The red room - Chương 7
CHAPTER 7 : THE TRUTH (Sự Thật Trong Màn Đêm)
Tôi chạy, chạy mãi, chạy như một con tàu mất phương hướng trong cơn bão, chạy như một người mù giữa đêm đen sương phủ. Chạy mà không có mục đích.
Tôi hoàn toàn lạc bước vào bóng đêm của đau thương và tuyệt vọng. Tôi thật sự đã mất hết niềm tin và chẳng biết đâu là ý nghĩa sống của mình nữa.
Tôi mất đi những người tôi thương yêu nhất.
Và cả người mà tôi đã dâng hiến tình yêu, dâng hiến tất cả những gì tôi có cũng đã phản bội tôi.
Tôi còn biết dựa vào cái gì để mà tồn tại đây? Giá như tôi chạy và đâm phải cái gì đó mà chết đi thì hay biết mấy.
Tôi chạy trong sự gào thét vì đau đớn đến thấu tim. Chạy một cách mù quáng. Cảnh vật lướt vùn vụt qua mắt, chẳng mấy chốc chúng đã ở đằng sau tôi trước khi tôi kịp nhìn rõ cái gì. Cũng giống như tôi đã bỏ mọi thứ hữu hình lại sau lưng để đuổi theo những thứ vô hình mà tôi không bao giờ chạm đến được.
Rốt cuộc tôi hi sinh nhiều thứ như vậy để làm gì?
Để biết rằng người tôi yêu là hung thủ giết người ư?
Tôi chạy cho đến khi va vào một cánh cửa. Và khi đó tôi đã nghĩ: nếu mình đập vào đó và chết đi thì hay quá! Nhưng kết quả cánh cửa lại bật mở tung và tôi té xuống sàn nhà.
Không phải lúc nào mọi chuyện cũng xảy ra theo ý muốn.
“Tại sao lại là Erich? Tại sao chứ?” Tôi vẫn không thể ngăn nước mắt ngừng rơi, không nghĩ đến việc đứng dậy, tôi túm chặt đám lông mềm mại của tấm thảm trải sàn và tiếp tục khóc.
Theo dòng nước mắt, những kỷ niệm về tôi và Erich, về khoảng thời gian hai đứa luôn ở bên nhau. Những kỷ niệm thật khó quên. Erich luôn đối xử rất tốt với tôi, luôn dịu dàng an ủi tôi, sẳn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của tôi và luôn ở bên tôi khi tôi cần. Tôi yêu Erich đến nỗi tôi đã nghĩ nếu mất đi cậu ấy tôi không thể sống.
Tại sao giờ đây Erich lại là kẻ giết người ra tay tàn nhẫn? Và tại sao giờ đây cậu ấy muốn giết luôn cả tôi? Những ký ức của hai đứa tôi ngày trước thì sao?
Lẽ nào tất cả đều chỉ là dối trá? Lẽ nào trước giờ chỉ có tôi đâm đầu yêu người ta một cách mù quáng? Lẽ nào Erich chỉ đang lợi dụng tôi mà thôi?
“Tại sao cậu lại đối xử với tớ như vậy? Tại sao lại lừa gạt tình cảm của tớ chứ?” Tôi chìm ngập trong tận cùng của nỗi đau “Cậu chưa bao giờ yêu tớ sao Erich?”
Tuy sự thật đã rõ ràng, nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn không muốn tin. Tôi vẫn không muốn tin Erich đã lừa dối mình.
“Tấm thảm này…êm quá! Nếu…mình có thể nằm đây ngủ mà không bao giờ tỉnh dậy nữa thì…” Tôi nằm dài trên tấm thảm nhung và cầu nguyện một cái chết cho mình.
Thật ra tôi có thể tìm cách tự kết liễu đời mình một cách đơn giản và nhanh chóng, nhất là khi bị giam trong ngôi nhà này. Nhưng tôi không làm được, có lẽ vì kiệt sức hoặc cũng có thể vì không đủ can đảm làm chuyện đó nên giờ chỉ biết nằm đây và cầu nguyện.
Kẻ vô dụng yếu đuối như tôi, nguyên nhân khiến nhiều người chết như vậy mà còn đủ tư cách để cầu mong một cái chết êm ả như thế đến với mình kể ra cũng nực cười thật!
Kẻ tội lỗi như tôi không xứng đáng được chết trên tấm thảm nhung đỏ êm ái này mà…
Khoan đã! Tấm thảm nhung màu đỏ ư? Không căn phòng nào có tấm thảm màu đỏ to như vầy cả. Tôi đang ở đâu đây?
Khi nước mắt bắt đầu vơi bớt đủ để tôi nhìn thấy xung quanh khá rõ thì…
Tiếng tim tôi đập mạnh hơn, không phải vì đau đớn mà vì nhận ra một sự thật không thể tin nổi.
Thịch! Thịch!
Trần nhà màu đỏ. Nền nhà màu đỏ. Bốn bức tường xung quanh tôi toàn một màu đỏ.
Thịch! Thịch!
Bộ bàn ghế chạm trổ tinh xảo được sơn toàn màu đỏ.
Thịch! Thịch!
Trên đó, tách hồng trà đỏ au đang tỏa làn khói đỏ lên cao.
Thịch! Thịch!
Bình hoa hồng đỏ như nhuộm máu khẽ lay động trong ánh đèn đỏ mờ ảo phát ra từ cây đèn đứng màu đỏ đặt ở góc phòng.
Thịch! Thịch!
Màu đỏ bao trùm không gian xung quanh tôi.
Thịch! Thịch!
Không sai vào đâu được, tôi đang ở trong căn phòng mà tôi luôn tìm kiếm. Nơi luôn ám ảnh tôi trong mỗi cơn ác mộng.
Căn phòng màu đỏ!
Nó thật sự tồn tại, hơn nữa còn ở ngay trong tòa lâu đài này. Vậy ra suy đoán ngay từ ban đầu của tôi hoàn toàn đúng.
“Thật không…ngờ, cuối cùng mình cũng đến được nơi này…” Tôi đi khắp phòng quan sát xung quanh. Y chang trong mơ, cả về những đồ đạc, cách bố trí chúng và cả diện tích ở đây đều hoàn toàn trùng khớp “…mình đã đến đây như thế nào nhỉ?”
Tôi đã tìm được căn phòng kỳ lạ này, nhưng tôi phải làm gì tiếp theo nữa và nó giúp được tôi cái gì? Và nó có ý nghĩa gì đối với tôi?
Chỉ ra hung thủ ẩn nấp trong ngôi nhà này ư? Hay báo cho tôi biết ai sẽ là nạn nhân của vụ giết người hàng loạt?
Nếu như vậy thì quá muộn rồi. Tôi đã biết và đã chúng kiến tất cả những chuyện đó.
“Nhưng chắc nó phải có ý nghĩa gì đó chứ, nếu không mình đã không mơ cùng một giấc mơ mãi như thế? Nhưng là mục đich gì đây?” Tôi lầm bầm “Nếu Lisa nhìn thấy nơi này trùng khớp với ác mộng của mình, có lẽ cô ấy sẽ cho đó chẳng qua chỉ là sự trùng hợp…”
Cơn đau vừa tạm lắng giờ tiếp tục âm ĩ trong tim tôi. Lisa không thể có cơ hội nhìn thấy nơi này được rồi. Cô ấy đã…
“Lisa…” Những từ tiếp theo nghẹn lại trong cổ họng tôi.
“Đi ra thôi! Căn phòng này có lẽ đã trở nên vô dụng rồi” Tôi thở dài cay đắng và quay trở ra. Tôi đã chịu đựng vô số chuyện khủng khiếp để tìm căn phòng này, nhưng thấy rồi lại chẳng làm được gì. Hành trình của tôi thật vô nghĩa.
“Á!” Tôi lập tức rụt tay lại khi chạm vào nắm đấm cửa.
Nó lạnh. Lạnh như nước đá.
Lạnh như gương mặt bố mẹ Nina khi nhìn tôi đứng trong màn mưa lạnh buốt.
Lạnh như nước trong bồn tắm của Lisa.
“À! Phải rồi trong mơ mình cũng đã biết chuyện này” Tôi lên tiếng để xua tan những ý nghĩ bi quan đang dần định hình trong đầu.
Đúng vậy! Tôi đã được cảnh báo trong cơn ác mộng về cánh cửa này, nó lạnh buốt không khác gì trong mơ. Tuy biết trước là vậy, nhưng tôi vẫn không khỏi kinh ngạc khi chạm vào nó.
Một cái lạnh thật sự đáng sợ.
“Căn phòng này làm mình luôn nghĩ về những thứ tồi tệ. Ra khỏi đây thôi!” Tôi đưa tay chạm vào nắm đấm cửa, sẵn sàng chờ đón cái lạnh buốt giá đó lần nữa.
Cạch! Cạch! Cạch!
Trước khi cầm lấy tay nắm, cánh cửa đột nhiên rung lên dữ dội, hệt như có người đang hối hả tìm cách xông vào. Hoảng sợ, tôi giật tay lại và lùi ra sau mấy bước.
Rầm!
Cánh cửa bật tung một cách thô bạo. Một bóng người lao về phía tôi đang đờ người ra vì sợ hãi.
Tiến sĩ Murray Zacharian! Với cơ thể bê bết máu.
“To…Tony cứu tôi v…với…” Giọng ông ta đầy hoảng sợ, còn đôi mắt thì in hằn nỗi đau đớn nơi vết thương gây ra. Một vết chém rất lớn, máu lan đầy chiếc blue trắng và vẫn rỉ ra không ngừng. Tiến sĩ Murray bấu chặt tay tôi cầu cứu “…có…có người muốn gi…giết tôi…”
“Ngài…ngài làm ơn buô…ng buông tay cháu ra thì…thì cháu mới…mới…” Trời ơi! Murray túm chặt tay tôi đến nỗi tôi như có cảm giác móng tay ông ấy đâm xuyên qua cả da thịt mình. Tôi cố gắng gỡ tay tiến sĩ ra nhưng nó chặt như một gọng kìm. Murray đào đâu ra sức mạnh kinh khủng đó ở cái tuổi của ông ta nhỉ? “Á! Đau quá! Buông tay cháu ra”
Cảnh tượng này tôi cũng đã gặp trong mơ. Tiếp theo thì tôi nhìn thấy một bóng đen xuất hiện sau lưng ngài tiến sĩ.
Đúng thật! Trong khi tôi và Murray đang đứng giằng co,thì một bóng đen to lớn xuất hiện ở cửa phòng. Ngay sau lưng ông tiến sĩ.
Trước kia tôi luôn thắc mắc gã cao to cầm dao trong ác mộng của tôi là ai, vì tuy nhìn thấy hắn rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ tôi nhìn thấy gương mặt hắn cả. Nhưng giờ tôi lại không muốn nhìn chút nào dù hắn đã bước vào vùng có ánh sáng. Chỉ vì tôi đã biết kẻ đó là ai rồi.
Erich với con dao bén ngót lóe sáng trong tay đang từ từ bước về phía tôi và tiến sĩ Murray. Một cách chậm rãi.
Nhưng ông tiến sĩ vẫn không hay biết và đang mãi bám chặt tay tôi cầu cứu.
Tôi biết tất cả những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tôi không thể ngăn cản Erich giết ngài tiến sĩ và chỉ với một nhát chém lạnh lùng, người đang hoảng sợ đứng trước mặt tôi cầu cứu tôi đây sẽ gục xuống nền nhà với phần thân bị đứt đôi. Và tôi sẽ là kẻ tiếp theo.
Những lần trong mơ tôi không chết, đơn giản vì tôi thức dậy ngay đúng khoảnh khắc đó. Và lần nào tôi cũng thoát nhờ đó chỉ là giấc mơ.
Nhưng bây giờ không phải là mơ. Tôi đang ở trong hiện thực.
Tôi đang đứng cùng tiến sĩ Murray. Và tên sát nhân tàn bạo Erich.
Tôi thấy trước tương lai để làm gì? Để kết cục đau thương diễn ra một lần nữa sao? Vậy hóa ra sự mất ngủ ba tháng nay của tôi là vô ích à? Tôi không thể cứu tất cả mọi người, nhưng ít ra tôi cũng phải cứu được dù chỉ một người.
Tôi không muốn nhìn thấy Erich giết người nữa. Hay đúng hơn là không muốn nhìn thấy cái mà tôi không muốn tin sắp diễn ra trước mắt mình.
Giờ đây cái bóng cao lớn của Erich đã bao phủ tôi và vị tiến sĩ. Cuối cùng ông ta cũng nhận ra kẻ truy sát mình ở ngay sau lưng.
“Đừng…làm ơn đừng giết…giết tôi…” Murray quay ngược ra sau cầu xin trong vô vọng, gương mặt già nua khắc sâu sự sợ hãi “…đừng…làm ơn tha…tha cho tôi…”
Erich không tỏ vẻ gì là cảm động và buông tha cho ông tiến sĩ già. Hắn ta tiếp tục nhìn xoáy vào cặp mắt hoảng loạn của gã và đưa dao lên cao.
Không thể để Erich giết Murray- Ý nghĩ đó vang dội trong đầu tôi như đèn cứu hỏa.
“Chạy!” Tức thì tôi túm chặt tay vị tiến sĩ và lôi ông ta ra hướng ngược lại phía Erich. Vừa kịp lúc con dao trên tay hắn bổ xuống đầu Murray.
Tôi và tiến sĩ Murray cắm đầu chạy. Chạy mãi mà không dám ngừng lại để thở. Chạy nhanh nhất có thể vì chúng tôi biết nếu dừng lại thì sẽ chết chắc. Dù cho tôi có từng là người yêu của tên sát nhân đi chăng nữa.
Bịch!
Vị tiến sĩ già ngã phịch xuống đất, kéo tôi ngã theo.
“Cố lên…giáo sư! Chúng ta phải…phải chạy ra…ra khỏi đây càng…càng nhanh càng tốt” Tôi đứng bật dậy và nắm tay Murray kéo ông dậy.
“Tôi…tôi không thể chạy nhanh…nhanh ở cái tuổi…tuổi này được…” Ông tiến sĩ vẫn không thể đứng lên, ông ta đang thở trong kiệt sức và thều thào nói với tôi “…hay…hay chúng ta nghỉ…nghỉ một lát đi. Chúng ta chạy nãy giờ…nãy giờ đã lâu r…rồi. Hắn ta…hắn ta không đuổi kịp…kịp đâu…”
“Không thể nghỉ vào…vào lúc này, nếu không E…Erich sẽ đuổi kịp m…mất…” Tôi nói dù tình trạng cũng chẳng khá hơn ông lão là bao “Chúng ta…phải…phải…”
Tôi cứng họng không thể nói nổi. Khung cảnh trước mắt thật sự quá kinh hoàng.
