The red room - Chương 6
CHAPTER 6: BLOOD AND TEAR (Máu Và Nước Mắt)
Đèn đóm tắt phụt. Xung quanh trở nên tối đen. Phải mất một lúc sau tôi mới nhận ra mình đang đứng ở đâu.
Căn phòng bỏ trống có một bức tường bị đập phá.
Căn phòng hòa nhạc sang trọng biến mất.
Xác người nằm ngổn ngang trên sàn cũng biến mất.
Kẻ sát nhân vừa mới đứng trước mặt tôi cũng tan biến, chẳng để lại dấu vết gì.
Chỉ còn cây đàn piano màu đen cùng tôi đứng trở trọi trong phòng.
Cây đàn chứa thi thể của Nina.
Tôi đứng lặng lẽ bên cạnh xác bạn tôi, giờ đây đã hóa ra bộ xương trắng.
Tôi ôm chặt cái đầu lâu vào lòng, nước mắt thi nhau nhỏ giọt lên hộp sọ nhỏ bé “Tớ…tớ xin lỗi…cậu, Nina. Tớ không…thể cứu được…cậu”
Ngay lúc đó tôi hiểu ra mọi chuyện. Nina đã chết từ lâu rồi, tất cả những gì tôi nhìn thấy chỉ là kí ức còn sót lại của bạn tôi. Cô ấy muốn cho tôi nghe lời xin lỗi và cả gương mặt tên giết người nữa.
Nhưng tiếc thay…tôi lại không thể nhìn thấy.
“Mình nên ra khỏi đây thôi” Tôi vội vã chui qua lỗ hổng của bức tường để ra ngoài. Nếu không, tôi sẽ không thể chịu đựng nổi mất.
“Quay lại nhiệm vụ của mình thôi” Tôi bước nhanh và nghiến chặt răng “Sau đó mình nhất định sẽ tìm ra kẻ độc ác đó và bắt hắn trả giá”
Lúc đầu, tôi thật sự sợ hắn. Sợ hắn bắt được tôi. Sợ hắn sẽ giết tôi giống như đã làm với những người khác. Nhưng giờ đây, tôi chỉ thấy căm thù hắn ta vì đã giết người, đã giết bạn tôi. Làm tôi mất đi người quan trọng. Nghĩ thế tôi cắm đầu chạy thật nhanh, chạy mà chẳng biết phải chạy đi đâu.
Bốp!
“Oái!” Tôi va mạnh vào người nào đó đang đi ngược lại và té xuống sàn
“Chúa ơi! Đau quá!” Tôi lấy tay xoa đầu và lồm cồm bò dậy, nhìn vào người đang ngồi bệt dưới đất trước mặt mình.
Joanna Millan!
May quá! Joanna còn sống- Tôi nghĩ và bước tới đỡ cô ấy dậy “Em xin lỗi, em không cố ý. Chị không sao chứ?”
“Ư…ư! Đau…Mặt tôi…” Joanna không trả lời câu hỏi của tôi mà vẫn ngồi bệt với hai tay ôm lấy mặt và rên ư ử.
“Chị bị gì vậy? Đau ở đâu sao ạ?” Tôi lo lắng cúi xuống gần hơn hỏi thăm. Không lẽ cú tông khi nãy mạnh đến thế sao?
Joanna ngẩng mặt lên nhìn kẻ vừa hỏi mình.
“AAAAA!!!!!” Còn tôi thì rú lên và lùi ra xa.
Thật kinh khủng! Gương mặt Joanna. Gương mặt từng rất xinh đẹp, giờ đây chỉ còn lại những bó cơ chằng chịt đan chéo cùng mạch máu. Chỉ còn chừa hai lỗ trống để đặt hai con mắt cùng một cái miệng.
Toàn bộ da trên mặt Joanna đều bị lột sạch.
“Cứu…cứu tôi với! Mặt tôi…mặt tôi đau…đau lắm” Cô ta rên rĩ và lết tới chỗ tôi.
“A…ai đã là…m làm chị ra…ra thế…này?” Khó khăn lắm tôi mới mở miệng được.
“Tôi không…nhớ. Tôi chỉ biết là mình tỉnh dậy…sau một giấc ngủ rất dài và tôi cảm…thấy mặt tôi đau rát còn…căn phòng riêng của tôi thì biến mất” Gương mặt Joanna nhăn nhúm lại vì đau đớn.
“Chị…chị thức dậy ở căn phòng…nào?” Tôi đã quen với bộ mặt kinh dị này của Joanna nên bớt sợ hẳn. Thay vào đó tôi lại thấy cô ta đáng thương hơn dù trước đây tôi cũng không ưa Joanna mấy.
“Không…không biết. Trong đó toàn những…món đồ kì lạ và nằm ở met…trong những căn phòng của…xưởng chế tạo búp bê”
“Chúng ta phải đi tới đó xem có dấu vết gì của kẻ đã khiến chị ra thế này không” Tôi đưa tay đỡ lấy Joanna,tuy đã quen với gương mặt đó nhưng thú thật phải chạm vào thì…
Tôi nắm tay Joanna và theo những chỉ dẫn của cô ta, chúng tôi chạy tới một căn phòng trong số những căn phòng bao quanh khu chế tạo búp bê.
Hai người bọn tôi đứng ngẩn ra trước căn phòng một lúc lâu.
Căn phòng này…rất lạ.
Tôi chưa từng vào trong này bao giờ.
Nó là một trong những căn phòng bị khóa kín mà vị tiến sĩ đã nói khi dẫn chúng tôi đi tham quan.
Nhưng giờ đây…ổ khóa đã bị ai đó bẻ cong. Cánh cửa đang khép hờ đầy mờ ám.
Tim tôi bỗng dộng ình ình trong lồng ngực. Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn sắp xảy ra.
Căn phòng này làm tôi rợn cả người.
Tôi…không muốn vào.
“Ư…ư…Đau…Đau quá!” Joanna đứng cạnh tôi liên tục rên rĩ không ngừng. Không thể trách cô ta được nếu bạn cũng bị lột hết da mặt như vậy.
Phải vào thôi- Tôi tự nói với mình dù không chắc chắn lắm- Có thể trong đó có gì giúp cho Joanna và cho cả cái mình tìm kiếm thì sao.
Trước đây tôi luôn tự hỏi làm cách nào để vào được bên trong những căn phòng khóa kín nằm khắp tòa lâu đài. Bây giờ nó đã mở sẵn thì dù muốn hay không, tôi vẫn phải đi vào.
Đúng vậy! Biết đâu nó có manh mối về căn phòng màu đỏ. Một chiếc chìa khóa để mở căn phòng tôi đang tìm chẳng hạn?- Tất nhiên tôi thừa biết sẽ không thể có chuyện dễ dàng như thế, tuy nhiên đó cũng là cách tự an ủi bản thân có hiệu quả đấy chứ.
Sau khi nghĩ như vậy, tôi dần bình tĩnh lại. Nắm tay Joanna, tôi mở cửa và bước vào.
Tôi đứng chết sững giữa căn phòng.
Cơn sợ hãi vừa tạm lắng giờ lại bùng lên. Mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Tim tôi đập to đến nỗi khiến tôi ù cả tai.
Trong đầu tôi, lý trí liên tục gào thét: Ra khỏi chỗ này mau. Nơi này rất nguy hiểm.
Đúng vậy, nơi này rất đáng sợ. Thật sự đáng sợ.
Xung quanh tôi toàn những vật dụng ghê rợn. Có cái ghế sắt bị rỉ sét cắm đầy dây điện, có cái hộp mang hình dáng cái hòm chứa đầy gai nhọn đang mở toang ra, có hồ nước nhỏ nhưng sâu thăm thẳm và nước đen ngòm chứa đầy nước đá, có máy nghiền nhỏ, có lò nung, có dây trói có độ kéo dãn tốt cùng cái roi bằng da rắn móc bên cạnh, có cả bốn cái cọc nhọn hoắt…
Đây không phải lần đầu tôi nhìn thấy những cái này. Tôi đã từng thấy chúng trong sách. Một trong những quyển sách viết về lịch sử của người cổ xưa.
