THẰNG SỞ KHANH VÀ CON ĐĨ ĐỰC - Chương 8
Phần 8
– cháu chào bà ạ!
Một cô gái dáng người cao cao, làn da trắng với đôi mắt to tròn. Mái tóc màu nâu vàng dài chấm lưng. Nhìn người con gái ấy xinh đẹp như một hotgirl. Giọng nói lại nhỏ nhẹ. Rất vừa lòng bà Hoa. Gật đầu bà ấy mỉm cười rồi chỉ vào chiếc ghế cạnh mình:
– con lại đây ngồi cạnh ta nào!
Người con gái tiến lại, khẽ ngồi cạnh bà Hoa. Đôi mắt to ấy lúc nào cũng long lanh ánh nước như những giọt sương:
– dạ vâng!
Ông Minh nhấm nháp một ngụm trà, chậm rãi nói:
– cháu đây là Hiền thưa mẹ! lúc trước con bé đã đính hôn với thằng Dương!
Bà Hoa ngắm thật lâu người con gái ấy. ánh mắt mập mờ quay Sang ông Minh:
– đã huỷ hôn vậy tại sao con lại dắt đến đây?
Ông Minh mỉm cười:
– con không biết lý do vì sao mà cháu Hiền lại huỷ hôn. Nhưng theo như con biết thì Hiền vẫn còn rất nặng tình với thằng Dương nhà mình. chuyện này con nghe con My kể lại .
Hiền cúi đầu xuống. làn tóc xoã che đi đôi mắt u sầu. bà Hoa tinh ý, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô gái ấy, giọng ấm áp:
– có bà làm chủ cho con! có điều chi mà mọi người không biết, con cứ nói ra!
Im lặng một hồi lâu Hiền vẫn không mở miệng được thì Ông Minh tiếp lời:
– phải chăng do thằng Dương là gay?
Hiền ngước mặt lên, ánh mắt ngạc nhiên:
– mọi người đã biết rồi sao ạ…….
Bà Hoa gật gù thở dài:
– ừ! cũng vì chuyện đó mà ta với ba thằng Dương đang họp lại. tính nhờ con giúp!
Hiền ngẩn người. khuôn mặt xuống sắc:
– con nào giúp được gì? nếu bác và bà đã biết chuyện thì con cũng xin thưa. Ngày ấy con quyết định hủy hôn không phải vì biết anh Dương là gay mà con làm vậy. mà chính vì anh Dương ép con.
Ông Minh sững sờ. khuôn mặt có phần căng thẳng:
– ép con là sao?
Hiền nghẹn ngào nói trong tiếng nấc:
– anh Dương nói anh ấy là gay. Nói con hãy hủy hôn đi. Nhưng con vẫn cam tâm tình nguyện lấy tình yêu mình để cảm hóa anh ấy. anh ấy nói là anh ấy chỉ xem con là bạn, còn chuyện đính hôn là để che mắt ba mẹ. nhưng giờ anh ấy không muốn hai bác phải buồn, lại không muốn mang tiếng xấu. nên anh ấy đã lấy cái chết, để uy hiếp con. Nói con phải đứng ra hủy hôn. Để mọi người nghĩ con đã thay đổi, và anh ấy như mới bị vợ chưa cưới bỏ mà ba mẹ không còn thúc ép chuyện lập gia đình nữa….hu….hu
Dì sáu nghe xong, tâm trạng cũng bàng hoàng:
– trời đất! thằng Dương nó Hiền lành lắm mà…..có chuyện này nữa sao?
Ông Minh với bà Hoa cũng sững sờ. Hiền bắt đầu rưng rưng nước mắt kể:
– dạ! Hôm ấy anh Dương cầm con dao. Anh quỳ trước mặt con. ảnh hỏi con có chịu hủy hôn không? cứ mỗi lần con ngập ngừng không đồng ý là anh ấy lại cầm dao rạch vào tay mình một nhát. Lúc ấy, bất đắc dĩ, con đành phải cắn răng đứng ra hủy hôn. Và nói với người nhà của con là con đã có người yêu mới. nhưng lúc nào, con cũng hỏi thăm tin tức anh Dương qua bé My. Hu…hu….con cũng không ngờ anh ấy lại ép con làm chuyện như thế, tim con đau lắm…
Ông Minh vỗ trán, thở gấp:
– Ôi thằng con trời đánh….tại sao nó lại có thể bắt một đứa con gái yếu đuối đứng ra chịu tội thay cho nó thế kia chứ….thật là….không thể tha thứ cho nó được….
