The red room - Chương 1
CHAPTER 1: NEW FRIENDS (Những Người Bạn Mới)
Hộc! Hộc! Tôi ngồi bật dậy. Thở dốc.
“Lại giấc mơ đó nữa! Rốt cuộc nó có mục đích gì chứ?” Một tay ôm ngực, một tay lay mồ hôi. Tôi liếc nhìn đồng hồ, mới năm giờ sáng.
Đó chính là cơn ác mộng của tôi. Nó đã bắt đầu được một tháng nay và tôi không bao giờ ngừng bị nó ám ảnh. Thế nhưng đến bây giờ tôi vẫn không hiểu giấc mơ đó có ý nghĩa gì.
“Trời ạ! Lại cái giấc mơ đó nữa à?” Lisa, cô bạn thân của tôi tỏ vẻ mệt mỏi khi tôi nói về cơn ác mộng đó vào giờ ăn trưa “Đây là lần thứ một trăm lẻ sáu cậu nói với tớ về cái giấc mơ vớ vẩn đó rồi đấy!”
“Đó không phải vớ vẩn” Tôi cãi “Nó làm tớ mất ngủ cả tháng nay đấy!”
“OK! Ok! Không vớ vẩn được chưa!” Lisa nhượng bộ “Nhưng mà này, tớ đã chẳng nói với cậu nó chẳng qua chỉ là một giấc mơ ngớ ngẩn… à không một giấc mơ bình thường thôi mà”
“Nó không bình thường” Tôi cãi khi cả hai ngồi vào một chiếc bàn trống. Phòng ăn bao giờ cũng đông, tôi thật không chịu được không khí ồn ào ở đây nhưng đôi khi như thế lại hay, chẳng ai có thể nghe được chuyện tôi nói ngoại trừ Lisa “Bình thường thì nó đã không lập lại nhiều lần như thế! Cậu không nghĩ nó báo hiệu một điều gì đó à?”
“Buồn cười thật! Chỉ vì một giấc mơ mà cậu bạn của tôi lại mê tín thế đấy” Lisa bắt đầu sịt sốt cà chua vào món mì ống trộn thịt bò của cô ấy “Đến bao giờ cậu mới thôi ca cẩm về cái giấc mơ vớ… không cơn ác mộng của cậu đây”.
“Đến bao giờ cậu chịu tin tớ” Tôi không chịu thua. Lisa nói tôi là một thằng nhóc cứng đầu, bản thân tôi cũng thấy thế. Nhưng bạn sẽ làm cách nào khi bạn đang cố diễn tả điều bạn muốn trong khi đứa bạn thân nhất của bạn lại chẳng hề lắng nghe, thậm chí còn tỏ ra nhàm chán?
“Mặc kệ cậu” Bao giờ tranh luận về đề tài gì Lisa cũng là người thua cuộc, cô ấy liền đổi đề tài “Tony này, cậu không cho sốt cà chua vào mì à?”
“Không. Cậu biết tớ ghét những thứ có màu đỏ mà” Tôi không hiểu tại sao nhưng ngay từ nhỏ tôi đã không thích những thức ăn có màu đỏ và tôi nhanh chóng quên đi mục đích của mình khi Lisa để ý đến phần ăn của tôi “Thật khủng khiếp! Tại sao không hầm kỹ thịt bò hơn chứ, họ muốn chúng ta ăn sống nó với mì à?”
“Thật ra, Tony à!” Lisa cho một thìa mì to vào miệng “Thịt phải tái ăn mới ngon. Tại sao cậu ghét thức ăn màu đỏ đến thế?”
“Tớ không biết. Đơn giản vì tớ ghét thế thôi” Tôi thấy Lisa lại tiếp tục dốc chai nước sốt vào đĩa mì của cậu ấy “Này! Cậu cho nhiều nước sốt quá đấy!”
“Tớ rất thích ăn nhiều sốt cà chua. Càng nhiều càng ngon mà” Lisa tiếp tục dốc cho đến khi đĩa mì lênh láng màu đỏ của nước sốt. Tôi thật không dám nhìn nữa, nếu không tôi sẽ nôn ra mất “Cậu không ăn à?”
“Không ăn được với thịt bò sống như thế này” Tôi đẩy đĩa mì ra và với lấy hộp nước cam.
“Chẳng qua vì thịt bò có màu đỏ thôi. Nếu cậu cứ kén ăn thì sẽ chẳng cao lên được đâu” Bụng tôi quặn lại, tôi biết cô ấy không có ý trêu chọc nhưng tôi không thích ai nhắc đến chiều cao của mình. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, tôi là thằng con trai lùn nhất trong lớp, trong khi Lisa lại thuộc dạng cao nhất lớp. Nhiều người vẫn hay thắc mắc về hai chiều cao khác hẳn nhau mà lại có thể làm đôi bạn thân được như thế. Tôi cũng chẳng biết giải thích tại sao, tôi chỉ biết vì tôi thích Lisa. Và cô ấy cũng vậy. Thế thôi.