Những đồ vật này dùng để tiến hành việc tra tấn, hành hạ con người.
Và căn phòng chứa những thứ như thế được gọi là phòng tra tấn.
Tại…tại sao lại có căn phòng như thế này trong tòa lâu đài?- Ý nghĩ đó nhấp nháy trong đầu khi tôi sợ điếng người lúc nhìn thấy những cây rìu to lớn vẫn còn dính máu dù đã khô.
Đừng nhìn…đừng nhìn nữa- Tôi thu hết can đảm ra lệnh cho bản thân. Vì tôi biết, nếu cứ đứng nhìn những công cụ ghê rợn kia một là tôi sẽ xỉu, hai là tôi sẽ bỏ chạy. Như vậy, công sức nãy giờ sẽ đổ hết xuống biển
Khi đã thôi không nhìn vào những vật dụng tra tấn nằm rải rác khắp phòng, tôi lại để ý xuống mặt đất. Dường như tôi đang tìm kiếm gì đó mà ngay cả tôi cũng không rõ.
Có thứ gì đó đập vào mắt tôi. Thứ gì đó rất lạ. Nằm ngay dưới đất cạnh chiếc bàn đựng toàn những chai lọ chứa chất lỏng đủ màu bên trong đang bốc khói. Tôi bước tới gần hơn để nhìn cho rõ.
Những mảnh vụn. Những mảnh vụn của cái gì đó mà tôi vẫn chưa nhận ra. Chỉ có điều chúng nổi bật trên nền đá lạnh lẽo của hầm ngục u ám này.
Vẫn chẳng nhận ra chúng là cái gì. Dù tôi đã dí mắt sát mức có thể và tôi cũng không bị cận. Thế là tôi cầm chúng lên, vò nhẹ trong tay.
Tim tôi đập hụt một nhịp. Mắt trái tôi co giật.
Khi tôi nhận ra chúng là gì.
Da mặt của Joanna!
Thật tàn nhẫn! Kẻ nào đó đã lột toàn bộ da mặt cô ta ra và vất ở đây- Tôi run rẩy nhìn từng mảng, từng mảng da trắng bóc nằm lúc nhúc trong tay mình.
Rồi bỗng dưng tôi thở hắt ra. Có lẽ để xua tan nỗi sợ hãi trong lòng.
Một hành động dại dột mà tôi không tài nào cứu vãn được.
Toàn bộ những miếng da bay tứ tung và rơi xuống đất.
“Ư…Ư…” Tiếng Joanna sau lưng tôi rên rĩ.
“Joanna…đợi em một chút. Em đã tìm thấy da mặt của…chị, sau khi nhặt lại hết…hết chúng ta sẽ tìm cách…dán lại cho chị” Tôi cuống quít nhặt lại những mảng da nằm rải rác trên nền đá.
Một mảnh, ba mảnh, sáu mảnh… Có bao nhiêu tất cả nhỉ?
Bảy, tám…
“Ư…Ư…!” Joanna lại tiếp tục rên rĩ không ngừng.
“Chờ…chờ em. Sắp xong…rồi” Tôi nhanh tay hơn và cầu mong Joanna đừng hối thúc mình như vậy nữa.
Mười một, mười hai mảnh. Xong rồi! Có thế chứ!
“Xong rồi đây chị Joanna! Chúng ta sẽ…” Tôi chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì khi quay lại nhìn Joanna, mắt tôi mở to đầy khiếp đảm, da chuyển sang màu trắng nhợt, tim đập như muốn bắn ra ngoài. Tay tôi buông thõng xuống, toàn bộ những thứ nằm trong đó rơi lả tả xuống đất.
Nhưng tôi chẳng buồn nhặt lên. Cơ thể tôi trở nên cứng đờ, nó không chịu hoạt động theo ý muốn của chủ nhân nó nữa.
Vì khung cảnh trước mặt tôi rất khủng khiếp.
Ngoài tôi và Joanna, còn có người khác trong hầm ngục này.
Khô…không phải người. Đúng hơn đó là thứ…thứ mang hình người.
Những cơ thể bằng gỗ cao to, không có mắt mũi, cũng không có miệng.
Chúng chính là lũ hình nhân độc ác tôi đã nhìn thấy ở phòng của tay giám đốc Thomas. Nhưng lúc đó chúng chỉ có ba.
Giờ đây…trước mắt tôi…những sáu tên.
Bốn trong sáu tên đặt Joanna nằm lên bàn mổ, khóa chặt tay chân cô ta. Bọn chúng đứng xung quanh và mỗi tên đều cằm sẵn dao kéo trên tay.
Và trước khi tôi kịp nhận ra, hai tên còn lại túm lấy tôi và ném vào tường. Ngay khi đầu tôi va vào tường đánh bốp một tiếng, ngay khi mắt tôi nổ đom đóm, hai tên đó đã chụp lấy tay tôi và giữ chặt tôi vào tường.
“Bọn ngươi…bọn ngươi muốn làm…làm gì Joanna?” Tôi sợ hãi nhìn bọn hình nhân đang giam giữ mình mặc dù mắt tôi vẫn còn hoa lên.
Không trả lời.
“Trả lời ta đi! Ta đang hỏi bọn ngươi đó” Tôi tức giận hét lên.
Vẫn không có tiếng đáp lại. Tất cả chỉ là hai bộ mặt bằng gỗ nhẵn thín lạnh lùng nhìn lại tôi.
“Các…các người…AAAAAA!!!!!!!” Tiếng thét của Joanna cắt ngang câu nói của tôi. Tôi vội nhìn về phía cô ta.
Giá như tôi không nhìn thì hơn. Vì tôi đã sớm biết Joanna rồi cũng sẽ có kết thúc bi thảm như Macberk hay Thomas nếu gặp lũ này. Những gì diễn ra trước mắt tôi thật sự rất kinh khủng, tôi thà là ngất hay chết đi còn hơn phải nhìn thấy những thứ đó.
Nhưng không hiểu sao mắt tôi cứ dán chặt vào đó. Không tài nào dứt ra được.
Một tên banh họng Joanna ra, dùng kiềm bẻ hết răng của cô ta. Một tên lấy kéo cắt lưỡi. Hai tên kia từ từ lột lớp da còn lại trên người Joanna, từng mảng, từng mảng da trắng toát nhuộm máu thi nhau rơi xuống đất.
Joanna không giãy giụa, cũng chẳng kêu la. Cơn đau hành hạ cô ta còn ghê gớm hơn cả cái chết, tôi nhận ra điều đó qua những hàng nước mắt đang tuôn ra như suối từ đôi mắt xanh ngọc trợn ngược sắp lồi ra.
Tôi cũng không khá hơn là mấy. Khung cảnh trước mắt thật kinh hoàng. Kinh hoàng đến nỗi tôi không thốt nên lời.
Lũ hình nhân cứ tiếp tục dùng dao xẻ từng miếng da và dùng nhíp gắp ra.
Tiếng dao vang lên lách cách xen lẫn những mảnh da đang rơi xuống ngày một nhiều.
Công việc đó dường như không bao giờ kết thúc.
Chúng lột. Lột mãi…
Và khi chúng bỏ dụng cụ xuống, cơ thể Joanna chỉ còn những bó cơ chồng chéo lên nhau. Qua nước mắt của sự sợ hãi, tôi nhìn thấy những dây thần kinh xanh đỏ mọc rễ bám chặt từng cơ bắp của Joanna. Và thấy cả…dòng máu đỏ tươi chạy xuyên suốt khắp cơ thể cô ta thông qua những mạch máu.
Không khác gì mô hình con người trong phòng thí nghiệm khoa học ở trường. Chỉ có điều đó là hình nộm.
Còn đây là người thật.
Hơn nữa còn là người khi nãy mới đi cùng tôi.
