The red room - Chương 2
CHAPTER 2 : DOLLS AND MURRAY ZACHARIAN ( Những Con Búp Bê Và Tiến Sĩ Murray Zacharian)
Kể từ đó, tôi thân thiết với Erish hơn, hai đứa tôi gặp nhau nhiều hơn và mỗi lần tôi nói với cậu ấy về cơn ác mộng của mình, Erish luôn quan tâm và tìm cách giúp tôi cảm thấy dễ chịu.
“Cám ơn cậu Erish! Về những cuốn sách này” Tôi nói khi cả hai đứa cùng đi bộ về nhà sau khi bỏ ra rất nhiều thời gian tìm tòi ở thư viện những cuốn sách liên quan đến báo mộng. Dĩ nhiên chuyện này chỉ hai đứa chúng tôi biết, vì nếu Lisa mà nghe được thế nào cậu ấy cũng cho đó là những việc làm dở hơi.
“Không có gì! Chỉ cần cậu vui là được” Nụ cười của Erish thật tuyệt, nó luôn làm tôi cảm thấy an toàn “Nhớ nhé! Nếu gặp ác mộng hãy nghĩ đến chuyện gì thật vui”
“Uh! Tớ thật không biết làm sao để cám ơn cậu về những gì cậu làm cho tớ”
“Chỉ cần cậu cười lên là được” Erish nhìn tôi “Cậu cười rất đáng yêu đấy Tony”
Cậu ấy nói thế là ý gì?- Tôi nghĩ ngợi mà mặt đỏ au, có cảm giác lúc đó tay tôi sẽ phỏng nếu chạm vào mặt mình “À…à… ờ khi nào tớ… tớ đọc xong những cuốn sách này sẽ… đem tới nhà trả cho cậu”
“Không cần vội, cứ từ từ cũng được” Cậu ấy lại nhìn tôi. Ánh mắt dịu dàng.
“Trời đầy sao đẹp… đẹp quá!” Tôi vội ngước lên trời lảng sang chuyện khác. Tôi sợ nếu cứ nhìn Erish mãi đầu tôi sẽ bốc khói mất.
“Uh! Đẹp thật” Erish cũng nhìn lên trời.
Tôi định nói gì đó với cậu ấy nhưng chợt khựng lại. Tôi nhìn thấy một thứ. Rất quen.
Ngôi nhà búp bê!
Phải! Chính nó. Ngôi nhà mà Nina bạn tôi đã đập nát đang được trưng bày trong tủ kính một cửa hiệu. Hai cái giống y hệt nhau.
“Có chuyện gì vậy Tony?” Erish hỏi khi tôi đứng lại không bước đi nữa.
“Ngôi… ngôi nhà kia” Tôi chỉ tay về món đồ đó “Lúc nhỏ tớ… tớ từng nhìn thấy nó”
“Chà đẹp thật đấy! Có lẽ rất đắc tiền” Erish trầm trồ khi nhìn thấy thứ tôi chỉ.
Phải rất đắc tiền, nhà Nina vốn giàu có mà- ký ức khủng khiếp về cái đêm mưa gió ấy hiện ra rõ rệt trước mắt tôi.
Tôi… cảm thấy… sợ. Tôi…
“Cậu thích búp bê à Tony?” Chợt câu hỏi của Erish lay tôi tỉnh lại. Thật may là tôi không khóc trước mặt cậu ấy.
“Hả? À… ừ phải. Tớ rất thích” Không thể nói với Erish rằng búp bê làm tôi phát bệnh. Đúng hơn là sợ hãi.
“Thế à?” Erish mỉm cười và bước đi “Về thôi Tony. Trễ rồi”
“Uh!” Tôi thôi nhìn vào ngôi nhà búp bê đó và bước đi cạnh cậu ấy.
“Tới nhà rồi” Hai đứa tôi dừng lại trước ngôi nhà của tôi.
“Uh! Nhanh thật đấy. Tớ lại muốn đi với cậu chút nữa” Erish ra vẻ tiếc nuối.
Mặt tôi đỏ lên- Cậu ấy nói vậy nghĩa là sao nhỉ?- Tôi bước vội vào nhà “Thôi chào cậu Erish. Chúc ngủ ngon!”
Bỗng Erish nắm tay tôi kéo lại, trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì thì… môi cậu ấy đã chạm vào môi tôi “Chúc ngủ ngon Tony!”
“Hơ…” Tôi đứng ngơ ngác, không nói nên lời, tôi chỉ cảm thấy mặt mình nóng thêm. Tôi vẫn còn đứng đó một lúc lâu khi bong cậu ấy đã đi khuất.
Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao… Erish lại… hôn mình? Một kiểu tạm biệt mới mà tôi chưa biết chăng?
Lần đầu tiên trong cả tháng nay, tôi hoàn toàn tỉnh ngủ, không phải vì cơn ác mộng đeo bám mà vì hành động khó hiểu mới đây của Erish. Tôi vẫn cảm nhận được cảm giác môi cậu ấy nơi miệng mình. Suốt đêm đó tôi chỉ mải tìm cách lý giải tại sao cậu ấy lại làm vậy?
Khi tôi tỉnh dậy, đồng hồ đã chỉ tám giờ sáng. Hôm nay là chủ nhật, ba mẹ tôi đã đi từ sớm, chỉ còn tôi ở nhà một mình. Tôi bèn đánh răng, thay đồ, ăn sáng rồi trở về phòng mình ngồi đọc sách. Tôi thích những ngày nghỉ yên tĩnh thế này.
King Kong!!! King Kong!!! Tiếng chuông cửa nhà tôi reo lên từng hồi.
“Ai đến vào giờ này nhỉ?” Tôi thắc mắc và chạy xuống mở cửa.
“Erish?” Tôi ngạc nhiên thốt lên.
“Chào!” Erísh cười rất tươi.
“À! Chào.. chào cậu” Tôi ấp úng “Cậu làm tớ… ngạc nhiên quá!”
