The Depths of Winter - Chương 4
Chương 4 – Hermione
Có những con đường, những khu vực mà Harry đã tránh né bằng mọi giá trong suốt bốn năm qua. Một trong những khu vực đó là con phố có một cửa hàng cũ kĩ xây bằng gạch đỏ tên là Purge and Dowse Ltd., đồng thời cũng chính là lối vào St Mungo’s. Ở đây, nam nữ phù thủy ở mọi lứa tuổi đi ngang qua mỗi ngày vào mỗi giờ trong ngày (và cả ban đêm), vì thế khi Harry rời bỏ thế giới phép thuật, anh cũng đã quyết định không bao giờ đi đến đây. Myra, Darius và Candy đều nhìn anh một cách khó hiểu khi anh từ chối đi xuống con phố đó.
Hiện giờ anh lại một lần nữa đứng trước cửa sổ có con hình nhân xấu xí mặc chiếc váy nylon xanh lục, cơ thể anh run rẩy với những xúc cảm không mâý dễ chịu. Anh căng thẳng và còn hơn thế nữa. Kinh sợ những kí ức sẽ đến, vỡ tan trong anh, thậm chí cả khi anh đứng đó. Sợ hãi những kí ức sẽ tràn đến bên anh khi anh bước vào. Sợ hãi những gương mặt xưa cũ mà anh sẽ nhìn thấy hay hơn nữa là nỗi kinh sợ những gương mặt mà anh sẽ không thể nào gặp lại được.
Năm học thứ năm; anh đã đứng đây với Ron, Ginny và những thành viên khác của nhà Weasley, tất cả đều nóng lòng chờ tin của ông Arthur Weasley.
Tại sao anh lại ở đây? Anh tự hỏi chính bản thân mình câu này hết lần này đến lần khác, và anh đã quay đi tám lần, định dợm bước đi thì anh nhớ ra vì sao anh đến đây.
Malfoy.
Malfoy cần sự giúp đỡ của anh.
Và nếu anh không đến St Mungo’s, Malfoy sẽ chết.
Tất cả họ đều chết.
Lần đầu tiên, Harry đã dám chống lại suy nghĩ đó – Dù gì họ cũng chết. Con người rồi sẽ chết, cuộc sống là như vậy. Anh không muốn nhắc lại cái sự thật là khi anh nghĩ đến Malfoy thì cuối cùng anh cũng xoay sở nghĩ ngơi trong cuộc đấu tranh với những tiếng nói trong đầu mình. Nếu anh thật sự nghĩ đến nó, anh sẽ đứng đây nhiều ngày, chỉ để suy nghĩ. Và khi đó, mọi chuyện sẽ quá trễ, nếu xem xét đến một Malfoy hiện đang bất tỉnh và, theo lời các y tá thì, sẽ không tỉnh dậy.
Malfoy sắp chết và Harry không thích cái ý nghĩ đó chút nào.
“Tôi đến gặp Hermione Granger,” Cuối cùng Harry nói với chất giọng rõ ràng. Anh ngạc nhiên với sự cương quyết trong giọng nói của mình.
Cửa sổ thi triển phép thuật và Harry bước qua nó. Giống như những lần anh đến St Mungo’s theo cách Muggle trước đây, tấm kính chạm vào giống như nước hơn là một vật thể rắn.
Quầy tiếp tân huyên náo với rất nhiều người, cũng giống như trong bệnh viện Muggle khi Malfoy lần đầu được đưa đến. Mặc dù vậy, ở khiá cạnh nào đó, quầy tiếp tân ở St Mungo’s có vẻ tươi vui hơn. Những khu giành cho bệnh nhân lâu ngày được sắp xếp cách xa quầy tiếp tân nhất có thể. Harry kéo áo choàng – một chiếc áo choàng phù thủy thật sự, bởi vì anh muốn thu hút càng ít sự chú ý càng tốt- lại chặt hơn.Thật lạ khi một lần nữa mặc chiếc áo choàng; dù sao thì cũng đã hơn bốn năm anh chỉ mặc quần áo của dân Muggle trên người. Chiếc áo chứa đựng nhiều kí ức – nó là chiếc mà anh giữ lại – nhưng anh xua đuổi những kí ức đó đi.
Anh bước đến quầy tiếp tân nơi mà người phù thuỷ tiếp khách ngồi, gương mặt bà ta có vẻ bực bội và má thì đỏ bừng. “Vâng?” Bà ta hỏi khi Harry bước đến.
“Tôi … tôi đang tìm Hermione Granger,” Harry ngập ngừng, khi anh chợt nghĩ ra Hermione có thể không làm việc ở St Mungo’s. Cô có thể đã chuyển đến một thành phố khác – hay một đất nước khác – và anh không hề biết. Cô có thể….
Suy nghĩ của anh bị ngắt ngang bởi người phù thuỷ, “ Cô Granger làm việc ở lầu bốn với các thương tật do thần chú. Cửa số thứ tám bên phải anh là khu của cô ấy. Người kế!”
Cảm thấy may mắn khi không bị phát hiện, Harry nhanh chóng di chuyển xa khỏi quầy tiếp tân và tất cả mọi người ở đó để đi về hướng thang máy. Chỉ có hai người khác trong thang máy, một người mẹ và đưá con của mình, không hề quan tâm đến Harry, nhưng dù vậy, anh vẫn nhận thấy mình đang ước có ngay chiếc aó choàng tàng hình. Nó là vật duy nhất anh thật sự mong nhớ khi anh rời bỏ thế giới phép thuật để sống một cuộc sống hoàn toàn như dân Muggle.
