vậy Tony?” Erish ngừng bước, quay lại nhìn tôi.
“Đừng…đừng vào trong đó” Tôi vội ngắt lời Erish khi thấy cậu ấy định nói tiếp “…hay chúng ta quay xe lại và tìm chỗ khác đi. Được không?”
“Khi nãy tớ chỉ thấy xung quanh đây có mỗi ngôi nhà này thôi và chúng ta cũng không thể quay lại đâu Tony à, cậu không thấy mưa càng lúc càng to sao?” Erish lắc đầu “Nhưng tại sao không vào trong đây được? Có chuyện gì sao Tony?”
“Tớ…” Tôi tính giải thích cho Erish, nhưng tôi phải nói sao đây? Rằng tôi đã thấy ngôi nhà này trong mơ và nó khủng khiếp đến mức độ nào, do đó chúng ta phải tránh xa nó và hi vọng kiếm ra nơi trú mưa nào khác trong cơn mưa dữ dội này chăng? Liệu cậu ấy có tin những lời đó? Hay cậu ấy sẽ nghĩ tôi bị ốm đến phát điên?
Tôi không muốn Erish nghĩ tôi là kẻ có vấn đề về thần kinh hay bất cứ gì đại loại thế, nên tôi đã quyết định im lặng. Dù cho đó là một quyết định sai lầm khác của tôi.
“Kh…ông không có…gì…” Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn và lắc đầu.
“Để tớ gõ cửa xem sao” Nói rồi Erish bước đến gần cánh cửa gỗ trạm trổ tinh xảo nhưng đã khá mục nát và gõ cửa “Xin lỗi! Có ai ở nhà không?”
Tôi vẫn không dám vào, nên đứng yên dưới bậc tam cấp nhìn cậu ấy và cánh cửa mặc cho nước mưa đang thấm ướt áo tôi dù tôi có khoác áo mưa đi chăng nữa. Tôi giờ đây như con thỏ yếu bóng vía chỉ chực chờ cánh cửa kia bật mở là bỏ chạy, nhưng tôi có thể bỏ Erish lại không? Cho dù tôi có là kẻ hèn nhát thì câu trả lời cũng là không bao giờ. Song tôi thật sự sợ những thứ đằng sau cánh cửa hắc ám đó.
Chỉ là sự trùng hợp thôi, mày đa nghi quá đấy Tony! Sẽ không có thứ gì xấu xa như mày nghĩ đâu- Tôi cố gắng trấn tĩnh cơ thể đang muốn nổi loạn này, bắt nó đứng im trước khi tôi mất kiểm soát và bỏ chạy- Giống như Erish nói, sẽ là những người…
Cạch!
Cánh cửa gỗ nặng nề bật mở, một người đàn ông trung niên bước ra.
…sẽ là người…người khác…khô…ng phải…không…- Tôi không thể nói nổi nữa, nỗi sợ đã xâm chiếm khắp cơ thể tôi, lúc này đây tôi chỉ muốn bỏ chạy. Càng xa lâu đài này càng tốt, nhưng không hiểu sao chân tôi cứ dính chặt xuống mặt đất “Không…không thể…nào. Đây khô…ng thể là…là thậ…t được…kh…ông thể…”
Điều tôi lo sợ đã đến, người đàn ông bước ra mở cửa lại chính là kẻ tôi sợ nhất trên đời: tiến sĩ Murray Zacharian.
Có thể đây lại là…một sự trùng hợp nữa chăng? Tôi có thể tin vào câu giải thích ngớ ngẩn này không?
“Hai cậu cần gì à?” Người đàn ông mặc blue trắng bước hẳn ra cửa hỏi.
“Ah vâng! Bọn tôi đang đi trên đường thì trời mưa to…” Erish vẫn không hề lo lắng chút nào “…nên bọn tôi không thể lái xe tiếp được. Vì vậy, có thể cho bọn tôi vào trú mưa đến khi mưa nhỏ bớt được không ạ?”
Đôi khi tôi thật sự rất phục sự bình tĩnh sáng suốt của Erish, nếu tôi được một góc như thế thì tôi không phải chết đi sống lại nhiều lần như vậy. Nếu cậu ấy biết được sự thật về người đàn ông và căn nhà trước mặt thì liệu Erish có hoảng loạn như tôi không nhỉ?