“Lisa à! Tớ đau” Mặt tôi tái xám lại khi ai đó động chạm vào nỗi đau của tôi.
“Ối! Xin lỗi, tớ không có ý nói xấu cậu, chỉ là…” Lisa hốt hoảng, cô ấy biết nguyên nhân từ đâu ra “…thôi tớ xin lỗi. Tớ sẽ ăn phần mì đó giùm cậu được chưa?”
“Cám ơn, đúng là bạn tốt của tớ” Tôi nhe răng cười, cô ấy lại bị mắc bẫy một lần nữa, vì nếu tôi để thừa thức ăn thì sẽ gặp rắc rối to.
“Cậu thật tình, đừng có đem tính mạng ra hù người khác như vậy!” Tuy biết mình bị trúng kế, nhưng Lisa không giận tôi bao giờ, tôi thích cô ấy ở điểm đó “Nhưng cậu không thể uống nước cam thay cho bữa trưa thế được”
“Không sao đâu. Tớ còn bánh pudding” Tôi chỉ vào món tôi ưa thích nhất: bánh puddinh trộn kem việt quất nằm cạnh đĩa mì ống dang dở.
“Không được. Ăn như thế không đủ chất” Tôi ghét điểm này ở Lisa, cô ấy hay lên giọng người lớn với tôi dù cả hai cùng tuổi, đôi khi tôi nhận thấy Lisa giống như mẹ tôi vậy. Lisa với lấy đĩa mì của tôi đặt lên chiếc đĩa trống mà trước đó là phần ăn của cô ấy.
“Đừng giảng đạo nữa, mẹ của tôi ạ!” Tôi lầm bầm để cô ấy không nghe thấy. Lisa rất ghét ai kêu cô ấy già dặn, nhưng thú thực Lisa trong chững chạc như người lớn dù cô ấy mới học lớp chín. Lisa không bao giờ tin vào những câu chuyện bí hiểm, trái khoa học hay ma quỷ, đối với cô ấy đó chỉ là những trò lừa gạt của bọn con nít. Nhưng tôi lại khác, tôi hoàn toàn tin ma quỷ và những câu chuyện kỳ bí là có thật.
“Đây, hãy cầm lấy cái này. Coi như trao đổi nhé!” Lisa đưa chiếc pudding của cô ấy cho tôi.
“Cậu là bạn tốt nhất của tớ Lisa à!” Tôi nói đầy cảm động. Đây cũng là điểm thứ hai tôi thích ở Lisa- luôn luôn công bằng.
“Không cần nịnh tớ” Lisa tránh nhìn gương mặt xúc động của tôi, mọi người thường nói không ai cưỡng lại được khuôn mặt nhìn như chó con như thế. Lúc đầu tôi rất bực bội vì bị so sánh như vậy, nhưng giờ đây tôi rất hài lòng về nó, đây là điểm mạnh của tôi “Tớ sẽ không giúp cậu nữa đâu, lần sau cậu phải tự ăn lấy đấy”.
“OK!” Tôi cười và cắn một miếng bánh. Thật tuyệt! Tôi biết rõ Lisa, cô ấy luôn tỏ ra cứng rắn nhưng lần nào cô ấy cũng luôn giúp tôi cả.
Một người bạn đáng mến.
“Tớ có cách cho cậu quên đi cái giấc mơ… của cậu rồi?” Hiếm khi thấy Lisa gợi lại đề tài mà cô ấy đã thua cuộc.
“Thật à?” Tôi ngừng nhai nhìn cô ấy.
“Uh! Tớ sẽ giới thiệu cho cậu vài người bạn mới. Có như thế cậu mới thôi nghĩ vớ vẩn đi” Lisa nhìn tôi cười “Có một cô gái dễ thương lắm. Cậu sẽ thích ngay cho mà xem”
“Ha ha!” Tôi cười gượng gạo, tôi không có hứng thú với chuyện tình cảm, tôi chỉ cần một người lắng nghe giấc mơ của tôi hơn Lisa, nhưng không muốn làm cô ấy mất hứng “Khi nào?”
“Chiều nay, vào giờ tan học. Tớ chờ cậu ở bồn nước trong sân trường”
Giờ học hôm nay tôi hoàn toàn chẳng bỏ tai lấy một chữ, toàn những tiết nhàm chán vì thế tôi đã lấy bút chì vẽ nguệch ngoạc đằng sau vở. Vẽ về những gì tôi thấy trong mơ.
Khi chuông vừa reo lên, tôi cầm cặp phóng như bay tới hồ nước. Cảm giác thật thoải mái giống như vừa thoát khỏi nhà giam vậy. Và tôi đã nhìn thấy Lisa đứng cùng ba người nữa ở đấy.
