The Depths of Winter - Chương 3
Chương 3 – Silence
Một tuần nữa đã trôi qua. Harry đã chế ngự được và xua đi những kí ức về quá khứ để chúng trở lại nơi mà anh giả vờ như chúng thuộc về và cùng lúc đó anh cũng càng ngày càng xa lánh bạn bè. Myra đã lo lắng cho anh và đay nghiến anh bất kì lúc nào cô có cơ hội. Darius thì không tỏ ra mặt lắm – Harry tự hỏi không biết cậu ta có thật sự tự nhận ra có điều gì đó không ổn không hay là chính vì Myra đã báo cho cậu ta biết. Nếu xem xét việc Darius thường có vẻ không mấy nhạy cảm lắm, anh nghĩ có lẽ là trường hợp sau.
Xua đuổi kí ức cũng bao gồm việc lờ đi Malfoy và ‘tình trạng’ của cậu ta. Harry không muốn nghĩ đến bất kí điều gì về nó, đặc biệt trong suốt thời gian anh đến lớp.Tuy nhiên khi đêm đến, mọi chuyện lại khác hẳn. Đó là khi Harry đem những quyển sách mà anh mượn từ thư viện trường ra và đọc về chứng liệt người – nó là gì, làm sao để chữa trị, sống với nó sẽ như thế nào; tất cả mọi điều. Anh không biết nguyên nhân vì sao – mặc dù anh luôn đổ cho nỗi khát khao học tập của mình, thứ mà trở nên ngày càng rõ rệt bởi anh đã giảng dạy như một giáo viên trong suốt năm học thứ năm. Kể từ đó, anh đã nhận ra tri thức chính là sức mạnh – thứ mà anh cần có để đánh bại…
Anh chặn ngay suy nghĩ đó trước khi nó kết thúc, dù anh biết rất rõ nó sẽ kết thúc ở đâu. Dù sao đây vẫn là những kỉ niệm của anh, quá khứ của anh: đó là nơi mà phần lớn những suy nghĩ về Malfoy luôn kết thúc – trường học, quá khứ của họ, cái chết và sự huỷ diệt.
Tất cả họ đều chết.
“Anh đã cứu sống cậu ấy.”
Dù vậy anh vẫn xoay sở để đọc tiếp về chứng liệt người, về sự phục hồi, về những hoạt động dành cho người ngồi xe lăn và về những chương trình để khiến người bị liệt cảm thấy khá hơn. Rõ ràng thì môi trường nước là một cách tuyệt vời để một người bị liệt luyện tập. Cuốn sách đã nói vậy.
‘Những ảnh hưởng của trọng lực suy giảm nhiều trong môi trường nước để có thể dễ dàng hơn trong việc phát hiện những cử động nhỏ của cơ thể và nhà trị liệu có thể quyết định khả năng di chuyển tối đa của một người khi không có sự cản trở của trọng lực. Bên cạnh đó, khi một người bắt đầu hồi phục những cử động, môi trường nước khiến cho việc tập luyện dễ dàng hơn.’
Anh cũng đọc về chính chấn thương đó – tuỷ sống có thể bị tổn thương như thế nào, tại sao nó không tự phục hồi và sự khác nhau giữa chấn thương tổng thể và chấn thương bộ phận.
‘Những người bị một chấn thương bộ phận sẽ có ít cảm giác hay hoạt động cơ ở phiá dưới nơi bị tổn thương – tuỷ sống không hoàn toàn bị tổn hại hay phá vỡ. Với chấn thương tổng thể, tổn hại thần kinh làm tắt nghẽn mọi tín hiệu từ não đến các phần cơ thể dưới phần bị chấn thương.’
Anh có lẽ phải nhớ hỏi y tá hay bác sĩ ở bệnh viện xem chấn thương của Malfoy là gì. Vì lợi ích của Malfoy, anh hi vọng đó là một chấn thương bộ phận.
Anh không thể đưa ra một câu trả lời thích hợp cho câu hỏi vì sao anh đang đọc tất cả những trang chữ này. “Cơn khát thông tin” chỉ có thể giải thích được phần nào. Có một sự quan tâm nào đó trong việc này, đến Malfoy, đằng sau một sự cảm thông đơn thuần về chấn thương của cậu ta. Tuy Harry rất ghét phải thừa nhận nhưng có một mối lo lắng về Malfoy tồn tại trong anh. Harry biết Malfoy rất tự hào về vẻ ngoài của mình và anh cũng chắc chắn rằng một chiếc xe lăn không hoà hợp chút naò vào bức tranh đó. Nó chỉ phải hiện diện lúc này thôi.