Chưa đủ dã man, bọn hình nhân không dừng lại ở đó. Chúng còn lấy kiềm cắt bung những mạch máu đang nổi cộm lên. Máu tươi phun thành từng tia vọt ra khỏi người Joanna. Giờ đây trông cô ta không khác gì một hồ nước khổng lồ đang phun nước hay gặp ở công viên. Chỉ khác một chỗ, đây không phải là nước. Mà là máu.
Joanna há hốc mồm, tôi biết cô ta đang cố kêu nhưng không thành tiếng. Đôi mắt hằn sâu nỗi khiếp đảm trợn lên nhìn về phía tôi.
Tôi chỉ biết đưa mắt nhìn lại.
Tôi còn có thể làm gì khác nữa đây trong khi hai gã hình nộm đang trói chặt tay mình?
Tim tôi đau nhói.
Không phải vì cảnh tượng trước mắt.
Không phải vì sợ hãi.
Cũng không phải vì nghĩ mình sẽ là người tiếp theo.
Hình ảnh cái chết của Macberk, rồi Thomas, Nina lần lượt lướt qua trước mắt tôi. Bây giờ lại đến Joanna.
Họ đã làm gì mà phải chết một cách bi thảm như thế?
Bóng đen sát nhân đứng đằng sau mọi chuyện tại sao cứ phải giết hết tất cả những người ở đây mới vừa lòng?
Và tại sao hắn cứ bắt tôi phải là người chứng kiến cái chết của họ mới được chứ?
Tôi đã làm theo đúng ý hắn. Tôi đã đứng nhìn họ chết đầy bất lực và sợ hãi. Chắc hẳn giờ đây hắn đang ở một nơi nào đó trong căn nhà này với vẻ mặt ngạo nghễ và nụ cười đắc thắng khi nhìn thấy khung cảnh ở đây.
Nghĩ tới đó, tôi thật không cam tâm.
Tôi không muốn đứng nhìn người khác chết mà không làm gì như trước nữa. Ít ra tôi cũng phải làm gì đó, bất cứ cái gì để đưa Joanna thoát khỏi cái lũ quái dị kia. Nhưng làm gì bây giờ, khi mà hai tay tôi đều bị trói chặt và…
Khoan đã! Chân tôi vẫn được tự do…Vậy là tôi vẫn có cơ hội…
“Thả ta ra bọn khốn! Thả ra!” Tôi hét và ra sức vặn xoáy tay hòng thoát khỏi hai gọng kìm ở hai bên.
“Buông r…Á!” Càng la hét, chúng càng thít chặt tay hơn thay vì nới lỏng ra. Tệ hơn nữa, bàn tay thô nhám xù xì của chúng như có gai nhọn đâm xuyên qua tay tôi. Máu bắt đầu chảy từ bàn tay xuống cánh tay. Đau buốt.
Chỉ một chút nữa thôi- Tôi căn răng chịu đau và lẩm nhẩm trong đầu. Chân tôi giờ đây không đá tới chúng, tôi phải làm gì đó cho chúng nhích tới gần hơn nữa mới được.
“Buông bàn tay dơ bẩn của các người ra ngay” Tôi lấy hết sức giật mạnh tay ra. Cổ tay tôi bắt đầu mất cảm giác trong khi máu cứ nhỏ giọt không ngừng.
Có lẽ vì thái độ lì lợm của tôi, cả hai tên nhích lại để tìm cách khóa tay tôi chặt hơn. Cơ hội đã đến.
Không để lỡ, tôi co chân đạp ngay bụng bọn chúng, có hiệu quả, chúng ngã lăn xuống đất. Sau khi hai tay được tự do, tôi chụp lấy cây rìu cổ nặng chịch và giáng cho mỗi đứa một nhát vào đầu. Rồi lao đến chỗ bốn tên đang đứng bao quanh Joanna.
“Tránh xa chị ấy ra! Không được đụng vào Joanna” Tôi la lên và dùng rìu xô bọn hình nhân ra.
“Đi thôi Joanna! Me sẽ đưa chị tránh xa chỗ này” Tôi liền quăng cây rìu và lao tới thân xác tả tơi đầy máu nằm bất động của Joanna. Không chần chừ thêm một giây nào nữa, tôi vác thân hình mất toàn bộ lớp da trên vai, thật may vì tôi vẫn nghe được tiếng tim cô ta đạp dù khá yếu ớt. Điều đó cũng không khó lí giải vì máu của Joanna gần như đã bị rút sạch.
“Ra khỏi chỗ này thôi Joanna!” Thật sự rất khó di chuyển khi đang vác theo một người theo trong khi cổ tay bị thương mà Joanna hầu như không thể nhúc nhích được.
“Bỏ cô ta xuống” Sao mà tôi ghét cái giọng cao vút the thé này quá đi mất. Nghe mà muốn nổi điên lên “Không được đưa cô ta đi”
Hả? Mà khoan! Không phải tôi đã chém những nhát chí mạng vào đầu mỗi đứa sao? Sao giờ đây chúng vẫn cử động được? Cả nói được nữa?- Tôi sợ hãi quay đầu ra sau.
Và hét lên.
Những hình nhân nhẵn thín ban đầu đã ghê tởm rồi, giờ đây kẻ thì mang cái đầu bị bửa đôi, kẻ thì làm rớt cả đầu của mình xuống đất, lăn lông lốc như một trái banh. Vậy mà tất cả bọn chúng chẳng hề hấn gì và đang bước đến chỗ bọn tôi để cướp lại Joanna. Trông chúng giống hệt những cỗ máy ghê tởm.
“Không! Không thể nào! Không thể!” Dù có cố sức thế nào đi nữa, một mình tôi cũng không thể chống lại sáu tên hình nhân không biết đau đớn là gì đó. Chẳng mấy chốc chúng đuổi kịp và thật dễ dàng chúng giật Joanna khỏi tay tôi. Rồi hai trong số đó lôi tôi trở lại chỗ giam cầm cũ.
Thế là hết! Dù có cố gắng đi nữa, tôi cũng chẳng thể chống lại kế hoạch man rợ của tên sát nhân giấu mặt.
Bốp! Một trong hai tên có nhiệm vụ canh gác liền thoi cho tôi một cú đấm như trời giáng. Máu trào cả ra mồm, còn tôi thì choáng váng cả mặt mày.
“Mày làm gì đấy?” Đứa còn lại hỏi bằng cái giọng the thé đáng ghét.
“Tao không chịu đựng được thằng nhóc này. Giết quách nó đi cho yên chuyện” Kẻ vừa thoi tôi nóng nảy đáp lại.
“Không được” Tên kia cảnh báo “Ông chủ ra lệnh không được giết thằng nhóc này, mày biết hình phạt cho kẻ trái ý ông ta rồi đấy”
Gã hình nhân không nói gì, thay vào đó là những tiếng gầm gừ đầy bực tức. Tôi biết gã rất căm ghét và chỉ muốn giết tôi ngay lập tức. Tôi cũng vậy.
Nhưng tôi không bận tâm đến gã nữa, câu nói của tên kia đáng chú ý hơn: Ông chủ ra lệnh không được giết thằng nhóc đó.
Tại sao lại không giết mình?
Tên sát nhân máu lạnh đó đang có âm mưu gì chứ?
Hắn ta muốn gì ở tôi?
Hàng loạt câu hỏi chất chồng trong đầu tôi cần tôi giải đáp, chúng làm tôi quên bẵng đi mình đang bị nhốt. Nhưng lâp tức tôi trở lại với hiện thực khi bọn chúng đang định làm gì đó với Joanna. Ngay trước mắt tôi.
Bốn tên hình nhân bưng cái xác không còn chút sức sống nào của Joanna tới cái quan tài hình người dựng đứng ở góc tường, cái mà tôi đã thấy trước đó. Nói cái hòm là đúng theo cả nghĩa đen, bên trong hoàn toàn không hề có chút ánh sáng nào, ngoại trừ cái khe hở duy nhất để nhìn thấy đôi mắt.