Một đàn hình nộm bằng gỗ cao to nhẵn thín đang xăm xăm hành quân về hướng hai người bọn tôi.
“Chết rồi! Đứng dậy nhanh…nhanh lên tiến sĩ…Chúng ta phải chạy ngay bây giờ, nếu không…nếu không sẽ muộn mất…” Tôi dồn sức nâng Murray lên và quay đầu chạy. Chạy trước khi lũ hình nhân kia bắt kịp chúng tôi.
“ÁÁÁÁÁ!!!!” Tôi la lên và thắng lại trước khi đâm đầu vào vật cản trước mắt.
“Đi đâu vậy Tony?” Erich xuất hiện bất ngờ trước mắt tôi như một bóng ma và nhìn trừng trừng vào bọn tôi bằng đôi mắt nảy lửa.
Hắn ta làm cách nào mà đuổi kịp chúng tôi nhanh thế? Tôi nhớ bọn tôi đã chạy rất xa khỏi căn phòng quái dị đó rồi mà.
Vậy là đường đi của chúng tôi đã bị chặn. Cà hai đầu. Một là đàn hình nhân ghê tởm. Và đầu còn lại là Erich với cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cả tôi lẫn tiến sĩ Murray.
“Để tên giáo sư đó lại. Ngay!” Erich giận dữ quát và chộp lấy vị tiến sĩ già lúc này đang run lẩy bẩy.
“KHÔNGGG!!!” Tôi hét lên và đạp mạnh vào bụng Erich. Chớp lấy thời cơ hắn buông lỏng tay Murray ra, tôi túm chặt tay tiến sĩ và lôi ông ta chạy băng qua mặt Erich.
Tôi còn kịp nhìn thấy Erich nhăn nhó đưa tay ra chụp lấy tiến sĩ Murray. Nhưng ơn chúa hắn đã chụp hụt. Chỉ đúng khoảng cách một đốt tay.
“TONY!!! NGƯƠI SẼ PHẢI HỐI HẬN ĐẤY!!!” Tiếng Erich gào lên đầy tức tối vang vọng khắp lâu đài. Nhưng nó đã bị bỏ lại phía sau.
“Hối hận ư? Ta không còn gì để hối hận, ngoại trừ việc đã yêu lầm ngươi” Tôi lầm bầm đáp trả và không hề giảm tốc độ.
Khi không tài nào chạy được nữa, tôi liền lao vào một căn phòng gần nhất xuất hiện ngay trước mắt và đóng sầm cửa lại. Để chắc chắn Erich cũng như tay chân của hắn không thể mở ra, tôi cài then cửa và chằn thêm ba lớp đồ đạc.
Trong đây khá tối, tôi chỉ nhìn thấy mọi thứ mờ mờ. Mong sao hắn không phát hiện ra tôi và tiến sĩ trốn ở đây. Nếu không tôi biết dù có chèn cả chục lớp khóa đi nữa, những tên tay chân cao khỏe kinh tởm của Erich cũng sẽ nhanh chóng phá ra một cách dễ dàng.
“Tạm…tạm thời chúng ta đã…an toàn…” Tôi ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh giá và thở không ra hơi.
RẦM! RẦM!
Tiếng phá cửa vang lên bất thình lình. Cánh cửa gỗ đang che chắn cho hai người bọn tôi. Và đó cũng là niềm hi vọng cuối cùng của tôi.
Giờ đây Erich đang đập phá niềm hi vọng đó một cách thô bạo.
Cái gì? Sao hắn ta lại biết bọn tôi trốn trong này nhanh vậy? Vậy là chỗ nấp cuối cùng của chúng tôi bị lộ rồi sao?
Bọn tôi cùng đường rồi. Tôi và tiến sĩ Murray rồi cũng sẽ chết như mọi người.
Murray sẽ bị Erich chặt đứt đôi người. Và tôi sẽ là nạn nhân tiếp theo.
Và cũng là nạn nhân cuối cùng của cuộc giết chóc đẫm máu này.
Thế là hết!
“Mở cửa ra Tony! Mở ra ngay!” Erich dộng ầm ầm vào cánh cửa và hét vọng vào.
“Không bao giờ! Ta không để ngươi vào giết tiến sĩ Murray đâu” Tôi lùi ra xa và hét đáp trả.
“Ta phải giết Murray. Mở ra!” Erich tiếp tục gào lên “Cậu phải tin tớ chứ Tony”
“Tin ngươi ư?” Nước mắt tôi bắt đầu tuôn và tôi không thể kiểm soát được “Ngươi nói ta làm sao tin ngươi đây khi ngươi đã lợi dụng lòng tin của ta suốt thời gian qua”
“Cậu nói cái gì vậy? Tớ lừa dối cậu bao giờ?” Erich thôi không gào thét nữa, giọng hắn ta nhuốm đầy vẻ ngạc nhiên.
“Không có à? Không có vậy tại sao ngươi lại lôi kéo ta đến đây. Rồi lại còn giết hết mọi người trong tòa nhà này?” Tôi bắt đầu mất bình tĩnh, người tôi run lên vì tức giận khi nhớ lại cái chết của từng người.
“Cái gì? Khoan…khoan đã Tony” Erich sững sờ “Nghe tớ giải…giải thích đã…”
“THÔI ĐI! NGƯƠI CÒN ĐỊNH ĐÓNG KỊCH TRƯỚC MẶT TA SAO? ĐỦ RỒI! TA CHỊU ĐỰNG ĐỦ RỒI! TẠI SAO CỨ NHẤT THIẾT PHẢI GIẾT HẾT MỌI NGƯỜI NGƯƠI MỚI VỪA LÒNG CHỨ? TẠI SAO?” Nước mắt làm mọi thứ trước mắt tôi trở nên như ảo ảnh “Ta đã làm gì ngươi mà ngươi bắt ta chứng kiến mọi việc như thế? Tại sao lại hành hạ ta như thế? Sao không giết luôn ta đi? Tại sao chứ?”
“TONY! Giờ không phải lúc giải thích. Mở cửa ra!” Erich cũng không thể chịu đựng nổi nữa và tiếp tục thét lên “Mở ra Tony! Nhanh lên nếu không sẽ muộn mất”
“Ta không tin lời ngươi nữa đâu” Tôi lau nước mắt. Tôi đã khóc quá nhiều rồi, tôi phải mạnh mẽ lên và tôi không cần phải khóc vì một kẻ như Erich nữa. Giờ không phải là lúc yếu đuối- Tôi đã quyết tâm như thế.
“Được rồi! Được rồi! Tớ sẽ không vào trong đâu. Bây giờ cậu hãy mở cửa ra và chạy khỏi nơi này. Chạy khỏi tên Murray này càng xa càng tốt đi” Erich van nài tôi.
“Tại sao ta phải làm vậy? Để ngươi giết luôn ông ta à?” Tôi hỏi lại. Làm sao tôi có thể nghe lời kẻ sát nhân máu lạnh như Erich chứ sau hàng loạt việc làm hắn gây ra cho tôi. Đúng tôi là một thằng ngốc, nhưng không ngốc tới mức bị lừa lần thứ hai một cách trắng trợn như vậy.
“Cậu hiểu nhầm rồi. Murray là kẻ rất nguy hiểm. Tránh xa hắn ta ngay”
“Đừng lừa ta. Kẻ nguy hiểm là ngươi mới đúng” Tôi trả lời đầy cảnh giác “Ngươi mới là kẻ giết người”
“Tony! Cậu sai rồi” Erich vừa tìm cách mở cửa vừa hét vọng vào “Hắn ta mới là kẻ giết người”
“CÁI GÌ? NGƯƠI NÓI GÌ KIA?” Tôi không tin vào những gì mình vừa nghe.
“Tiến sĩ Murray mới là kẻ đứng đằng sau mọi việc vừa qua” Erich bắt đầu tông mình vào cánh cửa gỗ chắc chắn “Hắn mới là kẻ đã giết Lisa và mọi người”
“KHÔNG THỂ NÀO! NÓI DỐI. NGƯƠI NÓI DỐI” Đầu tôi bắt đầu quay như chóng chóng còn tai thì ù đi “NGƯƠI MỚI LÀ TÊN SÁT NHÂN. KHÔNG PHẢI MURRAY”
“Cậu phải tin tớ. Tớ có bằng chứng hắn là hung thủ” Erich vẫn tung mạnh người vào cửa trong khi nói “Mở cửa ra tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy”
“Đừng lừa ta! Ngươi chỉ dụ ta mở cửa để xông vào giết hai người bọn ta mà thôi” Tôi quay qua Murray lúc này đang run rẩy nhìn lại tôi.
“Đúng…đúng đấy! Hắn ta chỉ…chỉ nói dối để tìm cách…cách giết tôi và cậu…cậu thôi…” Ông tiến sĩ lên tiếng.
Đúng vậy! Cái thân hình nhỏ bé già yếu đang run lập cập vì sợ hãi kia không thể là kẻ giết người tàn nhẫn được. Vì ngay chính tôi đã nhìn thấy Erich muốn cầm dao giết bọn tôi kia mà.
“Ngươi dám nói dối như vậy trước mặt Tony à!” Tôi nghe tiếng Erich gầm gừ “Ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Mở cửa ra Tony! Tớ xin cậu đấy”
“Khô…ng không…tôi không…” Không khí ồn ào cùng hàng loạt cú shock khiến tôi không biết phải làm gì. Tôi nên tin ai bây giờ đây?
“Erich nói đúng đấy. Gã Mu…Murray mới là tên chủ mưu của…của mọi việc” Một giọng nói lạ đột nhiên vang lên. Ngay trong phòng tôi đang đứng.
“Ai đấy?” Tôi quay phắt về phía phát ra giọng nói lạ. Vậy mà từ nãy giờ tôi không nhận ra còn có người khác ngoài tôi và Murray.
Trong ánh sáng mờ nhạt, phải mất một lúc lâu tôi mới nhận ra.
Một dáng người nằm ngang trên một chiếc bàn lớn.
Giáo sư Robert Martiny!
Nhưng sao toàn thân ông ta bị trói lại thế này?- Thắc mắc tôi chạy ngay đến chỗ ngài giáo sư và lên tiếng hỏi “Ai đã trói…”
Câu hỏi chưa ra khỏi miệng đã vội khựng lại. Tôi trố mắt ra vì kinh hoàng.
Ai đó đã trói ngài Robert bằng dây kẽm gai. Những chiếc gai nhọn hoắt cứa sâu vào da thịt ông làm máu liên tục rỉ ra không ngừng. Có vẻ như kẻ đã làm điều này muốn dây kẽm từ từ xiết chặt vào người giáo sư Robert. Để ông mất máu và chết trong cơn đau dai dẳng.
“Ai đã gây ra chuyện này? Kẻ nào tàn nhẫn vậy?” Tôi cuống cuồng dùng tay tìm cách tháo dây trói cho giáo sư “Chờ cháu một chút cháu sẽ đưa ngài ra khỏi cái này”
“Không…không cần. Ta không thoát khỏi đâu…” Tôi có thể nhìn thấy nỗi đau xuyên thấu gương mặt ngài Robert. Nhưng ông ấy cố gắng chịu đau để nói với tôi “Erich…Erich không làm gì..gì cả. Chính ta đã nhìn thấy…nhìn thấy gã Murray…hắn…”
Phập!
Những gì tôi thấy được là một cái rìu bay thẳng xuống chỗ ngài giáo sư đang nằm. Và tiếp theo là đầu ông ấy lăn lông lốc trên nền đá.
“Murray…ôn…g…ông…” Tôi kinh hoàng đến không thốt nên lời.
Và trước mặt tôi, khi nãy còn là ông già nhỏ bé yếu đuối với gương mặt đầy sợ sệt. Giờ đây đôi lông mày trắng nhíu lại và nhìn tôi bằng đôi mắt độc ác. Lạnh lùng.
Ông ta đã thay đổi hoàn toàn. Thành một con người khác.
Còn tôi. Tôi nhận ra mình đang đứng trong căn phòng khủng khiếp nhất.
Phòng tra tấn.
“Chậc! Tên Robert này nhiều chuyện thật” Gã lắc đầu thở dài đầy chán nản “Lẽ ra phải cho hắn chết từ lâu rồi mới phải. Ai ngờ hắn vẫn còn sống đến giờ này. Ta thật sơ ý quá!”
“Ông…lẽ nào…chính ô…ng đã…đã…” Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng.
“Sao vậy Tony? Sợ quá nên lắp bắp hả?” Lão ta nhìn tôi và từ từ tiến đến với nụ cười hiểm ác trên môi “Không phải cậu muốn biết tất cả sao? Để ta nói tất cả cho nghe nhé…”
“…thằng nhóc Erich và lão già Robert nói đúng đấy. Ta chính là chủ mưu đứng đằng sau tất cả các vụ thảm sát trong ngôi nhà này…” Gã nhìn tôi nhếch môi cười đắc thắng “…thú vị chứ hả?”
“Vậy…vậy hành độ…ng…hành động khi nãy của ông đều…đều là…” Tôi hốt hoảng lùi lại.
“Đúng đều là đóng kịch cả đấy” Nụ cười của lão Murray trở nên méo mó nham nhở “Ta đóng đạt đấy chứ? Chỉ cần làm bộ tỏ ra sợ hãi Erich là cậu tin ngay thằng nhóc đó là tên giết người. Ta không thể ngờ lại có người dễ tin như cậu đấy Tony. Nhưng nhờ đấy mà kế hoạch của ta thành công dễ dàng vậy. Haha!”
“Kế…kế hoạch…” Tôi thật sự chưa thể đối mặt với hàng loạt cú shock như vầy được “Kế hoạch gì…gì chứ?”
“Không ai dạy cậu làm người không nên tò mò quá sao? Nhưng cũng tốt, nhờ tính tò mò đó mà cậu đã giúp ta khử đi con bé nhiều chuyện Lisa rồi. Làm tuyệt lắm Tony”
“Tôi không giết Lisa. TÔI KHÔNG CÓ. CHẲNG PHẢI ÔNG LÀ KẺ CHỦ MƯU SAO? CHÍNH ÔNG MỚI GIẾT CÔ ẤY” Tôi không thể chịu đựng được khi nghĩ tới mình là kẻ đã giết chết đứa bạn thân nhất.
“Cậu biết kết quả của kẻ biết quá nhiều sự thật rồi chứ Tony?” Lão hất đầu về phía cái xác không đầu của giáo sư Robert.