Người y tá ở bệnh viện cho anh biết rằng Malfoy đã tỏ ra không mấy quan tâm với những bài tập giúp cậu khá hơn, điều mà khiến Harry tự hỏi – vì sao? Vì sao Malfoy không muốn khoẻ hơn? Cậu ta muốn dành cả quãng đời còn lại dính chặt với chiếc xe lăn nếu cậu ta không thể khoẻ lại sao?
Tiếng nói trong đầu anh, tiếng nói mà thường xuyên đưa ra những lời nhận xét ngu xuẩn về các vấn đề khác nhau, nói rằng, “Có lẽ cậu ta đã từ bỏ.”
Mặc dù vậy Harry vẫn từ chối tin vào điều đó. Anh không thể tưởng tượng ra Draco Malfoy lại chịu từ bỏ như thế. Đó không phải tính cách của cậu ta khi đầu hàng và giao phó số phận của mình vào tay người khác. Malfoy mà Harry đã biết ở trường là một thằng nhóc trịch thượng không bao giờ chịu thua, bất kể cậu ta làm gì. Harry cho phép dòng suy nghĩ của mình đi xa hơn vào quá khứ khi anh nhớ lại việc thầy hiệu trưởng đã gọi to tên của Thủ lĩnh nam sinh và Thủ lĩnh nữ sinh của khối năm bảy – Hermione Granger và Draco Malfoy.
Hermione…
Harry tự hỏi giờ cô ấy đang ở đâu. Tất cả họ đều nghĩ rằng cuối cùng cô sẽ trờ thành một chuyên gia về lĩnh vực nào đó – thuật biến hình, pha chế độc dược hay bất kì môn nào khác mà cô muốn. Tuy nhiên, sau cuộc chiến, cô lại trở thành một Người chữa bệnh tập sự tại bệnh viện Phù thuỷ, St Mungo’s. Điều đó đã khiến mọi người ngạc nhiên vì đó không phải là công việc mà cô quan tâm tới trước cuộc chiến. Vậy là một lần nữa, cuộc chiến đã thay đổi mỗi con người, bằng cách này hay cách khác.
Harry đã mất liên lạc với Hermione chỉ một tháng sau khi cô bắt đầu kì thực tập của mình, khi anh rời bỏ thế giới phù thuỷ, thế giới mà anh đã tin tưởng sẽ mãi mãi tồn tại. Rõ ràng là số phận đã không đồng tình với anh.
Anh khẽ thở dài. Ngay sau đó, có một tiếng gõ cửa và Harry đứng dậy. Anh lơ đễnh đi đến cửa và nhìn ra ngoài qua chiếc lỗ nhỏ. Darius đang đứng phiá bên kia cánh cửa.
“Chào,” Harry nói, giọng mệt mỏi khi anh mở cửa.
“Harry, cậu nhìn kinh quá,” Darius cau mày nói.
“Cảm ơn.”
Darius bước vào căn hộ mà không đợi lời mời. Với một anh chàng được nuôi dưỡng trong một gia đình thượng lưu, Darius lại không biết cách hành xử lắm. Dù vậy, Harry đã quen với điều đó sau khi quen biết cậu ta vài năm.
Thả mình xuống chiếc ghế dài, Harry mừng là anh đã để những quyển sách về chứng liệt người trong phòng ngủ, nơi mà Darius sẽ không thể tìm ra và tra vấn về chúng. Trong khi đó, Darius chỉ bật TV và lướt qua các kênh với tốc độ của một người xem TV nhiều kinh nghiệm. Darius thích xem những chương trình truyền hình khác nhau – nó khiến việc trò chuyện với những cô gái dễ dàng hơn vì khi đó họ sẽ có điều gì đó để bàn luận. Ai là kẻ thua cuộc thảm hại nhất trong “Big brother” ? Ai sẽ thắng chương trình “Temptation island”? Và những tin đồn tai tiếng về thuốc phiện và rượu chè trong chương trình “survivor” có thật sự đúng? Những cô gái mà Darius đã ngủ cùng là những cô nàng xem các chương trình đó nên Darius cũng xem chúng.
“Vậy thì, bạn hiền, chuyện gì vậy?” Darius hỏi sau khi lướt qua hai mươi kênh TV mà Harry có và tìm thấy một chương trình truyền hình đang trình diễn. “Myra nói với tớ là có gì đó không ổn mà cô ấy không thể khiến cậu nói ra. Cũng chuyện trước đây hả?”