Ông ấy đứng dậy, toan tính ra cửa thì bà Hoa gọi:
– con đi đâu đấy?
Khuôn mặt ông Minh giận dữ:
– con phải đi dạy dỗ thằng Dương mới được…..con không thể ngờ nó lại làm ra cái chuyện tày đình như thế!
Hiền nghe xong liền lao tới, quỳ trước mặt Ông Minh. Giọt ngắn giọt dài thay phiên nhau rơi trên khuôn mặt cô ấy, giọng khẩn khiết:
– con xin bác trai. Bác trai đừng làm vậy mà. Dù sao chuyện cũng đã qua rồi, với lại chuyện này là do con đồng ý, con xin bác đừng trách anh Dương. Mọi lỗi lầm con xin lãnh hết…..
Bà Hoa gật gầu, liếc mắt vào dì sáu. Như hiểu ý, Cô sáu tiến lại, đỡ Hiền ngồi dậy rồi nói:
– đứng dậy đi con- rồi quay qua ông Minh – anh Minh có gì từ từ tính, sao anh lại vội vàng vậy!
Bà Hoa mỉm cười, ngoắc ông Minh đi vào. Rồi nắm lấy tay Hiền. giọng ấm áp:
– giờ bà có một cách có thể khiến cho Dương suốt đời này chỉ yêu mình con.
Đôi mắt của Hiền như bừng sáng. Miệng lắp bắp:
– thật hả bà! bà có cách gì giúp con sao?
– ừ! nhưng muốn chuyện này thành thì chính tay con phải đi lấy một ít máu của thằng Dương về cho ta.
Khuôn mặt của Hiền ngơ ngác. Hiểu ý, dì sáu giải thích:
– không cần nhiều, con chỉ cần lấy cái gì mà dính máu của thằng Dương được rồi. như chiếc khăn dính máu, hay cái kim, nói chung chỉ cần có máu của thằng Dương
– con….con biết làm sao đây….
Bà Hoa đưa tay vuốt nhẹ làn tóc dài của Hiền. hai mắt bà tràn đầy ẩn ý:
– cái này là phải do con tự nghĩ thôi…muốn chiếm được trái tim của thằng Dương thì con hãy động não đi. Ngày nào có máu của nó được thì mang đến cho ta. Ta bảo đảm hai đứa sẽ ở bên nhau suốt đời. nhưng nhớ, phải do chính tay con lấy máu từ nó. Không được nhờ bất cứ ai lấy giùm.
Hiền ra về. đôi mắt cô ngước nhìn lên khoảng trời bao la. Ánh mắt ấy lung linh mà u uất nỗi sầu. khẽ thở dài:
– mình phải làm sao đây! liệu điều bà nói có phải chăng là thật?
Ông Minh nhìn bà Hoa, giọng hơi e ngại:
– mẹ có chắc con bé sẽ làm được không!
Bà Hoa đứng dậy, bước đi vào phòng chỉ bỏ lại câu nói:
– con bé Hiền này nó sẽ còn làm tốt hơn con ngày xưa nữa đó. bởi vì tính ích kỹ và đố kỵ của phụ nữ cao gấp mấy lần một người đàn ông . con không tin thì cứ chờ mà xem….
Khi bà Hoa đã nghĩ ngơi, thì dì sáu nhìn ông Minh, nhẹ giọng:
– anh Minh! sao chị Năm đi đón con My đi học về mà lâu vậy?
Ông Minh thở dài:
– chắc bà ấy với con My lại Sang thăm thằng Dương rồi! dì và mẹ mới lên nên không biết. từ ngày thằng Dương ra khỏi nhà. Cứ đôi dăm ba bữa là bà ấy lại Sang thăm nó. Tôi còn lu bu công chuyện làm ăn. Nên cũng chẳng mún nói gì đến chuyện thằng Dương với bà ấy. cứ nhắc tới nó là tôi với bà ấy lại cãi nhau…..