Nhưng còn có thứ đáng sợ hơn bóng tối. Bên trong chiếc hòm toàn gai nhọn.
Những chiếc gai nhọn to như đầu mũi tên. Và sắc như dao cạo.
“Đừng dừng lại! Ta xin các người làm ơn dừng lại đi…” Tôi van xin trong nỗi tuyệt vọng, khung cảnh trước mắt tôi chợt nhòe đi vì nước mắt chực trào xuống.
Tôi còn biết làm gì nữa đây?
Phớt lờ lời van xin của tôi, bọn hình nhân lạnh lùng tống cơ thể đáng thương bầm dập của Joanna vào chiếc quan tài rồi đóng sập cửa lại.
Tôi muốn thét lên, thét lên xót thương cho Joanna. Nhưng không thể. Tôi đứng chết lặng nhìn chằm chằm cái hòm và nước mắt rơi xuống đất ngày một nhiều.
Tôi biết bị hành hạ như vậy là quá đau đớn rồi, nhưng bị hàng ngàn gai nhọn đâm xuyên qua người còn khủng khiếp hơn nỗi đau nãy giờ gấp ngàn lần. Nhưng không hề có tiếng Joanna la hét, rú lên vì đau đớn.
Không gian im ắng bao trùm căn hầm. Im ắng đầy chết chóc đến rợn người. Tôi chỉ nghe được tiếng tim mình đập liên hồi.
Tôi nghe được cả tiếng….
Phụt!
Máu văng tứ tung ra ngoài từ chiếc hòm, máu chảy lênh láng từ cái quan tài ra nền đá. Tôi nhìn thấy đôi mắt xanh ngọc của Joanna trợn trắng.
Máu chảy cả vào mắt Joanna. Đôi mắt ấy nhuộm đầy máu. Đỏ thẫm.
“Bọn…bọn ngươi muốn làm…làm gì chị ấy nữa? Chị ấy chết rồi các ngư…ơi cũng không buông…tha sao?” Tôi nói qua kẽ răng nghiến chặt lại vì căm hận, khi một tên trong bọn chúng tiến đến cái hòm.
“Ông chủ muốn bộ phận đẹp nhất của ả. Đôi mắt” Gã hình nhân trả lời tôi bằng cái giọng cao vút và rút dao ra.
Rất thản nhiên, hắn dùng dao moi hai con mắt dính đầy máu tươi ra khỏi cơ thể Joanna qua cái lỗ duy nhất của chiếc quan tài. Cơ thể đó giờ đây chỉ còn là một xác chết không nguyên vẹn.
“Đi thôi” Nắm chặt hai tròng mắt trong tay, gã hất đầu và tiến ra cửa. Những tên còn lại bám theo sau, lần lượt biến mất khỏi căn phòng.
Để lại tôi với cánh tay bị thương và xác chết tả tơi của Joanna- một người trước đây từng rất đẹp, cái đẹp khiến bao nhiêu người ganh tị. Vậy mà bây giờ…
“Lũ…lũ độc ác đó nhất định đem…đem đôi mắt đến cho chủ của hắn…” Tôi lầm bầm một cách vô thức “…mình…mình phải đi theo bọn chúng, nhất định…nhất định mình sẽ gặp…gặp bóng đen đó” Nghĩ vậy, tôi cố gắng đứng dậy và lê bước theo bóng những gã hình nhân đó, dù cơ thể tôi lúc này gần như đã kiệt sức và chỉ muốn lăn xuống đất, ngủ mãi mà không bao giờ tỉnh dậy. Để không phải chứng kiến những cái chết kinh hoàng như thế nữa.
Nhưng tôi không có quyền lựa chọn.
Đi loanh quanh một hồi tôi bắt đầu mất phương hướng. Những cỗ máy lạnh lùng đó cứ đi quoằn quèo, cua quẹo liên tục, làm tôi thấy tòa nhà này cứ như một mê cung, nhưng sao lúc đầu tôi nhận thấy chúng đâu có phức tạp như vậy?
Tôi chẳng biết nãy giờ mình đã đi qua những nơi nào nữa, thậm chí đang ở đâu tôi cũng chẳng biết. Khung cảnh lướt qua mắt tôi như bức ảnh đen trắng cũ bị mờ đi, tôi chẳng nhìn thấy gì ngoài những cái bóng đang ở trước mắt. Cứ thế tôi đi. Đi theo sau những cái bóng đằng trước. Đi mãi. Đi mãi. Có cảm giác như tôi đang đi đến nơi tận cùng của thế giới. Đi đến nơi không bao giờ tới.
Cuối cùng chúng cũng dừng lại. Dừng lại trước một cánh cửa. Sau khi cánh cửa mở ra chúng biến mất vào trong đó và không trở ra nữa.
“Cuối cùng…cuối cùng mình cũng đến” Tôi lết đến căn phòng, bước vào trong và đóng sập cửa lại. Tôi biết bọn chúng cũng ở trong đấy, và khi thấy tôi có lẽ bóng đen đó cũng chẳng cho tôi sống nữa, mặc kệ vì tôi cũng chẳng còn hơi sức đâu mà bỏ chạy.
Cơ thể tôi đã đến giới hạn, tôi ngồi bệt trên sàn nhà, đưa mắt nhìn xung quanh đầy mệt mỏi. Chưa bao giờ tôi mệt đến thế, dường như chết còn dễ chịu hơn tình cảnh này nhiều.
Khung cảnh trước mắt tôi bỗng nhiên xuất hiện nhiều chấm đen li ti.
Chúng này một nhiều. Nhiều thêm. Nhiều thêm. Nhiều lên mãi. Giờ đây giống như tôi đang nhìn vào chiếc ti vi bị nhiễu sóng.
Khi những chấm đen biến mất thì cảnh vật bắt đầu xoay. Xoay tròn. Xoay tròn. Xoay mãi, xoay mãi như lốc xoáy không có điểm cuối.
Tôi bắt đầu mất ý thức. Tôi không thấy đau đớn. Cơ thể tôi nặng trĩu.
Khung cảnh bắt đầu mờ dần. Mờ dần.
Và trước khi mọi thứ tối đen lại, tôi nhận ra một thứ. Một thứ rất khác thường.
Cảnh vật này, những thứ đồ vật ở đây…sao mà quen quá! Tôi đã từng thấy trước đây rồi.
Ở đâu nhỉ? Đây là đâu?
“A!” Mọi cảm giác lờ đờ lúc nãy đều biến mất. Tôi bừng tỉnh.
Tỉnh táo hoàn toàn khi tôi nhận ra mình đang ở đâu…
Căn phòng này là…
Đây là một trong số những căn phòng trọ trong ngôi nhà và phòng này là của Lisa. Đúng là của cô ấy, không thể nhầm lẫn ở đâu được vì chỉ Lisa mới trang trí phòng mình bằng hàng mớ thứ sặc sỡ lòe loẹt thế này.
Nhưng sao…những cỗ máy giết người đó lại bước vào đây? Chẳng phải chúng đang tìm ông chủ của mình sao?
Kh…không lẽ tên chủ…chủ mưu ở trong này? Vậy thì Li…Lisa…- Nghĩ đến đây tim tôi như ngừng đập, tôi sợ phải nghĩ tiếp, sợ nghĩ đến cảnh bọn chúng và bóng đen bắt được bạn tôi. Chắc chắn Lisa sẽ…
Đừng nghĩ nữa! Không được nghĩ đến chuyện đó- Tôi lắc mạnh đầu xua tan cái ý nghĩ khủng khiếp ấy đi. Giờ chuyện cần làm lúc này là tôi phải tìm cho bằng được Lisa trước bọn chúng.
