Thằng... trời đánh - Chương 9
Sau đám tang …
Hai chúng tôi lại trở về căn nhà lạnh lẽo.
Khi còn chưa cả cởi tang phục ra thì Hyung đã kêu đói và muốn ăn mì.
Đói thì phải ăn. Hợp lý thôi nhưng tôi vẫn dựng hết cả tóc gáy. “Muốn ăn mì” , đó là âm thanh duy nhất phát ra từ miệng Hyung từ khi đi nhận xác ba mẹ . Hyung không hề khóc, nhưng Hyung không đau đớn như bị cắt từng khúc ruột hay sao ? Hay nỗi đau vì mất mát này quá to lớn đến nỗi không thể chấp nhận.
Tôi không biết. Chẳng bao giờ tôi biết được trong đầu Hyung đang nghĩ gì cả, đó dường
như là một ẩn số, và điều duy nhất tôi thấy được là … không hề có nỗi đau.
Nhìn khuôn mặt bình thản đến nỗi phải nói là trơ tráo của Hyung … bỗng chốc tôi tự hỏi … có khi nào Hyung đang muốn ăn thịt người ?
…………………………………………� �.
Khi ăn rồi thì Jaejoong Hyung lên phòng ngủ. Ngủ trọn một ngày một đêm không hề mở mắt. Tôi cũng không dám đánh thức dậy, chỉ thỉnh thoảng ngó vào xem lồng ngực của Hyung còn phập phồng hay không. Còn . Vậy là tôi thở phào.
Không như mọi lần, những quà tôi tặng đều bị Hyung hốt vào thùng rác hết, nhưng món quà tôi tặng lần này vẫn còn ở trên bàn.Trước đó tôi đã e ngại đưa cho Hyung với một câu chúc sinh nhật tự nhiên nhất có thể. Không hề chửi mắng hay đánh đập, Hyung chỉ nhận lấy rồi lên phòng trùm chăn ,mắt ngắm nghiền , cảm tưởng như chẳng bao giờ thức dậy nữa.
…………………………………………� �…
Vậy mà Hyung đã tỉnh dậy.
Sau khi tôi đi học về là cùng lúc thấy Hyung đang uống nước trong bếp. Nhìn khuôn mặt xanh xao thế kia là biết rằng đang đói rồi. Tôi mừng quýnh và hỏi xem Hyung có muốn ăn gì bây giờ không.
Nhưng … Jaejoong Hyung không trả lời … mà chỉ đi lướt qua tôi rất nhẹ … một làn gió thoảng do tà áo Hyung tạo nên làm tôi ớn lạnh.
Có phải … phải chăng đôi mắt Hyung vừa biến thành những mảnh sứ ?
…………………………………………� �….
Hai năm trôi qua ….
Tôi đã kiên trì sống với một bức tượng sứ ….
…………………………………………� �…..
Đó là căn bệnh trầm cảm. Ông bác sĩ nói Jaejoong Hyung bị trầm cảm cấp độ 3, rất nặng, và yêu cầu tôi đưa Hyung đến chữa trị.
Nhưng sau hai năm, khi biết được nguyên nhân vì sao Hyung lại như thế thì tôi lại chẳng tin. Trầm cảm cái gì chứ ? Ai nói Jaejoong Hyung bị bệnh nào ? Tôi sẽ xé xác kẻ đó ra .
Đó chỉ đơn giản là Hyung không muốn nói chuyện , không muốn nhìn tôi, không muốn ngủ trước 4 giờ sáng và thức dậy trước hai giờ chiều. Hyung không còn thích đi ra khỏi nhà mà chỉ loanh quanh mọi nơi trong vương quốc rộng lớn của hai chúng tôi thôi … chỉ là Hyung không thích. Chứ bệnh cái gì nào ?
Tuy rằng nhiều khi tôi suýt bay hồn bạt vía bởi ban đêm lúc đi uống nước là bắt gặp Hyung đang đứng như tượng giữa gian phòng khách , hay điên cả đầu khi Hyung đã ngồi yên dưới vòi hoa sen 2 tiếng đồng hồ mà không phải là tắm, mỗi tối , Hyung lại ngồi trên giường ,hướng mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ , không hề nhúc nhích cho đến 4 giờ sáng mới lăn ra ngủ … Nhưng tôi đều chấp nhận hết … tôi chẳng bao giờ hỏi “vì sao?” Ví dụ như “sao Hyung lại thành ra như thế ?” hay “sao tôi vẫn chấp nhận như thế?” rồi vì sao? Vì sao? …. Đơn giản là vì … tôi không muốn tự hỏi … hay … tôi không muốn biết câu trả lời ….
Tôi chỉ biết rõ một điều hiển nhiên … tôi vẫn phải sống như bình thường…
Và … Hyung không nói thì tôi sẽ nói, Hyung không nhìn thì tôi sẽ nhìn ,tôi vẫn ngủ lúc 11 giờ đêm và thức dậy lúc 6 giờ 30 sáng. Tôi vẫn học đứng đầu lớp và tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa hơn. Không phải vì vô tình nhưng nỗi đau nào rồi cũng sẽ trôi qua, nỗi đau mất người thân của tôi giờ chỉ còn là quá khứ.
