Thằng... trời đánh - Chương 13
Chap 3
Part 1
Trong miên man …. Tôi ngửi thấy mùi quế mộc … dịu dàng …
…………………………………………
Đó không còn là màu đen đúa ghê rợn như trực nuốt chửng tôi nữa … nó chỉ đơn thuần là màu đen … màu đen khi con người ta khép mi mắt …
Và tôi đi vào trong màu đen ấy … Tưởng như không bao giờ có thể trở lại…
Tôi chấp nhận điều đó.
………………………………………
Không biết là đã bao lâu… tôi cứ cuộn tròn trong cái kén màu đen đó. Nó ấm áp … an toàn như bào thai của một người mẹ … chỉ khác là không biết bao giờ phải ra thôi …
Tôi không muốn ra ngoài nữa … bên ngoài bẩn lắm. Rất bẩn. Đâu đâu cũng bẩn thỉu , nhơ nhớp khiến tôi chỉ muốn nôn ọe. Tôi chẳng muốn nhìn những cái bẩn thỉu ấy, chẳng muốn ngửi những mùi tanh hôi ấy, chẳng muốn nói gì về tất tật những cái ấy nữa … không có khái niệm thời gian … không còn tràn ngập suy nghĩ … tất cả đối với tôi bây giờ chỉ là khoảng không gian đem lại cho ta cảm giác yên bình này …
Có lẽ tôi đã biến thành một Saru* rồi … chỉ khác là không có lông lá mà thôi…
…………………………………….
Nếu theo như cách kể chuyện thì tôi sẽ dùng từ “một hôm”.
Một hôm … tự dưng tôi nhìn thấy một con đường trong không gian đen đúa này. Kì lạ là tôi vẫn nhìn thấy nó mặc dù xung quanh có tối đến đâu. Theo như bản năng của con người, tôi đi theo lối của con đường đó, chẳng cần biết nó dẫn đến đâu, chẳng cần biết đích đến sẽ là gì, dù sao nơi này thì chỗ nào mà chẳng như nhau. Phó thác cho số phận là một cảm giác luôn luôn thú vị, bỗng dưng sao bao nhiêu ngày trôi qua thì hôm nay tôi đã tìm thấy một chút gọi là háo hức.
Nhưng thật kì quặc … có khi con đường này lại chẳng dẫn đến đâu cả. Bởi, tôi cứ đi mãi , đi mãi … nhưng sao vẫn không thấy cái đích của nó. Chỉ thấy hình như nó cứ xoay vòng, xoay vòng, càng về sau lối đi càng như hẹp lại … vậy mà mãi chẳng thấy điểm cuối.
Tự dưng tôi thấy nực cười. Tôi đang mong cái điểm cuối của một con đường trong khi bản thân lại đang lạc trong một khoảng không gian dài lê thê không có đích.
Chẳng có cái gì trên đời là bất tận cả, cái gì cũng có giới hạn nhất định của nó … rồi thể nào tôi cũng sẽ đến được đích của con đường kia . Và tôi biết … rồi những khoảnh khắc yên bình trong màu đen đúa này sau này rồi cũng chấm dứt .
…………………………………………� �……..
Nhưng không phải là bây giờ chứ ?
Con đường xoắn ốc dài lê thê tưởng như vô tận mà sao tôi đã thấy điểm đích của nó rồi. Hóa ra điểm đích đó chẳng hoành tráng như tôi tưởng, chỉ là một cánh cửa màu trắng ngà với những ô vuông nhỏ xen kẽ nhau nhìn thật bắt mắt.
Tôi nắm lấy tay nắm cửa, vặn nó xoay đều đến khi nghe có tiếng “cách!” một cái.
Cửa mở ra. Hiện lên trước mắt tôi là khung cảnh thân quen đến kì lạ …
…………………………………………� �…
– Jaejoong … đi học về rồi hả con …
Mẹ từ trong bếp ló đầu ra, cười hiền và đôi mắt nhìn tôi đầy trìu mến. Ba đang đọc báo cũng gật đầu chào lại tôi. Tôi bình tĩnh như chưa bao giờ bĩnh tĩnh hơn, chỉ lặng lặng nhìn lên cuốn lịch treo tường… hôm nay sao nó treo cao thế ? Hay là tôi đã lùn đi ?
26 tháng 1 năm 2001 …
Sinh nhật tôi … tròn 10 tuổi …
…………………………………………� �…….