“Vậy à?” Vẫn giữ nụ cười trên môi, Erish nhìn tôi “Tớ không làm phiền cậu chứ?”
“Không… tất nhiên không rồi” Tôi mở rộng cửa “Cậu vào đi”.
“Cám ơn!” Erish bước vào trong “Cậu đang làm gì vậy?”
“Tớ đọc sách. Mấy quyển sách cậu cho tớ mượn ấy” Tôi dẫn đường vào phòng tôi và cậu ấy theo sau.
“Bố mẹ cậu đâu? Tớ muốn chào hai bác một tiếng”
“Họ đi từ sớm rồi”
“Vậy trong nhà chỉ có hai chúng ta thôi à?” Erish cười rất tươi, trông có mục đích gì đó “Thú vị thật!”
Hai người thôi à? Thú vị ư?- Câu nói ấy có ý gì, mặt tôi chợt đỏ bừng khi nhớ chuyện xảy ra tối hôm qua.
“Cậu… cậu tới đây… có chuyện gì không?” Giọng tôi bỗng trở nên ấp úng.
“Có đấy! Tớ có cái này cho cậu” Erish đưa cho tôi một tờ giấy cứng.
Một tấm vé.
Vé tham quan triễn lãm trưng bày búp bê- Tôi hỏi lại “Triển lãm à?”
“Uh! Cậu nói cậu có hứng thú với búp bê đúng không?” Erish nói vui vẻ “Tình cờ bố tớ lại có hai vé tham quan, tính rủ mẹ tớ đi cùng. Nhưng tớ nhớ tới cậu và năn nỉ ông. Cuối cùng bố cho tớ nên tớ tới rủ cậu”
“Vì tớ sao?” Tôi thật sự xúc động, cậu ấy luôn nghĩ đến tôi. Thật tuyệt! Dù tôi không thích búp bê hay đúng ra là ghét chúng, nhưng tôi muốn đi đến đó. Cùng cậu ấy.
“Uh! Đi nhé!” Erish cười.
“Dĩ nhiên rồi!” Tôi gật đầu ngay.
“OK! Vậy cậu thay đồ đi. Tớ xuống dưới đợi” Nói rồi Erish ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
Mình quên mất không hỏi về chuyện hôm qua. Nhưng chắc mình cũng không dám hỏi đâu- Tôi nghĩ vớ vẩn trong khi thay đồ- Thật giống hẹn hò quá! Không biết cậu ấy có nghĩ thế không nhỉ?
Thay đồ xong tôi mở cửa phòng. Có gì đó đập vào mắt tôi.
Tấm gương ngay gần cánh cửa. Tôi thấy bóng mình đang đứng yên trong gương nhìn chằm chằm vào tôi. Hai tay buông thõng xuống.
Trong khi thực tế tay tôi đang cầm nắm đấm cửa.
“Đừng đi!”
“Hả? Cái gì cơ?” Có ai đó vừa mới nói điều gì đó.
“Đừng đi!”
“Ai vậy? Tại sao lại nói thế?” Tôi nhìn khắp căn phòng. Chẳng có ai ngoài tôi cả.
“Không lẽ nào….” Tôi hoảng sợ nhìn vào tấm gương. Bóng tôi vẫn đang đứng bất động nhìn tôi.
“Là… ngươi à…?” Tôi sợ hãi nhìn bóng mình trong gương.
Tức thì cái bóng từ trong gương nhào ra ngoài.
Lao thẳng về phía tôi.
“Không được đi!!!!”
Tôi lùi ra sau.
Bốp!
Ối! Đầu tôi va phải cạnh giường. Mắt tôi hoa lên, xoay như chong chóng.
“Đau quá!” Tôi đứng dậy, tay xoa đầu và nhìn lại tấm gương.
Bóng tôi cũng đang ôm đầu đau đớn nhìn lại.
Cái bóng đáng sợ kia đã biến mất.
Tiếng nói kỳ lạ cũng nín bặt.
“Tony xong chưa?” Tiếng Erish gọi với lên từ dưới nhà.
“Xong rồi! Tớ xuống ngay đây” Tôi đi vội xuống nhà dưới. Chắc cái thứ lúc nãy là do tôi tưởng tượng ra vì quá lo lắng và hồi hộp thôi.
Giá như lúc đó tôi nghe lời cảnh báo ấy.
Giá như lúc đó tôi ở nhà.
Đi đến căn nhà triễn lãm ấy là quyết định sai lầm khủng khiếp nhất của tôi.
Tôi chưa bao giờ đi đến một nơi rộng lớn đến vậy. Mọi thứ liên quan đến búp bê được trưng bày khắp nơi, rất nhiều nữa là khác. Có đủ mọi thứ từ những con búp bê nổi tiếng, đến những con đã từng được sản xuất và cả những mẫu búp bê mới được giới thiệu đều được đặt gọn gàng vào mỗi tủ kính. Tôi không có thiện cảm với những thứ này nhưng tôi buộc phải công nhận một điều: chúng rất đẹp. Tôi chắc chắn có thể đi cả một ngày trời cũng không thể ngắm được hết tất cả mọi thứ liên quan đến búp bê ở đây.
Nhưng tôi có cảm giác rất lạ, ngay từ khi bước chân vào đây tôi luôn cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình, có lẽ vì ở đây khá đông người chăng? Tôi nghĩ thế.
Nhưng cái cảm giác đó ngày càng mạnh mẽ khi tôi đi dọc hành lang dẫn đến một đại sảnh lớn, cứ như có một đôi mắt nhìn trừng trừng vào tôi ở ngay sau lưng tôi vậy. Tôi cảm thấy lạnh buốt.
“Có chuyện gì sao Tony?” Erish hỏi khi thấy tôi liên tục quay nhìn về phía sau.
“Không…không có gì đâu” Tôi chối “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“À! Phòng đấu giá búp bê. Cậu sẽ thích cho xem” Erish giải thích.
“Thế à!” Không biết tại sao, cái cảm giác ớn lạnh càng lúc càng lan rộng khắp cơ thể tôi. Giống như khi bạn đang đứng ngoài trời vào ngày Giáng Sinh mà không mang vớ và áo khoác vậy.