“ÔNG KHÔNG ĐƯỢC LÀM HẠI TONY. TÔI SẼ KHÔNG ĐỂ ÔNG GIẾT CẬU ẤY. Mở cửa ra mau lên Tony! Nhanh lên” Erich hét lên. Suýt nữa tôi quên tôi vẫn còn Erich.
“Được…được rồi! Chờ tớ…” Tôi hoảng loạn tìm cách mở cửa. Mọi người luôn nói nên bình tĩnh mới làm nên đại sự. Nhưng tôi không thể bình tĩnh trong hoàn cảnh này, tay tôi trơn nhẫy cứ tuột khỏi sợi dây xích chốt cửa. Tôi không tài nào mở cánh cửa ra được với mối nguy hiểm đang áp sát sau lưng.
Nói cách khác tôi đã bị kẹt.
Kẹt với tên sát nhân thật sự.
Vĩnh viễn.
“Đừng giãy dụa vô ích. Cậu không thoát khỏi tay ta đâu Tony à!” Murray nhìn tôi cười gian ác.
“KHÔNG ĐƯỢC CHẠM VÀO TONY! TA SẼ GIẾT ÔNG” Erich gào lên và tiếp tục tông mình vào cánh cửa, với hi vọng nó sẽ mở ra.
Nhưng tôi biết vô ích thôi. Cánh cửa đã bị khoá rất chắc vì chính tay tôi đã khóa. Tôi đã tự đào mồ chôn chính mình.
Tôi rồi sẽ có kết cục bi thảm như mọi người.
Khi cận kề cái chết, tôi thật sự rất sợ. Tôi sợ chết. Dù nhiều lần tôi nghĩ mình chết đi thì tốt hơn nhiều.
Ít ra Erich vẫn an toàn- Trong thâm tâm tôi chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
“Thật may vì cậu vẫn là cậu. Thật may vì cậu không phải kẻ giết người. Tớ xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu” Tôi ngồi bệt ngay dưới cánh cửa. Cánh cửa Erich đang đứng bên ngoài. Ít nhất tôi còn được chết bên cạnh Erich, vậy thì không còn gì phải lo lắng nữa. Tôi chạm tay vào lớp gỗ dày và như đang thấy tôi được chạm vào cậu ấy. Lần cuối.
“Tớ yêu cậu!” Tôi vẫn muốn khóc cho lần cả hai đứa tôi cùng nhau trở ra khỏi tòa nhà kinh dị này. Nhưng có lẽ không còn cơ hội nào nữa rồi. Nước mắt tôi tuôn ra khi tôi sắp chết. Tôi cảm thấy hoàn toàn kiệt sức, lần này tôi sẽ ngủ và không bao giờ tỉnh dậy nữa. Mãi mãi.
“Tạm biệt Erich!” Tay tôi rời ra khỏi cánh cửa. Cánh cửa có Erich đứng đằng sau và vẫn đang tìm cách cứu tôi. Trong vô vọng.
“KHÔNG! TONY! KHÔNGGGG!!!!!” Những gì tôi nghe thấy cuối cùng là tiếng thét của Erich. Vọng từ một nơi xa xăm của cuối đường hầm.
Nơi tôi không bao giờ có thể chạm đến được nữa. Không bao giờ.
“Đừng làm vẻ mặt khổ sở như thế. Ta không có ý định giết cậu Tony à” Gã tiến sĩ bước chậm rãi lại chỗ tôi với nụ cười nhăn nhở “Nhất là khi cậu chưa biết mọi sự thật đang diễn ra trong căn nhà này. Chẳng phải cậu vẫn luôn tìm kiếm sự thật đó sao?…”
“Đủ rồi! Đừng nói nữa, tôi không còn hứng thú với cái gì được gọi là sự thật. Tôi đã chứng kiến quá đủ mọi thứ, chịu quá nhiều nỗi đau rồi. Tôi không muốn nghe gì nữa hết…” Tiếng nói vang âm ĩ trong đầu, tôi không còn hơi sức mà đáp trả ông ta nữa. Tôi không thể bước đi, không thể chạy trốn và cũng không thể nói nổi, những gì còn sót lại trong tôi chỉ là những ý nghĩ mơ hồ.
“Ôi thôi nào! Ít ra khi người lớn nói chuyện cậu phải biết lắng nghe chứ” Lão nhún vai như đang tỏ vẻ chịu thua trước một đứa trẻ cứng đầu “Ta là kẻ vạch nên mọi cuộc sát hại từ trước đến giờ trong tòa nhà này, hoàn hảo đấy chứ! Và cậu Tony, cậu đã giúp ta không ít đấy. Cậu…”
“IM NGAY! ĐỪNG NGHE ÔNG TA NÓI GÌ HẾT TONY!” Erich bỗng xuất hiện trước mặt tôi ngay sau khi cánh cửa nặng nề rắn chắc bật mở tung và hét lên. Sức mạnh của cậu ấy thật đáng nể, còn giọng nói mạnh mẽ của cậu ấy thì…Đó là âm thanh duy nhất tôi muốn nghe lúc này.Và trước khi tôi kịp nhận ra cái gì đang diễn ra thì cơ thể tôi bỗng trở nên nhẹ bỗng. Tôi chết rồi sao?
À! Không. Tôi chưa chết. Cảm giác nhẹ hẫng đó là do Erich bế thân hình không còn chút sức lực nào của tôi và bỏ chạy. Chạy khỏi căn phòng tra tấn u ám. Chạy khỏi tay tiến sĩ tàn ác.
“Cố lên Tony! Cậu không thể gục ngã lúc này” Erich vừa chạy vừa nói với tôi “Tớ cần cậu. Tớ cần cả hai an toàn ra khỏi cái chỗ này. Cậu đã hứa như thế nhớ không?”
Phải! Tôi đã hứa như vậy. Nhưng đó là lời hứa giữa tôi, Erich và Lisa kia. Bây giờ thì Lisa đã chết rồi, tôi đã mất cô ấy mãi mãi. Liệu tôi còn có thể giữ được lời hứa với Erich nữa không?
Tôi thật sự muốn nói gì đó với Erich, bất cứ điều gì. Nhưng tôi lại khát khao được nằm trong vòng tay của cậu ấy hơn. Và khi đứng trước ranh giới của cái chết, tôi nhận ra một điều: Tôi cần Erich hơn bao giờ hết.
“Ổn rồi! Gã tiến sĩ đó tạm thời sẽ không tìm ra chúng ta đâu” Erich ngừng lại tại một góc tối sau khi quẹo vào một lối đi trong số muôn vàn ngóc ngách của căn nhà, vẫn giữ chặt tôi trên đôi cánh tay chắc khỏe, cậu ấy nhìn tôi đầy lo lắng “Cậu cảm thấy đỡ hơn chưa Tony?”
“Uh…m tốt hơn rồi” Giờ phút này đây, tôi cảm thấy thật sự xấu hổ. Người tôi nghi ngờ lại là người cứu tôi, còn người tôi nghĩ mình đã cứu được hóa ra lại là tên giết người. Sao tôi lại có thể nhầm lẫn một cách tai hại như thế nhỉ? Tôi đáp và tránh ánh mắt của Erich “Tớ xin…xin lỗi vì nghĩ cậu…cậu là kẻ giết…người”
“Tony à!” Ánh mắt Erich nhìn tôi như thể cậu ấy không tin nổi vào điều vừa nghe. Cũng phải thôi, nếu tôi là cậu ấy tôi cũng chẳng thể tin người mình yêu lại nghĩ về mình như thế “Sao cậu lại có thể nghĩ vậy chứ?”
“Chỉ là…là vì tớ nhìn thấy những tấm ảnh về những người đã chết ở đây trong máy tính của cậu…” Giọng tôi trở nên ấp úng “…và…và cậu thật sự rất…rất hung dữ khi bị tớ nhìn thấy. Lúc ấy cậu…cậu còn tính giết…giết tớ nữa…”
“Trời đất!” Erich lắc đầu “Cậu hiểu nhầm rồi. Tớ vốn là thành viên của câu lạc bộ báo chí trường, đó là lí do tớ luôn mang theo cái laptop, nó lưu trữ mọi bài viết của tớ từ trước đến giờ, không tin cậu có thể kiểm tra. Còn nữa, chắc cậu không biết điều này, ngôi nhà này trước đây cũng từng có án mạng, nhưng cảnh sát chưa bắt được hung thủ…”
“…tình cờ làm sao cậu lại có được cơ hội đến đây. Vì vậy tớ đã cùng cậu đến đây nhằm tìm hiểu thêm về vụ án trên. Thật không nờ mọi thứ nằm ngoài dự đoán của tớ khi lần lượt từng người một trong chúng ta bị giết hại…” Erich nhíu mày khi nhớ lại những sự kiện đã xảy ra trong mấy ngày nay “…cách giết người thật sự quá tàn bạo. Nên tớ đã chụp lại và lưu trong máy để khi thoát ra còn có bằng cớ đưa cho cảnh sát và viết bài báo về truy tìm hung thủ. Nhưng có lẽ giờ đây chúng ta đã biết được tên sát nhân thật sự và phải tìm cách thoát khỏi đây trước khi bị hắn giết…”
“Nhưng sao trong số tấm ảnh của cậu có hình Nina?” Tôi chợt buột miệng hỏi.
“Nina? Ý cậu là Nina Fortman phải không?” Erich nhìn tôi ngạc nhiên, có lẽ cậu ấy thắc mắc sao tôi biết được cái tên này.
“Phải. Cô ấy là bạn tớ và đã bị mất tích khi tớ còn nhỏ” Tôi không thể kiềm chế được cảm xúc khi nhớ lại quá khứ “Nhưng sao cậu biết Nina? Tớ nhớ chưa bao giờ kể cho cậu nghe về cô ấy mà?”
“Tớ đã nói rồi đấy, tớ tìm hiểu về vụ án mạng hàng loạt này vì vậy có rất nhiều hình của nạn nhân” Erich giải thích nhưng giọng vẫn chưa hết ngạc nhiên vì tôi biết cô gái tên Nina đó “Lục được trên internet, nhưng có lẽ tớ xếp nhầm vào dữ liệu mới vì cô bé này chết cách đây lâu rồi cùng với rất nhiều người khác…”
“Còn vụ cầm dao là để tự vệ thôi. Không thể không cầm theo vũ khí khi mà hung thủ có thể vẫn còn lảng vảng quanh nhà và…ờ…” Erich giải thích một cách khổ sở “…tớ xin lỗi vì đã nổi nóng nhưng thật sự tớ không thích người khác nhìn vào máy của tớ khi chưa được phép…”
“Vậy sao lúc đó cậu không giải thích?”
“Tớ đã định làm thế thì cậu bỗng dưng bỏ chạy” Erich nhìn tôi đầy thắc mắc “Nhưng sao cậu lại bỏ chạy? Hay vì tớ cầm dao nên cậu nghĩ tớ muốn giết cậu?”
Tôi thật sự xấu hổ đến muốn chui xuống đất khi nghe Erich giải thích. Tôi đã quá đa nghi, chưa tìm hiểu rõ mọi chuyện đã nghĩ oan cho cậu ấy, tôi không dám mở lời mà chỉ biết cúi gằm mặt và gật đầu thú nhận.
“….”Erich không đáp lại, có lẽ cậu ấy bị shock khi tôi lại nghĩ cậu ấy như vậy.
“Nhưng….nhưng tại sao cậu biết tiến…tiến sĩ Murray là hun…hung thủ? Và tại…tại sao cậu lại phải gi…giết ông ta cho bằng được?” Thấy không khí quá ngột ngạt, tôi đành đánh bạo lên tiếng.
“Tớ đang đi kiếm mọi người như đã hẹn với cậu, thì trên đường đi tớ gặp giáo sư Robert. Cả hai gặp rất nhiều xác chết và đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì nhìn thấy lão Murray ở đằng xa…” Erich thôi không nhìn thẳng vào mặt tôi nữa. Thú thật điều đó làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào “…cậu có nhớ lần đầu chúng ta gặp hắn không?”
“Ơ…ý cậu là gì?” Tôi hơi giật mình vì Erich hỏi quá đột ngột.
“Ý tớ cậu nhớ dánh vẻ của hắn lần đầu gặp chúng ta và lần gần đây nhất chúng ta mới gặp. Hắn có gì khác không?”
“Ờ…uhm…” Đầu tôi bỗng lóe sáng như đèn pin “A! Đúng rồi. Những lần đầu chúng ta gặp, hắn ngồi trên xe lăn do quản gia Wilson dắt. Nhưng giờ không thấy chiếc xe lăn đâu cả”
“Chính xác! Cậu biết điều đó có nghĩa gì không?”
“Vậy là chân ông ta không bị gì cả” Tôi gật đầu “Vậy tại sao phải đi xe lăn?”
“Đúng! Có nghĩa ông ta đã lừa chúng ta rằng mình là một lão già tật nguyền để không ai có thể nghĩ ông ta là hung thủ…” Erich ra hiệu cho tôi khi tôi định thắc mắc “…thế là bọn tớ đuổi theo sau lão và thấy lão lần lượt đi đến mỗi cái xác và cười rất đắc thắng, rõ ràng lão ta có liên quan đến cái chết của những người kia. Đúng lúc đó giáo sư Robert đã nói thêm thông tin về hắn, về cái xưởng búp bê mà chúng ta được đi tham quan…”
“Xưởng búp bê ư?” Tôi thốt lên, suýt chút nữa tôi quên giáo sư đã từng cảnh báo tôi về chỗ đó. Một cái xưởng mờ ám.
“Phải” Erich gật đầu xác nhận “Giáo sư đã tìm ra được đó chỉ là cái vỏ bọc, chứ không hề được sử dụng để chế tạo như chủ nhân nó đã nói. Và mấu chốt nằm ở những căn phòng khóa kín bao quanh cái xưởng, vì ông ấy nhận thấy có một mùi hôi tanh và mùi như nhựa khét bốc lên từ những căn phòng khóa trái đó. Và cho đến bây giờ chúng ta chỉ biết được một trong số các căn phòng đó. Phòng tra tấn…”
Tôi cảm thấy lạnh cả người khi nhớ lại căn phòng đó. Một căn phòng kinh khủng, nơi tôi nhìn thấy Joanna bị hành hạ cho đến chết.
