Thằng... trời đánh - Chương 11
Tôi xin nghỉ một tiết cuối với lý do có việc gấp ở nhà. Làm học sinh gương mẫu là lợi ở cái chỗ có lòng tin, thầy chủ nhiệm gật cái rụp.
Tôi đi siêu thị mua đủ thứ đồ lỉnh kỉnh, vì vừa là sinh nhật Hyung, vừa là giỗ ba mẹ nên những thứ cần chuẩn bị luôn rất nhiều.
Trên đường về nhà, tôi dừng lại trước một cửa hàng bán búp bê, đứng sững như trời trồng mặc cho nhiều cô gái cứ thầm thì khúc khích. Chẳng phải vì tôi mê mẩn lũ người nhựa này … mà là tôi nhìn một tấm gương.
Tấm gương cổ sang trọng được trưng bày làm vật trang trí ở cửa ra vào, vừa hình bầu dục, vừa làm bằng đồng nâu , bất chợt làm tôi nghĩ đến di vật của mẹ… Chỉ có người đẹp mới xứng đáng có tấm gương này … Vậy là tôi hỏi người bán hàng xem có một cái y như vậy, nhưng nhỏ hơn một chút không. Dĩ nhiên là có, đồ chơi bán đại trà mà. Tôi sẽ tặng nó cho Hyung … một điều mà Hyung đã rất ghét … công nhận vẻ đẹp của mình.
end chap 2 part 2
Chap 2
Part 3
Vậy mà Hyung đã biến mất.
Tôi trở về với một căn nhà trống trơn.
Bao giờ khi về nhà , ban đầu là tôi luôn phải tìm Hyung trước. Nhưng … sao giờ tìm không thấy ? Trong phòng khách, phòng bếp , phòng ngủ, phòng tắm … không có Hyung . Tôi tìm cả những nơi mà tôi chưa bao giờ tìm, như gác xép, phòng đọc, tủ quần áo, gara ô tô v..v..
Nhưng … vẫn chẳng thấy đâu … Sau 3 năm trời chỉ quanh quẩn trong 4 bức tường … Hyung có thể đi đâu được cơ chứ ?
Tôi như phát điên lên. Đúng . Tôi đang điên đây . Tôi lao ra khỏi nhà như một thằng điên và hòa vào màn mưa trắng xóa.
Hyung ở đâu? Ở đâu? ở đâu trong cái thành phố rộng lớn này ?
Tôi như lục tung cả phố số 5 lên, từng ngóc ngách một, từng xó xỉnh một, không xót một chỗ nào , không còn kiểm soát được hành động của bản thân nữa, thậm chí tôi còn tìm đi tìm lại một nơi đến gần mươi lần dù biết chắc là Hyung không có ở đó. Người tôi rũ rượi, nặng trình trịch bởi bộ quần áo sũng nước, bởi cái đầu tràn ngập những suy nghĩ miên man hỗn độn … Không biết tôi đã tìm kiếm trong bao lâu, trời đã tối mịt, tối như cái khoảng đen lúc nào cũng hiện hình trong đôi mắt Hyungvậy . Tự cho phép mình ngồi một lát bên lề đường , mặc cho cơn mưa rào vẫn xối xả, tôi bắt đầu soạn ra trong não những nơi mà Hyung có thể đến … có thể đến ? Trong suốt 3 năm không hề ra khỏi nhà ư ? Trường cao trung đã bảo lưu kết quả vô thời hạn … Nhà những đứa bạn suốt 3 năm chẳng hề gặp lấy một lần …hay những khu trung tâm giải trí nay đã bị quy hoạch thành cao ốc … Không… không phải là những nơi Hyung có thể đặt chân đến nữa …
Bỗng tôi giật mình … cảm thấy từng mạch máu như tắc ứ lại … nếu vậy … thì chỉ còn nơi đó …
…………………………………………� �…..