“Tôi hiểu, trời đang mưa rất to và các cậu đang gặp khó khăn” Gã đàn ông nở nụ cười giả tạo “Tại sao tôi lại có thể từ chối nhỉ? Vào đi các bạn của tôi, ngoài ra còn có vài người bạn nữa cũng cùng chung hoàn cảnh như hai người. Nên không cần lo lắng gì cả”
“Cám ơn ngài! Tạnh mưa chúng tôi sẽ đi ngay” Erish cúi đầu biết ơn lão. Tại sao cậu ấy lại có thể nghĩ gã đàn ông ác độc này cho phép những người bước vào sào huyệt của lão trở ra một cách dễ dàng nhỉ? Bộ Erish nghĩ kẻ làm tôi nhiều lần lao đao vậy lại để chúng tôi an toàn thoát khỏi đây?
“Không cần vội, cứ thong thả đã…” Lão mỉm cười đầy ngụ ý “…ta sống ở đây một mình, thật hiếm khi đông vui như vậy, cứ ở lại đến khi nào cậu thích. Oh! Tôi sơ ý quá, không nên để hai cậu đứng ngoài mưa thế này…” Gã mở toang cánh cửa bằng sức mạnh khó mà tin được ở độ tuổi đã có hai thứ tóc trên đầu “Nào! Mời vào!”
“Cám ơn ngài một lần nữa! Ngài thật sự rất tốt bụng” Erish lịch sự gật đầu đáp lại và bước vào.
“Đừng! Đừng…vào trong đó Erish” Giọng tôi gần như van xin “Đừng…Erish!!!”
“Sao vậy Tony?” Erish ngừng bước và quay lại nhìn tôi
“Khô…ng tớ…tớ…” Tôi biết phải nói sao cho cậu ấy tin tôi đây. Tôi nhìn Erish một cách tuyệt vọng “…tớ…”
“Từ nãy đến giờ cậu lạ lắm” Erish bước lại chỗ tôi, lo lắng hỏi “Có thật cậu ổn không?”
“Tớ…tớ ổn” Thật ra thì tôi chẳng ổn một chút nào, cực kì không ổn nếu như phải bước vào trong ngôi nhà này “Tớ…xin cậu…đừng vào…vào trong đó…được…được không? Làm…làm ơn đi!”
“Bạn của cậu có vấn đề gì à?” Lão chủ nhà hỏi với giọng quan tâm.
“Để tôi hỏi Tony xem sao” Nói rồi Erish quay lại nhìn thẳng vào mắt tôi “Nhưng tại sao cậu lại không muốn vào trong này?”
Trời ơi! Tôi thật sự phát điên lên vì thái độ giả tạo của Murray và vì Erish không chịu hiểu cho tôi. Tôi phải làm gì đây? Không lẽ đợi đến khi gã tiến sĩ kia giết cả hai chúng tôi cậu ấy mới chịu tin à? “Tớ…tớ không biết phải…phải nói sao nữa, nhưng làm ơn đừng vào trong đó…” Tôi túm chặt áo Erish mặc cho nước mưa đang phả vào mặt “…đừng vào…tớ sợ…tớ sợ ngôi nh…à này lắm…đừng…”
“Bình tĩnh đi Tony! Bình tĩnh lại!” Erish nghĩ tôi sợ quá hóa rồ, nên cố tìm cách giúp tôi bình tĩnh “Không có gì đáng sợ cả, đừng lo tớ sẽ luôn ở cạnh bảo vệ cậu. Đó chỉ là một ngôi nhà bình thường tuy hơi cổ một chút.Vì vậy, đừng sợ nữa Tony, không có gì phải sợ đâu”
“Ư… ư…!!” Tôi càng rối loạn hơn và bấu chặt áo Erish thêm, tôi phải làm sao đây? Phải làm sao bây giờ? Làm sao có thể ngăn cậu ấy không vào trong ngôi nhà đó “Ư…ư…!! Ngôi…ngôi nh…à….”
“Bình tĩnh lại đi Tony!” Erish ôm chặt tôi, giọng cậu ấy không ngớt lo lắng khi thấy khuôn mặt tôi tái xanh “Chỉ cần cậu nghĩ sẽ không có gì đáng sợ cả, cậu sẽ thấy mọi thứ bình thường. Chỉ cần cậu không nghĩ đến những chuyện tồi tệ, nó sẽ không xảy ra đâu. Nhìn cậu thế này, tớ thật sự cảm thấy rất đau. Làm ơn đừng sợ hãi như vậy!”
Có thật nếu tôi không nghĩ đến những thứ trong cơn ác mộng khủng khiếp kia, sẽ không có chuyện tồi tệ nào xảy ra không? Có thật tôi không tỏ ra sợ hãi, tính mạng của tôi và Erish sẽ an toàn?