– Hôm nay ba mẹ không đi đâu sao ? – Ý tôi đó là cô nhi viện. Mẹ đặt chiếc bánh sinh nhật lên bàn và bắt đầu châm nến, đáp với giọng vui vẻ.
– Sao ba mẹ có thể đi đâu trong ngày sinh nhật của con chứ ?
Đúng rồi … phải thế chứ … không thể đi đâu trong ngày sinh nhật của tôi được, không thể mang bất kì cái gì ghê tởm về làm quà sinh nhật cho tôi được. Tôi rất hài lòng nhìn vào chiếc bánh sinh nhật với 10 cây nến cắm lên trông thật dị hợm, hình như cắm theo một quy luật nào đó … nhìn kiểu gì cũng giống một vòng xoáy, nó làm tôi thấy chóng mặt.
…………………………………………� �.
Tôi không muốn đòi quà nữa … ăn sinh nhật xong xuôi, tôi chui vào lòng mẹ, dụi đầu vào đôi chân mẹ để bản thân được âu yếm …
Cảm giác năm xưa cứ ồ ạt tràn về, dẫu biết chỉ là hư ảo nhưng cái ôm của mẹ thật ấm áp … tôi cảm nhận được những ngón tay thon luồn vào mái tóc của tôi, vuốt nhẹ. Tôi thích mẹ đùa ngịch với vầng trán của mình, vẽ lên đó những hình hài rồi bắt tôi đoán nghĩa. Tôi cảm nhận được đầu ngón trỏ của mẹ xoay từng vòng trên da tôi … bỗng chốc tôi rùng mình vài cái …
– Con ngựa …
– Sai rồi …
– Mặt trời …
– Sai nốt ..
Tin tôi đập nhanh hơn khi cảm thấy ngón tay của mẹ ngày càng dí mạnh vào da thịt mình.
– Hoa hướng dương … – Tôi cố chày cối.
– Con thực sự không biết hay giả vờ đấy – Mẹ nói giọng hóm hỉnh nhưng tôi chẳng đáp lại từ nào. Mẹ nắm lấy bàn tay tôi rồi đưa lên trán mình, áp ngón trỏ của tôi lên làn da mịn màng lõa xõa vài lọn tóc, cười hiền …
– Con vẽ thử xem …
Mẹ đưa ngón tay tôi xoay từng vòng lên trán mẹ, cảm giác những vòng xoay chẳng bao giờ dứt. Tôi hỏi.
– Hình gì ?
Mẹ đáp.
– Con số 6.
Không phải xoắn ốc à ? Tôi hơi ngạc nhiên, nhìn mẹ không chớp mắt. Số 6 không có vẽ nhiều vòng như vậy. Đó là một số 6 bị biến dạng … biến dang như khuôn mặt mẹ bây giờ vậy. Tôi yêu nụ cười của mẹ … nhưng cảm thấy nụ cười bây giờ thật ghê rợn. Đôi mắt mẹ dường như trợn lên hết cỡ như thể để nhìn tôi cho rõ, trông chẳng có chút vui vẻ gì nhưng khóe miệng thì kéo ra tưởng đến cực đại … đó gọi là …cười ngoác ra tận mang tai, chỉ là cách ám chỉ phóng đại, nhưng thực là tôi thấy hình như khóe miệng mẹ ra đến mang tai đến nơi rồi … Vậy mà nó vẫn tiếp tục kéo ra tiếp …
Kinh tởm quá … !!
Tôi xoay mặt sang một bên, nhắm nghiền đôi mắt để khỏi phải nhìn thấy nữa. Bàn tay mẹ giờ đã lạnh ngắt và áp lên vầng trán đẫm mồ hôi của tôi, giọng vẫn nhẹ nhàng.
– Jaejoong à … dậy đi con …
Tôi vờ như không nghe thấy.
– Jaejoong … dậy đi !
Là giọng của ba nữa. Lúc này tôi mới mở mắt.
Mẹ đang ngồi phía mép giường, vuốt nhẹ trên trán tôi vài cái. Ba thì đứng bên cạnh, khuôn mặt nghiêm nghị thường ngày giờ đang xen chút háo hức.
– Dậy đi con, đi nhận quà sinh nhật của con nào…
Tôi chậm chạp ngồi dậy, thắc mắc là mình đã nằm lên giường từ hồi nào chứ ? Nhưng những thắc mắc của tôi dễ dàng bi đàn áp bởi 3 từ “quà sinh nhật” Tôi thận trọng.
– Có phải là một đứa bé không ạ ?