Không khí ở lầu bốn yên tĩnh và gợi Harry nhớ đến bệnh viện Muggle, nơi mà anh đã trải qua nhiều giờ đồng hồ trong những tuần gần đây. Anh đếm các cánh cửa khi anh bước đi, rồi đến được cánh cửa thứ tám với bảng hiệu, “Bùa chú”. Anh run run xoay tay nắm cửa và bước vào trong. Anh nhận ra mình đang đứng ở một dãy hàng lang khác, với những căn phòng ở cả hai bên. Một vài phòng cửa mở, nhưng Harry không một chút quan tâm đến điều đó. Anh đang nóng lòng tìm kiếm Hermione – và anh nóng lòng muốn rời khỏi đây. Những suy nghĩ về Malfoy ít nhiều đã rời bỏ anh; ngay lúc này anh chỉ nhớ là anh ở đây vì một lí do, nhưng lí do đó là gì thì anh không biết. Anh chỉ muốn thoát khỏi nơi này.
Một Người chữa trị rời khỏi căn phòng ngay cạnh và anh ta nhìn thấy Harry, anh ta bước về phiá anh..
“Tôi có thể giúp gì cho anh?” Người chữa trị đó nói.
“Tôi đang tìm Người chữa trị Granger,” Harry nói.
“Oh, được thôi. Anh là bạn cô ấy?”
Harry ngập ngừng gật đầu, không chắc cụm từ “bạn” vẫn phù hợp khi họ không nói chuyện gì với nhau trong vài năm trời. Người chữa trị đó dù vậy dường như không chú ý đến sự ngập ngừng của anh; anh ta dẫn đường dọc xuống hành lang và rẽ qua một căn phòng nhỏ ấm cúng hơn ở cuối khu. Những chồng giấy da đặt ở khắp nơi, bút lông ngỗng đang tự viết trên một vài mảnh trong số chúng, và có vài cái ghế quanh một chiếc bàn. Hai người phụ nữ, đều là Người chữa trị, Harry nghĩ vậy bởi vì anh đoán đây là văn phòng của họ, ngồi cạnh chiếc bàn uống trà và trò chuyện. Một người nhỏ nhắn, tóc vàng và mắt xanh trong; cô ngồi đối diện anh. Người còn lại có mái tóc nâu dày quen thuộc – xoay lưng về phiá anh.
“Cô Granger, người đàn ông này muốn nói chuyện với cô,” Người chữa trị đã dẫn đường cho Harry đến đó nói.
Người phụ nữ với mái tóc nâu quen thuộc quay lại, tay cầm tách trà. Một giây sau, tách trà vỡ ra từng mảnh trên sàn và trà thì bắn ra khắp nơi. Hermione không chú ý đến điều đó; cô chỉ nhìn Harry chòng chọc, người đang ngượng ngùng cười lại.
“Chào,’Mione,” anh nói khẽ.
“Um, Becky, cậu có thể .. để chúng tôi nói chuyện một lát?” Hermione hỏi.
Mắt Becky di chuyển từ Hermione sang Harry rồi quay ngược trở lại, trước khi cô gật đầu và rời phòng. Đi ngang qua Harry, anh nhận ra cô ấy thật rất nhỏ nhắn; cô ấy chỉ cao gần ngang tầm ngực anh. Cánh cửa đóng lại sau lưng cô và cuối cùng Hermione cũng kêu ré lên một cách vui sướng và ôm chằm lấy Harry.
“Harry! Lạy chuá, gặp lại cậu thật tuyệt!” cô nói, giọng nghẹt lại khi tựa vào ngực anh.
“Um, rất vui khi gặp lại cậu, ‘Mione,” Harry nói, hơi – được rồi, rất – vui sướng với sự chào đón ấm áp đó. Anh đã chờ đợi một sự công kích dữ dội bởi những kí ức, nhưng không có gì cả. Tâm trí anh hiện giờ đang hoàn toàn ở đây.
“Cậu khoẻ không?” Hermione hỏi, kéo Harry ngồi xuống một chiếc ghế, và cũng tự mình ngồi xuống. “Đã lâu quá rồi!”
“Yeah, tớ biết,” Harry lặng lẽ nói. Anh không biết mình phải hành động như thế nào – dù sao thì, anh chính là người đã lựa chọn việc bỏ đi. Dường như thật không phải nếu anh nói rằng nếu có thể lựa chọn, anh sẽ tiếp tục tránh xa nơi này.
Giọng nói thầm thì trong đầu anh nhắc nhở rằng anh đã có thể chọn lựa – anh không phải làm bất kì điều gì với tình trạng của Malfoy. Anh đã tự lựa chọn tất cả những việc này. Anh kêu giọng nói đó hãy im đi.
Trong khi đó, Hermione cuối cùng lại im lặng và quan sát Harry. Cô cũng nhận ra sự im lặng và nỗi khó chịu của anh. Có điều gì đó không ổn, trực giác của có nói lên điều đó.
“Harry?” cô hỏi, giọng cô giờ đã nhỏ nhẹ hơn rất nhiều so với trước đó.
Harry ngước lên nhìn cô, biểu cảm của anh đầy bối rối.
