Thằng... trời đánh - Chương 14
Mở mắt.
Tôi gần như muốn xỉu khi nhìn thấy cái trần nhà màu trắng xóa.
Bốn bức tường với những hình thù xoắn ốc nhức nhối làm đồng tử của tôi muốn nổ tung.
Đưa tay dụi mắt. Cảm giác khô cứng ở từng kẽ tay làm tôi chú ý, tôi nheo hai mày để nhìn cho rõ.
Đó là những vệt trắng đục lẫn nâu sẫm đã khô keo dính lên loang lổ khắp bàn tay của tôi, rùng mình, tôi bật dậy như cái lò xo và soi khắp cơ thể trần trụi phần thân dưới . Hai má, trên cổ, trên tóc, trên ngực áo , bụng áo, cả hai đùi non… nơi nào cũng có những vết trắng đục loang lổ đó. Ngoài vết trắng đục, áo tôi còn dính những mảng nâu sẫm như vết máu khô … Tôi biết chúng là những gì … từ đâu mà ra … từ ai mà có … từ việc gì gây nên …
Tất cả những mạch máu của tôi sôi sùng sục, mồ hôi bắt đầu túa ra như tắm như để phụ họa thêm cho cái cảm giác duy nhất mà tôi cảm thấy hiện giờ …
Bẩn thỉu !!!
…………………………………………� �
Tôi lao xuống giường và phi vào phòng tắm như một kẻ điên, vừa bám tay vào labove là dạ dày tôi quặn lại để rồi tống hết mọi thứ qua cuống họng một cách khổ sở.
Tôi nôn ọe không ngừng. Cảm giác ngân ngấn ở ngực vẫn chưa hết, mắt cay xè để rồi tuôn ra những dòng nóng hổi, dường như chẳng còn gì trong dạ dày nữa, thế là lại chuyển sang nôn khan, có khi nào nôn ra cả tim gan phổi phèo không ?
Đến khi cả cơ thể tôi mệt nhoài, cuống họng bỏng rát, thở phì phò như kẻ thiếu khí, tôi ngẩng lên khi phát hiện một cái bóng đang đứng bên cửa. Là Yunho.
Dáng nó đứng lom khom nhưng vẫn vững chãi hơn tôi, đôi mắt nó nheo lại nhưng không vô hồn như tôi, đôi môi nó không đỏ mọng nhưng lại chẳng run rẩy như tôi …
Gì kìa ? Hóa ra sau cái đêm đó, người thảm hại lại chính là tôi sao ?
Không thể nào … nực cười quá … tôi phải cười đây. Ôi trời ơi … sao mà buồn cười quá … tôi là kẻ đi cưỡng hiếp … mà cuối cùng lại thành ra thảm thiết hơn cả nạn nhân …
Tôi loạng choạng đứng dậy, đi về phía nó. Ấy , đừng lùi lại làm gì , tôi chẳng còn sức mà đánh với đấm nữa đâu. Chỉ hỏi thôi. Cho hỏi một chút nào.
Yunho đưa hai tay ra, hình như nhìn thấy dáng xiêu vẹo của tôi thì nghĩ tôi sắp đổ hả ? Khinh thường Hyung mày quá đấy ! Tôi nắm lấy cổ áo sơ mi nhàu nhĩ của nó, lắc qua lắc lại và hỏi bằng chất giọng khàn khàn .
– Nói … cho Hyung nghe … mày có đau không ?
Đôi mắt đen của nó như xoáy sâu vào trong tâm can tôi, đó là một cái nhìn khó chịu. Tôi dồn nó về phía sau, tiếp tục lặp lại câu hỏi một cách kiềm chế. Nhưng tất cả những gì thằng ôn làm là chỉ lùi theo những bước tiến của tôi, lùi mãi cho đến khi tôi và nó vấp vào thành giường rồi ngã đè lên nhau, cú ngã đó làm tôi vỡ òa.
– Vậy là mày có đau không ? Đau không ? Có đau không hả ? Mày trả lời xem nào !!!!