Dì sáu cúi đầu suy nghĩ:
– thôi anh cũng đừng nghĩ nhiều nữa. giờ mẹ dùng cách này thì sớm hay muộn thì thằng Dương cũng quay về bình thường thôi.
Nhìn ra hiên nhà, những cành cây kiểng đang mơn mởn trong xanh mà khuôn mặt dì sáu buồn da diết.
– em thấy có lỗi với chị năm quá!
Ông Minh bất giác lại đưa tay lên sờ vào chiếc thẻ vàng mà mình đeo trên cổ. như xem nó còn đó không. Khuôn mặt ông cũng chẳng khá khẩm hơn dì sáu là mấy:
– dì nói tôi cũng nghĩ thế! bao nhiêu năm đeo cái thẻ này chẳng đêm nào tôi được yên giấc. cứ nghĩ ngày cái thẻ này mất đi là Năm nó tỉnh ra. không có bà ấy chắc tôi sống không nổi.
Dì sáu nhìn Ông Minh như thấu hiểu, giọng an ủi:
– anh đừng nói quá như thế! dù sao anh với chị Năm cũng là vợ chồng hai mươi mấy năm nay!
– thì dì thử nghĩ coi. Biết người chung chăn gối với mình bao năm dùng bùa khống chế mình. Dì có hận không?
Dì sáu ngại ngùng. Không dám trả lời. đánh trống lãng:
– thôi em đi nấu cơm! cũng trưa rồi.
Ông Minh đứng dậy, bước ra cửa. dắt xe nói vọng lại:
– dì nấu đừng chừa cơm cho tôi. Tôi ăn với đám thợ ngoài tiệm luôn. Lát con My về, dì dặn nó xắp xếp lại mấy tập hồ sơ cho tôi là được….
Ông Minh vừa chạy đi. Dì sáu đứng ở cổng ngẩn người.
– gia đình này rốt cuộc có còn là gia đình nữa không đây?
***
Trời đã về đêm. Những chòm sao cứ ẩn mình sau những ánh đèn đường chói lòa. Hắn nắm tay nó đi trên bờ thành ở khu đô thị phú mỹ Hưng Quận 7. đi dọc theo bờ sông trôi êm ả mang một màu đen tuyền của bóng đêm. Nó ngước nhìn những những tòa nhà chen nhau bên kia đường, đôi môi đỏ tuyết ấy khẽ cười:
– em là người thứ mấy được anh dắt đi dạo ở chỗ này?
Hắn bật cười, ánh mắt lém lỉnh nhìn nó. Hắn cúi đầu, im lặng, rồi lại nhìn nó mỉm cười.
Nó nheo nheo mắt, ra điều gì đó khả nghi lắm:
– đừng nói với em là nãy giờ anh đang đếm đó nha!
Hắn choàng tay qua vai nó, khẽ kéo nó dựa vào sát người mình. Hít một hơi thật sâu như để lấy sức mạnh thốt ra điều gì ghê gớm lắm:
– em là người đầu tiên đó .
Nó mỉm cười. rồi choàng bật tay hắn ra chạy trước. nói với lại đằng sau:
– anh nói thật….woa! vui quá đi….vui quá………oh………..
Hắn dí theo, đưa tay cố ngăn miệng nó la lên. Hắn vừa cười vừa nói:
– nhỏ thôi em! người ta nhìn hai đứa mình kìa! mà sao em biết anh nói thật chứ ….?
Nó nắm tay hắn, kéo hắn lại. nó mỉm cười hôn phớt nhẹ lên làn môi xinh ấy. thì thầm nói:
– miệng có thể nói dối. nhưng nhịp tim với đôi mắt anh thì không bao giờ nói dối.
Hắn cụng đầu lên trán nó. Hàng mi nhẹ nhàng chìm xuống:
– em ma lanh quá!