Harry không biết phải trả lời như thế nào, nên Darius đã làm giúp cậu, tiếp tục nói gần như ngay lập tức. “Điều đó phải liên quan đến quá khứ bí ẩn của cậu. Và với cách mà cậu hành xử, tớ sẽ phải giả định rằng quá khứ của cậu khá khác biệt với tớ.”
Đó đúng là tuyên ngôn của năm.
“Vậy thì có điều gì đó lí thú đây,”Darius nói, nhìn vào gương mặt đáng ngờ của Harry. “ Bởi vì Candy là người đồng tính, cậu dĩ nhiên là một người lưỡng tính, và ai cũng biết về việc tớ có chút dính líu đến chất gây nghiện – sẽ thật kinh khủng với cậu khi không thể nói về nó. Vâỵ thì đó là chuyện gì vậy? Giết người? Gây thương tật cho người khác?”
Harry nhìn xuống tay mình. Chúng run rẩy khi Darius huyênh hoan, không biết rằng cậu ta đã nói gần đúng sự thật đến thế nào.
“Tớ chỉ … Hãy mặc kệ nó đi, được không? Tớ không muốn nói về nó,” Harry nói, cố gắng giữ cho những cảm xúc trong lòng không sôi lên sùng sục. Anh suýt nữa đã nói ra toàn bộ câu chuyện với Darius, anh biết vậy. Anh phải khiến cậu ta đi khỏi đây, nếu anh không muốn thật sự suy sụp trước mặt Darius. Anh thật sự không muốn điều đó xảy ra; không phải bây giờ, tốt hơn là không bao giờ.
Darius quan sát Harry, cậu có thể thấy sự đấu tranh kiềm chế cảm xúc của anh, tất cả đều rõ ràng trên mặt Harry. Cũng như Harry chưa bao giờ giỏi nói dối, anh cũng chưa bao giờ có thể che dấu được cảm xúc của mình.
Darius ném tay vào không khí. “Tốt thôi,” cậu ta nói. Không có ác ý trong giọng nói khi cậu tiếp tục, mà chỉ có chút thích thú và nghiêm túc hơn. “Chỉ đừng ngạc nhiên khi Myra bắt đầu làm phiền cậu về chuyện đó ngay sáng mai. Cô ấy sẽ tiếp tục cho đến khi cậu nói ra.”
“Tớ biết,” Harry tuyệt vọng nói. “Tớ thật tình ước là cô ấy đừng làm vậy.”
“Cô ấy là vậy mà,” Darius thở ra – “Cậu có gì ăn được không?”
Harry trợn tròn mắt nhưng thầm biết ơn vì đề tài đã thay đổi. Anh đứng dậy và bước đến căn bếp nhỏ, mở tủ lạnh ra. Dù ở một mình nhưng tủ lạnh của Harry có rất nhiều thứ; có khoai tây, trái cây và rau củ, bơ, pho mát, nước và coke đóng chai, sữa và yogurt. Phần còn lại của căn bếp cũng đi theo hình ảnh không-giống-kẻ-sống-độc-thân – có một tá dĩa, ly, nĩa, dao, muỗng và nhiều loại đồ dùng nấu ăn khác nhau. Kể từ khi anh sống cùng với nhà Dursley, anh đã luôn thích nấu ăn – mặc dù tự nấu cho mình hay cho những người thích thú thưởng thức khả năng nấu nướng của anh vui hơn nhiều so với việc nấu cho người nhà Dursley bạc bẽo.
“Cậu thích ăn gì?” Harry hỏi Darius.
“Um, cậu có sandwich hay gì không?” Darius lên tiếng từ chỗ cậu ngồi trên chiếc ghế dài.
“Cậu muốn kẹp gì trong đó?”
“Pho mát, giăm bông, dưa chuột và cà chua với một ít bơ ở dưới cùng. Sẽ rất tuyệt nếu cậu có chút tiêu. Đừng lấy hành.”
Đầu Harry xuất hiện ở ô cửa giữa bếp và phòng khách. “Tớ vừa nghĩ là,” anh nói với Darius, “Cậu có thể tự đi và làm sandwich cho mình vì cậu biết mọi thứ để ở đâu. Cậu muốn ăn thế nào thì cứ làm vậy.”
