Thằng... trời đánh - Chương 15
Hai chúng tôi vẫn ở chung một phòng, Hyung nằm giường, tôi nằm nệm, tuyệt nhiên chẳng có ai đả động gì tới việc một đứa sang phòng ba mẹ. Thậm chí Jaejoong Hyung còn chẳng bao giờ vào đấy nhìn lại một lần, thế nên tôi đã khóa cửa phòng rồi cất chìa lên nóc tủ.
Chắc cũng vì ở chung phòng nhưng không chung đụng cái gì nên Hyung mới chịu đựng như thế. Vẫn mỗi đứa nằm một nơi, mỗi đứa một tủ, một bàn học, một đèn ngủ … chẳng ai chạm đến ai. Nhắc đến tủ quần áo… nếu nói theo ngôn ngữ kể chuyện thì tôi sẽ dùng từ “một hôm”.
Một hôm, Hyung nói muốn mua lại quần áo và bắt tôi nghỉ học bằng được để đưa đi. Từ “bắt” của Hyung dĩ nhiên không chỉ dừng ở mức độ lời nói. Vì vậy, sau khi ăn mấy đấm trời giáng thì tôi đành lê lết đến bàn học, viết rành mạch một cái đơn xin nghỉ gửi cho ông già chủ nhiệm. Vì ngày trước sau khi không chấp nhận đống quần áo tôi mua cho, Hyung nói muốn mua lại quần áo mới, nhưng lúc ấy tôi bận học nên Hyung sẽ phải đi một mình, thế là không đi nữa, có lẽ vì giờ đường xá lạ lẫm quá nên ngại, thế là ngậm ngùi mặc quần áo cũ. Chắc giờ không thể chịu nổi nên Hyung mới nổi dậy kháng chiến như thế này … Hình như bây giờ tôi thấy mình đã có vị thế trong cái nhà này thì phải … Hyung đang dựa vào tôi, đúng không ?
Kể từ khi Hyung tỉnh lại … đây có lẽ là lần đầu tiên Hyung đi ra khỏi phạm vi của phố 5 . Dù đút hai tay vào túi, dáng đi khệnh khạng nhưng khuôn mặt Hyung vẫn tỏ rõ chút hoang mang và háo hức. Đến trước một nhà hàng của Pháp, Hyung hỏi tôi rằng quán tokboki ở đây đâu mất rồi, tôi trả lời là đã dọn ra ngoại ô, hiện giờ thì nơi đây đã mở một nhà hàng sang trọng. Chân mày Hyung cau lại tưởng đến xoắn cả vào nhau , hình như đang rất không hài lòng. Tôi thở dài, nhớ lại hồi lớp 6, trên đường đi học về thì tôi bắt gặp Hyung cũng đang đi ở đằng trước, sánh vai cùng noona Sangmi thì phải. Hai người đã dừng lại ở quán tokboki này và ăn cùng nhau, thấy tôi, tự dưng Hyung vẫy vẫy tay gọi lại. Ngạc nhiên hết sức nhưng tôi nào dám không nghe, tò tò đi tới. Không ngờ rằng Hyung đã mua cho tôi một suất, trời ơi cầm gói tokboki nóng hổi trên tay là tôi xém rơi nước mắt. Sangmi noona có hỏi tôi là em Hyung à, nhưng Hyung lắc đầu nói rằng tôi chỉ là thằng hàng xóm … sau đó … hình như trên đường về một mình, tôi đã bỏ quên gói tokboki ở đâu đấy … đúng là một kỉ niệm chẳng mấy vui vẻ , tôi lắc đầu rồi giục Jaejoong Hyung đi tiếp …
Sau đó Hyung có hỏi tôi về cái nhà này từ đâu ra, cái nhà kia đâu mất rồi, sao cái này vẫn ở đó, sao cái kia chưa dọn đi v…v… Bỗng tôi thấy buồn cười, nếu là một người sống xa quê hương lâu ngày thì còn hiểu được, nhưng Hyung có dời đi nửa bước đâu, vậy mà cứ như người trên trời rơi xuống vậy, khéo thế này lại được dịp nở mũi khi người ngoài tưởng lầm là kiều bào về nước chăng ?