Hắn và nó mỉm cười rồi lại nắm tay nhau dạo bước tiếp. Bỗng hắn dừng lại. đôi môi lặng đi không còn tiếng cười. khuôn mặt vô hồn có phần thất thần lắm. trước mặt hắn và nó là dáng người con gái mặc một chiếc đầm ren màu cam nhạt, mái tóc rẽ hai ngôi nhẹ nhàng bay trong làn gió mát. Đôi mi ấy dài đượm xuống khóe, tô vẻ cho đôi mắt to tròn đen. Miệng hắn khẽ gọi nhẹ:
– Hiền!
Cô ấy đang đưa mắt nhìn ra lòng sông đen ẩn ấy thì quay mặt lại. nhìn hắn với đôi mắt ngạc nhiên có phần u buồn:
– anh Dương!
Nó không biết chuyện gì sẽ xảy ra. nhưng bất giác nó cảm giác được một cái gì đó hơi nhói đau trong tim. Khẽ nắm chặt bàn tay hắn. nó im lặng nhìn người con gái xinh đẹp kia.
Đặt ly cà phê xuống. Hiền mỉm cười dịu dàng. Từ ánh mắt đến cử chỉ của cô ấy nhẹ nhàng và yếu đuối như sợi tơ mỏng manh.
– cũng đã gần 1 năm rồi em không gặp anh!
Hắn ngập ngừng nói như e dè một điều gì đó:
– em về nước khi nào thế?
Cố ấy vuốt nhẹ làn tóc. Ánh nhìn có vẻ gì đó đầy xa xăm lắm:
– dạ cũng lâu rồi. tại anh không để ý đó thôi!
Nói xong, Hiền mỉm cười rồi quay qua nhìn nó. Đôi mắt to tròn như búp bê ấy se lại khi nhìn nó. Hàng mi đan vào nhau những sợi to lấp lánh bao quanh giọt sương. Như chợt hiểu, hắn giới thiệu:
– đây là Hiền! bạn anh . còn đây là Sang! là….
Đang còn ngập ngừng thì cố ấy nhẹ giọng:
– người yêu của anh chứ gì!
Hắn gượng cười ngại ngùng một điều gì đó. nó gật đầu chào:
– em chào chị!
Cô ấy nheo nheo mắt:
– em dễ thương nhỉ….giọng nói lại ngọt ngào nữa….quả là xứng đôi với anh Dương quá!
Nó ngượng ngùng:
– dạ chị quá lời .
Hớp nhanh tách cà phê. Hắn và cô ấy bắt đầu những câu chuyện của quá khứ. Của những người bạn cũ. Nó im lặng nghe, và thâm nghĩ đây chắc là một cô bạn khá thân của hắn.
Như chợt vừa nhìn thấy chiếc nhẫn trên bàn tay nõn nà của Hiền. hai mắt của hắn se lại, cặp chân mày như nhíu vào nhau. Hiền cười nửa môi như hiểu ý:
– anh Dương! có thể lại quầy lấy cho em một dĩa khoai tây chiên không!
Hắn giật mình, như sực tỉnh khi đang thả dòng duy nghĩ theo những ký ức. gật đầu hắn ậm ừ, quay lưng lại quầy. vừa thấy hắn đi thì Hiền hạ bàn tay xuống gỡ chiếc nhẫn ra giọng u buồn:
– Sang! em hãy cầm lấy chiếc nhẫn này!
Nó bỡ ngỡ:
– em….em…
Hiền mỉm cười nhẹ:
– nó không phải của chị, mà là của mẹ anh Dương tặng chị vào ngày chị và anh ấy đính hôn. Nhưng chuyện ấy là quá khứ rồi, còn bây giờ, người nên giữ nó là em!
Đôi mắt nó sững sờ, bàng hoàng . giọng ấp úng:
– chị….vậy chị là…
Khẽ đưa tay lên môi:
– suỵt…..chị thật lòng chúc phúc cho hai người mà! chuyện của chị với anh Dương là quá khứ, em bây giờ mới thực sự là người quan trọng nhất với anh ấy.
Hàng mi nó lấp lánh vì những giọt sương ở khóe mắt:
– cám ơn chị….