Darius nhăn mặt với Harry, như thể nói, ‘Tớ? Làm việc? Cậu đùa hả’.Cuối cùng, cậu ta đã tự làm sandwich cho mình.
Khi cuối cùng họ ngồi xuống ghế lần nữa, Darius đưa cho Harry một chiếc sandwich – nói “Tớ không nghĩ mình đã thấy cậu ăn chút gì suốt ba tuần rồi,” điều mà không hoàn toàn đúng nhưng cũng rất gần với sự thật. Tin tức đang được chiếu trên TV. Từ lúc đầu Harry đã lắng nghe, nhưng không có gì thú vị cả. Anh nhớ lại quãng thời gian ở với nhà Dursley, trước năm học thứ năm, khi anh nằm trong luống hoa cố gắng nghe tin tức. Anh mừng là bây giờ anh đã có thể sống một mình.
Harry ngồi trở xuống và chậm rãi ăn sandwich. Khi anh ăn được một phần ba, anh nhìn lên thấy rằng Darius vừa ăn xong phần của mình.
“Cậu ăn như heo vậy,” Harry nói, lắc đầu.
“Tớ không có. Chỉ là tớ thích thức ăn thôi,” Darius nói, “không giống ai đó ở đây.”
Harry lờ cậu ta đi. Sau khi anh ăn thêm một chút, anh hỏi, “Được rồi, giờ chúng ta làm gì đây?”
“Này anh bạn, ngừng ngay việc nói chuyện với miệng đầy thức ăn đi,” Darius nói trong một giọng điệu mô phỏng giọng mẹ cậu ta một cách hoàn hảo.
Harry nhướn mày nói, “Giờ cậu mới quyết định là phải cư xử đúng mực à?”
“Tớ luôn cư xử đúng mực đó chứ,” Darius nói, vờ như bị sỉ nhục. “Hay cậu đang nói là tớ không?”
Tay Harry – một bên vẫn cầm sandwich – giơ lên không khí. “Tớ sẽ không nói là ‘không’,” anh nói và để một nụ cười toe toét hiện lên nét mặt. Cười được thật tốt, dường như đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối anh cười. Một nụ cười thật sự, thành thực như bây giờ.
“Giờ mới đúng là Harry Evans mà chúng tớ biết và yêu quý,” Darius toe toét cười lại.
Tim Harry trùng xuống khi nghe Darius kêu lên họ của mình. Những khoảng khắc vui sướng biến mất và anh trở lại với hiện thực. Anh khẽ thở ra, quyết định không để nó thể hiện trước mặt Darius. Cậu ta sẽ chỉ lo lắng và nói với Myra, người sẽ thậm chí còn lo lắng hơn.
*
Harry xoay sở để vượt qua ngày học tiếp theo với chiếc mặt nạ mới đầy hạnh phúc giả tạo. Anh chăm chú vào bài học, anh trò chuyện với bạn bè – vẫn lờ đi tất cả các câu hỏi của Myra về điều gì đã làm phiền anh, nói rằng không có gì cả – và anh ép thức ăn trôi xuống cuống họng. Việc anh không ăn luôn là dấu hiệu có điều gì không ổn.
Khi lớp học cuối của anh kết thúc vào bốn giờ, Harry đã quyết định rằng anh sẽ đến bệnh viện
Khu phòng bệnh vẫn yên ắng như bao lần Harry đến đây. Không ai xem TV trong căn phòng lớn, dù qua một tấm rèm của một căn phòng, Harry có thể thấy một cô gái đang ngồi đọc tạp chí trên xe lăn. Những chiếc rèm còn lại đều đóng lại.
Khi cuối cùng đến được phòng Malfoy, Harry sắp gõ cửa thì anh nghe được những tiếng nói từ bên kia cánh cửa.Lần này nó nghe như giọng một y tá hơn là phát ra từ TV, vậy nên Harry ngồi xuống chiếc ghế bên ngoài thay vì gõ cửa. Sau khi một vài phút trôi qua, Harry nhặt lấy một cuốn tạp chí nằm trên chiếc bàn gỗ thấp bên phải. Nó là một trong những cuốn tạp chí về các thành viên hoàng tộc và những người nổi tiếng. Và lần nữa trong cuốn tạp chí này, họ lại viết về gia đình Beckham. Hai vợ chồng, cùng con cái của họ, thường xuyên xuất hiện trên bìa của nhiều tạp chí khác nhau. Harry không thể hiểu được có gì hay ho trong đó.
