The Depths of Winter - Chương 2
Chương 2 – Remembrance
****
Ngày thứ bảy hé rạng trong không gian trong trẻo và tươi sáng. Mùa xuân bắt đầu lộ diện, mang theo cùng nó là những chú chim non van vỉ mẹ móm mồi, với côn trùng trở lại từ bất kì nơi nào mà chúng đã ở suốt mùa đông; và rất rất nhiều con người đang hạnh phúc. Mặt trời dường như luôn đuổi theo đỉnh đầu họ; bất kì đâu mà Harry nhìn thấy cũng có người đang cười, đang nói, đang đi dạo xuống phố cùng bạn bè. Tiệm café đông nghẹt người đến mua mang đi đến công viên nơi mà họ sẽ ngồi xuống, tiếp tục cười nói và tận hưởng cuộc sống.
Mùa xuân cũng là mùa của tình yêu, hay ít nhất đó là điều mà các tạp chí khẳng định. Có lẽ đó là lý do vì sao Harry cảm thấy hòan tòan đơn độc khi đi bộ một mình xuống phố với những túi hàng tạp hóa trên tay, quan sát những cặp đôi hôn nhau hay âu yếm trên ghế đá hay bên vệ đường.
Đã gần một tuần rưỡi kể từ khi Malfoy gặp tai nạn. Là một tuần từ khi Harry đến bệnh viện lần cuối, khi Malfoy thét vào mặt anh “Cút đi” một lần nữa. Từ bữa đó anh đã không quay lại.Anh tự nhủ rằng anh không đến vì điều đó sẽ không mang lại lợi ích gì, đặc biệt là với Malfoy, người đang có nguy cơ vết thương trầm trọng hơn nếu cậu ta không được nằm yên.
Một giọng nói chua chát trong đầu anh lại kể một câu chuyện khác. Nó nói với anh rằng anh yếu đuối và sợ hãi. Harry không muốn tin vào điều đó, mặc dù tận sâu bên trong, anh biết đó là sự thật.
Kể từ khi anh ở bệnh viện, anh đã có thể giam hãm những suy nghĩ không mong muốn khỏi đầu óc mình. Như khi anh rời bỏ thế giới đó, anh đã kiên quyết đóng chặt cánh cửa và từ chối không suy nghĩ chút gì về nó. Anh đã tiếp tục cuộc đời mình như anh đã làm từ thời gian đó; anh trải qua ngày cuối tuần bên máy tính, cố viết một vài câu cho cuốn sách mới – một nỗ lực đã thất bại thảm hại – và suốt những ngày trong tuần anh đến lớp. Anh vùi mình trong bài học và tránh né bạn bè.
Myra đã quan sát anh từ xa, anh biết điều đó, cố tìm hiểu xem điều gì không ổn. Cô ngày càng trở nên tò mò hơn – và mặt khác là khó chịu – về chuyện đang diễn ra, cũng như một người bạn khác của anh, Darius Alden.
“Cậu biết đó, cậu không thể trốn tránh tụi này đâu.” Darius đã bảo anh như vậy vào ngày hôm trước. “Bạn bè tồn tại là có lí do chứ. Và đó giải thích cho việc không ‘tránh né mỗi lần bạn gặp khó khăn’. Mặc dù hình như cậu đã hiểu sai định nghĩa đó. Tớ phải thừa nhận.”
“Xem nào, tớ xin lỗi,” Harry nói. “Tớ chỉ … chuyện thật phức tạp và phải mất nhiều thời gian để giải thích. Hãy kệ nó đi.” Anh đá văng một hòn đá trên mặt đất.
Darius, một anh chàng trẻ tuổi rất đẹp trai – và giàu có – với mái tóc đen gợn sóng và thân hình vạm vỡ, quan sát anh với một bên lông mày nhướn lên. Cái nhìn đó gợi Harry nhớ nhiều về…
“Qúa phức tạp?” cậu ta nói. “Vậy thì tớ đóan nó phải liên quan đến quá khứ bí ẩn của cậu. Tớ nói đúng chứ?”
Harry nhún vai, biết rằng nó không gíup anh phủ nhận điều đó. Anh chưa bao giờ là một người biết cách nói dối.
Lông mày vẫn nhướn lên, Darius nói, “Và cậu vẫn không nghĩ là nên kể cho bọn tớ nghe sao?”
Nản lòng, Harry nói, “Không! Nó không phải… Tớ không thể kể cho các cậu nghe được. Các cậu sẽ không hiểu đâu.”
“Thử xem.”
“Không. Không phải bây giờ. Tớ … tớ phải tự mình tìm hiểu đã,” Harry nói, câu sau bật ra trong một tiếng thở dài. Anh ngước lên bắt gặp ánh mắt của Darius. “Tớ sẽ kể khi tớ hiểu được nó, được chứ?”
Darius cường điệu thở ra, ném tay lên không khí. “Tốt thôi,” cậu ta nói. Rồi cậu ta bật ra một nụ cười sáng chói. “Rồi, cậu có nghĩ Myra sẽ tốt bụng cho tớ mượn vở không? Tớ thật sự không có thời gian để viết bất kì thứ gì tối qua.”
“Vậy thì cho tớ biết thay vào đó cậu đã làm gì?” Harry hỏi, lắc đầu, đã biết rõ câu trả lời. Anh không phải quen Darius cả ba năm trời để mà không biết gì. Và lần nữa, anh biết ơn việc chuyển đề tài đó. “Hay chính xác hơn, là ai?”
“Một cô nàng nhỏ bé xinh xẻo tên Blossom. Một cái tên thích hợp làm sao – cô ấy thực sự là một đóa hoa nhỏ bé xinh đẹp,” Darius cười toe tóet khi nhớ lại.
“Cô nàng bao nhiêu tuổi? Và cậu tìm thấy cô ấy ở đâu?” Harry hỏi. Anh không chắc là anh thật sự muốn biết, nhưng anh vẫn hỏi. Nghe chuyện của Darius cứ như đang đọc về cuộc sống của các siêu sao vậy; vui nhộn, nhưng không hẳn là thú vụ và chắc chắn không phải thứ mà Harry có thề dính dáng vào.