Nói rồi, Hiền quay lưng bước đi. Đôi mắt buồn rười rượi:
– gởi lời tạm biết đến anh Dương giùm chị. chị về trước đây.
Nó chỉ ngẩn ngơ nhìn theo dáng người con gái ấy, mà sao cảm giác lại hụt hẫng và có chút gì đó là đáng thương lắm.
Khi vừa bước ra khỏi quán. Hiền lên chiếc taxi đã đợi sẵn. ngồi ở hàng ghế sau, cố ấy nheo mắt, giọng nghiến qua kẻ răng:
– cứ giữ đi khi còn có thể. rồi chị sẽ lấy lại tất cả những thứ mà chị đã gởi chỗ em.
Không ai có thể ngờ. chính sự bỏ rơi và ép buộc của hắn ngày đó. đã khiến một cô gái Hiền dịu ngày nào giờ trở nên độc đoán và lòng đây toan tính. Bỏ đi một thời gian ở nước ngoài, Hiền như để lấy lại sức sống. để quay về với cuộc chiến của mình. Giờ thêm sự giúp sức từ bà Hoa và ông Minh. Thì Hiền như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Nói rồi, đôi mắt cô ấy lại long lanh. Giọng bùi ngùi khi nhớ về cái đêm hôm ấy:
– anh là một thằng sở khanh, một thằng tồi. anh đã có gan nói thẳng mình là gay, vậy tại sao hồi trước anh lại ép em vào thế bị mọi người hiểu lầm, ép em làm lá chắn cho anh. Bây giờ anh thì hạnh phúc bên tình yêu! em không thể tha thứ cho anh được. em sẽ đòi lại hết, cả vốn lẫn lời tính luôn với anh! anh Dương à!….
Thù hận chất chứa thù hận. tất cả đều bắt nguồn từ quá khứ. Lại một mảnh ghép của quá khứ nữa sẽ được hé mở.
**
nó khẽ đưa tay qua thì thấy chiếc giường trống không. Giụi nhẹ đôi mắt mới vừa thiếp ngủ. nó ngồi dậy thì thấy hắn đang đứng ngoài ban công hút thuốc. trời đã về khuya lắm rồi, tiếng xe cộ cũng vơi dần. không gian cũng đã bắt đầu hơi tĩnh mịch. Đâu đó là cơn gió mang Hương của hắn nhẹ thổi vào phòng. Nó tiến lại. đứng cạnh hắn. đưa mắt nhìn ra lòng đường sáng lấp ló ánh đèn vàng:
– khuya rồi sao anh vẫn chưa ngủ thế….
Hắn kéo một hơi, thổi ra những làn khói trắng. khỏi cần nhìn thì nó cũng thừa biết lúc này đây. Trong lòng hắn chắc chắn có chuyện gì đó ưu tư. Nó thở dài:
– về chuyện chị Hiền có phải không?
Hắn quay qua nhìn nó. Ánh nhìn có vẻ da diết lắm. hắn nhẹ giọng:
– sao em biết?
Nó dơ ngón tay lên. Hắn nhìn thấy chiếc nhẫn ấy thì như hiểu ra. hắn lại đưa đôi mắt như nó ngắm nhìn lòng đường xa xa.
– tất cả đều là lỗi do anh! nghĩ lại anh đúng là một thằng sở khanh thật!
Nó ôm nhẹ lấy hắn, đầu khẽ tựa lên vai. Giọng ấm hẳn:
– không ai là hoàn hảo cả. mỗi người có một quá khứ mà anh. chị ấy đã chúc phúc cho hai đứa mình đó.
Hắn quay qua nhìn nó. Nói trong nghẹn ngào:
– không! em không biết lúc trước anh đã làm gì đâu….
Nó đưa ngón tay đặt lên đôi môi hắn. hàng mi dài mượt:
“ đừng nói gì cả! em chỉ cần nhìn anh, nghe anh nói và quan tâm anh là được rồi! dù cho ai nói gì đi nữa, dù cho cả thế giới có làm gì đi nữa, thì em cũng mặc kệ họ. “ đó là những lời mà anh đã từng nói với em. Thì bây giờ, em cũng nói như vậy với anh. Anh cũng đừng nói gì cả, anh chỉ cần nhìn em, nghe em nói và quan tâm em là được rồi! dù cho ai nói gì đi nữa, dù cho cả thế giới có làm gì đi nữa thì anh cũng mắc kệ họ anh nhé!