“Lisa! Cậu ở đâu Lisa?” Tôi gọi lớn và bước khắp phòng tìm bạn tôi. Phòng gì mà lớn thế này?- Tôi bực dọc đá và cái ghế nằm chắn ngang đường, trước đây khi được giao cho một căn phòng rộng rãi thế này tôi thích lắm. Nhưng thú thực bây giờ thì tôi chỉ mong có phép lạ nào biến tất cả căn phòng như thế này nhỏ lại, càng nhỏ càng tốt. Tôi ghét căn phòng to lớn này không thua gì tòa lâu đài “Lisa! Lên tiếng đi Lisa. Tớ đây Tony đây! Cậu ở đâu?”
Chẳng có ai. Cũng không có tiếng đáp lại. Giống như tôi đang ở trong một căn phòng trống.
“Lạ thật! Rõ ràng mình thấy bọn chúng bước vào trong đây mà, không sai vào đâu được. Nếu không có Lisa cũng dễ hiểu, nhưng sao lũ sát nhân đó cũng mất dạng?” Tôi đứng giữa phòng lầm bầm. Tôi đã cố gắng nói lớn để gây chú ý đến bọn chúng, tôi đã chuẩn bị tâm lí chúng ùa ra và túm lấy tôi. Nhưng ít ra làm thế chúng sẽ không để ý đến Lisa.
Nhưng sao chẳng có ai trong đây thế này? Chính mắt tôi đã nhìn thấy kia mà, hay là tôi đã nhìn nhầm?
“Lisa!…” Tôi la lớn lần nữa nhưng đầy thất vọng. Không thể nào! Tôi không thể nhầm lẫn vào lúc quan trọng thế này được. Không thể! “Li…”
Có tiếng động gì đó cắt ngang lời tôi. Tiếng gì đó nghe như…
To…Tony…!
Tiếng rên đó giống hệt giọng Lisa, tôi nhận ra ngay dù âm thanh khá yếu ớt.
“Cậu ở đâu Lisa? Tớ đến ngay đây” Tôi cố gắng tìm nơi phát ra giọng nói mơ hồ đó. Tôi phải tìm ra càng nhanh càng tốt, giọng cậu ấy nghe như thể Lisa đã gặp chuyện không hay.
Ton…y!
Giọng Lisa ngày một yếu thêm. Ở đâu nhỉ? Cậu ấy đang ở đâu?- Tôi vò đầu, cố căng tai ra mong phát hiện điều gì đó. Nhưng sao mong manh quá!- Cậu ở đâu vậy Lisa? Trả lời tớ đi.
Tony…Tony tớ…!
“Tớ làm sao? Cậu bị làm sao hả Lisa? Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Nói cho tớ biết đi” Đầu óc tôi bắt đầu hoảng loạn vì lo lắng, cảm giác bất an ập đến làm tôi không tài nào bình tĩnh được “Nói đi Lisa! Tớ xin cậu đấy”
Tớ…tớ…!
Chúa ơi! Tôi biết giọng cô ấy phát ra từ đâu rồi. Tôi liền chạy như bay đến phòng tắm trong căn phòng của Lisa. Phòng duy nhất tôi đã bỏ sót không kiểm tra, vì tôi đã nghĩ nó quá nhỏ so với ngần ấy người hơn nữa sáu trong số bọn chúng lại cao không thấp hơn hai mét. Ấy vậy mà điều không tưởng đã đến, phòng nhỏ nhất lại là nơi xảy ra chuyện.
Tại sao tôi lại chủ quan như thế chứ? Nếu Lisa có chuyện gì thì…Trời ơi! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình mất.
Lisa, cậu nhất định không được xảy ra chuyện đâu đấy!- Tôi thầm cầu nguyện và hét lớn ngay khi vừa bước chân vào phòng tắm “Lisa! Cậu…”
Lisa quả thật ở trong đây. Nhưng cảnh tượng trước mắt làm tôi không thốt nên lời.
Lisa kia rồi, đang nằm trong bồn tắm đầy nước. Nước tràn cả ra ngoài, ngập đến tận cằm. Lisa không hề phản ứng, cô ấy nằm bất động như một xác chết, da trắng bệch như tờ giấy. Môi thâm tím còn đôi mắt thâm quầng nằm trên gương mặt xanh xao nhìn tôi đầy sợ hãi và bất lực.
“Lisa! Cậu không sao chứ?” Tôi lao đến và nắm chặt tay cô ấy. Tay tôi chạm vào làn nước trong vắt tràn ngập bồn tắm. Tôi lập tức rút tay lại.
Nước trong bồn. Lạnh ngắt.
Nước đá!
“Kẻ…kẻ nào đã đối xử tà…tàn bạo thế này với…với cậu” Tôi giận run đến không thể nói năng trôi chảy. Tại sao lại hành hạ bạn tôi như thế? Lisa đã làm gì chứ?
“Được rồi Lisa! Tớ sẽ đưa cậu ra khỏi cái thứ đáng sợ này” Tôi vỗ về cô ấy và luồng tay qua cổ Lisa để đỡ cô ấy đứng dậy “Chỉ một chút nữa thôi là cậu sẽ thoát…”
Bặp!
Bàn tay trắng như vôi chộp lấy tay tôi. Chặt đến nỗi tay tôi tê dại đi.
“Cậu…cậu làm gì vậy Lisa? Buông…buông tay tớ ra…tớ mới giúp cậu…giúp cậu được chứ. Buông ra đi Lisa!” Tôi hoảng sợ gỡ bàn tay trắng nhợt ra. Lisa bấu chặt như keo dính, sau bao năm chơi với nhau, tôi không nghĩ Lisa lại mạnh đến vậy. Nhất là khi bị ngâm hàng giờ đồng hồ trong bồn toàn nước đá “Lisa! Thả ra!”
Cô ấy không để ý đến câu nói của tôi. Tay Lisa vẫn bám chặt lấy tôi như đỉa đói và đôi mắt cậu ấy trợn lên nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đang đứng trước mặt mình.
“Cậu bị sao…sao vậy?” Tôi lắp bắp nhìn gương mặt đáng sợ của bạn mình. Có thật đây là Lisa không? Đây thật sự là bạn tôi hay người nào khác? Lisa đâu có vẻ mặt ghê rợn như vậy? “Li…Lisa…!”
“Cậu…cậu…tại sao lại…lại giê…giết tớ? Tại…tại sao? Chúng ta là…là bạn thân…bạn thân…mà” Vẫn tóm chặt cánh tay tôi, Lisa thều thào.
“Cậu nói cái gì vậy? Chính vì là bạn tớ mới cứu cậu đấy chứ” Những chữ “bạn thân” làm tim tôi đau nhói. Tôi đã từng mất đi một người bạn thân “Tớ đâu có ý giết cậu. Tại sao tớ phải giết cậu chứ?”
“Á!!!!!” Tôi đau đến phát khóc khi Lisa càng cào mạnh vào cánh tay tôi, như thể không muốn tôi chạm đến cô ấy vậy.
“Đừ…ng đừng làm vậy…làm vậy Tony!” Lisa van xin tôi qua đôi mắt trợn ngược đầy khiếp đảm.
“Đừng làm gì cơ? Cậu nói gì tớ không hiểu” Tôi lo lắng hỏi lại. Cái gì khiến bạn tôi sợ hãi đến mức nói năng khó hiểu đến thế?
“Đừng…tớ xin cậu…cậu đừng…!” Lisa không trả lời câu hỏi của tôi mà tiếp tục van xin.
Cậu ấy nói cái gì vậy? Mình có làm gì đâu chứ, mình chỉ muốn giúp cô ấy ra khỏi cái…- Tôi chết lặng người khi hiểu ra ý nghĩa câu nói mù mờ của Lisa.
Mắt tôi mở to đầy kinh hoàng. Tôi muốn hét lên để nỗi sợ hãi tan biến, nhưng sao không phát ra âm thanh nào.
Nỗi khiếp sợ mỗi lúc một dâng cao như nước lũ lúc vỡ đê khi tôi nhìn thấy cái thứ ở trên tay mình. Cái thứ tôi nghĩ đó là khăn lông, cái thứ tôi túm lấy ngay khi định đưa cô ấy ra khỏi cái bồn nước đáng sợ đó.