…………………………………………� �
Tôi có thêm một thói quen mới rồi, chẳng tốt đẹp mấy đâu … đó là rình những lúc Hyung vẽ vòng.
Cứ 8 giờ tối, hai chúng tôi như có đồng hồ hẹn giờ, ai nấy cũng lục tục ra ngồi ghế sofa. Chương trình gì đang chiếu trên ti vi tôi không biết, hai mắt cứ đau đáu nhìn những ngón tay dài đang đặt trên đùi của Hyung. Cảm thấy bản thân hâm đơ quá nhưng tôi chẳng thể dời mắt được … Kia rồi … ngón tay trỏ của Hyung đang dần chuyển động trong vô thức, tôi lặng yên nhìn cho đến khi nó vẽ lên mu bàn tay bên kia những đường xoắn hoàn hảo … tim tôi cứ trực vỡ tung ra , thật là hâm hết mức …
Chát !!
Đó là tiếng da chạm da, hay đến ngây dại.
Hyung giật nảy mình rồi trợn trừng hai mắt nhìn tôi. Bị cáo là tôi lập tức bào chữa …
– Hyung vẽ vòng !!
Đôi môi mọng bậm lại rồi hé ra như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chẳng lời nào được thoát ra, Jaejoong Hyung thở hắt một cái rồi quay sang xem ti vi tiếp. Tôi như thằng ngơ nhìn vào bàn tay vừa đánh Hyung … đó thật là một cảm giác lạ lẫm, nó làm tôi muốn tận hưởng nhiều, thật nhiều hơn nữa cái đụng chạm nhuốm mùi vũ lực này.
Những lần sau, tôi tiếp tục rình mò y thằng trộm cắp, đúng là Hyung bất mãn bao nhiêu thì tôi thỏa mãn bấy nhiêu, đôi mắt tóe lửa của Hyung đem đến cho tôi niềm vui khó tả … đúng là bản thân tôi ngày càng hâm đơ nặng mất rồi …
…………………………………………� �…
Jaejoong Hyung nói là muốn đến Sanju để tháo bảo lưu học bạ. Tôi ngớ người. Hóa ra tôi và Jaejoong Hyung đã thi vào cùng một trường mà không biết. Từ trước đến nay tôi cứ nghĩ Hyung học tại một trường thật danh tiếng nào đó. Hóa ra cái trường danh tiếng mà Hyung nói lại là Sanju… nhưng không phải Hyung nói xạo gì … Sanju cũng là trường đứng thứ nhì thành phố, điểm đầu vào cũng cao ngất, không phải ba hoa nhưng chắc là do dễ lọt vào quá nên tôi xem trường này chỉ là hạng thường .
Thật không ngờ Jaejoong Hyung lại nổi tiếng tại trường này như vậy, bức ảnh của hội học sinh vẫn được treo tại phòng truyền thống mà tôi không biết ( nói thật là chẳng để ý ). Những học sinh năm cuối, nhất là nữ sinh đã rất bất ngờ và hồ hởi khi thấy Hyung đến trường gặp hiệu trưởng. Trong khi đó, tôi đến phòng của hội học sinh, xem lại hồ sơ của những học sinh khóa trước thì đúng là xém lăn ra ngất. Chỉ có thể nói một câu : Jaejoong Hyung thật đỉnh. Nếu học tiếp tục, tức là Hyung sẽ học cùng khối với tôi sao ? Cùng họ Kim thì chưa chắc cùng lớp, nhưng nếu biết là anh em thì dễ lắm …
Cuối ngày, khi cả hai ngồi xem ti vi, tôi gặng hỏi về cái vụ học hành đó. Ngờ đâu Hyung trả lời là đã rút học bạ về, không học nữa. Tôi thực sự shock.
