The red room - Chương 8
Chapter 8 : BEHIND THE TRUTH (Đằng Sau Sự Thật)
Đó chính là thằng bé Tony mà tôi biết sao? Đó chính là tôi ư? Tôi mà lại tàn ác, lạnh lùng và không có tính người như vậy? Tôi mà lại có những ý nghĩ độc ác và hành động dã man như vậy?
Tôi là kẻ sát nhân đáng ghê tởm đó sao? Tôi là kẻ mà tôi đã từng căm ghét nhất đó ư?
“AAAA!!!!! KHÔNG ĐÚNG. ĐÓ KHÔNG PHẢI TÔI. KHÔNG PHẢI TÔI” Tôi gần như mất trí, tôi ôm chặt đầu mình và thét lên “TÔI KHÔNG TIN. TÔI KHÔNG TIN NHỮNG THỨ ĐÓ”
Nước mắt nhạt nhòa, chứng kiến cái chết của mọi người trong sự bất lực của bản thân đã đủ đau đớn với tôi lắm rồi. Vậy mà giờ đây lại thêm những người quan trọng nhất của tôi lần lượt biến mất ngay trước mắt tôi và cả chuyện tôi phát hiện ra chính mình là hung thủ đứng đằng sau tất cả mọi chuyện nữa. Tôi thật sự không còn biết tin vào cái gì và phải làm gì bây giờ đây.
Tôi đã làm gì? Tôi đã làm gì sai? Tại sao cứ phải là tôi? Tại sao mọi chuyện tồi tệ cứ đổ ập lên đầu tôi thế này? Tại sao? Tại sao chứ?
“Ta biết cậu sẽ không quen được với hàng loạt sự kiện dồn dập thế này…” Lão Murray nhẹ nhàng nói “…nhưng sự thật vẫn là sự thật cậu bé à. Và sự thật là hàng loạt mạng người trong tòa nhà này đều do một tay cậu giết, dù cậu có muốn hay không thì…”
“Im đi! Ông im đi. Tôi không tin ông…” Tôi nhìn xoáy thẳng vào lão già đứng trước mặt tôi, như thể chính lão là nguyên nhân của mọi vấn đề “…đừng nói nữa, tôi không nghe. Tôi không nghe gì nữa hết…”
“Tony à cậu…” Murray nói và nhìn lại tôi bằng đôi mắt thương hại, như thể nhìn một đứa mất trí.
“AAA!!! IM ĐI! TÔI KHÔNG NGHE….” Tôi tiếp tục hét lên điên dại, lúc này tôi không kiểm soát được cảm xúc trong tôi nữa và tôi cũng chẳng cần quan tâm làm gì. Những chuyện xảy ra dồn dập quanh tôi làm tôi phát điên “…TÔI KHÔNG MUỐN NGHE!”
Tôi hận Murray. Tôi hận ông ta là kẻ đã khiến tôi phải nếm trải nỗi đau khôn cùng này. Tôi hận ông ta vì đã làm tôi trở thành một tên đồ tể khát máu và lạnh lùng. Tôi hận ông ta đến tận xương tủy…
Nhưng hơn bao giờ hết, tôi giận con người mình. Tôi hận mình bị xem như một con rối, một công cụ giết người của người khác mà bản thân không hề biết…
“AAAAA!!!!!” Tôi ngồi sụp xuống nền nhà, nước mắt rơi như mưa.
Tách! Tách!
Tôi đã gây ra chuyện gì thế này?
Tách!
Tôi hận tính cách độc ác, tàn bạo trong con người mình.
Tách!
Bàn tay tôi đã vấy máu. Máu của rất nhiều người. Máu của cả những người tôi yêu thương nhất.
Tách!
Chính tôi đã giết họ.
Tách! Tách!
Tôi…là kẻ giết người.
“Thôi nào! Đừng ủy mị như thế” Murray lên tiếng và nhìn vào con người hoàn toàn rơi vào hố sâu tuyệt vọng đang ngồi sụp trước mặt lão “Ta biết cậu không muốn nghe ta nói, nhưng lẽ nào cậu không hứng thú với mục đích to lớn của ta sao?”
“Tôi không quan tâm…” Tôi đáp mà không ngẩng mặt lên và cũng không suy nghĩ lấy một giây.
“Kể cả số phận của Erish?”
“Cái gì?” Tôi đứng phắt dậy, nhìn thẳng vào mặt Murray “Erish giờ đang ở đâu?”
“Cuối cùng cũng chịu lắng nghe rồi nhỉ. Cậu quả là một thằng nhóc cứng đầu đấy Tony” Lão nhếch môi cười.
“Erish hiện đang ở đâu?” Tôi gằng giọng.
“Ok! Ok! Cứ bình tĩnh. Chuyện gì cũng phải có mở đầu và kết thúc, hãy làm một đứa trẻ ngoan biết lắng nghe…” Tên tiến sĩ nói bằng giọng đe dọa “…nếu không, cậu biết hậu quả cho những kẻ chọc ta nổi giận rồi đấy”
“…” Tôi cắn chặt môi để không nói điều gì mất lòng ông ta. Erish là người còn lại và cũng là người quan trọng nhất của tôi, tôi không muốn Murray làm hại đến Erish.
“Ngoan lắm!” Lão cười đắc ý “Nhớ tấm card ta đưa cho cậu không, trong đó nói rằng ta đang tìm kiếm loại vật liệu chế tạo ra những con búp bê hoàn hảo. Ý ta nó phải sống động và có hồn, chứ không phải là cái đống phế thải mà các ngươi gọi là búp bê đó…”
“…ta đã bỏ biết bao công sức và tâm huyết, tìm kiếm những vật liệu tuyệt nhất để chế tạo ra những thứ hoàn mĩ, những con búp bê tuyệt đẹp và sinh động…” Giọng Murray đột nhiên trở nên vô cùng giận dữ “…thế mà các ngươi vẫn không chấp nhận sản phẩm của ta, ngược lại lũ người ngu xuẩn vẫn chỉ biết đến những thứ chất dẻo ngớ ngẩn đó. KHÔNG MỘT AI COI TRỌNG TÁC PHẨM CỦA TA CẢ…”
“…và thế là ta đã hạ quyết tâm, ta nhất định sẽ làm ra một tác phẩm giống thật đến mức lũ ngu ngốc phải vừa kinh ngạc vừa sợ hãi” Sau khi lớn tiếng đầy phẫn nộ, lão hạ giọng xuống và kèm theo một tràng cười hiểm ác “Rồi sau nhiều năm tìm tòi, cuối cùng ta cũng đã tìm ra nguyên liệu hoàn mĩ đích thực để làm ra những con búp bê hoàn hảo nhất…”
“Không lẽ…ý…ý ông là…chính nhữ…ng con người…con người đó…” Tôi hãi hùng khi lờ mờ nhận ra mục đích của tay tiến sĩ độc ác này.
“Thông minh lắm Tony!” Gã cười như điên dại “Búp bê chẳng qua chỉ là mô hình mô phỏng con người. Vì vậy không có nguyên liệu nào phù hợp hơn chính các bộ phận của người sống. Do đó, ta đã phân phát thẻ mời bọn rác rưởi đó đến đây với lí do tham quan, và khi bọn chúng dẫn xác đến ta chỉ việc nhốt lại và khử chúng đi. Cuối cùng là chọn những bộ phận thích hợp nhất để chế tạo cho những con búp bê của ta. Thế nào, kế hoạch vĩ đại đấy chứ hả?…”
“…Nhiều trong số những kẻ nhận được lời mời và tự dẫn xác đến nơi này mà không một chút nghi ngờ. Quả là một lũ ngu ngốc. Hahahaha!!” Murray cười đến mức chảy cả nước mắt “Chúng không ngờ tấm thẻ là giấy báo tử của bọn chúng. Hahaha!!
Ông ta điên rồi! Tại sao lại có thể nghĩ ra kế hoạch dã man và độc ác như vậy chứ? Giết người và lấy các bộ phận của họ để làm búp bê ư? Lão ta thật sự mất trí vì những ý tưởng của chính mình rồi.
Thì ra đó chính là lí do tôi chú ý đến con búp bê của lão Murray ngay khi nhìn thấy nó ở phòng trưng bày. Ở nó có điểm khác lạ so với những búp bê bình thường.
Nó rất sống động, nhiều khi tôi có cảm giác như đó là người thật vậy Nhưng nó rất bẩn, cũ kĩ và có mùi hôi nữa. Khi đó tôi đã nghĩ hẳn chủ nhân nó đã để tác phẩm của mình ở nơi mục nát.
Nhưng thật không ngờ, dù có đánh chết tôi tôi cũng không thể ngờ, con búp bê tôi mất một khoản tiền lớn để mua lại chính là kết quả của việc ghép các bộ phận trên xác người sống lại mà thành…
Vậy mà tôi đã cầm lấy con búp bê và…và vuốt tóc nó…
“Ư…ư…” Nghĩ đến đó tôi không khỏi buồn nôn.
“Đó là thái độ khi nghe câu chuyện của người khác à?” Murray nhíu mày nhìn tôi, lão thấy không vừa ý với hành động đó “Ta có xài hết tất cả các cái xác đó đâu. Mỗi cái ta chỉ lấy một chi tiết vừa ý nhất mà thôi…”
“…và những phần bỏ đi được vất vào một chỗ mà…” Nụ cười nham hiểm xuất hiện trên môi Murray “…chắc cậu cũng đoán được đó là nơi nào rồi nhỉ?”
Nhiều hình ảnh bất chợt hiện lên trong đầu tôi, hình ảnh về những căn phòng nào đó mà tôi rất quen thuộc. Tôi sững người khi nhận ra đó là đâu…
Những căn phòng bị khóa kín. Những căn phòng mà tôi chưa bao giờ vào được bên trong.
“Có vẻ cậu đã đoán ra rồi nhỉ” Lão nói bằng giọng hài lòng “Phải, những cái xác vô dụng đó được ném vào một trong ba căn phòng bị khóa lại và nó có cái tên khá ấn tượng: Nhà xác.
“!!!!” Cảm giác kinh hoàng len lõi trong cơ thể tôi.
“Thật ra mà nói, không phải lúc nào cũng thành công dù cho có đầy đủ nguyên liệu…” Murray làm ra vẻ tiếc nuối “…khi sản phẩm làm ra mà ta không thấy vừa ý, nó sẽ được ném vào phòng thứ hai. Đó cũng là một trong ba phòng bị khóa kín mang tên: Nghĩa trang búp bê. Và…ta chắc cậu sẽ thích nghe câu này đây…”
Nếu vậy, căn phòng thứ ba, căn phòng cuối cùng bị khóa kín chứa cái gì trong đó? Một hình ảnh mơ hồ đang dần hiện ra trong bộ não đang rên xiết vì đau đớn của tôi.
Hình ảnh đó ngày một rõ dần. Rõ dần và tôi có cảm giác hình như tôi đã từng thấy qua hay bước vào căn phòng này. Mặc dù thực tế tôi chưa bao giờ mở được những căn phòng bị khóa kín đó cho dù đã tìm đủ mọi cách.
Nhưng rồi những hình ảnh đó vụt tắt trước khi tôi kịp nhận ra, đầu tôi tối đen và rối như tơ vò. Tôi không thể suy nghĩ được gì cả. Có điều gì đó không ổn sắp xảy ra, tôi linh cảm được nó qua câu nói của gã tiến sĩ bệnh hoạn kia. Mạnh đến nỗi tim tôi đau nhói và tôi phải đưa tay bóp chặt ngực mình lại để khỏi phải bật lên tiếng rên.
“…Ở nghĩa trang búp bê có một lò thiêu luôn luôn hoạt động…” Giọng lão nhuốm đầy vẻ tàn ác “…và cậu bạn yêu dấu của cậu- Erish sắp sửa là mục tiêu tiếp theo đấy…”
“ÔNG….!!!” Tôi bật lên những tiếng kinh hoàng, hình dung ra cảnh tượng đó, tôi không khỏi đau đớn. Nỗi đau từ tim lan ra khắp thân thể, như thấm sâu vào máu thịt. Đau như mất đi một nửa thân thể, đau đến mức tôi quì sụp xuống sàn nhà. Nỗi đau còn lớn hơn cả bị hành xác. Nỗi đau mất đi người quan trọng nhất.
Câu nói vừa tuông ra đã ngưng bặt, tôi muốn lao vào liều chết với lão Murray, tôi muốn chạy đi giải cứu cho Erish. Nhưng tôi không thể, cơn đau như rút cạn ý chí và sức lực cuối cùng của tôi. Tôi chỉ có thể ngồi đó chịu đựng nỗi đau và bất lực lắng nghe những gì gã tiến sĩ độc ác này sẽ làm đối với Erish.
Tôi mất Nina. Tôi mất Lisa. Tôi mất tất cả những gì tôi có.
Giờ đây Murray sắp sửa đem Erish của tôi đi. Tôi rồi cũng sẽ mất luôn cả cậu ấy.
Tôi không muốn. Tôi không muốn điều đó xảy ra. Tôi chấp nhận làm bất cứ thứ gì, kể cả đem đổi tính mạng của mình để cứu lấy Erish.
Dù có chết, tôi cũng phải giữ cho cậu ấy còn sống- nghĩ như vậy, tôi cố chịu đựng cơn đau đang xâm chiếm cơ thể và lên tiếng “Tôi…tôi không để ông…ông làm gì Erish…Erish đâu. Dù có phải li…ều liều mạng với ông tôi…tôi cũng sẽ cứu…cứu cậu ấy…”
“Erish quan trọng với cậu như thế à? Từ bao giờ cậu bị tình cảm chi phối như thế vậy hả?” Không hiểu sao tôi nhận thấy giọng lão Murray đầy phẫn nộ “Nhưng cậu nghĩ với sức lực bây giờ cậu có thể chống lại ta để cứu thằng nhóc đó?”