Một cái cưa tay nằm chiễm chệ trên tay tôi. Với những răng cưa sắc nhọn. Sáng choang.
Tại sao tôi lại nhìn ra cái thứ ghê tởm đó là khăn lông được chứ?
Tại sao tôi lại cầm cái thứ ghê rợn này?
Tôi cầm để làm gì?
“Bình tĩnh…bình tĩnh đi Lisa!” Tôi trấn an bạn tôi dù trong bụng cũng sợ đến phát khóc “Tớ không làm hại cậu đâu, tớ sẽ quăng nó đi ngay. Đấy cậu thấy…”
Tôi thật sự muốn khóc thét lên, muốn nói rằng những gì đang diễn ra trước mắt tôi không phải là sự thật, đó chỉ là một cơn ác mộng khủng khiếp. Chắc chắn là thế! Tôi chỉ đang ngủ gục và nằm mơ thôi…
Nếu không…tại sao tôi lại không thể vứt cái cưa ra khỏi tay mình. Tôi ném mạnh đến nỗi tay như muốn rời ra, vậy mà cái cưa vẫn nằm chặt trong bàn tay tôi. Dù tôi không hề muốn đụng đến cái thứ kinh khủng này tẹo nào.
Sao chặt quá vậy? Nó dính keo à?- Tôi hoảng sợ vẫy mạnh tay thêm, mặc cho nếu tôi cứ tiếp tục vẫy như vậy, rất có thể tay tôi sẽ gãy đi mất.
Như không cho cơn sợ hãi trong tôi nguôi lại, bàn tay tôi tự động dịch chuyển không theo ý muốn của chủ nhân nó. Nỗi sợ hãi tràn ngập khắp người, thấm cả vào máu thịt, tôi thét lên khi biết bàn tay tôi đang tính làm gì.
Như có ai đó đang điều khiển cơ thể tôi và kẻ đó ra lệnh cho tôi hạ thấp con dao xuống bụng Lisa.
“Dừng lại! Không dừng lại!” Tôi nghiến răng cố chống lại hành động điên rồ đó “Dừng lại! Ta xin ngươi đấy làm ơn dừng lại”
“DỪNG LẠI NGAY!!!” Tôi hét lớn và ra sức hất tay mình ra khỏi người bạn tôi. Tôi dùng hết sức có thể, tay tôi chịu đồng thời hai áp lực khiến nó rung lên và nổi đầy gân máu “AAAA!!!!”
Sức tôi có hạn, huống hồ tôi đang trong trạng thái kiệt sức sau cái chết của Joanna. Nhưng thế lực vô hình điều khiển tay tôi thì không, khi sức tôi bắt đầu yếu đi, nó lập tức chiếm lấy tay tôi và ra lệnh cho tay tôi nghiến chặt cái cưa vào bụng Lisa.
“Không! Không được! Dừng lại! KHÔNGGGG!!!!!” Tôi hét lên đầy bất lực. Tôi có thể làm gì giúp bạn tôi đây khi mà ngay cả cơ thể mình tôi cũng không điều khiển được.
Tay tôi không nghe thấy tôi hét. Và kẻ vô hình chiếm giữ thân xác tôi cũng không nghe thấy, hoặc có nghe nhưng hắn đã lờ đi. Và mặc tiếng thét đau đớn của chủ nhân, tay tôi bắt đầu đưa qua đưa lại cái cưa lúc này đã ép chặt vào người Lisa.
Máu tươi phọt ra. Văng tung toé lên mặt, lên tay tôi. Đỏ thẫm.
Máu của Lisa- Người bạn thân của tôi.
“AAAAA!!!!!!!!” Tôi hét lên trong cơn hoảng loạn. Khung cảnh trước mắt tôi toàn một màu đỏ, có thể là do máu nhuốm khắp phòng tắm mà cũng có thể là do máu văng đầy mắt tôi khiến tôi không phân biệt rõ màu sắc xung quanh nữa. Hoặc cũng có thể là cả hai.
Những chiếc răng cưa sắc nhọn đâm sâu vào cơ thể Lisa và bắt đầu cứa thịt cô ấy đứt ra từng thớ và tạo thành một lỗ nhỏ.
“Li…Lisa! Lis…a!” Tôi hoàn toàn tuyệt vọng nhìn tay mình liên tục khoét sâu hơn vào người đứa bạn thân. Lisa không thể cử động được, cô ấy nằm im lìm như một con búp bê cũ đang bị đưa và lò thiêu. Trông bạn tôi như thể đã chết rồi, chỉ còn đôi mắt là sống động. Nó trợn lên nhìn tôi đầy khiếp đảm.
Cô ấy sợ tôi chăng? Cô ấy sợ đứa bạn thân nhất của mình?
Tôi còn sợ chính bản thân mình nữa nói gì đến người khác.
Tôi luôn muốn cứu mọi người, tôi biết kế hoạch đó điên rồ, tôi biết tôi không có khả năng làm những việc cao cả, và tôi cũng không phải đấng cứu thế vĩ đại. Tôi là một thằng nhóc nuôi những ý tưởng ngông cuồng, ảo tưởng. Tôi là kẻ ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân vì vậy tôi đã lôi những người quan trọng vào chuyện này. Để rồi lần lượt từng người một hi sinh vì kế hoạch hoang đường của tôi.
Tôi đã nhìn thấy họ chết nhưng không thể cứu. Tôi đã biết họ sẽ gặp nguy hiểm nhưng chỉ có thể đứng nhìn trong tuyệt vọng.
Rốt cuộc, tôi đã làm được gì chứ?
Họ hi sinh cho kẻ như tôi, trong khi cho đến tận bây giờ tôi vẫn không tìm ra đầu mối cho mục đích của mình. Tôi đúng thật là kẻ vô dụng.
Tại sao không để tôi chết như họ luôn chứ? Tại sao lại để một mình tôi sống trong khi mọi người đã…?
Tại sao lại để một đứa như tôi lại?
Nước mắt hòa lẫn vào máu đang tuôn chảy trên mặt, nhưng tôi vẫn nhìn thấy cơ thể Lisa đã đứt làm đôi. Máu lan đỏ thẫm bồn nước.
Nhưng tay tôi vẫn tiếp tục cưa. Nó chưa chịu buông tha cho bạn tôi, dù Lisa đã tắt thở từ lâu rồi.
Cô ấy đã cố gắng chịu đựng, cố gắng giữ lấy hơi thở yếu ớt để gặp mặt tôi với hi vọng tôi sẽ cứu sống cô ấy. Nhưng ngay cả tôi cũng không ngờ, chính tôi lại là kẻ ra tay giết bạn mình.
Tôi đang làm gì đây? Bàn tay đang cưa bạn mình kia và cả cơ thể chỉ còn lại chút sức tàn này…có thật là của tôi không?
Nước trong bồn tràn cả ra sàn. Cả sàn nhà tràn ngập thứ nước mới khi nãy còn lạnh buốt trong vắt, mà giờ đây đã chuyển sang màu đỏ. Đỏ vì máu của bạn tôi.
Tay tôi, không cả cơ thể tôi sao không cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo của làn nước nữa? Tôi nhớ rất rõ mới đây chỉ chạm nhẹ vào làn nước, tôi đã rụt tay lại vì cái lạnh buốt giá đó, nhưng sao bây giờ nước lênh láng xung quanh tôi lại chẳng cảm nhận được gì hết?
Tất cả những gì còn lại trong tôi lúc này là mùi tanh của máu, là vị mặn chát của nước mắt đang rơi không ngừng. Và kí ức mờ nhạt của hai đứa, giây phút tôi và Lisa cùng cười với nhau, chúng cứ lướt qua trước mắt tôi và nhòe đi như tôi đang coi hình ảnh đen trắng của cuốn album cũ.
