THẰNG SỞ KHANH VÀ CON ĐĨ ĐỰC - Chương 9
phần 9
Mọi người đang ở một ngôi nhà vùng ngoại ô sài gòn. Những ánh nắng cùng mờ dần sau những tán cây rậm rạp. Bà Hoa bước đến khấn nguyện một điều gì đó. còn ông Minh với dì sáu thì đứng ở bên cạnh quan sát. Một nồi nước màu xanh được nấu lên giữa ngôi nhà. Bà Hoa kéo tờ giấy dài màu vàng treo lên tường. đôi mắt trừng lên dữ tợn:
– Hiền! mau quỳ xuống .
Hiền sợ sệt. cô ấy quỳ xuống nền nhà. Trước mặt là nồi nước sôi ùng ục. trên tường thì tờ giấy màu vàng dài treo lơ lững. rồi Bà Hoa đi xung quanh người Hiền niệm một câu chú gì đó. rồi quay qua dì sáu:
– sáu! đưa thứ đó đây!
Dì sáu chậm rãi kéo cái bao lô ra. đưa rẽ cây lắng ma cho bà Hoa. Vừa cấm lấy rễ cây, bà Hoa liệng thẳng vào nồi nước đang sôi. Miệng liên tục khấn nguyện. rồi bà lại nói:
– Hiền! đưa thứ dính máu của thằng Dương đây.
Hiền đưa luôn hai thứ là chiếc kẹp với lại khăn giấy thấm máu. Bà Hoa cũng quẳng vào nồi. bỗng bà Hoa niệm chú liên tục rồi hết lên một tiếng:
– a……………..
Rồi bà cầm cây gậy mang theo đập tan chiếc nồi đất.
– Hiền! mau lại cầm lấy rễ cây đâm vào ngón tay con. cho nó xin 3 giọt máu.
Hiền khuôn mặt xanh xao, đôi mắt sợ sệt. chập chững bước tới. thấy vậy bà Hoa thở dài. Đành một tay kéo Hiền tới, một tay cầm lấy rễ cây lắng ma đang năm trơ trụi dưới nền da đâm vào tay cô ấy. những giọt máu bắt đầu thấm vào rễ cây thì lập tức. một chiếc rễ nâu đen sùi xù xì bỗng chốc hóa xanh tươi. Ngay tức khắc, bà Hoa giựt tờ giấy màu vàng đang treo trên đường xuống, phủ lên rễ cây lắng ma. Thì tờ giấy ấy bắt đầu nhỏ lại, nhỏ lại, rồi rễ cây cũng nhỏ lại. hai thứ như đang hòa vào nhau. Cuối cùng, nó hiện ra một thứ nhỏ giống như mặt giây chuyền. Bà Hoa mỉm cười, hạ giọng:
– hoàn tất rồi….
Hiền vẫn chưa hết ngạc nhiên thì bà Hoa rút từ trong túi ra một sợ chỉ hồng. luồn mặt giây chuyền đó vào. Rồi đeo vào cổ của Hiền.
– từ nay Dương sẽ là của con.
Ông Minh tiến lại. nhìn vào mặt dây chuyền ấy thì đôi mắt hơi ngạc nhiên:
– nó….nó khác cái lúc trước hả mẹ….
Bà Hoa đưa đôi mắt già nua nhìn lại chăm chú. Bỗng bà lắc đầu:
– kỳ lạ….sao nó lại mang hình dáng này….
Hiền khẽ cầm mặt dây chuyền lên, hàng mi chớp chớp:
– Hoa tuyết! mặt dây chuyền này hình Hoa tuyết sao?
Cái của Ông Minh thì hình tứ giác vuông cạnh. Còn cái của Hiền thì lại là Hoa tuyết. 2 thế hệ chẳng lẽ đã có sự thay đổi.
chẳng ai có thể lý giải được. bà Hoa đành ngậm ngùi:
– thôi nó mang hình gì không quan trọng. cái quan trọng là bùa đã luyện xong.
Rồi bà nắm lấy tay Hiền:
– bắt đầu từ giờ phút này. thằng Dương sẽ dần quên hết mọi thứ tình cảm xung quanh. Và người nó yêu chỉ là con mà thôi.
