The red room - Chương 4
CHAPTER 4 : THE FEAR HOUSE ( TÒA LÂU ĐÀI KINH HOÀNG)
Hôm nay trời bỗng đổ mưa như trút nước. Lúc mới lên đây bầu trời trong xanh bao nhiêu thì bây giờ u ám bấy nhiêu.
Trời mưa cũng làm tâm trạng con người ta không tốt.
Và trời mưa cũng thường báo hiệu những tai họa sắp đến.
Đó là những lời nhận xét tôi rút ra được sau khi đọc hàng đống sách viết về tâm linh. Tôi thấy điều đó rất đúng và tin tưởng tuyệt đối vào nó. Nhưng Lisa thì không.
“Dẹp cái chuyện điên rồ đó đi” Lisa tỏ vẻ quyết ăn thua đủ với tôi “Đến bao giờ cậu mới tin là mọi chuyện xảy ra đều có cơ sở khoa học của nó đây hả?”
“Không đúng. Có nhiều chuyện khoa học không giải thích được và mưa cũng là một hiện tượng kì bí trong tự nhiên đấy” Tôi cãi.
“Cậu nghe điều đó ở đâu đấy?” Lisa nhướng mày nhìn tôi đầy thương hại.
“Trong cuốn: Những hiện tượng thiên nhiên và những điều bí ẩn. Chính nó đã nói mưa đem lại nhiều điều không may đấy!” Tôi cáu khi cô ấy nhìn tôi như vậy, giống như tôi là kẻ vô gia cư không bằng.
“Hừm, đó là lí do cậu quyết định ngồi lì trong phòng khi trời mưa chứ không chịu ra ngoài chơi chứ gì?” Cô ấy nhìn tôi như nhìn kẻ mất trí.
“Phải!” Tôi gật đầu liền mà không suy nghĩ về câu hỏi hàm ý của Lisa.
“Cậu đấy!” Lisa chỉ tay vào trán tôi. Tôi rất ghét cái cử chỉ này, nó làm tôi có cảm giác mẹ đang đứng trước mặt tôi vậy “Cậu không thể bớt ngốc nghếch chừng nào còn đọc mấy cái đồ dở hơi đó”
“Đó không phải đồ dở hơi” Tôi hất tay cô ấy ra “Và tớ cũng không phải đứa ngốc nghếch”
“Có đấy. Tony ngốc à!” Lisa lè lưỡi trêu tôi.
“Không!!” Tôi hét.
“Có!!” Lisa hét đáp lại.
“Không! Không! Không và không!!” Tôi cần đồng minh, tôi liền quay phắt về phía Erish nãy giờ đang ngồi im lặng trên ghế với quyển sách trên tay, van nài cậu ấy “Giúp tớ đi Erish!”
“Hả? Gì cơ?” Erish rời mắt khỏi cuốn sách, ngẩng đầu nhìn hai đứa tôi.
“Cậu theo phe nào hả Erish?” Lisa cũng quay lại nhìn cậu ấy và thuật lại mọi chuyện cứ như kể tội tôi vậy.
“Không phải tớ bênh Tony, nhưng ở trong nhà khi trời mưa cũng có thể làm những chuyện thú vị đấy chứ!” Erish mỉm cười giảng hòa. Bao giờ cũng vậy, cậu ấy luôn là người kết thúc cuộc tranh luận giữa tôi và Lisa khi cô ấy kiên quyết ăn thua đủ với tôi đến cùng “Cậu tính làm gì vào những lúc thế này Lisa?”
“Đi dạo. Mưa thế này đi mới lãng mạn” Cô ấy đáp ngay.
“Đúng là đồ con g…!” Lisa lừ mắt nhìn tôi trước khi tôi kịp nói hết câu.
“Uh! Có thể lãng mạn đấy nhưng tớ thích ngắm lúc trời đẹp hơn. Mưa thế này không thể nhìn rõ cảnh vật được” Erish nói bằng giọng rất dịu dàng. Cậu ấy luôn bình tĩnh như thế, tôi thích tính cách đó của Erish.
“Hừ! Được rồi tùy hai người. Tớ sẽ rủ người khác” Lisa bước ra cửa “Nếu để lỡ chuyện gì thì đừng hối hận đấy!”
“Có gì vui nhớ kể cho bọn tớ nhé!” Tôi vẫy tay với Lisa.
“Xí! Đừng hòng” Nói rồi Lisa khép cửa lại và bỏ đi.
“Ai có thể chịu làm bạn trai Lisa của chúng ta nhỉ?” Trong đầu tôi hình dung cảnh Lisa vừa đi vừa hắt-xì vì có người nói xấu mình “Đó hẳn là một người rất nhẫn nại và vô cùng khoa học mà lại lãng mạn đây. Đúng không Erish?”
Erish không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn tôi.
Giờ tôi mới nhận ra Lisa đi rồi thì trong phòng chỉ còn hai đứa. Nghĩ đến đó mặt tôi bỗng đỏ lên. Không khí bỗng trở nên ngượng ngập.
Biết nói…nói gì bây…giờ nhỉ?
“Tony!” Tôi giật bắn người khi nghe Erish gọi tên mình.
Bình tĩnh! Bình tĩnh nào Tony. Đâu phải đây là lần đầu cậu ấy gọi tên mình- Tôi đưa tay ôm ngực “Có…có chuyện gì…gì thế E…Erish?”
“Tớ muốn chúng ta được ở riêng với nhau như thế này nhiều hơn…” Nói rồi Erish tiến đến chiếc giường tôi đang ngồi và ngồi xuống cạnh tôi.
Cậu…cậu ấy đang nói…gì thế này?- Tôi cảm thấy máu trào lên mặt, tôi đang nghe nhầm chăng?
“Tony!” Tiếng Erish thật nhẹ nhàng.
“Gì… cơ?” Tim tôi đập nhanh quá! Nhanh đến mức tôi không kiểm soát được.
“Tớ…hôn cậu được không?” Erish ghé sát mặt lại gần tôi.
“CÁI….CÁI…G…GÌ?” Chúa ơi! Mặt tôi không thể nào đỏ hơn nữa.
“Cậu muốn mọi người nghe thấy à?” Erish cười trước phản ứng của tôi. Đúng vậy! Tôi nói hơi lớn tiếng.
“Tất… tất nhiên khô…không rồi. Nhưng…hơ…tớ…tớ…” Tôi cực kì bối rối, giữ cho mình ngồi vững đã là một kì tích rồi.
Không để tôi kịp nói thêm lời nào, Erish nắm hai vai tôi và đặt tôi nằm xuống giường. Và trước khi tôi kịp phản ứng, một lần nữa môi cậu ấy lại chạm vào môi tôi.
Môi cậu ấy… mềm và…ấm. Cảm giác thật sự rất…tuyệt.
Rồi Erish chạm vào…lưỡi tôi. Cảm giác thật sự rất mãnh liệt. Tôi hoàn toàn mất đi sức lực và không thể điều khiển được bản thân của mình nữa.
Như vậy có phải hai chúng tôi đã trở thành… người yêu của nhau rồi không?
“A…Khoan… khoan đã… E…Erish!” Cậu ấy…cậu ấy chạm vào ngực tôi.
“Sao vậy? Cậu không thích à?” Erish nói rồi lại tiếp tục liếm.
“Kh…không phải…thế, mà…mà là…a..a!!” Tôi bấu chặt áo Erish “…đừng…dừng lại! Đừng chạm…vào đó, nó…nó đa…đau…”
Thật xấu hổ! Tôi sắp không thể chịu đựng nổi ngay cả khi cậu ấy còn chưa chạm vào quần của tôi nữa.
Tai tôi loáng thoáng tiếng lào xào. Như là tiếng ai đó đang nói chuyện với nhau.
“Ngừng…ngừng lại Erish!” Tôi đẩy Erish ra. Tiếng động đó làm tôi chú ý. Tôi trở lại là thằng bé Tony như mọi ngày- tò mò và cứng đầu.
“Có chuyện gì vậy?” Erish nhìn tôi, có lẽ cậu ấy hơi thất vọng.
“Tớ nghe thấy có tiếng ai đó nói chuyện. Phải đi xem sao” Nói rồi tôi cài nút áo lại và đi đến gần cửa ra vào. Tiếng nói phát ra từ đó.
Kịch! Tôi cố gắng kéo cửa nhẹ hết mức có thể rồi đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Erish đứng ngay bên cạnh tôi.
Tôi đoán đúng. Đó là hai người hầu gái đang nói chuyện với nhau.
Tuy biết rình mò nghe lén người ta là chuyện không tốt nhưng câu chuyện của họ rất đáng quan tâm.
“Thật kinh khủng! Cả đời tớ làm việc ở đây mà chưa gặp phải người nào khác thường như ông ta” Một người thở dài.
“Cậu nói ai thế?” Người còn lại hỏi.
“Macberk Humphrey ấy”
“Người đàn ông béo tốt quản lí các nhà hàng nổi tiếng phải không?”
“Chính ông ta đấy!”
“Ông ấy thì sao?”
“Tớ chưa thấy ai ham ăn như ông ta. Suốt đêm hôm qua ông ta gọi món ăn liên tục, làm tớ phải thức cả đêm chạy tớ chạy lui. Cậu chưa thấy ông ta ăn đâu, ông ta ăn mọi thứ có trong nhà bếp và ăn ngấu nghiến như bị bỏ đói cả tuần lễ vậy” Người hầu gái nói và rùng mình.
“Kinh thật! Người giàu có như ông ta sao lại đói tới mức ấy nhỉ?”
“Phải đấy, tớ cũng chẳng hiểu nổi. Nhưng nếu cứ phải phục vụ kiểu này thêm hai ngày nữa, tớ và bộ phận nhà bếp sẽ chết mất”
“Cậu phải cố thôi, không kiếm ở đâu chỗ làm việc tốt như vầy đâu” Cô hầu gái kia an ủi bạn mình “Tớ cũng chẳng khá hơn cậu bao nhiêu”
“Là sao?”