“….” Tôi rất muốn gật đầu đáp trả ông ta mà không hề do dự. Nhưng cơn đau lại đang hành hạ tôi, đau đến nỗi tôi không thốt lên được tiếng nào.
“Thật nực cười! Ngay cả cái phòng nhốt thằng nhóc đó ở đâu cậu cũng không biết thì làm sao cứu nó?” Rồi giọng nói của gã trở lại bình thường. Tàn nhẫn và hiểm ác “Ồ! Chắc cậu chưa kể cho nó nghe thân phận thật sự của mình đâu nhỉ? Không biết nếu nó nghe xong thì có còn nhìn mặt cậu nữa không đây?”
Thân phận thật sự của tôi? Ông ta đang nói cái gì vậy?
Không lẽ ông ta ám chỉ rằng sẽ kể cho Erish biết tôi chính là hung thủ giết người hàng loạt trong ngôi nhà này? Hay kể rằng tôi là tay sai, là con rối của lão ta? Hay kể rằng Tony này là một kẻ lạnh lùng, tàn bạo chứ không hiền lành, nhu nhược như cậu ấy vẫn thấy?
Nếu Erish biết, Erish có còn yêu tôi không?
Tôi biết chắc chắn câu trả lời là không. Nếu tôi là Erish tôi cũng sẽ rời bỏ con người giả dối ấy, cho dù đó có là người tôi đã từng yêu đi chăng nữa.
Và tận sâu trong thâm tâm tôi một ý nghĩ xuất hiện. Dù chỉ rất nhỏ thôi, nhưng ý nghĩ đó rất mạnh mẽ. Xuất phát từ góc đen tối bên trong con người tôi.
Nếu tôi không cứu Erish. Nếu Erish không còn tồn tại trên cõi đời này thì cậu ấy sẽ không bao giờ nhận ra bản chất thực sự của con người tôi. Bản chất xấu xa của Tony này.
Nếu tôi bỏ mặc Erish trong ngôi nhà kinh hoàng này. Nếu tôi để lão Murray giết cậu ấy. Hay nếu chính tay tôi giết….
AAAAA!!!!!- Chúa ơi tôi đang nghĩ gì thế này? Tôi điên thật rồi. Tại sao tôi lại có thể nghĩ đến việc giết Erish kia chứ?
“Đừng nghĩ đến chuyện tôi sẽ giết Erish. Tôi sẽ không bị ông dụ dỗ nữa đâu. Không bao giờ…” Tôi nhìn lão tiến sĩ độc ác trước mặt tôi mà chỉ muốn giết chết lão ta. Kẻ đã cướp hết tất cả mọi thứ của tôi và giờ đây còn muốn tôi giết luôn người tôi yêu nhất nữa “Erish sẽ không…không tin những gì ông…ông nói đâu”
“Cậu nghĩ vậy sao?” Murray nhếch môi cười khinh bỉ “Cứ chờ mà xem. Nhưng có điều cậu hoàn hảo hơn ta muốn rồi đấy Tony”
“Ông…ông muốn nói cái…cái gì?” Lão ta toàn nói những câu khó hiểu, chúng làm đầu óc tôi xoay như chong chóng.
“Ta biết cậu sinh ra là để giết người. Nhưng gây ra mọi chuyện xong rồi lại chối bỏ hành động của mình thì không nên cậu nhóc ạ…” Lão nhìn tôi như thể nhìn một thằng bé ngỗ nghịch “…và hơn thế nữa không nên đổ hết tội lỗi mình làm cho người khác. Bọn người rác rưởi đó không dạy cậu phải biết chấp nhận lỗi lầm của mình à?”
“Không…tôi không giết…không giết họ…” Mỗi lời nói của ông ta như con dao xoáy sâu vào não tôi, moi ra toàn bộ kí ức đen tối mà tôi không bao giờ muốn nhắc lại.
“Trí tưởng tượng của cậu phong phú thật đấy…” Murray tiếp tục nói, phớt lờ vẻ mặt đau đớn của tôi “…những hình nhân gỗ của ta đúng là to lớn và mạnh mẽ thật. Nhưng chúng chỉ là những cỗ máy ngoan ngoãn nghe lệnh ta mà thôi và chúng chỉ lấy những bộ phận của mấy cái xác cho ta chứ không hề giết bất cứ ai cả…”
“Tôi…tôi không có…không có” Tôi lắc đầu thật mạnh, cố không nghe những lời nói điên khùng của lão ta.
“…vậy mà cậu lại bịa ra rằng những đứa bé đáng yêu như vậy giết người sao?” Giọng gã tiến sĩ vẫn vang vọng sâu trong đầu tôi “Hãy học cách chấp nhận sự thật đi rằng cậu đã giết mọi người trong căn nhà này chứ không phải ai khác…”
“Không…không…” Đầu tôi đau như muốn vỡ tung ra vì lời nói của Murray.
“…cậu mới chính là hung thủ giết người trong căn nhà này. TÊN SÁT NHÂN CHÍNH LÀ CẬU, LÀ CẬU ĐẤY TONY” Lão gầm lên “Dẹp ngay óc tưởng tượng phong phú của cậu đi và hãy chấp nhận hiện thực rằng…”
“KHÔNG KHÔNGGGG!!!!!!” Tôi thét lên át đi những lời nói bệnh hoạn của tên tiến sĩ độc ác “TÔI KHÔNG GIẾT NGƯỜI. TÔI KHÔNG GIẾT AI HẾT…”
“…cậu đã giết Lisa. Giết Nina. Giết tất cả mọi người. Cậu…”
“Tôi không có, tôi không giết họ…” Tôi ngồi bệt trên nền nhà bằng nhung đỏ, lảm nhảm một mình. Nước mắt thi nhau rơi vào miệng. Mặn chát “Tôi không giết Nina, tôi không giết Lisa. Tôi không giết họ, tôi không giết họ. Tôi không…”
Cạch! Cạch! Cạch!
Tiếng gì đó đột nhiên vang lên. Nghe như tiếng có ai đó ở bên ngoài đang tìm cách kéo cánh cửa để vào trong phòng.
Cạch! Cạch!
“Chậc! Ta muốn nói chuyện với cậu nhiều hơn một chút. Nhưng bọn chúng thật sự nóng nảy quá…” Murray khẽ lắc đầu, thở dài “…có vẻ bọn chúng muốn gặp cậu ngay đấy, tiếng phá cửa cho thấy lũ chúng nó hết kiên nhẫn đứng nghe cuộc đối thoại của chúng ta rồi…”
Bọn chúng là ai? Tại sao lại muốn gặp tôi? Gặp tôi để làm gì?
“Đành vậy. Được rồi, được rồi! Ta đang đi ra để nhường chỗ cho bọn mày đây…” Gã tiến sĩ mở cánh cửa màu đỏ nằm xa tít cuối phòng ra và ngoái lại nhìn tôi “…lát nữa gặp lại nhé Tony”.
Nói rồi bóng ông ta khuất sau cánh cửa.
Cạch!
Tiếng cửa bị kéo sang một bên vang lên khô khốc rồi dừng hẳn. Không gian xung quanh tôi chìm vào yên lặng. Một sự yên lặng ngột ngạt. Nguy hiểm.
Kịch!
Bàn tay một người nào đó đặt lên cánh cửa và sắp bước vào phòng.
“!!!!!!!” Tôi chết sững người, cảm giác kinh hoàng lan khắp cơ thể khi tôi nhìn đăm đăm vào bàn tay đó.
Đúng là bàn tay người. Nhưng….
Dính…đầy máu.
Rồi bóng người đó bước vào. Đang tiến thẳng về phía tôi bằng những bước chân khập khiễng.
“ÁÁÁÁÁ!!!!!” Tôi thất kinh, la lên và lùi lại.
Thomas Jonhson! Chẳng phải ông ta đã chết rồi sao? Không phải chính tôi đã giết ông ta sao? Tại…tại sao ông ta lại có…có thể đi…đi…?
Chính mắt tôi nhìn thấy hoặc cũng có thể là chính tay tôi làm, nhưng tôi chắc chắn rằng ông ta đã tắt thở vì bị cưa làm nhiều phần. Khung cảnh toàn bộ cơ thể Thomas đổ sụp xuống đất như một con rối bị đứt dây, trong khi máu và tiền bắn lên không trung vẫn còn in rõ trong đầu tôi. Vậy tại sao bây giờ…bây giờ hắn…hắn lại ở…ở đây?
Vẫn gương mặt trắng như vôi, đôi mắt không tròng có tờ dollar xuyên qua giữa, cơ thể được xếp lại bằng những khoanh tròn không còn ngay ngắn nữa, mà chỗ thòi ra thụt vào. Máu liên tục chảy ra từ những khe hở đó, nhiễu giọt xuống sàn. Và theo mỗi bước đi của Thomas, vài tờ dollars rơi ra khỏi bụng hắn và rớt lại phía sau.
Giờ đây Thomas là một khối những tảng thịt chồng chất một cách cẩu thả thành hình dáng con người. Chỉ cần một cái chạm nhẹ cơ thể kia sẽ rơi rụng xuống đất. Một hình hài khủng khiếp và ghê rợn.
Hình hài ghê rợn đó đang tiến từng bước chậm chạp về phía tôi.
Cạch!
Nỗi kinh hoàng khi nhìn thấy Thomas giờ nhân lên gấp đôi khi bóng người tiếp theo bước qua cửa.
Người này to béo, những bàn chân to bè bước đi làm phát ra những tiếng thịch thịch trên sàn.
“Ưm…ưm…” Tôi kiềm chế để không nôn ra sàn khi nhận ra bóng người đó.
Đúng là Macberk. Macberk Humphrey. Nhưng hình dạng của ông ta bây giờ còn kinh khủng hơn cả lúc tôi chứng kiến cái chết của gã.
Macberk không còn giống như trước. Toàn cơ thể gã nhuốm đầy máu và những chất vàng ố bẩn thỉu, phát ra mùi còn khủng khiếp hơn mùi nước cống cộng với mùi xác thối rữa. Thối đến độ tôi không thở nổi.
Nhưng hình dáng của gã còn kinh dị hơn. Một cái đuôi chuột còn thòi ra ngoe ngoẩy trên đôi môi tím tái của gã, giòi bọ bò nhung nhúc khắp mặt Macberk, thậm chí có con còn bò ra từ mắt hắn. Thân hình béo phệ của gã đã biến mất, thay vào đó là một lỗ hổng trống toác to tướng, tôi có thể nhìn thấy mọi thứ bên kia căn phòng qua lỗ hổng đó. Và từ lỗ hổng đó, ruột, gan, nội tạng của gã dính lòng thòng bên trong cái lỗ đang đong đưa một cách lỏng lẻo. Ruồi nhặng bu khắp người hắn, đen kịt như lũ ong bám chặt vào tổ của chúng mà không chịu rời.
Mỗi lần gã béo bước đi, một miếng thịt rơi từ lỗ hổng rớt bẹp xuống sàn. Đỏ tươi, nhớp nháp và vẫn còn phập phồng. Chưa hết, chỗ nào gã đi qua đều để lại một vũng nước dãi hôi thối. Đặc kẹo và xám lại như keo dính.
Tên béo tởm lợm này cũng đang tiến về phía tôi lúc này đang vô cùng sợ hãi bằng những bước chân bẩn thỉu, nặng nề.
Cạch!
Lại có thêm ai đó tiến vào phòng.
Cộp! Cộp!
Tiếng giày cao gót gõ lộp cộp trên sàn. Joanna Millan xuất hiện sau lưng hai gã đàn ông mang hình thù ghê rợn. Cô ả cũng không khá hơn bọn chúng là mấy.
Vẫn cơ thể đỏ lòm không còn chút miếng da nào sót lại, từng mạch máu đập phập phồng dán chặt bên ngoài thân hình nổi cộm từng cơ bắp. Và khắp thân hình đó đầy những lỗ thủng to như quả bóng bàn. Kết quả của hàng trăm chiếc gai nhọn trong cỗ quan tài để lại cho Joanna.
Joanna tiến về phía tôi với những bước chân xiêu vẹo như sắp ngã. Hố mắt đen ngòm đã bị lấy đi đôi mắt nhìn xoáy thẳng vào tôi, như muốn hút chặt tôi vào vực thẳm đen kịt đó, và từ hai hố mắt máu chảy ra không ngừng. Chúng chảy mãi, chảy mãi, rơi xuống sàn và thấm vào cơ thể cũng đỏ không kém gì máu của cô ta.
“A…a!! Lùi…lùi lại. Đừng tới gần…gần tôi” Tôi hoảng sợ đến cực điểm, lý trí còn sót lại trong tôi bắt tôi chạy, chạy khỏi tình huống được xác định là cực kì nguy hiểm này. Nhưng tôi sợ đến cơ thể cứng đờ, không tài nào nhúc nhích được dù chỉ là một li “Đừng…đừng tới đ…ây…”
“Ư…Ư…Ư…!!!” Cả ba tên đều đáp lại tôi bằng tiếng rên ư ử và tiếp tục tiến lại “Đền…mạng…cho…bọn…tao!”