“Mười chín,” Darius nói. “Cô ấy đến từ Cambridge và dự định dọn đến đây.”
“Cô ấy quyết định khi nào?” Harry cộc lốc hỏi. “Hôm qua hả?”
“Không, thật ra,” Darius nói, vờ như bị sỉ nhục. “Cô ấy đến đây tìm một căn hộ.”
“Oh, và tớ chắc cậu đã chỉ cho cô ấy thấy những nơi tốt nhất ở Luân Đôn, đúng không? Đặc biệt là những chiếc giường tuyệt nhất ớ Luân Đôn?”
“Nào, nào, đừng như vậy chứ.” Darius nói, nhìn Harry đùa cợt.
“Nhưng đó là sự thật,” Harry nói. “Không phải sao?”
Darius toe tóet. “Cô ấy thật tuyệt vời,” cậu ta hạnh phúc nói.
“Tớ chắc vậy,” Harry nói, lại lần nữa trợn tròn mắt. Mỗi cuộc chinh phục của Darius đều ‘tuyệt vời’. Harry biết cô gái ấy sẽ trôi dạt vào quá khứ lâu nhất là trong một vài tuần nữa, như tất cả những cô khác. Darius không phải dạng chịu ổn định với bất kì ai, nhất là không phải với một cô nàng tóc vàng xinh đẹp nào đó ( bằng cách nào đó, Harry biết rằng cô gái đó tóc vàng) tên Blossom. “Chúng ta phải đi thôi,” Harry nói. “Lớp học sắp bắt đầu rồi.”
Darius tròn mắt. “Được thôi, tớ theo ngay đây,” cậu ta nói. “Mà này, cậu không bao giờ nói tớ nghe là Myra sẽ chịu cho tớ mượn vở không…”
Bây giờ là thứ bảy và Harry mở khóa căn hộ của anh rồi bước vào trong; tay đầy hàng tạp phẩm. Căn hộ của anh thật bừa bộn: tuần trước anh đã không thèm quan tâm lau dọn. Tâm trí anh đã ở nơi nào khác, rất xa. Anh liếc qua đồng hồ – dĩ nhiên là một chiếc đồng hồ của dân Muggle – và trước khi anh có thời gian để xua đi, một ý nghĩ đã tự ý xâm chiếm đầu óc anh:
Giờ thăm bệnh kéo dài đến 5 giờ.
Anh lắc đầu để xua nó đi, không muốn nghĩ về nó, về cậu ta. Malfoy đồng nghĩa với rắc rối lớn. Harry không nên đến thăm cậu ta lần nữa, bởi vì bằng cách nào đó, anh biết là nếu anh lại đến, anh sẽ không thể lần nữa quay lưng với ngừơi thanh niên kia.
‘Làm như trước đây mày có thể quay lưng với cậu ta’, một giọng nói trong đầu anh buông lời chế nhạo và anh nguyển rủa nó. Anh đã đến bệnh viện hai lần rồi. Rõ ràng là anh đâu cần phải làm vậy, đặc biệt là lần đầu tiên, nhưng mà anh đã đến. Anh là một ‘người tốt’, là ‘anh hùng’. Vì vậy anh cần biết người mà anh đã cứu mạng đã ổn chưa, thậm chí dù cho người đó là –cựu? – kẻ thù của anh. Anh không thể lớn tiếng khẳng định là người thanh niên giận dữ trên giường bệnh đó chính là thằng nhóc mà anh đối mặt ở trường và theo lời người khác nói đã….
Anh đột ngột dừng chuỗi suy nghĩ lại. Những việc đã xảy ra; những việc mà qua đó không ai có thể sống và thóat ra mà không có một vết trầy xước.
Trước khi anh nhận ra, anh lại lần nữa ra ngòai, đi dọc xuống phố hướng về phía bệnh viện.
*
Khu phòng bệnh đã sinh động hơn một chút khi Harry bước vào. Trong căn phòng lớn với những băng ghế dài, một người phụ nữ ngồi trên xe lăn, với một đứa trẻ trong lòng và một người đàn ông, người mà Harry cho là chồng cô ta, ở ngay bên cạnh. Một vài căn phòng quanh đó đã mở rèm che và Harry nhìn thấy những thành viên gia đình và những người bạn đang mỉm cười quanh bệnh nhân trên giường. Anh bíêt việc anh đi thăm Malfoy sẽ không hề giống như họ.
Anh gõ cửa, lần này tay không hề run. Anh không biết anh đang trông chờ điều gì từ cuộc thăm viếng này, nhưng anh biết nó sẽ là ‘lần thứ ba được phép màu phù hộ’. Nếu điều đó được phù hộ chỉ để bị nguyền xuống địa ngục, hay phù hộ để có được một Malfoy ít lạnh lùng đi một chút, anh không biết, mặc dù anh có thể tự đóan ra.
Anh nghe có tiếng nói, “Mời vào,” từ bên kia cánh cửa và anh mở cửa ra.
“Chào Malfoy,” anh nói.
Kết cấu quanh thân trên của Malfoy không cho phép cậu quay lại dù một chút, nên cậu không thể thấy Harry khi anh bước vào, nhưng Harry biết Malfoy sẽ nhận ra anh dù cho cậu ta có bị bịt chặt mắt và không cảm nhận được gì ngòai nghe ngóng.
“Potter,” cậu ta nói, cố khiến nó nghe như một lời nguyền rủa. “Cậu lại quay lại.”
“Khả năng quan sát của cậu khiến tôi kinh ngạc đấy,” Harry nói, di chuyển vào trong phòng, vào tầm nhìn của Malfoy.
“Cũng như khả năng làm phiền người khác của cậu khiến tôi kinh ngạc vậy,” Malfoy nói, giờ thì cậu ta trừng trừng nhìn theo mỗi cử động của Harry. “Tại sao cậu lại ở đây?”
Harry, người đang nhìn ra ngòai cửa sổ giả vờ như không để ý đến Malfoy, quay mặt về phiá giường. “Tại sao? Dĩ nhiên là tôi đến để thăm cậu,” anh nói và không thể giấu sự mỉa mai trong giọng nói. Anh chăm chăm nhìn sàn nhà trong một chốc trước khi ngước lên nhìn Malfoy lần nữa. “Thành thật hả? Tôi không biết.”