Cánh cửa đại sảnh hiện ra trước mắt, chỉ cách tôi khoảng ba meters.
Xung quanh tôi bỗng nổi lên những tiếng xầm xì. Rồi chúng ngày một to dần. To dần.
To thêm. Giờ đây biến thành chuỗi tiếng ồn chói tai. Tôi cứ nghĩ mình đang lạc vào một hội chợ náo nhiệt nào đó, ồn đến nỗi chẳng thể nghe thấy rõ bất cứ lời nói nào.
Nhưng thực tế hành lang tôi đang đi khá vắng vẻ, hầu như chỉ có tôi và Erish.
Tôi cố lắng nghe cái mớ hỗn độn đó nói gì và nghe được loáng thoáng nhiều câu đại loại như:
“Đừng đi!”
“Đừng vào đó!”
Đầu tôi bắt đầu đau. Xoay như chong chóng.
“Nếu không muốn chết, đừng vào trong đó!”
“Ngươi không được đi!”
Mắt tôi hoa lên. Khung cảnh trước mắt giống như một cơn lốc xoáy. Mọi thứ cứ xoáy vào nhau. Càng lúc càng nhanh.
“TONY! QUAY VỀ NGAY!!!” Một tiếng hét chói tai vang lên từ mớ ồn ào đầy tạp âm đó “NGƯƠI KHÔNG ĐƯỢC BƯỚC VÀO CĂN PHÒNG ĐÓ!!!”
“THÔI ĐI! ĐỂ TÔI YÊN!!!” Tôi hét lên, thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa, đầu tôi như muốn nổ tung ra.
“Tony! Tony! Cậu làm sao vậy?” Lập tức những tiếng động biến mất, chỉ còn lại giọng nói của Erish vang lên trong không gian tĩnh lặng.
“Tớ… tớ chỉ là… hơi… hơi chóng mặt thôi” Tôi trả lời khi Erish đỡ tôi dậy.
“Cậu làm tớ lo lắng quá! Có cần tớ đưa cậu về nhà không?” Cậu ấy rờ trán tôi xem có nóng không.
“Không cần… đâu. Tớ ổn mà. Đi tiếp nhé!” Tôi tuy sợ nhưng bây giờ tôi không muốn về. Tôi muốn biết căn phòng trước mặt có cái gì mà những tiếng nói kia lại ngăn cản tôi.
“Thật sự không sao chứ?” Erish vẫn nhìn tôi đầy lo lắng.
“Uh. Không sao mà” Tôi nói dối. Sau chuyện khi nãy tôi vẫn còn chóng mặt.
“Thôi được. Nếu cậu muốn vào thì đi thôi”
Vừa đặt chân vào phòng đấu giá, tôi đứng sững lại. Kinh hoàng.
Không phải những căn phòng đấu giá tôi thường nhìn thấy. Không, không thể nói đây là chỗ dành cho việc đấu giá được.
Tôi đang đứng ở nơi khủng khiếp nhất tôi từng biết.
Căn phòng màu đỏ.
Không nhầm lẫn được, tất cả mọi thứ ở đây đều màu đỏ. Dưới ánh đèn đỏ mờ ảo, tôi nhìn thấy những cái bóng đen. Rất nhiều.
Những người tham gia đấu giá ư? Trong căn phòng như thế này? Đó là điều không thể.
Hay… là bóng đen sát nhân đã xuất hiện trong cơn ác mộng của tôi? Nhưng ở đây có…trên năm mươi cái bóng như thế. Chúng sẽ lại giết tôi như trong mơ ư?
Khoan đã! Hình như không phải.
Những bóng đen này nhỏ hơn. Đúng vậy chúng còn thấp hơn cả tôi trong khi cái bóng kia cao hơn tôi nhiều.
Vậy chúng là cái gì?
Mắt tôi quen dần với ánh sáng trong phòng và nhanh chóng nhận ra ngay. Những con búp bê. Đủ mọi kiểu dáng, đủ mọi chất liệu nằm la liệt khắp mọi nơi trong phòng.
Tại sao lúc đó thay vì đứng ngó bọn chúng tôi không chạy đi ngay khi có thể chứ?
Tôi lại mắc phải sai lầm nghiêm trọng thêm một lần nữa.
Cái giá tôi phải trả… thật khủng khiếp.
Tôi giàu trí tưởng tượng hay do hoa mắt chăng mà tôi nhìn thấy đồng loạt tất cả những con búp bê lần lượt nhúc nhích.
Từng cử động cứng ngắc, khô cứng hòa lẫn tiếng gỗ kêu lạch cạch, tiếng khớp nhựa bẻ răng rắc. Chúng từ từ rời khỏi vị trí của mình.
Tiến về phía tôi.
Trong đầu tôi lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Chạy! Phải chạy khỏi đây càng nhanh càng tốt. Tôi dựa vào bức tường sau lưng và lần ra cánh cửa tôi đã vào.
Quá muộn! Cánh cửa đã biến mất.
Tôi bị một đàn búp bê bao vây.
Tôi thật sự mất trí rồi hay bị gì đó đại loại thế mà tôi nghe được tiếng nói của chúng. Phải những con búp bê đó…biết nói.
Quái vật!
Đúng! Mày là đồ quái vật.
Mày không phải là người của bọn tao!
Mày không được phép sống!
Đúng! Giết nó đi!
Giết nó!
AAAA!!! Ký ức đen tối năm nào hiện ra trong đầu tôi. Tôi cảm nhận rõ rệt hơn bao giờ hết.
“Không! Kh…không phải! Tôi… tôi không phải… quái vật!” Giọng tôi pha lẫn nỗi sợ hãi.
Đồ quái vật!
Mày là con quái vật xấu xa!
Thứ quái vật kinh tởm!
Chúng tiếp tục tiến tới với cái giọng the thé…
Đồ quái vật độc ác!
Đồ sát nhân!