“…Sau đó, tớ và giáo sư tính trở lại cái xưởng để tìm hiểu rõ hơn thì giáo sư đột nhiên biến mất. Cũng có thể do có quá nhiều lối đi ở đấy nên thất lạc nhau cũng không chừng…” Erich nắm chặt tay tôi “…lúc này đây tớ cảm thấy ngôi nhà này thực sự quá nguy hiểm. Những người tớ biết còn sống lúc này chỉ có tớ, cậu, giáo sư Robert, mà giáo sư thì…nên tớ sợ cậu sẽ xảy ra chuyện gì. Vì vậy tớ đã cầm theo con dao này và đi tìm cậu, nhưng khi nhìn thấy chưa kịp nói gì thì cậu đã bỏ chạy. Tớ đuổi theo và càng hoảng hơn khi thấy cậu đi cùng Murray…”
“Nhưng…nhưng nếu như vậy nghĩa là lão ta cũng không phải tên giết người…” Tôi vội lảng sang chuyện khác trước khi Erich lại tiếp tục nhìn tôi đầy trách móc. Tôi sợ đôi mắt đó của Erich. Hơn tất cả mọi thứ “Vì lúc cậu và giáo sư nhìn thấy Murray thì những người kia đã…”
“Phải chắc hẳn đó là tay chân của lão ta” Erich quên đi việc tôi nhìn nhầm cậu ấy là kẻ sát nhân “Có lẽ kẻ giết người thật sự đó làm việc theo lệnh của tên tiến sĩ Murray này”
Tôi đã nghĩ giống Erich. Một kẻ có thể ra tay lạnh lùng và tàn bạo như vậy ắt hẳn cũng bệnh hoạn như chủ của hắn.
Dù tôi không biết hắn là ai.
“À! Tớ có cái này cho cậu xem…” Erich lôi chiếc laptop giấu trong áo khoác ra. Cậu ấy làm thế nào mà luôn mang nó theo được thế nhỉ?- Tôi đã thắc mắc như vậy nhưng không có cơ hội hỏi.
“Cái gì vậy?” Tôi nhìn vào màn hình đang sáng dần lên của cái máy.
“Tớ tìm được những thứ đáng lưu ý khi ở trong ngôi nhà này…” Erich vừa nói vừa bấm password “…và tớ nghĩ tớ biết mục đích lão Murray cho người giết tất cả bọn họ. Đây là…”
Tôi chưa kịp nhìn thấy cái gì. Thì…
Những ánh sáng yếu ớt tắt phụt. Hai đứa tôi hoàn toàn chìm vào bóng đêm đen ngòm.
“Bingo! Cuối cùng cũng tìm được cả hai” Giọng lão tiến sĩ độc ác vang dội trong bóng đêm.
“Cái gì?” Erich và tôi hốt hoảng đứng bật khỏi chỗ ngồi “Lão ta tìm ra chúng ta bằng cách nào chứ?”
Đó cũng là câu tôi muốn hỏi, tại sao dù bọn tôi đi đâu, ở đâu và trốn bất cứ chỗ nào tay Murray điên loạn đó vẫn tìm ra. Chúng tôi thật sự không có lối thoát nào sao?
“Lão ở đâu vậy Tony?” Tôi nghe tiếng Erich hỏi đầy lo lắng “Ở đây tối quá tớ không nhìn thấy hắn”
“Tớ…tớ cũng kh…không thấy…” Tôi lắp bắp. Bóng đêm càng làm nỗi sợ trong tôi lớn dần lên kèm theo là cảm giác bất an. Lớn đến nỗi chúng như con quái vật khổng lồ nuốt gọn tôi vào cái bụng đen ngòm của nó.
Đúng lúc đó tôi nghe một tiếng cạch vang lên ngay bên cạnh. Dù không quay lại nhìn tôi cũng biết đó là gì.
Tiếng laptop của Erich rơi xuống nền đất. Vỡ toang.
“ERICH!!!!!” Tôi gào lên và đưa tay ra quờ quạng đằng trước, mong rằng sẽ nắm được tay Erich.
Nhưng những gì tôi chụp được chỉ là không khí. Và màn đêm đen thẳm trước mặt.
Erich không còn ở bên tôi nữa.
“Cậu ở đâu Erich?” Tôi hoảng sợ nhìn quanh quất. Chẳng có gì ngoài bóng đêm nhìn lại tôi “Lên tiếng đi Erich!”
“To…Tony…Ưm…ư…” Tiếng Erich đang cố nói nhưng bị ai đó bịt chặt miệng vang lên đâu đó xung quanh.
“Erich? Cậu bị sao vậy?” Tôi tiến đến chỗ mà tôi hi vọng tiếng cậu ấy phát ra từ đấy, từng bước chân là từng bước nỗi sợ xâm chiếm tâm hồn tôi.
Bất chợt tôi không thể nào cử động được nữa dù chỉ là một chút. Tay chân tôi đã bị ai đó khóa chặt.
Tôi không biết đó là ai, chỉ biết rằng kẻ đang giữ tôi khỏe kinh khủng.
“Ôi thôi nào! Đừng làm vẻ hoảng sợ như thế, ta đã làm gì đâu. Mà sao không thắp đèn lên nói chuyện nhỉ?” Giọng lão Murray bất thần vang lên trong bóng tối. Tiếp đến mặt lão hiện rõ ra dưới ánh đèn của ngọn đuốc trong tay một gã hình nộm to cao đứng cạnh lão. Cái lũ hình nộm mà tôi cực kỳ căm ghét và ghê tởm. Những cổ máy giết người lạnh lùng và tàn bạo “Như thế có phải tốt hơn không?”
Và trong ánh sáng chập choạng ấy, tôi nhìn thấy ngay cạnh tên tiến sĩ là Erich. Nhưng cậu ấy không đứng một mình, hay đúng hơn là Erich không an toàn chút nào.
Bốn tên hình nhân to và khỏe hơn cả Erich đang giữ chặt cậu ấy.
“Ông muốn làm gì Erich?” Mắt trái tôi giật liên hồi, bụng tôi quặn thắt lại khi nhận ra người quan trọng nhất và cũng là cuối cùng của tôi đang gặp nguy hiểm “Thả cậu ấy ra!”
“Bình tĩnh đi Tony!” Murray nhăn mày khó chịu vì tôi cứ làm loạn cả lên “Ta chỉ muốn nói chuyện với cậu một chút thôi cậu bé”
“Erich đã làm gì ông? Tại sao ông lại phải hại cậu ấy” Tôi không nghe lão nói gì cả, tôi hoàn toàn mất bình tĩnh “Thả cậu ấy ra và muốn làm gì tôi cũng được”
“Ta…”
“THẢ ERICH RA!!!” Mặc kệ, tôi vẫn tiếp tục hét lên.
“Chậc…” Gã tiến sĩ dường như muốn nói gì đó.
“NẾU ÔNG DÁM LÀM GÌ ERICH, TÔI SẼ LIỀU MẠNG VỚI ÔNG” Tôi vẫn không chịu lắng nghe “HÃY THẢ CẬU ẤY RA!!!”
Tôi đã phạm phải sai lầm lớn.
Tôi đã làm lão Murray tức giận.
“Đủ rồi! Làm cho nó bình tĩnh hơn đi” Mặc kệ tôi gào thét, hắn phắt tay ra hiệu cho đám hình nhân.
Và chỉ bằng một hành động nhanh gọn, tên hình nhân đang túm chặt tôi lập tức thoi vào bụng tôi một cú trời giáng.
Cú đấm làm tôi xây xẩm cả mặt mày. Và màn đêm bắt đầu xuất hiện trước mắt ngày một nhiều dần. Cho đến khi trước mắt tôi toàn một màu đen kịt.
Và ý thức cuối cùng cũng rời bỏ tôi.
Mùi hương gì quen quá, nó đang dần tràn ngập trong trí óc tôi. Tôi nhớ mình đã từng ngửi thấy ở đâu rồi, nhưng sao tôi không nhận ra- Đầu óc tôi giờ đây trống rỗng, chả có lấy một ý thức nào ngoại trừ những ý nghĩ mơ hồ và mùi hương đang lấp đầy não.
Tôi đang ở đâu đây?
Chỉ biết rằng tôi đang nằm trên cái gì đó rất ấm và êm. Thứ gì đó làm con người ta không tài nào suy nghĩ cho sáng suốt được.
Tay tôi đang nắm chặt thứ tôi đang nằm, mềm và mịn. Có vẻ như đó là những sợi lông tơ.
Mắt tôi cố gắng mở ra nhưng không hiểu sao cứ nặng trĩu và sụp xuống. Tôi cảm thấy buồn ngủ kinh khủng, giờ đây tôi chỉ muốn quên đi tất cả mọi thứ và nằm ngủ. Một giấc ngủ thật dài.
Nhưng tôi không tài nào ngủ được, dường như tôi còn việc gì đó phải làm. Việc gì đó rất quan trọng.
Việc gì nhỉ?
Mà mình đang ở đâu đây?- Vừa thắc mắc tôi vừa cố mở mắt ra và nhìn xung quanh. Mọi thứ cứ mờ mờ không rõ ràng gì cả và…
Toàn một màu đỏ. Mọi thứ ở đây đều mang màu đỏ, cả cái hương thơm ngào ngạt tôi đang hít vào cũng phảng phất màu đỏ dịu.
Chúa ơi! Tôi đang ở trong căn phòng màu đỏ. Căn phòng bí ẩn mà tôi đã gặp trong mơ, tuy tôi đã tìm được nó nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn không hiểu căn phòng này có ý nghĩa gì với tôi.
Tại sao mình lại nằm ở đây? Mình nhớ mình đang bỏ trốn khỏi tay tiến sĩ độc ác cùng với Erich. Sau đó mình và cậu ấy đã nói chuyện gì đó khá lâu. Cuối cùng cậu ấy định cho mình xem thứ gì đó thì lão Murray xuất hiện và…- Tôi hoảng hốt ngồi bật dậy. Tôi đã nhớ ra mình cần phải làm gì rồi.
Erich đã bị lão ác độc đó bắt đi, mình phải tìm cho ra cậu ấy trước khi hắn làm gì Erich- Nghĩ thế, tôi đứng dậy tìm cửa ra và thầm mong Erich sẽ không sao.
“Cuối cùng cậu cũng thức rồi à” Tiếng lão Murray đột nhiên vang lên đâu đó trong căn phòng làm tim tôi muốn rớt ra ngoài “Ta chờ cậu lâu lắm rồi đấy cậu bé”
“Ông…ông đã làm gì Erich?” Tôi mất bình tĩnh khi nghĩ đến những gì gã có thể gây ra cho Erich và túm chặt áo khoác của Murray “Ông đã làm gì cậu ấy?”
“Bình tĩnh Tony!” Murray nói bằng giọng kiên nhẫn “Ta chưa làm gì nó cả. Ít nhất là cho đến lúc này thằng bé đó vẫn an toàn”
“Ông nói vậy là có ý gì?” Mồ hôi đổ ra như tắm, mặc dù tôi cảm thấy lạnh cả người khi ở trong ngôi nhà này cùng tên tàn bạo như Murray “Ông sẽ giết…giết Erich sao?”
“Phải! Như những kẻ khác thôi” Gã nhún vai ra vẻ đó là chuyện đương nhiên “Những ai bước vào tòa lâu đài này đều không thể còn sống mà trở ra”
“Ông…” Tôi cắn chặt môi đến muốn phọt cả máu, tôi có thể làm gì để giúp Erich khi mà cậu ấy đang ở đâu tôi cũng không biết và tính mạng tôi cũng đang bị đe dọa “Vậy tại…tại sao không giết luôn tôi đi? Tại sao lại để tôi sống đến giờ này?”
“À! Ai cũng phải nhận lấy cái chết thảm khốc khi đi vào ngôi nhà của ta” Lão nở nụ cười gian ác “Nhưng cậu thì không. Cậu là người đặc biệt quan trọng với ta. Vì vậy ta không thể để cậu chết được Tony à”
“Tôi kh…không hiểu ông nói cái gì…” Tai tôi trở nên lùng bùng. Tôi là người đặc biệt quan trọng với lão già ác độc này? Tại sao tôi lại không biết đến cái tầm quan trọng này nhỉ? Hay lão nghĩ nói vậy sẽ làm tôi vui vì đã cứu tôi thoát chết trong khi những người khác thì không. Nếu vậy thì Murray thật sự hồ đồ rồi, nếu người thân của tôi đều không còn thì thà là tôi chọn lấy cái chết còn hơn phải sống đơn độc một mình “Tôi…tôi không hề quan biết ông, làm sao có…có thể là người quan trọng…quan trọng của ông được…được chứ? Ông…ông nhầm người rồi…”
“Không nhầm đâu Tony” Gã tiến sĩ khẽ lắc đầu “Nếu không biết ta, cậu đã không mơ thấy ta và mơ thấy cả căn phòng đặc biệt này suốt ba tháng qua”
“Tại…tại sao ông biết giấc…mơ của tôi?” Càng nói tôi càng chẳng hiểu gì cả. Sao kẻ lạnh lùng tàn ác như ông ta biết nhỉ? Tôi nhớ mình chưa bao giờ kể nó với ai ngoài Erich và Lisa cả mà.
“Đương nhiên ta phải biết. Ngoài ra ta biết tất cả mọi việc về cậu đấy Tony” Murray nhìn xoáy vào mắt tôi. Những tia nhìn lạnh và sắc như băng tuyết “Vì ta và cậu vốn rất gắn bó với nhau mà”
Trời ơi! Ông ta nói cái gì thế này? Gã càng giải thích, tôi càng thấy đầu mình đau thêm chứ chẳng hiểu ra cái gì. Lão nói nhảm gì thế? Hay lão ta điên rồi?- Hai tay tôi ôm lấy đầu và lùi ra xa khỏi gã tiến sĩ bệnh hoạn kia càng xa càng tốt. Đúng vậy, hắn ta điên rồi. Điên thật rồi.
“Bây giờ chắc cậu không nhớ ra đâu. Nhưng sau khi chúng ta nói chuyện cậu sẽ nhớ ngay thôi” Lão cười và tiến tới cái tủ kính làm bằng gỗ thông được sơn đỏ “Trước hết, cậu muốn nghe sự thật về kẻ giết người hàng loạt trong ngôi nhà này lắm đúng không?”
“….”
“Ta biết cậu đã nhận ra ta không phải kẻ trực tiếp giết người…” Gã bước về phía chiếc TV đặt ở góc tường “…Đúng vậy, ta là kẻ chủ mưu, ta là kẻ vạch ra mọi kế hoạch. Còn người thực hiện chính là thuộc hạ tâm đắc nhất của ta…”
“Đó…đó là cái gì?” Tôi nhìn chăm chú vào cuộn băng màu đen mà gã Murray cầm trên tay.
“À! Đây là những đoạn băng quay người giúp ta giết những kẻ bước vào lâu đài này mà camera đã quay được” Lão đáp và cho băng vào đầu máy đặt ngay dưới TV.
“Camera? Ở đây cũng có cái thứ đó sao?” Bất giác tôi buột miệng hỏi.
“Phải! Phòng nào cũng có cả” Gã đáp.