“Nếu tôi có nghe thấy thì đó là một câu trả lời hùng hồn đấy.” Gịong nói Malfoy còn lạnh hơn băng. “Đừng bắt tôi phải lặp lại.”
“Oh, ý cậu là mấy tiếng hét ‘cút đi, cút đi’ hả?” Harry bắt chước giọng Malfoy bằng giọng nữ cao vút. “Không, tôi không muốn nghe câu đó nữa. Không bao giờ.”
“Tại – sao – cậu – đến – đây?” Malfoy nói chậm rãi, như thể đang nói chuyện với một đứa trẻ bốn tuổi.
Harry đáp trả ánh nhìn giận dữ của Malfoy, đột nhiên nghiêm túc. “Tôi đã nói với cậu rồi, Malfoy. Tôi không biết. Điều duy nhất mà tôi thật sự biết là từ lúc cậu gặp tai nạn, kí ức cứ dồn dập tấn công tôi – những kí ức mà tôi nghĩ tôi đã thành công chôn vùi chúng. Tôi muốn – Tôi không biết – Tôi muốn chúng dừng lại.”
“Và bằng cách nào, cậu có thể nói tôi biết, bằng cách đến đây, thấy mặt tôi ba lần trong vòng chưa đến hai tuần, lại giúp cậu ngăn chặn những kí ức ngu ngốc tấn công cậu? Và vì Chúa, tại sao tôi phải quan tâm?” Giọng cậu nghe cay nghiến, lạnh lẽo.
Tuyệt vọng, Harry luồn bàn tay vào tóc. “Tôi không biết!” Anh lại nói. “Tôi chỉ – Tôi không-“
“Nếu cậu nói không biết lần nữa, tôi sẽ…”
“Sẽ làm gì?” Harry tức giận, nạt lại. “Ếm tôi mà không cần đũa hả? Ngồi dậy rồi đấm tôi mà không cần chân? Gọi người cha đang ngồi tù của cậu để làm việc gì đó bẩn thỉu?”
Ngay sau khi những từ ngữ đó thoát khỏi miệng Harry, anh đã hối hận, nhưng không có cách nào để rút lại chúng. Thậm chí trong quá khứ họ có thế nào thì điều anh vừa nói cũng thật quá đáng: tất cả điều đó.
Chút màu sắc còn lại trên đôi má tái bệch của Malfoy biến mất và cậu ta nhìn xuống tấm chăn đang che phủ thắt lưng mình. Cậu lẩm bẩm điều gì đó mà Harry không thể nghe được.
“Tôi – Tôi xin lỗi.” Harry lắp bắp. “Lẽ ra tôi không nên – tôi xin lỗi…”
Malfoy ngước lên lần nữa, lồng ngực oằn nặng bởi cơn giận dữ và đôi mắt cậu một lần nữa bừng sáng đầy thịnh nộ. “Mẹ kiếp cậu, Potter. Mẹ – kiếp.”
Lần này, Malfoy không cần phải hét lên đuổi Harry ra; anh đã tự động rời khỏi.
*
Anh không thể nhớ bằng cách nào mà anh đến đó, nhưng đột nhiên anh đã quay lại tiệm café. Anh đứng vào hàng, đầu óc trống rỗng và khi đến được quầy, anh vẫn không biết anh sẽ gọi gì. Cô gái mà anh đã gặp lần trước hôm nay cũng ở đó, và cô đưa cho anh một tách cà phê sữa và một chiếc bánh nướng phết bơ và phô mai, cũng như lần trước. Cô khẽ cười với anh và nhận tiền từ tay anh trước khi anh bắt đầu cố đếm nó, đưa lại anh chính xác số tiền thừa và gọi người kế tiếp trong hàng.
Harry biết cô ấy ắt hẳn nghĩ anh thật kì lạ, nhưng anh không thể khiến mình quan tâm đến điều đó bây giờ. Thay vào đó, anh ngồi xuống cái bàn mà anh đã ngồi lần trước và quan sát những con người đang đi thơ thẩn bên ngoài. Những gương mặt tươi cười, những con người hạnh phúc. Harry tự hỏi liệu anh có bao giờ là một trong số họ. Anh không thật sự nghĩ vậy.
Ắt hẳn nhiểu giờ đã trôi qua, vì khi Harry thoát khỏi những suy nghĩ trống rỗng của mình, tiệm café gần như trống không, chỉ có một vài chỗ là còn người và ngoài Harry ra thì đều là những cặp đôi.
“Anh lại quay lại, huh?”
Giọng nói khiến anh nhảy dựng vì kinh ngạc. Cô gái sau quầy đang đứng ngay sau anh.
“Um, yeah,” Harry nói.” Tôi đến đây khá thường xuyên. Em là người mới à?”
Cô gật đầu, một sợi tóc đen rơi xuống mặt. Cô vuốt nó đi. “Bắt đầu từ khoảng hai tuần trước.” Cô nói.
“Có vui không?” Harry tự nhủ rằng ít ra anh nên thử tỏ vẻ quan tâm, khi cô ấy rõ ràng có hứng thú với anh.
“Ổn.” Cô nhún vai. “Được làm việc với những chiếc nĩa xinh xắn và em có cơ hội gặp được rất nhiều người khi đứng sau quầy. Nhưng lương thì tệ.”
Anh cố nặn ra một nụ cười, “Tôi đoán vậy.”
“Dù vậy anh không biết chút nào về điều đó, đúng không?” Cô gái hỏi trong khi nhìn thẳng vào anh. “Harry Evans, đúng không? Em đã đọc sách của anh.”
“Oh” là tất cả những gì Harry có thể nói. “Em có … em có thích không?”
Cô cười tươi hơn. “Em yêu chúng. Cách mà anh luôn tạo nên ngày càng nhiều cao traò xuyên suốt những quyển sách – thật xuất sắc! Em không thể đợi để xem cuốn sách tiếp theo của anh.”