Hiền vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. cô vừa sợ nhưng cũng vừa mừng. chỉ khẽ cúi đâu:
– vâng ạ!
**
Khuôn mặt hắn nhăn nhó. chị quản lý thấy vậy đi lại, hỏi nhỏ:
– em sao vậy! thấy khó chịu ở đâu à…
Hắn lắc đầu. một tay đưa lên trước ngực xoa xoa
– em không biết nữa. tự nhiên em có cảm giác có cái gì vừa đâm vào ngực mình thì phải.
– nếu thấy khó chịu thì em về trước đi.
Hắn xua tay. Gượng cười
– không sao đâu chị. Giờ em thấy khá hơn rồi.
Bất giác hắn lại quay về phía nó, thấy nó vẫn đang chăm chú bán hàng. Hắn mỉm cười thở dài.
Đôi mắt người quản lý thấy vậy, cô ấy dò xét:
– em có chuyện gì thế? bữa nay đi làm chị thấy em sao sao đó? em với sang có chuyện gì à?
Hắn vỗ vãi chị quản lý. Đôi môi xinh ấy cố gắng cười thật tươi:
– ôi chị của em! không có gì đâu….
Trong lòng hắn đang vẫn không thể loại bỏ cái suy nghĩ về Pim. Hắn nhìn nó hạnh phúc là thế. nhưng cái điều hắn lo sợ sắp xảy ra. hắn đang không biết phải giải quyết như thế nào. Tâm trạng bất an cứ đeo bám hắn suốt mấy ngày qua.
Một dáng người vừa bước ra tính tiền ở quầy bên nó. Hắn như sững người. đôi chân không đứng vững. Nhưng điều hắn không ngờ là người ấy lại cười nói vui vẽ với nó. Đứa con trai ấy bước nhanh, liếc mắt về phía hắn cười đểu. nụ cười hàm ý như là đây mới chỉ là bắt đầu. hắn chờ người con trai ấy đi khỏi quầy của nó thì hắn chạy theo hối hả. khiến cho nó cũng sững người.
Nhưng vừa ra đến thang máy thì chiếc thang máy đã khép lại, nhìn theo bảng số thì hắn biết người ấy đi xuống nhà giữ xe. hắn bấm chuông liên tục, rồi một chiếc thang máy khác mở ra. hắn bước nhanh vào. Tâm trí bấn loạn. trong lòng rối bời. nhịp tim ấy như muốn đua nhanh theo từng hơi thở. nhưng khi bước xuống đến nhà giữ xe thì nhìn quanh cũng không thấy người đó đâu. Hắn thở dài mệt nhọc. chạy khắp để tìm. Miệng liên tục kêu lớn:
– Pim! em ở đâu…..em ra đi…..có gì cứ nói thẳng với anh. Anh xin em. Đừng động đến sang. Cậu ấy vô tội mà.
Những tiếng kèn tin tin, rồi những ánh mắt khó hiểu của mọi người xung quanh nhìn hắn. nhưng chẳng có ai trả lời cả. và người đó cũng không thấy đâu. Nỗi lo sợ ấy càng ngày càng lớn dần. hắn sống trong sợ hãi hồi hộp kéo dài.
Đứng nép vào một góc cột. một người con trai đội nón màu đen che gần nữa mặt. làn da trắng như bạch ngọc khiến cho người đối diện đều phải ngỡ ngàng. Làn môi đỏ của máu, khẽ bấm lại.
– tôi sẽ cho anh sống không bằng chết….tôi phải gậm nhắm nỗi sợ hãi của anh từng chút từng chút một…..
Quay lại quầy hàng. Nó tiến lại, ánh mắt nhìn hắn ngỡ ngàng. Bàn tay nhỏ bé của nó khẽ nắm lấy tay hắn:
– anh Dương! xảy ra chuyện gì thế?
Hắn quay lại nhìn nó. Đôi mắt đen sâu thẳm ấy bỗng ngại ngùng đắn đo. Khuôn mặt toát lên nỗi đau xót vô bờ. không nói không rằng. hắn ôm chầm lấy nó ngay giữa trung tâm thương mại. đôi mắt hắn nhắm nghiền, chỉ thủ thỉ:
– dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì xin em! nhất định không được buông tay anh ra! nhất định đó! em hứa với anh đi.