Tôi vẫn túm lấy cổ áo của thằng ôn là lắc lia lịa, bả vai ,cổ và đầu nó hết bị nhấc lên rồi lại dập xuống tấm nệm, mặt nhăn nhó vẻ đau nhưng là do cái đau ở thân dưới khi bị ép xuống giường, đó không phải là cái đau mà tôi muốn. Cái đau tôi muốn là đau thấu tới từng tế bào, từng mạch máu , từng khớp xương, đau không thở nổi, đau đến nhục nhã mà không ngóc đầu lên được.
Nếu là một người bình thường thì sẽ đau như thế. Nhưng hiển nhiên tôi ngộ ra là Yunho không phải người bình thường … bình thường làm sao được khi từ bé tới giờ hứng lấy bao nhiêu trận đòn của tôi mà không hé răng đến một lời, bị vỡ mất di vật của người thân mà chẳng câu nào oán trách, bình thường làm sao được trong suốt một khoảng thời gian chịu chung sống với cái vỏ của tôi ?? Vậy nên … nó mới không đau khi bị Hyung của mình cưỡng hiếp. Nó là một thằng bất bình thường.
Rút cuộc … cuối cùng cũng chỉ là mỗi mình tôi đau mà thôi …
…………………………………………� �……….
Tôi tắm suốt gần 3 tiếng trong phòng tắm để cọ sạch những thứ bẩn thỉu ra khỏi người, tiện thể cũng cọ sạch cho trí não của tôi.
Ngẫm lại thì tôi vẫn không hiểu vì sao mình lại vào đươc cái kén đen đúa đó. Không phải tôi shock vì tai nạn của cha mẹ , không phải vì muốn trốn tránh sự thật là đã mất người thân … nhưng tự nhiên tôi lại thích cái việc chẳng phải suy nghĩ, thả trôi trong không gian vô tận hơn là lúc nào cũng phải lo toan khi ở ngoài này. Đã nói rồi, nhân cách tôi nó méo mó, nó vô cảm , tôi muốn khép mình chỉ vì tôi thích như vậy thôi, chẳng còn lý do gì khác.
Nhưng giờ xem chừng chẳng thể quay lại nơi đó nữa, phải nai lưng ra chống đỡ với bao sự mệt mỏi ngoài đời thực rồi. Do vậy, tôi quyết định vẫn sẽ sống y như khi còn trong kén, thả trôi mọi thứ xem sao … cứ trôi đi … rồi nó cũng sẽ đến đích. …
Tôi đã trở về…để mà sống tiếp những ngày còn lại …
Chap 3
Part 2 ( A)
Hồi trước … hầu như ngày nào tôi tỉnh dậy cũng với một cơ thể phế tàn.
Có khi bị thâm mắt thâm mũi, có khi lại hằn cả 5 đầu ngón tay lên mặt, ghê rợn nhất là hôm Hyung chia tay với noona nào đó … hình như là Sangmi thì phải … tối đó tôi chỉ vô ý làm rớt đống ngòi chì xuống đất … thế là ăn đủ. Sáng hôm sau phải lấy lý do là trượt chân trong bồn tắm, khâu năm mũi ở mặt, ba mẹ chỉ thở dài …
Tôi sởn vụ đó hơn cả vụ bị đấm trong nhà tắm, thiết nghĩ là sẽ chẳng bao giờ ăn một trận nào thê thảm như thế nữa …
Nhưng hóa ra chẳng phải … Ngày hôm nay tôi mới trông thê thảm nhất suốt 15 năm cuộc đời …
…………………………………………..
Khi mở mắt ra … tôi thấy mình đang nằm dài trên nền nhà phòng tắm. Chắc là lê lết mãi mới vào được, mệt quá nên lăn ra li bì rồi. Hàm răng tôi cắn chặt vào nhau để kìm những tiếng kêu đau đớn lúc bắt đầu cựa mình. Trời ơi … đau đến tê dại, xương khớp như vỡ vụn ra với nhau , thân dưới vừa xót vừa rát, khiến cho mỗi bước đi như đến gần tới địa ngục. Cả một quá trình dài để bám được vào thành labove, tôi tựa vào để nhìn vào trong gương và rồi suýt ngất xỉu khi thấy một con quỷ ở trong đó.