Mười phút sau, cửa phòng Malfoy mở và người y tá mập mạp mà Harry đã gặp lần trước bước ra.
“Cậu Evans,” bà nói, một tay vẫn giữ cửa mở, tay còn lại cầm những chiếc khăn ướt. “Cậu đến thăm cậu Malfoy?”
“Tất nhiên,” Harry nói và khẽ cười.
Bà ném một ánh nhìn vào trong phòng và nét mặt đầy lo âu. “Tôi rất tiếc phải thông báo rằng cậu Malfoy bây giờ không khoẻ lắm.”
“Chuyện gì vậy?” Harry ngay lập tức hỏi trước khi anh kịp suy nghĩ.
“Cậu âý bị sốt hơn một tuần nay và nó không thuyên giảm. Cậu ấy không phản ứng lại thuốc mà chúng tôi đã đưa cho cậu ấy; cơn sốt cứ tiếp tục tăng lên, từng chút một.”
Lông mày Harry nhăn nhúm lại. “Tôi có thể vào thăm cậu ấy không?”
Bà gật đầu. “Nhưng đừng lâu quá, cậu ấy cần nghỉ ngơi,” bà nói.
Harry khẽ gật đầu và bước vào trong. Anh nghe thấy tiếng cửa đóng lại sau lưng khi người y tá để anh và Malfoy ở lại một mình.
Malfoy nằm trên giừơng, trắng bệch như lần đầu Harry nhìn thấy cậu ở bệnh viện, da cậu ta óng ánh một lớp mồ hôi mỏng. Một cái chậu đặt trên chiếc bàn cạnh giường đựng nước và bên trái chậu là những chiếc khăn nhỏ.
“Potter.” Giọng Malfoy nghe khò khè và không khoẻ, như chính cậu ta vậy.
Harry không ngăn cản một mối lo âu tràn đến trong anh khi anh bước gần về phiá giường nơi mà Malfoy có thể nhìn thấy anh. Anh sẽ không giả vờ như những lần trước anh đến đây, sẽ không khi Malfoy đang bệnh.
Một giọt mồ hôi từ thái dương chảy xuống má Malfoy. Malfoy máy móc đưa tay lên để chùi nó đi, nhưng buộc phải dừng lại chỉ một inch phía trên giường do kết cấu xung quanh câụ.
Harry nhặt lấy một chiếc khăn từ cái bàn cạnh giường và nhúng nó vào nước. Một cách chậm rãi, như thể anh đang đối mặt với một con thú hoang, anh giơ chiếc khăn lên mặt Malfoy và cẩn thận lau trán Malfoy. Malfoy nhắm mắt lại. Cảm thấy bạo gan hơn, Harry thấm ướt mảnh vải trong làn nước mát lần nữa và tiếp tục chấm nhẹ lên mặt rồi cổ Malfoy.
“Cậu không nên ở đây.” Malfoy nói, giọng cậu ta cố ra vẻ cứng rắn và lạnh lùng nhưng đã thất bại thê thảm bởi vì cậu ta đã quá mệt mỏi và không tỉnh táo lắm.
“Tôi biết, tôi biết,” Harry nói. “Nhưng tôi đã nói là tôi sẽ quay lại, đúng không?”
“Tôi ghét cậu,” Malfoy nói, mắt vẫn nhắm. Harry phải tự hỏi có phải cậu ta sắp ngủ không.
“Tôi cũng biết điều đó,” Harry nói, một nụ cười khẽ trên môi anh mặc cho tình huống nghiêm trọng hiện giờ. “Sao cậu lại không khoẻ lên? Cậu mệt mỏi đến độ đối xử dễ chịu với tôi.”
Mắt Malfoy chậm chạp mở ra. “Có lẽ – bởi vì cơ thể tôi không chịu được – không quen với thuốc men của dân Muggle,” cậu ta lẩm bẩm và giờ Harry không còn phải tự hỏi cậu ta đã ngủ hay chưa.
Harry nhăn mặt. “Sao? Cậu không quen với – này, Malfoy, tỉnh dậy!” Anh lắc nhẹ Malfoy – điều mà dường như không giúp ích gì.
“Gì?” Malfoy lẩm nhẩm, mắt vẫn nhắm.
“Malfoy, cậu cần gì để khoẻ trở lại?”, Harry nói, giọng nài nỉ.
“Một Người chữa bệnh, dĩ nhiên…”
Chiếc khăn ướt trên tay Harry rơi bộp xuống sàn.
End chap.3
The Depths Of Winter