Harry cử động một cách bối rối. “Cảm ơn,” anh nói, rồi đứng dậy và nhìn đồng hồ, giả vờ bị kinh ngạc bởi thời gian. “Em biết đó, tôi xin lỗi, nhưng tôi phải đi. Tôi… tôi không nhận ra thời gian đã trôi qua nhanh vậy.”
Nụ cười hơi héo đi đôi chút, nhưng rồi cô lại tươi vui trở lại. “Được thôi. Em sẽ gặp anh lần kế khi anh đến đây. Nhân tiện, em là Mona.”
Cô giơ tay ra và anh bắt lấy nó, vẫn không chắc về cô gái trước mặt anh. “Rất vui được biết em, Mona,” dù vậy anh vẫn nói. Dù sao thì anh cũng biết cách cử xử và dường như khiến cô ấy vui vẻ sẽ được cho là một hành vi như vậy. “Tạm biệt.”
“Tạm biệt,” Cô nói khi anh rời tiệm café.
Ở phiá chân trời, những đám mây đang xếp chồng lên nhau. Trời sắp mưa.
*
Sáng thứ hai, Harry tỉnh giấc lúc 6:30 khi chuông báo thức reo lên. Tắt chuông đi, anh lăn qua và cảm thấy nhanh chóng buồn ngủ trở lại, và chỉ thức dậy một giờ rưỡi sau và nhận ra môn học đâù tiên sẽ bắt đầu gần bốn phút nữa. Thầm nguyền rủa, anh nhảy ra khỏi giường và cố keó vớ trong khi lấy ngũ cốc cho bữa sáng. Kết quả duy nhất là anh đụng phải chiếc chén và đột nhiên vớ anh bị dính đầy ngũ cốc. Thở dài, anh nặng nhọc ngồi xuống ghế và biết rằng đây chỉ là một trong những ngày tệ hại.
Thay vì vội vàng đến lớp, anh kéo vớ ra, lau dọn ngũ cốc trên sàn và lấy ít bánh mì để nướng. Anh sẽ bỏ môn đầu; đến trễ một giờ cũng chẳng ích gì.
“Vậy là cậu đã quyết định ban vinh dự cho lớp chúng tôi bằng sự xuất hiện của cậu, cậu Potter. Cậu suy nghĩ mới thấu đáo làm sao.”
Đầu anh bật lên khi anh nghe thấy giọng nói đó, rõ ràng như thề Snape đang đứng ngay cạnh anh. Anh biết mình thật ngu ngốc – Snape không thể ở đó và phần lí trí trong Harry biết điều này. Dù vậy, anh vẫn không thể không nhìn quanh căn hộ tìm kiếm tà áo choàng dài màu đen cùng mái tóc bóng mượt. Khi anh cuối cùng đã thuyết phục được mình rằng đó chỉ là trí tưởng tượng đang trêu đùa mình, anh nặng nhọc ngồi xuống, thở hì hục như thể anh vừa mới chạy cầu thang.
Khi anh cuối cùng đến được lớp học, anh mới nhận ra lẽ ra anh nên ở nhà. Anh khiến mình trở nên ngu ngốc hết lần này đến lần khác khi các giáo sư hướng những câu hỏi trực tiếp vào anh và khi Myra và Harry gặp nhau ở thư viện để học bài, Harry đã không ghi chép gì. Thay vào đó là những hình vẽ kì lạ đầy trong tập giấy.
Myra giựt tập giấy từ tay anh khi họ rời thư viện. Cô nhăn mặt khi sự nghi ngờ về việc Harry đã không chú ý gì nhiều đã được xác nhận.
“Harry, chuyện gì vậy?”, cô hỏi, dẫn anh ra ngoài rồi ngồi trên một trong những băng ghế. “ Cậu không tập trung chút nào khi chúng ta ở thư viện – tớ sợ phải nghĩ đến cậu đã học trong lớp thế nào.”
Harry nhắm mắt lại và đột nhiên, anh không còn ở trường đại học nữa. Không phải Myra đang ngồi cạnh anh – mà là Hermione.
“Harry, hãy nói với bọn tớ, làm ơn. Bọn tớ có thể giúp cậu.”
Mắt anh mở ra lần nữa và anh biết ơn khi mình đã trở lại không khí của trường đại học. Myra nhìn anh lo lắng, đôi mắt nâu ngập tràn sự quan tâm. Cô gợi anh nhớ về Hermione về nhiều phương diện.
“Myra, tớ xin lỗi nhưng tớ không thể kể câụ nghe được,” anh nghe thấy mình trả lời. Giọng anh thật xa vời, như thể anh không còn ở trong chính cơ thể mình.
“Harry, câụ đang đi quanh quẩn như một thây ma vậy,” Myra bực tức nói. “ Darius không thể khiến cậu nói, tớ không thể khiến cậu nói. Cậu nên mừng là Candy không ở đây lúc này, không thì cậu ấy sẽ ép rót trà vào cổ họng cậu để bắt cậu kể cho cậu ấy nghe.”
Anh khẽ cười khi nghe điều đó; Candy sẽ không chịu thôi đến khi cô biết chuyện gì không ổn, điều đó là chắc chắn. Cô cũng ngọt ngào như tên mình vậy, nhưng khi có việc gì đó dính líu đến bạn cô, cô sẽ kiên quyết tìm cho ra vấn đề.
“Cậu ấy còn đi bao lâu nữa?” anh hỏi.
“Oh không,” Myra nói, mắt nheo laị nhìn anh. “ Cậu không thể thay đổi đề tài và thoát khoỉ nó dễ dàng vậy đâu.”
Harry thì thầm càu nhàu, “Khốn thật”, và cô đáp trả anh một caí nhìn quở trách.
“Naò, giờ nói đi,” cô nói.
Harry nhăn mặt, nghĩ về nó và rồi lắc đầu. “Không.”
“Harry!” Cô đang tức giận với anh và có lẽ đó là điều mà một cách vô thức Harry mong muốn. Nếu cô tức giận, cô sẽ từ bỏ và để anh một mình và anh có thể trở lại vùng đất tuyệt vời của sự phủ nhận. “Tớ sẽ không ngừng làm phiền cậu cho đến khi cậu kể tớ nghe.”