“Lại đây Tony, để tớ giới thiệu” Lisa đưa tay ngoắc tôi.
“Đây là Tanasha, đây là Ellen…” Cô ấy vừa nói vừa chỉ tay vào hai cô gái đứng gần nhất. Cô gái tên Tanasha là người Châu Á, tôi nghĩ thế vì cô ấy có nước da ngăm cùng đôi mắt và mái tóc dài đen mượt; còn Ellen lại có nước da trắng và mái tóc xoăn vàng, toát đầy vẻ quý tộc. Cả hai cô gái này đều rất xinh.
“…đây là Erish. Họ là bạn cùng câu lạc bộ với tớ” Lisa nói trong khi tôi chào hai cô bạn mới quen và nhìn chàng trai duy nhất trong bọn. Đúng chiều cao tôi mớ ước, anh chàng Erish này có gương mặt hiền từ và luôn nở nụ cười. Mắt anh bạn ấy nhỏ đến nỗi khi cười tôi không thể nhìn thấy đồng tử, nhưng dáng người rất chẩn.
“…còn đây là Tony, bạn thân của tớ trong lớp” Erish cười với tôi “Chào cậu Tony”
“Cậu chơi thể thao à?” Tôi thật sự ngưỡng mộ thân hình của cậu ta đến nổi lời nói kia vọt ra trước khi tôi kịp có lời chào.
“Uh! Tớ chơi bóng rổ” Không phiền, cậu vui vẻ trả lời tôi.
“Tuyệt quá!” Tôi rất xúc động.
“Wow! Dễ thương ghê!” Hai cô bạn mới quen bỗng dưng nhìn tôi chăm chú.
“Thấy không? Tớ nói rồi mà” Lisa nháy mắt với hai cô gái đó. Nhưng tôi không bận tâm về những điều họ nói với nhau nữa, tôi đang đứng nhìn thân hình cao lớn của Erish đầy thèm muốn. Nếu tôi có thân hình như thế thì hay quá.
“Cùng về nhà nhé Tony!” Lisa đề nghị.
“Uh! Tất nhiên rồi” Tôi đồng ý ngay, tôi muốn ở cạnh thân hình tương lai của tôi càng lâu càng tốt.
“Lisa này!” Tôi hỏi khi chỉ còn hai đứa đi với nhau vì nhà chúng tôi vốn gần nhau.
“Gì cơ?”
“Về những người bạn mới ấy mà, tớ….”
“Cậu thích họ đúng không?” Lisa cắt ngang “Hai bạn gái đó xinh phải không? Không những thế họ còn học rất giỏi nữa”
“Phải, họ rất xinh. Tớ rất thích, nhưng…” Tôi nói trước khi Lisa lại cắt ngang lần nữa “…cậu có số điện thoại của Erish không?”
“Để làm gì?” Lisa nhìn tôi ngạc nhiên vì cứ nghĩ lẽ ra tôi phải quan tâm đến hai cô bạn gái hơn mới phải.
“Tớ muốn anh ta chỉ cách trở nên mạnh mẽ như thế!”
“Ôi trời! Bộ không còn chuyện gì khác để cậu chú ý nữa à?” Lisa lắc đầu thất vọng.
“Đi mà, Lisa!” Tôi tròn mắt năn nỉ.
“Đừng nhìn tớ như thế!” Lisa quay mặt ra chỗ khác và đưa cho tôi một tờ giấy “Được rồi, đây nè”
“Cám ơn cậu” Tôi nhe răng cười cầm lấy tờ giấy “Cậu quả là cô gái đáng mến!”
“Thôi đừng ca tụng tớ nữa. Mỗi lần như thế chẳng tốt đẹp gì” Lisa chia tay để về nhà mình “Cậu nên chú ý đến con gái hơn đi”.
“OK! Tớ sẽ” Tôi tạm biệt cô ấy và đi vào nhà. Tôi có cái cần quan tâm hơn, thân hình lý tưởng của tôi.
Ngay khi ăn tối xong, tôi chạy ngay lên phòng mình. Tôi muốn nói chuyện với Erish, muốn hỏi bí quyết của cậu ấy. Tay bấm số mà tim tôi dộng ình ình.
“Hello! Erish nghe” Đúng là giọng cậu ấy rồi.
“Chào Erish! Tớ đây… Tony đây” Tôi hồi hộp đến nỗi cứ ấp úng mãi.
“À! Chào cậu Tony. Làm sao cậu biết số điện thoại nhà tớ?” Giọng cậu ấy thật nhẹ nhàng.
“À.. ờ Lisa cho tớ” Tôi phải lấy tay ôm ngực lại kẻo cậu ấy nghe tiếng tim tôi đập mất. Thật không ngờ nói chuyện với thân hình tương lai lại hồi hộp đến vậy “Mai có… có thể ăn trưa cùng… tớ không?”