Tóc tôi bù xù bết dính, khuôn mặt nhem nhuốc , loang lổ toàn vết máu khô. Ở ngực, ở tay, ở lưng la liệt những vết xước dài, có vết máu đã ngưng chảy, có vết thì vẫn rỉ ra thành dòng. Nếu không phải vì có vài dấu đỏ nho nhỏ trên cổ thì chắc chắn trông tôi y hệt như đám binh tàn tướng bại ở chiến tuyến trở về. Kinh khủng quá …
Sau khi đã chiến đấu với những cơn xót đến tấy da tấy thịt bởi chất kiềm của xà phòng xát lên da, tôi lại liêu xiêu dùng chút sức tàn lực kiệt còn lại để lết xuống phòng khách, suốt thời gian đó tôi không dám nhìn lên tấm lưng trắng ngần ở trên giường. Có biết vì sao không ? Mà tôi cũng chẳng nói đâu …
…………………………………………� �
Tôi gọi điện cho thày chủ nhiệm để xin nghỉ ngày hôm nay, lại bịa ra một lý do ba lăng nhăng nào đó, vậy mà ông này cũng tin, giáo dục phổ cập thì nhem nhẻm mà sao đầu óc kém minh mẫn thế ? Nhưng đúng là với tình trạng này thì khó mà lết ra khỏi nhà được.
Tôi dật dờ lôi hộp cứu thương ra rồi ngồi xổm trên ghế sofa để tự băng bó. Xem mấy phim kiếm hiệp thấy các anh hùng tự trị thương bằng cách xé vải áo rồi quấn, quấn một lèo là lại bay vèo vèo như chim, nể thật ! Vậy mà tôi đây phải mất những nửa ngày mới thắt nút được vải băng, dán mấy cái ego lên má , mặc thêm chiếc sơmi nhàu nhĩ, giờ soi gương lại thì trông như một thằng cho vay nặng lãi, đầu đường xó chợ.
Vuốt lên những múi trên bụng của mình, rồi lại vuốt dọc xuống nơi nhạy cảm của một thằng con trai … tôi nhận ra … bản thân cũng đang dần trở thành một người đàn ông hoàn thiện …
Và … Jaejoong Hyung cũng vậy …
………………………………………..
Tiếng bình bịch rồi tiếng nôn ọe dữ dội ở tầng trên làm tôi vô cùng băn khoăn, sau một thiên thu băn khoăn như thế, cuối cùng tôi cũng ôm hông mà vất vả leo lên gác, vào phòng ngủ rồi đứng lặng trước cửa phòng tắm …
Jaejoong Hyung đang ôm bụng, nôn thốc nôn tháo vào chiếc lavove mà vừa nãy tôi tựa vào. Vầng trán Hyung bê bết mồ hôi, khóe mắt từng giọt chảy xuống thành dòng, lồng ngực căng lên rồi xẹp xuống sau mỗi lần nôn khan, nhìn rất mệt mỏi.
Chẳng hiểu tôi có bị điên không mà tự dưng lại thấy buồn cười, tôi đã bầm dập tơi tả như miếng xơ mướp rồi, vậy mà trông Hyung còn thê thảm hơn tôi gấp bội. Nếu lúc trước Hyung có bị đứt chút xíu ở tay mà tôi đã đau đến tận xương tủy thì nay … nhìn Hyung thế này … chẳng những tôi không xót … mà còn thấy chút thỏa mãn …
A… xem chừng Hyung lại sắp đánh tôi rồi, hằm hằm sát khi tiến đến gần khiến tôi theo phản xạ mà lùi lại . Hyung nom yếu như vậy mà đánh tôi thì sẽ đau tay lắm, đứng còn không vững cơ . Cổ áo tôi bị xốc lên một cách thô bạo, vì thế nên khuôn mặt Hyung nhìn rất gần, đôi mắt vẫn sắc lẹm tăm tối như vậy, chân mày vẫn chầu chực như xoắn vào nhau, môi trên đỏ mọng của Hyung cong vút lên, đó là dấu hiệu báo trước những điều không mấy hay ho sẽ được thoát ra từ đây. Jaejoong Hyung hỏi tôi xem tôi có đau không, nghe như một lời hỏi thăm nếu như không để ý đến giọng điệu. Tôi không biết trả lời thế nào. Biết rằng Hyung hỏi điều đó là để khẳng định lại “thành quả” của sự trả thù đêm hôm qua, nếu tôi trả lời là “đau” thì có khi Hyung sẽ được thỏa mãn. Thế nhưng tôi vẫn câm lặng.