Câu trả lời của lão làm tôi thật sự ngạc nhiên, tôi bị nhốt ở đây khá lâu mà sao không phát hiện có camera trong mỗi căn phòng nhỉ? Có lẽ đây là lí do gã luôn tìm được tôi bất kể tôi đang trốn ở đâu.
“Quan sát kĩ nhé cậu bé. Người này cậu biết đấy” Murray cười khẩy và nhấn nút play “Hãy cố xem cho hết đoạn băng và ta sẽ giải thích sau”
Tôi muốn hỏi hắn rất nhiều chuyện, nhưng ngay lập tức tôi quên bẵng đi khi màn hình TV bắt đầu hiện lên những hình ảnh và mắt tôi liền dán chặt vào đó.
Đoạn băng chia làm nhiều đoạn, mỗi đoạn chỉ dài chưa đầy mười phút. Chủ yếu là quay những cảnh một bóng người đang lần lượt sát hại từng người một trong tòa nhà này.
Macberk, Thomas, Joanna, Robert, cả Lisa và Nina nữa…. Từng cái chết đẫm máu lần lượt lướt qua trước mắt tôi, làm tôi nhớ lại những khoảnh khắc kinh hoàng trong quá khứ.
Tôi chứng kiến tất cả, vì vậy tôi nhớ rất rõ những giây phút khủng khiếp đó. Nạn nhân không một ai chết toàn vẹn. Họ đều bị hành hạ một cách tàn bạo và đau đớn cho đến chết.
Máu văng khắp nơi.
Tiếng rên rĩ đau đớn vang âm ỉ mọi ngóc ngách trong phòng.
Các bộ phận cơ thể nát bét, rời rạc nằm rải rác trên sàn nab, trên tường, trên đồ đạc.
Cả căn phòng bị nhuộm đỏ.
Bởi máu của nạn nhân.
Và tôi nhớ rất rõ, Thomas và Joanna bị những tên hình nhân khổng lồ to khỏe ra tay giết hại.
Nhưng toàn bộ đoạn phim, chỉ có duy nhất một người ra tay. Và đó là con người hẳn hoi chứ không phải những cỗ máy hình nộm. Nhưng giữa bọn chúng có điểm giống nhau, đều ra tay tàn nhẫn và lạnh lùng, không hề để ý đến lời van xin của nạn nhân.
Và lão tiến sĩ nói đúng, bóng người đó rất quen. Chắc chắn tôi biết người này. Tôi có cảm giác mình biết rất rõ về hắn.
Nhưng hắn là ai? Sao lại giết người dã man như vậy?
Cuối cùng đoạn phim cũng kết thúc, và ở những giây cuối cùng nó cho tôi thấy một cái nhìn cận cảnh kẻ sát nhân kia. Một cái nhìn đủ để tôi nhìn thấy gương mặt hắn. Rất rõ nữa là khác.
“Không…không thể nào…” Tôi không thể tin vào những gì mắt tôi nhìn thấy, nước mắt thấm ướt từng lời nói của tôi “…không thể nào có chuyện đó…Không…không phải…”
Không phải cái bóng đen to lớn, bóng người này nhỏ bé và yếu đuối. Nhưng ra tay rất tàn bạo và lạnh lùng.
Bóng người đó mặc quần jean xanh đen và mặc áo khoác nâu bên ngoài chiếc áo sơ mi sọc đỏ. Bóng người đó đi đôi giày Nike màu xanh nhạt.
Bóng người đó mặc đúng bộ đồ tôi ưa thích nhất.
Bóng người đó ăn mặc giống hệt tôi.
Bóng người đó cũng có mái tóc rối bù màu hạt dẻ như tôi.
Bóng người đó cũng có vết thẹo ở đầu gối bên phải, vết thẹo không bao giờ biến mất như lời một vị bác sĩ nói lúc tôi bị tai nạn xe khi còn nhỏ.
“Khô…ng không thể như thế được…” Nước mắt rơi ướt đôi giày tôi ưa thích “…tôi không tin…”
Dù có đánh chết tôi, tôi cũng không thể tin…
Bóng người bê bết máu, đang nhìn về phía camera một cách lạnh lùng kia…
Bóng người giết người không hề nương tay, không tỏ ra tí gì gọi là sợ hãi kia…
Là tôi…
“A…a…!!!” Tôi không thể thốt nên lời, tôi còn có thể nói gì nữa đây trước những gì đang diễn ra trước mắt. Tôi chưa bao giờ khóc nhiều như thế, nước mắt làm tôi không thể nhìn thấy rõ mọi thứ.
Tôi khóc khi nhận ra sự thật. Tôi khóc khi nhận ra chính mình là tên sát nhân lạnh lùng độc ác. Đến bây giờ tôi vẫn không thể tin, người tôi căm ghét nhất cuối cùng lại là chính con người mình. Tôi phải làm gì đây?
“Rất khó trách tại sao cậu lại xúc động như vậy khi biết chính mình là hung thủ giết người nhỉ?” Murray nói bằng giọng thương hại khi tắt TV “Nếu cậu vẫn không tin ta có thể kể lại mọi hành động mà cậu đã làm với mọi người”
Không cần đến ông ta phải nhắc lại, những kí ức hiện rõ mồn một trong đầu tôi. Những kí ức thật sự về những vụ án mạng.
Ngày Nina bỏ tôi đi, tôi không chỉ đau buồn vì mất đi người bạn thân. Nhìn thấy gương mặt căm ghét tôi đến tận cùng của Nina khi nhìn tôi và cả khi cô ấy xa lánh tôi nữa, không biết từ bao giờ trong tôi dấy lên sự thù hận.
Tôi căm ghét Nina. Tôi căm ghét đứa bạn thân nhất của mình.
Tại sao cô ta lại đối xử như thế với tôi? Tôi đã làm gì sai chứ?
Không lẽ chỉ vì tôi và cô ta thuộc về hai thế giới khác nhau mà ghét bỏ tôi đến thế?
Sự tổn thương trong tôi ngày một lớn dần lên. Cho đến khi hóa thành nỗi căm thù. Căm thù đến mức tôi chỉ muốn tự tay giết chết Nina.
Đúng lúc đó, Nina cùng gia đình đi tham dự một buổi hòa nhạc. Và khi đó tôi đã nghĩ, đó sẽ là buổi hòa nhạc cuối cùng mà gia đình cô ta tham dự. Vì vậy, tôi đã đi theo họ, bằng cách lẻn vào cốp xe.
Nina đã hứa sẽ chỉ có mình tôi là bạn, vậy mà cô ta đã bỏ rơi tôi và không chút đau xót để đi đến nơi này. Ngay khi đứng một góc trong phòng hòa nhạc, tôi cảm thấy căm ghét cô ta hơn bao giờ hết.
Và cả những con người đang vỗ tay tán thưởng cho Nina nữa, tôi căm ghét luôn cả họ. Tôi căm ghét tất cả những ai hưởng ứng cho kẻ phản bội Nina. Vì thế, khi đó tôi đã quyết định, cho họ chết chung với cô ta.
Ngay trước khi biểu diễn, dường như Nina tỏ ra hối hận và xin lỗi vì đã bỏ rơi tôi. Nhưng tôi không nghe thấy, lòng thù hận đã kiểm soát con người tôi rồi hoặc cũng có thể tôi đã nghe nhưng tôi không tha thứ cho cô ta. Không bao giờ. Nina phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình.
Nghĩ là làm, tôi lén lút mang ba bình khí ga độc vào phòng- nhẽ ra tôi định sẽ dìm chết Nina bằng thứ khí này. Nhưng kế hoạch có thay đổi một chút vào phút cuối, tôi muốn cô ta chết chung với những kẻ đáng chết đang ngồi dưới kia. Sau khi mở van, tôi chuồn ra ngoài và khóa trái cửa trước khi ai đó phát hiện. Đứng bên ngoài, vừa canh không cho bất cứ ai đến gần căn phòng, tôi vừa nghe tiếng than khóc gào thét từ bên trong vọng ra với sự hả hê. Vậy là tôi đã trả được mối hận, những kẻ tôi ghét phải chết.
Ngay khi căn phòng trở nên im lặng, tôi mở khóa bước vào trong, tôi muốn chứng kiến vẻ mặt khiếp đảm của Nina ngay khi chết. Tôi muốn cô ta phải hối hận khi rời bỏ tôi.
Tôi nhớ rất rõ, khi đó tôi hả hê biết bao nhiêu khi nhìn thấy la liệt xác những kẻ tôi ghét nằm bất động trên sàn với nỗi kinh hoàng hằn rõ trên mặt. Và tôi mong được nhìn thấy Nina cũng chết như thế.
Nhưng thật bất ngờ, Nina vẫn còn sống và đang bình thản đứng trước cây đàn chờ tôi. Câu nói lúc đó của cô ta khi nhìn thấy tôi vẫn còn ám ảnh tâm trí.
“Cậu đến rồi à?” Giọng Nina không hề tỏ vẻ sợ hãi mà trái lại rất bình thản, cứ như cô ta đã biết trước kết cục này.
Nét mặt cô ta làm tôi tức giận. Tại sao cô ta không chết? Tôi đã sơ hở gì khi thực hiện kế hoạch ư? Nhưng điều làm tôi căm ghét hơn cả là vẻ mặt của Nina, ánh mắt cô ta nhìn tôi như thể kẻ có tội đang chờ được tha thứ.
Không bao giờ tôi tha thứ cho những gì Nina đã làm với tôi. Không bao giờ.
Tức giận, tôi lao vào xiết chặt cổ Nina và định sẽ dùng dao giết chết cô ta- con dao tôi mang theo sẵn bên người đề phòng trường hợp sau khi cô ta chết, nếu vẫn chưa hả giận, tự tay tôi sẽ băm cái xác ra thành trăm mảnh. Tôi càng điên hơn bao giờ hết khi Nina chống cự và hất tung con dao trong tay tôi xuống sàn.
Lúc đó, cơn giận dữ của tôi lên đến cực điểm, đầu tôi như bốc khói. Mắt long lên, tôi đè chặt cô ta vào hộp đàn trống và xiết chặt cổ Nina, rồi khóa chặt hộp đàn lại sau khi chắc chắn rằng cô ta đã tắt thở.
Tôi đã giết người bạn thân thưở nhỏ của mình như thế.
Hình ảnh quá khứ trôi vụt qua trước mắt, thay vào đó là khung cảnh một tòa lâu đài. Hoang tàn, đổ nát.
Và trong lâu đài đó có những con người đáng ghét. Tôi ghét họ, ghét không thua gì Nina. Một lần nữa, ý tưởng tống khứ những kẻ đáng ghét đó hiện lên trong đầu tôi.
Tôi muốn những kẻ đó biến mất khỏi thế gian này.
Vì thế, trước tiên tôi phải ngăn không cho họ trở về. Và thế là, vào cái đêm mưa gió, tôi đã đi bộ một mình đến cây cầu và dùng con dao tôi luôn mang theo trong người chặt nó ra làm đôi.
Tôi vẫn còn nhớ, tôi đã đứng bất động một lúc lâu nhìn trừng trừng xuống mặt nước đang đập dữ dội vào gờ đá, cảnh mà trước đây đã bị che bởi một cây cầu chắc chắn.
Tôi ghét Thomas, ghét Macberk, ghét Joanna khi bọn họ tỏ thái độ lúc biết mình phải ở lại đây. Những tiếng quát tháo cãi vã của họ càng làm tôi thêm bực mình, nếu lúc đó không có Erish bên cạnh, hẳn tôi đã xông vào đâm cho đến khi chúng không còn nói được nữa mới thôi.
Cái đêm mọi người trở về phòng mình, chỉ có phòng của tôi là đông hơn cả, trong đó có tôi, có Lisa, có Erish và giáo sư Robert. Họ đang bàn về chuyện cây cầu bị chặt và có kẻ nguy hiểm ở trong lâu đài này, tôi không thích người khác mổ xẻ hành động của mình, tuy nhiên tôi buộc phải công nhận họ là những người suy đoán khá thông minh. Sau đó, họ có bàn tán về chuyện gì đó nữa nhưng tôi không nghe thấy.
Lúc ấy trong đầu tôi đã sát định được kẻ phải chết trước tiên.
Thomas Jonhson.
Tôi đã âm thầm hẹn gã ra một nơi vắng vẻ nói chuyện và đã dọa nếu gã không đi tôi sẽ phanh phui việc gã ăn cắp đồ cho người khác biết. Tôi nhìn thấy rất rõ thái độ của gã trước yêu cầu của tôi. Căm ghét tôi tột đỉnh y như tôi ghét gã vậy. Nhưng gã vẫn ngoan ngoãn đến chỗ hẹn với một con dao trong tay. Tôi đã biết trước điều đó, vì vậy tôi không xuất hiện.
Trong khi gã nôn nóng đứng dậm chân tại chỗ hẹn, tôi đi tới từ sau lưng gã và thật nhanh gọn tôi cho gã gục xuống đất chỉ với một nhát dao ngang bụng. Trước khi gã kịp nhận ra chuyện gì.
Mình không muốn gã chết nhẹ nhàng như thế!- Nghĩ vậy, tôi bèn sơ cứu cho Thomas rồi lôi ông ta đến phòng của chính mình. Ở đó, tôi khóa chặt cửa và làm công việc tôi đã định sẵn từ trước: hành hạ hắn ta.
Tôi trói chặt gã lại, lấy giấy thấm nước bịt chặt đường thở của gã, từng lớp từng lớp như vậy, cho đến khi những tờ giấy dính chặt vào mặt khiến gã thở khò khè. Và khi Thomas gần tắt thở, tiếng tim lão chỉ còn đập thoi thóp một cách yếu ớt tôi mới gỡ mớ giấy đó ra. Không để gã kịp hít thở không khí, tôi bắt đầu chặt đầu gã xuống, khoét rỗng hộp sọ, móc mắt Thomas và thay vào đó là một tờ tiền. Tiếp theo là người gã bị xẻ thành từng khúc tròn, moi hết nội tạng ra và tôi nhét tiền vào trong đó. Chính xác lúc đó tôi đã nghĩ, mình sẽ biến một kẻ hám tiền như gã thành cái két tiền. Tôi muốn Thomas chết bằng cái thứ quan trọng nhất với gã.
Sau khi đã chồng những khúc thịt rỗng chứa đầy tiền lại thành hình người hoàn chỉnh, tôi trở về phòng mình tắm rửa rồi leo lên giường chờ đợi. Tôi chờ mọi người chứng kiến tác phẩm của tôi. Tôi chờ nhìn thấy gương mặt kinh hoàng của họ khi nhìn thấy cảnh đó.