Nó bàng hoàng. Người sững sờ trước thái độ bất thường của hắn. nó nhẹ giọng:
– có chuyện gì vậy? anh kể em nghe được không?
Những người xung quanh bắt đầu để ý đến. thằng Hùng miệng liến thoắng:
– hai cái ông tướng này? không coi ai ra gì nữa mà?
Bỗng hắn cảm thấy tức ngực dữ dội. khuôn mặt bắt đầu xanh lại. hắn thở gấp rồi đôi mắt nhắm lại. hắn ngã xuống trong vòng tay nó. Mọi người sửng sốt chạy đến. đôi mắt nó mở lớn bàng hoàng tột độ. Nó gọi thất thanh. Nước mắt đã trực trào ra:
– anh Dương! anh sao thế này? tỉnh lại đi anh….anh ơi!
chị quản lý chạy gấp lại miệng chỉ kịp nói:
– Ly! gọi xe cứu thương nhanh lên.
Người nó cứ run lên theo từng tiếng nấc. bàn tay nhỏ bé cứ lay người hắn:
– anh ơi! tỉnh lại đi anh!
Nó đâu có biết rằng. số phần của nó và hắn bắt đầu có một sự can thiệp vô hình. Cơn bảo lúc này đã đổ xuống.
**
Cơn lửa bao trùm lấy căn nhà. Những tiếng than khóc đến rợn người. rồi giọng người con trai khàn đục:
– anh sẽ phải trả giá…
Hắn đứng ở xa miệng liên tục gọi:
– Pim! Pim ơi
giật mình, hắn tỉnh giấc, mồ hôi ra nhễ nhãi. Khẽ thở dài:
– hóa ra là mơ!
Nhìn quanh thì hắn thấy mình đang ở trong bệnh viện. đêm đã khuya. bàn tay lại đang truyền nước biển. cánh cửa phòng bật mở. nó đang ôm khay nước nhỏ liền vội vàng chạy lại:
– anh tỉnh rồi hả! anh nằm xuống nghĩ đi….
Nó khẽ đỡ hắn dựa ra chiếc giường. ánh mắt hắn đầy đau xót. Khuôn mặt nó sưng húp lên vì khóc. Đôi mắt một mí ấy giờ như hẹp đi nữa. chỉ có hàng mi là vẫn dài cong vuốt. hắn gượng cười:
– anh mới ngủ một xíu mà em đã khóc thế kia à….
Nó sụt sùi. Sống mũi vẫn còn cay cay. Khẽ vắt chiếc khăn nhúng nước thật khô, rồi nó thấm mồ hôi cho hắn.
– anh làm em sợ quá. Cũng may bác sĩ nói anh chỉ bị hạ đường huyết. chứ không sao cả.
Nắm lấy bàn tay nó xoa nhẹ.
– đừng lo! anh còn phải chăm sóc cho em cả đời mà….không chết được đâu….
Đôi mắt nó lại đỏ lên. Bờ môi bấm chặt
– sao mà không lo được chứ. Tự nhiên anh lăn cái đùng ra đó. làm em không sợ sao được.
Hắn ngước đôi mắt ngắm nó thật kỹ. hắn cũng hiểu cái sự sở hãi và lo lắng của nó là như thế nào. Bất giác, hắn cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian này. bởi vì với hắn, chỉ cần bên cạnh nó là đủ.
– anh xin lỗi!
Lau sơ sơ người hắn thì bỗng chốc nó giật mình, chỉ tay vào trước ngực hắn:
– ủa anh! sao trước ngực anh lại có cái vết gì màu xanh vậy! anh xăm lúc nào hả?
Hắn giật mình. Đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên:
– có đâu! anh có xăm cái gì trước ngực đâu.
Nó thở dài, đôi mắt rũ xuống đầy vẻ mệt mỏi ;
– thôi khuya rồi. anh đang bệnh. Nghĩ tiếp đi. Để em đi thay nước đã.
Hắn đưa bàn tay nắm nhẹ lấy tay nó. Giọng ấm áp:
– từ rồi đi! anh muốn ngắm em một lát đã.