“Tớ phụ trách phục vụ tiểu thư Joanna Millan. Cô ta cũng kinh khủng chẳng kém, suốt ngày cô ta chỉ nghĩ đến việc làm đẹp thôi. Hết bắt tớ pha sữa tắm cùng hàng tá kem vào bồn tắm, canh nhiệt độ đúng yêu cầu, rồi lại massage, rồi làm mặt nạ, bôi kem dưỡng da, trang điểm, xoa bóp, làm móng và làm tóc cho cô ta. Vất cả không kém gì cậu cả…”
“Ghê thế!”
“Chưa hết đâu, cậu không nhìn thấy cô tiểu thư ấy chứ một tối mà tắm tới ba lần. Hậu quả là tớ cũng phải thức suốt đêm”
“Sao người giàu luôn phát sinh ra những bệnh kì lạ nhỉ?”
“Uh. Những người nhà giàu thật khó hiểu”
“Chúng ta nên trở về làm việc thôi. Không lại bị mắng đấy!”
“Uh!”
Nói rồi họ bỏ đi, ai trở lại làm việc của người nấy.
“Đáng chú ý đây! Cậu có nghĩ vậy không Erish?” Tôi khép cửa rồi quay sang hỏi Erish.
“Sở thích của người nhà giàu thường kì quặc như thế, nên không có gì là lạ” Erish nhìn tôi lắc đầu.
Hừm có lẽ một người không gặp chuyện gì khác thường như cậu ấy nghĩ vậy cũng dễ hiểu. Nhưng tôi không nghĩ thế.
“Không đâu. Cậu còn nhớ bữa tối hôm qua không?” Tôi nhìn thấy Erish đang nhớ lại “Tuy ông Macberk có ăn nhiều hơn mọi người nhưng không đến mức như người làm khi nãy kể. Nếu không ông ta đã ăn sạch bàn ăn rồi”
“Có thể là phép lịch sự chăng?” Erish gợi ý.
“Vậy cả đêm sai người làm nấu ăn cho mình là lịch sự à? Và nếu biết lịch sự trong bàn ăn sao ông ta không đi tham quan cùng mọi người mà ở trong phòng riêng ngồi ăn như thế”
“Ờ…uhm…” Cậu ấy đang suy nghĩ đến lời nói của tôi.
“Còn nữa, cô tiểu thư Joanna tuy có lo lắng cho sắc đẹp của mình hơi quá nhưng cả ngày chỉ ngồi trong phòng và làm đẹp…” Tôi quan sát phản ứng của Erish”…cậu không thấy là rất bất bình thường sao?”
“Uhm. Nhưng đến bữa tối hôm qua hai người đó còn cư xử bình thường mà, tại sao đến tối lại thay đổi đến thế nhỉ?” Cuối cùng cậu ấy cũng nhận ra vấn đề “Cũng có thể đó chỉ là sở thích nhất thời của họ?”
“Không thể nào đâu” Tôi cãi. Vậy mà tôi lại nghĩ cậu ấy hiểu ra rồi chứ.
“Chúng ta cần tìm hiểu rõ hơn mới được” Erish đột nhiên đứng bật dậy “Cậu chờ tớ một chút, tớ quay lại ngay”
“Uh” Tuy gật đầu nhưng tôi thắc mắc không biết cậu ấy có ý kiến gì.
“Đây rồi!” Erish có mặt sau năm phút với chiếc laptop của cậu ấy.
“Cậu mang cái này theo à?”
“Uh! Vật bất ly thân của tớ” Nói rồi cậu ấy mở máy và tìm kiếm gì đó.
“Cậu tìm gì vậy?” Tôi nhìn nhưng không hiểu gì cả, thao tác của Erish quá nhanh.
“Có rồi!” Erish búng tay và chỉ cho tôi xem “Nhìn này Tony, đây là tư liệu về Macberk Humphrey và Joanna Millan”
“Uhm, xem nào…” Tôi dò qua một lượt lý lịch bao gồm cả sở thích và ưu khuyết điểm của họ “…quả đúng như tớ đoán, đây không phải là sở thích hay điểm khác thường của bọn họ”
“Vậy cái gì làm họ thay đổi thế chứ?” Erish tắt máy và quay lại nhìn tôi.
Phải! Bọn họ chỉ hành động bất thường khi đến toà lâu đài này. Ai đó hay cái gì đó đã gây ra chuyện này. Tôi nhất định phải tìm cho ra nguyên nhân chuyện này mới được.
Vì tôi cảm thấy sự kiện khác thường này có liên quan đến cơn ác mộng của tôi.
“Cốc! Cốc! Cốc!” Có tiếng gõ cửa bên ngoài phòng tôi “Tôi xin phép vào được không ạ?”
“Vâng! Ai vậy?” Tôi ngồi bên trong nói vọng ra.
“Tôi là gia nhân trong nhà và ông chủ bảo tôi mời hai vị xuống đại sảnh ạ” Người hầu gái mở cửa thông báo.
“Có chuyện gì à?” Tôi nhìn cô gái và hỏi.
“Vâng! Ông chủ muốn các vị khách mời tập trung ở đại sảnh để hỏi ý kiến của mỗi người về việc chế tạo búp bê ạ”
À phải! Tôi quên mất đó mới là mục đích chính của tấm vé mời.
“Được, cám ơn cô!” Tôi và Erish đứng dậy “Chúng tôi sẽ xuống ngay”
“Vâng tôi xin phép!” Nói rồi cô hầu gái cúi chào và đóng cửa lại.
“Đi xuống thôi Erish!”
“Uhm”
Khi hai đứa tôi xuống tới nơi, ai cũng có mặt ngoại trừ Lisa và giáo sư Robert Martiny, ý tôi là có cả Macberk Humphrey và Joanna Millan. Tuy nhiên họ vẫn biểu lộ hành động khác thường, gã Macberk thì ngồi trên bàn ăn liên tục không ngừng, còn tiểu thư Joanna thì đang ngồi để người làm giũa móng tay cho mình.
“Xin thứ lỗi vì đã làm phiền các vị và cám ơn các bạn đã có mặt đầy đủ” Tiến sĩ Murray Zacharian đứng ngay chính giữa căn phòng, bên cạnh là ông quản gia Wilson Richov “Bây giờ chúng ta bắt đầu vào vấn đề chính của chuyến tham quan”
“Nhưng xin lỗi tiến sĩ bạn của tôi và tiến sĩ Robert vẫn chưa có mặt” Tôi ngắt lời ông ta và ngồi xuống chiếc sofa gần nhất.
“Không sao cả, tôi sẽ gặp riêng hai người đó sau” Murray vẫn không lấy làm phiền “Vui lòng nêu ý kiến góp ý của từng vị và tôi sẽ cho ghi chép lại để xem xét. Nào mời ngài Macberk Humphrey”
“Uh. Cảm phiền lấy thêm cho tôi một đĩa sườn bê nướng Braxin và một đĩa bít- tết có phô mai Thụy Sĩ” Gã ra lệnh cho người hầu đang đứng ngay cạnh bàn ăn rồi quay mặt lại nhìn tiến sĩ “Tôi không rành về mấy cái thứ này cho nên không biết nói sao. Nhưng tôi thấy nó thật phí phạm thời gian, mà mấy cái mẫu của ông nhìn như đồ bỏ đi vậy, tốt hơn hết là dẹp cái chuyện chế tạo này và xây nhà hàng thì có lời hơn. Đầu bếp của ông nấu ăn khá ngon đấy!”
Nói thế mà nghe được à? Không biết tại sao một kẻ như hắn lại có mặt ở đây nhỉ? Nói chuyện không kiêng nể ai cả.
“Vâng cám ơn lời khen của ngài. Tôi sẽ cân nhắc gợi ý này” Ông tiến sĩ vẫn mỉm cười vui vẻ “Mời cô tiểu thư Joanna Millan!”
“Tôi chỉ đi thay bố mình thôi” Joanna nói mà mắt vẫn chăm chú quan sát bàn tay vừa mới được giũa khi nãy “Tôi không thể giúp gì cho ông. Này nhẹ tay một chút, cô làm tôi đau đấy!”
“Vâng xin lỗi! Tôi sẽ để ý hơn” Cô hầu gái vội vàng xin lỗi.
“Dù sao cũng cám ơn cô đã hợp tác” Vị tiến sĩ quay qua gã nhà giàu “Xin cho tôi biết ý kiến của ngài, ngài Thomas Jonhson”
“Được!” Gã bưng tách trà lên nhấp một ngụm, thật phong cách rất khác thái độ hả hê lúc ăn trộm đêm qua “Theo tôi không cần bỏ công nghiên cứu cái gọi là phá cách gì cả, cứ mua tất cả các mẫu mới được sản xuất rồi tung ra thị trường, thấy cái nào được ưa chuộng nhất thì sản xuất đại trà. Có như thế mới thao túng được thị trường giải trí”
Đó có thể coi là một góp ý không nhỉ?
“Cám ơn ngài! Xin cho tôi biết ý kiến của cậu, cậu Erish Lunar”
“Oh vâng. Theo tôi nếu muốn làm cuộc phá cách trong sản xuất búp bê, trước tiên phải đổi mới vật liệu chế tạo…” Erish nói rất nhiều nhưng tôi không hiểu bao nhiêu, hết cậu ấy là tới lượt tôi rồi. Đối với một người ghét búp bê như tôi thì bảo tôi nêu góp ý còn khó hơn cả lên trời nữa.
“Góp ý của cậu rất sáng giá, tôi sẽ ghi nhận điều này. Cậu thật sự rất am hiểu về lãnh vực này đấy” Tiến sĩ Murray khen ngợi.
“Ngài quá khen rồi. Vì tôi có hứng thú nên tìm hiểu về chúng trên sách báo thôi”
“Ha ha! Thật khiêm tốn!”