Nhớ lại lúc đó, tôi không những không sợ hãi mà trái lại rất bình thản, bình thản đến mức lạnh lùng, tôi cũng không hiểu tại sao lúc đó tôi không hề sợ hãi một chút nào cả. Có lẽ do tôi đã từng giết người rồi chăng?
Nhưng khi những người trong căn nhà kéo đến phòng Thomas, tôi thật sự rất bất ngờ. Thomas vẫn còn sống, đúng hơn là vẫn còn một chút ý thức, dù là rất yếu ớt nhưng thực sự gã vẫn còn nói được.
Khi ấy, tôi thật sự tức giận. Tại sao hắn vẫn còn sống? Một kẻ xấu xa như Thomas tại sao có ý thứ sống mạnh như vậy? Hay là mình đã quá nhẹ tay? Nghĩ vậy, tôi chỉ muốn lao vào hất đổ cái khối hình người trước mặt, dù cho làm vậy sẽ tự tố cáo mình là thủ phạm. Mặc kệ, giờ đây tôi chỉ muốn cho gã câm mồm.
Thật may, gã béo Macberk vì tò mò đã giúp tôi làm nốt phần còn lại. Hắn đã đưa tay kéo tung phần bụng Thomas ra làm cơ thể lão già xảo quyệt đó rơi lộp bộp xuống đất nhu một món đồ chơi cũ. Và để không bị hớ vì lao ra, tôi đành vờ làm ra vẻ ngăn Macberk lại và cố tỏ vẻ sợ hãi nhất có thể. Dù rằng trong tôi lúc đó đang mừng thầm trước cảnh tượng máu thịt hòa lẫn cùng tiền bay khắp phòng. Thật là một bức tranh tuyệt đẹp và hoàn mỹ.
Đích nhắm thứ hai của tôi là Macberk. Macberk Humphrey. Một tên béo tham ăn. Tôi sẽ bắt hắn ăn cho đến chết.
Dụ dỗ hắn vào cái bẫy tôi giăng sẵn dễ dàng hơn bao giờ hết, chỉ cần bảo nhà bếp muốn Macberk thử món ăn mới, hắn sẵn sàng bỏ giấc ngủ mò xuống nhà bếp, mà không hề thắc mắc tại sao lại kêu hắn vào lúc nửa đêm thế này.
Ngay khi vừa ló đầu vào bếp, tôi liền cho hắn một chày. Sau khi tỉnh lại, Macberk nhận ra mình bị trói chặt vào ghế, chặt đến mức hắn không tài nào cục cựa được và ngồi liên tục rên rĩ vì đau. Kế đến, tôi xuất hiện trước mặt hắn với hàng đống đồ ăn tìm được. Tôi tống vào mồm gã cho đến khi hắn không nuốt nổi nữa, phải nôn thốc nôn tháo mới ngừng một chút để hắn thở.
Sau đó tôi tiếp tục với lấy cái hộp để bẫy gián và cái lồng có hai con chuột cống to đặt trước mặt Macberk lúc này sợ đến mức không rên thành tiếng. Tôi bốc một nhúm gián nhét vào mồm tên béo và mặc hắn giãy giụa tôi bắt hắn phải nuốt xuống mới thôi. Lúc ấy, chất dịch cùng lớp vảy trơn nhẫy bóng loáng và hôi hám bám chặt trên tay tôi và mồm Macberk. Gã có vẻ sắp nôn ra.
Tôi cầm lấy chai nước rửa chén gần mình nhất và dốc vào miệng gã, trước khi gã có thể nôn mọi thứ ra. Xong đâu đó, tôi tóm lấy một trong hai con chuột trong lồng, thản nhiên xé đầu nó ra và đưa vào mồm Macberk. Hắn cố kêu la nhưng không được, hai mắt trợn lên nhìn tôi đầy sợ hãi. Đúng vẻ mặt tôi muốn nhìn thấy ở kẻ đáng chết như hắn.
Khi chắc chắn gã béo đã nuốt trọn cái đầu chuột, tôi liền chụp lấy kệ gia vị trên bếp và bắt đầu dốc từng hũ, từng hũ vào họng Macberk mặc hắn đang khóc lóc van xin. Nước mắt chảy dài trên gương mặt béo phị giờ đây hằn lên sự đau đớn và sợ hãi của hắn.
Chợt tôi nhìn thấy bóng Erish đang đi tới. “Không thể để cậu ấy phát hiện ra hành động này” nghĩ vậy tôi chặt dây trói cho Macberk, cầm lấy con dao trên bàn dúi vào tay hắn. Sau đó tôi lùi ra xa, tỏ vẻ ghê tởm và khiếp đảm khi bị tên béo tấn công rồi la lên.
Mọi chuyện sau đó diễn ra đúng như dự tính. Erish lao vào đập cho Macberk một gậy và đưa tôi ra khỏi “chỗ nguy hiểm đó”.
Tôi chưa thể nào ngừng lại nếu Macberk chưa chết. Vì vậy, tôi tìm cách đẩy Erish đi nơi khác để quay lại với con mồi của mình. Chỉ bằng vài lời nói và thể hiện nỗi sợ hãi, Erish đã tin ngay và để tôi lại một mình với Macberk. Nếu lúc đó, cậu ấy quay lại sau lưng, chắc hẳn cậu ấy đã nhìn thấy nụ cười độc ác đang nở trên mặt tôi.
Ngay khi Erish vừa đi khuất, tôi lôi Macberk lúc này đang nôn ra sàn mấy cái răng gãy, máu và cả những thứ tôi bắt hắn nuốt khi nãy đi Kinh sợ vì những thứ mình nuốt, gã không còn hơi sức để chống lại tôi giờ đang trói gã lại nữa.
Tiếp đến, tôi lôi Macberk đến phòng đựng xác chết của Thomas, hắn bị lôi đi xềnh xệch như một con heo bị đưa vào bàn mổ trong nỗ lực kháng cự một cách vô vọng. Tôi thật sự rất hả hê khi nhìn thấy cảnh đấy. Rồi một tay núm chặt tóc gã béo, một tay tôi nhấn đầu hắn vào thi thể rữa nát của tay giám đốc và bắt Macberk phải ăn cái cánh tay thối rữa chứa đầy ruồi nhặng cùng giòi bọ của người chết. Nhìn mặt hắn, tôi biết hắn không muốn và cũng không thể ăn cái thứ tởm lợm đó, nhưng hắn cũng không thể không làm theo yêu cầu của tôi nếu không muốn bị một con dao xuyên thẳng qua đầu.
Khi thấy Macberk đã sợ hãi đến mức không thể sợ hơn được nữa, tôi tháo dây trói cho hắn. Như nhìn thấy lối thoát, gã béo dùng hết sức mà hắn có vùng dậy bỏ chạy. Bỏ xa cái phòng có thi thể Thomas bị gặm nham nhở. Bỏ xa tôi đang đứng nhìn bóng hắn ngay một nhỏ dần.
Macberk nghĩ rằng càng chạy xa khỏi tôi càng tốt. Chạy xa khỏi tôi hắn sẽ thoát.
Tôi cười. Nụ cười tàn ác nhất mà tôi có.
Tôi cười vì Macberk quả là một kẻ ngây thơ.
Hắn nghĩ hắn có thể thoát được khỏi tay tôi? Hắn nghĩ hắn còn có thể toàn mạng mà nghĩ đến đường ra khỏi nơi này?
Thật là những ý nghĩ ngu xuẩn.
Không một ai có thể thoát khỏi tôi một khi tôi đã bắt kẻ đó phải chết.
Không một ai hết.
Tôi để Macberk chạy, chạy đến khi kiệt sức hắn sẽ tự động chui vào một căn phòng nào đó để trốn. Và đó sẽ là nơi tôi nhìn thấy gã béo lần cuối cùng.
Miễn hắn còn ở trong tòa lâu đài này, thì bất cứ căn phòng nào cũng đều có thể trở thành mồ chôn của hắn.
“Ái chà! Lựa chọn tốt đấy Macberk” Tôi nói mỉa mai khi hắn tự chui đầu vào rọ. Vào căn phòng dễ chết hơn bất cứ đâu. Nhà kho đựng dụng cụ.
“Tại sao…tại sao mày…mày tìm đượ…c tao?” Macberk lùi vào góc tường, nhìn trân trối tôi như một con thỏ đứng trước một con hổ đói to lớn nhất mà nó từng thấy.
Tôi không trả lời. Những gì tôi làm là tiến về phía gã với đôi mắt nhìn xoáy vào mặt gã cùng nụ cười gian ác trên môi.
Còn Macberk thì càng lúc càng lùi vào góc tường và run lập cập với nỗi kinh hoàng hiện rõ trên đôi mắt ti hí.
Phập!
Con dao trên tay tôi một lần nữa lại vấy máu. Còn cánh tay của Macberk thì rời khỏi người hắn và rơi phịch xuống sàn.
AAAA!!!!!!!- Gã béo lăn lộn trên nền nhà, nước mắt tuôn trào và không ngừng rên la vì đau đớn.
“Ngươi không còn sức để chạy đâu nhỉ?” Tôi mỉm cười độc ác và chặt luôn cánh tay còn lại của Macberk.
ÁÁÁÁÁÁÁ!!!!!!!!!!- Hắn gào thét to hơn. Máu không ngừng tuôn ra từ hai vết chặt.
“Tiếp tục trò chơi lúc nãy bị gián đoạn nhé” Vẫn giữ nụ cười trên môi, tôi với lấy hộp đinh hai phân và bốc từng nắm nhét vào mồm gã.
Macberk không đủ sức giãy giụa, hắn chỉ có thể cố để không nuốt mớ đinh sắt nhọn đó xuống bụng. Nước mắt và máu thấm ướt gương mặt nhăn nhúm vì đau đớn của hắn.
Điều đó làm tôi phát điên.
Tức thì, tôi dùng tay đẩy mớ đinh kẹt trong mồm của hắn vào sâu xuống cuống họng một cách thô bạo. Và khi nhìn thấy vài cây đinh đâm lủng cổ họng của Macberk tôi mới rút tay lại.
Trong khi gã béo quỳ trên sàn nhà, không thể kêu la nổi trong cơn đau thấu óc, tôi chộp lấy cái máy khoan gần nhất.
Rồi nhấn nút khởi động.
Máy khoan xoay tít. Nhanh và mạnh đến nỗi có thể khoan thủng bất cứ thứ gì chạm vào nó.
Và tôi muốn nó khoan thủng cuống họng Macberk.
Khi từ từ đưa máy khoan vào họng tên béo, tôi nhìn thấy mắt hắn trợn trắng vì kinh hoàng và van xin tha mạng. Tôi đã nhìn lại hắn, cười đầy khinh bỉ và tiếp tục nhấn vào sâu hơn.
Tôi nhìn thấy máu bắn vọt ra từ mồm hắn. Tanh tưởi, hôi thối.
Tôi nhìn thấy nó đâm xuyên qua cổ họng Macberk.
Mũi khoan sắt nhọn cào rách cổ họng hắn.
Lúc đó tôi đã cười. Cười một cách đắc ý.
Cười vì kẻ tôi căm ghét không thể nào kêu la được nữa.
Khi Macberk đang quỳ mọp rên la vì cơn đau hành hạ, thì tôi suy nghĩ làm cách nào để kết thúc cuộc sống gã béo này. Tôi đã thỏa mãn khi hành hạ hắn, đã hả dạ khi chiêm ngưỡng vẻ mặt méo mó vì đau đớn tột cùng của hắn.
Giờ đây, tôi đã chán trò chơi này rồi.
“Mình phải nghĩ ra cái kết thật đau đớn và khủng khiếp cho Macberk mới được” Tôi nhìn hắn, nghĩ thầm.
Cạch! Cạch!
Tiếng gì thế nhỉ?- Ngừng suy nghĩ, tôi nhìn xung quanh. Và nhận ra âm thanh phát ra phía trên đầu mình.
Tức thì tôi ngước lên nhìn.
Và một nụ cười hiểm ác nở trên môi tôi.
Một thanh xà ngang đang đong đưa và chuẩn bị rớt xuống đất.
“Nếu thanh xà này đè nát Macberk ra thì sao nhỉ?” Tôi vừa nhìn thanh xà vừa nhìn gã béo đầy tội nghiệp “Sẽ thú vị lắm đây!”
Nghĩ thế, ngay khi thanh xà bắt đầu rơi, tôi đẩy hắn đến ngay điểm rơi của thanh xà. Vậy là tôi không cần tốn tí công sức nào, cái thanh gỗ vô tri vô giác kia sẽ giải quyết mọi chuyện hộ tôi. Thật đơn giản!
Phập!
Thanh gỗ xuyên thẳng vào họng Macberk. Gã kinh hoàng dùng hai tay giữ chặt nó lại và cố rút ra.
Vô ích, thanh gỗ khá to, dài và nặng cộng với lực rơi lại càng khó chống đỡ. Kết quả còn tồi tệ hơn là tên béo không cố giữ lấy nó.
Cây gỗ to hơn mồm gã, vì vậy miệng gã bắt đầu nứt. Kẽ nứt cứ chạy dài, chạy dài ra hai bên mang tai.
Khi đường nứt dừng lại, mồm Macberk rách toạc và nguyên hàm dưới của hắn đong đưa một cách lỏng lẻo.
Rồi rớt bịch xuống đất khi thanh xà đi vào sâu hơn trong miệng hắn.
Lúc này đây, cái bụng phệ của hắn giống như quả bóng nước căng tròn. Còn cây gỗ như cây kim đang lao thẳng vào quả bóng với tốc độ chóng mặt.
Khi thanh gỗ đâm xuyên qua người hắn từ đằng miệng, một tiếng nổ vang lên và cơ thể hắn tanh bành thành từng mảnh.
Máu văng tứ tung, khắp nhà kho không nơi nào không vấy máu.
Và tôi đứng ngay giữa biển máu hôi thối đó. Với bộ não tanh tưởi vẫn còn nóng hổi của Macberk trong tay.
Vẫn giữ nụ cười trên môi, tôi ném bộ óc bầy nhầy xuống đất. Và thanh xà một lần nữa lại giúp tôi làm phần còn lại. Đập bộ não nát bét. Như tương.
Trò chơi vờn mồi của tôi với Macberk đã kết thúc ngay tại căn nhà kho này.
Nhưng trò chơi giết chóc của tôi vẫn chưa chấm dứt.
Và đích nhắm tiếp theo của tôi là Joanna Millan.
Tôi phát ngấy lên với ả tiểu thư kênh kiệu ấy, ngay từ đầu tôi đã nghĩ: sau khi giải quyết xong hai gã đàn ông xấu xa kia, tôi sẽ cô ả nhà giàu đó câm miệng lại. Mãi mãi.