“Kh…ông…tôi không gi…ết các người…” Toàn thân tôi run rẩy, tôi phải làm gì để thoát khỏi tình huống khủng khiếp này đây? “Tôi khô…ng không giết ai…ai cả…Tôi không…”
“Chính…mày…đã…giết…bọn…tao…� �� Cả ba tranh nhau kết tội tôi “…mày…phải…đền…mạng…Ư…Ư… Ư!!!”
“Trả…lại…mạng…sống…cho…tao…� �� Macberk đưa mặt gã sát mặt tôi gầm gừ. Mùi thối từ mồm gã khiến đầu tôi đau như bị hàng ngàn con dao đâm xuyên qua. Hôi đến mức tôi gần như mất đi nhận thức.
“T…ôi tôi kh…” Tôi nói trong mê sảng.
“Mày…đã…giết…tao…” Joanna và Thomas cũng cúi sát mặt xuống. Máu và nước dãi của bọn chúng nhiễu đầy trên người tôi. Tanh tưởi. Nhớp nhúa. Hôi thối. Nỗi khiếp đảm tôi đang chịu đựng không thể mô tả thành lời, tôi chỉ biết rằng nếu phải chịu đựng sự hành hạ này thì chết đi còn dễ chịu hơn cả vạn lần.
“Làm ơn…đừng làm phiền tôi…tôi nữa…” Tôi nói trong nước mắt “…làm ơn đi tôi xin…xin mấy người…mấy người đấy…”
“Van…xin…?” Giọng Joanna đầy tức giận. Cô ta bấu chặt tay tôi, những bàn tay có móng sắc nhọn cắm sâu vào da thịt. Đau buốt.
“Á!” Tôi bật lên tiếng rên và cố giật tay lại. Tôi có thể cảm nhận được một dòng máu nóng đang chảy ra từ chỗ đau.
“Lúc…mày…giết…bọn…tao…” Joanna rít lên tức giận và bấu chặt thê m“…mày…có…chịu…nghe…lời…van… xin…của…bọn…tao…đâu”
“Đau…đau quá!” Tay tôi tê dại đi.
“Bọn…tao…cũng…đã…phải…nếm…n ỗi…đau…đó…khi…bị…mày…giết… đấy…” Thomas đưa tay bóp chặt cổ tôi, rống lên đầy phẫn nộ “mày…thấy…mùi…vị…đau…đớn…m à…bọn…tao…chịu…đựng…như…thế …nào…hả? HẢ”
“Ư…ưm…” Tôi cảm thấy ngộp thở. Không khí đang rút khỏi phổi tôi nhanh như một cơn gió thoáng qua.
Tôi không còn sức lực để nói nữa. Cảnh vật xung quanh tôi trở nên mờ dần. Bóng đen bắt đầu xuất hiện và ngày một lan rộng ra.
“Tụi…mày…tránh…ra…” Một giọng nói quen thuộc vang lên. Ba con quái vật dừng tay lại, thôi không chú ý đến tôi nữa mà quay ra nhìn vào kẻ vừa mới lên tiếng “…tao…có…chuyện…cần…nói…với� ��nó…”
“Hộc! Hộc! Hộc!” Thomas vừa buông tay ra, tôi vội lết ra xa ba kẻ đó và thở hổn hển. Khi nãy tôi cứ nghĩ mình đã chết rồi- Lại thêm kẻ nào xuất hiện nữa đây?
Cạch! Cạch! Cạch!
Một vật thể to lớn bước nặng nề vào phòng.
Nỗi khiếp đảm lúc nãy là ba thì giờ tăng lên gấp mười khi tôi nhận ra cái hình thù đang dần tiến vào phòng. Tôi nhìn trừng trừng vào nó mà không dám cử động, dù chỉ là một cái chớp mắt.
Trước mắt tôi, một…một cái bồn tắm đang trượt vào phòng, kéo theo luôn cả tấm thảm nhung đỏ đang chắn đường nó. Hệt như có ai đang đẩy nó vào.
Nhưng có một điều là tôi không nhìn thấy ai đã đẩy nó hết.
Cạch! Cạch!
Cái bồn tắm đang thật sự trườn vào trong. Tự một mình nó lết đi.
“!!!” Tôi thất kinh lùi lại. Lùi mãi cho đến khi ép chặt người mình vào tường.
Cái bồn tắm tiến đến giữa phòng và dừng lại. Bất động.
Ba con quái vật kia cũng đứng dạt về hai bên, mở một đường thẳng từ cái bồn kinh dị kia đến chỗ tôi.
Không khí im lặng bao trùm căn phòng một lúc lâu, khiến tôi cảm thấy ngộp thở.
Và rồi cái bồn tắm bỗng nhiên ngập nước. Đầy đến nỗi tràn cả ra sàn.
“!!!!” Tôi kinh hoàng khi nhận ra cái thứ nước đang chảy trên sàn khi nó chạm vào chân tôi. Vì màu của nó giống y hệt mọi thứ trong căn phòng này.
Nóng. Ấm.
Máu.
“Ư…ư…ư…” Tiếng rên liên tục phát ra từ cái bồn ngập máu.
Tôi nhìn trừng trừng vào cái vật khủng khiếp trước mắt và muốn thét lên nhưng không nên lời. Toàn bộ máu trong cơ thể tôi đông cứng lại vì khiếp đảm.
Trên bồn máu lênh láng đó, những tay chân rời rạc nổi lềnh bềnh. Tay chân của Lisa. Những tay chân đã bị tôi cưa đứt.
Rồi một nửa cái đầu của Lisa nổi lên trên bể máu, phần còn lại vẫn chìm dưới thứ nước đáng sợ đó. Mặt Lisa trắng bệch như một tờ giấy.
Bất chợt con mắt nằm trên phần mặt trồi lên mở toang ra. Vô hồn. Trợn trắng nhìn tôi. Những cái nhìn căm thù. Giận dữ.
“ÁÁÁ!!!” Tôi thét lên đầy kinh hoàng. Cảnh tượng trước mắt tôi khủng khiếp hơn tất cả những gì tôi nhìn thấy từ trước tới giờ.
Lộc cộc! Lộc cộc!
Cái đầu rơi ra khỏi bồn tắm và rớt xuống sàn. Lăn lông lốc trên nền nhà như một quả banh.
Và cái đầu đó đang lăn thẳng về phía tôi. Vẫn với cái nhìn thù hận và dữ tợn khi nãy.
“!!!!!!!!!” Tôi sợ đến không thể cử động. Còn cái đầu Lisa vẫn cứ lăn và chỉ dừng lại khi chạm vào chân tôi. Tôi ước sao cho mình xỉu đi thì hay biết mấy, nhưng tất cả những gì tôi làm khi này là ngồi bất động và nhìn chằm chằm vào cái đầu ngay dưới chân tôi bằng đôi mắt hoảng loạn.
“Tại…sao…vậy…Tony?” Cái đầu tím tái bắt đầu bò lên chân tôi, mỗi nơi nó lê qua đều để lại dãi máu đặc quánh đằng sau. Nó vừa lết vừa rên rĩ, ánh mắt nhìn tôi đầy thù hằn “Ngươi…nói…ta…với…ngươi…là…b ạn…bè. Chúng…ta…sẽ…ở…bên…nhau, cùng…nhau…ra…khỏi…đây. Vậy…tại…sao…lại…giết…ta…?”
“Khô…ng, tớ…không…có gi…ết giết cậu…” Tôi nhìn cái đầu đang bò lên người mình mà không dám chớp mắt lấy một cái.
“Chính…ngươi…đã…cầm…cưa…cắt� ��rời…từng…bộ…phận…cơ…thể…t a…ra…Nhớ…không?” Mỗi lời nói đều kèm theo tiếng rên rĩ. Rên rĩ thống thiết. Vì đau đớn. Và vì tức giận “Tại…sao…lại…làm…thế…với…ta ? Ta…không…phải…là…bạn…thân…của …ngươi…sao?”
“Tớ…tớ…” Nước mắt lấp đầy hình ảnh trước mắt tôi, làm tôi không còn nhìn thấy rõ mọi thứ. Tôi khóc vì sợ hãi. Khóc vì vết thương lòng tôi cố quên lại đang trỗi dậy mãnh liệt.
“Ta…căm…ghét…ngươi…Tony. Ta…hận…ngươi…” Tiếng rên biến đổi thành tiếng nghiến răng, phát ra những âm thanh ken két chói tai
“Khô…ng không! Tớ không…có làm…làm gì hế…t hết…Tớ…” Tôi đứng trước bờ vực của sự khiếp đảm, cố đạp chân cho cái đầu Lisa rớt ra khỏi người tôi. Nhưng nó cứ bám chặt như dán keo.
“Ngươi…không…nên…sống…trên…đ� �i…này…thì…tốt…hơn…” Lisa gào lên. Những tiếng gào chát chúa “CHẾT…ĐI…TONY! ÁÁÁÁÁ!!!”
Dứt lời cái đầu ngoác mồm ra. Cái miệng rộng đến mang tai.
Kinh khủng hơn, bên trong cái miệng đầy máu và dãi nhớt đó có những chiếc răng nanh to lớn như hàm cá mập. Và sắc nhọn như dao cạo.
“KHÔNGGGG!!!!” Tôi vô cùng kinh hoàng, hét lớn và dồn hết sức đứng bật dậy. Rồi tôi bỏ chạy. Cái đầu bị hất xuống sàn vẫn đưa cặp mắt giận dữ và hung hăng nhìn về phía tôi. Và ba con quái vật kia cũng vậy, chúng đứng nhìn tôi chạy trốn trong sợ hãi. Giống như tôi đã từng làm với bọn chúng khi chúng còn sống.
Tôi cắm đầu chạy. Chạy mãi. Chạy mãi mà không biết phải chạy đi đâu. Mặc kệ, cứ chạy, chạy càng xa căn phòng màu đỏ đó càng tốt. Có như thế tôi sẽ không nhìn thấy chúng nữa.
“Mày…nghĩ…mày…sẽ…thoát…khỏi… bọn…tao…sao…Tony?” Nhiều tiếng rên ở đâu đó đột nhiên vang lên xung quanh tôi.
Bọn chúng ở đâu chứ? Tại sao lại thấy mình? Mình đã chạy xa khỏi căn phòng rồi mà, nhẽ ra bọn chúng…- Tôi quay đầu nhìn về phía sau và chết điếng người “Không…không thể…nào…”
Ba con quái vật có những bước đi loạng choạng, xiêu vẹo vậy mà chúng đã đuổi kịp tôi. Không những thế, chúng còn nhanh hơn cả tôi, những thân hình ghê rợn lướt nhanh trong không khí và chẳng bao lâu đã ở ngay sau lưng tôi.
Rồi một trong ba tên vươn cánh tay gớm ghiếc của nó về phía tôi. Chúng tính tóm tôi lại.
Không! Không đời nào tôi để những thứ kinh khủng đó bắt được mình. Không bao giờ có chuyện đó. Thế là dồn hết sức lực có được, tôi tung mạnh vào một cánh cửa nào đó và cầu mong nó mở ra.
Keeẹt!!!
Cánh cửa mở ra thật. Tiếng cửa nặng nề pha lẫn với tiếng kèn kẹt vì khô dầu nghe mà lạnh gáy. Tôi bị mất đà té vào bên trong và cửa đóng sập lại ngay lập tức, cái cách nó đóng lại khác hẳn lúc mở ra thật sự khiến tôi bất ngờ.
ẦM! ẦM! ẦM!
Cánh cửa gỗ chạm khắc rung lên bần bật vì những cú va chạm mạnh.
Ôi không bọn quái vật đó đã biết tôi ở trong đây và đang tìm cách xông vào. Tại sao ai cũng biết chỗ tôi trốn dù tôi có chạy đến bất cứ đâu?
ẦM! ẦM!
Những tiếng động khiến tim người ta ngẹn lại kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ lung tung. Giờ không phải là lúc bực tức vì những chuyện vớ vẩn đó, tôi phải tìm cho ra Erish và đưa cậu ấy ra khỏi đây. Nhưng vấn đề cần giải quyết lúc này là làm sao tôi thoát khỏi bọn đang săn lùng mình, mà còn sống để tìm Erish.
RẮC!!!
Cánh cửa to nặng bắt đầu bị nứt. Vết nứt chạy ngoằn ngoèo như một con rắn có nhiều đầu.
Bọn chúng sắp vào được bên trong, nhưng tôi lại chẳng biết làm sao để chạy thoát. Chống lại bốn người bọn chúng? Đó là điều không thể. Tìm một chỗ trong căn phòng này và nấp vào? Cũng không khả thi vì căn phòng dường như trống không.
Tim tôi đập to đến nỗi tai tôi ù đi. Mồ hôi tuôn ra như tắm. Não tôi căng lên để nghĩ cách đến mức gần nổ tung.
Nhưng tôi vẫn không thấy một tia hi vọng nào.
RẮC!!! RẸẸTTT!!!
Cánh tay đầy gân máu và cơ bắp đỏ ngầu của Joanna thọc mạnh qua vệt nứt và đang quờ quạng tìm chốt cửa.
Phải làm sao đây? Phải làm gì bây giờ?
Cạch! Cạch! Cạch!
Bàn tay đó đã cầm được cái chốt và đang vặn xoay nó để mở cánh cửa ra.
KÉÉÉTTTT!!!!
Một lần nữa cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, nghe khô khan y hệt như lúc tôi đã nghĩ nó mở ra một lối thoát cho mình. Nhưng lần này là mở ra cánh cửa đưa tôi đến gần hơn với cái chết. Vậy là hết. Tôi không những không thể cứu Erish, tôi còn chết trước cả cậu ấy nữa. Lần này thì không còn hi vọng gì thoát khỏi lưỡi hái của tử thần rồi. Lần này tôi sẽ chết. Thật sự.