Đúng vậy đấy! Cậu giỏi như vậy thì cần gì phải khiêm nhường thế chứ, như tớ mà bằng một nửa cậu thì…
“Xin mời vị khách cuối cùng, cậu có góp ý gì cho tôi không?” Ông ta quay phắt qua nhìn tôi.
Biết nói gì đây, trong đầu tôi không có lấy một chữ làm sao ăn nói với vị tiến sĩ này bây giờ?
“À! Tôi…tôi…” Tôi gãi đầu bối rối.
ẦM! ẦM! Tiếng động khủng khiếp làm tôi giật nảy mình.
“Đừng sợ Tony. Chỉ là tiếng sấm thôi” Erish nhẹ nhàng giải thích.
Đó đúng là tiếng sấm, thời tiết thật kinh dị. Nhưng sao nó không gây ra tai nạn hay cái gì đó đại loại thế, để tôi không phải trả lời câu hỏi oái ăm này nhỉ.
XẸT! Đèn trong nhà nhá lên rồi tắt phụt.
Cả căn nhà chìm vào màn đêm đen thẳm. Mà trời thì lại u ám nữa nên trong đây càng tối hơn, chẳng nhìn ra ai với ai cả.
Ái chà! Không lẽ lời cầu khẩn của mình linh nghiệm đến thế? Có thể do mình luôn tin tưởng vào những điều kỳ bí chăng?- Tôi mừng thầm, ít ra tôi cũng không phải trả lời cái câu hỏi kia nữa.
“Chắc sấm sét đã chạm vào hệ thống điện gây sự cố” Tiếng khàn khàn của ông quản gia Wilson vang lên trong bóng đêm “Xin ông chủ và mọi người ở lại đây, tôi sẽ đi xem sao”
“Uh đi đi. Xin quí vị bình tĩnh, sẽ có điện lại ngay thôi” Giọng ngài tiến sĩ nối tiếp ngay sau đó.
“Điện đóm cái kiểu chết tiệt gì thế này! Làm sao thấy đường mà ăn chứ?” Gã béo làu bàu. Vì chỉ có gã bị gián đoạn bữa ăn do cúp điện.
“Này tiến sĩ, phiền ông bảo người làm của ông sửa chữa nhanh cho, tôi đang làm móng đấy!”
“Vâng sẽ có điện lại sớm thôi”
Chậc! Sao mà ông ấy lại có thể kiên nhẫn đến vậy nhỉ?
ẦM!ẦM! Sấm lại nổ lên, chát chúa như tiếng đạn đại bác. Nhưng lần này không phải chỉ có sấm sét.
RẦM!!!RẦM!!! Nghe còn khủng khiếp hơn sấm sét nữa.
“Tiếng gì thế Erish?” Tôi cố gắng tìm Erish trong màn đêm dày đặc “Nghe giống như có gì đó rơi đổ”
“Lại đây này Tony!” Tôi nghe cậu ấy gọi nhưng không biết phát ra từ đâu.
“Cậu ở đâu vậy?” Tôi hỏi lại.
“Chỗ cửa sổ ấy. Tới đây mau lên Tony” Giọng Erish nghe có vẻ vội vã.
Có chuyện gì xảy ra à?- Tôi tự hỏi và lần tới cửa sổ lớn của đại sảnh nhờ vệt sáng nhá lên từ những tia sét.
Chúa ơi! Khung cảnh trước mắt tôi thật kinh khủng.
Ngoài sân. Những bức tượng cẩm thạch…
Ngã ngổn ngang trên nền đất. Không cái nào còn nguyên vẹn.
“Bị sét đánh ư?” Joanna cũng bước đến bên cửa sổ và thốt lên khi nhìn thấy cảnh tượng đó “Khủng khiếp quá!”
“Hừ! May đó là những pho tượng, chứ nếu là người thì…” Tay Thomas rùng mình.
“Có mà điên mới ra ngoài trời vào lúc này” Gã béo Macberk cũng bỏ dở bữa ăn và tới cạnh cửa sổ.
LISA! Chết rồi! Cậu ấy còn ở ngoài đó.
“Này Tony! Cậu làm gì vậy?” Erish lao đến và giữ chặt tay tôi lại.
“Buông tớ ra!” Tôi hét lên, giật tay ra khỏi hai cánh tay chắc khoẻ của Erish “Lisa đi ra ngoài nãy giờ chưa về. Tớ phải đi kiếm cậu ấy”
“Bình tĩnh đi Tony!” Erish ôm chặt tôi từ đằng sau để tránh tôi vùng vẫy “Lisa đi chung với giáo sư Robert, chú ấy là người rất thông minh nhất định sẽ bảo vệ được cho Lisa. Giờ mà ra ngoài thì nguy hiểm lắm!”
“Nhưng…” Tôi quay lại tính kháng cự thì…
ẦM! XẸT!!! Tia sét xé toạc bầu trời lao xuống…
Ánh sáng nhá lên trong vài giây rồi tắt ngấm. Nhưng với tôi chỉ cần vài giây thôi tôi cũng đủ để nhìn thấy…
Một bóng người. To lớn. Cầm dao phay.
Chính hắn…Tên sát nhân trong cơn ác mộng của tôi.
Tại sao hắn cũng có mặt ở đây?
Bụp! Khắp nơi bỗng nhiên sáng choang. Căn nhà đã có điện trở lại.
“Mọi người không cần lo lắng nữa, tôi đã sửa lại hệ thống điện rồi. Sẽ không xảy ra sự cố nữa đâu ạ” Quản gia Wilson thông báo.
Nhưng… Lisa thì sao? Cả giáo sư Robert Martiny nữa?
Rầm!!! Tiếng cửa chính bị mở tung ra. Tiếp đến là hai bóng người xuất hiện trước ngưỡng cửa đại sảnh.
Họ ướt sũng. Và kiệt sức.
Lisa và giáo sư Robert!!!
“Lisa!” Tôi chạy đến chỗ họ “Hai người không bị sao chứ? Sấm sét to quá làm tớ sợ xảy ra chuyện gì”
“Chuyện…chuyện lớn…rồi To…Tony!” Lisa bấu chặt hai tay tôi, thở dốc “Cây cầu…cây…cầu…”
“Cậu nói gì vậy Lisa? Tớ không hiểu” Tôi thắc mắc.
“Cậu ấy muốn nói đến cây cầu nối liền căn nhà này với thành phố bên dưới đấy. Đúng không Lisa?” Erish tiến đến chỗ hai đứa tôi.
“Uh…uh. Chính…nó đấy” Lisa gật đầu lia lịa.
“Hai cậu nói gì vậy? Ở đây có cầu à?” Tôi chẳng hiểu hai đứa bạn mình đang nói gì nữa.
“Trên đường đến đây, tớ để ý thấy chiếc xe chạy qua một cái cầu và đi lên dốc” Erish giải thích “Cho thấy căn nhà này nằm trên một ngọn núi và tách biệt với thị trấn ở dưới. Nói cách khác nơi này và thành phố chỉ được thông nhau duy nhất bằng chiếc cầu treo đó”
Vậy mà tôi chẳng để ý gì cả- tôi hỏi Lisa “Cậu nói cây cầu bị làm sao?”
“Cây cầu…” Lisa vẫn còn thở dốc “…nó…đứt rồi”
“CÁI GÌ ?” Gã Thomas lớn giọng “Có chắc không nhóc? Giờ không phải lúc đùa giỡn đâu nhé”
“Chắc chắn!” Giáo sư Robert lên tiếng “Chính tôi và cô bé này đã phát hiện ra”.
“Vậy là chúng ta bị…kẹt ở đây rồi” Joanna hoảng sợ “Không…thể nào!”
“Ta không chấp nhận!Tasẽ gọi điện cho đàn em đưa trực thăng riêng đến đón ta” Tên béo Macberk cuống cuồng lôi di động ra gọi.
“Đúng vậy! Ta không muốn ở cái chỗ chết tiệt này thêm tí nào nữa” Nói rồi gã Thomas cũng móc điện thoại ra.
“Tôi khuyên các ngài đừng làm thế!” Tiến sĩ lên tiếng “Mưa gió thế này trực thăng không thể đến đây được”
“Im đi!” Macberk quát “Chính ông và căn nhà khốn khiếp của ông hại ta ra thế này mà còn dám mở mồm khuyên bảo à? Nếu ta mà xảy ra chuyện gì thì ông sống không yên đâu”
Hừm!- Cả tiến sĩ Murray lẫn ông quản gia đều không nói gì, nhưng ánh mắt của họ đều biểu lộ vẻ tức giận.
“Nó…nó…” Joanna hoảng hốt, gương mặt cô ta mở to, trắng bệch “…không có…sóng”
“Mẹ kiếp! Không gọi được” Tay Thomas bực tức ném di động xuống sàn vỡ tan tành.
“Có lẽ sấm sét đã làm nhiễu sóng ở đây” Giáo sư Robert giải thích “Như vậy thì tất cả mọi liên lạc của chúng ta với bên ngoài đều không được. Nói cách khác, chúng ta hoàn toàn bị cô lập tại đây”.
Nỗi sợ bao trùm toàn bộ căn phòng.
“Ngôi nhà này là của ông mà. Chắc chắn ông phải có cách hay phương tiện phòng trường hợp cầu đứt chứ?” Macberk sợ hãi túm áo tiến sĩ tra hỏi một cách tuyệt vọng.
“Rất tiếc nhưng chúng tôi không có” Vị tiến sĩ vẫn bình tĩnh “Tôi chưa bao giờ nghĩ phải dùng phương tiện hỗ trợ vì cây cầu này rất chắc chắn. Nó chưa xảy ra sự cố bao giờ”
“Mẹ kiếp!” Thomas nóng nảy lao tới, xô Macberk ra và tóm lấy áo khoác của tiến sĩ Murray “Đừng có nói cái giọng vô trách nhiệm thế. Chính ông bảo ta lên cái chỗ chó chết này, vậy giờ dám giở thái độ đó ra với ta à! Ngươi biết ta là ai không hả? HẢ?”