Hắn xúc động. miệng mặn đắng vì những giọt nước hạnh phúc. hắn ôm chầm lấy nó. Giọng se lại:
– cám ơn em. Thật sự cám ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời của anh!
**
Nó đang đứng trong quầy hàng thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
– Sang!
Nó quay qua, miệng cười tươi:
– trời! Trâm!
Nhỏ trâm mập mạp chạy lại. đôi mắt nheo nheo:
– chua choa! thằng bạn tôi ngày càng đẹp trai hơn đó nha!
Lúc này thì lan với Hương tiến lại. 3 cô bạn thân hồi lúc học đại học mà nó chơi thân tình cờ đi dạo ở trung tâm thì gặp nó đang làm việc ở đây. 4 người cười nói chuyện. ôn lại chuyện cũ. Thì bất giác, hắn tiến lại, nháy mắt:
– em! đang giờ làm việc!
Mấy nhỏ vừa thấy hắn thì sấn sấn lại. nắm tay miệng cười tươi như Hoa:
– woa! anh Dương! lâu ngày không gặp lại anh. Sao mà hai người càng ngày càng xinh lên thế này….
Nó ra hiệu, rồi hạ giọng:
– thôi tụi mày! có gì tụi mày đi chơi tiếp đi. Lát tao với anh Dương tan ca rồi có gì tụi mình xuống quán cà phê bên đường rồi nói chuyện.
Lan tinh ý:
– ok! đi mấy bồ! đứng nói chuyện hồi quản lý nó lại la nó bây giờ….
Trâm bước đi, mặt phụng phịu. hai bàn tay xoa xoa:
– ôi! sao đời bất công thế! người đẹp cứ yêu người đẹp thì khi mô con mới có bồ trời….
Cả đám bật cười nghiêng ngửa trước thái độ của trâm. Nó nhìn hắn nheo nheo mắt. hắn hiểu ý, cười tươi.
Vừa thấy nó tiến lại. mấy nhỏ đã đưa mắt đảo tìm:
– ủa! anh Dương đâu?
Nó kéo ghế ngồi xuống mỉm cười:
– anh Dương bận chút chuyện. lát nữa anh ghé lại.
Nhỏ lan bỉu môi:
– hai người càng ngày càng nổi tiếng thì càng ngày càng đẹp ra nhỉ?
Nó như hiểu ý, cúi đầu ngượng ngùng:
– tụi mày cũng coi cái clip đó hả?
Nhỏ trầm thấm giọng:
– chứ sao! trời ơi ta nói. Coi mà không dám tin luôn á! tụi mi làm chi ở đó mà để chúng nó quay lại thế….
Nó thở dài, quay mặt ra ngoài cửa kính. Đôi mắt tràn đầy tâm sự:
– tao cũng không ngờ được. chỉ vì chuyện đó mà tất cả mọi chuyện mới phức tạp lên như thế này.
Hương nắm bàn tay nó. Hai bím tóc rung rinh:
– rồi mày tính không đi học lại luôn hả. tụi tao nhớ mày lắm đó.
Nó gượng cười:
– từ từ đã. Giờ tao cảm thấy vậy là hạnh phúc rồi. chỉ cần bên cạnh anh Dương thì có phải trả bằng giá nào tao cũng sẽ trả…
Ba nhỏ bạn của nó sững sốt. miệng há hốc nhìn nhau ngơ ngác. Lần đầu tiên trâm nói chuyện thật lòng mà không pha trò:
– ừm….mày hình như đã rơi vào lưới tình rồi….
Nó nắm tất cả bàn tay của những nhỏ bạn thân. Mỉm cười mà đôi mắt đỏ hoe:
– ừm….tao sợ lắm….nhưng tao lại càng sợ hơn khi không bên cạnh anh ấy. nên tao đành phải cứ bước tiếp thôi. Tụi mày mãi mãi là những người bạn tốt của tao.