– Vậy là sao ? – Tôi hỏi.
– Là thất học chứ sao? Hỏi ngu ! – Jaejoong Hyung làu bàu .
– Hyung học giỏi vậy cơ mà ? Nếu ngại tuổi thì …
– Lắm mồm ! 19, 20 rồi còn cao trung gì nữa !!? Đây sẽ xin đi làm ! – Mặt Hyung đỏ gay gay, xem chừng bị kích động rồi. Từ trước đến nay, dù tính cách có ngang ngược nhưng Hyung là người hiếu học vô cùng, thậm chí với sức học đó thì chỉ cần học nửa kì là nhảy lớp được ngay. Chẳng lẽ đúng là do ngại tuổi nên lỡ lòng vứt bỏ đi quyền lợi công dân này ? Chung quy cũng là do sự kiêu ngạo cả .
Tôi thở dài …
– Việc gì bây giờ cũng cần bằng cấp cả … Hyung tính làm gì đây ?
– Làm việc gì mà không cần tới bằng cấp, cậu không phải lo ! – Jaejoong Hyung nhếch miệng cười nhạt, hình như không muốn lai rai chủ đề này một chút nào. Tôi cứ lặng nhìn Hyung mãi, dù ngón tay thon kia đã bắt đầu chuyển động nhưng lại chẳng muốn đánh nữa. Bởi … tự dưng nhìn Hyung lúc này lại thật mỏng manh, Hyung càng cố tỏ ra mạnh mẽ bao nhiêu thì lại mỏng manh bấy nhiêu, nhưng lúc trông yếu đuối bao nhiêu thì lại cứng rắn và tàn nhẫn bấy nhiêu . Thật không hiểu nổi, mà chắc gì bản thân Hyung đã hiểu được chính con người mình …
…………………………………………� �..
Chẳng mấy chốc, một hôm, Jaejoong Hyung nói là đã tìm được việc, ngày mai bắt đầu làm. Tôi hỏi đó là việc gì thì Hyung trả lời gọn ghẽ : bartender.
Như thế tức là phải làm trong các quán bar hay clup rồi, ca làm ban tối lại khiến tôi lo hơn gấp bội.
– Em vẫn quản lý chi tiêu rất tốt, hay Hyung cứ ôn thi lấy bằng đi đã, rồi …
– Miệng ăn núi lở, biết đường nào mà lần ? – Hyung thản nhiên cắt lời tôi nói – không bàn cãi, ăn cơm đi !
Tôi lại thở dài, có lẽ bây giờ Hyung chỉ còn 3 thói không thể sửa đổi, đó là : soi gương , kiêu ngạo và nói là làm, biển cạn núi dời cũng chẳng thể từ bỏ được.
Còn cái thói vẽ vòng …. Chẳng hiểu vì sao dạo gần đây bớt đi hẳn, chỉ có khi nào bối rối lắm Hyung mới lại hí hoáy. Chắc do mấy bận bị đánh đau quá, Hyung quyết tâm từ bỏ bằng được, thế là mỗi lần xem ti vi lại nắm trong tay một quả trứng gà, mỗi khi ngứa tay mà không chịu được thì y như rằng bê bết trứng vỡ, vốn tính sợ bẩn nên lần sau lưu ý hơn, kiên trì tận dụng vài lần là Hyung đỡ hẳn luôn. Ý chí đáng nể thật.
Tối nay tôi lại ngồi cùng Hyung, thấy thật hụt hẫng bởi ngày mai là chẳng xem ti vi với Hyung được nữa rồi. Vậy nên hôm nay tôi nên xem một cách nghiêm túc để làm đúng cái nghĩa của cụm từ “xem ti vi”. Nhưng cuối cùng, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại nhìn Hyung không chớp mắt. Khuôn mặt nhìn nghiêng của Hyung đã in sâu vào tâm trí tôi từ rất, rất lâu rồi, những mỗi lần nhìn lại thì tôi không thể ngăn bản nhân ghi nhớ thêm một lần nữa. Con ngươi đen láy lại nhấp nháy những hình ảnh nhiều màu trên ti vi, thật sinh động, đôi mắt Hyung ấy, nó giống như cái hố đen trên vũ trụ … thâu tóm toàn bộ những gì nhìn vào nó … đừng nghĩ đến tôi, tôi bị tóm gọn từ đời rồi …
– Có bạn gái chưa ?