“Xin ngài vui lòng thả tay ra, nếu không tôi buộc phải dùng biện pháp mạnh” Người quản gia xiết chặt cánh tay đang nắm áo chủ mình, giọng ông lạnh tanh “Các vị hãy cố gắng chờ đến thứ bảy, cảnh sát Jack ở thị trấn luôn lên đây vào thứ bảy. Đến lúc đó chúng ta sẽ được cứu”.
“Hừ! Bây giờ mới chỉ là thứ hai thôi đấy, đúng là một lũ vô dụng” Nói rồi hắn tức giận bỏ đi “Thật bực bội! Ta về phòng đây”
“Ta cũng thế! Cô gái đem đồ ăn lên cho ta” Nói rồi gã béo đứng dậy.
“Vậy tôi cũng về phòng mình. Theo tôi, tôi cần pha nước tắm” Joanna cũng trở về phòng mình và cô hầu gái theo ngay đằng sau.
“Chúng ta cũng lên phòng cậu thôi Tony! Giáo sư có chuyện muốn nói, phải không ạ?” Lisa quay lại hỏi ngài giáo sư.
“Phải! Tôi không muốn ai khác nghe thấy. Vì vậy tốt hơn hết chúng ta nên về phòng nhanh” Ngài Robert nói và đẩy cặp kính trên mũi lên.
Chúng tôi lũ lượt đi lên cầu thang tiến về phòng tôi. Sau những chuyện xảy ra đầu tôi vẫn còn mông lung lắm,hàng ngàn ý nghĩ và câu hỏi nằm chồng chéo trong não tôi đang chờ được giải đáp.
Bước chân lên cầu thang, tôi nhìn lại chỗ cái bóng đen xuất hiện một lần nữa, chẳng có gì ở đó ngoài cái góc tường đang đứng trơ ra ngó lại tôi.
Có thật tôi nhìn thấy cái bóng đó không? Hay do bóng các vật dụng trong nhà vô tình tạo ra?
“Thời tiết khủng khiếp quá nhỉ?” Một trong hai người làm đứng gần cánh cửa phía dưới cầu thang than vãn.
“Uh! Không chỉ thế mà cả những vị khách cũng kì quái và đáng sợ nữa” Người còn lại đáp.
“Đúng đấy, nhất là người đàn ông mập mạp và người cao gầy ấy. Hai người đó nóng nảy quá!”
“Phải. Nhưng sao lạ thế nhỉ?”
“Chuyện gì vậy?” Người kia hỏi.
“Cánh cửa này tớ đã đóng rồi mà” Người đang nói chỉ tay vào cánh cửa “ Sao bây giờ nó lại mở ra thế này?”
“Cậu có chắc là đã đóng lại chưa?” Người còn lại nhìn cánh cửa và hỏi bạn mình.
“Tớ chắc chắn là mình đã đóng rồi, đóng trước cả khi cúp điện kia” Người kia nói với thái độ sẳn sang xin thề nếu cần thiết “Nhưng sao bây giờ lại mở ra như vầy?”
“Chắc do gió đấy. Không có gì phải lo đâu” Người đó đang cố gắng an ủi bạn mình.
“Chắc vậy! Thiệt tình, thời tiết gì chán quá đi” Cô gái đó khép cửa lại và than vãn “Bao giờ nó mới hết đây?”
“Đừng lo chắc không kéo dài lâu đâu”
“Mong là thế!”
Do gió à? Không đúng! Với gió quần quật ngoài kia thì cửa không thể khép hờ như thế được mà phải bị mở tung mới đúng. Chắc chắn có người vừa mở nó ra lúc cúp điện.
Khoan đã! Tôi giật mình khi phát hiện cánh cửa đó nằm ở đâu. Nó nằm ngay bên cạnh góc tường- nơi tôi nhìn thấy cái bóng đen xuất hiện.
Vậy kẻ mở cửa chính là…bóng đen đó.
Vậy ra nó có thật, chứ không phải do tôi nhìn nhầm hay bóng của vật khác tạo thành.
“Nhanh lên Tony!” Lisa đã đứng ở trước cửa phòng tôi gọi.
“Ok! Tớ tới ngay” Tôi vội vã bước lên.
“Có chuyện gì vậy chú Robert?” Erish hỏi khi bốn người bọn tôi ngồi quanh chiếc bàn tròn trong phòng tôi.
“Uhm, khi Lisa phát hiện ra cây cầu bị đứt, tôi đã đi tới gần quan sát và có được một kết luận…” Giọng ngài giáo sư đầy quan trọng “…không phải do thời tiết gây ra. Mà là do bàn tay con người làm”
“Hả? Thật sao chú Robert” Lisa càng lo lắng hơn khi giáo sư gật đầu “Nhưng ai làm? Và tại sao làm thế?”
“Tôi không biết ai làm, nhưng có lẽ hắn làm thế để ngăn không cho chúng ta thoát ra khỏi căn nhà này”
“Nhưng làm thế không phải hắn cũng bị kẹt như chúng ta sao?” Erish đột nhiên lên tiếng.
“Phải. Có lẽ hắn đang âm mưu chuyện gì đó” Robert nhỏ giọng lại “…kẻ đó ắt hẳn là một trong số những người có mặt ở căn nhà này. Chúng ta không biết hắn đang tính toán chuyện gì nên phải hết sức cẩn thận mới được”.
“Vâng!”
“Kẻ đó dùng thứ gì làm đứt cây cầu vậy giáo sư?” Tôi lo lắng hỏi, tôi muốn chắc chắn có phải suy luận của mình đúng không.
“Căn cứ vào sợi dây thừng còn sót lại thì đó phải là thứ khá bén…”
“Hắn cắt bằng kéo chăng?” Lisa gợi ý.
“Không, không phải kéo. Kéo không thể cắt sợi dây thừng to mà gọn như vậy…” Giáo sư phân tích “…vết chém rất nhanh gọn vậy chỉ có thể là rìu hoặc dao thôi”
“Rìu hoặc dao?” Tôi hỏi lại.
“Phải. Và hẳn chúng rất bén nên chỉ chém một nhát sợi dây đã đứt” Robert xác nhận.
Vậy là không sai, chính cái bóng đen đó là thủ phạm. Hắn muốn cô lập mọi người ở đây, sau đó sẽ giết mọi người giống như trong mơ tôi đã thấy.
Bọn tôi như con mồi đã rơi vào bẫy của hắn.
Chúng tôi phải đối mặt với việc hoàn toàn bị cô lập với bên ngoài, đồng nghĩa với việc không có người hỗ trợ.
Không những thế còn phải đối diện với tên sát nhân giấu mặt đang đi lang thang trong ngôi nhà này và có thể ra tay giết người bất cứ lúc nào.
Đây là tình huống tệ hại nhất mà tôi gặp trong đời.
Có nên nói cho mọi người nghe về bóng đen đó không nhỉ?
Không, không nên. Họ sẽ không tin tôi đâu và hơn nữa tôi cũng không muốn mọi người lo lắng.
Nếu tiến sĩ và bóng đen đó đều có thật và đều xuất hiện ở đây thì chắc chắn căn phòng đáng sợ đó cũng phải tồn tại và nằm đâu đó trong ngôi biệt thự này.
Nhưng làm sao tôi tìm được nó đây?
Tôi nhất định phải kiếm cho ra nó vì tôi luôn cảm thấy căn phòng đó là mấu chốt của vấn đề.
“Này, này Tony!” Lisa khua tay trước mặt tôi.
“Hả? Có chuyện gì?” Tôi giật mình đáp- mình quên mất trong phòng mình có người.
“Nãy giờ cậu có nghe bọn này nói gì không đấy?” Lisa nhìn tôi nghi ngờ.
“Có…có chứ!” Tôi nói dối.
“Vậy thì tốt. Tiếp tục đi giáo sư” Thật may! Lisa trở lại câu chuyện và không chú ý đến tôi nữa.
Nhưng tôi cũng chẳng để lọt tai chữ nào, tôi lại tiếp tục chìm đắm trong những ý nghĩ của riêng mình mà không để ý thấy Erish tuy lắng nghe hai người kia nói chuyện nhưng mắt cậu ấy luôn nhìn tôi.
Giống như Erish biết tôi đang nghĩ cái gì trong đầu.
“Ha ha ha!!!” Tiếng cười đột nhiên vang lên, càng lúc càng to.
“Ai cười thế?” Lisa nhìn xung quanh.
HA HA HA HA!!! Nghe rõ mồn một. Tôi đã từng nghe ở đâu đó rồi.
“Tiếng của Thomas Jonhson!” Cả tôi và giáo sư Robert đồng thanh. Đúng vậy, đó đúng là tiếng cười tôi nghe được lúc nhìn thấy hắn ta ăn trộm đồ.
Việc quái gì mà hắn cười to như vậy trong khi mới nãy còn đang tức giận nhỉ?
“Ra xem sao đi!” Lisa nói rồi tiến ra cửa trước tiên.
Cả bọn chạy lại phòng của Thomas thì thấy cánh cửa mở toang, cô hầu gái hoảng sợ đứng bên ngoài.
“Có chuyện gì vậy?” Lisa hỏi người làm.
“Tôi…tôi khô…không biết. Ông ta…ông ta đột nhiên…” Cô gái không nói được nữa mà đưa cánh tay run rẩy chỉ vào căn phòng.
Bốn người chúng tôi vội nhìn vào trong.
Gã Thomas đang đứng giữa cả một đống tiền và cười hả hê.
Ha ha ha!!! Hắn cười lớn khi hốt một mớ tiền và thảy lên không trung “Nhiều tiền quá! Ta giàu rồi! Giàu to rồi!!!”
Tiền ở đâu ra mà nhiều thế nhỉ?
“Hắn ta bị gì thế? Điên à?” Lisa hoang mang hỏi.
“Gã mừng vì có được quá nhiều tiền đó mà” Tôi giải thích.
Erish, Lisa, Robert và người hầu gái đồng loạt nhìn thẳng vào tôi như thể tôi còn hành động kỳ quái hơn cả gã Thomas đang đứng múa may trong phòng kia nữa.