Trời mưa dường như làm cho lối đi của khi nghĩa trang thêm phần nhão nhớp bởi lớp đất sét bị rửa trôi cả ra lòng đường … Không có một thứ ánh sáng nào trong tay, tôi lần mò theo hàng lối của những gò đống cao để tìm ra hai nấm mộ bên dưới hàng quế mộc …
Không có bóng dáng ai ở nơi đây, vẫn còn đóa hoa huệ tây cắm trong lọ do tôi đã đem đến vào sáng nay … nhưng tôi lại sởn hết cả gai ốc khi nhìn thấy những vết cào bởi nhằng nhịt trên thớ đất bên cạnh hai nấm mộ, chúng có vẻ còn mới vì chưa bị nước mưa cuốn trôi mất … Cào trên đất … nhưng như thể những vết đó đang giằng xé trái tim tôi ra từng mảnh vậy ….
Tôi tìm quanh khắp khu nghĩa trang vài lần, rồi trở lại lục tung cả phố 5 lên … cho đến khi đôi mắt tôi nhòa đi như có màn sương trắng đục bao quanh thì tôi đành tìm đến cảnh sát.
Vì sao cho đến giờ này tôi mới báo cảnh sát ư ? Thứ nhất là vì biến mất trên 48 giờ mới đươc coi là mất tích, và thứ hai là …
– Anh trai cậu có tiền sử bị tâm thần không ?
Là đây này … Dù biết chỉ là nghề nghiệp thôi , nhưng mạch máu của tôi vẫn sôi lên và phải kiềm lắm tôi mới không nện một nắm đấm vào mặt vị cảnh sát ngồi đối diện. Nhưng người dân đến trình báo mất thân nhân mà vẫn còn dửng dưng ngồi ăn bánh thì bị nện là đáng lắm, cơ mà tôi không muốn bị tạm giam lúc này, vì còn chưa tìm thấy Hyung …
…………………………………………� �…
Mưa ngớt.
Tôi trở về nhà trong bộ dạng ma lem không ai bằng, quần áo nặng trịch nước tưởng như vắt được đầy một bể.
Vứt đôi giầy ọp ẹp nhơ nhớp bùn đất sang một bên, tôi nhìn xuống sàn nhà.
Những vệt nước lênh láng kéo dài từ thềm cửa cho đến chân cầu thang , không phải của tôi bởi, tôi đã bước vào nhà đâu cơ chứ ? Vậy là ….
Jaejoong Hyung …
…………………………………………� �…..
Có đùa không thế ? Tôi chẳng biết nên khóc hay nên cười đây.
Tôi vừa như bị đẩy sâu xuống đáy của hố đen , tưởng chẳng thể nào ngoi lên được nữa , và bây giờ thì đang chói mắt với thứ ánh sáng hiếm hoi ở bờ vực thẳm.
Tôi không nghĩ được nhiều, suốt gần 16 năm cuộc đời của tôi đã có quá nhiều chuyển biến dữ dội, lao đến ồ ạt không tài nào kiểm soát nổi , tưởng như đã bị “nhờn” bởi những điều đó, thế mà lại chẳng phải. . Giờ đây thì tôi gần như mất hết cả ý chí, hộc tốc lao lên cầu thang như một con ngựa điên, chạy theo vệt nước dài để những vệt nước của chính tôi cũng bắt đầu lênh láng , hai vệt nước như hòa vào nhau …
Xoay tay nắm cửa và bật tung ra , viễn cảnh chào đón Hyung trở về với buổi tiệc sinh nhật ấm cũng đã sụp đổ trong tic tắc ngay trước mắt .
Không phải là sợ hãi … mà là kinh hoàng ….
Cả căn phòng như vừa bị một trận cuồng phong dữ dội quét qua, chăn gối nhàu nhĩ, đệm nệm bị rạch nát, bông nhồi xé tung tóe, mảnh bình hoa vỡ vụn tan tành rải rác quanh sàn phòng, đồ đạc đổ la liệt , rồi sách vở, rồi quần áo … mọi thứ hỗn độn y như những suy nghĩ hiện lên trong trí não tôi … Nhưng kinh khủng nhất … đó là vòng xoắn ốc …
Chúng ở khắp nơi trong phòng … Trên tường … trên bàn … trên ghế … rèm cửa ,trên chăn gối , cửa ra vào , cửa sổ …. Nơi nào cũng có, những vòng xoắn vẽ bằng bút dạ đủ màu , vui nhộn … xoắn đều … rất đều … ai đã bị lạc thì không thể thoát ra … Đó phải chăng là nơi bao lâu nay huyng của tôi đã trú ngụ ?