Harry đứng dậy khỏi băng ghế và nhìn cô trừng trừng. “Vậy thì tớ đoán cậu sẽ làm phiền tớ rất lâu đây,” anh lạnh lùng nói.
Anh rời đi, từ chối quay lại nhìn và thấy được biểu hiện đau buồn mà anh biết sẽ hiện diện trên gương mặt cô. Nếu anh quay lại, bước đi của anh sẽ chùn lại, anh sẽ đầu hàng và sẽ kể cô nghe. Và nếu anh nói ra, nỗi đau sẽ chỉ gia tăng nhiều hơn nữa cho đến khi nó đe doạ hoàn toàn chiếm lấy anh ….
“Harry, câụ không thể mang cả gánh nặng của thế giới trên vai mình. Hãy để bọn tớ giúp. Thôi mà, bạn hiền.”
Harry nhìn xung quanh, tự hỏi Ron đang trốn ở dâu. Giọng cậu ấy nán lại trong không khí, trôi bềnh bồng trong cơn gió xuân thoang thoảng, gợi anh nhớ về những điều anh không muốn nhớ đến.
“Để bọn tớ giúp… thôi mà, bạn hiền.”
“Thôi đi!” anh hét lên, tay che lấy tai, vai run lên bởi những cơn nức nở đang cố kiềm nén. “Thôi đi, thôi đi, thôi đi!”
Rồi anh bắt đầu chạy; lúc đầu chỉ là đi nhưng nó sớm trở thành chạy thật sự. Mắt anh không nhìn thấy gì xung quanh và thật ngạc nhiên là anh đã tránh không gây ra tai nạn kinh khủng naò khi chạy nhanh xuống phố. Anh biết mình đang đi đâu nhưng không biết vì sao. Dù vậy điều đó không quan trọng. Anh đang đến nơi duy nhất mà những giọng nói ấy dừng lại, dù chỉ trong thoáng chốc. Anh đang đi đến nguồn gốc của sự điên cuồng này, lí do vì sao anh nhớ lại.
Bệnh viện nhìn lạnh lẽo và không thay đổi gì khi anh dừng lại, tay chống lên gối để lấy lại hơi. Tuy vậy, anh từ chối đứng yên lâu hơn, anh sợ tiếng nói sẽ bắt đấu quay lại nếu anh có thời gian suy nghĩ về mọi việc ngoại trừ việc hít đủ lượng không khí vào phổi. Vì vậy, anh đẩy cửa và bước vào trong.
Anh bước dọc hành lang, lên lầu, chân anh ngày càng nặng nề sau mỗi bước đi khi anh nhận ra anh không hề có quyền đền đây lần nữa. Điều duy nhất anh làm là khiến Malfoy không vui và mặc dù lẽ ra điều đó không liên quan gì đến anh nhưng thật ra lại có.
Các y tá nhìn anh trừng trừng nhưng không nói gì khi anh đi dọc hành lang. Anh cho rằng họ đã nghe thấy anh tranh cãi với Malfoy những lần anh đến đây. Dù vậy, họ không ngăn anh lại nên anh phớt lờ họ. Khu vực naỳ yên tĩnh hơn vì hôm nay lại là một ngày làm việc và những tấm rèm cũng, lần nữa, kéo đóng lại. Những tấm rèm phòng Malfoy luôn đóng mỗi lần anh đến, nên điều naỳ không khiến anh ngạc nhiên.
Anh gõ cửa, đợi lời mời rồi bước vào trong.
Malfoy xoay đầu được nửa centimet như cái kết cấu cho phép, nhưng Harry biết cậu ta không cần phải làm vậy; Malfoy biết đó là…
“Potter.”
“Malfoy.”
“Cậu không hiểu là tôi không muốn cậu ở đây hả?” Malfoy hỏi. Cậu trông có vẻ mệt mỏi, những quầng thâm dưới mắt và một dòng mồ hôi óng ánh trên trán, nhưng Harry không dám hỏi về sức khoẻ của cậu. “Tôi nghĩ sau lần rồi thậm chí là cậu cũng đã hiểu ra chứ.”
“Xem này, Malfoy, tôi không đến đây để cãi nhau..”
“Vậy thì vì quái gì mà cậu đến đây?” Malfoy ngắt lời. “Tôi – không – muốn – cậu – ở – đây. Khái niệm đó quá khó để cậu Potter xuất chúng hiểu được hả?”
Harry cảm thấy cơn giận đang dâng lên trong anh. Tức giận cả chính anh vì đã đến đây lần nữa và Malfoy vì đã là một thằng ngu. Anh đấu tranh với mình để không nói ra những điều anh không nên nói.
“Ồ, Potter xuất chúng cuối cùng cũng hiểu khái niệm câm miệng lại,” Malfoy chế nhạo. “Cũng không quá sớm.”
“Cũng như cậu vẫn chưa hiểu được,” Harry nạt lại “ Cậu biết đó, đến bao giờ chúng ta…”
Anh bị ngắt lời khi cánh cửa mở ra. Một người y tá thấp người và mập mạp bước vaò phòng. “Chào cậu,” bà nói với anh.
“Chào bà,” anh nhã nhặn nói, phớt lờ cái nhìn băng giá của Malfoy về hướng anh.
“Đã đến giờ câụ Malfoy lau người, nên cậu có thể ra ngoài không?” bà hơi chỉ về phiá cánh cửa.
Mắt anh di chuyển từ người y tá đến Malfoy nằm trên giường. Malfoy đang giận dữ nhìn anh, nhưng Harry nghĩ anh nhận ra một chút ửng đỏ hiện trên má cậu khi bị đề cập đến việc có ai khác “lau người cho cậu”. Harry mở miệng định nói gì đó, nhưng đổi ý, thấy thương hại cho Malfoy và cuối cùng chỉ nói, “Vâng, dĩ nhiên,” với người y tá.
Anh nhìn Malfoy lần cuối. Khi anh bước về phía cửa, anh có thể cảm nhận đôi mắt bạc lạnh lùng đang cố dõi theo từng cử động của anh.