Tự dưng Hyung lên tiếng làm tôi giật nảy cả mình, mãi mới lấp bắp được một từ ..
– C .. Chư…chưa ….
Hyung ậm ừm trong cổ họng , mắt vẫn dán vào màn hình. Có lẽ là do cảm thấy có ánh mắt của tôi nhìn chằm chặp nên Hyung mới đánh trống lảng. Tôi đành quay sang nhìn ti vi, chẳng dám liếc trộm thêm phút nào nữa.
Đến khi tôi đinh xin phép được lên phòng làm bài, à … thói quen lễ phép này tôi cũng chẳng bỏ được từ hồi bé … Quay sang thì đã thấy Hyung ngủ gật từ đời nào. Lạ chưa ? Buồn ngủ mà Hyung không đá tôi bay đi để lấy chỗ nằm dài như mọi lần, chẳng lẽ Hyung cũng có chung suy nghĩ là từ mãi sẽ chẳng ngồi cùng nhau như thế này nữa nên hôm nay mới “đặc cách” ?
Giờ thì cái chương trình lãng nhách trên ti vi chẳng còn ai thèm xem nữa, tôi chỉ còn hình ảnh của Hyung trong mắt mà thôi. Đánh liều cả tính mạng, thằng tôi đây bắt đầu nhích nhích mông dịch dần về phía Hyung , vừa nhích vừa nín thở, cho đến khi vai tôi chạm đến vai Hyung , bàn tay mon men vòng ra sau gáy người đang ngủ, khẽ đẩy đầu Hyung tựa xuống vai mình. Ngay khi cảm thấy có sự tiếp xúc là tim tôi tưởng như bắn vèo ra ngoài rồi, hơi thở khe khẽ của Hyung thật làm cho cõi lòng tôi nhẹ nhõm. Hiện tại thì tôi mới nhận ra là Jaejoong Hyung dù lớn hơn những 4 tuổi, nhưng lại nhỏ con hơn tôi nhiều, đôi vai gầy rủ xuôi xuống càng làm cho hình ảnh của Hyung thật nhỏ bé trong mắt tôi, thật muốn bảo vệ, thật muốn nâng niu chăm sóc, mặc cho nguy cơ bản thân bị gây tổn thương bất cứ lúc nào, tôi vẫn kệ …
Khi Hyung mỏi, tôi muốn chống đỡ cho Hyung , Hyung không cho tôi chống , tôi xin làm tấm nền cho Hyung đạp lên để đi tiếp … chỉ cầu mong Hyung đừng rời xa tôi một lần nữa …
End (A)
Chap 3
part 2 ( B )
– Sao Hyung biết cái chỗ đó mà xin ? – Tôi cố hỏi với khi Jaejoong Hyung đang buộc dây giầy để đi làm. Vẫn không nhìn tôi, Hyung đáp hời hợt.
– Tìm thì ra .
Tôi như có lửa đốt ở mông, đứng bật dậy, nhảy qua thành ghế sofa .
– Em muốn đưa Hyung đi …
– Trẻ con, hửm ? –Jaejoong Hyung lừ mắt sắc lém, tôi vẫn quả quyết..
– Em chỉ muốn biết nơi đó nằm tại chỗ nào thôi.
Jaejoong Hyung không nói gì nữa, chỉ thở hắt ra rồi mở cửa đi, tôi tò tò theo sau. Trên đường chẳng ai nói với ai câu nào, tôi thì còn bận ghi nhớ các ngóc ngách. Cho đến khi Hyung dừng chân tại một nơi đúng chất của quán bar thì phẩy phẩy tay.