“Không…mình kh…ông thể chết….Erish cần mình…” Tôi lùi xa khỏi cánh cửa đang từ từ hé mở. Càng xa càng tốt “…mình không đượ….c được chết. Mình phải số…ng sống cho đến…đến lúc đó…”
Tôi lùi lại và chờ đợi cái chết đến với mình trong nỗi sợ hãi không thể tả thành lời đang vây quanh. Tôi không cam tâm, sau khi gây ra hàng đống chuyện, đúng là tôi thật sự muốn chết để không còn cảm thấy đau đớn, nhưng không phải là lúc này. Không phải lúc mà Erish cần tôi đến cứu và đưa cậu ấy ra khỏi tòa lâu đài kinh hoàng này.
Nhưng tôi còn có thể làm gì vào lúc này đây? Tôi chỉ có thể ngồi run rẩy, đưa cặp mắt khiếp đảm nhìn trừng trừng vào cánh cửa ngày một mở rộng ra. Và tôi chờ đợi lũ quái vật kinh dị lao vào xé xác mình.
KẸẸTTT!!!
Cánh cửa mở toang.
Nhưng lũ quái vật đã biến mất. Trước mắt tôi là khoảng trống bị bóng đem che phủ do cánh cửa đã mở ra.
Chuyện gì…thế này? Không phải bọn chúng muốn giết tôi để trả thù sao? Tại sao đập phá cửa rồi lại biến mất?- Không hiểu sao tình thế này có thể gọi là may mắn thoát chết, nhưng tôi vẫn không cảm thấy mừng mà ngược lại nỗi lo lắng đang ập đến ngày một dữ dội hơn.
Tôi cảm thấy có chuyện gì đó không ổn đang xảy ra ở đây. Bọn chúng không thể tốn công sức đuổi theo tôi, dồn tôi đến đường cùng và tìm cách xông vào mà giờ lại có thể buông tha cho tôi dễ dàng như thế. Rất có thể lũ quái vật này đang có âm mưu khác, có thể chúng nấp ngoài đó và chờ tôi chạy ra sẽ tóm lấy tôi.
Nghĩ vậy, tôi cố lùi xa cánh cửa thêm. Lùi lại cho đến khi gần như ở góc tường và chạm vào nó mới dừng lại, mắt vẫn dán chặt vào cánh cửa đang mở toang đầy nguy hiểm. Và tiếp tục chờ đợi.
Một phút trôi qua, vẫn không có gì xảy ra. Nỗi sợ hãi bắt đầu rút dần và tôi nghĩ đến chuyện chạy thật nhanh qua cánh cửa và đi tìm Erish.
“Đúng vậy, mình phải làm gì đó thôi” Tôi tự nói với mình và chống tay đứng dậy “Mình suy nghĩ nhiều quá. Có lẽ bọn chúng đã đi rồi, phải tận dụng cơ hội này tìm Erish”
Chợt tim tôi giật thót, mắt trái giật liên hồi. Khi tay tôi chạm phải thứ gì đó rất bất bình thường.
Không phải sàn nhà lạnh buốt mà khi té vào đây tôi đã cảm nhận được. Cái thứ tay tôi đè lên khác.
Nó mềm nhũn. Và ấm.
Tôi từ từ nhìn xuống thứ mà tay mình chạm vào. Nỗi sợ hãi và căng thẳng khiến tôi gần như nghẹt thở.
“ÁÁÁÁÁ!!!!!!” Tôi hét toáng lên và lùi ra xa cái thứ tôi vừa thấy.
Chúa ơi! Đống mềm nhũn tôi vừa chạm vào chính là đống thịt bầy nhầy bị cắt thành từng khoanh của Thomas Jonhson.
“AAAA!!!!!” Tôi nhìn lại hai bàn tay vừa chạm vào mớ thịt thối rữa đó. Đầy máu.
Chưa dừng lại ở đó, trong khi tôi khiếp đảm nhìn đống thịt thối và bàn tay dính đầy chất nhờn đỏ đen ấy, cái đầu của Lisa lăn về phía tôi. Với đôi mắt trợn lên nhìn tôi trừng trừng.
Rồi cái bồn tắm xuất hiện sau mớ cơ thể kinh dị của Thomas, từng bộ phận tay chân rời rạc của Lisa bò ra khỏi cái bồn, rớt phịch xuống đất và chậm chạp lết về chỗ cái đầu đang nằm.
Kế đó, những khoanh thịt cũng bắt đầu đứng dậy, ráp lại thành cơ thể gãy khúc của Thomas phát ra những tiếng lạch cạch như gió đập vào cửa kính.
Cuối cùng, Joanna và Macberk hiện ra từ bóng tối trong một góc phòng khác. Tất cả bọn chúng đều đang tiến về phía tôi với những bước chân xiêu vẹo như sắp ngã.
“Đền…mạng…cho…bọn…tao…” Vừa khập khiễng bước đi, chúng vừa rên rĩ. Tiếng rên xuyên thủng đầu tôi, làm nó đau buốt và máu trong người tôi đông cứng lại. Nỗi sợ hãi vốn có lại được dịp bùng lên như ngọn lửa.
Chỉ còn nửa mét là những bàn tay ghê rợn, dài ngoằng đó tóm được tôi. Nhẽ ra tôi đã có thể chạy ngay từ đầu ra cánh cửa mở toang kia, nhưng tôi quá hoảng sợ đến mức không thể cử động.
Lí trí bắt tôi chạy, nhưng cơ thể không nghe lời. Thế là hình ảnh Erish đang bị giam cầm và sắp bị giết hiện lên mờ mờ trong bộ não đang đông cứng vì sợ của tôi, một nỗ lực hiếm hoi của lí trí.
“Trả…lại…cuộc…sống…cho…” Một trong những cánh tay túm được tôi. Nhớp nháp. Trơn tuột.
“KHÔNGGGG!!!!!!!” Tôi la lên và giật mạnh tay rồi bỏ chạy. Mạnh đến nỗi cánh tay tóm lấy tôi bị đứt li`a và dính vào tay tôi. Lập tức, tôi gỡ nó ra ném mạnh xuống sàn và cắm đầu chạy.
Nhưng phải chạy đi đâu bây giờ? Rồi hình ảnh về cái xưởng làm búp bê có những cánh cửa khóa kín hiện ra. Phải rồi! Lão Murray đã nói ở đó có ba phòng: nhà xác, nghĩa địa búp bê và căn phòng màu đỏ. Rất có thể Erish bị nhốt ở một trong những căn phòng đó. Cứ thế, tôi chạy về phía nhà máy tạo búp bê với hi vọng mình đoán đúng, cho dù nó thật mong manh giống như ánh sáng của đom đóm.
Còn tôi như kẻ lạc lối trong đường hầm tối tăm, chỉ còn biết đuổi theo thứ ánh sáng mờ ảo đó. Mà không hề biết rằng, khi đến được ánh sáng yếu ớt đó, tôi sẽ phải đối mặt với sự thật còn khủng khiếp hơn nhiều.
Hộc! Hộc! Tôi chống tay lên vách tường thở dốc, rồi đưa mắt nhìn khắp xưởng. Vẫn ẩm thấp, tối tăm, vẫn những cái máy kì lạ sạch bóng phản chiếu ánh sáng của đêm trăng sắp tàn.
Nhưng có thứ khác với những lần trước tôi vào đây, lần này những cánh cửa khóa kín đã được tháo cái khóa xích bên ngoài. Ý tôi là toàn bộ các cánh cửa chứ không phải chỉ có phòng tra tấn.
Chính lão Murray mở nó ra à?
“Thôi nào đừng nghĩ vớ vẩn nữa. Mình phải đi tìm Erish” Lắc đầu xua tan ý nghĩ không đâu, tôi bước đến căn phòng bí ẩn gần tôi nhất. Nó nằm ngay bên phải phòng tra tấn.
Kẹẹtt!!
Cánh cửa cũng nặng chịch và phát ra tiếng kèn kẹt vì khô dầu như cái phòng tôi bị bọn quái vật đuổi theo. Nó cũng làm tim tôi đập nhanh hơn bình thường vì lo lắng.
“Ư….ư…” Vừa mới mở hé cánh cửa, tôi đã vội sập lại ngay và quì xuống sàn nôn thốc nôn tháo. Cái thứ tôi vừa nhìn thấy, dù chỉ thoáng qua nhưng cũng thật kinh khủng và cái mùi cũng cực kì khó chịu.
Căn phòng tối tăm hơn ngoài này, được thắp sáng bằng vài cây nến cài trên tường. Ánh sáng mờ nhạt phát ra từ những ngọn nến leo loét hắt lên khắp phòng thành những cái bóng kì dị. Và thứ ánh sáng mù mờ đó đủ để tôi nhìn thấy thứ gì nằm trên sàn nhà lạnh lẽo.
Những cái xác người đã thối rữa, lở loét, nhão nhoét nằm ngổn ngang khắp sàn bốc mùi hôi còn ghê tởm hơn hai mươi bãi rác thành phố cộng lại. Giòi bọ bò nhung nhúc khắp nơi, ruồi nhặng bay khắp phòng. Những người sau khi đã bị lấy hết những bộ phận cần thiết thì bị ném vào đây. Và họ sẽ ở trong này cho đến chết. Đó là lí do căn phòng mang tên: Nhà xác.
“Thậ…t dã…man qu…á…Ọc…” Tôi chỉ nói được một câu và lại tiếp tục nôn ra sàn.
Sau khi kiềm chế lại được cơn buồn nôn, tôi lê bước đến căn phòng tiếp theo mà chân run như sắp khuỵu xuống. Tôi thật sự muốn bỏ chạy khỏi đây càng nhanh càng tốt, nhưng Erish vẫn còn kẹt trong đây và bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải cứu cho được cậu ấy.
Kẹẹtt!!
Tôi mở cánh cửa mà toàn thân run lập cập. Tôi sợ mình sẽ nhìn thấy những thứ kinh khủng như ban nãy.
Trong đây không u ám như căn phòng khi nãy, nó lớn hơn nhiều và được thắp sáng bằng bóng đèn tròn, khắp tường gắn đầy nến khiến nó sáng hơn nhưng cũng không làm căn phòng bớt đáng sợ hơn tí nào.
Có rất nhiều máy móc kỳ lạ đặt khắp phòng, tôi sẽ chẳng biết chúng để làm gì nếu không nhìn thấy một cái bàn dài bằng gỗ đã mốc meo đặt rất nhiều những con búp bê méo mó. Xấu xí. Ghê rợn. Và hung dữ.
“!!!!” Tôi suýt la lên vì khiếp đảm khi thấy cách cái bàn dài đó không xa là một cái bàn khác làm bằng nhôm đã hoen gỉ, xám xịt. Nó chẳng có gì ghê rợn nếu không có đầy vết máu trên đó. Nhiều dấu máu đã khô thấm vào lớp nhôm làm nó đen lại.
Khủng khiếp hơn ở giữa bàn có một con dao phay bén ngót đang cắm trên một cánh tay vẫn còn mới. Máu vẫn liên tục rỉ ra bàn từ chỗ cắt.
Tay của Erish sao? Lão tiến sĩ đã làm gì cậu ấy rồi ư?- Hoảng sợ, tôi lao tới để nhìn cánh tay rõ hơn. Thật kinh khủng, cánh tay đó vẫn còn cử động và thỉnh thoảng co giật khi tôi nhìn chằm chằm vào nó.
Không phải của Erish, cánh tay này có nhiều nếp nhăn, biểu hiện của tuổi đã cao chứ không rắn chắc như tay Erísh. Rồi tôi nhìn thấy có thứ gì lấp lánh trên một trong những ngón tay.
Một chiếc nhẫn cưới bằng vàng.
“Chú…a chúa ơi! Giáo…sư Ro…bert” Tôi thất kinh khi nhận ra chủ nhân cánh tay đó. Có lần ngài ấy đã kể cho tôi nghe về nguồn gốc của chiếc nhẫn này. Nó là kỷ vật duy nhất còn sót lại mà vợ ông ấy đã để lại sau khi nhận lời đi đến lâu đài này và không bao giờ trở về nữa.
Do đó, giáo sư đã quyết định đến đây. Vậy mà chưa rõ mọi chuyện, chưa tìm được người vợ mất tích thì ông ấy đã…
“Tại…sao lại là…m như…thế chứ?” Giọng tôi nghẹn lại, tôi thật sự muốn khóc, khóc cho số phận đôi vợ chồng tốt bụng ấy, khóc căm hận lão tiến sĩ Murray độc ác đã giết họ. Nhưng tôi không thể, có lẽ vì tôi đã khóc quá nhiều đến nỗi không thể khóc được nữa hoặc cũng có thể vì trải qua quá nhiều nỗi đau và sự sợ hãi.
Nếu…nếu Murray cũng làm…làm thế này với Erish. Nếu…khi tôi gặp được Erish cậu ấy cũng….
“Đừng nghĩ lung tung Tony! Erish nhất định không sao” Tôi tiếp tục bước đi mà tim đau như bị ai bóp chặt.
Hai bên lối tôi đi cũng chứa toàn thứ khủng khiếp. Những dụng cụ mổ xẻ vấy máu, có cái đen xẫm lại dính đầy vết máu khô, có cái dấu máu vẫn còn mới, thậm chí còn nhiễu thành giọt xuống sàn nhà. Rồi những cái kệ chất đầy những chai lọ đủ mọi kích thước, bên trong đựng toàn những bộ phận người bị ngâm trong thứ chất lỏng màu xanh lá đặc quánh. Khung cảnh ghê rợn không thua gì phòng tra tấn.