Không…không. Tôi kh… không…- Tôi hoàn toàn không nói nổi nữa. Chưa bao giờ tôi hoảng sợ như thế này.
Cạch! Một con búp bê bằng gỗ leo lên cây đèn ngay sát tôi nhất.
Gương mặt nó nhăn nhúm, đôi mắt vàng khè nằm trong hốc mắt bằng gỗ sáng loé lên và miệng nó nở một nụ cười méo mó, độc ác.
Con búp bê gỗ đó… muốn giết tôi.
Nó bắt đầu cười. Cười như điên dại. Cười một cách man rợ trong khi lũ búp bê kia vẫn tiếp tục la hét và tiến tới gần tôi.
Rồi nó đưa cánh tay có khớp nối gần như bị bung ra lên cao. Con dao nằm giữa những ngón tay vẹo vọ của nó.
Giết nó!
Đúng, đúng! Giết nó đi!
“Mày…” Giọng con búp bê gỗ vang lên, nổi bật trong tiếng nhốn nháo của đồng bọn “…chết đi!”
Liền sau đó là con dao chém xuống. Thẳng ngay đầu tôi.
Tôi muốn hét lên nhưng không thể.
“Tony! Tony!” Tiếng ai đó gọi tôi. Nghe âm vang như vọng ra từ đường hầm.
“TONY!!!” Ai đó hét lên.
“Hơ…?” Tôi như bừng tỉnh khỏi cơn mê “Erish? Có…có chuyện gì sao?”
“Cậu nắm tay tớ chặt quá!” Tiếng Erish nghe như rên rĩ.
“Ơ… xin… xin lỗi!” Tôi giật mình thả tay ra. Tôi bấu chặt cậu ấy đến mức để lại một vết đỏ lớn trên tay Erish.
“Cậu bị sao vậy?” Erish xoa tay “Có thật cậu ổn không?”
“Ư… tớ ổn mà. Xin lỗi do tớ mải suy nghĩ quá nên…” Tôi nhìn xung quanh.
Không có căn phòng màu đỏ. Không có bầy búp bê đầy sát khí. Không có con búp bê gỗ với nụ cười dữ tợn và con dao trên tay. Tôi đang đứng trong một căn phòng lớn sang trọng, được thắp sáng choang bằng những chùm đèn tráng lệ thay cho ánh đèn đỏ mù mờ mà trước đó tôi đã thấy, trước mặt tôi là hàng ghế bọc nhung có khá nhiều người ngồi, xa hơn nữa là một cái gì đó được đặt trên một cái bục và có vài người đang đứng bên cạnh nó. Họ đang nói chuyện với những người ngồi bên dưới.
Tôi đang đứng trong một căn phòng đấu giá. Phòng đấu giá thật sự mà tôi hay thấy trên TV.
“Chuyện lúc nãy là ảo giác sao?” Đầu tôi rối tung lên, sự việc khi nãy rất thực, hoàn toàn không hề giống ảo giác chút nào. Nó vẫn còn làm tôi ớn lạnh.
“Đi thôi Tony!” Erish nắm tay tôi “Lại đằng kia ngồi đi”.
“Thưa quý ông và quý bà! Đây là mẫu búp bê mô phỏng công nương nước Anh Diana có kích thước thu nhỏ chuẩn nhất từ trước đến nay. Xin quý vị chiêm ngưỡng và đưa ra giá để sở hữu. Chúng tôi xin công bố giá sàn là 300 USD”.
Đúng là không khí buổi đấu giá, rất sôi nổi và có nhiều bất ngờ. Có những người sẳn sàng bỏ một món tiền lớn để mua những mẫu búp bê thử nghiệm này để quảng bá cho thương hiệu của mình và cho sản xuất đại trà. Vì thế, những người ở đây đa số là thương nhân trong ngành giải trí và các nhà sưu tầm. Họ đều là những người rất am hiểu về lãnh vực búp bê. Tôi thì khác, tôi không rành hay hứng thú gì với chúng, chỉ là tôi cảm giác sẽ có cái gì đó xảy ra ngay tại đây, ngay căn phòng này mà có thể nó liên quan tới ác mộng của tôi. Nếu không tôi đã chẳng gặp một mớ chuyện tệ hại từ sáng tới giờ.
“Giá cuối cùng là 750 USD và chúng tôi quyết định bán cho quý ông Hamberk Lukeway”.
“Chúa ơi! Những 750 USD!” Một món tiền quá lớn so với một đứa học sinh lớp chín như tôi- Tôi ngồi trầm trồ trong khi những tiếng vỗ tay vang lên khắp căn phòng.
“Tiếp theo là mẫu búp bê thử nghiệm của tiến sĩ Murray Zacharian. Tiến sĩ đã đưa ra một phá cách cho vấn đề sản xuất búp bê và đây là kết quả quá trình nghiên cứu của ông ấy…” Người phụ tá đem một vật đặt lên bục và kéo tấm khăn phủ bên trên ra.
Một con búp bê bé gái với chiếc váy màu đỏ nhàu nát và mái tóc vàng xoăn uốn thành lọn đã trở thành màu vàng đất, đôi mắt màu đỏ bên đậm bên nhạt nhìn thẳng ra phía trước với gương mặt nghiêm nghị. Thú thật con búp bê này không đẹp lắm hay phải nói nó rất thường, không khác thứ búp bê rẻ tiền bày bán ngoài đường là mấy. Chất liệu nhìn cũ kỹ và hơi bẩn khác hẳn chất liệu sang trọng và đắt tiền nhưng rất đẹp của công nương Diana khi nãy.
“Giá sàn là 100USD. Mời quý ông và quý bà ra giá ạ!”
“Con búp bê này thường quá, không có gì mới mẻ cả”
“Phải, vậy sao gọi là phá cách chứ?”
“Trông nó bẩn thỉu thế nào ấy! Nhìn như lôi từ đống phế phẩm ra vậy”
“Mà cái tên tiến sĩ Murray sao tôi chưa từng nghe nói đến nhỉ? Có lẽ ông ta chỉ mới nghiên cứu về búp bê mới đây thôi”
“Hoặc có thể đó là một tay chơi nghiệp dư và có khả năng đây là sản phẩm đầu tay của ông ta”.