– Về trông nhà đi !
– Em muốn vào tận trong nữa, được không ?
Hyung nhìn tôi từ đầu tới chân, mày cau lại, môi trên chu ra …
– Cấm người dưới 18 tuổi ! Có về không thì bảo ?!
Chẳng còn cách nào khác, tôi nhìn Hyung khuất dạng sau cánh cửa lập lòe đèn luyp rồi quay người ra về.
Tối, tôi chẳng thể tập trung vào học hành được, cảm giác day dứt , khó chịu trong lồng ngực như có lỗ hổng lớn ở tim. Nhận thức rằng hai chúng tôi đang ở xa nhau càng làm trí não muốn vỡ tanh bành, tôi ngồi ở ghế sofa tới tận nửa đêm cũng không thấy buồn ngủ, ti vi chiếu hình nhan nhản nhưng đôi mắt thì dán lên những chiếc kim đồng hồ
Đến khi có tiếng tra khóa vào ổ thì tôi bật dậy như lò xo , lồng ngực ứ nghẹn bây giờ mới thoát khí ồ ạt, thật xấu hổ nhưng đúng là xém chút tôi đã bật khóc khi thấy Hyung bình an trở về.
Đôi mắt Hyung thoáng chút ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, nhưng lập tức lại trở về thần sắc như cũ. Tôi hỏi xem có đói không, Hyung ngẫm một chút rồi gật đầu. Vậy là hai chúng tôi ngồi ở bếp ngâm mì ăn. Mắt tôi lại nhìn chăm chăm dáng ăn của Hyung, vầng trán trắng mịn lấm tấm mồ hôi, hai má phồng ra mỗi khi đơm miếng mì thật bự, bát của Hyung dần vơi đi, bát của tôi thì trương phềnh.
…………………………………………� �
Hyung đã đi làm đều đều từ 8 giờ tối đến 12 giờ đêm. Điều đó đồng nghĩa với việc thời gian chúng tôi gặp nhau rất là ít.
Ngoài giờ học chính, tôi còn phải sinh hoạt câu lạc bộ và học thêm ở trung tâm, thành ra chỉ còn ngồi chung được bữa tối với Hyung mà thôi. Vì vậy, tôi thường tranh thủ bữa tối để nói chuyện với Hyung thật nhiều, dù hầu hết những câu đáp lại đều là “ăn cơm đí” , “lắm mồm quá” ,”câm miệng lại” … nhưng không phải là Hyung không nghe, thế là đủ.
…………………………………………� �..
Mọi năm, tôi là học sinh duy nhất trong trường được miễn họp phụ huynh. Nhưng năm nay, tôi lại xin thêm một tờ giấy mời nữa từ tay ông già chủ nhiệm, dù ông này ngạc nhiên hết cỡ, nhưng tôi chỉ cười xòa :” Em không có phụ, nhưng em có huynh.”
Tối hôm đó tôi lại chờ Hyung về. Chúng tôi ngâm mì trong bếp. Tưởng chỉ mình tôi có điều muốn nói, nhưng hóa ra chẳng phải.
– Họp phụ huynh à ? – Hyung lại cau mày, hết nhìn tôi rồi lại nhìn vào tờ giấy họp. Tôi nhe răng cười và gật đầu. Cuối cùng thì Hyung cũng không có ý kiến gì, chỉ trầm ngâm đọc tờ giấy một cách kĩ lưỡng. Chắc cũng như tôi , Hyung thấy thật lạ lẫm khi sắp tới phải họp phụ huynh trong khi bản thân chưa lấy vợ sinh con đúng không. Quan trọng là Jaejoong Hyung không từ chối, thế là đủ.
