Thầy, dạy tôi yêu anh đi! - Ngoại truyện 6
Ngoại truyện(6)-Hoàn
Câu chuyện nhỏ số 1…
Vương Nguyên chà chà cọ cọ cái nồi trong tay, rống to ra phía ngoài
“Vương Tuấn Khải, chiều nay anh đón con!”
“Hôm nay đến lượt em mà?”
“Chiều nay em có một việc rất gấp! Anh đón thay em đi!”
“Em gấp việc gì? Sao em không đón?”
“Em phải về sớm”
“Làm gì?”
“…Coi anime. Hôm nay ra khúc gây cấn!”
Bé con đứng một bên chu mỏ phồng má nhìn hai người, rốt cuộc đưa ra giải pháp tốt nhất cho cả đôi bên
“Chiều nay Thiên Minh dắt con về nhà bạn ấy. Mai được nghỉ nên con ở đó luôn!! Hai người cứ tự nhiên như nhà của mình đi a~”
Xong xuôi, bé con tung tăn leo lên xe ngồi chờ daddy, mong chờ lại được gặp Thiên Minh, còn ngồi kế bạn ấy. Trong nhà Nguyên buông nồi không chà nữa, đơ mặt ra nhìn chồng
~~~~~~~~~~~~~~~
Cuối cùng sự thật chính minh, bé con không hề nói đùa, Thiên Minh thật sự dắt bé về nhà, trước khi về còn lấy lòng bé con bằng một cây kem dâu mà bé thích nhất
Tỉ-Hoành về đến nhà nhìn thấy con trai cùng “con dâu” tình tứ tim bay tứ phía, cả hai cùng một bộ dáng đơ mặt đứng ở đó
Nhìn đi nhìn đi!! Tiểu Minh ngồi trên sô-pha ôm chặt Tiểu Anh còn liên tục hôn vào môi của bé
Trong đầu hai người không ngừng đặt câu hỏi: con nít bây giờ yêu sớm như vậy? Còn hồng hường trước mặt ba “mẹ” chúng nó nữa chứ!! Đây có phải là con trai Thiên Minh không?
Thiên Tỉ móc điện thoại trong túi ra gọi cho Tuấn Khải. Hai ông bố bắt đầu bàn chuyện
“Alô Tuấn Khải, Tiểu Anh đang ở nhà bọn em”
“Anh biết. Có gì không?”
“Em muốn hỏi…vợ chồng hai người làm sao lại cho con trai về nhà chồng sớm như vậy??”
Đầu dây bên kia khẽ cười nhẹ một cái, cố không để cái gian lòi ra mà trả lời
“Con trai anh qua đó, hai vợ chồng mới có không gian riêng chứ đúng không?”-thấy chưa? Dù có dấu cách nào cũng lòi gian manh ra cả
“…”Thiên tổng thật sự câm nín. Cái gia đình này không biết rốt cuộc là loại gì? Daddy của nó chiếm không gian ở nhà mà thả con qua nhà của chồng vậy đó
Không ngăn cản được tình yêu “sét đánh không xa lìa” của hai đứa nhỏ, Tỉ và Hoành đành ôm nhiệm vụ chăm cho cả hai bé
Mà thật ra nói hoa mỹ lên thì là chăm, nhưng sự thật là chúng nó cứ dính lấy nhau, nên ba mẹ đây cũng tìm đến nhau thôi
(Cảm giác của con au thiệt tình rất là ba chấm @@)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Câu chuyện nhỏ số hai
Cuối tuần cuối tuần, hôm nay Vương Nguyên vì gắng dành lại con trai từ tay con rể mà hẹn nhà bên kia đi picnic
Sáng sớm cậu đã dậy, lôi lôi kéo kéo tay Tuấn Khải. Người kia chỉ cựa mình một cái, vòng tay ôm kéo cậu vào trong lòng
Vương Nguyên dở khóc dở cười, dùng tay chọt chọt má của người kia
“Dậy! Lâu rồi nhà mình chưa đi chơi cùng nhau. Con trai em bị Tiểu Minh bắt cóc về luôn rồi kìa”
“Bọn trẻ có thế giới riêng, anh và em cũng vậy mà”-mắt vẫn nhắm chặt
“Dậy dậy dậy! Không em đi một mình!” Cậu nói rồi đi đến tủ quần áo bắt đầu thay đồ
Vương Tuấn Khải choàng tỉnh lại, ba chân bốn cẳng đánh mất hình tượng mà sửa soạn đi cùng
~~~~~~~~~~~~~~~~
Xe vừa lái đến nơi đã thấy bốn người kia đứng chờ ở đó, hai người nhanh chóng xuống xe phụ chuyển đồ đạc lên, cười hìhì nói
“Trông cũng có dáng gia đình quá chứ!”
Chí Hoành trợn mắt nhìn cậu, bất mãn không thôi
“Còn nói, hai chúng nó cứ dính lấy nhau, bọn tớ chia đội không đấy!”
“Thôi, bây giờ chúng ta đi”
Đến nơi, khi đã bày biện đầy đủ, mọi người chia cặp hoạt động tự do trong phạm vi kiểm soát
Hai bé kéo nhau ngồi dưới bóng cây, Tiểu Anh bóc bánh định bỏ vào miệng thì Tiểu Minh ngồi một bên, cưng chiều nhìn rồi há miệng “A”- ý bảo bé con đút
Tiểu Anh hảo ngoan, liền hào phóng đút cho Tiểu Minh ăn, còn cười với người ta nữa
Không biết chúng nói gì, một hồi đến khi Khải, Nguyên ngồi gần đó mới nghe thấy một cuộc nói chuyện nho nhỏ
Thiên Minh(M): Tiểu Anh, dạo này điểm toán của cậu thật kém. Không ổn đâu nha! Để tớ dạy cho cậu học, có chịu không?
Tiểu Anh(A): Uhm…tớ ghét mấy con số đó lắm, cậu dạy sẽ ngán đó!
M: Không ngán! Dạy Tiểu Anh là điều nên làm. Tiểu Anh phải giỏi chứ, đúng không?
A: Nhưng tớ sợ, thật sự không được đâu, Tiểu Minh à
M: Chụt! Ngoan, tớ sẽ dạy cho cậu. Đến khi nào hiểu thì thôi. Tớ sẽ không bỏ cậu lại một mình
~~~~~~~~~~~~~~~
Khải và Nguyên ngồi đó, nghe được toàn bộ câu chuyện của hai đứa trẻ, một mảng kí ức ùa về
Ngày đó, cũng có một người kiên trì vì một người mà dạy học. Một người vì một người mà cố gắng, sau đó là chờ đợi
Trong mắt của đối phương, họ nhìn thấy chính mình. Thấy một thời tuổi trẻ với bao kỉ niệm cùng nhau trải qua
Năm đó, có một tình yêu thời niên thiếu, sâu đậm để rồi kéo dài cho đến khi trưởng thành
Giờ đây không còn là tuổi trẻ non nớt bồng bột như ngày xưa, cả hai đã có một gia đình nhỏ bé cùng nhau chung sống hạnh phúc
Nguyên nhìn anh thật kĩ, thật lâu. Nở một nụ cười, cậu chậm rãi ôm lấy anh, nhẹ nhàng nói
“Thầy, dạy em yêu anh đi!!”
Và cuối cùng…câu chuyện kết thúc bằng một nụ hôn ngọt ngào, hạnh phúc
~Hoàn~