“Cậu đến đây có việc gì, Harry?” cô hỏi.
Một nụ cười mỉm đầy mỉa mai. “Malfoy,” anh nói, như thể chỉ cần một từ đó sẽ giải thích cho tất cả.
“Malfoy?” Hermione lặp lại, giọng cô có vẻ shock vì lí do nào đó mà Harry không thể hiểu được. Mắt cô mở to khi lặp lại, “Draco Malfoy?”
Harry gật đầu. “Tớ cần cậu giúp,” anh nói. “uhm, thật ra, Malfoy cần sự giúp đỡ của cậu. Đó là lý do tớ đến đây.”
“Tại sao cậu lại giúp cậu ta?” Hermione hỏi, giọng khó chịu.
“Bởi vì tớ không thể để một người bị liệt từ thắt lưng xuống chết đi trong một bệnh viện của dân Muggle, dù cho người đó có mang họ gì, nếu tớ có thể giúp được,” Harry nói. Mặc dù anh không muốn nghĩ đến, nhưng anh biết vì sao Hermione trông có vẻ kinh ngạc.
“Dù có là cậu ta hả Harry?” Cô nhấn mạnh từ ‘cậu ta’.
“Dù có là cậu ấy,” anh nói một cách dứt khoát khiến cô phải nhìn chòng chọc và cuối cùng nhún vai đồng ý. “Làm ơn nhé?”
Cô nghĩ về điều đó trong vài giây, những cảm xúc lướt qua trên mặt cô. Harry nhận ra anh không thể đọc được biểu cảm của cô như anh đã từng có thể khi ở trường; anh không biết cô đang nghĩ gì. Cuói cùng, một cái gì đó trông gần giống một nụ cười xuất hiện trên môi cô và cô gật đầu với anh.
“Tớ cần lấy một vài thứ.”
Một vài giây sau, cô quay lại, mặc quần áo muggle, và cho anh biết cô đã sẵn sàng.
*
Hermione có một chiếc xe.
Dĩ nhiên, với việc bố mẹ cô đều là người Muggle thì cũng không quá khó hiểu. Cô nói với anh rằng, ngoài việc làm ở bệnh viện, cô còn đi học đại học để học các môn khoa học của dân Muggle. Những kiến thức ít ỏi mà cô có, đã vài lần tỏ ra hữu ích trong những năm cô làm Người chữa trị.
“Có nhiều điều mà tớ nhớ được từ những năm học ở trường Muggle, trước khi dến Hogwarts, đã thật sự trở nên hữu ích trong khi tớ làm việc ở St Mungo’s,” cô tự hào nói với Harry.
Harry chỉ nghe một cách nửa vời. Anh quan sát Hermione khi cô lái chiếc xe qua làn giao thông đông đúc vào buổi chiều ở Luân Đôn với một sự dễ chịu quen thuộc. Cô đã trở thành một người phụ nữ trong bốn năm rưỡi qua. Lần cuối anh nhìn thấy cô, cô vẫn chỉ là một thiếu nữ – một thiếu nữ trưởng thành và rất thông minh, nhưng vẫn là một thiếu nữ. Bây giờ cô đã để tóc dài đến thắt lưng, buộc nó lại thành một chiếc đuôi ngựa. Gương mặt cô cũng nhìn già dặn hơn, trưởng thành hơn trước, đôi mắt cô lấp lánh những kiến thức mà chỉ có thể có được từ sự từng trải. Harry nhận ra mình đang nghĩ đến Dumbledore, khi anh quan sát cô gái nguyên là bạn tốt nhất của mình.
Hermione trở nên im lặng, nhưng Harry thậm chí đã không để ý. Cô xoay sang anh trong một chốc rồi nói,
“Vậy thì cậu sẽ kể cho tớ nghe chuyện gì thật sự đã xảy đến với Malfoy chứ?”
Harry lắc đầu mình để giũ sạch nó, khi anh nhận ra rằng Hermione vừa đặt cho anh một câu hỏi. “Um,” anh nói và nguyền rủa sự lúng túng của mình. “Tớ không biết có gì không ổn với cậu ta,” Harry nói nhỏ.
“Cậu nói là cậu ta bị sốt không thuyên giảm và cậu ta không phản ứng với thuốc của dân Muggle. Nhưng tại sao cậu ta lại ở bệnh viện Muggle? Hả Harry?”
“Cậu ta gặp tai nạn, được chứ?” Harry ngắt lời, đột nhiên thấy bực mình. “Một tai nạn xe máy. Đụng phải một chiếc ô tô. Bang.” Anh đập hai tay mình lại với nhau như thể để minh hoạ cho quan điểm của mình, khiến cho Hermione nhảy dựng lên. “Xe cấp cứu, bệnh viện, rất nhiều bác sĩ. Câụ ta bị gãy tuỷ sống. Cậu ta bị liệt. Tớ đã kể với cậu rồi. Gãy chân và tay và một vài xương sườn nữa, nhưng giờ thì tớ nghĩ chúng gần như đã ổn. Giờ vấn đề chỉ là tuỷ sống của cậu ta. Và cậu ta bị bệnh.”