Nó ngồi xuống. xoa bóp bàn tay hắn. rồi cầm lấy tay hắn xoa nhẹ lên bờ má trắng hồng của nó. Giọng thổn thức:
– sau này anh không được như vậy nữa! anh có biết là hôm nay em sợ như thế nào không?
Hắn nằm trên giường. đôi mắt đen ấy bỗng rưng rưng lên. Những bờ mi rung rinh:
– sang! em hứa với anh. Dù chuyện gì có xảy ra đi nữa thì em cũng như bây giờ. Vẫn nắm chặt bàn tay anh chứ.
Khuôn mặt nó lướt nhẹ lên làn da tay hắn. rồi nó gật đầu:
– không bao giờ buông! có chết em cũng không buông!
Người con trai đứng đằng sau cánh cửa bật cười. nụ cười nhếch mép đẩy mỉa mai:
– có chết cũng không buông sao? ha…ha…
Người ấy quay lưng bước đi. chỉ để lại là một cái ánh nhìn đầy hận thù đến ghê sợ.
**
Những ngày này trung tâm bắt đầu đông đúc vì đang trong dịp noel. Thời gian này, hắn cũng không thấy Pim xuất hiện nữa. với lại công việc bận rộn như một phần làm vơi đi tâm trạng lo lắng của hắn.
Tan ca, nó vẫn đợi hắn lấy xe như mọi ngày. Nhưng không! hôm nay lại khác. chị quản lý chạy xe ra, vỗ vai nó:
– sang! lên xe chị chở về. Dương có chuyện đột xuất. nó mới nhờ chị đưa em về!
Nó ngạc nhiên, đưa đôi mắt đảo xung quanh như đang tìm bóng dáng hắn. hiểu ý, chị quản lý mỉm cười:
– lên xe đi! rồi chị kể cho nghe!
Trên đường về nhà. chị quản lý lâu lâu lại nhìn qua kiếng chiếu hậu quan sát nét mặt của nó. chị ta cười ranh mảnh ;
– có phải hôm nay Dương hứa dắt em đi chơi phải không
Nó nhướng mày:
– dạ! mà sao chị biết thế?
– thì nó nhờ chị chở em đi chơi giùm. Tại cấp trên mới bàn giao công việc hồi chiều. nên Dương mới nhờ chị chở em đi chơi luôn.
Nó lắc đầu, giọng buồn thiu:
– dạ thôi được rồi! phiền chị quá. chị đưa em về nhà là được rồi.
chị ta giọng đanh lại, đôi mắt nheo nheo:
– nè! bữa nay dù gì cũng là noel. chị cũng ở nhà thấy chán lắm. thôi thì hai chị em mình đi vòng vòng cho đỡ buồn.
Lúc đầu nó không muốn phiền chị ấy. nhưng thấy chị ấy năn nỉ dữ quá. Nó cũng đồng ý. Về đến nhà. chị quản lý đợi nó tắm rửa xong thì nói:
– em phải mang đồ gì thật đẹp nha. Bữa nay giả bộ làm bồ nhí của chị thì phải đẹp trai đó à!
Nó bật cười:
– trời!
Hai chị em bắt đầu dạo quanh quanh sài gòn. Cuối cùng tấp vào một phòng trà. Vừa bước vào quán thì bỗng điện đóm gì tắt hết. nó giật mình nói nhõ:
– cúp điện rồi chị ơi! mình đi quán khác thôi!
Nhưng vẫn một không gian im lặng. đưa tay quờ quạng xung quanh thì không thấy chị quản lý đâu nữa. bỗng ở đâu xuất hiện một hàng đèn lấp lánh dẫn từ cửa vào đến giữa quán. Những tiếng đàn piano bắt đầu vang lên. Một giọng hát quen thuộc mà nó vẫn thường nghe.