Kìm nén nỗi sợ và cố ngăn không cho mình nhìn những thứ kinh dị ấy thêm một phút nào nữa hay ngăn không cho mình bỏ chạy, tôi tiến sâu hơn vào bên trong căn phòng.
Càng vào sâu bên trong, căn phòng càng sáng hơn, nhưng đồng thời cũng càng nóng hơn. Nóng và hanh một cách kì lạ., khác hoàn toàn với sự u ám, lạnh lẽo bao trùm toàn bộ tòa nhà.
“Sao lại nóng đến thế này nhỉ?” Tôi thắc mắc mà mồ hôi đổ thành giọt trên trán khi bước vào xa thêm.
“Trong căn phòng thứ hai có một lò thiêu luôn luôn hoạt động” Giọng gã tiến sĩ chợt vang lên trong đầu tôi.
Phải chăng vì thế mà căn phòng này nóng hơn mọi chỗ khác?- Tôi tự hỏi mà nỗi sợ như phình ra thêm. Kèm theo đó là nỗi bất ổn ngày một lớn dần.
Nếu Murray nhốt Erish ở đây, rất có thể hắn sẽ đem cậu ấy đi thiêu… Chúa ơi! Không….- Hoảng sợ tôi chạy nhanh vào bên trong, mặc kệ cái nóng ngày một dữ dội hơn xung quanh.
“ERISH!!!” Tôi la lên khi vừa nhìn thấy bóng người rất quen ở một góc phòng. Đúng là Erish, cậu ấy đang bị trói chặt vào một tấm bảng và không tài nào nhúc nhích được. Tệ hơn thế, cái lò thiêu khổng lồ đang hừng hừng lửa đặt ngay bên cạnh Erish. Tôi liền lao đến cạnh cậu ấy “Cậu có sao không Erish? Tớ sẽ cởi trói cho cậu”
“Không nhanh vậy đâu Tony à!” Lão Murray đột nhiên xuất hiện đứng chặn giữa tôi và Erish.
“Ông muốn gì ở Erish? Thả cậu ấy ra” Tôi nói bằng giọng sẵn sàng liều mạng với ông ta nếu ông ta dám làm gì Erish.
“Các cậu có thể đoàn tụ sau, nhưng giờ thì hãy làm một cuộc nói chuyện nho nhỏ giữa ba người chúng ta đã” Nụ cười hiểm ác nở trên môi Murray “Không phải cậu có gì cần nói với bạn cậu sao Tony?”
“!!!!!” Tôi chết sững. Không lẽ lão định nói ra hung thủ thật sự của hàng loạt vụ án mạng trong ngôi nhà này. Nếu Erish tin thì cậu ấy sẽ…không bao giờ tha thứ cho tôi mất. Cậu ấy sẽ nhìn tôi bằng đôi mắt căm ghét và hận thù như Nina và Lisa. Lúc đó tôi còn có thể sống được không?
“Ông…nói vậy là ý…gì?” Erish lên tiếng, giọng cậu ấy pha lẫn đau đớn và kiệt sức vì bị trói chặt ở đây đã lâu “To…ny! Ông ta đã…làm gì cậu…sao?”
“Không…tớ…” Tôi cắn chặt môi không dám nói ra. Tôi sợ nếu nói ra tôi sẽ mất Erish. Tôi sợ Erish sẽ ghét tôi. Tôi sợ cậu ấy sẽ không bao giờ còn muốn nhìn thấy mặt tôi nữa. Điều đó còn đau hơn cái chết cả vạn lần.
“Sao không nói cho bạn mình biết đi Tony? Cậu vất vả tìm tới đây không phải để nói chuyện đó với cậu Erish này à?” Lão Murray nói bằng giọng vừa thương hại vừa giễu cợt.
“Cậu muốn…nói gì sao…Tony?” Bỏ ngoài tai giọng châm chọc đáng ghét của Murray, Erish nhìn thẳng vào tôi. Dù đang chịu cơn đau khôn cùng, nhưng đôi mắt cậu ấy vẫn lo lắng cho tôi và giọng nói vẫn ấm áp. Tim tôi đau nhói.
“Tớ…Erish…thật sự…tớ…” Nước mắt tôi rơi thay cho lời nói. Tôi không thể nói. Tôi không muốn mất ánh mắt quan tâm và nụ cười hiền từ đó. Tôi không muốn mất Erish. Tôi cũng không muốn Erish xa lánh tôi.
Tại sao mọi chuyện cứ ập lên đầu tôi? Tại sao cứ phải là tôi? Tôi chỉ muốn làm một thằng bé bình thường sống một cuộc sống bình thường bên cạnh người tôi yêu, vậy thì có gì là sai trái? Nhưng tại sao lại không được chứ?
“Tony, cậu làm mất thời gian của ta quá đấy” Murray làu bàu, dường như lão đã mất hết kiên nhẫn “Để ta nói thay cậu vậy”
“Tony…” Erish nhìn tôi, ánh nhìn thật khó hiểu. Tôi tránh ánh mắt đó, vì tôi nghĩ đó là cái nhìn trách móc tôi đã không kể sự thật cho cậu ấy.
“Tony thân mến. Ta không hiểu tại sao cậu có thể lạnh lùng giết tất cả mọi người, nhưng tại sao lại không nỡ ra tay với cậu bạn này?” Lão nhướng mày nhìn tôi “Hắn quan trọng với cậu vậy à?”
“CÁI GÌ?” Erish thét lên. Cậu ấy không tin những gì mình nghe thấy.
Ngay cả tôi còn không tin đó là sự thật nữa đừng nói gì Erish.
“Lão ta nói nhảm gì vậy Tony?” Erish lại tiếp tục nhìn thẳng vào tôi, chờ đợi tôi nói với cậu ấy những lời vừa nãy chỉ là bịa đặt “Lão Murray mới là kẻ giết người đúng không Tony? Hãy nói cho tớ biết đi”
Tôi không trả lời Erish mà nhìn chằm chằm xuống đất và khóc. Tôi không muốn nói dối cậu ấy, nhưng tôi cũng không muốn Erish biết sự thật. Sự thật về bản chất xấu xa của bản thân mà chính tôi cũng căm ghét.
“Cậu sao vậy Tony?” Erish dường như quên mình bị trói, giờ đây cậu ấy chỉ lo cho tôi. Điều đó càng làm tim tôi đau thêm “Cậu biết lão nói dối mà đúng không?”
Tôi vẫn không dám đáp lại. Nước mắt vẫn thi nhau rơi xuống nền nhà và vỡ toang như thủy tinh.
“Thấy rồi đấy. Thằng bé không phủ nhận nghĩa là nó đồng ý” Murray lên tiếng thay tôi “Chắc cậu không ngờ người quan trọng nhất với cậu lại là kẻ ra tay giết người độc ác chứ gì?…”
Cả tôi và Erish đều im lặng, chìm vào nỗi đau của riêng mỗi người qua từng lời nói của gã tiến sĩ độc ác.
“…cậu không ngờ Tony lại ra tay giết cả bạn thân của cậu ta- Lisa…” Giọng lão vẫn tiếp tục vang lên trong không gian tĩnh lặng “…và cả cô bạn thời thơ ấu- Nina thằng bé cũng không bỏ sót”.
“Tony…” Giọng Erish gọi tên tôi, không ấm áp như mỗi lần hai đứa bên nhau nữa. Giọng cậu ấy đượm buồn và đau đớn cứ như xuất phát từ nỗi đau sâu thẳm trong đáy lòng tôi.
Một lần nữa, tôi cũng không đáp lại lời Erish. Tôi có tư cách để xin cậu ấy tha thứ không?- Thâm tâm tôi luôn dằn vặt câu hỏi đó, nhưng dù không nói ra tôi cũng đã biết câu trả lời.
Erish không nói một lời nào nữa. Và tôi biết tôi đã mất Erish. Dù cho cậu ấy có thoát được khỏi đây, Erish vẫn sẽ không ở bên tôi nữa.
Giờ đây Erish đã căm ghét tôi. Cậu ấy hận tôi vì những gì tôi đã làm. Chắc chắn cậu ấy sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy mặt Tony này nữa.
Tôi đã mất Erish thật rồi. Tôi đã mất tất cả mọi thứ.
Cậu ấy không còn yêu tôi nữa.
“Đừn…đừng mà Erish, làm ơn…đừng bỏ tớ. Đừng…ghét tớ…tớ van xin…cậu…” Nghĩ tới đó tôi không thể kìm chế, tôi nắm chặt tay Erish và òa khóc “…tớ…tớ không muốn…không muốn…xa cậu. Tớ có thể…làm tất cả…nhưng chỉ xin cậu…đừng…đừng nói…cậu không…không yêu tớ…tớ…nữa…” Tôi không thể nói được nữa, nước mắt đã lấp đầy mặt tôi.
Erish không trả lời. Gương mặt cậu ấy nhìn tôi lạnh nhạt như băng tuyết. Đôi mắt nhìn thẳng vào mắt tôi không có lấy một chút cảm xúc. Erish không đổi ý trước lời van xin của tôi.
Cậu ấy không tha thứ cho tôi rồi.
“Đến giờ ta vẫn không hiểu, cậu là sản phẩm hoàn hảo nhất của ta. Tại sao lại để quá nhiều tình cảm chi phối như vậy?” Murray nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng “Phải chăng vì sống ở thế giới con người quá lâu làm cậu chịu ảnh hưởng của loại rác rưởi đó?”
Ông ta đang nói cái gì vậy? Ông ta điên à?
“Ông…nói “sản phẩm hoàn hảo” là ý gì?” Erish thôi không nhìn tôi nữa, mà quay sang hỏi gã tiến sĩ xấu xa.
“Tony, cậu không kể thân phận thật của cậu cho cậu ta nghe à?” Murray không trả lời mà hỏi lại tôi.
“Tôi không hiểu ông nói gì” Lau nước mắt, tôi ngạc nhiên hỏi ông ta. Tự nãy đến giờ Murray toàn nói những thứ tôi chẳng hiểu gì cả.
“Thôi được. Có lẽ ở quá lâu bên ngoài khiến cậu quên nguồn gốc của mình rồi nhỉ. Để ta nhắc lại cho cậu nhớ” Gã tiến sĩ thở dài “Ta đã quyết tâm làm loại búp bê chân thực nhất, bằng cách ghép các bộ phận cơ thể hoàn hảo nhất của người sống mà thành…”
“Cái gì?” Erish sững sờ. Cũng phải, tôi cũng kinh hoàng giống cậu ấy khi nghe thấy điều này lần đầu.
“…rất rất khó thành công. Đôi khi ta tạo ra tác phẩm hoàn hảo nhưng nó không ưng ý lắm. Cho đến khi…” Murray không để ý đến thái độ của Erish mà vẫn tiếp tục chìm đắm vào câu chuyện của mình “…một ngày ta nhớ rất rõ, ngày đó mưa gió dữ dội, lúc đó các bức tượng cẩm thạch ưa thích ngoài sân của ta bị sấm sét thi nhau phá hoại. Và cái ngày đáng nhớ đó, ta vừa mới ráp thành công một con búp bê, hoàn toàn làm bằng tay mà không dùng đến bất cứ máy móc nào, đương nhiên ta đã sử dụng những bộ phận đẹp nhất…”
“…Thành công hơn cả sức tưởng tượng, con búp bê đó là sản phẩm hoàn hảo nhất từ trước đến nay của ta. Khác hẳn những con khác chỉ có vẻ bề ngoài hoàn mĩ, con búp bê này có cả linh hồn…” Murray nói bằng giọng tự hào “…ta rất ngạc nhiên và vui mừng khi phát hiện ra điều đó, vì vậy ta đã dạy cho nó biết những hành động cơ bản của con người, dạy cho nó biết suy nghĩ, rồi làm ra một bộ não nhân tạo cho nó, trong đó ta cài những mệnh lệnh để nó phải biết nghe lệnh ta, cài vào nó bản chất xấu xa của một tên sát thủ thật sự…”
“…Sau đó ta thả nó vào thế giới loài người để nó hòa nhập với chúng. Cùng lúc đó, ta ở trong ngôi nhà này luôn theo dõi tất cả mọi hành động của nó qua những chiếc máy quay được giấu trong người con búp bê đó…” Nói đến đây, gã không thể giấu được nụ cười tự mãn “…đồng thời luôn ra lệnh cho nó làm theo ý ta. Và thật hoàn hảo, sản phẩm của ta luôn làm theo lời ta bảo mà không hề nhận thức được. Ngay cả bản thân nó cũng không hề biết, tố chất xấu xa tàn bạo của một tên sát nhân thực sự ngày một lớn dần trong người nó…”
“…Nhưng có thứ nằm ngoài kiểm soát của ta, nói cách khác là ta không ngờ đến. Những thứ tình cảm ủy mị của loài người cũng xuất hiện và lớn lên song song với bản chất đen tối trong cơ thể nó. Cái thứ tình cảm bỏ đi đó lớn đến mức ta không thể xoá được ra khỏi bộ não của con búp bê này…” Lão đổi sang thái độ tức giận “Đó là điểm ta không hài lòng ở cậu đấy Tony. Cậu hiểu ta nói gì không vật cưng của ta?”
Tôi ư? Tôi không phải là…người sao? Tôi là con búp bê của lão tiến sĩ này à? Tôi là sản phẩm lắp ghép từ những bộ phận người sống mà tôi từng kinh tởm đó ư?