“Cái gì? Tớ nói…nói sai sao?” Tôi cảm thấy bất ổn. Cực kì bất ổn.
“Cậu đang nói cái gì đấy?” Vẫn ánh mắt đó, Lisa hỏi tôi “Tớ có thấy một tờ tiền nào trong phòng hắn đâu”
“HỞ?” Tôi vô cùng ngạc nhiên, phải nói là shock mới đúng “Sao lại không thấy? Cả một núi tiền trong phòng hắn kia kìa. Ngay giữa phòng ấy”
“Không có đống tiền nào cả!” Lisa lắc đầu “Bọn tớ chỉ thấy gã đứng nhảy nhót và cười man rợ thôi. Cậu ổn không đấy?”
Kỳ vậy? Tại sao họ lại không nhìn thấy nhỉ? Nguyên một núi những tờ dollars trước mặt kia mà. Chứ không việc gì gã Thomas lại vui mừng đến thế?
Một người thì còn giải thích được. Nhưng đằng này tới bốn người đều không nhìn thấy.
Không lẽ chỉ mình tôi và tay Thomas này nhìn thấy thôi sao?
Thế này là sao? Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?
Tại sao chỉ mình tôi và tên xấu xa kia nhìn thấy?
“Có lẽ tớ…tớ không ổn rồi” Tôi cảm thấy muốn bệnh.
“Vậy cháu nên đi nghỉ đi” Giáo sư Robert đề nghị.
“Vâng!” Tôi nói rồi bước trở về phòng mình.
“Vậy còn…còn ông ấy?” Cô hầu gái chỉ tay vào phòng khi thấy mọi người bỏ đi “Tôi có cần báo…báo cho ông chủ không?”
“Không cần đâu. Bệnh nghề nghiệp ấy mà” Lisa xua tay “Hắn ta toàn làm chuyện xấu nên gặp quả báo đấy. Kệ hắn. Một lát gã sẽ trở lại bình thường thôi”
Thật không thể chịu đựng được cái tiếng cười man rợ của tay Thomas này, nó càng ngày càng to, như xuyên thủng đầu tôi vậy.
Mình phải gặp hắn nói hắn im mồm mới được- Tôi bực bội xỏ đôi dép vào và bước ra ngoài.
Phòng gã Thomas vẫn còn để mở, tiếng cười ha hả của hắn vẫn đang vang vọng ra ngoài.
“Chậc đã mười một giờ đêm rồi à?” Tôi nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay “Không lẽ hắn ta ngồi cười đến giờ này? Nhưng sao không thấy ai đến phàn nàn với hắn nhỉ?”
Tôi đứng trước cửa phòng hắn và thấy có gì đó khác với lúc nãy.
Tiền!
Đúng vậy, khi nãy tôi chỉ thấy một núi tiền ngay giữa căn phòng, nhưng bây giờ thì rất nhiều, tiền khắp phòng và dường như mọi đồ vật trong căn phòng này đều biến thành hàng ngàn tờ dollars.
Và Thomas Jonhson đứng giữa phòng loay hoay gom hết mớ tiền vào người và cười như điên dại.
Với một kẻ mê tiền như hắn thì đây quả là một thiên đường. Giống như một giấc mơ của chính Thomas vậy.
Nhưng sao tôi lại có thể nhìn thấy được nhỉ?
RÈ!! RÈ!! Âm thanh kì quái vang lên.
Tiếng gì thế?- Tôi nhìn xung quanh tìm tiếng động đó, có vẻ như phát ra từ chính căn phòng của gã Thomas.
Cảm giác bất an lại trào dâng trong tôi như dung nham núi lửa phun trào, ngày càng mạnh mẽ.
Tim tôi đập nhói lên, nỗi bất an biến thành nỗi sợ, khi tôi biết được tiếng động kì lạ đó phát ra từ đâu.
Hai bức tường bên hông của căn phòng đang chuyển động…
Đang tiến dần vào chính giữa.
Chúng sẽ nghiền nát hắn mất- hoảng sợ tôi la lên “Thomas ra đây ngay. Nhanh lên!”
“Ư…ư!!!” Gã không nhúc nhích, chỉ đứng nhìn tôi rồi rên ư ử như bị cắt lưỡi. Hắn không nhìn thấy hai bức tường đang tiến lại chỗ mình.
“Ra đây mau! Ông không thấy hai bức tường đang tiến đến à?” Tôi đứng ngoài cửa hét lên “Chúng sẽ đè bẹp ông đấy!”
Hắn đã nhận ra vì nét sợ hãi lộ rõ trên mặt hắn, nhưng hắn ta không muốn chạy thoát mà vứt đống tiền khổng lồ đó lại đây. Nghĩ thế thay vì bỏ chạy ra chỗ cánh cửa để mở, gã ngồi thụp xuống, quơ núi tiền vào tay mình. Càng nhiều càng tốt.
Còn hai bức tường thì càng lúc càng thu hẹp dần.
RÈ!! RÈ!!
Chúng vẫn lạnh lùng tiến vào.
Tên Thomas lúc này mới cuống cuồng chạy ra chỗ tôi với cả trăm tờ dollars nhét vội vàng vào người.
Tôi đưa tay để hắn nắm lấy.
“AAAAAAA!!!!!!” Thomas rú lên đau đớn.
Trễ rồi!!!
Một cánh tay của hắn đã bị bức tường kẹp chặt. Trong khi đó gã còn cách một khoảng nữa mới với tới tay tôi.
“Cứu…cứu tôi với…!” Thomas nhìn tôi rên rỉ. Hắn làm tôi nhớ lại hình ảnh tiến sĩ Murray đã nắm chặt tay tôi cầu cứu trong cơn ác mộng.
“Ư…ư…!!!” Tôi nhìn gã mà mắt giật liên hồi.
Tôi sợ. Tôi thật sự rất sợ.
Nếu tôi cứu hắn, bức tường cũng sẽ nghiền nát tôi.
Nếu tôi cứu hắn, tôi…sẽ chết.
“Là…làm ơn cứu…cứu tôi” Gã đau đến mức không thể gào thét được nữa, giọng hắn chỉ còn lại những tiếng thều thào, nước mắt không ngừng ứa ra từ đôi mắt nổi đầy gân máu sắp lồi lên của hắn “Tôi…tôi đa…đau quá! Đau…lắm!!!”
Đừng cứu hắn! Không phải ngươi ghét hắn lắm sao? Việc gì phải chết chung với một gã như thế?- Tiếng nói trong đầu tôi gào lên, tôi biết rõ nó từ đâu tới. Từ lòng căm ghét đối với kẻ trước mặt và từ nỗi sợ hãi với cảnh tượng trước mắt.
RÈ!!! Cánh tay bị kẹp của Thomas đã bị nghiền nát. Nước mắt đầm đìa trên gương mặt đau đớn của hắn.
Đúng lắm! Kẻ độc ác như hắn chết là đáng- Tiếng nói trong đầu tôi vang lên đầy đắc ý.
“Im đi!!!” Tôi la lớn lên rồi lao vào trong, nắm chặt lấy cánh tay còn nguyên vẹn của Thomas và cố gắng kéo hắn ra.
Đáng ghét!!! Tại sao mình phải cứu hắn chứ?- Nhưng tôi không thể tìm được câu trả lời rõ ràng, có lẽ vì tôi không muốn thấy chết mà không cứu chăng?
Tôi đúng là một thằng ngốc!
“Thomas, lấy con dao giấu trong người ông ra cắt cánh tay kia đi” Tôi hét lên còn gã thì nhìn tôi bàng hoàng, chẳng hiểu tại sao tôi lại biết gã có một con dao găm trong người “Nhanh lên! Không chúng ta không thể ra khỏi đây mất!!!”
“Như…nhưng…tại sao cậu…cậu biết…tôi…” Gã sững người nhìn tôi. Trời đất đến giờ phút này mà gã còn quan tâm đến chuyện đó hơn cả việc thoát ra khỏi đây sao?
“Im ngay!!! Và làm đi” Tôi hét lên đầy tức giận, tại sao tôi lại đi chết chung với cái gã đáng ghét tồi tệ này chứ? Tôi bắt đầu cảm thấy hối hận.
Đơn giản chỉ vì tôi đã được giáo sư Robert kể cho nghe gã đã dùng con dao đó để mở cửa. Chỉ vậy thôi!
Thomas loay hoay dùng con dao cắt phần cánh tay bị dập nát đi, còn tôi thì cố gắng hết sức đẩy hai bức tường đang tiến tới ra lại. Nhưng có vẻ không ăn thua gì mấy, người tôi đau như dần mà hai bức tường vẫn thản nhiên nhích tới.
Roạt!!! Cánh tay nát bét của gã cuối cùng cũng lìa ra khỏi người chủ nó kèm theo tiếng rên la đau đớn. Tôi cảm thấy như người gã nhẹ hẳn và không chần chừ thêm giây nào nữa, tôi túm chặt gã kéo về phía cửa để mở.
Cạch!!! Chuyện ngày một tồi tệ hơn.
Không chỉ hai bức tường đang chậm rãi tiến vào, cánh cửa phòng- lối thoát duy nhất của bọn tôi cũng đang đóng lại. Thậm chí còn nhanh hơn hai bức tường nữa.
Thôi rồi! Đường ra duy nhất đã bị bịt kín. Chúng ta hoàn toàn không thể chạy thoát- Tay giám đốc đã nghĩ như thế và cơ thể hắn trở nên mềm nhũn không còn sức sống.
Mình không cam tâm chết tại đây. Không cho tới khi mục đích của mình đạt được.
Nghĩ thế tôi liền đưa chân ra ngáng lại, cánh cửa nghiến vào chân tôi và tạm ngừng một chút.
“Nhanh lên! Ra khỏi đây” Tôi cắn răng chịu đau và cố gắng lôi gã giám đốc đằng sau ra.