…………………………………………� �………
– Hyung xem kìa … cái ông đó nghĩ gì mà làm như vậy chứ ?
Tôi bật cười rồi chỉ vào màn hình ti vi tuy biết là Hyung chẳng xem đâu mặc dù vẫn dán mắt vào đó. Đúng tám giờ tối Hyung thường ngồi lủi thủi trên ghế sofa và im lặng như thường ngày. Nhìn bối cảnh đó thật hiu quạnh và cô đơn nên tôi cũng thường gạt mớ bài vở sang một bên để ngồi cùng Hyung, rồi bật ti vi lên ,xem những chương trình mà ngày xưa tôi hiếm được quyền tự chọn. Cứ một tiếng sau là thể nào Hyung cũng xem như chẳng còn ai trên đời, tự nhiên như không nằm dài ra ghế, gối đầu lên đùi tôi. Nằm yên, nằm ngoan , thu hai đầu gối như một đứa trẻ, ngày nào cũng vậy. Tuy nhiều lúc tê chân chết đi được nhưng tôi vẫn cứ để nguyên như vậy, thỉnh thoảng ngó xuống nhìn khuôn mặt nằm nghiêng của Hyung …. Chưa bao giờ chúng tôi gần nhau như lúc này …
Thật may chỉ có tâm hồn Hyung hóa sứ chứ dạ dày của Hyung vẫn hoạt động tốt như thường, thậm chí còn ăn rất khỏe. Vậy nên tự dưng tôi lại có thêm một thú vui nữa : được nhìn Hyung ăn . Lúc nào cũng y như là sẽ phồng mồm phồng miệng, chỉ là xúc cơm bỏ vào mà sao lại sống động đến thế ? Do đó tôi cũng học nấu thật nhiều là nhiều món mới, công phu và ngon miệng cho Hyung. Nhưng chắc chắn với Hyung lúc này thì món nào cũng như món nào thôi , bởi ,có hôm tôi thử cho cà ri cay thật cay xem phản ứng của Hyung ra sao … và … kết quả thật khó nói. Hyung giống như mất hết vị giác rồi vậy, ớt Ấn cay thế mà đôi mắt vẫn khô queo, tất nhiên khóc vẫn nằm trong sự điều khiển của não bộ, thế nhưng đến cả mồ hôi cũng không chịu nhỏ lấy một giọt thì đến là sởn tóc gáy ….
Mỗi tối, thỉnh thoảng tôi cũng leo lên giường ngồi cùng Hyung. Nếu là trước đây thì đã chết không toàn thây rồi, nhưng hiện tại thì có lăn lộn thế nào cũng chẳng còn ai đấm tôi nữa. Tôi thắc mắc, ngoài cửa sổ tối đen như mực thế kia thì Hyung luôn nhìn cái gì ? Tôi chỉ thấy có mỗi bóng cành cây bằng lăng đang đung đưa theo gió như vẫy gọi ai đó đến gần mà thôi… Nghe ghê nhỉ , tôi cho là vậy nhưng Hyung thì không biết nghĩ ra sao… Có lần tôi bỗng nhận ra một điều rất đáng sợ , không biết đồng tử của Jaejoong Hyung làm bằng gì mà sao gần 2 tiếng trôi qua mà chẳng chớp mắt lấy một cái …!! Hay có lẽ Hyung đã chớp rồi, chỉ là do tôi không để ý thôi … mong rằng là thế ….
…………………………………………..
Lại một cái Tết Nguyên Đán đến…
Chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu chúng tôi đón giao thừa với nhau…
Đùa thôi , có 8 lần chứ mấy…
Giao thừa … Hyung vẫn ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi đội cho Hyung một cái mũ màu đỏ nhìn rất chói cho có không khí và trao phong bao lì xìcho Hyung . Tôi đòi lỳ xỳ, thế mà Hyung vẫn im lặng. Dù bị thế này nhưng Hyung vẫn chẳng bỏ được tính keo kiệt của mình, ngày trước mỗi lần Tết đến là y như rằng tôi bị Hyung trấn lì xì gần hết, sớm mùng năm mới thảy cho tôi phong bao đỏ với 3 đồng xu con con, tôi bỏ lợn, từ đó đến giờ là 6 năm thì vị chi bây giờ đã được 18 đồng !! Kếch sù quá đi mất !
Pháo hoa đã được bắn râm ran trên bầu trời, thật may vì cửa sổ phòng Hyung vẫn có thể nhìn được khá rõ. Đẹp lắm. Đôi mắt Hyung ấy ! Con ngươi đen láy bây giờ đang nhấp nháy những đủ màu của bông pháo hoa đang nở rộ . Năm nào cũng vậy … tôi chỉ ngắm pháo hoa trong đôi mắt Hyung
– Hyung à … chúc mừng năm mới …
Tiếng pháo hoa … tiếng người với người … tiếng gió rít …tiếng xào xạc của cành lá cây bằng lăng … nhưng tôi vẫn chẳng nghe thấy âm thanh của sự sống … bốn bề vẫn chỉ là không gian tiêu điều hiu quạnh …
– Hyung à … chúc lại em đi …
Pháo hoa đã dứt rồi .
…………………………………………� �……..