“Được chứ! Vậy mai tớ chờ cậu ở phòng ăn nhé. Có cần gọi ba cô bạn kia không?”
“Không… không cần, tớ muốn gặp riêng cậu thôi” Tôi xua tay ngay, tôi không muốn các cô gái biết bí mật của tôi.
“Tớ rất vui khi nghe cậu nói thế!” Erish cười “Ok! Mai tớ sẽ giành bàn trống cho chúng ta”
“Uh. Mai gặp nhé!” Giọng tôi chưa hết hồi hộp.
“Uh. Chúc ngủ ngon!”
“Cậu cũng vậy”
Tuyệt quá! Mai tôi sẽ biết được bí quyết của cậu ấy. Giấc mơ trở thành người mạnh mẽ của tôi sắp thành hiện thực. Tôi thật sự vui đến nỗi không ngủ được.
Nếu tôi thật sự không ngủ được thì hay quá. Tôi sẽ không gặp phải cơn ác mộng khủng khiếp đó nữa.
Nhưng mọi chuyện không bao giờ xảy ra như ý tôi muốn.
Cơn ác mộng tồi tệ đó lại đến. Ám ảnh. Hành hạ tôi.
Vẫn là căn phòng màu đỏ.
Vẫn là bóng đen cao lớn muốn giết tôi.
“Này cậu không được khoẻ sao Tony?” Erish nhìn tôi đầy lo lắng.
“Uhm thật ra là tớ bị mất ngủ” Tôi hầu như quên mất mục đích tôi hẹn ăn trưa cùng cậu ấy. Đơn giản là bây giờ tôi chỉ muốn gặp mặt cậu ấy để cảm thấy an toàn. Để chắc là tôi không phải đang đứng một mình trong căn phòng màu đỏ.
“Có vẻ trầm trọng nhỉ? Mắt cậu có quầng thâm kìa”
“Tớ bị mất ngủ cả tháng nay” Tôi nhìn xuống khay thức ăn của mình, không đến nỗi tệ lắm : Gà rán và khoai tây chiên, sandwiches, trứng cuộn thịt xông khói và một hộp sữa. Ngoại trừ món trứng cuộc và sandwiches chúng có thịt nguội và cà chua- màu đỏ.
“Vấn đề trầm trọng đấy! Tại sao vậy?” Giọng Erish đầy quan tâm.
“Nói ra cậu không tin đâu!” Tôi ngán ngẩm dùng thìa băm đĩa trứng. Có bữa ăn nào mà không có màu đỏ không chứ? Ắt hẳn lúc đó cơn ác mộng kia sẽ thôi không đeo bám tôi nữa.
“Cứ nói đi, tớ sẽ lắng nghe” Erish nhìn đĩa thức ăn của tôi “Cậu ghét món trứng lắm à?”
“Không. Chỉ là tớ không thích những món có màu đỏ”
“Vậy tớ có thể đổi cho cậu” Cậu ấy cười với tôi. Nụ cười thật ấm áp “Đổi lại cậu kể cho tớ nghe nguyên nhân mất ngủ nhé?”
“Được” Nhưng tôi biết cậu ấy cũng sẽ cười nhạo tôi như Lisa cho mà xem. Nhưng tôi cũng không thể để thừa thức ăn lại.
“Chuyện là thế đấy!” Tôi chuẩn bị chờ đợi một tràng cười chế giễu từ Erish- Cứ cười đi! Tớ quen rồi.
“Chà! Cậu có nghĩ cái giấc mơ đó là điềm báo gì không?” Erish hỏi sau một lúc suy nghĩ.
“Hả?” Tôi ngạc nhiên nhìn Erish. Hẳn cậu ấy đang đùa với tôi “Cậu nghĩ vậy à? Cậu tin tớ?”
“Sao lại không chứ? Một giấc mơ bình thường không bao giờ lặp lại nhiều lần như thế. Đúng không?” Erish nói rất nghiêm chỉnh, không có vẻ đùa cợt tí nào.
“Thật không ngờ có người tin tớ” Tôi vui đến phát khóc, cuối cùng tôi cũng tìm được người chịu lắng nghe tôi nói “Lisa… Lisa luôn cho đó là chuyện nhảm nhí”.
“Bạn ấy vốn thế mà” Erish cười an ủi “Dù không ai tin cậu nhưng tớ vẫn sẽ luôn lắng nghe cậu. Chắc chắn thế!”
“Vì vậy Tony à…” Cậu ấy nắm lấy bàn tay tôi “Cứ kể cho tớ nghe mọi thứ cậu muốn. Tớ sẽ lắng nghe và tìm cách giúp”
“Uh. Nhất định thế rồi”