Cánh cửa đóng lại sau lưng anh và anh đi dọc theo chiều dài của dãy hành lang một cách chậm rãi, đầu óc anh vẫn tràn ngập những suy nghĩ và hồi ức. Giọng nói ma mị của Ron đã rời khỏi anh, và anh biết ơn vì điều đó. Dù Malfoy không làm gì ngoài làm anh tức điên, nhưng dừơng như điều đó đã ngăn không cho những kí ức tấn công anh một cách tàn nhẫn như chúng đã làm khi anh ở trường, hay thậm chí tệ hơn, khi anh ở nhà.
Quay lại lần nữa, anh đi ngang qua phòng Malfoy. Cánh cửa vẫn đóng và anh nhận ra sẽ tốn nhiều hơn vài phút để lau rửa cho một người bị thương nặng đến vậy. Vì vậy anh tiếp tục đi xuống, hướng đến khi vực chung, nơi TV đang mở và hai bệnh nhân đang theo dõi. Người phụ nữ trẻ nhìn khoảng tuổi Harry, cô có những chiếc ống nối vào tay và tóc thì rất mỏng, khiến Harry tự hỏi không biết có phải cô đang trị bệnh ung thư hay không. Cô đang ngồi trên xe lăn, cũng như người đàn ông ngồi kế bên cô. Ông nhìn lớn tuổi hơn, chân phải và tay phải băng bột, cũng như có một mảnh băng quanh đầu. Họ đang xem tin tức.
Harry ngồi xuống cạnh cửa sổ, xa khỏi hai người kia. Chiếc ghế thật thoải mái và anh nhìn quanh để tìm gì đó để giết thời gian. Anh không bận tâm tự hỏi mình vì sao anh lại ở lại bệnh viện khi Malfoy rõ ràng không muốn anh làm vậy.
Những ngón tay anh chạm phải những tập hồ sơ bệnh án cạnh ghế anh đang ngồi. Một số là ung thư, còn lại đang chữa trị bằng thuốc men, nhưng chỉ có một bệnh nhân là bị liệt. Tò mò, anh lấy tập hồ sơ mỏng lên.
“Hệ thần kinh trung ưng là gì và tại sao nó không tự hồi phục sau chấn thương?” Nó đề như vậy.
‘Thần kinh trưng ương (CNS) kiểm soát hầu hết chức năng của cơ thể và trí não. Nó bao gồm hai phần: não bộ và tuỷ sống.
‘Tuỷ sống là con đường để cơ thể và não bộ liên lạc với nhau. Khi tuỷ sống bị tổn thương, việc trao đổi thông tin giữa não bộ và những phần khác của cơ thể bị cản trở.
Nhiều bộ phận và mô trong cơ thể có thể hồi phục sau chấn thương mà không cần bất kì sự can thiệp naò. Không may là, một số tế bào của hệ thần kinh trung ương quá đặc trưng đến nỗi chúng không thể phân chia và tạo nên tế bào mới. Kết quả là, sự phục hồi từ chấn thương naõ bộ hoặc tuỷ sống khó khăn hơn nhiều.
Bản chất phức tạp của hệ thần kinh trung ương khiến cho việc hình thành những liên kết tương thích giữa các tế bào não bộ và tuỷ sống trở nên rất khó khăn.’
Harry đã không thật sự hỏi bất kì điều gì về chấn thương của Malfoy khi nó xảy ra. Trong hàng tuần đã trôi qua từ khi đó, anh đã quá bận rộn với đầu óc của mình và những kí ức mà anh đã lãng quên mà việc Malfoy bị thương nặng đã mang chúng trở lại. Nhưng sự thật là cậu ta đã bị thương, và chấn thương mà cậu ta chịu đựng đã quá nghiêm trọng đến nỗi khiến cậu ta phải ngôì xe lăn; có thể là trong suốt cuộc đời còn lại.
Một sự thật hiển nhiên của tất cả những điều đó thình lình ập đến Harry.
Malfoy là một người tật nguyền.
Cậu ta không thể cử động chân của mình.
Cậu ta sẽ không thể có cuộc sống mà cậu ta luôn nói là sẽ có – cậu ta sẽ phải nhờ người khác giúp đỡ cậu ta, làm nhiều việc cho cậu ta, và mặc dù cậu ta đã có người hầu hạ từ khi sinh ra, Malfoy có thể yêu thích điêù đò bởi vì cậu ta có thể sai khiến họ, không phải vì cậu ta cần họ.
Đột ngột đứng dậy, anh không nhận ra rằng hai bệnh nhân kia đã chuyển sự chú ý của họ từ TV sang anh. Khi anh đã gần quay trở lại phòng Malfoy, anh nhớ ra rằng người y tá vẫn còn ở đó; chưa đến mười lăm phút đã trôi qua. Vì vậy, anh lại ngồi thụt xuống ghế và nhặt lấy cái hồ sơ bệnh án đang nằm trên sàn, nơi mà nó đã rơi xuống khi anh đứng dậy.
Những trận đánh nhau khi họ mười một tuổi đột nhiên trở nên thật nhỏ nhen và vụn vặt. Thật ra, nhiều thứ đó dường như thật nhỏ nhen và vụn vặt khi anh tưởng tượng mình trong tình trạng của Malfoy. Không thể đi được – anh thậm chí không thể chịu được ý tưởng đó.
Anh tiếp tục đọc.
‘Những hiểu biết về tuỷ sống con người đã trải qua một cuộc cách mạng trong những năm gần đây. Điều mà từng được cho là bất biến nay đã có các dấu hiệu đầy hứa hẹn. Nhờ vào điều naỳ, bạn không còn phải chấp nhận rằng bạn sẽ bị liệt suốt quãng đời còn lại.’
Uhm, điều đó ít nhất cũng nghe có vẻ tích cực. Malfoy có cơ hội rời khỏi chiếc xe lăn. Anh lướt qua hồ sơ và nhận ra rằng để Malfoy có thể đi lại được, với mức độ nghiêm trọng của vết thương thì sẽ cần may mắn và cả một quá trình luyện tập vất vả.
“Này cậu?”