Trên đường đi đến phòng Joanna, tôi đã hình dung ra kế hoạch phải làm với cô ta.
Cô ta muốn mình trông xinh đẹp nhất ư? Cô ta muốn giữ mãi tuổi trẻ? Nếu vậy tôi sẽ cho cô ta chết trong hình hài đẹp nhất có thể. Nghĩ vậy, nở một nụ cười thâm hiểm, tôi bước nhanh hơn về phía căn phòng của Joanna.
“Em làm phiền chị một chút được không?” Tôi gõ cửa và thò đầu vào trong.
“Có chuyện gì vậy?” Joanna đang tô son, bèn dừng lại, nhìn tôi hỏi.
“Tiến sĩ Murray- chủ nhân ngôi nhà muốn bày tỏ lòng hiếu khách với chị, nên đã cho trang trí một phòng massage sang trọng cho chị…” Tôi cố nặn nụ cười tươi nhất có thể “…và nhờ em dắt chị tới đó”
“Nhưng không phải ông ta đã nói bây giờ ra ngoài rất nguy hiểm sao?” Cô ta nhìn tôi đầy nghi ngờ “Rất có thể tên giết người vẫn còn ở trong căn nhà này, cậu không sợ à?”
“Tất nhiên là sợ chứ!” Nụ cười của tôi chuyển sang mỉa mai “Nhưng có em đi với chị kia mà. Hai người thì hắn sẽ không dám làm gì đâu”
“Nhưng…” Một thoáng bối rối hiện trên mặt Joanna.
“Nhanh lên chị ơi! Nếu không nước sẽ nguội mất” Tôi đánh đòn khích tướng.
“Được rồi!” Joanna gật đầu và bước ra khỏi phòng “Đi nào”
Đúng là đồ ngốc. Cô ta sẽ phải hối hận vì tính cả tin của mình.
À! Mà có lẽ Joanna sẽ không còn cơ hội để mà hối hận nữa. Vì cô ta chẳng còn đường sống mà nghĩ tới chuyện đó đâu…
“Cậu nói căn phòng này à?” Joanna ngạc nhiên hỏi tôi khi đứng ngó quanh nơi mình đang đứng.
“Vâng!” Tôi gật đầu ngay.
“Nhưng ở đây đâu có mọi thứ mà cậu nói” Joanna nhìn tôi “Toàn những thứ kinh tởm treo khắp phòng thôi”
“Những thứ kinh tởm đó được gọi là vũ khí. Vũ khí tra tấn” Tôi giải thích.
“Tại sao những thứ đó lại có trong đây?” Cô ta hỏi và nhìn tôi đầy cảnh giác.
“Tại sao à?” Tôi nở nụ cười khinh bỉ “Vì đây là phòng tra tấn chứ sao”
“CÁI…”
Bốp!
Chưa kịp nói hết câu, Joanna đã nằm bất tỉnh trên sàn. Chỉ bằng một cú đập vào đầu.
Kế đến tôi vác cô ta lên bàn mổ, dùng những dụng cụ phẩu thuật có sẵn trên bàn cắt và lột lớp da mặt của Joanna ra.
“Ngươi tự hào về ngoại hình của mình lắm ư? Vậy thì…” Tôi vừa cười vừa thô bạo nắm lớp da vừa mới cắt giật mạnh ra. Nó đi kèm với một ít máu thịt của cơ thể nằm bất động trên bàn “…ngươi sẽ có dáng vẻ khủng khiếp nhất mà ngươi có nghĩ cũng không ra đâu”
Cứ thế, từng lớp da trên mặt cô ta bị tôi cắt nham nhở và ném xuống sàn. Từng lớp, từng lớp lần lượt rời khỏi gương mặt trước kia vốn rất xinh đẹp của cô ả.
Những mảnh da sáng màu thi nhau rơi xuống sàn như những giọt nước long lanh. Rơi xuống và vỡ tan vào bóng tối lạnh lẽo.
Và gương mặt Joanna giờ đây chỉ toàn một màu đỏ. Màu đỏ của máu và cơ chạy dọc cái hình thù mang hình dáng khuôn mặt, với vô số những vết chém ngang dọc.
Sau đó, tôi bỏ cô ta nằm bất tỉnh trên bàn và bước ra khỏi phòng.
Tôi chờ cho cô ta tỉnh dậy. Lúc ấy, trò chơi của tôi với Joanna sẽ tiếp tục, nó chỉ dừng lại cho đến khi cô ta mang hình thù kinh tởm nhất mới thôi.
Khi tôi nhìn thấy Joanna, cô ta không có vẻ gì là nhớ về người đã phá hủy gương mặt của mình. Cô ả túm chặt lấy tay tôi, run rẩy vì sợ hãi và không ngừng rên rĩ vì đau rát.
Còn tôi, tôi nắm chặt tay Joanna lúc này nghĩ rằng tôi muốn bảo vệ cô ả nhưng thực chất là tôi không muốn cô ta chạy trốn. Và thế là, tôi dẫn cô ta về lại căn phòng có trò chơi dở dang của bọn tôi. Căn phòng tra tấn.
“Tại…tại sao chúng ta lại…lại quay về…quay về căn phòng này…?” Joanna xiết chặt tay tôi, sợ hãi hỏi.
“À! Để nối lại gương mặt cho chị” Tôi đáp bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể “Vì thế, chị hãy nằm lên chiếc bàn kia đi, em sẽ nối lại giúp chị”
Ngay khi Joanna vừa đặt mình xuống, từ bốn góc bàn bật ra bốn cái vòng sắt và quấn chặt lấy tay chân cô ta. Nhanh đến mức cô ả không kịp trở tay.
“Cái…cái gì thế nà…y này?” Gương mặt đầy vẻ khiếp sợ của Joanna đi cùng giọng nói sửng sốt.
Tôi không trả lời, chỉ nhoẻn miệng cười độc ác.
Và từ từ tiến về phía chiếc bàn đựng toàn dụng cụ mổ đặt ngay bên cạnh bàn của Joanna.
“Sẽ không đau đớn lắm đâu” Vẫn giữ nụ cười trên môi, tôi cầm một cây kéo và một con dao lên.
Kế đến, tôi lại tiếp tục lột hết toàn bộ lớp da còn lại của Joanna, nhưng khác với lần trước, lần này cô ta hoàn toàn tỉnh táo để cảm nhận nỗi đau đớn tột cùng một cách chậm rãi.
Tiếng dao kéo vang lên loẹt xoẹt trộn lẫn với những tiếng kêu la, rên rĩ đầy đau đớn và khiếp đảm của Joanna. Đối với những người khác mà nói, đây có thể là hình ảnh thật kinh dị, nhưng với tôi nó lại là một bức tranh vô cùng hoàn mỹ.
Khi dừng tay lại nhìn ngắm tác phẩm của mình, tôi không khỏi đắc ý. Con người trước đây luôn tự hào về bản thân mình và luôn chăm chút giữ gìn nó, bây giờ chỉ còn lại một mớ thịt đỏ lòm mang hình dáng con người.
“Thấy hình hài mới của chính mình đẹp không Joanna?” Tôi cười với cô ta và đưa tấm gương ra cho cô ả nhìn thấy toàn bộ cơ thể mình.
Khi nhìn thấy, khuôn mặt đầy cơ của Joanna trở nên méo mó. Joanna đang sợ hãi. Sợ hãi chính cơ thể mình. Càng kinh hoàng bao nhiêu, bộ dạng của cô ta càng trở nên nhăn nhúm một cách kinh dị bấy nhiêu.
Nhìn thái độ của Joanna, tôi lại càng hả hê thêm. Tôi đứng lặng một bên nhìn cô ta đang bị cơn đau cùng sự khiếp đảm hành hạ một cách chậm chạp. Nếu đống thịt đang quằn quại trên bàn kia là tôi, thú thực tôi nghĩ chết còn nhẹ nhàng hơn bị như thế này nhiều.
Nhưng tôi vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn. Tôi muốn nhìn thấy Joanna đau đớn, thê thảm hơn thế này nữa.
Rồi tôi chăm chú quan sát những sợi dây chạy khắp người cô ta. Đó là những bó cơ mà chúng tạo thành cái gọi là cơ bắp và bên trong đó, tôi nhìn thấy rõ những khúc xương, cơ hoành chứa quả tim đang đập yếu ớt, tôi còn thấy cả các mạch máu đang vận chuyển máu cùng dây thần kinh màu xanh tím đang truyền tín hiệu về não của Joanna, để cô ta hiểu được cơn đau và hoàn cảnh hiện tại của mình. Cho cô ả biết được mình đang trong tình huống cực kỳ nguy hiểm để Joanna tìm đường mà chạy trốn. Nhưng thật đáng tiếc là giờ đây dù có muốn, cô ta cũng không thể thoát khỏi chỗ này. Cô ta sẽ không bao giờ dứt được cơn đau dai dẳng, một khi cô ả còn sống.
“Nếu như…” Tôi chống tay lên cằm nhìn vào cái cơ thể đỏ loét còn sống của Joanna và tự nói với chính mình “…những mạch máu này…bị vỡ ra thì sao nhỉ? Có lẽ đó sẽ là một cảnh tượng đẹp đây”
“Ư…Ư….” Joanna trợn ngược mắt, cố gắng gào thét nhưng không còn đủ sức. Tất cả âm thanh phát ra chỉ là những tiếng rên khe khẽ.
Nghĩ là làm, tôi cầm kéo bắt đầu cắt một bó cơ ở đùi gồm nhiều mạch máu và dây thần kinh bên trong.
Bụp!
Máu phun thành tia. Nhỏ nhưng mạnh. Giống như một cái vòi phun nước tí hon.
“Thú vị thật!” Tôi nhìn đăm đăm vào chỗ máu bắn ra một cách thích thú.
Bụp! Bụp! Bụp!
Cứ thế tôi cắt đứt tất cả những sợi dây tôi nhìn thấy. Máu chảy lênh láng. Chảy không ngừng.
Khắp người Joanna như một hồ nước khổng lồ đang phun ra những tia nước tí hon. À không, những tia máu đang phun ra từ bể máu khổng lồ Joanna. Chúng cứ phun mãi, phun mãi.
Thật là một bức tranh tuyệt đẹp! Còn tôi, đứng ngay giữa bức tranh và đang thưởng thức nét đẹp của nó trong nỗi sợ kinh hoàng và sự đau đớn tột cùng của nạn nhân.
Cho đến khi Joanna bị rút sạch máu. Chỉ còn lại cái xác khô. Cơ thể cô ta teo tóp lại, quắt queo như một cái cây héo vì thiếu nước.
Vậy là Joanna đã chết. Trò chơi của tôi với cô ta kết thúc.
“Ông chủ cần đôi mắt của cô ta” Gã hình nhân gỗ xuất hiện ngay sau lưng tôi và truyền lệnh của chủ nhân.
“Cứ lấy đi!” Tôi phẩy tay và ngồi xuống một cái ghế gần nhất.
Tôi chăm chú quan sát bốn tên hình nộm gỗ bưng Joanna lên giờ đây chỉ còn lại cái xác rỗng- sản phẩm còn sót lại của cô ta sau khi trải qua trò chơi của tôi. Chúng thảy cô ta vào chiếc quan tài chứa đầy gai bên trong và đóng sập lại.
Trong đầu tôi hình dung ra cảnh những chiếc gai lớn và nhọn hoắt đang đâm xuyên qua cái xác khô đó. Chúng sẽ ghim chặt cô ta vào đáy chiếc hòm. Nếu còn sống, hẳn Joanna sẽ đau đớn lắm đây, nhưng may cho cô ta là đã chết rồi.
Nghĩ tới đó, bất giác tôi mỉm cười. Cười vì mình đã giúp Joanna thoát được khỏi một sự đau đớn nữa. Hoặc cũng có thể cười vì mình đã hành hạ cô ta đến chết, vì thế bọn hình nhân kia không thể làm được cho nạn nhân sợ hãi như tôi đã làm chăng?
Sau khi khóa chặt cái quan tài lại, tên to con nhất trong bọn cầm dao, đâm mạnh vào hốc mắt Joanna và cạy hai con ngươi ra. Sau đó hắn bỏ vào chiếc hộp đen trên tay và bỏ đi. Ba tên còn lại lục đục đi sau hắn và cả bọn bước ra khỏi phòng tra tấn.
Còn lại một mình, tôi vẫn đang ngồi chống cằm trên ghế và chìm vào suy nghĩ “Ai sẽ là mục tiêu tiếp theo cho trò chơi của tôi đây?”
Cạch!
Tiếng động gì đó bất chợt vang lên. Khô khốc. Đột ngột.
“Ai đó?” Tôi liền quay ngoắt về phía phát ra tiếng động. Ngay chỗ cánh cửa ra vào.
Không có tiếng đáp lại, tôi cũng không nhìn thấy gì ngoài cánh cửa gỗ nặng nề đang để mở bung ra tự nãy giờ. Tôi đứng bật dậy và tiến về phía cánh cửa.
Đặt tay lên cánh cửa, tôi ló đầu nhìn ra bên ngoài. Không có gì ngoài hai dãy hành lang sâu ngun ngút đang bị bóng tối bao trùm.
Và rồi tôi thấy một thứ gì đó nổi bật trong đêm tối.
Một chiếc giày sandal màu vàng nằm trên nền đất. Tôi lập tức nhận ra ngay chủ nhân của nó, vì chiếc giày này quá quen thuộc với tôi rồi.
Lisa Herman- cô bạn thân của tôi. Giống như Nina vậy.
“Làm người không nên quá tò mò” Tôi bóp chặt chiếc giày “Xem ra mục tiêu tiếp theo đã xác định được rồi”
Nói rồi, tôi bước đi, hướng thẳng về phía phòng của Lisa.
Trò chơi chết chóc của tôi lại tiếp tục.
Và con mồi lần này của tôi chính là đứa bạn thân nhất của mình- Lisa Herman.
“Lisa, mở cửa đi Lisa” Tôi nhẹ nhàng gõ cửa phòng “Là tớ, Tony đây”
“Cậu…cậu…tại sa…o tại sao…” Tiếng Lisa run rẩy vang lên “…cậu lại giết…giết…Joan…Joanna?”
“Cậu nghĩ rằng tớ giết chị ấy ư?” Tôi tỏ ra bị tổn thương “Tại sao cậu lại nghĩ như vậy? Trông tớ giống kẻ giết người lắm sao?”
“Nhưng…nhưng chính tớ nhìn…thấy…nhìn thấy cậu…cậu ngồi nhìn…nhìn bọn hình…nhân…hình nhân tra…tra tấn Joan…na” Giọng Lisa vẫn chưa hết sợ hãi.