Đến khi tôi rửa bát xong, quay ra thì vẫn thấy Hyung ngồi đó nhìn tôi không chớp mắt. Thêm một điều huyễn hoặc nữa, lần đầu tiên Hyung nhìn vào tôi lâu như vậy. Nhưng bắt gặp ánh mắt của tôi thì con ngươi đen láy lập tức chuyển hướng về phía chiếc tủ lạnh. Tim tôi đập nhanh đến nỗi như muốn văng cả ra ngoài, cố lấy vẻ bình tĩnh, tôi lau tay rồi cùng ngồi xuống ghế xem Hyung có muốn chỉ bảo gì không. Cả ngàn thiên thu sau, Jaejoong Hyung khịt mũi rồi rút bàn tay ở túi áo ra, đưa về phía tôi, giọng khàn khàn nhưng vẫn rõ ràng lắm.
– Ăn kẹo cao su đi …
Tôi ngớ người, nhìn phong kẹo đỏ chói trong lòng bàn tay mịn màng trắng muốt. Chẳng hiểu gì, nhưng tôi vẫn cầm lấy, tò tò bóc ra, ngắm nhìn từng viên kẹo đủ màu vui nhộn. Hyung lật đật đứng dậy đi lên phòng, tôi trông theo dáng Hyung cho đến khi khuất dạng nơi hành lang. Chìa tay ra nhẩm nhẩm như thằng hâm đơ … bỗng chốc khóe miệng tôi nở một nụ cười nhẹ … Hôm nay là ngày Hyung nhận tháng lương đầu tiên …
…………………………………………� �..
Họp phụ huynh vào giờ thao giảng Đại số. Ngồi ở trên nhưng tôi biết ánh mắt của Hyung đang nhìn mình. Đầu giờ, lũ con gái trong lớp trầm trồ không ngớt khi biết chúng tôi là anh em, ngưỡng mộ tôi bao nhiêu thì tụi nó ngưỡng mộ Hyung gấp 3, 4 lần. Còn gì nữa, đàn anh nổi tiếng mà còn đẹp tuyệt thế như vậy, hỏi sao giờ học năm ba giây lại có mấy cái cổ quay xuống nhìn một lần. Jaejoong Hyung nổi bật nhất trong hội phụ huynh đến dự thao giảng.
Vì vậy, tôi không thể làm mấy mặt Hyung được. Cả giờ học hôm đó, tôi giơ tay lên xin giải bài tập không biết bao nhiêu lần. Cuối giờ còn được nhân xét là học sinh gương mẫu nhất khối, thông minh nhất khối, điểm cao nhất khối … hay gì gì đó, tôi chẳng để tâm mấy mà chỉ ngoái lại nhìn Hyung. Hyung cũng bắt gặp ánh mắt của tôi, khóe môi khẽ nhếch lên rồi hạ xuống ngay tức thì … giờ mới thấy chúng tôi hời hợt với ngoại cảnh y hệt nhau …
…………………………………………..
……………………………
………………….
Là do cảm giác của tôi hay là sự thật ?
Từ khi họp phụ Hyung cho tôi về, bỗng dưng Hyung trở nên rất lạ.
Hyung nhìn tôi nhiều hơn và khi bắt gặp ánh mắt của tôi thì không ngó lơ nữa, thật khó có thể hiểu được trong đầu của Hyung đang nghĩ gì.
Cuối ngày hôm đấy, tôi vẫn chờ Hyung đi làm về. Khi đang sắp xếp sách vở vào cặp chuẩn bị cho ngày mai đi học, tôi vô thức liếc sang khuôn mặt phản chiếu bởi gương của Hyung. Bất chợt, qua gương, Hyung cũng nhìn lại tôi, đôi mắt tối thẫm làm trong khoảnh khắc tim tôi như thắt lại.
– Yunho … cậu mang họ gì ? – Hyung hỏi bằng giọng nhẹ như bỗng, nhưng tôi lại cảm thấy có điềm chẳng lành trong đó.
– Em … họ Kim … – Tôi lắp bắp.
– Nói láo !!!