“Ái!” Cánh cửa nghiến chặt vào chân tôi như muốn cán nát nó để đi tiếp. Máu ứa ra, chân tôi như gào thét đòi tôi rút lại. Tôi đau đến nỗi mắt nổ đom đóm.
Tôi không thể bỏ cuộc. Nếu rút chân lại chắc chắn tôi sẽ chết. Không bao giờ!
“ÁAAAAA!!!” Tôi không thể chịu đựng được nữa, chân tôi tê dại đi và nó dường như sắp đứt ra khỏi người tôi.
Chân tôi sắp đứt, cánh cửa sắp đóng lại, hai bức tường đang bắt đầu nghiền chúng tôi giống như đã làm với cánh tay của lão Thomas.
Vậy mà tôi vẫn không kéo được gã ra. Người gã vẫn còn bị kẹt cứng.
Tôi tiêu thật rồi. Cảnh vật xung quanh bắt đầu mờ dần. Tôi bắt đầu không còn ý thức nữa.
Thế là hết!!!
Bỗng một cánh tay chặn lấy cánh cửa và trông rất dễ dàng, nó đẩy cánh cửa ngược trở lại. Và ngạc nhiên hơn cánh cửa ngoan ngoãn mở toang ra mà không chút kháng cự.
Tôi…đã được cứu. Kiệt sức tôi rơi ra ngoài hành lang lúc này vẫn tối om, chân tôi không thể nhúc nhích được nữa huống hồ là đứng dậy.
RÈ!!! RÈ!!! Bẹp!!! Hai bức tường đã hoàn toàn khép lại.
Tôi mới sực nhận ra Thomas vẫn còn kẹt trong đó.
“Hắn…hắn ch…chết…chết rồi sao?” Không thể tin được, tôi đã liều mạng nhào vào nhưng cuối cùng tôi vẫn để…vẫn để hắn…
“Bình tĩnh đi cậu bé!” Một giọng nói the thé vang lên ngay bên tai tôi, kế đến là một bàn tay chắc khoẻ nhấn tôi ngồi xuống khi tôi tính lao vào phòng dù đã kiệt sức “Hắn ta chưa chết đâu”
“Nhưng…nhưng sao ông…biế…?” Câu hỏi chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại trong cổ họng. Trước mắt tôi là một thân hình cao ngất ngưởng, không hề có da thịt hay xương cốt mà toàn làm bằng gỗ. Đã vậy gương mặt người này cũng chẳng có mắt mũi miệng gì cả, đơn thuần chỉ là một khối vuông bằng gỗ nhẵn nhụi.
Chúa ơi! Đó không phải con người.
Tôi đang nói chuyện với một hình nhân bằng gỗ.
Không phải một mà tới ba cái hình nhân như vậy đang đi lại trước mặt tôi.
“Đấy cậu xem hắn vẫn còn sống kia kìa!” Cái giọng the thé nghe gần rất đau tai, nhưng tôi không đủ sức lết ra bất cứ chỗ nào nữa. Hai hình nhân kia mỗi người dựa tay vào một bức tường và đẩy chúng trở lại vị trí cũ trước cặp mắt kinh ngạc của tôi.
Và đúng như lời hình nhân nói, gã Thomas vẫn còn sống, đang ngồi bệt dưới sàn với một cánh tay dập nát và hoàn toàn rơi vào trạng thái sợ hãi tột độ. Nước mắt không ngừng tuôn trên mặt hắn.
Đúng hắn là một tên xấu xa, tồi tệ. Nhưng lúc này đây tôi thấy hắn thật đáng tội nghiệp.
“Cám…cám ơn các ông đ…đã cứu hắn…” Tôi cố kìm nén nỗi sợ và tỏ ra lịch sự nhất có thể. Suy cho cùng tôi vẫn chưa biết ba kẻ này là ai và chúng tốt hay xấu nên phải thật cẩn thận.
“Không cần!” Tên hình nhân gần tôi cười rộ lên, tiếng cười còn chát chúa hơn cả giọng nói. Hắn đứng lên rồi tiến về phía đồng bọn “Tại sao cậu lại cứu hắn ta? Sao lại để một kẻ đáng chết như hắn sống nhỉ?”
“Các ông…các ông tính là…làm gì?” Tôi sợ hãi nhìn ra bọn họ tới đây không phải với ý đồ tốt đẹp gì.
“Làm gì à?” Vẫn cái giọng cao vút ấy, hắn chậm rãi tiến về phía gã Thomas lúc này đang bị hai hình nhân còn lại giữ chặt trên ghế “Cho hắn chết cùng với thứ hắn thích nhất”
Cái gì? Bọn người này cũng muốn giết tay Thomas kia sau khi hắn khó khăn lắm mới thoát chết ư?
“Các…các người tín…tính làm…làm gì ông…ông ta?”
“Rồi cậu sẽ biết” Không nhìn tôi, gã hình nhân phẩy tay ra hiệu cho đồng bọn.
Một tên giữ chặt gã Thomas đang run rẩy lên ghế, một tên cầm một chậu nước tới và tên cuối cùng cúi xuống nhặt một xấp tiền lên.
Chúng làm cái gì thế?
“Người yêu tiền lắm đúng không Thomas?” Vừa nói tên hình nhân vừa nhúng tờ tiền vào nước rồi đắp lên mặt tay giám đốc “Vậy thì ngươi sẽ được mang theo chúng. Xuống địa ngục”
Nói rồi hắn tiếp tục trải những tờ dollars ướt đẫm nước lên mặt gã Thomas. Mà gã cũng có vẻ không thể chống cự lại được, gã chỉ biết ngồi ngẩng mặt rên ư ử.
Từng tờ, từng tờ rải kín gương mặt Thomas. Đến khi không còn chỗ hở nào thì tên hình nhân tiếp tục trải một lớp thứ hai lên.
Tôi biết rồi! Những tờ tiền đó khi khô lại sẽ ép sát vào mặt nạn nhân và khiến họ không thể thở được. Nạn nhân sẽ từ từ chết vì nghẹt thở. Một cái chết chậm chạp và đau đớn.
Tôi không cần biết gì cả, tôi phải ngăn chúng lại cho dù với sức tôi hiện nay điều đó là bất khả thi và có thể chúng cũng sẽ cho tôi chết bằng cách đó.
“Dừng lại…bọn ngươi dừng…dừng lại…” Tôi lấy hết sức lực còn lại đứng bật dậy la lên và lao tới chỗ bọn chúng “Kh…không được giết…giết ông ta…không…không được”
“Thằng bé này khó hiểu thật!” Một tên lắc đầu “Mới khi nãy còn mong hắn chết mà bây giờ lại liều mạng cứu hắn”
“Uh. Con người vốn khó hiểu hơn tụi mình mà” Tên khác làm ra vẻ chán nản “Nó ồn ào quá, tao không tập trung được”.
“Để tao bịt mồm nó lại” Tên còn lại mất hết kiên nhẫn lao thẳng tới chỗ tôi đầy vẻ tức giận.
Quả nhiên tôi không thể chống cự lại chúng dù chỉ là một tên, gã hình nhân tiến đến chỗ tôi và chỉ bằng một động tác, nó chụp lấy cổ họng tôi và quật tôi xuống sàn nhà.
“Đừng xen vào chuyện của người khác, thầy giáo của mày không dạy mày điều đó sao?” Giọng hắn rít lên đầy hăm dọa.
“Tụi…tụi mày kh…không được làm…làm thế…” Tôi cố gắng đẩy tay nó ra “…tao không để…để tụi mày…thà…thành công…đâu”
“Mắc cười thật, mày làm gì để ngăn tụi tao với cái cơ thể yếu ớt này hả? HẢ?” Nó hét lên, tiếng hét xuyên thủng đầu tôi. Đau buốt “Tao nói cho mày biết nếu ông chủ của bọn tao mà thấy mày xen vào chuyện của ông ấy. Ông ấy sẽ cho mày một cái chết đau đớn nhất đó thằng nhãi”
Cái…cái gì? Có kẻ đứng đằng sau giật dây bọn này sao? Tại sao kẻ đó lại muốn giết lão Thomas?
Mắt tôi mờ dần. Phổi tôi không còn không khí nữa.
Cánh tay chắc khỏe của tên hình nhân xiết chặt thêm.
Mọi thứ nhòa đi và xoay tròn…
Xoay tròn…
Trước khi hoàn toàn mất đi nhận thức, tôi vẫn nhìn thấy…gã Thomas ngồi bất động với gương mặt bị bịt kín bằng tiền. Bằng thứ gã yêu thích nhất.
Tôi vẫn nhìn thấy gã…
La hét…
Tiếng hét cuối cùng. Chứa đầy…tuyệt vọng.
AAAAAA!!!!!!!
Tôi mở trừng mắt. Khung cảnh đột nhiên trở nên rõ nét. Trước mặt tôi không phải gã Thomas với gương mặt bị bịt kín, cũng không phải tên hình nhân với cánh tay chắc khoẻ xiết chặt cổ tôi.
Trước mắt tôi là…trần nhà. Còn trán và áo tôi ướt đẫm mồ hôi.
“Trời ơi! Là mơ sao?” Tôi đưa tay che mắt và thở dốc “Một giấc mơ tồi tệ”
Kể từ khi đến đây, tôi không còn mơ thấy căn phòng màu đỏ nữa, thay vào đó cũng toàn là những cơn ác mộng khủng khiếp. Chuyện này đến bao giờ mới chấm dứt đây?
Kịch! Cửa phòng tôi bật mở.
Lisa thò đầu vào “Cậu vẫn thức chứ Tony?”
“Uh! Tìm tớ có chuyện gì vậy?”
“Gã Thomas có chuyện rồi! Đi qua chỗ hắn nhanh lên” Nói rồi Lisa khép cửa phòng lại và tôi nghe tiếng chân cô ấy chạy đi.
Cảm giác bất an nhói lên trong tim tôi. Cái gì nữa đây? Tôi liền xỏ dép vào và đi tới cánh cửa.
Ối! Tôi ngã sóng xoài trên nền nhà.