“Hừ! Trình độ quá kém. Không thể cạnh tranh được với thị trường bây giờ chỉ bằng cái thứ đó đâu”.
“100USD là quá mắc so với sản phẩm kém chất lượng như thế này!”
“Không hiểu tay Murray đó nghĩ gì mà đăng ký đấu giá đồ bỏ đi này?”
Đó là một số lời bàn tán nhận xét khi con búp bê được trưng ra, tôi không biết tiêu chuẩn để cạnh tranh thị trường là như thế nào nhưng tôi thấy đúng là không ai thích những con búp bê cũ kỹ nhìn như bị bỏ phế từ mười thập kỷ trước như thế này.
“120USD!”
“150USD!”
“170 USD!”
Không ngờ cũng có người có hứng thú với mẫu búp bê này. Có lẽ họ là những nhà sưu tầm đồ cổ chăng?
“200USD!”
“Ái chà!” Tôi quay đầu nhìn về phía người vừa mới trả cái giá này “Ai lại quan tâm đến mẫu trưng bày này đến…….”
Câu nói chưa vọt ra hết đã nghẹn lại trong cổ họng tôi. Tôi vô tình bắt gặp một thứ gì đó.
Một thứ lẽ ra tôi không nên để ý đến thì tốt hơn. Nhưng tôi đã quay lại nhìn chăm chú vào nó.
Con búp bê kỳ lạ đang được trưng bày. Con búp bê của tiến sĩ Murray Zacharian.
Cử động.
Dù chỉ trong thoáng chốc nhưng tôi xin thề là tôi đã thấy nó nhúc nhích.
Đôi mắt con búp bê nhìn thẳng vào tôi. Chắc chắn vì tôi thấy nó liếc nhìn theo một người vừa mới đứng dậy bỏ đi, xong lập tức tròng mắt đỏ ngầu của nó loại xoáy thẳng vào mặt tôi.
Một cái nhìn dữ tợn, hung hăng.
Rồi môi nó mấp máy, đôi môi đỏ chói như Nina- người bạn thời thơ ấu của tôi. Nó nói gì đó tôi không nghe rõ.
Rồi nó nhếch môi cười. Một nụ cười nham hiểm, độc ác.
“Erish! Erish! Cậu có nhìn thấy không?” Tôi lay tay Erish đang ngồi ngay cạnh tôi.
“Gì vậy Tony?” Erish hỏi.
“Con búp bê… nó cử động” Tôi run run chỉ vào con búp bê nằm trên bục.
“Không, tớ không thấy gì cả. Nó ngồi im mà”.
“Không thể nào!” Tôi vẫn nhìn thẳng vào con búp bê “Nó đang… nhìn tớ kìa”.
“Tony à! Do cậu nhìn nó từ đằng xa cho nên nghĩ vậy thôi. Nó không cử động và cũng không nhìn cậu đâu” Erish giải thích.
Không đúng! Không phải do tính chất xa gần tạo cảm giác đó. Con búp bê thật sự đang nhìn trừng trừng vào tôi. Như muốn giết tôi vậy.
Nhưng sao không ai nhận ra, ít nhất họ cũng phải thấy nó cười chứ, rõ ràng nụ cười ngạo nghễ đó vẫn đang nở trên môi nó. Nhưng sao không ai nhận thấy?
Không lẽ… chỉ mình tôi nhìn thấy thôi sao?
Hay nó chỉ nhìn tôi? Và mỉm cười với chỉ riêng tôi thôi?
Cái quái quỷ xảy ra với mình thế này?
“200USD lần thứ hai! Có quý vị nào trả cao hơn không?” Giọng người MC vang lên át đi những lời bàn tán.
“300USD!” Giọng ai đó vọt lên. Nghe quen quen.
“Cái gì?” Tôi nghe Erish thốt lên.
Tiếp đó là ánh đèn pha chiếu vào mặt tôi nối tiếp là giọng người MC “Cậu bé này trả 300USD. Có ai trả cao hơn không?”
Cái gì? Tôi vừa mới trả giá sao? Sao tôi không hề hay biết?
“400USD!” Vẫn giọng người đàn ông lúc nãy.
“400USD!” MC lặp lại to hơn.
“700USD!” Tôi đang làm cái gì thế này? Miệng tôi tự nói trước khi tôi kịp nhận ra.
“Cậu bị sao vậy Tony?” Erish nhìn tôi. Chưa bao giờ tôi thấy cậu ấy lo lắng đến vậy.
Tôi không thể trả lời câu hỏi của Erish, bản thân tôi cũng chẳng biết mình đang làm cái gì nữa.
“800USD!” Người đàn ông khi nãy có lẽ quyết tâm lấy bằng được con búp bê trước mắt.
“Chà! Chà! Cao hơn cả giá của công nương Diana mini”
“Làm sao họ lại trả món tiền lớn như vậy cho cái thứ này nhỉ?”
“Chắc là bọn người thích sưu tầm đồ cổ”
“Cái gì khiến họ thích nó đến vậy. Tôi thì chỉ thấy nó quá tầm thường”
“Đúng! Đúng!”
Từ đám đông bắt đầu rộ lên những tiếng xì xào bàn tán.
“800USD!” Người MC nói át đi tiếng bàn tán bên dưới “Cậu bé cậu có trả cao hơn không?”
“Tony!” Erish nhìn tôi như thể tôi bị mất trí.
“1000USD!” Giọng nói của tôi lại vang lên và kèm theo nó là tiếng ồ lớn từ đám đông.
“Dừng lại Tony! Cậu điên à?” Erish cầm hai tay tôi lay mạnh.
Tôi chẳng biết làm gì, chỉ có thể cười đau khổ với Erish. Tôi bị ai đó điều khiển mất rồi và không tài nào cưỡng lại được.