Mẹ nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.
– Ừm … bà mẹ chưa có ý định sinh thêm một em bé … nhưng nếu con muốn …
– Không ạ ! – Tôi gạt phắt đi, hiện giờ thì lại đang tò mò bởi món quà đó. Không phải một đứa bé nữa, thế là quá đủ.
Ba mẹ đưa tôi ra khỏi phòng và đi trên dãy hành lang. Qùa gì mà sao hai người không đưa luôn vào phòng cho tôi. Hành lang nhà tôi rộng, nhưng chưa bao giờ nó rộng như thế này, tôi ớn lạnh khi có cảm giác càng ngày nó càng vòng quanh, vách tường nhà tôi không phải tròn vạnh, đèn nhà tôi không có màu vàng và hành lang nhà tôi không bao giờ có khoảng đen heo hút như thế kia … Tôi không muốn đi nữa. Tôi xoay người lại, chân chưa kịp bước thì bị bàn tay mẹ túm lấy.
– Con không muốn quà nữa ! Con muốn ngủ ! – Tôi gào lên.
– Không phải sinh nhật nào con cũng muốn quà bằng được sao. – Khóe môi mẹ lại tiếp tục kéo lên, nhưng đó không phải là nụ cười, chỉ là kéo môi lên thôi.
Tôi vùng ra, cố bám vào cánh cửa gần đó, nhắm nghiền mắt lại để cho cơn ác mộng này qua đi.
– Con luôn là một đứa trẻ tham lam … Jaejoong à …
Tiếng mẹ ngày càng xa dần nhưng bàn tay tôi vẫn bị mẹ nắm lấy. Vậy là sao ? Sự tò mò trong tôi lại trội lên để sau đó phải chứng kiến cái cảnh có thể ám ảnh tôi đến suốt cả cuộc đời.
Đó lại là những vòng xoắn … cánh tay mẹ xoắn vào nhau và dài ra theo mỗi bước đi của mẹ, giống như một miếng dây thun co dãn… dãn đến nỗi từng miếng da trên cánh tay ấy tưởng chừng muốn rách toạc. Những ngón tay thon dài vẫn còn vuốt lên mu bàn tay của tôi, vuốt lên da thịt đang sởn cả gai ốc. Dáng mẹ khuất rồi, chỉ còn cánh tay xoắn quẩy ở lại với tôi.
………………………………………..
Tôi mở mắt ra.
Lại là một màu đen đúa quen thuộc.
Vậy là tôi trở về rồi … tất cả những điều kinh dị vừa nãy chỉ là mơ thôi. Mơ ? Nếu đó là mơ thì màu đen đúa này là gì ?
………………………………………..
Tôi thả trôi mình theo dòng không gian đen đúa … cố gắng tìm lại sự yên bình sau cơn ác mộng vừa rồi.
Cứ như vậy … cho đến khi tôi cảm thấy có giọt chất lỏng nào đó len lỏi và miệng mình . Cảm giác thật đến không tưởng được, vị mát lạnh của nó lan tỏa khắp đầu lưỡi của tôi. Nhiều nữa, nhiều nữa những dòng chất lỏng, chúng chảy dài trên gò má tôi, làm tóc tôi ướt nhẹp, từng sợi lông trên người tôi dựng đứng cả lên khi cảm thấy sự ướt át lạnh giá ấy …Những giác quan của tôi … những cảm giác của tôi … Chẳng lẽ đã đến lúc ?
Không được ! Tôi không muốn là lúc này !!
Dẫu biết rằng sẽ chẳng thể ở mãi trong cái kén này được nhưng giờ chưa phải lúc , tôi chưa sẵn sàng để đối mặt với cái thế giới nhơ bẩn ngoài kia !
Tôi quờ tay để tìm kiếm vật nào đó trong màn đêm để bám lấy, như cánh cửa trong giấc mơ chẳng hạn, nhưng trong hư vô lại chẳng có vật nào để tôi bám cả , tôi cứ trôi đi , trôi đi …
Cho đến khi thấy mắt mình cay xè toàn nước …
Trong miên mang, tôi ngửi thấy mùi quế mộc dịu dàng …
…………………………………………..
Mưa.
Đó là mưa. Mưa đang tuôn xối xả lên người tôi, khiến cả cơ thể nặng trịch và ướt sũng. Tôi đưa tay lên vuốt mặt thì … trời ơi ! Tay tôi dính nhớp nháp toàn bùn lầy, bẩn thỉu. Thật là bẩn thỉu. Nước và bùn, mùi mưa ngai ngái, đây đích thị là cái thế giới bẩn thỉu kia rồi !