Hai chúng tôi vấp vào thành giường và ngã đè lên nhau trên nệm. Jaejoong Hyung bị kích động nên túm lấy cổ áo tôi mà lắc lên lắc xuống, thân dưới của tôi bị đùi Hyung tỳ vào ép chặt xuống đệm, đau không tả nổi. Đau đấy, nhưng tôi vẫn không trả lời câu hỏi của Hyung. Tôi bị điên thật rồi, trong khi Hyung có vẻ hoảng loạn thế kia mà bản thân lại đang … nóng rạo rực. Tư thế này tôi nhớ đến chuyện xảy ra vào đêm qua, chẳng có gì vui vẻ, toàn máu và nước mắt, nhưng tôi đang có …“phản ứng” đây này. Hiện giờ thì bắt buộc phải công nhận rằng chính tôi mới giống thủ phạm, còn Hyung là nạn nhân. Bởi tôi biết Hyung đang hỏi tôi về nỗi đau trong tâm can chứ không phải nỗi đau xác thịt, và tôi muốn trả lời rằng … không đau chút nào … Hyung ạ …
Dù Jaejoong Hyung là anh trai tôi … dù Hyung là người cùng giới … dù Hyung đã đè tôi ra, cùng nhau làm cái chuyện trái với luân thường đạo lý … thế nhưng tôi chẳng có chút dằn vặt nào hết. Cảm giác hiện hữu trong tôi từ hôm qua đến tận bây giờ chỉ là … thỏa mãn. Hyung càng bất mãn bao nhiêu thì tôi lại càng thỏa mãn bấy nhiêu . Tôi thỏa mãn khi nghe chất giọng cay độc của Hyung, bởi những hành động thô bạo của Hyung, bởi những động chạm xác thịt nóng bỏng với Hyung … nghe như thể tôi là một thằng dâm dục vậy. Nhưng Hyung có biết vì sao không ? Vì sao tôi lại thỏa mãn không ? Tôi muốn nói cho Hyung lý do lắm … nhưng nghe chừng nếu Hyung mà biết thì tôi sẽ bị giết chết mất , thế thì không hay , tôi còn phải sống để mà thỏa mãn chứ ..!
Lắc chán chê rồi à Hyung ? Sao ngồi đờ ra trên người tôi vậy ? Tôi lại nhìn vào đôi mắt to dài của Jaejoong Hyung… không biết liệu con người ta có thể nói chuyện bằng nhãn quan không nhỉ? Nghe đâu là được … chỉ khi hai người đã gắn kết với nhau đến nỗi như cùng chung một huyết mạch, chung một hơi thở, nếu mất nhau thì như mất đi ngàn phần máu thịt của chính mình … như tôi và Jaejoong Hyung vậy … là sẽ nói chuyện được bằng nhãn quan … tôi muốn thử …Tôi nhìn sâu vào mắt Hyung …
“ Hyung à … đêm qua em đã mong rằng ngày mai đừng đến … vậy mà nó vẫn đến đấy thôi … Em mệt mỏi rồi … rất mệt mỏi … nhưng em vẫn phải sống tiếp với ngày mai của mình, không thể nào trốn tránh được. Trốn tránh chỉ tổ kéo dài thêm chuỗi ngày phải chịu đựng mà thôi. Giờ hai ta lại sống với nhau … sống tiếp với những ngày mai của chung cả hai đứa …Hyung mệt rồi, em sẽ chống đỡ cho Hyung , Hyung không cho em chống, thì em cũng xin làm tấm nền cho Hyung đạp lên để đi tiếp …… Hyung bỏ lại em … nhưng em chẳng thể rời Hyung được …em bị vấy vào vòng xoắn của Hyung mất rồi … chẳng thể thoát ra … Chỉ xin Hyung đừng bỏ rơi em lần nữa … Hyung có hiểu không ? … “
Tất cả những gì tôi muốn nói tôi đều biểu đạt qua con mắt đang nhòa đi của mình. Tôi cảm thấy đôi tay đang nắm lấy cổ áo tôi đang run run, Hyung cúi đầu xuống , có tiếng thở dài hay là cơn gió xuân mới tràn qua khung cửa …
– Đi tắm …
Đôi môi mọng khẽ mấp máy, Jaejoong Hyung uể oải rời khỏi người tôi, dậm bước nặng nhọc về phía nhà tắm. Tôi vẫn nằm im như phỗng, đưa tay gạt qua loa đám nước đang tràn lan trên thái dương. Bỗng lại nghe tiếng Hyung nói ngập ngừng …
…………………………………………� �
– Hyung … cũng rất mệt mỏi …
…………………………………………� �…….