Không khí trong xe trở nên yên ắng và Harry nhìn chăm chăm ra ngoài qua cánh cửa sổ bên hông, lờ đi đôi mắt lo âu của Hermione. Anh đã không bao giờ yêu cầu được trở về thế giới phù thuỷ! Anh không muốn ở đó. Anh muốn ở trong căn hộ của mình, làm bài tập về nhà cho các môn học ở trường, viết cuốn sách mới và lờ đi quá khứ của mình, như anh đã làm rất tốt trong bốn năm rưỡi qua. Nhưng không, số phận phải tiếp tục và lần nữa phá hỏng cuộc đời anh. Chúng phải mang Draco Malfoy trở lại cuộc đời anh và bắt Harry phải quan tâm vì một lí do ngu ngốc nào đó không thể hiểu được. Anh không muốn quan tâm đến, anh chưa bao giờ yêu cầu điều này xảy ra.
Harry suy ngẫm suốt quãng đường còn lại – quãng đường mà tốn không hơn năm phút – và khi Hermione đậu xe trước bệnh viện Muggle, anh bước ra mà không nói một lời.
Hermione im lặng theo sau anh đi lên tầng ba. Không ai chú ý đến họ, mặc dù lúc đó đã quá giờ thăm bệnh, cho đến khi họ đến được tầng ba. Ở đó, người y tá mập mạp nọ, người đã ở đó từ trước, bước về phía họ.
“Giờ thăm bệnh đã hết rồi cậu Evan,” bà nói với anh. “ Và hơn nữa, cậu Malfoy vẫn bất tỉnh, vậy nên cậu đến thăm cũng không ích gì đâu.”
“Đây là Hermione Granger,” Harry nói như thể người y tá mập mạp kia chưa nói gì. “Cô ấy là một chuyên gia và bác sĩ riêng của Malfoy. Cô âý đến đây để xem cậu ấy.” Lời nói dối thốt ra một cách dễ dàng và mặc dù người y tá trông có vẻ hoài nghi nhưng cuối cùng bà thở ra và nói, “Tôi cần xem giấy tờ của cô.”
Thật may mắn là Hermione hiểu ra Harry định làm gì. Cô kéo giấy tờ từ phiá sau lưng với con dấu của St Mungo’s trên chúng, và trong khi người y tá đọc, Hermione cầm lấy cây đũa của mình và lẩm nhẩm một lời chú nhanh. Đột nhiên, vẻ mặt nghi ngờ của người y tá chuyển thành một nụ cười.
“Vâng, mọi thứ đều đúng thủ tục, bác sĩ Granger,” bá nói. “Đi theo tôi, tôi sẽ đưa hai người đến phòng cậu Malfoy.”
Phòng cuả Malfoy tối om; ánh sáng duy nhất chỉ là từ những ngọn đèn đường bên ngoài, len qua những tấm rèm đã được kéo phủ xuống. Malfoy nằm trên giường, mồ hôi khiến cho da cậu ta ửng đỏ một cách kì cục và mái tóc vàng bóng lên như một quầng sáng. Từ xa, cậu ta nhìn như không thuộc về thế giới này, nhưng khi ba người đến gần hơn, thậm chí là Harry, người không có chút kiến thức y khoa, cũng có thể thấy được người thanh niên tóc vàng đang bị bệnh, bệnh rất nặng.
“Cậu ấy bị sốt cao khủng khiếp – bốn mươi hai chấm ba độ,” người ya tá nói. “Và cậu ấy không phản ứng với bất kì loại thuốc nào chúng tôi cung cấp. Tôi e là nếu cơn sốt như thế tiếp tục thêm một ngày, chúng ta sẽ không bao giờ nhìn thấy cậu ta tỉnh dậy.”
Hermione đi vòng qua giường đến bên trái của Malfoy rồi nói với người y tá. “Bà có thể ra ngoài một vài phút không? Tôi cần kiểm tra một vài thứ.”
“Dĩ nhiên,” người y tá nói. Harry tự hỏi sự đồng thuận bất chợt của bà với bất kì điều gì Hermione nói có liên quan đến lời chú mà cô phù thuỷ này lẩm nhẩm khi nãy không. Nhưng dù sao thì người y tá cũng rời khỏi phòng. Harry và Hermione mỗi người đứng một bên Malfoy.
Hermione lẩm nhẩm nhanh hai lời chú và bất thình lình, những khuôn bột quanh chân và cánh tay của Malfoy biến mất. Chúng đều đã chữa lành và ổn.
“Nắm lấy bàn tay này,” rồi Hermione chỉ dẫn cho anh. “Cẩn thận – tớ sẽ chữa lưng cậu ta sau, nhưng giờ thì, tớ sẽ làm cơn sốt hạ xuống.”
Harry gật đầu và cẩn thận nâng bàn tay của Malfoy, đan những ngón tay của cậu vào tay anh. Hermione cũng làm điều tương tự bên phiá kia, trong khi tay khác cầm đũa. “Decreacio.”
Harry cảm nhận dòng năng lượng trào ra từ tay Malfoy sang tay anh, lan lên cánh tay và đi vào tim anh. Dòng năng lượng ấy ấm áp; một cảm giác ngưa ngứa trong lồng ngực.
“Đừng buông ra,” Hermione nói, giọng nghiêm trọng.
Cảm giác ngưa ngứa ấy gia tăng thành một cảm giác nóng bức rồi sau đó như bị thiêu đốt. Chợt Harry nhận ra vì sao Hermione bảo anh không được buông ra – nếu cô không nói, anh có lẽ sẽ làm vậy. Cảm giác thiêu đốt biến thành đau đớn và anh có thể cảm nhận tim mình đập ngày càng nhanh hơn sau mỗi giây trôi qua. Anh cảm thấy choáng váng và rồi nắm lấy cạnh giường chặt hơn để không ngất đi.