Vậy ra…tôi không phải là…con người- Nước mắt lúc nãy đã ngưng giờ lại trào ra như dòng nước. Tôi quỳ sụp xuống nền nhà, sững sốt đến không nói nên lời và không thể tin những gì tôi vừa nghe.
“ĐÙNG NGHE LỜI ÔNG TA TONY!!!” Erish chợt hét lên “LÃO TA NÓI DỐI ĐẤY! CẬU LÀ CON NGƯỜI, KHÔNG PHẢI BÚP BÊ”
“Er…ish!!” Tôi đưa đôi mắt đầy nước nhìn cậu ấy. Cậu ấy vẫn còn quan tâm tới tôi? Cậu ấy không ghét tôi sao? Tôi rất muốn nói lời cảm ơn Erish, nhưng không thể vì tôi không tài nào ngừng khóc được.
“Không tin ta à?” Murray nói rất thản nhiên “Ta có thể chứng minh đấy. Có nhớ cái ngày cậu gặp cô bạn nhỏ Nina ở vườn nhà cô bé đó không Tony?”
Đương nhiên tôi nhớ, cái ngày mưa gió ấy luôn ám ảnh tôi đến bây giờ- Khung cảnh thời thơ ấu đau lòng ấy dần hiện rõ trong đầu tôi. Và giờ đây tôi cũng đã quá mệt mỏi để quan tâm đến việc tại sao gã tiến sĩ độc ác này lại biết chuyện đó. Đời sống của tôi luôn bị người ta nhìn thấu và không bao giờ có được giây phút nào riêng tư cả.
Xoẹt! Xoẹt!
Nina đang loay hoay đào thứ gì đó trên nền đất ẩm ướt trong cơn mưa. Và tôi lặng lẽ bước đến sau lưng bạn ấy.
“Cậu ấy làm gì vậy nhỉ?” Tò mò, tôi nhích tới gần hơn để nhìn qua vai cô bé.
“Nếu muốn biết tại sao cô gái nhỏ ấy sợ hãi cậu…” Lão Murray gợi ý “…thì cậu nên nhớ lại ba ngày trước khi con bé lẩn tránh cậu, cái ngày cậu cùng con bé chơi trò gia đình với ngôi nhà búp bê trong vườn nhà Nina ấy”
Ba ngày trước ư? Những thước phim về quá khứ lần lượt hiện ra, nó rất lung tung nhưng tôi hầu như đều hiểu rõ hết…
“Papa! Con đi học về rồi nè” Nina tươi cười gọi lớn, trong tay cầm một con búp bê trẻ con mặc chiếc đầm màu hồng.
“Chào con!” Tôi khi ấy vẫn còn nhỏ và cũng đang mỉm cười với con búp bê một người đàn ông mặc áo sơmi với chiếc áo len bên ngoài cầm trong tay “Con đói bụng chưa? Cha có để đồ ăn trong bếp cho con đấy”
“Waaa!!! Tuyệt quá! Cám ơn cha” Nina reo lên thích thú và cầm con búp bê đi vào nhà bếp tí hon.
“Nina! Tony! Hai đứa lại lấy bánh mẹ để trên bàn cho cả hai này” Tiếng mẹ Nina vang lên cắt ngang trò chơi của bọn tôi.
“Tuyệt! Chờ tớ nha Tony. Tớ sẽ mang bánh ra cho hai đứa bọn mình” Cô ấy chạy nhanh vào nhà sau khi tôi gật đầu đồng ý.
Rồi ngay lúc đó khi ngồi một mình chờ Nina quay lại, một cảm giác rất kì lạ dấy lên trong người tôi.
Tôi bỗng dưng cảm thấy đau bụng dữ dội. Và đói khủng khiếp, như thể bị bỏ đói một tháng.
“Tony, bánh…” Khuôn mặt tươi cười của Nina xuất hiện ngay ngưỡng cửa chợt thay đổi. Nụ cười trên môi cô ấy tắt ngấm, thay vào đó là nỗi sợ hãi hiện rõ trên gương mặt đang tái đi của Nina “To…ny, cậu đang…làm gì thế?”
Tôi không trả lời nổi, cái đói đang hành hạ tôi. Vì vậy thay vì đáp lại, tôi nhét ngay thức ăn vào mồm và nhai ngấu nghiến.
Xoảng!
Khay đựng bánh cùng hai ly nước trên tay Nina rơi xuống đất gây ra tiếng động chát chúa. Cô ấy kinh hoàng chạy lại chỗ tôi.
“Ngừng…ngừng lại Tony! Cậu…cậu…” Nina nắm chặt đồ ăn trong tay tôi và cố giật ra. Nước mắt đầm đìa trên gương mặt trẻ con của cô ấy “…cậu không được…ăn nó. Thả ra Tony…thả nó ra…”
Không! Tại sao tôi không được ăn chứ? Tôi đang đói đến nỗi có thể ăn hết cả một con ngựa, tại sao Nina lại không cho tôi ăn, đó chỉ là những cái bánh thôi mà?
Hơ? Nhưng mà…những chiếc bánh Nina mang ra còn nằm lăn lóc trên nền đất đằng kia. Vậy tôi…đang ăn cái gì?
Tôi nhìn chằm chằm vào cái thứ ở trên tay mình. Cái thứ mà Nina đang tìm mọi cách giật khỏi tay tôi.
Con búp bê đàn ông trung niên mà tôi cầm chơi khi nãy. Bây giờ một chiếc chân bằng nhựa của ông ta đang nằm trong miệng tôi.
Trời ơi! Tôi đang ăn búp bê sao? Thật khủng khiếp!
Nhưng tại sao tôi lại thấy…ngon? Và tôi cứ tiếp tục ăn, dù tôi không hề muốn.
“Thả…thả ra đi To…ny…” Nina bắt đầu òa khóc và tóm chặt con búp bê giờ đã mất đi cái đầu “Đừng ăn…ăn búp bê…đừng ăn…”
“KHÔNG!!!” Tôi gào lên hung dữ với Nina, tôi chẳng biết tại sao mình lại trở nên hung dữ như vậy nữa.
“To…Tony…!!” Nina hoảng sợ lùi lại, nhưng tay cô ấy vẫn cầm con búp bê dù đang run rẩy. Nước mắt ướt đẫm gương mặt trẻ thơ ấy.
Lập tức….
Phập!
Hàm răng của tôi cắm chặt vào cánh tay đang cố nắm con búp bê.
Chúa ơi! Tôi đang làm gì thế này? Tại sao tôi lại cắn bạn của mình? Tại sao cơ thể tôi hoàn toàn không cử động theo ý tôi muốn.
“AAA!!!” Nina hét lên vì đau đớn, cô ấy cố giật tay ra. Nhưng không được, tôi cắn quá chặt.
Thả Nina ra Tony! Mày đang làm gì vậy? Mày đang làm cô ấy sợ đấy. Thả ra!- Tiếng gào thét vang vọng trong đầu tôi. Nhưng vô ích, cơ thể tôi dường như đã bị ai đó điều khiển, nói đúng hơn là một con thú hoang đang chiếm lấy thân xác Tony này.
“GRỪỪỪ!!!!” Hai mắt tôi long lên, đỏ ngầu như chó dại. Và tôi gầm gừ rồi cắn chặt thêm, quyết không buông cái thứ đang gặm trong mồm ra.
Một dòng máu tươi bắt đầu rỉ ra từ chỗ tôi cắn.
Chúa ơi! Chuyện quái quỉ gì đang xảy ra với tôi thế này? Tôi không thể hiểu nổi chính bản thân tôi nữa.
“A…a…a!!! Đau…đau quá! A…huhu” Cô bé Nina khóc thét lên vì đau đớn. Tôi rất rất muốn làm gì đó cho cô ấy, nhưng đành bất lực để mặc thế lực vô hình đang điều khiển tôi. Tôi có thể làm gì được đây khi mà tôi không thể hoạt động theo ý mình “A…A…HUHU!!!”
Nếu ba mẹ Nina mà nhìn thấy cảnh này, hẳn họ sẽ ghét tôi lắm- tôi lo sợ nghĩ thầm, trong khi hàm răng vẫn tiếp tục cứa sâu vào cánh tay của Nina.
Rầm!!!
Bố mẹ Nina xô mạnh cửa sau và chạy vào đầy hốt hoảng “Có chuyện gì vậy Nina? Bố mẹ nghe tiếng con kh…”
Câu nói nghẹn lại, họ sửng sốt trước những gì họ nhìn thấy.
Điều tôi lo sợ đã đến. Giờ đây, Nina và bố mẹ cô ấy sẽ xem tôi như một kẻ điên.
“Tony! Cháu làm…gì vậy?” Mẹ Nina quì xuống cạnh Nina, còn bố bạn ấy dùng sức kéo tay Nina khỏi hàm răng đang cắn chặt tay con gái mình “THẢ RA ĐI! TONY!!!”
Tôi lúc đó như một con sói hoang đói khát, đã tóm được con mồi của nó và không bao giờ chịu buông ra. Và vô cùng tức giận khi có kẻ khác đến quấy phá bữa ăn của nó.
“GRỪ!!!!” Tôi đưa cặp mắt đỏ ngầu nhìn người lớn. Bố Nina càng cố cạy hàm tôi ra bao nhiêu thì tôi càng cắn chặt lại. Tôi cất tiếng gầm gừ đầy đe dọa.
“Thằ…ng thằng bé bị làm…làm sao vậy?” Mẹ Nina bắt đầu hoảng sợ, bà liên tục đưa mắt hết nhìn tôi rồi nhìn chồng bà “Giống như nó…nó bị con gì…nhập vào vậy?”
“Anh không biết! Nhưng thằng bé không còn là nó nữa…” Bố Nina nói qua kẽ răng nghiến chặt, mồ hôi bắt đầu đổ trên trán ông “Lấy…lấy cho anh cái xẻng đặt cạnh bồn nước đi”
“Anh…anh định đập thằng…thằng bé sao?” Mẹ Nina hoảng sợ hỏi lại.
“Không còn cách…nào khác, nó cắn chặt quá!” Ông hét lên với vợ “Nhanh đi không cánh tay con bé sẽ đứt ra đấy!”
“Nhưng…nhưng…” Bà không dám làm theo lời chồng, nhưng cũng không muốn tôi cắn con bà thế này. Mẹ Nina đứng một chỗ run bần bật mà không biết nên làm gì “Lỡ…lỡ chúng ta giết…giết chết thằng bé thì…thì sao?”
“Đau quá!!!” Nina khóc to hơn, mặt bạn ấy đầy đau đớn, chưa bao giờ Nina phải chịu nỗi đau ghê gớm như thế này “Mẹ ơi…đau…đau quá! Huhu!!!”
“ĐI ĐI MARISE!!!” Dường như mất hết kiên nhẫn, ông lớn tiếng với vợ mình “LÀM NGAY ĐI!!!”
Lát sau, mẹ Nina quay lại với cái xẻng trong tay và run rẩy đưa cho chồng mình “Tom! Nhẹ…nhẹ tay thôi nh…nhé!”
Bốp!!!
Cái xẻng phang thẳng vào mặt tôi. Đau như trời giáng. Tôi liền buông tay bạn mình ra và hai tay ôm lấy mặt. Máu nhiễu tong tong xuống nền đất ẩm. Vài cái răng của tôi bị gãy sau cú đánh ấy.
“GRỪỪỪ!!!” Vẫn hai tay bịt chặt cái mồm đầy máu, tôi đưa cặp mắt vằn đỏ nhìn ba con người trước mặt tôi. Đầy giận dữ.
“Qua đây với bố mẹ nhanh lên Nina!” Nói rồi, bố mẹ Nina đỡ cô ấy và đưa ra xa khỏi tôi. Đưa ra xa khỏi con quái vật Tony. Càng xa càng tốt.
Bập!
Quá chậm! Cánh tay dính đầy máu của tôi đã chụp được chân Nina. Và bấu chặt vào đó.
“AAAA!!!!” Nina thét lên khiếp đảm và cố giật chân ra. Nhưng tôi càng bấu chặt thêm.
“Thả ra Tony! Thả ra!” Bố mẹ Nina hốt hoảng ôm chặt con gái và kéo về phía mình khi thấy tôi đang kéo bạn ấy lùi lại “KÉO MẠNH LÊN MARISE! THẢ RA NGAY!!!!”
Bố mẹ Nina dồn hết sức lực kéo Nina ra khỏi tôi. Dù cho cái thế lực nhập vào tôi có mạnh đến mấy, thì thân xác nó chiếm hữu vẫn chỉ là trẻ con. Và trẻ con thì không thể đọ sức lại với hai người lớn, vì vậy Nina thoát được khỏi tôi và chạy về phía bố mẹ bạn ấy.
“A…A…A!!!!!” Mẹ Nina rú lên hãi hùng.
Còn Nina và bố bạn ấy nhìn chòng chọc vào tôi bằng cái nhìn khiếp đảm. Gia đình Nina sợ hãi đến bất động trước những gì họ thấy.
Do kéo quá mạnh, cánh tay mà tôi dùng bấu chặt Nina rời ra khỏi cơ thể tôi và dính vào chân bạn ấy. Kinh hoàng, ba Nina gỡ cánh tay đang nắm chân con gái mình và quăng xuống đất.
Cánh tay đầy máu ấy vẫn còn co giật từng hồi trên nền đất, hệt như cái đuôi của con thằn lằn bị đứt ra và đang quằn quại.
Tôi lúc ấy vẫn đang bò trên mặt đất, mắt long lên sòng sọc nhìn thẳng vào ba con người đang đứng phía trước mình, dãi nhớt và máu từ mồm tôi chảy xuống nền đất. Tôi ngửi được mùi sợ hãi ở họ.