…………………………….
………………….
Tôi dọn dẹp căn phòng bê bối trong khi Hyung tắm. Tắm xong, Hyung làu bàu nói tôi là đồ mắt lươn, mắt gà, mắt bọ ngựa …v..v … vì mua một tủ toàn quần áo nhìn nhà quê, nhìn như 2 hand, có ném ra ngoài đường cũng chẳng ai thèm chùi chân v..v.. cho Hyung , bới cả tủ quần áo ra rồi lại chặc chặc lưỡi. Tôi chỉ tròn mắt nhìn.
Tới bữa cơm , Hyung gảy gảy từng đĩa thức ăn, tròng mắt cứ long lên xòng xọc, thở hắt ra như một ông bố xem sổ liên lạc của thằng con đầu to, cuối cùng hình như không chịu nổi mà trút hết cả chỗ cơm trắng vào thùng rác. Tôi hỏi lý do thì bị hứng cả một tràng vàng ngọc : hẹ trộn quá cay, cà chua chưa bóc vỏ … món đậm chưa đủ đậm, món nhạt chưa đủ nhạt v..v.. Đó là cái tính khảnh ăn mà ngày xưa mẹ sợ chết khiếp. Bây giờ mới ngẫm ra đây là bữa ăn thực sự đầu tiên sau 3 năm của hai chúng tôi, không còn là hai cái bát, hai đôi đũa nữa. Tôi chỉ tròn mắt nhìn.
Như một thói quen, đúng tám giờ tối là Hyung lại ngồi trên ghế sofa, mở ti vi lên xem. Cũng như một thói quen, tôi lân la ngồi cùng. Hyung nói giờ chẳng biết xem kênh gì bởi bây giờ cáp đã nâng cấp, thay đổi hoàn toàn. Tôi không biết Hyung thích xem chương trình gì cả, chỉ biết rằng xem thời sự và thể thao thì Hyung sẽ ngáp, tôi lại càng chẳng biết bản thân mình thích xem chương trình gì, chương trình nào Hyung không ngáp thì tôi sẽ xem. Vậy là hai chũng tôi ngồi trên ghế, chiếc ti vi cứ nhấp nháy chuyển kênh liên tục. Lần này không phải tôi cầm remote. Tôi lại tròn mắt nhìn.
Hyung lên phòng ngủ trước, sau khi đã dọn dẹp và tắt hết điện tầng dưới thì tôi cũng lên theo. Tôi sững ra một lúc khi thấy Jaejoong Hyung đang ngồi trên giường, nhưng cánh cửa sổ đã đóng và Hyung không ngồi bó gối mà lại săm soi hộp quà của tôi. Tôi chỉ tròn mắt nhìn. Hyung có vẻ chẳng chịu nổi nữa, gắt um lên là cả ngày hôm nay tôi trợn mắt để nhìn cái gì ?? Thế là tôi lại càng tròn mắt hơn. Vậy mà Hyung không hiểu sao ?