“Sao mà xui xẻo thế không biết!” Tôi xoa xoa mũi rồi đứng dậy.
Một cơn đau đâm xuyên qua não tôi. Chân tôi đau. Đau như bị cái gì đó nghiền nát.
Gì thế này? Đó chỉ là một cơn ác mộng thôi mà. Nhưng sao giờ đây chân tôi vẫn đau?
“Cậu sao thế Tony?” Erish lo lắng hỏi khi bước vào và nhìn thấy tôi ngồi bệt trên sàn nhà “Bị đau ở đâu à?”
“Không…không có. Chỉ bị tê chân thôi, nhưng tạm thời tớ không…tự đi được” Tôi nói dối.
“Được rồi để tớ đỡ cậu” Nói rồi Erish nắm lấy tay tôi quàng qua vai mình rồi dìu tôi đi. Không đau đến mức như trong mơ nên tôi vẫn có thể đi được.
Khi tới nơi, tôi nhìn thấy Joanna, Lisa và giáo sư Robert đứng ngay ngưỡng cửa nhìn vào trong.
“Có chuyện gì với gã Thomas vậy?” Tôi lo lắng hỏi Lisa.
“Tớ…tớ không biết. Ông ta cứ đứng bất động suốt từ nãy giờ” Gương mặt Lisa đầy sợ hãi, cô ấy chỉ tay vào phòng “Macberk đang tới gần gã Thomas hỏi thăm đấy!”
“Erish làm ơn giúp tớ vào đó, tớ muốn xem rõ hơn”
“Uhm” Gật đầu, cậu ấy nói mọi người nhường đường và theo tôi vào trong.
Trong phòng, toàn bộ tiền bạc đều biến mất. Cả một núi tiền, tiền xếp đầy trong phòng vậy mà giờ đây mất sạch không để lại dấu vết nào. Căn phòng của gã Thomas đã trở lại bình thường như mọi căn phòng khác.
Nhưng gã thì không bình thường chút nào, gã đứng quay mặt vào tường, đứng lắc lư như một con rối được lên dây cót.
“Này, này Thomas! Ông bị gì vậy? Ông đang làm mọi người sợ đấy!” Macberk sau khi gọi tên vẫn không thấy đối phương trả lời, bèn quay người gã Thomas lại đối diện với hắn.
Mọi người đều hoảng hốt lùi lại khi nhìn thấy mặt lão Thomas.
Gương mặt lấp đầy nỗi sợ hãi còn đôi mắt gã thì…không có tròng.
Giống như trong đầu gã có một tờ dollar và nó đang xuyên qua hai con mắt của gã.
Trống rỗng. Vô hồn.
“Trời ơi! Thomas mắt…mắt ông sao thế kia?” Gã Macberk sợ hãi.
“A…a…a…ông…ông ấy…!!!” Cô người hầu có mặt ở đó sợ muốn khóc, trông cô ấy như sắp xỉu đến nơi.
“Cô làm ơn đi gọi ông chủ cô lại đây đi. Được chứ?” Tôi quay lại nhờ cô gái ấy một việc để cô không phải nhìn thấy nữa. Cũng may là ông tiến sĩ không có mặt ở đây.
“Vâng…vâng tôi đi…đi ngay” Nói rồi bóng cô ấy khuất khỏi cánh cửa phòng.
“Cái nút gì thế này?” Tiếng gã Macberk vang lên làm tôi chú ý. Tôi bèn quay lại nhìn vào cái thứ mà Macberk và mọi người đang chăm chú nhìn vào.
Đó là một cái tay nắm cửa bằng gỗ, nhưng lạ thay nó lại gắn ngay trước bụng lão Thomas.
“Sao lại có cái này ở đây?” Nói rồi gã béo đưa tay cầm lấy tay nắm.
“Đư…đừng…đừng…” Tiếng lão Thomas yếu ớt vang lên.
“Hả? Ông nói cái gì tôi không nghe rõ? Cái gì?” Macberk hỏi lại và đưa tai lại gần Thomas hơn nhưng có vẻ hắn ta cũng không hiểu cho lắm.
“Đừng…làm ơn đư…đừng…” Lần này giọng nói yếu ớt của tay giám đốc vang lên kèm theo gương mặt khiếp đảm và nước mắt chảy dài từ hai tròng mắt có hình đồng dollar đỏ hoe.
Vẫn không ai hiểu lão Thomas này muốn nói gì.
Ta sẽ cho hắn chết cùng thứ hắn yêu thích nhất.
Kh…không dừng lại cá…các người không được…được làm thế!
Ha ha ha!!!
Hình ảnh về cơn ác mộng khi nãy trỗi dậy trong tôi. Hình ảnh gã Thomas. Rồi bọn hình nhân. Rồi những thứ chúng đã làm với gã.
Tất cả vụt qua mắt tôi như một thước phim quay nhanh.
Không lẽ…!!!- Tôi kinh hoàng khi nghĩ đến điều đó.
“Đừng…đừng kéo nó ra Macberk!!!” Tôi thất kinh khi tên béo Macberk đang tò mò nắm tay nắm gỗ nơi bụng Thomas và kéo ra “ĐỪNGGGGGGGG!!!!!!!!!!!!”
Trễ rồi!!! Macberk đã giật mạnh thứ gã đang cầm trong tay ra.
Tiền. Hàng ngàn tờ dollars tung lên không trung. Bay ra từ ngăn kéo ở bụng lão Thomas.
Hàng ngàn tờ tiền…nhuộm đầy máu. Máu của kẻ đang giữ chúng.
Thomas Jonhson.
Bộp! Bộp! Bộp!
Từng phần cơ thể bị cắt thành những khoanh tròn xếp lại thành hình người đã rời ra và rơi xuống sàn. Bên trong người Thomas không còn gì cả ngoài tiền, tiền và tiền. Toàn bộ nội tạng của gã đã bị moi ra. Chính bởi tay bọn hình nhân gỗ đó.
Chúng biến gã thành tủ đựng tiền. Đựng thứ quan trọng nhất đối với gã.
Máu văng tung tóe khắp nơi. Máu chảy lênh láng khắp sàn.
Và máu dính vào mọi người đang có mặt ở đây. Không chừa một ai cả.
“Á Á Á Á Á!!!!!” Khắp người tên Macberk dính đầy máu, gã hoảng sợ la hét và bỏ chạy.
Máu làm vấy bẩn chiếc váy trắng sang trọng của Joanna. Máu lan đến đôi giày cô đang mang. Và máu dính trên gương mặt trắng bệch vì kinh hoàng của cô ta.
Joanna sợ đến nỗi không nói nên lời. Và cô ta cũng bỏ chạy ngay sau gã Macberk.
“Lisa! Lisa!” Tôi nghe giọng ngài giáo sư Robert vang lên và tôi biết Lisa đã ngất xỉu.
Với một cô gái như Lisa, cảnh tượng trước mắt vô cùng khủng khiếp. Thật sự rất khủng khiếp.
“Tôi sẽ đưa cô bé về phòng” Giáo sư nói vội mấy lời rồi bế Lisa đi.
Tôi chỉ biết đứng đó. Đứng chết lặng nhìn đống thi thể ngổn ngang của Thomas nằm trong vũng máu. Lúc đó…
Lão đã van xin tôi cứu gã, nhưng…tôi đã không làm gì được.
Lão đã bị giết ngay trước mặt tôi, nhưng…tôi chỉ biết đứng nhìn.
“Tony! Cậu khóc à?” Erish nhìn tôi thương xót. Có lẽ cậu ấy nghĩ tôi bị shock trước cảnh tượng này.
Tôi chẳng thể nói được gì để Erish bớt lo lắng. Khi đó nước mắt tôi rơi thật nhiều.
Chúng rơi xuống những tờ tiền nhuộm máu đỏ thẫm.
Rơi xuống vũng máu lênh láng. Máu của Thomas Jonhson.
“Có chuyện gì xảy ra thế?” Tiến sĩ Murray cùng người quản gia xuất hiện và phải mất một lúc lâu họ mới nói nên lời. Tôi biết họ cũng bị hoảng sợ với những gì xảy ra trước mắt.
“Chúng tôi nghe có tiếng la hét…” Erish giải thích “…rồi mọi người chạy tới phòng Thomas và nhìn thấy cảnh này đây”
“Vậy mọi người đâu rồi?” Tuy cố giữ bình tĩnh nhưng tôi vẫn nhận ra nỗi sợ hãi trong giọng nói của vị tiến sĩ.
“Họ đã sợ hãi quay về phòng mình hết rồi” Erish thở dài “Cảnh tượng đáng sợ quá mà”
“Uh. Tôi sẽ cho khóa phòng này lại đợi cảnh sát đến. Hai cậu cũng nên về phòng đi”
“Vâng! Đi thôi Tony” Erish đỡ tôi ra khỏi phòng.
Đến tận bây giờ, khi đã bình tĩnh ngồi ở phòng mình tôi vẫn không tin được những gì xảy ra trước mắt là sự thật. Tất cả cứ như một cơn ác mộng tồi tệ mà tôi không có cách nào thoát ra được.
“Tony à! Cậu có thật sự ổn không đấy?” Erish ngồi ngay cạnh tôi lo lắng hỏi.
“Cám ơn cậu tớ ổn” Tôi bâng quơ nhìn ra bên ngoài, bầu trời vẫn còn u ám và mưa vẫn không ngớt. Mới đây thôi lúc trời cũng mưa như vậy ba đứa tôi vẫn còn cười đùa vui vẻ, nhưng giờ đây thì…không được nữa rồi.
Không biết có còn sống sót mà ra khỏi đây không, mà nếu có còn thì với một cú shock lớn như vầy e là chúng tôi sẽ không bao giờ trở lại như xưa được. Ký ức kinh hoàng ấy đã khắc sâu vào tâm trí bọn tôi và sẽ đeo bám theo bọn tôi suốt đời.