Rồi đột nhiên nó dừng lại.
“Cậu có thể buông tay cậu ta ra rồi,” Hermione nói, buông tay cô ra, thái độ lạnh lùng.
Harry không buông tay ra; thay vào đó, anh hỏi Hermione, “Cậu đã làm gì?”
“Tớ chuyển căn bệnh từ cậu ta sang cậu,” Hermione nói. “Ít ra là phần lớn căn bệnh.”
Harry nhìn chòng chọc, miệng anh há hốc. “Cậu đã làm gì?”
Hermione hơi mỉm cười. “Không tệ lắm đâu,” cô nói. “Căn bệnh của Malfoy chỉ là một căn bệnh đơn giản. Nhưng Malfoy có hai vấn đề – a) cậu ta bị liệt, nên cơ thể không phản ứng phù hợp với con virus và b) những y tá ở đây đang bắt cậu ta dùng thuốc của người Muggle.”
“Tại sao dùng thuốc của dân Muggle lại không được?” Harry hỏi.
“Harry, cậu có nhớ Lucius Malfoy trông như thế naò không?” cô hỏi ngược lại và Harry gật đầu. Hermione nói tiếp. “Ông ta, và Draco đây, đêù tóc vàng, với những nét đặc trưng của quý tộc và khá xinh đẹp, không phải sao?”
“Err, chắc vậy,” Harry ngập ngừng nói, không muốn dùng một từ như vậy để miêu tả ai đó như Malfoy. Mặc dù nó thật chính xác.
“Được rồi, harry, tớ sẽ giải thích dễ hiểu hơn. Mẹ của Lucius Malfoy là một bán thần. Điều đó khiến Lucius Malfoy là nửa bán thần và Draco là một phần tư bán thần.”
“Nhưng bọn họ luôn hô hào là họ mang dòng máu thuần chủng!” Harry nói.
“Ừ, thật ra thì là con cháu của bán thần cũng không tệ,” Hermione nói. “Người ta nghĩ họ xinh đẹp và họ có những khả năng phép thuật nhất định, nên… Bên cạnh đó, người ta thường lờ đi mọi thứ liên quan đến gia tộc Malfoy. Hay ít ra là trước đây họ đã vậy. Và những bán thần không thể chịu được thuốc của dân Muggle, cũng như cơ thể họ không chấp nhận một số dược chất nhất định. Những người có một phần dòng máu bán thần cũng thừa hưởng đặc điểm này.”
Và ngay khi đó, Malfoy khẽ nhúc nhích trên giường. Harry nhanh chóng buông tay Malfoy ra, ngay khi đôi mắt xám run run mở ra. Malfoy chớp mắt vài lần, mắt cậu dần quen với việc nhìn thấy một lần nữa.
“Potter?” cậu hỏi, giọng cậu trầm như lần cuối cậu nói chuyện, một vài giờ trước. Mắt nhìn xung quanh, cậu hé nhìn Hermione mà không nhận ra cô.
“Cậu thấy thế nào?” Hermione hỏi, không tự giới thiệu mình.
“Kinh khủng,” Malfoy nói. “Ai…”
“Oh, cậu đã biết tôi với tên ‘ Granger,’” Hermione nói, giọng băng giá. “Hay có lẽ là ‘Maú bùn’”
Malfoy không nhận xét gì, hay không để sự thừa nhận hay biểu hiện bị shock hiện lên mặt. Thay vào đó, cậu hỏi, “Cô làm gì ở đây?”
“Cứu mạng cậu,” Hermione đáp. “Giờ thì, để xem chúng tôi có thể làm gì cho lưng cậu.”
Vẩy đũa quanh thân người cứng đờ của Malfoy và lẩm nhẩm một lời chú phức tạp, một đám chữ số và mẫu tự xuất hiện phiá trên cậu. Harry hoàn toàn không biết những mẫu tự đó nghĩa là gì, dù anh đoán đó là một điều gì đó mà Hermione đã học trong lớp Sinh vật huyền bí ở trường.
Hermione vẩy đũa một lần nữa để những chữ số và mẫu tự biến mất.
“Tôi không thể làm gì với chứng liệt của cậy,” cô nói. “Nếu cậu được đưa thẳng đến St Mungo’s sau tai nạn, chúng tôi đã có thể chưã trị nó khá tốt, nhưng với tình trạng bây giờ thì không. Tuy nhiên, tôi sẽ đặt một lời chú tạo ổn định lên lưng cậu để chúng ta có thể lấy cái này đi” cô chỉ vào cái kết cấu quanh Malfoy.” Như vậy, cậu có thể về nhà. Cậu sẽ vẫn ngồi xe lăn và không cử động được nhiều, nhưng, về nhà sẽ tốt hơn cho cậu bởi vì những y tá và bác sĩ ở đây không thể làm gì cho cậu được. Thật ra thì họ chỉ làm mọi việc tệ hơn, bởi vì họ sẽ cho cậu dùng thuốc của dân Muggle.”
Malfoy nhắm mắt lại và nói điều gì đó rất nhỏ.
“Sao?” Harry hỏi, mở miệng lần đầu tiên từ lúc Malfoy tình lại.