Thử nghĩ xem … nói một cách đơn giản … 3 năm trời Hyung mặc áo tôi mua, đúng là tôi không có gu thẩm mỹ thật, chỉ đơn giản chọn theo dáng người của Hyung mà thôi, cái gì gọi là mốt tôi cũng không biết, nhưng Hyung mặc kiểu nào mà chẳng đẹp, Hyung cũng ngoan ngoãn mặc , kêu than lời nào đâu. Vậy mà hôm nay đã lôi sạch tủ quần áo ra, tống vào một cái túi đen rồi nói tôi đem đi từ thiện đồng bào mùa lũ (dù mùa lũ đã qua rồi ) ; 3 năm trời ăn món tôi nấu mà Hyung không hề có ý kiến gì, cà chua bóc vỏ hay không cũng xơi tuốt, hẹ có trộn ớt Ấn cay mòn con mắt cũng chẳng tha, vậy mà hôm nay lại đổ cả một tô cơm trắng đi và bắt tôi làm kimbap, ăn hai ba miếng thì bỏ rồi lôi sữa chua ra uống ;
Còn nữa …tôi đã biết Hyung thích xem chương trình gì rồi, khi đã chuyển kênh lia lịa chán chê, Hyung hỏi tôi xem lịch chiếu Happy Together còn giữ nguyên không, tôi ngẫm xem chương trình đó là chương trình nào, mãi mới nhớ ra và trả lời là có, hóa ra Jaejoong Hyung thích xem mấy chương trình tạp kĩ trên KBS, xem một chút thì lại nằm dài, nhưng mà đạp tôi bay khỏi ghế chứ không gối lên đùi tôi như mọi lần. Và cả bây giờ nữa … tôi đã quen với dáng ngồi bó gối của Hyung bên cửa sổ , nhưng giờ cành bằng lăng đã bị khuất sau cánh cửa sổ khép kín, Hyung thì đang mở gói quà của tôi, đây mới là lần thứ hai Hyung bóc quà của tôi trong suốt 10 năm trời chung sống….
Hyung không cảm thấy thú vị sao ? Cái cảm giác sống sau thời đại ấy không thú vị sao ? Còn tôi … tôi thấy Hyung thật giống như công chúa ngủ trong rừng vậy, khi tỉnh thì đã qua 3 năm trời, mọi thứ đều đổi thay rõ rệt. 3 năm tôi sống với một người đang ngủ, giờ người đó đã tỉnh dậy, những sinh hoạt bình thường của người đó hiển nhiên trở thành thật kì lạ trong mắt tôi. Thấy kì lạ, thì tôi mới tròn mắt. Giải thích dài dông nhưng thật ra đơn giản là như thế.
Tôi không trả lời Hyung mà nói rằng trong ngăn tủ còn mấy món quà của các năm trước nữa nhưng Hyung chẳng buồn để ý, chỉ lặng người lật đi lật lại tấm gương búp bê trong tay. Tôi ngồi xuống ghế bàn học và quan sát, sẵn sàng chờ đợi những câu nạt hay những cú đấm thâu sơn của Hyung. Nhưng hai ba phút sau thì đôi vai Hyung xuôi xuống, đưa chiếc gương lên đối diện với khuôn mặt tuyệt đẹp … Hyung soi gương, ngắm nghía rồi nói thật khẽ như tự nhủ.
– Trông Hyung có đẹp không ?
Tôi lặng người, chẳng biết nên trả lời ra sao, nếu nói là “có” thì Hyung sẽ đánh tôi chứ ? Cảm thấy đôi mắt Hyung đang quan sát mình qua phản chiếu của chiếc gương, tôi trả lời …
– Có … Hyung rất đẹp …
Qua phản chiếu của chiếc gương, tôi thấy khóe môi của Hyung dần dần kéo lên, đó là một biểu hiện tôi không thể định nghĩa.