“Erish bây giờ tớ không có tâm trạng nói chuyện. Có thể để tớ yên tĩnh một chút không?” Tôi lên tiếng ngắt lời Erish khi cậu ấy định nói. Tôi thật sự có rất nhiều điều phải suy nghĩ.
“Uh được. Nhưng tớ sẽ ngồi đây với cậu”
“Cám ơn!”
Tôi biết thủ phạm là cái bóng đen to lớn kia, chính hắn đã ra lệnh cho bọn hình nhân làm như vậy. Nhưng tại sao hắn ta lại làm thế? Đó là điều tôi hoàn toàn không hiểu được.
Chuyện khó tin nhưng nó đang diễn ra trước mắt tôi, bóng đen đó không chỉ là một tên sát nhân mà còn có khả năng điều khiển toàn bộ búp bê trong ngôi nhà này và tệ hại hơn đây lại là nơi sản xuất búp bê-nơi có nhiều tay chân của hắn hơn bất cứ đâu. Ra ngoài lúc này thật sự rất nguy hiểm vì thời tiết thật tồi tệ. Nhưng ở trong nhà cũng chẳng an toàn hơn chút nào.
Tôi chỉ là một thằng nhóc lớp chín, tôi không có khả năng cứu nguy cho bất cứ ai và cái chết của Thomas là minh chứng cụ thể nhất. Cái mà tôi có thể làm được lúc này là tìm cho ra căn phòng màu đỏ càng sớm càng tốt trước khi tên sát nhân ấy giết hết tất cả bọn tôi.
Nhưng mình chẳng có một tí manh mối gì về nó cả, làm sao tìm bây giờ?- Tôi cắn móng tay lo sợ. Chẳng ai có thể giúp được tôi vì dường như chỉ có tôi là kẻ đã từng nhìn thấy căn phòng đó và cũng là kẻ duy nhất biết nó nằm đâu đó trong toà lâu đài này, chỉ có điều cụ thể ở đâu thì tôi không biết.
Erish không nói gì, chỉ ngồi nhìn tôi buồn bã và thở dài. Cậu ấy thật sự rất muốn giúp tôi, rất muốn tôi chia sẻ mọi thứ với cậu ấy, vì cậu ấy cảm nhận được tôi đang mang một gánh nặng quá mức trên vai.
Nhưng tôi đã không nói gì với Erish.
Bên ngoài gió mưa vẫn đang gào thét, nhưng bên trong ngôi biệt thự, không khí im lặng vẫn đang che phủ tất cả.
Đến bữa tối, chỉ có Joanna là tự giam mình trong phòng riêng, tất cả mọi người đều có mặt đông đủ bên bàn ăn. Nhưng chẳng ai nghĩ đến chuyện ăn uống nữa ngoại trừ gã Macberk, gã ăn dữ hơn mọi ngày, có lẽ ăn để quên đi nỗi sợ. Gương mặt ai cũng lộ vẻ mệt mỏi và sợ hãi. Không khí lo lắng bao trùm bàn ăn.
“Tuy bây giờ không phải là lúc thích hợp để nói chuyện này, nhưng như mọi người đã biết hoàn cảnh chúng ta bây giờ rất nguy hiểm…” Tiến sĩ Murray lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt “…vì rất có thể tên sát nhân vẫn còn quanh quẩn trong nhà. Vì vậy, để an toàn mỗi người tốt nhất nên ở trong phòng mình và khi ra ngoài nên có người đi chung. Quan trọng nhất là phải cảnh giác cao độ, nếu phát hiện ra kẻ lạ mặt hoặc những ai có hành động mờ ám hãy tìm cách thông báo cho mọi người. Hãy cố gắng chờ đến thứ bảy, chúng ta sẽ được an toàn”
Gã Macberk không còm tâm trạng để mà phản bác nữa, gã cắm cúi ăn, ăn càng nhiều càng tốt, ăn một cách vội vã và ăn như thể mình không bao giờ còn cơ hội để ăn nữa.
Tôi cũng không thể trách hắn được bởi vì tuy nói đợi đến thứ bảy sẽ an toàn, nhưng tất cả mọi người ở đây ai cũng đều có chung một ý nghĩ: liệu mình có còn sống để đợi đến ngày đó không? Chẳng một ai dám chắc được.
Cộc! Cộc! Cộc! “Tớ vào được không Lisa?” Tôi lên tiếng khi gõ cửa phòng Lisa.
“Uh! Vào đi” Giọng Lisa yếu ớt trả lời.
Khi tôi bước vào, Lisa đang ngồi trên giường quấn chăn kín mít, môi mím chặt còn khuôn mặt thì tái xanh. Chưa bao giờ bạn tôi bị như vầy cả. Ngồi trên chiếc ghế đối diện giường Lisa, Erish đang ngồi quay đầu lại nhìn tôi, cậu ấy luôn là người bình tĩnh nhất trong đám nhưng giờ đây gương mặt Erish cũng đầy vẻ lo lắng.
“Cậu sợ lắm phải không Lisa?” Tôi hỏi ngồi xuống chiếc ghế còn lại cũng đặt cạnh giường Lisa.
“Uh. Khi mới nhìn thấy cảnh đó tớ thật sự rất sợ, nhưng nhờ có cậu, có giáo sư Robert và có Erish an ủi, giờ tớ cảm thấy khá hơn rồi” Lisa cố nở một nụ cười tươi nhất có thể “Cậu không cần lo lắng quá!”
“Tớ…tớ xin lỗi!” Tôi nắm chặt hai tay đặt trên đầu gối, tránh nhìn mặt Lisa và Erish “Tất cả đều là lỗi của tớ”
“Cậu nói gì vậy?” Cả hai đang nhìn tôi “Chuyện này đâu phải lỗi tại cậu”.
“Không, là lỗi của tớ. Nếu tớ không bảo rằng tớ muốn đến đây, nếu tớ không yêu cầu hai cậu đi cùng tớ, thì có lẽ chúng ta đã…đã không…” Tôi không kiềm chế được nước mắt của mình nữa.
“Đừng tự trách mình Tony à!” Lisa nắm chặt tay tôi an ủi “Đâu ai ngờ được sẽ có chuyện này xảy ra đâu. Và cậu cũng đâu có muốn mọi chuyện thành thế này đúng không?”
“Nhưng…nhưng nếu tớ…”
“Đó đã là quá khứ rồi, nhắc lại cũng không có ích gì…” Lisa lắc đầu “…quan trọng hơn ba người chúng ta vẫn còn an toàn. Vậy không phải là tốt lắm rồi sao?”
“Đúng đấy Tony à! Dù có rơi vào tình huống tồi tệ nhất bọn tớ vẫn luôn ở cạnh cậu mà” Erish nở nụ cười ấm áp.
“Thật…không?” Tôi ngẩng mặt nhìn hai cậu ấy, tôi thật sự rất xúc động.
“Đương nhiên rồi. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau và nhất định ba đứa mình sẽ an toàn rời khỏi đây” Lisa cười, nụ cười hiếm hoi từ sau khi sự kiện kính hoàng ấy xảy ra.
“Cám ơn hai cậu!” Tôi ôm chặt Lisa và khóc như một đứa trẻ. Lúc này đây Lisa giống mẹ tôi hơn bao giờ hết, tôi thật sự cảm thấy an toàn và dễ chịu khi ở cạnh họ.
Họ là những người quan trọng nhất của tôi, nhất định tôi phải tìm cho ra căn phòng màu đỏ đó. Để ba đứa tôi có thể cùng nhau trở về.
Bây giờ đã là nửa đêm, tôi vẫn không thể chợp mắt được với tâm trạng lo lắng như thế này. Nằm dài trên giường tôi nhìn ra ô cửa sổ ướt nước mưa, nhớ lại cuộc nói chuyện của ba đứa khi nãy thì dù không khí ở đây khá lạnh nhưng cảm giác ấm áp vẫn đang len lỏi trong tim tôi.
Thật tuyệt khi được làm bạn với họ- Tôi mỉm cười một mình và trở người.
Có cái gì đó trên bức tường đối diện làm tôi chú ý. Cái gì đó đang nhảy múa dưới ánh sáng nhá nhem của tia sét chiếu vào.
Một chấm nhỏ. Đúng vậy, một chấm nhỏ màu đen đang chuyển động qua lại tại một điểm. Rất khó nhìn thấy nếu không tập trung trong điều kiện thiếu ánh sáng như thế này.
Kỳ lạ thay, cái chấm đó to dần. To dần. Giờ đây nó to như một quả bóng tennis.
Nó vẫn tiếp tục to thêm và mỗi lần thay đổi kích thước nó lại chiếu sáng mọi thứ rõ hơn, giống như vòng sáng mà đèn pin mang lại.
Bây giờ nó chiếu sáng cả bức tường trước mặt tôi và không ngừng to ra thêm.
Nó to. To. To mãi.
Vòng sáng đó chiếu sáng khắp cả căn phòng. Rồi lạ lùng như khi xuất hiện nó phụt tắt. Căn phòng tôi trở nên tối đen. Tối đến mức tôi không nhìn thấy tay mình nữa.
Thật giống hệt ánh sáng từ chiếc xe tải chạy ngoài đường vào ban đêm, nó lóe lên, quét qua nhà bạn rồi biến mất. Nhưng cái ánh sáng này to hơn rất nhiều.
Và làm sao trời mưa âm u thế này lại tạo ra ánh sáng lạ thường đó được chứ?
Kịch! Tiếng cửa mở.
Nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy tôi khi tôi nhận ra có kẻ vừa mới mở cửa phòng mình.
“Ai đó?” Tôi vội bật đèn và nhìn về phía cánh cửa ra vào.
Tôi rú lên. Nhưng sợ đến nỗi không phát ra lời.
Trước mặt tôi. Ngay chỗ cánh cửa mở hé, một con mắt hiện ra nổi bật trong bóng đêm.
Con mắt đó trợn lên nhìn tôi trừng trừng.
Rất giống con mắt của dã thú đang nhìn con mồi đầy thèm khát.
Và nó sẽ đạp cửa và lao vào. Xé xác tôi.