“ cám ơn em! thật sự cám ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời anh. Cám ơn em! thật sự cám ơn em vì đã bên cạnh anh. Dù anh không có gì, dù anh chỉ là một người con trai bình thường. nhưng thật sự cám ơn em! cám ơn em vì đã chọn lựa anh “
Đôi mắt nó bắt đầu đỏ hoe lên. Sống mũi cay xè. Nó men theo những hàng đèn đi vào thì vụt! chiếc rèm đen che chắn sân khấu hạ xuống. hắn ngồi trên cây đàn piano. Vừa đàn vừa hát. Hát bản tình ca mà hắn viết dành riêng cho nó. Đôi mắt hắn sâu thẳm ấy cứ hun hút vào lòng người. làn mái tóc nâu vàng cứ tung nhẹ theo từng phím đàn. Hòa quyện với ánh đèn sân khấu thì làn da trắng như pha lê của núi tuyết. hắn hiện ra với vẻ đẹp lung linh huyền ảo. đầy sự mê hoặc.
Nó đứng dưới. hai bên má đã chảy thành dòng nước. nó khẽ đưa tay lau đi những giọt hạnh phúc. hàng mí mắt nó cứ rung rinh theo từng nốt nhạc. nhịp tim rộn ràng và bấn loạn trước khung cảnh này. nó quá bất ngờ, quá đỗi bất ngờ. hắn từ từ tiến lại. thì ánh đèn sân khấu bắt đầu chớp nháy hiện ra dòng chữ
“ SINH NHẬT VUI VẺ “
Nó bật khóc thành tiếng. nó quên khuấy mất ngày hôm nay cũng là ngày sinh nhật của mình. Nó không ngờ hắn lại tạo cho nó một niềm vui bất ngờ và hạnh phúc như thế. đứng đối diện với nó, hắn mỉm cười:
– sinh nhật vui vẻ nhé em!
Nó vẫn chưa kịp định thần lại thì bỗng hắn quỳ xuống. rút từ trong túi quần ra một chiếc hộp hình trái tim. Bật nắp hộp thì là một chiếc nhẫn lấp lánh ánh kim.
– lấy anh nhé!
Lúc này mọi người núp ở trong bóng tối đều sửng sốt. vì ai cũng chỉ nghĩ đến đây là chúc mừng sinh nhật nó thôi. Không thể lường được là hắn lại cầu hôn vào ngay ngày hôm nay. Nó lặng người đi vì nước mắt. những tiếng nấc chèn thanh quản đến không thành lời. bàn tay run run nó ôm chầm lấy hắn khóc nức nở. những giọt nước mắt của hạnh phúc vì đã trải qua biết bao chuyện. những giọt nước mắt của kết quả mà hằng đêm nó ao ước.
Hắn vừa đeo chiếc nhẫn vào tay nó thì khắp phòng trà bỗng bừng sáng. Mọi người bước ra vỗ tay tấp nập. nhỏ trâm thở hổn hển:
– trời! đứng nãy giờ muốn lội giò luôn?
Nó nhìn xung quanh thì thấy bạn bè nó, những anh chị trong chỗ làm. Rồi cả My, em gái của hắn nữa. tất cả đều ẩn mình nãy giờ.
chị quản lý tiến lại, nhìn hắn và nó chằm chằm:
– chậc….chậc….Dương chơi shock quá….dù tiếp tay cho giặc mà chị đây còn bất ngờ nữa.
Hắn mỉm cười nhẹ nhàng.
– em cám ơn chị.
**
Vẫn dáng người ấy. chiếc mũ lưỡi trai kéo hạ xuống nữa mặt màu đen. Pim đi đến bên một quán nhỏ. Bước vào quán thì đã gặp một nhóm tầm 6 người thiếu niên đang ngồi nhốn nháo. Vừa thấy cậu ấy thì một tên trong đó có màu tóc đỏ rực, làn da trắng nói:
– anh hẹn chúng tôi đến đây làm gì?
Cởi chiếc mũ lưỡi trai ra. để lộ hoàn toàn mái tóc vàng óng rực rỡ. nhiều người không biết cữ ngỡ cậu ấy là con lai. Đôi mắt màu xám tro với hàng mi dài rất dài. Cộng thêm làn da trắng toát làm tôn thêm vẻ ma mị của Pim. Cậu ấy mỉm cười:
– tất cả những người ở đây đều có chung một kẻ thù mà?