Nghe sao mà mơ hồ quá! Tôi thật khó có thể tin vào điều đó. Nhưng dù sao hoảng sợ chỉ càng làm tình hình xấu thêm.
Bình tĩnh Tony! Bình tĩnh! Mày phải thật bình tĩnh! Cái thứ kinh khủng mày gặp chỉ là trong mơ thôi. Tuy ở đây có sự trùng hợp nhưng chắc chắn sẽ không xảy ra những chuyện như thế. Biết đâu người đàn ông trước mặt mày là người tốt thì sao? Đừng chỉ vì mày nhìn thấy quảng cáo của bộ phim kinh dị, rồi mơ thấy ông ta xấu xa đã vội kết luận người khác. Mày chỉ vào chờ một chút rồi đi, sẽ không có gì xảy ra đâu, Erish đã lo lắng vì mày quá nhiều rồi đừng làm cậu ấy mệt thêm nữa. Bình tĩnh đi Tony!
Nghĩ vậy, tôi hít sâu và thở ra rồi buông tay khỏi áo khoác của Erish và cố gắng nói giọng thật bình tĩnh “Được…được rồi tớ ổ…n! Chúng…chúng ta vào…vào đi…E…Erish”
“Uh!” Dù trời nhá nhem tối, tôi vẫn nhận ra vẻ mặt cậu ấy đã khá hơn, điều đó có động viên tôi được đôi chút. Erish cùng người đàn ông giống Murray đi đến cánh cửa đang mở toang, còn tôi vẫn đứng chần chừ trước cửa ra vào một lúc rồi mới bước vào, nhưng trong lòng vẫn không ngớt lo lắng dù đã giảm so với lúc đầu.
Vừa bước qua cửa, ánh sáng chói chang từ những chùm đèn khiến tôi lóa cả mắt, thật khác xa với vè âm u bên ngoài. Tôi đang bước trên tấm thảm đỏ dài dẫn ra một phòng lớn và nghe thấy cả tiếng người trò chuyện bên trong. Erish đứng đằng trước chờ tôi, còn người đàn ông tự xưng là chủ lâu đài vẫn đứng bên cánh cửa theo dõi tôi chằm chằm.
Đừng nghĩ gì hết Tony, đừng nghĩ gì hết. Không có gì xảy ra đâu- Hít một hơi dài tôi bước qua mặt gã trung niên mặc blue trắng.
“Mày nghĩ thoát được khỏi tay tao sao?” Lão cất giọng nói nghe lạnh gáy “Những gì thuộc về tao rồi cũng sẽ trở về tay tao thôi…”
Chúa ơi! Tim tôi như rớt ra ngoài, mắt tôi co giật liên tục khi nhìn thẳng vào kẻ đang nói. Tôi nghe nhầm hay tưởng tượng chăng?
“…giống như mày vậy con búp bê Tony của ta” Giọng nói thì thào vang ra khỏi làn môi đang cong lên thành nụ cười hiểm ác. Còn đôi mắt gã ánh lên sự tàn bạo.
Không thể nhầm lẫn đâu được, gã đàn ông trung niên này đúng là tay tiến sĩ Murray Zacharian điên khùng và độc ác. Kẻ căm ghét chính đồng loại của mình.
Còn hai đứa bọn tôi đã rơi vào đúng hang ổ của gã- tòa lâu đài kinh hoàng cùng với bốn con mồi khác mà không hề hay biết.
Và rồi Murray sẽ giết hết tất cả. Từng người từng người một. Cho đến khi không còn ai.
“ERISH!!!” Tôi hét lên với Erish đang đứng trước tôi không xa “CHẠY RA KHỎI NƠI NÀY MAU!!!”
“???”Erish không làm như tôi nói, cậu ấy chỉ đứng nhìn tôi khó hiểu.
“NGHE LỜI TỚ ĐI!!!” Tôi gào lên trong hoảng loạn “CHÚNG TA PHẢI CHẠY KHỎI CĂN NHÀ NÀY! NGAY!!!”
“Muộn rồi cậu bé” Murray đứng ngay sau tôi, phá lên cười khoái trá.
RẦM!!!
Ngay lập tức, gã đóng sập cửa lại. Nhốt tôi và Erish cùng những người khác bên trong.
“KHÔNGGGG!!!!!” Tôi la lên kinh hoàng. Cơn ác mộng một lần nữa quay trở lại với tôi.
Nhưng lần này nó đã trở thành hiện thực.
END