“1100USD!” Người đàn ông đó vẫn kiên trì nhưng nghe giọng có phần yếu đi.
“1500USD!” Giọng tôi vang lên mạnh mẽ mà không cần suy nghĩ lấy một giây. Tôi chưa bao giờ nói được những lời lẽ nào quyết đoán như thế.
Ồ… Ồ… Ồ… Ồ!!!
Đám đông trở nên ồn ào hơn cả những lần trước. Có thể vì tôi cho họ nhìn thấy một chuyện lạ từ trước đến nay hoặc họ nghĩ tôi là một thằng điên. Uhm… có thể tôi điên thật khi bị ma lực nào nó kiểm soát bản thân mà ngay cả nó từ đâu tới tôi cũng không biết.
“1500USD! Lần một” Giọng người MC vang lên.
Người đàn ông khi nãy định giơ tay trả giá cao hơn nhưng ông ta đang đắn đo.
“1500USD! Lần hai”
Làm ơn đừng lên giá nữa, nếu không tôi chết mất!- Tôi lầm bầm cầu nguyện, tôi vẫn chưa thể điều khiển được cơ thể theo ý muốn.
Cả hội trường im ắng. Sau một lúc lâu suy nghĩ, người đàn ông đó hạ tay xuống, ông ta không muốn phí món tiền lớn như thế vào cái thứ bỏ đi nằm trên bục đằng kia nữa.
“1500USD! Lần ba. Chúng tôi bán sản phẩm của tiến sĩ Murray Zacharian cho cậu bé này. Xin dành một tràng vỗ tay cho cậu bé”
Tức thì cả khán phòng vỗ tay vang rền không ngớt. Tôi thật sự không hiểu tại sao họ lại nhiệt tình như thế trong khi lúc đầu họ luôn miệng chê bai món đồ đó. Dù là kẻ thắng cuộc tôi cũng không vui chút nào, tôi chẳng biết lấy con búp bê cũ nát ấy về nhà để làm gì.
“Cậu có tiền trả cho con búp bê này sao Tony?” Erish nhìn tôi ái ngại.
“Có chứ! Họ có thể rút trong thẻ tín dụng của tớ” Tôi cố nặn ra một nụ cười gượng gạo trả lời Erish.
“Nhưng cậu lấy con búp bê này về làm gì?” Cậu ấy vẫn nhìn tôi bằng đôi mắt lo lắng.
“À!… tớ…” Tôi chẳng biết phải nói sao? Không lẽ một thằng con trai như tôi lại chơi búp bê? “…tớ… ờ tớ đặt trong tủ kính. Cậu biết tớ thích búp bê mà”
Chúa ơi!
“Tớ không nghĩ cậu lại thích đến như vậy” Erish thở dài “Nhất là khi cậu bỏ món tiền lớn như thế để mua cái này. Cậu không thấy nó quá cũ và bẩn sao?”
“Ha ha… có lẽ… có lẽ tớ thích đồ cổ chăng?” Tôi thật không biết nên nói cái gì bây giờ. Quả nhiên đi đến đây là quyết định cực kỳ sai lầm, gặp cả một mớ chuyện tệ hại và mất cả bộn tiền nhưng chẳng thu được lợi ích gì, ngoại trừ những cơn chóng mặt và đau đầu.
Erish không nói gì nữa cho đến tận khi về tới nhà tôi.
“A… cám ơn cậu về ngày hôm nay, thật sự rất vui” Tôi nói chỉ để cậu ấy không lo lắng và thầm mong cậu ấy không nghĩ tôi là đứa bất bình thường sau hàng loạt vấn đề xảy ra cả ngày hôm nay.
“Uhm” Erish cười với tôi như thường lệ “Cậu vui là được rồi!”
Thật may là Erish đã trở lại là cậu ấy như mọi ngày- một người hay cười.
“Tớ vào nhà đây. Mai gặp lại nhé!” Tôi chào cậu ấy và bước vào nhà.
“Uh. Mai gặp!” Nói rồi Erish đi trên con đường dẫn về nhà cậu ấy.
Tôi nằm phịch xuống giường sau khi lén lút đi lên phòng. Tôi không muốn bố mẹ đang ở phòng khách phát hiện ra cái thứ trên tay tôi và càng không muốn họ biết tôi đã trả bao nhiêu cho cái này. Bố mẹ mà biết chắc chắn họ sẽ giết tôi mất.
Nằm một mình trên giường, tôi nhớ lại những chuyện xảy ra hôm nay. Tôi cảm thấy có lỗi vì đã làm Erish lo lắng, có lẽ mai tôi nên tặng cậu ấy cái gì đó thay cho lời xin lỗi.
Nhưng có một cảm giác khác mạnh mẽ hơn đang lấn áp cảm giác có lỗi với Erish.
Tôi buồn.
Nỗi buồn len lỏi trong tim tôi.
Sao cậu ấy không… hôn mình nữa nhỉ? Cậu ấy quên hay đó chỉ là trò đùa nhất thời của cậu ấy?
Vậy mà tôi luôn nghĩ đến nó. Luôn nhớ cái cảm giác ấm áp dễ chịu đó. Tôi đã nghĩ về nó. Rất nhiều.
Tôi thật sự rất muốn được… một lần nữa. Dù chỉ một lần thôi cũng được.
Nhưng… đó chỉ là trò đùa của cậu ấy thôi. Erish sẽ không làm thế nữa đâu- Tôi với lấy con búp bê cũ ấy và đặt ngay trước mặt mình, tôi đang nói với chính mình hơn là với nó “Mày biết cậu ấy có yêu tao không? Làm sao để cậu ấy hiểu tình cảm tao đối với cậu ấy?”
Con búp bê vẫn bất động nhìn tôi. Kể từ khi tôi sở hữu nó, nó không còn nhúc nhích nữa, giờ đây nó không khác gì những con búp bê bình thường.
Ngốc thật! Nó chỉ là búp bê làm sao có thể hiểu được mình nói gì chứ?- Tôi cười một cách buồn bã và đưa tay xoắn lọn tóc đã úa màu của nó. Tôi có thể tâm sự được với ai đây nhỉ?