Jaejoong Hyung …
Còn Hyung… thì đang nằm sấp trên sàn, trông cơ thể mềm nhũn lại càng mỏng manh bởi chiếc áo thun trắng ướt nhẹp nước … có phải Hyung vỡ rồi không ? Vỡ rồi đúng không ?
Con tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt đến phun ra những dòng máu đỏ. Hai từ xót xa đau đớn chỉ đáng ném vào sọt rác nếu có ý định miêu tả cảm giác này của tôi … Nó rõ ràng hiện hữu nhưng rất mơ hồ … nói một cách đơn giản … đó là khi nhìn thấy người mà ta yêu hơn cả mạng sống đang bị tổn thương ,chỉ muốn giơ lưng hứng lấy mớ tổn thương ấy cho người đó mà bất lực … tôi .. đang thấy như vậy đấy …
– Hyung à ….
Miệng tôi khẽ thoát ra những tiếng khản đặc như của người cõi âm, nhưng tôi lại không mong chờ được Hyung trả lời … chỉ cần cho tôi thấy một dấu hiệu vẫn còn Jaejoong trên đời này là quá đủ.
Có thể nói là trên cả mong đợi không ?
Tự dưng … Jaejoong Hyung bật dậy như một tấm lò xo có độ k cực đại. Chẳng phải pha trò nhưng cảnh đó làm tôi liên tưởng đến những xác chết bật nắp quan tài để hồi sinh, dù mong muốn như thế nhưng tôi không thể không rùng mình …
Tôi lập tức còn rùng mình hơn gấp bội khi nhìn thấy khuôn mặt của Hyung …
Nó vẫn rất đẹp … luôn lộ rõ vẻ cao sang quý phái mà vẫn thanh thoát và có chút mộc mạc , làn da trắng xanh xao, bợt nhợt bởi lạnh không làm đôi môi mọng đỏ chuyển màu … tuy nhiên …. Đôi mắt của Hyung … thì không còn bằng sứ nữa …
Đôi mắt đen láy to dài của Hyung đang đỏ ngầu , ậng nước và rừng rực ánh lên những tia nhìn cay độc như muốn đâm chết ngay người đối diện, đôi mắt của sự tàn bạo, lạnh lùng, kiêu ngạo và ích kỉ đã làm tôi phải nể sợ về trước kia … khát khao về bây giờ …
Một Jaejoong Hyung của 3 năm về trước … đang ở trước mặt tôi …
– Vì … mày ….
Đôi môi mọng của Hyung bắt đầu thoát ra những âm thanh khản đặc , những âm thanh đầu tiên trong suốt 3 năm hoàn toàn câm lặng, tôi căng tai ra để nghe …
– Vì … mày ….
Hyung lặp lại, vẫn khan, nhưng đã rõ ràng hơn. Sự khấp khởi của tôi tan biến trong phút chốc. Không được ! Nếu bắt đầu bằng chữ “vì” tôi thì xin Hyung đừng nói gì hết ! Máu của tôi như dồn hết lên trên đỉnh đầu, mọi thứ quay cuồng và vượt tầm kiểm soát của bản thân mình. Bởi tôi biết … Hyung sắp nói ra cái điều … mà thà để Hyung bị câm còn hơn là tôi phải nghe …
– Là vì mày !!!!!
Sau chuỗi âm vực như xé tan màn đêm ấy là tôi thấy Hyung như một cái bóng , biến mất , rồi hiện lên , rồi biến mất … trong tíc tắc Hyung đã áp sát tôi với một tốc độ không tưởng được, nắm tay nhợt nhạt vung lên để mà cái tiếp theo tôi nhận được là một cảm giác đau vô tận nơi má trái.
– Vì mày !! Là vì mày mà gia đình tao mới như thế này !! Ba mẹ tao mới như thế này !! Tao mới thành ra như thế này !!! Vì mày hết !!!