“Tôi không có nhà,” Malfoy lặp lại, lần naỳ lớn hơn một chút.
Harry cau mày, nhưng Hermione dường như không quá ngạc nhiên, hay dường như cô không quan tâm lắm. “Cậu có chỗ nào khác ở được không?” cô hỏi cậu, giọng nói vẫn xa cách và lạnh nhạt kể từ khi cô đến bệnh viện.
“Tôi sẽ tìm đâu đó,” Malfoy nói, giọng cậu trở nên lạnh lung. “Chỉ cần niệm cái câu chú chết tiệt đó đi. Tôi sẽ bước ra khỏi cuộc sống của các người và các người không phải khiến mấy cái đầu nhỏ xíu đó bận tâm thêm đâu.”
Gương mặt Hermione trở nên cũng lạnh giá như vậy. “Tốt thôi.”
Harry lùi ra khi Hermione niệm một lời chú phức tạp khác mà anh chưa từng nghe thấy. Một làn khói màu xanh bắn ra từ đũa của cô và bao quanh Malfoy. Cậu ta rên lên một tiếng kêu đau đớn nhưng cố kiềm nén. Harry tự hỏi lời chú đó gây đau đớn đến mức nào; nhưng anh không nghĩ anh muốn biết điều đó.
Làn khói đó được hấp thụ vào cơ thể Malfoy và trong một chốc, da cậu ta rực sáng lên màu xanh. Rồi nó biến mất và căn phòng lại tối đi.
“Đó. Lời chú giữ cho lưng cậu ổn định và an toàn, để cậu có thể di chuyển đến xe lăn mà không có rủi ro. Cậu sẽ thấy mình không thể xoay đầu hay nâng tay lên nhiều, bời vì điều đó sẽ gây nguy hiểm cho tuỷ sống của cậu,” Hermione giải thích. “Lời chú sẽ biến mất dần dần khi lưng cậu ổn hơn. Trong vòng bốn tuần, nó sẽ biến mất hoàn toàn và rồi cậu sẽ có thể di chuyển theo mức mà chấn thương của cậu cho phép.”
Malfoy như gật đầu theo giới hạn mà lời chú cho phép nhưng không nói gì.Hermione, người không chờ đợi một lời cảm ơn khi xem xét người mà cô đang đối mặt, vẩy đũa một lần nữa và đầu Malfoy hơi nghiêng qua và cậu hét lên. Harry mở to mắt nhìn Hermione.
“Cậu đã làm gì?” anh hỏi, đặt một tay lên vai Malfoy. Malfoy đang run rẩy dưới tay anh, mồ hôi túa ra trên trán, hơi thở vẫn đứt quãng.
“Một lời chú kiểm soát việc tiểu tiện/đại tiện mà chúng tớ thường dùng cho những người tạm thời bị giữ trên giường ở St Mungo’s” Hermione nói. “Giúp cậu ta cảm nhận khi cậu ta cần, thứ mà cậu ta không thể nhận ra. Không phải sao Malfoy?”
Má Malfoy đỏ bừng và Harry nhận ra việc “lau người” không phải là điều duy nhất mà người y tá đã làm khi bà đến lần trước anh ở đây. Harry cảm nhận má mình cũng nóng lên.
“Cảm ơn,” Malfoy lẩm bẩm.
Hermione chỉ nhướn một bên mày nhìn cậu rồi quay sang Harry.
“Tớ phải quay lại St Mungo’s”, cô nói. “Ca của tớ không kết thúc trước mười hai giờ và tớ đã hứa sẽ quay lại càng sớm càng tốt. Điều duy nhất cậu cần làm với cậu ta… “ cô gật đầu về phiá Malfoy “… là lấy kết cấu đó ra và tìm một chiếc xe lăn cho cậu ta. Tớ chắc chắn là sau đó cậu ta sẽ ổn.”
Harry không thích giọng điệu lạnh lùng của Hermione, nhưng không hỏi về nó.
“Oh,” cô nói khi nhớ ra gì đó. Cô lấy ra hai lọ nhỏ từ trong áo chùng. “Lọ này,” cô nói, đưa lọ đầu tiên cho Harry, “là thứ cậu uống sau khi cậu ăn, nó sẽ ngăn không cho virus từ Malfoy lây sang cậu. Tớ không nghĩ là nó sẽ lây nhưng để an toàn thì cứ uống. Và lọ này,” cô tiếp tục nói và quay lại về phía Malfoy và đặt chiếc lọ lên người cậu, “ dành cho cậu khi cậu khỏe lại. Một giọt, ba lần một ngày, nó sẽ giúp chữa lành cho lưng cậu. Cậu sẽ hơi sốt trong một vài ngày, vì tôi không thể đưa tất cả độc tính ra một lần, nhưng cậu sẽ ổn.”
Đôi mi đang nhắm lại khẽ dao động và một tiếng nói lầm bẩm, “mhm,” là tất cả những gì báo cho Harry và Hermione biết là Malfoy đã nghe thấy những gì cô nói.
“Đừng quên uống thuốc của cậu tối nay, Harry,” Harry nói, nhìn anh caí nhìn nghiêm nghị như một người mẹ.
“Được rồi,” Harry nói, bối rối như mọi lần. Anh bắt đầu tự hỏi có phải anh luôn bối rối mọi lúc không. Và dường như điều đó đúng như vậy.