Một cậu nhóc dáng người hơi nhỏ con. Nhưng với đôi mắt rất to. Cặp chân mày lại dài mượt mà như lá liễu. nhẹ giọng:
– ý anh nói tên sở khanh đó sao?
Quăng ra bàn những tấm hình mà Pim theo dõi suốt thời gian qua. Đôi mắt cậu ấy sắc lạnh:
– đây là người yêu của hắn?
Một người bĩu môi:
– yêu? loại người như hắn mà cũng biết yêu sao?
Pim nói như nghiến qua kẻ răng:
– chúng ta đâu thể để hắn hạnh phúc dễ dàng như thế có phải không?
Một đứa dáng người thư sinh. Khẽ nhấp nháy gọng kính thở dài:
– thôi! tôi không dư hơi làm những chuyện này. hắn làm những gì thì sẽ gặp quả báo.
Đang tính quay lưng bỏ về thì Pim nói to:
– ai giúp tôi thì khi xong chuyện mỗi người sẽ được 3 triệu.
Cả đám bắt đầu nhìn nhau. Đứa này rồi đứa khác nhìn như đang đợi thăm dò ý kiến. một kế hoạch hoàn mỹ đã được Pim vạch ra lâu lắm rồi. từ cái ngày mà cậu ấy trở về từ cỏi chết. thì Pim chỉ cố gắng sống mà trả lại tất cả những gì mà cậu ấy phải chịu đựng. phải cho hắn biết thế nào là địa ngục của trần gian.
**
Hắn và nó tựa lên vai nhau ngồi ngoài ban công. Nó nắm chặt bàn tay hắn, làn môi xinh mỉm cười:
– hôm nay em hạnh phúc lắm!
Hắn xoa nhẹ mái tóc như những sợi tơ của nó.
– anh cũng vậy!
Nó nhìn lên những bầu trời. đôi mắt mông lung thả theo các vì sao:
– anh Dương! nếu đến một ngày em già đi và xấu xí. Lúc đó anh có còn yêu em như bây giờ không?
Hắn bật cười.
– lúc đó anh lại càng yêu em hơn nữa….
Nó nheo nheo mắt ngạc nhiên:
– tại sao thế?
Hắn ôm nhẹ lấy nó vỗ về:
– bởi vì mỗi ngày trôi qua thì tình yêu anh dành cho em lại càng tăng thêm chứ không hề vơi đi.
Nó dúi đầu vào ngực hắn. miệng nhoẻn cười:
– woa! anh dẻo miệng quá nha.
Hắn cũng cười. nhưng nụ cười ấy chưa giữ trên đôi môi được bao lâu thì hắn lại cảm thấy khó chịu. tức ngực. hắn nhẹ giọng:
– sang! em đi lấy cho anh một ly nước được không! tự nhiên anh cảm thấy tức ngực quá.
Ánh mắt nó lo lắng.
– anh sao thế?
Nó vội vào nhà lấy ly nước, hắn vừa uống xong, thì nó thở dài:
– hay đến bệnh viện kiểm tra thử đi anh.
Hắn xua tay, gượng cười ;
– không sao đâu! anh đỡ rồi. chắc do bữa nay làm nhiều việc nên hơi mệt đó mà.
Nó thút thít. Hàng mi hơi ướt ;
– em xin lỗi. đều tại em cả. anh chuẩn bị những thứ đó chắc cực lắm.
Những ánh đèn vàng phản chiếu vào làn da trắng mịn không tì vết, biểu hiện trên khuôn mặt ngại ngùng e thẹn của nó. Bất giác khiến hắn xao xuyến, ôm nó vào lòng.
– có gì đâu. chỉ cần em được vui thì dù có làm gì đi nữa anh cũng làm được mà.
Nó và hắn đâu biết rằng. một vết màu xanh trên ngực hắn lại xuất hiện. những vết ấy xếp với nhau như muốn ghép thành hình gì đó. và khi nó hoàn thành điều gì sẽ xảy ra.
Hoa tuyết. một loài Hoa sáu cánh. Trắng như thủy sứ, nhẹ nhàng và dễ tổn thương như những giọt sương. Liệu cái mặt dây chuyền mà Hiền đang đeo trước cổ có thể phát huy được sức mạnh hay không.