Tự dưng Jaejoong Hyung nổi điên lên, vung tay ném mạnh cái gương vào bức tường đối diện. Từng mảnh gương tan nát y hệt như ngày ấy, nhưng trái tim tôi không tan nát theo, điều duy nhất mà tôi cảm nhận được bây giờ chỉ là khó hiểu. Hyung bước ra khỏi giường, đi về phía tôi một cách chậm rãi … ánh mắt trở nên hung bạo tàn nhẫn như chỉ chực đâm chết tôi ngay được.
– Nói lại … họ gì ?
Cho đến khi cảm thấy cổ áo của mình đã bị xốc lên thì tôi vẫn chưa biết trả lời ra sao, đúng hơn là không biết câu trả lời Hyung muốn nghe là gì. Khó hiểu … khó hiểu … Hyung thật khó hiểu … tại sao Hyung không sống dễ hiểu một chút cho tôi được nhờ …
Đầu óc thông minh nhất khối, học giỏi nhất khối của tôi bắt đầu lục lọi và phân tích, cuối cùng, tôi đoán nôm na rằng Hyung đang muốn biết họ của tôi trước khi chuyển khẩu về nhà họ Kim. Tôi mím chặt môi, lưỡng lự giây lát rồi mới trả lời.
– Jung … em họ Jung …
– Jung Yunho à ?
– Vâng …
Bàn tay đang túm cổ áo tôi nới lỏng ra, hình như tôi nghe có tiếng cười nhạt của Hyung …
– Jung Yunho … cậu mãi mãi là Jung Yunho … chỉ còn tôi trong cái nhà này họ Kim, tôi là Kim Jaejoong , cậu là Jung Yunho … nhớ lấy …!
Tôi nhìn khóe môi Hyung kéo lên mà lặng người… tôi không hiểu … cái chuyện này có ý nghĩa gì quan trọng … suốt 10 năm trời … một Kim , một Jung … thì có gì quan trọng ?
Nhưng kể từ hôm ấy… tôi bắt đầu để tâm tới chuyện này … một Kim, một Jung … như gỡ ra cho tôi một điều khúc mắc nào đó ở sâu thẳm tâm can.
…………………………………………
Một đêm … Jaejoong Hyung không về nhà. Tôi lại phát điên.
12 giờ 25 phút đêm, tôi lao ra khỏi nhà để tìm Hyung .
Đúng là quán bar đó không cho người dưới 18 tuổi vào thật, tôi đành xin hỏi xem bartender ca 8 giờ đã ra về chưa, đám bảo vệ sau khi kiểm tra thì nói là rồi. Tôi lại phát điên.
Những bối cảnh tăm tối nhất bắt đầu choán lấy tâm trí tôi. Bực bội, lo âu, rối bời , hoảng loạn … trong mắt tôi chỉ còn đôi mắt đen láy của Hyung … Cả đêm hôm đó, tôi thức trắng, không thể dời tầm nhìn khỏi cánh cửa ra vào.
Cho đến khi có tiếng tra khóa vào ổ, trái tim tôi như vỡ òa.
– Hyung đã đi đâu ? – Tôi đứng bật dậy, thật sự khó chịu vì phải kiềm nén những xúc cảm hỗn độn này.
Jaejoong Hyung trông rất mệt mỏi, mái tóc đen giờ đã bết mồ hôi, quần áo xộc xệch, hai nút trên còn chưa cài. Hướng đôi mắt đờ đẫn nhưng vẫn nhen nhuốn sự bất mãn, khóe môi Hyung khẽ nhếch lên …
– Đi làm tình …
Khi nào Hyung trông cứng rắn bao nhiêu thì lại mỏng manh bấy nhiêu … nhưng khi nào Hyung trông yếu đuối bao nhiêu thì lại cứng rắn và tàn bạo bấy nhiêu … đó là sự thật … Hyung vừa đập nát tôi rồi …
…………………………………………� �
……………………………
…………………