Tay tôi chạm vào lưng con búp bê. Tôi cảm thấy có gì đó gợn lên sau lớp áo nhàu nát của nó. Giống như một cái nút vậy.
Tôi quay con búp bê lại và kiểm tra, tôi chạm tay vào cái thứ nhô lên đó.
Tách! Quả nhiên đó là một nút bấm. Hoàn toàn không thể nhìn ra nếu không chạm vào con búp bê.
Một tấm card vàng óng rơi ra. Tôi cầm lên và đọc:
“Sản phẩm thử nghiệm của Tiến sĩ Murray Zacharian.
Búp bê số 462
Mức đánh giá: không hoàn hảo.
Cám ơn bạn đã ủng hộ sản phẩm của tôi. Và tôi- Murray Zacharian rất hân hạnh được mời bạn tham quan biệt thự của tôi- nơi chế tạo búp bê. Tôi mong muốn sẽ được bạn viếng thăm và cho góp ý để việc chế tạo ngày một hoàn thiện hơn.
Mong muốn của tôi không gì khác hơn là tạo ra một loại búp bê hoàn hảo để đóng góp cho ngành giải trí của quốc gia.
Xin vui lòng thông báo cho số điện thoại dưới đây và chúng tôi sẽ đến tận nơi đón bạn.
Thời hạn: 3/9/2000.
Điện thoại:………”
“3/9/2000? Tức là chủ nhật tuần sau”- Chà nghe có vẻ thú vị đây!
Tôi quyết định đi, vì tôi có cảm giác chuyện này có liên quan đến cơn ác mộng của tôi. Nhưng tôi không muốn đi một mình.
“Thật sao? Cậu trúng được một vé tham quan?” Lisa thốt lên khi nghe tôi kể về tấm card. Cô ấy đang ngồi với tôi và Erish trong thư viện.
“Nói nhỏ thôi! Cậu quên là không được làm ồn ở đây à?” Tôi ra hiệu cho cậu ấy im lặng.
“OK! Tớ ngạc nhiên quá nên quên mất” Lisa thì thầm “Cho tớ xem tấm card được không?”
“Uh. Đây nè!” Nói rồi tôi đưa tấm card vàng cho Lisa.
“Vậy cậu có tính đi không?” Erish nhìn tôi hỏi trong khi Lisa nhìn tấm card rất chăm chú.
“Có! Và tớ muốn rủ hai cậu đi cùng” Tôi đề nghị.
“Thật sao? Tuye…” Lisa la lên rồi hốt hoảng nói nhỏ lại “xin lỗi… ý tớ là tuyệt lắm. Tớ chưa bao giờ tham quan xưởng chế tạo búp bê, tớ sẽ đi”.
“Tuyệt!” Tôi quay sang Erish “Còn cậu thì sao?”
“Chẳng phải Lisa nói sẽ rất thú vị sao? Đương nhiên tớ đồng ý!”
“Hay quá! Vậy ba chúng ta cùng đi nhé!” Tôi cảm thấy an toàn hơn khi có họ đi cùng.
“Nhưng… Tony à!” Lisa tỏ vẻ lo lắng “Vé chỉ mời mình cậu. Bọn tớ đi không vấn đề gì chứ?”
“Tớ không biết, nhưng tớ sẽ gọi hỏi thử xem sao” Tôi cười trấn an Lisa “Nếu họ không cho phép thì tớ cũng sẽ không đi!”
“Đúng là bạn tốt của tớ!” Lisa vỗ lưng tôi “Khi nào cậu gọi cho họ?”
“Tan học các cậu đi cùng tớ đến buồng điện thoại công cộng nhé! Tớ sẽ gọi và cho các cậu kết quả luôn thể”
“Ok! Giờ tớ phải đi kiếm sách cho bài luận của mình. Lát gặp lại sau nhé!” Lisa vẫy tay rồi đứng lên.
“Tony! Tại sao cậu lại muốn đến đó?” Erish bất ngờ hỏi tôi khi Lisa đã đi khỏi.
“Vì… vì tớ thấy có… hứng thú với nó” Tôi ấp úng.
“Thật vậy sao?” Cậu ấy nhíu mày nhìn tôi. Rất hiếm khi Erish làm vậy trừ khi có chuyện xảy ra.
“Tất…tất nhiên rồi. Cậu cũng thấy nó thú vị mà đúng không?”
“Không! Tớ không hứng thú chút nào hết”
“Vậy.. tại sao? Chẳng phải khi nãy cậu nói…” Tôi ngạc nhiên nhìn Erish, cậu ấy chưa từng nói dối bao giờ vậy mà…
“Nói dối đấy!” Giọng Erish có vẻ nghiêm trọng “Có phải liên quan đến cơn ác mộng của cậu không?”
“Sao cậu biết?”
“Đoán thôi!” Erish nhún vai.
“Uhm… phải” Tôi không muốn làm cậu ấy lo lắng nhưng tôi đành phải nói sự thật “Tớ có cảm giác chuyến đi này và ác mộng của tớ có liên quan gì đó với nhau. Nhưng tớ không biết cụ thể là gì, vì thế tớ mới cần đi để tìm hiểu xem sao”
Erish không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi.
“Có một điều làm tớ chắc chắn cảm giác của mình đúng là khi tớ có con búp bê đó, tớ không nằm mơ thấy ác mộng nữa…” Mặt tôi đỏ lên “…hơn thế tớ… tớ muốn đi… đi với cậu”
Thật không dám tin sao tôi có thể nói điều đáng xấu hổ vậy chứ?
“Uhm, tớ hiểu” Erish mỉm cười “Đó cũng là lý do tớ đồng ý. Cậu đi đâu tớ cũng muốn ở bên cạnh cậu”.
Thịch! Tim tôi đập lạc mất một nhịp. Có thể nào chăng…cậu ấy cũng…?