Harry bị dứt khỏi những suy nghĩ của mình bởi người y tá mập mạp. Bà đứng trước mặt anh, hơi lo âu nhưng gương mặt bà hầu như không chút biểu cảm khi bà quan sát anh.
“Vâng?” Harry cuối cùng nói.
“Cậu Malfoy đã xong rồi, vậy nên cậu có thể quay lại nếu muốn,” bà nói.
Harry nghiêng đầu sang một bên. “Cậu ấy có muốn tôi quay lại không?” anh hỏi.
Bà lắc đầu. “Không, cậu ấy không nói gì cả. Cậu ấy là một bệnh nhân rất kín tiếng. Ngoại trừ – uhm, ngoại trừ khi cậu đến đây.” Bà nhìn có vẻ không bằng lòng với điều này và Harry tỏ ra ngượng ngùng.
“Xin lỗi về điều đó,” anh nói. Khi anh sắp quay lại phòng Malfoy lần nữa thì anh dừng lại và quay lại với người y tá. “Vết thương của cậu ấy nghiêm trọng đến mức nào?” anh hỏi và giờ, không như lần đầu tiên anh nói chuyện với người bác sĩ, anh quan tâm ( và không phải trong tình trạng bị shock). “Liệu cậu ấy sẽ đi lại được không?”
“Chúng tôi không biết. Cậu Malfoy dường như không thiết tha lắm việc cố gắng để khoẻ hơn lúc này, nhưng điều đó có thể thay đổi khi cậy bắt đầu thật sự luyện tập,” bà nói. Với cái nhìn đầy nghi vấn của anh, bà tiếp, “ Cậu Malfoy phải nằm yên hoàn toàn trong hai tháng – nghĩa là sáu tuần nữa – để chỗ gãy trong tủy sống cậu ấy không trầm trọng hơn. Sau đó, chúng ta có thể bắt đầu cho cậu ấy tham gia chương trình tập luyện.”
“Oh,” là tất cả những gì Harry có thể nói. “Vậy thì cậu ấy sẽ phải ở bệnh viện bao lâu nữa?”
“Sáu tuần nữa, dĩ nhiên, và sau đó có thể thêm hai tuần trước khi cậu ấy học được cách sử dụng xe lăn và đủ sức để di chuyển lại.” Bà ngước nhìn anh. “ Cậu là người nhà cậu ấy?”
“Tôi? Không,” Harry nói. “Tôi là … một bạn học cũ.”
Người y tá nhìn anh ngờ vực, nhưng rồi gật đầu. “Cậu có biết bố mẹ cậu ta ở đâu không? Chúng tôi dường như không liên lạc được với họ hay thậm chí tìm ra họ trong sổ ghi chép.”
“Mày khiến tao mất đi một người hầu đó thằng nhóc!”
Đầu Harry quay lại khi nghe thấy giọng lão Malfoy, quá rõ như thể ông ta đang đứng ngay đó, cạnh bên anh trong khu phòng bệnh.
“Này cậu? Cậu ổn chứ?”
Một cách chậm rãi, Harry quay trở lại hiện thực khi nghe giọng nói lo lắng của người y tá.
“Tôi… Tôi ổn,” anh lầm bầm. “Tôi chỉ … nghĩ là mình đã nghe thấy gì đó.”
Sự ngờ vực trở lại trong mắt bà, nhưng một lần nữa, bà không nói gì.
“Tôi chỉ… bà biết đó, vào trong… thăm Malfoy,” anh nói và lẩn đi trước khi người y tá có thể hỏi tiếp một câu khác.
*
“Cậu lại quay lại.”
Harry ngăn lại lời vặn vẹo đã dễ dàng muốn thoát khỏi miệng anh, nắm tập hồ sơ trong tay anh chặt hơn. “Tôi xin lỗi,” anh nói.
Malfoy nhìn anh chòng chọc, không thể tin được. “Cậu xin lỗi vì cái quái gì hả Potter?”
Harry cau mày; đây không phải là cách cuộc nói chuyện nên tiếp diễn. Dĩ nhiên, không có gì đi đúng kế hoạch khi có liên quan đến Malfoy, không phải sao?
Cuộc đọ sức tay đôi lúc nửa đêm, lớp học độc dược, bị cấm túc với Hagrid…
Như những điều khác, những suy nghĩ này đã tự ý tràn vào tâm trí anh.
“Potter, cậu đang đứng trong phòng tôi, che mất tầm nhìn của tôi khỏi TV – điều tối thiểu cậu có thể làm là trả lời tôi.” Một lần nữa, giọng nói của Malfoy nghe thật lạnh lùng và xa cách. Cậu ta nói như một Malfoy mà Harry đã luôn biết đến, khiến Harry tự hỏi liệu có vài điều sẽ thay đổi dù chỉ đôi chút không.
“Làm sao cậu biết TV là gì?” Harry hỏi, quyết định thử thay đổi đề tài.
“Oh vì Merlin, tôi đã học môn Nghiên cứu Muggle, không phải sao?” cậu ta nạt.
Harry ngạc nhiên khi nghe thấy điều này. Anh đã không thèm quan tâm tìm hiểu xem Malfoy học gì ở trường, ngoại trừ những môn Harry phải học cùng cậu ta.
“Giờ thì cậu sẽ nói cho tôi biết vì quái gì mà cậu cứ quay lại rồi quay lại hết lần này đến lần khác, như một con yoyo chết tiệt, Potter. Cậu sẽ nói cho tôi biết rồi cậu sẽ đi và sau đó không quay lại.”
“Tại sao việc tôi ở đây lại tệ đến vậy?” Harry hỏi. “Tôi gợi cậu nhớ về điều gì đó tồi tệ sao? Tôi có mặt ở đây thật kinh khủng đến vậy? Hay chỉ vì đó là tôi?”
“Cậu có thể chọn bất kì gì trong đó – cậu vừa đưa ra ba nguyên nhân tôi không muốn cậu ở đây,” Malfoy nói.
“Tôi gợi cậu nhớ về điều gì?”
“Cùng những điều mà tôi khiến cậu nhớ đến,” Malfoy nói, bằng cách nào đó thành công trong việc khiến giọng cậu ta không chút cảm xúc. Mắt cậu nheo lại khi cậu nhìn Harry. “Cùng những thứ mà cậu không muốn nói đến.”