– Cảm ơn …
Tôi rùng mình. Dẫu biết con người ta theo thời gian rồi cũng sẽ thay đổi, nhưng tôi có nên tin vào sự thay đổi này của Hyung không ? Ngày xưa từ “đẹp” đã mang cho tôi một trận đòn thừa sống thiếu chết, và bây giờ nó lại đem tới một câu cảm ơn từ đôi môi kiêu ngạo kia. Đó là một điều huyễn hoặc nhất trần đời …
Từ nay … tôi sẽ còn thấy nhiều điều huyễn hoặc nữa …
…………………………………………
Một ngày mai nữa đến …
Tôi mất gần nửa tiếng trong phòng tắm để trang điểm cho thật kĩ, có vẻ buồn cười nhưng trang điểm đã trở thành thói quen của tôi từ hồi vào cấp II. Không phải tôi tô son trát phấn điệu đà gì, chỉ là đánh kem nền rồi dùng phấn phủ lên, cốt yếu là nhằm che đi những vết thâm tím bầm dập trên khuôn mặt, nếu để giám hiệu thấy bản mặt tơi tả của tôi thì cái ghế phó chủ tịch hội học sinh thật khó giữ đấy, tôi không ham hố, nhưng nghe đâu giữ chức đó rất lợi trong kì thi tốt nghiệp, cái gì tiện lợi là cái có ích.
Chuẩn bị bữa sáng xong xuôi cho Hyung thì tôi mới xách cặp đi học. Bạn bè thầy cô nhìn dáng tập tễnh của tôi thì lo lắm, hỏi lý do , tôi méo mặt trả lời lăng nhăng là bị ngã trong phòng tắm. Cái lý do muôn thủa này xem chừng vẫn còn hữu dụng chán.
Chiều, trở về nhà, tôi thấy mùi sơn nồng nặc. Thì ra là Hyung đang sơn lại toàn bộ phòng ngủ bằng màu trắng như cũ. Những vòng xoắn ốc màu mè đang dần bị lấp đi, tự dưng tôi nhẹ nhõm cả cõi lòng. Đến giờ tôi vẫn không hiểu chúng có ý nghĩa gì, liên quan gì đến Jaejoong Hyung , nhưng có vẻ nó vẫn còn ảnh hưởng đến tinh thần của Hyung nhiều lắm.
…………………………………………� �…
Chẳng biết là do đã quen tay, hay không bỏ được mà những lúc để tay rảnh, Hyung vẫn vô thức vẽ vòng lên những mặt phẳng gần đó, không thì vẽ lên đùi, lên mu bàn tay kia. Khi tôi hỏi, Hyung giật nảy cả mình, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoang mang, trông đến tội. Rồi cuối cùng Hyung bảo tôi rằng khi nào thấy Hyung vẽ thì hãy đánh vào tay. Tôi hỏi rằng liệu Hyung có đánh trả không, Hyung lắc đầu. Tôi lại tròn mắt.
Đấy có phải như một tờ giấy phép cho phép tôi được đánh Hyung không nhỉ ? Thêm một chuyện huyễn hoặc nữa này, xem chừng những vòng xoắn ốc đó phải có ám ảnh ghê gớm lắm … Đánh người rất dễ, đã thế lại còn được sự đồng ý nữa chứ , vậy mà tôi vẫn nhấp nha nhấp nhổm, xem ti vi mà ngó đăm đăm vào tay Hyung . Khi những ngón tay thon dài bắt đầu chuyển động trong vô thức, chẳng biết tôi ăn nhầm bả gì mà vung tay lên vỗ đét cái vào mu bàn tay của Hyung , để lại một dấu đỏ rực trên làn da trắng ngần.
– Làm cái quái gì thế ??? – Hyung gào lên rồi xông vào mần tôi tơi tả.
– Em … em … giúp Hyung không vẽ vòng mà !! – Tôi đưa tay lên đỡ những cú đánh bỏng rát cả da. Mặt Jaejoong Hyung đỏ tưng bừng, xem chừng sắp phun máu lên đỉnh đầu tới nơi.
– Đó là Hyung mày đang gãi !! Gãi ! Chứ không phải vẽ !! Hai mắt vắt lên trần nhà hả?