Tôi không tin vào những gì xảy ra trước mắt. Có lẽ đó chỉ là một giấc mơ. Đúng thế đó chỉ là mơ thôi, một giấc mơ tồi tệ mà tôi không bao giờ muốn nhìn thấy lần thứ hai.
“Đúng vậy mình chỉ…chỉ đang nằm mơ thôi. Tất cả chỉ là mơ, mọi người không…không hề chết. Khi mình tỉnh dậy, mình sẽ nhìn thấy…nhìn thấy họ cười nói…với mình. Mọi chuyện r…rồi sẽ ổn…” Tôi tự nói với mình, biết đâu làm vậy nó giúp tôi lấy lại tinh thần như trước giờ tôi vẫn hay làm “Đó là m…ột một giấc mơ thôi…thôi…Nhưng sao mình…mình không thể…không thể ngừng khóc…khóc thế này…”
“…ngừng lại…đừng khóc…nữa, hãy…hãy ngừng lại đi, đừng…khóc và hãy nói…nói đó chỉ là…chỉ là mơ…mơ. Hãy nói tất cả…tất cả đều không phải…sự thật. Làm ơn đi…tôi van xin đấy, bất cứ ai cũng…cũng được làm ơn…nói với tôi …tôi chỉ đang …đang mơ …mà th …thôi” Tôi gục mặt xuống bồn tắm, để khỏi phải nhìn thấy những gì đang xảy ra “Đây…đây không phải sự thật. Nhất định….nhất định là thế…”
Cơn đau tôi đang chịu đựng còn đau đớn hơn nỗi đau thể xác mà tôi gặp từ trước đến giờ hàng nghìn lần. Mọi lần trước tôi đều nói thế vẫn có tác dụng, nhưng sao giờ đây cơn đau không giảm mà lại đau thêm thế này?
Có lẽ vì tôi biết tôi chỉ đang tự lừa dối bản thân mình.
Tim tôi đau rát, tận sâu trong tâm tôi thật sự rất đau. Tôi thà rằng chết đi còn hơn phải chịu cơn đau hành hạ thế này.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Và sự thật là tôi không chết, mà là những người xung quanh tôi.
“A…a…a!!!” Tôi muốn thét lên vì đau đớn, nhưng những gì bật ra từ cơ thể kiệt sức này chỉ là tiếng rên khe khẽ.
Cuối cùng tay tôi cũng dừng lại. Và nước trong bồn cũng ngừng chảy ra ngoài. Và cơ thể bạn tôi cũng không còn nguyên vẹn nữa.
Tôi thật sự không muốn nhìn, nhưng tận sâu thẳm nỗi đau bắt tôi phải chứng kiến kết quả do chính tôi gây ra.
Nằm trong cái bồn ngập ngụa máu, từng bộ phận cơ thể Lisa bị cắt rời. Từng cái một rời rạc nổi lềnh bềnh trên biển máu.
Và kia rồi, cái đầu của Lisa trôi nổi trên mặt nước đỏ thẫm lạnh buốt. Bạn tôi giờ đây mang gương mặt của một xác chết và đang đưa đôi mắt trợn trừng trừng nhìn hung thủ.
Nhìn tôi.
“ÁÁÁÁÁÁ !!!!!!!!” Tôi hét lớn ngay khi có thể điều khiển lại được bản thân mình. Nhưng tất cả đã quá muộn rồi.
Tôi đã giết bạn thân nhất của mình. Tôi đã giết Lisa.
“TẠI SAO? TẠI SAO LẠI GIẾT LISA? CÔ ẤY ĐÃ LÀM GÌ NGƯƠI? TRẢ LỜI TA ĐI TẠI SAO???” Tôi gào lên hoàn toàn mất ý thức “TẠI SAO KHÔNG GIẾT LUÔN TA ĐI? TẠI SAO LẠI ĐỂ TA SỐNG? TẠI SAO CHỨ?”
“TA CĂM THÙ NGƯƠI! TA HẬN NGƯƠI! DÙ NGƯƠI CÓ CHẾT ĐI CẢ NGÀN LẦN TA CŨNG KHÔNG BAO GIỜ THA THỨ CHO NGƯƠI. KHÔNG BAO GIỜ! AAAAAA!!!!!” Tôi tiếp tục la hét một cách điên dại. Tôi biết làm như thế cũng chẳng ích gì, nhưng tôi không thể kiểm soát được cảm xúc của mình vào lúc này.
Bình tĩnh! Mình phải bình tĩnh. Phải bình tĩnh nghĩ cách nên làm gì trong hoàn cảnh này. Suy nghĩ đi Tony, suy nghĩ đi Tony, mày phải nghĩ ra cách gì đó- Sau khi la hét đến nỗi cổ họng tưởng như sắp vỡ ra, tôi ngồi bệt xuống nền nhà thở dốc.
Mình chưa mất tất cả, tên chủ mưu luôn muốn mình chứng kiến cái chết của tất cả mọi người. Nhưng mình chưa nhìn thấy Erich và giáo sư Robert, nghĩa là họ vẫn còn sống, ít nhất là lúc này họ vẫn còn an toàn. Được rồi, mặc kệ tên sát nhân điên khùng đó, mặc kệ cái căn phòng màu đỏ ngu ngốc đó, mình không cần nữa. Mình sẽ đưa hai người họ ra khỏi căn nhà ghê tởm này cho dù sau này mình có bị cái giấc mơ quái quỉ đó ám ảnh suốt đời cũng được- Nghĩ vậy, gạt nước mắt, tôi chạy như bay đến phòng Erich dù đang trong tình trạng kiệt sức và dù tôi không chắc Erich có trong đó hay không.
“Erich! Chúng ta phải ra khỏi nơi này. Càng nhanh càng tốt!” Tôi nói ngay khi bật tung cánh cửa ra “Erich…”
Căn phòng…trống trơn. Erich không có ở đây.
“Không thể nào!” Một lần nữa tôi lại cảm thấy nỗi sợ hãi đang ùa đến, có chuyện gì xảy ra với cậu ấy rồi ư?- Tôi không tin, Erich nhất định còn sống. Chẳng phải chúng tôi đã hứa với nhau là sẽ cùng nhau trở ra đó sao, cậu ấy không thể bỏ tôi lại được.
Nhưng tôi đã bỏ lại Lisa. Tôi đã không thể đưa cô ấy trở về như đã hứa. Tôi đã giết Lisa…
Ngừng lại! Không được nghĩ đến chuyện đó nữa Tony- Tôi tự ra lệnh cho bản thân ngay khi tôi cảm thấy mình sắp mất bình tĩnh- Điều quan trọng bây giờ là mình phải tìm cho ra Erich trước khi tên sát nhân nhìn thấy cậu ấy. Lần này tôi nhất định phải tìm mọi cách đưa Erich ra khỏi đây, cho dù có phải liều chết với tên sát nhân bệnh hoạn đó.
“Erich cậu có ở đây không? Erich!” Tôi lên tiếng gọi và quan sát khắp phòng, mong rằng cậu ấy sẽ nghe thấy. Chợt mắt tôi nhìn thấy một vật rất đáng chú ý.
Chiếc laptop của Erich. Đó là vật bất ly thân của cậu ấy, Erich luôn mang theo nó dù ở bất cứ đâu. Vậy tại sao cậu ấy lại bỏ nó ở đây?
“Thật kỳ lạ! Sao lần này Erich lại quên mang theo nó nhỉ?” Tôi thắc mắc và tiến đến cái laptop đặt trên giường và tò mò mở nó lên “Không biết cậu ấy chứa gì bên trong đây?”
Tôi đã gặp may vì Erich vẫn chưa tắt máy. Hình như cậu ấy đang mở tập tin lưu trữ hình ảnh và tò mò tôi mở ra xem.
“Ưm…ư…!” Cơn buồn ói ập lên, tôi phải lấy tay bịt chặt mồm lại khi nhìn thấy những tấm ảnh hiện ra trước mắt.