“Thôi t… tớ phải đi về… về lớp…” Tim tôi đập mạnh như trống trận, tôi phải ra khỏi đây trước khi cậu ấy nghe thấy “…tan …tan học gặp la… lại nhé!”
“Uh. Bye!” Erish vẫy tay.
Tôi chạy thật nhanh về lớp. Chưa bao giờ tôi chạy nhanh như thế và tôi cũng không hiểu mình chạy nhanh như vậy để làm gì.
“Hello xin cho hỏi phải điện thoại của tiến sĩ Murray Zacharian không ạ?” Tôi nói vào ống nghe trong khi mắt liếc nhìn hai người bạn đang đứng bên ngoài buồng điện thoại.
“Phải. Cho hỏi ngài có việc gì ạ?” Một giọng ồm ồm vang lên. Có lẽ là quản gia của ông tiến sĩ nọ.
“Tôi muốn thông báo về tấm card tôi đang giữ và tôi nhận lời mời của tiến sĩ”
“Oh! Ông chủ tôi rất hân hạnh đón quý ngài” Tôi đoán không sai quả nhiên đây là quản gia của tiến sĩ Murray “Xin quý ngài cho địa chỉ để chúng tôi đến đón”.
“Khoan đã, tôi muốn nói việc này trước…” Tôi lại nhìn hai người bạn của mình và nói vào ống nghe “…tôi có thể dẫn thêm hai người bạn nữa được không?”
“Xin ngài thứ lỗi nhưng không được. Chúng tôi chỉ chấp nhận những người có tấm vé và người thân không được đi cùng” Giọng nói lạnh như băng.
“…nhưng họ rất quan trọng với tôi…” Tôi đổi giọng nài nỉ “…lần này thôi được không? Họ cũng rất muốn được tham quan nơi ở của tiến sĩ”.
“Xin lỗi nhưng luật lệ là luật lệ. Chúng tôi không thể phá vỡ quy tắc vì bất kỳ lý do gì” Cái giọng nói ấy không có vẻ gì là xiêu lòng.
“Thôi được, vậy tôi đổi ý. Tôi không đi nữa” Tôi nói đầy cương quyết.
“Ngài làm vậy là làm khó cho chúng tôi rồi. Ông chủ sẽ không vui lòng đâu…” Giọng nói lạnh lùng kia có vẻ lo lắng.
“Tôi quyết định rồi. Nếu không có hai người bạn đi cùng, tôi sẽ không đi” Tôi đánh đòn tâm lý.
“Thôi được, xin ngài đợi giây lát tôi sẽ báo lại với ông chủ. Vui lòng cho biết danh tánh”
“Tony Barbados”
“Xin vui lòng chờ một chút ngài Barbados” Nói rồi bên kia trở nên im lặng, chỉ còn tiếng rè rè của loại điện thoại quay số cổ xưa.
Giọng người quản gia này tuy ồm ồm nhưng phát âm khá rõ và cách nói của ông ta khác hẳn bọn tôi, toàn dùng những từ ngữ cổ mang sắc thái sang trọng. Có lẽ ông ta và chủ của mình đều xuất phát từ tầng lớp quí tộc.
“Ngài Barbados, ngài còn ở đó không? Tôi mang chỉ thị của ông chủ cho ngài đây” Giọng người quản gia vang lên cắt đứt suy nghĩ của tôi.
“À! Vâng tôi đây” Cảm giác hồi hộp lan khắp cơ thể tôi. Nếu ông tiến sĩ nọ không cho hai người bạn của tôi đi theo thì sao? Tôi chắc chắn lúc đó mình sẽ ở nhà nhưng thú thực tôi rất rất muốn đến tham quan biệt thự của ông ta- Chà! Lúc đó mình hẳn sẽ rối trí lắm đây.
“Vì ngài là một trong số ít khách mời danh dự nên ông chủ tôi phá lệ, ngài…”
“Tức là tôi có thể dẫn hai người bạn của tôi theo” Tôi biết hơi vô lễ khi cắt ngang lời nói của người khác nhưng tôi rất vui khi họ đồng ý đề nghị của mình. Như vậy tôi sẽ không rơi vào sự lựa chọn khó khăn.
“Vâng đúng vậy” Giọng ông ta không có vẻ gì phiền hà với hành động của tôi “Tuy sẽ làm rối kế hoạch của ông chủ nhưng tôi nghĩ chúng tôi có thể sắp xếp được”.
“Tuyệt quá! Cám ơn ngài và ông chủ của ngài rất nhiều”
“Xin vui lòng cho biết địa điểm đến đón” Tôi hầu như quên béng điều này nếu ông ta không nhắc nhở.
“Vâng, làm ơn cho xe đến số 36 đường Bradway”
“Vâng. Hẹn gặp lại ngài vào chủ nhật tuần này. Và chúc ngài một ngày tốt lành”.
“Cám ơn. Hi vọng ông cũng vậy” Nói rồi tôi gác ống nghe và nhảy ngay ra ngoài và đi đến chỗ hai người bạn của mình.
“Thế nào rồi?” Lisa lo lắng hỏi khi thấy tôi lại gần.
“OK!” Tôi cười với cô ấy và ra dấu hiệu chiến thắng.
“Hay quá! Đi ăn mừng thôi. Tớ đãi!” Nói rồi Lisa khoác tay qua vai tôi và Erish kéo đi. Không khí lúc đó thật sự rất vui vẻ.
Giống bạn mình, tôi cũng đang mong chờ ngày chủ nhật đến thật nhanh.
Hình như càng mong thời gian trôi qua mau thì càng có ảm giác nó chạy chậm lại thì phải- tôi nghĩ như thế khi ngồi đếm từng ngày một trôi qua, cái ngày hẹn ấy chỉ còn cách bây giờ không xa mà sao tôi thấy như kéo dài vô tận.
Nếu nó không bao giờ đến thì hay biết mấy.
Lúc đó chẳng ai trong nhóm bọn tôi biết được rằng…
Chuyến đi đó không chỉ kéo dài ba ngày như tấm card đã ghi.
Chuyến đi đó không có đường trở về.