Hermione đi về phía cửa và sắp rời đi thí cô xoay lại và nói, giọng dịu đi nhiều. “Oh và Harry? Đừng có đợi đến bốn năm để mà nói chuyện với tớ lần nữa, được chứ?”
Cô khẽ cười và Harry chợt nhớ ra cô đã là người bạn thật tuyệt vời trong suốt bảy năm.
*
Người y tá mập mạp dường như vẫn khá bối rối khi Harry yêu cầu bà lấy một chiếc xe lăn cho Malfoy. Mặc dù vậy bà không hỏi anh – lời chú gì đó mà Hermione đặt lên bà dường như là một lời chú vững chắc. Bà đã giúp Malfoy kí giấy tờ xuất viện và rồi bà đứng đó, vẫy tay chào tạm biệt một cách ngờ nghệch khi họ đi thang máy xuống tầng trệt.
Giờ họ đang đứng – uhm, Harry đứng và Malfoy ngồi, dĩ nhiên – bên ngoài bệnh viện, hoàn toàn im lặng.
Cuối cùng, sau gần mười phút im lặng, Harry không chịu nổi nữa. “Cậu định đi đâu?”
“Không phải việc của cậu, Potter,” Malfoy hợm hĩnh trả lời.
“Tốt thôi, tốt thôi.” Harry ném tay vào không khí. Lầm bầm, anh nói them. “Jeez, nó chỉ là một câu hỏi thôi mà.”
“Tại sao cậu còn ở đây?”
Harry xoay lại để thật sự nhìn xuống Malfoy. Nó khiến anh cảm thấy thật ngu ngốc – với việc Malfoy ngồi trên xe lăn và Harry đứng cao hơn. Nhưng đồng thời, anh không thể quỳ xuống cạnh Malfoy. Dù cái cậu Malfoy đang được nói đến đó sẽ thích thú như thế nào khi bắt được Harry quỳ xuống trước mặt cậu thì nó là vấn đề về lòng tự trọng – và sự thoải mái – với Harry. Ngồi khum xuống không thể nào là tư thế thoải mái nhất được.
Harry nhận ra anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của Malfoy. Và lần nữa, Harry không biết câu trả lời cho câu hỏi đó, vì thế anh cũng giữ im lặng.
“Potter, đứng có mà phớt lờ tôi,” Malfoy nói.
“Xem này, cậu có muốn đến và ở lại chỗ tôi tối nay không? Cậu có thể đi ngay sáng mai, nhưng bây giờ, cậu không thể đi đâu được. Cậu có thể có xe lăn nhưng cậu không thể cử động vì lời chú, nên không đi đâu được.”
Malfoy nhìn anh tức giận khi Harry liệt kê những yếu điểm của cậu. Harry có cảm nhận là bây giờ Malfoy ghét những thứ khiến cậu ta trở nên mềm yếu cũng như hồi cậu ta ở trường.
Sự im lặng của Malfoy khiến Harry càng thấy không thoải mái và rồi anh nói, “Cậu không cần phải nghe theo, nhưng nó là một lời đề nghị và …”
“Tốt thôi.” Malfoy nạt. “Tôi sẽ đến. Nhưng chỉ tối nay thôi.”
“Dĩ nhiên,” Harry nói, dù anh tự hỏi cậu ta sẽ đi đâu vào sáng ngày mai. Cậu ta vẫn sẽ không thể cử động cho đến sau khi bốn tuần nữa trôi qua.
Harry nắm lấy tay cầm ở phiá sau xe lăn của Malfoy và bắt đầu bước đi mà không cần sự cho phép của Malfoy.
Đêm lành lạnh nhưng bầu trời trong trẻo và Harry có thể nhìn thấy những ngôi sao ở phiá trên cao. Những con phố mà họ đi qua thật tĩnh lặng, với chỉ một con mèo đi lạc xuất hiện đâu đó. Harry đẩy xe lăn của Malfoy mà không nói một lời, cố đi trên những đoạn đường bằng phẳng nhất. Bất kì hòn đá nhỏ nào mà họ lăn qua cũng khiến toàn cơ thể Malfoy nảy lên, vì lời chú không cho phép bất kì cử động đột ngột nào dù chỉ của một bộ phận.
“Xin lỗi,” anh lầm bầm, khi anh, dù đã cố hết sức, vẫn đẩy chiếc xe lăn qua một đoạn đường gồ ghề.
Malfoy không trả lời. Theo cách nhìn của Harry thì như thể cậu ta đang hờn dỗi vậy.
Harry thở dài và tiếp tục đẩy trong im lặng.
Họ đến được căn hội sau gần hai mươi phút. Tại đây, họ phải đối mặt với vấn đề đầu tiên.
“Để tôi đoán xem,” Malfoy nói khi cậu ngước nhìn những bậc thang, “ cậu sống trên tầng thượng hả?”
“Thật ra thì không,” Harry nói, “Tôi sống ở tầng ba. Nhưng vậy cũng đủ tệ rồi.”
Malfoy thở ra một hơi dài rầu rĩ. “Và cậu đề nghị ta sẽ giải quyết chuyện này ra sao?”
“Thì cậu ngủ ở đây?” Harry đùa, hầu như để khoả lấp sự yên lặng khi bộ não anh cố nghĩ ra cách giải quyết rắc rối này.