“Không phải như cậu thấy đâu” Tôi vờ giải thích “Tớ tính lao vào cứu Joanna, nhưng bọn chúng ép tớ ngồi đấy và dọa nếu tớ làm gì thì sẽ khử cả tớ và chị ấy. Nên tớ mới ngồi im và không làm gì cả…”
“…chứ tớ cũng rất muốn cứu chị ấy, nhưng tớ không thể. Cậu thấy rồi đấy, bọn chúng cao lớn và mạnh hơn cả hai bọn mình cộng lại, làm sao tớ có thể….” Tôi nói với giọng tự trách mình “…hơn nữa…hơn nữa tớ cũng sợ…chết…”
Kịch!
Của phòng Lisa bật mở và cô ấy đứng ở ngưỡng cửa nhìn tôi với vẻ mặt thông cảm.
“Thôi được, tớ hiểu mà” Lisa nắm lấy tay tôi “Nếu tớ là cậu tớ cũng thế thôi. Đừng sợ nữa, mọi chuyện ổn rồi, chúng ta sẽ ở bên nhau và tìm đường ra khỏi chỗ này…”
Ra khỏi chỗ này ư? Lisa nghĩ mình có thể còn sống mà ra khỏi đây một khi đã trở thành mục tiêu của tôi? Thật tôi không thể ngờ bạn mình lại là kẻ ngây thơ như thế đấy. Đến bây giờ Lisa vẫn không biết hoàn cảnh hiện tại của mình kia à?
À! Nhưng cô ta sẽ sớm biết thôi. Và cũng sẽ mau chóng nhận ra sai lầm vì đã mở cửa cho tôi vào.
“Nhưng mọi người đều đã….” Tôi cố kìm nén để không cười phá lên vì suy nghĩ ngu ngốc của Lisa “…cậu nghĩ tụi mình có thể khác…họ sao?”
“Tụi mình…nhất…nhất định sẽ sống sót…sống sót ra khỏi đây” Lisa quả quyết nhưng tôi vẫn nhận thấy nỗi sợ hãi trong câu nói ấy.
Phải! Chúng ta vẫn sẽ sống. Nhưng không bao lâu nữa đâu, nhất là với cậu Lisa à!
“Cậu nghĩ ai đã giết mọi người trong ngôi nhà này?” Tôi mở màn trò chơi của mình
“Tớ không…không biết” Lisa thú nhận “Nhưng rất có thể có kẻ nào đó đứng sau toàn bộ đám rối ở đây ra lệnh cho bọn chúng làm thế”
Thông minh đấy bạn của tôi. Nhưng bảo có người “ra lệnh cho bọn hình nhân làm thế” là sai rồi.
Kẻ giết mọi người ở đây là tôi và chả có ai ra lệnh cho tôi làm điều đó cả. Tôi làm đơn giản vì tôi muốn. Thế thôi!
“Cậu biết không Lisa?” Tôi với tay khóa cánh cửa lại thật nhanh và nhẹ “Tớ nghĩ tớ biết ai là người đã giết Joanna cùng mọi người đấy”
“Không phải bọn hình nhân sao?” Lisa quay lại và đã nhìn thấy hành động đóng cửa của tôi.
“Không. Bọn chúng đơn giản chỉ là một lũ rối vô tri vô giác, chỉ biết răm rắp làm theo lệnh mà thôi”
“Vậy…là…là ai ch…ứ?” Lisa đã bắt đầu cảnh giác kẻ đứng trước mặt mình. Cô ta đang lùi lại.
“Là tớ” Tôi nở nụ cười gian ác.
“Không thể nào!” Lisa hoàn toàn không tin tôi “Cậu không thể nào là tên độc ác như thế được. Đừng giỡn nữa Tony, cậu đi quá xa rồi đó”
“Cậu không tin” Vẫn nụ cười đó, tôi tiến gần về phía bạn mình.
“Dừng lại ngay! Tớ không thích kiểu đùa này, nó không vui tí nào cả và tớ cũng không thích gương mặt này của cậu”
“Nhưng rất tiếc, đó mới là bộ mặt thật của tớ” Dứt lời, tôi lao vào, dùng tay bóp chặt cổ Lisa.
“To…Tony…ư…ư…” Dùng hết sức chống cự, Lisa túm chặt hai tay tôi và cố đẩy chúng ra khỏi cổ cô ta. Mặt Lisa đỏ lên vì thiếu không khí và cô ta ráng thở khò khè một cách khó khăn “Cậu…cậu…”
Dù sao Lisa cũng là bạn tôi, còn là bạn thân nhất của tôi nữa. Có thể tôi sẽ cho Lisa chết nhẹ nhàng hơn những người khác, với điều kiện cô ta không giãy giụa.
“Thôi nào Lisa! Đừng kháng cự làm gì” Tôi kiên nhẫn khuyên nhủ bằng giọng nhẹ nhàng trước khi mất tự chủ “Cậu thấy những người kia chết như thế nào rồi đó. Vậy thì đừng chống cự, cậu sẽ được ra đi nhẹ nhàng hơn bọn họ nhiều. Tớ hứa đấy!”
“Kh…không…không…!!!” Lisa càng cố tìm cách thoát ra hơn, hai tay cô ta bấu chặt vào tay tôi, móng tay cắm sâu vào da thịt tôi. Đau buốt.
“Á!” Tôi vội buông tay khỏi cổ Lisa, dùng tay xoa vết đỏ và nhìn chăm chú vào nó.
Lisa cắn tôi. Dấu răng của cô ta còn hằn rõ trên cánh tay của Tony này.
“Hộc! Hộc!” Trong khi tôi nhìn đăm đăm vào vết thương, Lisa gập người xuống thở và cố gắng hít càng nhiều không khí càng tốt.
Lisa đã làm tôi tức giận. Cô ta dám cắn tôi trong khi tôi cố cho cô ta một cái chết êm ả hơn tất cả mọi người.
“Mày dám cắn tao à?” Cơn giận bùng nổ khỏi đầu như một quả bom, tôi hoàn toàn mất tự chủ.
Tôi lao tới chỗ Lisa. Nhanh như một cơn bão.
Còn Lisa dường như đang tìm đường chạy trốn. Cô ta chạy đến cánh cửa ra vào ngay sau lưng tôi.
Lisa chạy nhanh hơn tôi, cô ta có thể có hi vọng thoát. Nhưng với điều kiện cánh cửa không bị khóa lại kia.
Rất nhanh, tôi xuất hiện ngay sau lưng Lisa lúc này đang lay hoay mở khóa. Và thật nhanh tôi đập bình hoa vào đầu nhỏ bạn thân nhất trước khi Lisa kịp quay lại.
Bốp!
Đầu Lisa đập mạnh vào cánh cửa. Rồi ngất xỉu.
“Người ta luôn bảo phải bình tĩnh mới làm được mọi chuyện, bạn thân mến ạ!” Ngồi nhìn Lisa nằm bất động, tôi nở một nụ cười khinh bỉ và đưa tay vặn nhẹ ổ khóa. Cánh cửa bật mở một cách dễ dàng, vậy mà khi nãy cô bạn của tôi xoay xở mãi mà không ra.
Trò chơi của tôi sẽ tiếp tục, ngay khi Lisa tỉnh dậy và nhận ra mình đang ở đâu.
Tôi không còn ý định cho Lisa chết một cách nhẹ nhàng nữa, cho dù cô ta có là bạn thân nhất của tôi. Tôi sẽ cho Lisa một cái chết quằn quại và đau đớn vì đã làm tôi nổi điên.
“Thấy thế nào Lisa?” Tôi ngồi trên ghế chống tay nhìn Lisa đang cục cựa rất khó khăn trong bồn nước đá “Dễ chịu chứ hả?”
“To…Tony tại…tại sao cậu…cậu…” Đôi mắt màu xanh của Lisa trợn lên nhìn thẳng vào tôi và trong ánh mắt đó tôi nhận ra nỗi sợ hãi. Tất nhiên là cả sự tức giận nữa “cậu lại…lại…”
“…giết hết tất cả mọi người chứ gì?” Tôi nối tiếp câu nói không thể hoàn chỉnh vì cơn lạnh thấu xương do nước đá mang lại của Lisa “Đơn giản vì tớ thích làm thế. Chỉ có vậy thôi”
“Tony…trước kia…trước kia đâu…đâu có như…như thế…” Lạnh đến nỗi bồn tắm của Lisa bốc khói, môi cô ta tím tái lại và run không ngừng, nhưng Lisa vẫn cố gắng nói điều cần nói “Ngươi…ngươi là ai…ai?”
“Thật đáng thương cho cậu Lisa ạ! Tớ vẫn là Tony của trước kia…” Tôi cười thương hại cô ta “…chỉ là cậu không có cơ hội nhìn thấy khía cạnh này của tớ trước kia thôi…”
“….” Lisa muốn nói điều gì đó nhưng không sao thốt nên lời.
“Có nhớ cô bạn gái Nina tớ từng kể cậu nghe không?” Tôi không cho Lisa cơ hội lên tiếng “Người đã biến mất khi tớ còn nhỏ ấy. Sự thật là chính tay tớ đã giết Nina đấy”
Nói tới đó, tôi cười phá lên. Cười như một kẻ điên. Còn Lisa chỉ trợn mắt nhìn tôi không thốt được lời nào.
“Cậu chắc đang thắc mắc tại sao tớ làm thế chứ gì? Tớ giết Nina vì cô ta phản bội tớ và làm tớ phát điên…” Tôi nhìn Lisa bằng ánh mắt độc ác, ánh mắt như muốn băm vằm đứa bạn thân nhất của mình ra thành từng mảnh nhỏ “…giống như cậu vậy Lisa ạ. Tớ đã định để hai người bọn cậu chết một cách êm đềm nhất, nhưng cả hai đều cự tuyệt…”
“…vì vậy, Lisa cậu sẽ chết một cách đau đớn nhất mà cậu biết…” Tôi đứng dậy, chộp lấy cái cưa tay rồi bước tới chỗ Lisa “…sẳn sàng tham gia trò chơi chưa bạn của tôi?”
“Ư…ư…cậ…cậu…” Lisa cực kì hoảng hốt, cô ta rất muốn chạy trốn khỏi nơi kinh dị này. Chạy trốn khỏi tôi. Nhưng tiếc thay nước đá đã đập tan mong muốn ấy.
“Đừn…đừng, đừng mà To…Tony…tớ…tớ…” Gương mặt Lisa lộ rõ nỗi tuyệt vọng “…làm ơn đừ…ng đừng làm thế…làm thế…”
Tôi không đáp lại. Ngó lơ lời van xin cầu khẩn của Lisa, tôi bình thản ngồi xuống nền nhà có dòng nước lạnh buốt chảy lênh láng. Và bắt đầu cưa bụng của Lisa làm hai phần.
“Ư…Ư…!!” Nước đá đã hút hết năng lượng của Lisa. Cô ta không thể cử động, không thể chống cự và không thể nói. Lisa cố thét lên đau đớn, nhưng tất cả những gì phát ra chỉ là tiếng rên khe khẽ.
Xoẹt! Xoẹt!
Máu văng tứ tung. Khắp người tôi không nơi nào không bị vấy bẩn bởi vết máu tươi. Đỏ và tanh nồng.
Tôi lạnh lùng cưa đứt cánh tay đang cố hết sức níu tay tôi lại, rồi tôi cầm cánh tay bị chặt của Lisa ném mạnh xuống sàn nhà. Bàn tay tím tái lại và vẫn còn co giật liên hồi.
Sau đó, tôi tiếp tục quay lại với công việc dang dở. Bụng Lisa đã hở ra một khoảng lớn, lớn đến nỗi tôi nhìn thấy cả ruột gan Lisa đang thòi cả ra ngoài.
“Thật vướng víu” Làu bàu, tôi thò tay giựt phắt cái mớ lòng thòng đó ra và quăng xuống sàn một cách thô bạo. Và tiếp tục cưa.
Cưa cho đến khi bụng Lisa đứt làm đôi.
Lúc này đây, gương mặt Lisa trắng bệch, vặn xoắn lại vì khiếp đảm. Máu trào ra từ miệng và từ hai con mắt trợn ngược như sắp rơi ra ngoài của Lisa.
Tuy Lisa đã tắt thở từ lâu rồi, nhưng đôi mắt cô ta vẫn nhìn chòng chọc vào tôi với đầy vẻ căm hận. Tôi biết Lisa hận vì tôi đã giết mọi người, Lisa hận tôi vì đã giết cô ta. Nhưng tận sâu trong đôi mắt vô hồn đó vẫn phảng phất nét đau thương, Lisa đau xót cho đứa bạn thân nhất của mình đã lầm đường lạc lối.
Tôi không cần Lisa thương hại, tôi không cần bất cứ ai thương hại tôi cả. Tôi không làm gì sai, tôi không lầm đường lạc lối như cô ta nghĩ, tôi làm vì bản thân tôi muốn mà thôi.
Thái độ khi chết đi của cô ta làm tôi phát ốm. Tôi căm ghét gương mặt này của Lisa. Cơn tức giận của tôi không những không hạ đi khi Lisa chết mà trái lại còn tăng lên vùn vụt như bão tố.
Khi cơn giận đã chiếm ngự thân xác, tôi bắt đầu cưa đứt từng tay chân của đứa bạn thân nhất ra. Rồi lại tiếp tục cưa mỗi cái làm ba khúc. Chưa hả giận, tôi cắt luôn đầu của Lisa ra và để khỏi nhìn thấy vẻ mặt nhìn phát buồn nôn của cô ta, tôi moi hai con mắt ra và bóp nát nó. Nhìn thấy gương mặt trắng bệch như tờ giấy có hai lỗ đen mà trước đó là hai con mắt của Lisa, trông cô ta không khác gì một con búp bê phế thải hư hỏng, sự tức giận trong tôi nguôi dần.
Tôi đứng bất động nhìn vào bồn tắm, nước trong bồn lúc này đã bị nhuộm đỏ. Và từng phần cơ thể rời rạc của Lisa nổi lềnh bềnh trên bể máu.
Máu chảy lênh láng ra sàn nhà. Máu thấm vào đôi giày tôi đang mang.
Bốn bức tường dính đầy máu. Giống như khắp người tôi đều bị vấy máu. Máu của đứa bạn thân nhất của tôi mà giờ đây nó đã trở thành một cái xác chết không toàn vẹn.
Nhìn đăm đăm vào cái đầu mất đi đôi mắt đang trôi nổi trong bồn tắm, tôi mỉm cười. Lạnh lùng. Tàn bạo.
Lisa là nạn nhân cuối cùng của tôi.
Trò chơi vờn mồi của tôi đã kết thúc…