Toàn bộ…tất cả đều là hình chụp về những người bị giết trong ngôi nhà này lúc họ đã chết. Không sót một ai.
Kể cả Nina.
Tôi chưa bao giờ kể cho Erich nghe về Nina. Tại sao hình cậu ấy lại nằm trong máy Erich?
Erich chụp những tấm hình này khi nào? Sao tôi không hay biết dù tôi là kẻ chứng kiến từ đầu đến cuối cái chết của mọi người?
“Không lẽ…không thể được…không thể có chuyện đó…” Tôi hoảng sợ tra thời gian chụp của những tấm hình.
12h35’ 3/7/1970. Thomas Jonhson- tại phòng riêng. Chặt thành từng khúc.
3h10’ 4/7/1970. Macberk Humphrey- nhà kho đựng dụng cụ. Cọc gỗ đâm xuyên qua người.
22h13’ 9/3/1960. Nina Fortman- nhà biểu diễn hòa nhạc Santos. Dao đâm ngay tim.
8h23’ 4/7/1970. Joanna Millan- phòng tra tấn. Lột da và đưa vào quan tài gai.
10h42’ 4/7/1970. Lisa Herman- phòng tắm cá nhân. Cắt rời từng bộ phận.
Tại sao? Tại sao cậu ấy lại biết tất cả những chuyện này? Không phải cậu ấy nói mọi người biến mất khỏi ngôi nhà này mà không để lại dấu vết gì sao? Vậy tại sao Erich biết được những người này chết như thế nào và chết ở đâu? Chỉ có tôi, những cỗ máy lạnh lùng và bóng đen sát nhân điên loạn biết thôi mà.
Và tại sao cậu ấy luôn xuất hiện rất đúng lúc?
“Cậu là người quan trọng nhất của tớ Tony à! Tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu” Tôi nhớ Erich đã từng nói thế.
“Ông chủ ra lệnh không được giết thằng nhóc này. Nó là nhân vật quan trọng”
“Tony! Không hiểu sao mọi người trong tòa nhà này đều biến mất”
“Chúng ta chia nhau ra tìm kiếm mọi người nhé!”
Erich có thân hình cao to- thân hình tôi hằng ngưỡng mộ.
Tên sát nhân bí ẩn cũng…cũng cao to như thế.
………
Chẳng lẽ Erich nói dối tôi?
Chẳng lẽ Erich nói rằng chia nhau đi tìm mọi người, nhưng thực chất cậu ấy đi giết….giết những người kia?
Chẳng lẽ Erich chính là bóng đen sát nhân mà tôi đang tìm kiếm.
Erich ư? Chủ mưu đằng sau hàng loạt vụ giết người ghê tởm này là Erich sao?
Không thể nào! Không thể có chuyện đó! Erich hoàn toàn không biết đến ngôi nhà này nếu tôi không rủ cậu ấy. Đúng vậy Erich nhất định không phải kẻ độc ác đó. Không phải!
Nhưng chính cậu ấy lại là người đưa mình đến cuộc triễn lãm búp bê. Chính cậu ấy ủng hộ mình đến đây trong khi Lisa ra sức phản đối.
Không…không đâu! Chắc đó chỉ là sự trùng hợp thôi, chỉ vì cậu ấy nghĩ tôi thích búp bê nên mới rủ tôi. Chỉ có thế mà thôi!
Vậy những bức ảnh trong máy thì sao? Cậu ấy chụp lúc nào? Làm sao biết thời điểm và nguyên nhân cái chết?
“Erich là người tốt, cậu ấy là người tôi yêu. Erich nhất định không phải là tên khốn khiếp đó. Erich không phải là tên giết người” Tôi ôm chặt lấy đầu và hét lên với chính mình “Đủ rồi ngươi im đi, đừng nói nữa. Ta không tin những lời ngươi nói đâu. Ta không tin!”
Erich nhất định không phải là hạng người tàn bạo đó. Tôi đã tự nói với mình như vậy. Tôi không tin những gì lý trí tôi nói.
Nhưng sao sâu thẳm trong tâm, nỗi đau đang bắt đầu gặm nhắm thân xác tôi.
Tôi không muốn tin nhưng tôi vẫn cảm nhận được đó là sự thật. Nếu không tận mắt nhìn thấy những thứ này tôi cũng không tin : Erich là bóng đen to lớn đó. Erich lại là kẻ đứng đằng sau mọi chuyện.
Erich lại là tên giết người.
Rốt cuộc tôi…tôi đã bị cậu ấy lừa dối…lừa dối suốt thời…thời gian qua.
Tôi thật sự không thể tin tất cả những chuyện này là sự thật. Tôi…
“Cậu đang làm gì trong phòng tớ vậy Tony?” Giọng nói đột ngột vang lên khiến tôi giật bắn người, thoát khỏi những ý nghĩ đang chìm đắm trong đầu.
Là Erich! Cậu ấy đang đứng trước cửa phòng nhìn tôi.
Không phải đôi mắt hiền hậu ấm áp tôi từng nhìn thấy nhiều lần trước đây. Gương mặt Erich hằn sâu sự tức giận khi nhìn thẳng vào kẻ đang ở trước mặt mình.
“Sao cậu lại tự tiện sử dụng đồ của người khác khi chưa được phép?” Giọng Erich vẫn lạnh lùng pha lẫn nỗi bực dọc.
“Tại…tại máy của cậu vẫn…vẫn mở khi tớ…tớ vào…nên…nên…” Tôi lắp bắp, không dám rời mắt khỏi thân hình cao lớn của Erich.
“À ra thế à!” Erich nở một nụ cười độc ác nhất mà tôi chưa từng thấy bao giờ và tiếng đến gần tôi. Chậm rãi từng bước một “Cậu đã thấy hết rồi à?”
“Thấy…thấy gì c…cơ?” Tôi hốt hoảng lùi lại. Còn Erich thì tiến về phía tôi ngày một gần hơn “Tớ…tớ không hiểu cậu…cậu nói gì…gì…”
“Vậy để tớ nhắc lại nhé! Cậu đã thấy hết những tấm hình rồi à?” Erich dằn mạnh từng từ một và đưa cao tay lên.
Và trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra trong tay Erich là một con dao bén ngót đang lóe sáng.
Erich đúng là tên sát nhân máu lạnh. Chủ mưu cuộc giết người đẫm máu trong tòa lâu đài này.
Tên sát nhân đó…lại là người yêu của tôi.
Giờ đây hắn muốn giết luôn cả tôi.
“KHÔNG!!!!” Tôi hét lên và dùng sức xô mạnh Erich. Có lẽ vì bất ngờ nên hắn hơi ngã về một bên.
Và thế là tôi cắm đầu chạy. Chạy mà không dám ngoái đầu lại nhìn dù chỉ một lần.
“TONYYYY!!!!” Tiếng Erich gào với theo.
Tôi không giảm tốc độ mà cứ cắm đầu chạy mãi. Chạy mãi dù tôi chẳng biết mình đang chạy đi đâu và có va phải ai hay không. Phổi tôi phỏng rát, tôi cảm nhận được không khí đang rút ra khỏi cơ thể một cách nhanh chóng. Đau không thể chịu nổi.
Nhưng tim tôi còn đau hơn gấp vạn lần. Mỗi bước chạy hòa lẫn với nước mắt đau đớn tuôn chảy trên mặt, mắt nhòe đi làm tôi không nhìn thấy rõ gì cả.
Dù biết đó là sự thật tôi vẫn không tin. Hay đúng hơn là không muốn tin. Tôi đã mong mình đoán sai.
Nhưng giờ đây dù có không muốn tin cũng không được. Khi mà Erich thật sự đang cầm dao tính giết tôi.
Người yêu của tôi…đúng là kẻ giết người.
Và giờ đây tên sát nhân ấy tính giết luôn cả người hắn từng thề thốt là quan trọng nhất với hắn.
Người tôi yêu thật sự…muốn giết tôi.