“Cậu biết sao không,” Malfoy cáu kỉnh, “Tôi không muốn ở đây và cậu không muốn tôi ở đây. Vậy thì tại sao cậu không gọi đại một chiếc taxe rồi tôi sẽ đi ngay?”
“Đừng có ngu ngốc vậy,” Harry trả lời với cùng sự cáu kỉnh tương tự. “Cậu không có chỗ nào để đi và không ai chăm sóc cho cậu – phải, cậu thật sự cần được chăm sóc! Cậu không thể tự mình ăn được, không thể đi đâu được, không tự đi vào nhà tắm được hay làm bất kì việc gì cần thiết để có thể sống tự lập. Vậy nên im miệng lại và thôi than vãn suốt ngày đi.”
Thật đáng kinh ngạc, Malfoy thật sự ngậm miệng lại, mặc dù cậu ta có vẻ rất caú kỉnh.
Harry thở ra. “Tôi không nghĩ có cách nào khác để cậu đi lên ngoài việc tôi bế cậu lên rồi xuống lấy xe lăn sau.”
“Dẹp đi,” Malfoy nói. “Cậu sẽ không bế tôi đi đâu như mấy con nhỏ tiểu thư ngu ngốc đang mệt lả. Lấy đũa ra và làm phép gì đó đi.”
“Tôi đã không làm phép trong bốn năm rưỡi nay và tôi cũng không định bắt đầu sử dụng phép thuật bây giờ đâu.” Harry nói.
“Cậu đang mặc một chiếc áo chùng phù thuỷ chết tiệt đó – niệm một câu chú thì có khó khăn gì?”
“Không. Tôi không có đũa ở đây.”
“Vậy thì đi tìm nó đi! Cậu sẽ không bế tôi đi đâu hết.”
“Cậu muốn ngủ ngoài đây hả?” Harry cáu kỉnh.
Draco trông như muốn khoanh tay lại, nhưng lời chú không chi phép cậu nâng tay lên hơn một centimet khỏi đùi. Cậu trở nên khó chịu hơn khi cậu nhận ra điều này.
“Mẹ kiếp cậu Potter,” cậu thành tâm lẩm bẩm.
“Phải. cậu cũng vậy,” Harry nói và nâng Malfoy lên khỏi ghế mặc kệ những tiếng kêu rít nhục mạ của người thanh niên tóc vàng. “Câm miệng lại Malfoy.”
Lần này thì Malfoy không chịu im lặng, cậu tiếp tục tra tấn Harry bằng lời nói suốt đoạn đường lên tầng ba. Cùng lúc đó, Harry đang thở dốc với nỗ lực giữ lấy Malfoy và anh thật sự khoan khoái khi cuối cùng họ đã vào đến căn hộ.
“Đây là nơi cậu sống đó hả?” Malfoy cười khinh bỉ. “Như một đống rác rưởi.”
Harry không thật sự mong chờ bất kì thứ gì ngoài một lời bình luận ác ý, nhưng khi xét thấy bây giờ đã là mười một giờ ba mươi tối, anh vừa mới bế đối thủ ở trường trước đây của mình đi lên ba dãy cầu thang và ngày hôm nay đã trải qua thật tồi tệ, anh ném Malfoy xuống chiếc ghế dài một cách thô lỗ, biết rằng lời chú sẽ có hiệu nghiệm và bảo vệ lưng Malfoy.
“Cậu có thể ngủ ở đây,” anh gầm gừ và đi bộ xuống lần nữa để đem chiếc xe lăn lên.
Khi anh lên trở lại – khoảng hai mươi phút sau, khi cuối cùng anh cũng biết được làm cách nào để gập chiếc xe lăn lại để làm nó đủ gọn để đi qua cầu thang hẹp – thì Malfoy đã ngủ, mặc kệ tư thế không thoải mái mà cậu ta đã bị gò vào. Cơ thể cậu nằm cứng đờ trên chiếc ghế dài bởi vì lời chú của Hermione, những bắp cơ trông như chúng đang làm việc quá giờ để giữ lưng của Malfoy nằm thẳng.
Harry trợn tròn mắt rồi bước đến bên người thanh niên tóc vàng. Anh nhấc Malfoy lên lần nữa và đi vào phòng ngủ của anh. Anh gần như bật cười với tình cảnh bây giờ; Harry Potter, bế Draco Malfoy vào phòng ngủ của mình.
Lần này dịu dàng hơn, Harry đặt Malfoy lên giường và kéo chăn phủ lên người cậu. Malfoy nhìn dễ thương hơn nhiều khi cậu ta ngủ, mặt cậu không còn nhăn nhúm lại một cách mỉa mai.
Xinh đẹp, Hermione đã nói vậy.
Khi ánh trăng rọi sáng trên gương mặt và thân thể Malfoy, Harry thừa nhận rằng cô đã đúng. Anh cảm nhận có gì đó bên trong anh khoấy động, nhưng nhanh chóng dừng ngay suy nghĩ đó. Chắc chắn rằng anh không cần điều đó bây giờ.
Thở dài, Harry lấy một chiếc gối trên giường và một chiếc chăn dự phòng từ tủ quần áo rồi đi ra ngoài phòng khách, nơi anh đặt chúng xuống. Trước khi nằm xuống, anh uống thuốc mà Hermione đã đưa anh. Rồi anh cố vùi mình vào giấc ngủ.
End chap 4.