Tôi ngẩng lên.
Hai nấm đất nằm ngay sát nhau, lọ hoa huệ tây đặt ở giữa … mắt tôi nhòe đi nên chẳng thể nhìn những dòng chữ khắc trên tấm bia xám ngắt. Mà tôi cũng không quan tâm. Quan trọng là …
Tôi không muốn ở đây ! Tôi muốn về nơi đen đúa ấy ! Cho tôi về ! Nơi này thật kinh tởm ! Cho tôi về !!
Đầu óc như mớ hỗn độn, trí não điên loạn đến mức tôi bới tay cào bới thớ đất bên cạnh hai nấm mộ kia, tay tôi ngập trong đống bùn lầy bẩn tưởi, cố gắng trong vô vọng tìm lại cái kén hư vô ấy ..
………………………………………….
Những vòng xoắn ốc kinh tởm tiếp tục đeo bám lấy tôi. Chúng ở khắp nơi trong phòng ngủ, dù trên tường, trên cửa, trên chăn gối … rồi chúng sẽ đưa tôi về đâu ?
Tôi đập phá trong điên loạn, dường như coi sự đổ vỡ của đống đồ đạc là hành động tự vệ của bản thân khỏi những vòng xoắn ốc ma quái ấy.
Tôi ngoan cố phủ định sự thật, sự thật rằng chúng chính là hình ảnh minh họa của tôi , vô định, không lối thoát , càng vòng vào trong càng thu hẹp đến bức bối không chịu nổi …
Vì đâu tôi phải chịu những dằn vặt này? Vì đâu mà tôi phải xoắn ốc ? Vì đâu mà tôi ra nông nỗi khổ sở tới mức muốn trốn tránh … ?
…………………………………………
Mọi câu hỏi trong tôi đều được giải đáp, trí não và con tim như vỡ òa khi nhìn thấy dáng người ướt như chuột lột đứng trước cửa.
Một thiên kí ức của tôi tràn về, những kí ức hỉ nộ ái ố đều xoay quanh khuôn mặt đó, tất cả những đầu vào của vòng xoắn ốc luôn kết thúc tại nơi có nó … Bản năng trong tiềm thức của tôi trong khoảnh khắc đều đổ dồn mọi tội lỗi lên trên đầu nó.
Đúng vậy.
Là vì nó hết.
Thằng trời đánh !!!
…………………………………………� �
Khái niệm của sự trả thù trong tôi chính là đau đớn.
Tôi đã từng khiến nó phải đau đớn bởi những lời nói, những trận đòn. Và giờ cũng vậy, tôi lại tiếp tục tuôn ra những lời cay độc nhất có thể, giáng những cú đấm hết sức thâu sơn vào mặt thằng ôn đấy
Nhưng kì lạ chưa? Dù máu mũi máu miệng nó tuôn ra như suối, dù mặt nó có bầm dập sưng vù … vậy mà tôi lại có cảm giác rằng nó đang thỏa mãn .. ????
Dù bây giờ nó không cười … nhưng tôi lại phát điên lên.
Tôi muốn nó phải đau, thật đau ,thật là đau, đau đến muốn sống cũng không được, chết cũng không xong, đó phải là nỗi đau tột cùng nhất.
Tôi là kẻ tham lam.
Tiếp đó thì trí não tôi chỉ còn là những khoảng trắng … dễ dàng bị sự tàn bạo, nhẫn tâm, hèn mọn và nhơ nhuốc đàn áp
Mới đầu là khát khao muốn đem đến cho nó nỗi đau đớn tột cùng … sẵn sàng vứt nỗi sợ bẩn tưởi qua một bên để đạt được mục đích. Nghe đươc tiếng kêu la van xin, dáng vẻ thảm hại của nó là hài lòng vô cùng …
Nhưng … thật ghê tởm khi cảm giác xác thịt dần dần cuốn trôi tôi theo… tôi trôi luôn vào miền dục vọng và ham muốn đáng xấu hổ. Rồi muốn, muốn, tôi muốn nhiều hơn nữa, dù mọi khoái cảm đã lên đỉnh điểm khi tôi phóng hết tinh chất của mình … nhưng không thể dừng lại …
Tôi đã dâng trào dục vọng với một kẻ không nên … tôi bị cái gì thế này ?
…………………………………………� �
…………………………………..
…………………………