Harry biết đó là cách khiến anh phải ngừng nói về nó – và đó chắc chắn là một cách hiệu quả. Dù anh có muốn đến thế naò, anh cũng không thể ép buộc Malfoy hơn nữa mà không phải tự thừa nhận một vài điều – và đó là những việc mà anh sẽ không thừa nhận với bất kì ai, nhất là không phải đối thủ từ ngôi trường đã lãng quên từ lâu.
Lông mày Malfoy nhướn lên trên gương mặt đắc thắng. “Hiểu ý tôi rồi phải không Potter? Cậu không muốn nói về chuyện đó. Và vì cậu không muốn, cậu không phải quay lại đây. Điều mà cũng sẽ khiến tôi vui vẻ.”
Harry không thể ngăn lại cái khịt mũi. “Cậu? Vui vẻ? Rồi ngày đó cũng sẽ đến thôi.”
Mặt Malfoy trùng xuống trong một giây, nhưng rồi cậu ta lấy lại vẻ điềm tĩnh và chiếc mặt nạ lãnh đạm – Harry chợt nhận ra chỉ là cái mặt nạ đó quay lại mà thôi. Điều anh đã nói đã đụng chạm đến một vấn đề nhạy cảm, ở nơi nào đó sâu bên trong, sâu tận trong cái vỏ lạnh lùng của Draco Malfoy.
Anh khẽ thở ra. “Tôi đoán đây là lúc cậu muốn tôi ra ngoài?”
Cái nhìn trừng trừng giá lạnh của Malfoy đủ cho anh biết rằng anh nên đi ra và lý trí cũng đang khuyên bảo anh như vậy,
“Được thôi,” Harry nói. “Tôi sẽ đi. Nhưng cậu biết là tôi sẽ quay lại, bởi vì có nhiều điều đằng sau tất cả những việc này – chúng ta không thể chỉ để nó như vậy.”
Lông mày Malfoy nhướn lên lần nữa, lần này như là một lời thách thức, “Oh vậy sao?”
“Ngủ ngon, Malfoy,” Harry nói rồi anh rời phòng, lần đầu tiên đóng cửa lại một cách yên lặng thay vì đóng sầm lại.
*
Quay về từ bệnh viện, Harry đi ngang qua Espresso House và quyết định mua một tách cà phê. Tiệm cà phê đông người, phần lớn ngồi theo cặp trong từng buồng hay cạnh cửa sổ. Một nhóm những cô gái trẻ huyên náo ngồi trên những hàng ghế dài, với những cuốn sách trước mặt. Harry đoán họ ở đó để học, mặc dù họ trông có vẻ không làm gì cả. Những chiếc bánh quy xếp thành từng nhóm nằm trên bàn, ăn dở dang, và vài chiếc cốc có lẽ từng có chocolate nóng vẫn nằm ở đó.
Harry gọi một tách riêng cho mình – một tách cà phê sữa lớn. Anh quyết định thêm chocolate vào và cuối cùng là một ít cà phê mocha. Anh cũng gọi cùng nó một chiếc bánh vòng với thịt gà và thịt xông khói, bởi vì anh đã không ăn gì hàng giờ và bánh quy không thể lừa được cái bụng đói của anh bây giờ.
Harry lấy một quyển sách từ túi mình – bởi vì anh đã không về nhà từ khi rời trường, anh vẫn mang theo những quyển sách cho lớp học cuối.
“Và sự nổi loạn của Goblin…”
Lần này, chính giọng nói đều đều của Giáo sư Binns đã xâm nhập vào đầu Harry và khiến Harry ngồi thẳng dậy và lướt nhìn quanh đầy nghi ngờ để tìm kiếm một bóng ma. Dĩ nhiên là Binns không ở đó.
Tuy nhiên, Harry không shock, sợ hãi, lo lắng, hay bất kì từ nào có thể dùng được, khi nghe thấy giọng nói của Giáo sư Binns. Nó gần như không đáng sợ bằng nghe giọng của Ron, thì thầm trong gió, như thể cậu ấy vẫn ở đó và chưa ra đi.
Như thể cậu ấy chưa chết.
Như thể cậu ấy đã không chết trong suốt năm năm qua.
Harry nắm chặt chiếc tách trước mặt khi những kí ức về người bạn tốt nhất tấn công mọi giác quan của anh, dù cho anh đã cố ngăn chặn chúng. Mắt anh nhắm chặt lại, người run rẩy, khi anh hít lấy những hơi thở sâu, đều đặn để khiến cơ thể lại nằm trong tầm kiểm soát.
“Anh Evans? Anh ổn chứ?”
Harry kháng cự lại sự thôi thúc trợn mắt lên khi anh nghe giọng của Mona. Nhưng dù cô không hẳn là một sự sao nhãng mà anh cần, cô cũng đã khiến những kí ức ấy đứt quãng.
“Mona, tôi ổn,” anh nói, cố nói có vẻ như bình thường. “Chỉ là … một cơn nhức đầu, em biết đó.”
Cô cười thân thiện và ngọt ngào rồi gật đầu. “Chúng em có thuốc để cơn đau đỡ hơn, nhưng chúng em không được phép đưa cho khách hàng,” cô nói. “Xin lỗi,” cô nói thêm, nụ cười cô trở nên ngượng ngùng, “một vài khách hàng báo cảnh sát là chúng em đưa thuốc giảm đau vì lí do nào đó.”
“Không sao,”Harry nói. “Tôi chỉ cần về nhà và đi ngủ, tôi nghĩ vậy. Tôi chắc ngủ là tất cả những gì mình cần.”
“Oh, OK vậy thì,” cô nói, nụ cười héo đi. “Rất vui được gặp lại anh.”
“Tôi cũng vậy,” Harry nói, cố không cảm thấy áy náy khi rời khỏi quá sớm. Bây giờ khi anh đã nói ra, anh chỉ muốn về nhà. “Gặp em sau nhé.”
Anh rời đi. Cô mỉm cười.
End chapter 2
The Depths Of Winter