Nghĩ vậy, tôi bò đến chỗ họ. Con thú hoang trong tôi vẫn chưa từ bỏ ba con mồi trước mắt. Tôi nhe răng gầm gừ đe dọa.
Và rồi trước cặp mắt sửng sốt của gia đình Nina, tôi nhặt cánh tay đang nằm co giật trên nền đất lên và gắn lại vào lỗ hổng trên vai mình. Ngạc nhiên hơn, cánh tay liền ngay vào khớp nối mà không để lại khe hở nào, giống như chưa bao giờ bị rời ra vậy.
Con thú hung tợn trong tôi muốn lao đến xé xác ba con người đang đứng trước mặt nó, nhưng nó cảm nhận được mùi nguy hiểm từ họ. Và vì không muốn mạo hiểm bị thương lần nữa, nó ra lệnh cho tôi ngừng lại, đưa cặp mắt vằn đỏ hết nhìn ba kẻ trước mặt rồi nhìn dáo dác xung quanh. Sau đó, tôi bò về phía đống đồ chơi đặt trên tấm vải ở hướng ngược lại. Đó là nơi khi nãy tôi và Nina vẫn đang chơi vui vẻ cho đến khi…
“KHÔNGGG!!!!!” Tôi nghe tiếng Nina ở phía sau vang lên đầy khiếp đảm. Và ngay lập tức, giọng Nina bị chặn lại vì bố bạn ấy đã bịt miệng ra hiệu cho Nina im lặng.
Giờ đây tôi không để ý đến gì khác ngoại trừ mục tiêu trước mắt: Ngôi nhà búp bê khổng lồ. Vì vậy, tôi bò nhanh đến đó.
Đến nơi, tôi ôm lấy ngôi nhà và bắt đầu gặm.
Quá cứng! Tôi quăng thứ trong mồm ra và chộp lấy mấy con búp bê nhỏ xíu bên trong. Rồi cho vào mồm và nhai.
“Papa! Búp…búp bê của con…con…” Nina khóc lóc khi nhìn thấy món đồ chơi yêu thích nhất của bạn ấy đang bị gặm một cách thô bạo.
“Im lặng đi Nina! Đừng tới gần Tony lúc này nguy hiểm lắm” Bố Nina thì thào và kéo tay bạn ấy vào nhà.
“Nhưng….nhưng…” Nina dậm chặt chân xuống đất, cố ngừng lại khi bị bố mình kéo đi.
“Nghe lời…bố đi Nina” Mẹ bạn ấy dỗ “Mẹ sẽ mua cho con cái khác. Giờ vào nhà đi”
Khi cánh cửa nhà sau đóng sập lại, bố mẹ Nina vẫn đứng đằng sau song cửa nhìn về phía tôi. Tôi lúc này chẳng thèm để ý đến bất cứ thứ gì xung quanh, chỉ đang mải mê gặm những con búp bê bằng nhựa dẻo mà mình chộp được.
Đó là tôi thật ư? Ngay bản thân tôi còn không thể nhận ra mình là thằng bé Tony cứng đầu, tò mò hay là một con quái vật hung hăng đói khát mang hình dáng con người nữa.
Nhưng sao chuyện này xảy ra mà tôi không nhớ tí gì cả?
Mưa vẫn rơi không ngừng. Mưa thấm ướt áo tôi. Mưa thấm ướt chiếc áo đầm chấm bi cùng mái tóc vàng hoe của Nina. Bạn ấy quá chăm chú vào việc mình đang làm nên không hề hay biết tôi đứng ngay sau lưng Nina từ lúc nào.
Nina đang làm gì vậy?- Tò mò tôi ngước qua vai Nina để nhìn rõ hơn.
Đôi tay lấm lem bùn đất của Nina đang cầm xẻng đập mạnh vào ngôi nhà búp bê- thứ đồ chơi bạn ấy yêu thích nhất. Ngôi nhà trước kia rất đẹp giờ méo mó nhìn không ra hình dạng.
“Ni…Nina! Tại sao cậu lại…đập phá ngôi nhà đó? Nó không phải…thứ cậu thích nhất sao?” Không kiềm được sự ngạc nhiên, tôi lên tiếng hỏi.
Lập tức Nina quay phắt lại. Gương mặt trắng bệch, đôi mắt màu xanh da trời nhìn xoáy thẳng vào tôi. Một cái nhìn khiếp đảm.
“AAA!!!!” Sau khi hét lên, bạn ấy lùi lại. Lùi xa khỏi tôi và run cầm cập “Đi đi! Đừng đến…đến gần tôi”
Có chuyện gì vậy? Sao Nina lại sợ tôi đến thế? Tôi đã làm gì bạn ấy?- Rồi tôi nhìn thấy một tay và chân của Nina quấn băng trắng kín mít “Cậu bị thương sao Nina?”
“…..” Nina không trả lời. Đôi mắt ấy nhìn tôi đầy hoảng sợ.
“Tớ đây mà- Tony bạn cậu đây mà” Tôi trấn an Nina và từ từ bước lại gần. Hẳn bạn ấy phải trải qua chuyện gì kinh khủng lắm nên mới hoảng loạn như vậy “Tớ không làm hại cậu đâu. Nói cho tớ biết tay và chân cậu bị gì đi”
Giờ đây, tôi đã đứng ngay trước thân hình nhỏ bé đang run lên vì sợ hãi của Nina. Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra cho bạn ấy.
“Ổn rồi Nina! Đừng sợ nữa” Tôi đưa tay ra cho bạn ấy “Nắm lấy tay tớ, tớ sẽ đưa cậu vào nhà”
Dường như Nina đang nói gì đấy. Tôi thấy đôi môi đỏ chói của Nina mấp máy. Nhưng tôi không nghe được.
“Cậu nói gì tớ không nghe rõ…” Tôi đáp và tiến lại gần bạn tôi hơn.
“AAA!!!! Đồ quái vật!” Nina hét toáng lên và bỏ chạy.
Nina gọi bạn cô ấy là quái vật sao? Tôi đã làm gì khiến bạn ấy gọi và sợ hãi tôi như vậy?- Lời nói của đứa bạn thân như con dao đang đâm nát tim tôi. Tôi phải đưa tay bóp chặt tim mình lại để không bật lên tiếng rên.
Cạch! Cánh cửa nhà trước mở ra. Bố mẹ Nina đứng bên trong nhìn ra ngoài. Nhìn thẳng vào tôi.
“Cô Marise…chú Tom…cháu…” Tôi muốn hỏi họ chuyện gì đã xảy ra với Nina, nhưng nhìn gương mặt họ tôi chợt cảm thấy sợ hãi. Gương mặt lạnh như tiền và hai người nhìn tôi đầy căm ghét.
“Đồ quái vật!” Những lời nói vang lên kèm theo sau nó là tiếng cửa đóng sầm lại cũng lạnh lùng không kém.
Đó là gia đình Nina mà tôi quen biết đó sao? Những con người trước đây rất thân thiện, tại sao bây giờ lại thay đổi như thế?
Hay họ chỉ có thái độ như thế đối với mình tôi mà thôi? Nhưng tôi đã làm gì kia chứ?
Trong cơn mưa u ám lúc đó, tôi đứng bất động trong sân nhà Nina mà không nói nổi một lời nào. Dù nước mưa ướt cả mặt nhưng tôi vẫn biết mình đang khóc, nước mắt hòa cùng nước mưa rơi vào miệng tôi. Mặn chát.
Tuy lúc đó tôi chỉ là một đứa trẻ, nhưng tôi cũng cảm nhận được nỗi đau như bao người khác. Nỗi đau trong tim ngày một lớn dần, dù tôi đã cố bóp chặt lấy nó nhưng vẫn không dễ chịu tí nào mà trái lại càng đau thêm. Đau như thể bị vỡ ra hàng ngàn mảnh.
Ngày đó tôi đứng lặng lẽ trong cơn mưa rất lâu. Khóc và nếm trải cảm giác đau đớn mà con tim không ngừng hành hạ. Trong đầu tôi lúc đó, hiện lên một câu hỏi duy nhất: Tại sao lại đối xử với tôi như thế?
Khi ấy tôi đã mong ai đó sẽ giải thích cho tôi. Và tôi đã chờ câu trả lời đến mười năm.
Vì sơ xuất, tôi để gia đình Nina nhận ra con người thật của mình. Và khi Nina xa lánh tôi, tôi đã nghĩ: tại sao không thể chấp nhận tôi? Búp bê như tôi không thể làm bạn với con người được sao? Vậy tại sao những thứ đồ chơi vô tri vô giác luôn để mặc con người áp đặt kia lại có thể? Tôi chỉ muốn làm bạn với Nina, muốn chơi với cô ấy, như thế có gì là sai ? Tại sao không cho tôi cơ hội? Chỉ vì tôi và Nina không thuộc về cùng một thế giới, chỉ vì cái cách tôi sinh ra và tồn tại khác biệt với loài người mà xa lánh và căm ghét tôi?- Bản chất xấu xa trong tôi đã tức giận khi nghĩ đến đó. Và tôi đã…giết Nina trong sự thù hận.
Giờ đây, khi đã nhận ra sự thật, tôi ước sao mình chưa biết được câu trả lời thì hay biết mấy. Nếu tôi cứ giấu kĩ kí ức đau đớn ấy vào quá khứ hẳn sẽ có ngày tôi quên nó đí, nhưng tại sao tôi lại cứ mãi đi tìm câu trả lời để rồi chỉ nhận thêm đau đớn?
Chính tôi đã làm gia đình Nina nhìn tôi bằng con mắt khác thường. Chính tay tôi đã hủy hoại tất cả mọi thứ tôi có. Và cũng chính tay tôi đã đánh mất những người tôi quan trọng nhất.
“E…Erish!” Giọng nói bị đứt quãng vì nước mắt rơi ngày một nhiều, tôi nhìn Erish như thể mong cậu ấy tha thứ, trong khi chính tôi cũng không tha thứ cho bản thân mình “…tớ…tớ đã làm…làm gia đình Ni…Nina xa…lánh mình….Chính tớ…chính tay tớ đã…giết…đã giết….Ni..Ni…” Tôi không thể nói được nữa, tôi chỉ có thể ngồi bệt trên sàn nhà. Òa khóc. Những từ “Nina” “Lisa” “bạn thân” như đang cào nát tim tôi.
“ĐỪNG NGHE ÔNG TA NÓI TONY!! Nina tránh xa cậu có thể vì lí do nào đó chứ không phải là thứ quái vật như ông ta nói” Erish luôn động viên tôi khi tôi bi quan, và luôn giúp tôi ra khỏi bờ vực của sự tuyệt vọng. Kể cả vào giây phút tính mạng cậu ấy đang bị đe dọa, như lúc này đây “ĐỪNG TIN VÀO NHỮNG LỜI BỊA ĐẶT CỦA MURRAY!!”
“Vậy còn cái ngày cậu đi đến triển lãm búp bê thì sao?” Murray nói bằng giọng kiên nhẫn và nhìn thẳng vào khuôn mặt lấm lem nước mắt của tôi “Có nhớ những con búp bê cậu gặp trong đó không Tony?”
Những con búp bê? Tôi đã gặp rất nhiều búp bê trong đó, nhưng không có gì khác thường ngoài trừ những việc tệ hại do chúng mang lại cho tôi.
Khung cảnh lờ mờ hiện ra. Một căn phòng nhỏ, chật hẹp.
Trong đó có rất nhiều búp bê. Chúng có mặt khắp nơi trong phòng. Căn phòng màu đỏ.
Rồi tất cả búp bê đồng loạt cử động tạo nên mớ âm thanh hỗn độn.
Loạt xoạt! Loạt xoạt! Tiếng những con búp bê bằng nhựa bò trên sàn nhà, cạ vào ván gỗ, kéo theo cả tấm thẩm nhung đỏ trải sàn.
Lách cách! Lách cách! Tiếng gỗ phát ra từ những con rối bằng gỗ đang lết về phía tôi một cách chậm chạp.
Rắc! Răng rắc! Tiếng các khớp nối giãn ra, co lại mỗi khi những hình nhân búp bê cử động nghe mà lạnh xương sống.
Nhưng khuôn mặt lũ búp bê đó còn đáng sợ hơn. Những đôi mắt vàng khè đầy thù hận, những đôi mắt đỏ rực như lửa cháy đầy dữ tợn, những đôi mắt màu xanh trợn lên, mở to như quả banh như muốn nhìn thấu con người kẻ khác. Nụ cười lạnh lùng, tàn ác nở trên gương mặt méo mó, nhăn nhúm hung hăng của tất cả bọn chúng.
Tất cả những con búp bê kinh dị đó đang…tiến về phía tôi với sát khí làm căn phòng trở nên ngột ngạt.
Mày là đồ quái vật!
Mày là kẻ sát nhân!
Mày không thuộc về thế giới của bọn tao!
Đồ độc ác! Đồ xấu xa! Đồ rác rưởi!
Mày nên chết đi!
Đúng! Đúng! Đồ phản bội như mày nên chết đi mới đúng.
Giết nó đi! Giết nó!
Lúc đó tôi không hiểu, tại sao chúng lại căm hận và quyết tâm giết bằng được tôi đến thế. Tôi thật sự không hiểu cho đến khi câu nói “Mày không thuộc về thế giới bọn tao!” vang lên nhiều lần trong đầu tôi như còi cứu hỏa.
Không thuộc về thế giới búp bê?- Vì tôi là con búp bê có linh hồn, có suy nghĩ, có tình cảm và đã lớn lên trong thế giới loài người chăng?