Ra là gãi. Tôi bật cười ngớ ngẩn , cánh tay tự động buông xuống để hứng tiếp những cái đánh nổ đom đóm mắt. Đêm hôm đó lau oxy già xót đến nỗi không ngủ được, sáng hôm sau thì lớp phấn trang điểm lại dày hơn, y như diễn kịch No.
………………………………………..
Nhưng cái chuyện vòng vèo đó chỉ là thứ duy nhất còn sót lại của những ngày hôm qua, còn những ngày hôm nay và mai của chúng tôi thì có rất nhiều điều mới.
Bản thân tôi không hề biết Hyung có hận mình hay không , có còn cảm thấy ghê tởm về “chuyện đó” của cả hai hay không, có chung suy nghĩ với tôi mà cùng hướng tới ngày mai hay không, tôi chẳng hề biết gì cả … tôi không nhìn lại những việc ấy nữa. Bởi, những việc của hiện tại và tương lai cũng đã đủ lấp đầy tâm trí của tôi rồi.
Thật là may khi Hyung vẫn giữ được cái tính hay nạt tôi, lúc ngứa tay thì “vô tình” cho tôi ăn vài cái bạt tai hay cái đấm. Với tôi thì như thế chưa đủ lắm, nhiều lúc còn “thòm thèm” nên tôi cố tình làm chuyện xốn mắt để Hyung phải đánh , dần dần tôi nhận ra là càng ngày càng nghiện cảm giác đụng chạm da thịt với Hyung , dù rằng đau đến mấy, nhưng khi nắm đấm vung vào mặt thì cũng là da chạm da rồi. Có khi nhân cách của tôi còn méo mó hơn cả Hyung nữa, nghĩ thế mà rùng mình.
Dường như nhận ra rằng đã có sự tăng trưởng về cả tuổi tác , tính cách và cơ thể nên Hyung không còn “mày – tao” như trước, thay vào đó là “ cậu – Hyung ”, tôi lại không thích như thế chút nào, nghe có văn hóa đấy nhưng chẳng giống với tính của Hyung. Vì lạ lẫm quá nên nhiều khi Hyung gọi mà tôi vẫn lơ đẹp, cuối cùng thì để Hyung phải gọi hẳn tên của mình ra . “Yunho ! Yunho” … tôi thích cái âm thanh trong trẻo đó, nó thoát ra từ đôi môi mọng kiêu ngạo kia, dù sau đấy luôn là thượng cẳng chân hạ cẳng tay nhưng nhiều khi tôi vẫn cố tình lơ đi, hai màng nhĩ lại căng lên để nghe … “ Yunho ! Yunho ! ……” Rất ngọt ngào …
Một điều mới nữa … điều duy nhất mà tôi không thích chút nào … Jaejoong Hyung bây giờ lại bị nghiện soi gương, thậm chí phải nói là … vừa nghiện soi gương vừa nghiện hù người khác. Trời ơi … lắm lúc tôi phải tưởng Hyung muốn dọa chết tôi cơ chứ. Kể từ hôm bóc món quà của tôi ra, tự dưng Hyung nổi hứng soi bất kì lúc nào, soi bất kì nơi đâu, kinh nhất là ban đêm trước khi ngủ, lúc nào Hyung cũng lục đục ngắm vuốt, dù đang cố tập trung ngồi học, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Hyung phản chiếu qua gương là xem như hôm đấy đố dám học hành gì. Ừ thì mặt Hyung vẫn rất đẹp, nhưng cái hành động kéo khóe môi lên như thế thì … làm sao tôi chịu nổi. Đó chắc chắn không phải một nụ cười, chỉ là khóe môi cứ kéo lên hết mức, đồng tử căng ra hết cỡ, đẹp đâu không thấy chỉ thấy giống bà ngoác miệng* mà thôi ( *nhân vật ma kinh dị trong giai thoại của Nhật )
Tôi ngẫm lại .. . hai chúng tôi, thằng em trang điểm, thằng anh soi gương … đúng là chẳng nên cái thể thống gì … đành ngậm ngùi tặc lưỡi cho qua …
………………………………………