Nếu vậy tại sao những con người thật sự như gia đình Nina cũng vẫn nhìn tôi bằng đôi mắt căm ghét?- Vì dù có giống con người đến mấy, bản thân tôi vẫn là một con búp bê sao?
Cả hai thế giới đều không chấp nhận tôi? Nơi nào mà tôi thật sự có thể thuộc về đó? Nơi nào tôi có thể sống như những người xung quanh mà không bị xua đuổi, căm ghét hay xa lánh.
Khung cảnh trước mắt tôi chợt trở nên tối đen, xung quanh tôi không còn gì cả. Ngoại trừ tôi đang cô độc một mình trong bóng tối. Chỉ một mình tôi.
Tôi khóc. Trong sợ hãi. Tuyệt vọng.
Khóc vì nhận ra câu trả lời.
Tôi không thuộc về một thế giới nào. Tất cả mọi người, mọi thứ, kể cả đồng loại của tôi, ai cũng căm ghét và hận tôi. Họ chỉ mong tôi chết đi.
Không ai cần tôi cả. Dù chỉ một người…
Bóng tối vẫn lạnh lùng nhìn bóng dáng nhỏ bé trong tay nó đang run rẩy và đau đớn. Bóng tối chỉ bình thản đứng nhìn tôi tuyệt vọng.
Nó không cần làm tôi sợ, cũng không cần giam giữ tôi. Vì nó biết, tôi không bao giờ thoát được khỏi bóng tối. Bóng tối của chính tôi.
Và bóng tối biết, tôi sẽ không bao giờ kháng cự hay chạy trốn. Vì dù có chạy, tôi cũng không biết phải chạy đi đâu.
Khôn…g không thể có nơi dành cho tôi sao? Tôi chỉ có thể đi đến nơi chứa toàn bóng tối, nỗi đau và sự tuyệt vọng thôi ư?
Tại sao chứ? Chỉ vì tôi là một con búp bê có linh hồn. Không một ai, không một nơi nào chấp nhận kẻ như tôi. Và tôi cũng không thể tự lựa chọn lối đi riêng cho mình. Không thể…
Nhưng tôi có muốn mình sinh ra như thế đâu?
TẠI SAO……
“A…A…A…!!!” Tôi khóc nhiều hơn bao giờ hết, khóc như không còn cơ hội để khóc nữa, khóc cho dù mắt đã đỏ hoe và nước mắt gần như sắp cạn “Tại…tại sao lại chế…chế tạo…ra một kẻ…kẻ như tôi làm…làm gì chứ…?”
Murray không trả lời. Lão chỉ nhìn thẳng vào mắt tôi. Im lặng.
“TONY!” Erish hét lên “Giờ không phải lúc tuyệt vọng, cậu cần phải tỉnh táo lên. Đừng nghe lời lão ta, đừng nghe lão nói gì hết”
“Nhưng…nhưng sự thật…sự thật tớ là búp…búp bê…” Nói thật sự rất khó khăn khi nước mắt cứ liên tục trào ra “…không ai…không nơi nào dành…dành cho kẻ…như tớ. Nina…Lisa…mọi người…ai cũng căm…căm ghét tớ…”
“…vì…vì tớ là…là kẻ giết…giết ng…” Tôi không thể nói được nữa, những từ “kẻ giết người” làm tim tôi quặn thắt vì đau đớn.
“TONY! NGHE TỚ ĐÂY” Erish nhìn thẳng vào mắt tôi. Đầy cương quyết “Dù cậu là búp bê cũng được, là kẻ sát nhân cũng được. Tớ không quan tâm. Tớ chỉ biết tớ yêu một người tên Tony, tớ yêu con người trước mặt tớ…”
“Erish…” Tôi không thể nào diễn tả tâm trạng xúc động này thành lời.
“…Dù tất cả mọi người đều căm ghét cậu, thì tớ- Erish này vẫn sẽ ở bên cạnh cậu. Mãi mãi không bao giờ thay đổi”
“Thật…thật khô…ng?” Những gì tôi cố gắng nói được chỉ có thế.
“Chắc chắn” Đôi mắt Erish in rõ ngọn lửa quyết tâm “Tuyệt đối”
“Cậu…cậu tha thứ cho…cho những gì tớ…tớ làm?” Tôi dường như vẫn chưa thể tin nổi vào những gì tôi vừa nghe.
“Uh. Miễn bây giờ cậu phải trở lại bình tĩnh, đừng để Murray chi phối cậu” Erish đáp ngay không cần suy nghĩ. Giọng nói ấm áp, ngọt ngào mà tôi luôn muốn nghe mỗi ngày.
Đúng vậy! Tôi đã bị những lời nói của gã tiến sĩ xấu xa làm lung lay mục đích ban đầu của mình. Tôi đã mãi đau đớn cho nỗi bất hạnh của bản thân mà quên đi con người thật của mình. Ý tôi là bản chất thật sự của Tony chứ không phải bản tính độc ác đã cài vào não mình.
Dù cho tôi có là con búp bê khác thường, làm những việc vô nhân tính. Dù cho không một ai tha thứ cho tôi, không một nơi nào chấp nhận tôi. Dù cho có xảy ra chuyện gì thì ít nhất người quan trọng nhất với tôi và cũng là người tôi yêu- Erish vẫn ở bên cạnh tôi. Với tôi như vậy là đủ rồi.
Có thể tôi chẳng thể làm được gì để chuộc lại mọi tội lỗi mình đã gây ra, nhưng ít ra tôi vẫn có thể cứu dù chỉ một người ra khỏi nơi này là được. Tôi nhất định phải đưa Erish ra khỏi đây bằng bất cứ giá nào.
“Murray!” Tôi lau nước mắt, đứng dậy “Tôi không nghe lời ông nói nữa đâu. Đừng nghĩ tôi sẽ yếu đuối như khi nãy nữa”
“Tốt lắm Tony!” Dù đang phải chịu đựng đau đớn, Erish vẫn cố mỉm cười với tôi. Một nụ cười hiền từ. Nụ cười mà tôi không bao giờ muốn mất.
“Cám ơn Erish!” Tôi đáp lại nụ cười đó bằng ánh mắt quyết tâm chứ không nhu nhược như trước “Đừng lo, tớ sẽ đưa cậu ra khỏi chỗ này”
“Ngươi nghĩ mình làm được sao Tony?” Gã tiến sĩ lên tiếng sau một hồi im lặng.
“Đúng! Ông nói tôi là thứ đồ chơi đáng giá nhất của ông…”
“Uh phải!” Lão gật đầu xác nhận.
“…Tôi sẽ ở lại với ông mãi mãi và không đi bất cứ đâu nữa chỉ cần ông thả Erish ra…”
“Không…không được làm thế Tony…” Erish hốt hoảng vội lên tiếng ngăn cản tôi.
“Còn nếu ta không thả?” Murray thản nhiên hỏi lại.
“…Nếu không tôi sẽ liều mạng với ông để cứu cậu ấy và…” Tôi nói mà không một chút sợ hãi. Bây giờ với tôi không gi quan trọng bằng an toàn của Erish “…tôi sẽ tự vẫn. Kết thúc tác phẩm tâm đắc nhất mà ông đã bỏ hàng năm trời để tạo ra”
“Bỏ kế hoạch điên rồ đó đi TONY!” Erish phản đối quyết liệt “Nếu không có cậu đi cùng, tớ cũng sẽ không ra khỏi cái nhà này. KHÔNG BAO GIỜ!!!”
“Erish!” Tôi vừa vui lại vừa buồn. Tôi vui vì Erish yêu tôi. Nhưng tôi buồn vì tôi biết bọn tôi không thể ra khỏi đây toàn vẹn như lời hứa. Nếu trong hai đứa phải có một người phải ở lại, thì tôi tự nguyện “Không được đâu”
“Tại sao chứ? Chẳng phải cả hai chúng ta đã hứa sẽ cùng ra khỏi đây, cậu quên rồi sao?” Tôi nhìn thấy trong đôi mắt Erish sự thất vọng, cậu ấy cố tìm mọi cách vực tôi dậy khỏi vết thương lòng, vậy mà giờ đây tôi lại dễ dàng từ bỏ đến thế.
“Tớ không quên. Nhưng đó là điều không thể” Tôi mỉm cười buồn bã “Tớ chỉ có thể ở lại nơi này thôi. Cậu phải đi Erish à! Cậu thuộc về thế giới tươi đẹp hơn cái nơi khủng khiếp này”
“Bây giờ tớ không cần gì hết ngoại trừ cậu. Tớ không bao giờ để cậu làm vậy” Erish vẫn cương quyết và quay nhìn Murray bằng đôi mắt căm ghét đến tận cùng “Nếu ông dám làm gì Tony, thì giết tôi trước đi”
“Đừng…đừng nói thế Erish…” Tôi hoảng sợ lên tiếng, tôi không muốn Murray bị chọc tức. Nếu không, hậu quả còn tồi tệ hơn việc tôi phải ở lại ngôi nhà này một mình suốt quãng đời còn lại gấp nhiều lần.
“Murray…ông…ông hãy thả Erish ra, tôi sẽ…nghe lời…ông…” Tôi vừa nói vừa nhìn chừng gã tiến sĩ mà sợ có chuyện không hay xảy ra.
“KHÔNG ĐƯỢC TONY!” Erish cắt ngang, không để tôi nói hết câu “Giết tôi đi và để Tony yên. Cậu ấy chịu quá nhiều nỗi đau rồi”
“Erish…cậu…” Tôi cắn chặt môi đến bật máu. Tôi sợ mất Erish. Sợ hơn bao giờ hết.
“Đủ rồi! Chấm dứt cái trò nhảm nhí này đi” Murray lớn tiếng “Cái thứ tình cảm con người khiến ta buồn nôn lên được”
“Tony à! Ngươi làm ta thất vọng quá đấy” Lão bước tới gần, lấy tay đưa mặt tôi lại gần mặt gã “Con người kia quan trọng đến mức ngươi dám phản bội ta vì hắn? Quan trọng đến mức ngươi sẵn sàng hi sinh để cứu hắn?”
“Phải” Tôi gật đầu, tuy trong bụng vẫn cảm thấy sợ con người ác độc trước mặt mình.
“Có lẽ ta đã sai khi đưa ngươi vào thế giới con người” Murray buông tôi ra và bước về phía Erish “Chính gã này đã làm bản chất sát nhân của ngươi biến mất đấy sao?”
“Ông không…được làm hại Erish” Tôi cực kì hoảng loạn khi nghĩ đến việc lão tiến sĩ sẽ giết Erish, vì vậy tôi lao đến lão với con dao trong tay mà không kịp suy nghĩ “KHÔNG ĐƯỢC!!!”
Phập!
Con dao cắm thẳng vào cánh tay Murray. Một dòng máu đỏ chảy ra.
“Ngươi tính giết ta để cứu nó? Thằng nhóc này quan trọng với ngươi hơn cả người tạo ra ngươi sao?” Bỏ mặc cánh tay đang chảy máu, cũng không thèm rút con dao đang cắm trên tay ra, Murray nhìn tôi đầy giận dữ.
Tôi thật sự run sợ trước cái nhìn dữ dằn ấy, nhưng vẫn cố kìm nén và lên tiếng “Thả…thả cậu ấy…ra…”
Tôi đã châm thêm dầu vào lửa. Đó là việc làm ngu ngốc nhất mà tôi không bao giờ ngưng tự trách mình.
“Vậy à? Nếu nó quan trọng với ngươi như thế thì…” Gã tiến sĩ trừng mắt nhìn tôi, chưa bao giờ lão tức giận như thế “…tao sẽ cho nó chết không toàn thây”
Cạch! Murray dùng tay không bị thương kéo cần gạt xuống.
Ngay lập tức, tấm ván có Erish bị chói chặt lật nằm xuống và trượt ngay vào lò thiêu đang hừng hực lửa.
“KHÔNGGG!!!!!” Tôi kinh hoàng thét lên và lao theo.
Cả tôi và Erish đều bị ném vào ngọn lửa nóng rực và dữ tợn.
“Tao cũng không cần mày nữa Tony!” Giọng lão Murray vang lên đâu đó trong biển lửa.
Tôi nhanh chóng mất không khí. Cái nóng đang thiêu rụi quần áo, da thịt tôi. Tôi cảm nhận cảm giác bỏng rát khắp cơ thể, mùi cháy khét khắp nơi.
Có lẽ cả hai chúng tôi không thể ra khỏi tòa lâu đài này. Và mọi kế hoạch cũng như việc làm của tôi đã trở nên vô ích. Cuối cùng, tôi vẫn để Erish chết.
Nhưng ít ra tôi cũng được chết cạnh cậu ấy. Như thế cũng đã hạnh phúc lắm rồi- Nghĩ thế tôi nắm chặt bàn tay cháy đỏ như hòn than của Erish, mặc kệ cảm giác bỏng rát mà tôi đang phải chịu đựng.
Và Erish cũng nắm chặt bàn tay tôi lại. Có lẽ cậu ấy có cùng suy nghĩ như tôi.
“Erish…hãy…ở…cùng…nhau…” Trong giây phút cuối cùng của cái chết, đó là câu tôi có thể nói.
“Uh!” Dù mắt đang bị thiêu cháy, tôi vẫn nhận ra nụ cười và giọng nói của Erish.
“Cám…ơn…” Tôi nắm chặt bàn tay cậu ấy thêm…
Cánh cửa lò thiêu đóng sập lại. Bóng tối che khuất màu đỏ rực của ngọn lửa hung bạo…