Lan cũng đỏ hoe. Thút thít:
– cái thằng này. bạn bè lâu ngày gặp lại thì mít ướt nữa rồi…
**
– có chuyện gì không em – hắn ngồi xuống. đôi mắt hơi mệt sau một ngày làm việc.
Hiên ngồi đợi có vẻ đã lâu.
– em lại chuẩn bị đi mỹ nữa rồi. nên tinh hẹn anh ra nói chuyện thôi đó mà.
Hắn nhìn Hiền đây ưu tư. Một cảm giác có lỗi cứ đè nén hắn bấy lâu:
– anh xin lỗi….
Hiên nheo nheo mắt gượng cười nữa khóe:
– anh không cần xin lỗi. mọi chuyện đã qua rồi. ta cứ chôn vùi nó trong quá khứ đi.
Hắn bặm môi. Giọng ngại ngùng. Khuôn mặt hơi cúi xuống.:
– cám ơn em….thật sự cám ơn em….
Những ánh nắng của buổi chiều ta rọi qua khe kính. Hòa vào làn tóc dài óng cả của Hiền như những sợi tơ vàng lấp lánh. Cô ấy gật đầu, mỉm cười:
– có gì đâu mà cám ơn em….anh miễn sao hạnh phúc là em vui rồi. chúng ta vẫn là bạn mà.
Nói rồi cô ấy rút ra một chiếc hộp xinh. Hàng mi hạ xuống ra điều gì đó huyền bí:
– à! nãy em mới mua cái kẹp tóc. Anh có thể cài giúp lên tóc em không. Coi như món quà anh tặng em….
Hắn bật cười. làn da trắng như Hoa sứ đầu mùa khẽ chan hòa vào những tia nắng cuối ngày càng tôn thêm vẻ đẹp mê người ấy.
– ừm.
Cầm chiếc cài lên tay, vừa định cài vào tóc thì bỗng hắn giựt tay ra. khuôn mặt nhăn nhó:
– á….
Hiền giật mình đứng dậy. khuôn mặt ngây ngô:
– sao vậy anh?
– hình như có cây kim gì trong chiếc cài. Nó đâm vào tay anh.
Hiền cúi xuống. lượm chiếc cài lên thấy có dính máu của hắn thì bắt đầu mỉm cười. nhưng nụ cười của cô ấy được che đi sau làn tóc dài. Nên hắn không thể nào biết. quay qua nhìn hắn, Hiền vờ ngạc nhiên:
– chắc hàng bị lỗi rồi. thôi anh ngồi xuống. để em thấm máu cho.
Cô ấy còn cẩn thẩn hơn. Lấy khăn giấy ra lau máu rĩ ra từ ngón tay hắn.
Khi mục đích chính đã thành công. Thì cô ấy bước nhanh ra về. hắn thì quay lại chỗ quán cà phê mà nó với đám bạn đang ngồi.
Cầm những thứ mình thu hoạch trong tay. Hiền nhếch môi:
– các người cứ chờ xem….
Rút chiếc điện thoại ra rồi bấm số Hiền nhẹ giọng:
– thưa bà! cháu đã có thứ bà cần rồi ạ!
Bà Hoa mỉm cười gật đầu:
– được! con hãy mang qua đây liền đi.
**
Nhỏ Hương đi làm về Liên ghé qua nhà dì Liên. Vẫn dáng vẻ ưu tư từ ngày nó đi mất. cô ấy lâu lâu lại đưa đôi mắt thất thần nhìn hai đứa nhỏ chơi đùa ngoài sân. Hương dựng xe, tiến lại nắm tay dì Liên:
– cô đã đỡ hơn chưa?
Dì Liên mệt mỏi thở dài. Đôi mắt thâm quầng vì mấy đêm liền trằn trọc khó ngủ:
– vẫn vậy thôi con ơi! từ ngày thằng Sang nó đi cô lúc nào cũng lo lắng?
Hương đưa đôi mắt dịu dàng, bàn tay nhỏ nhè nhè xoa lòng bàn tay dì Liên như muốn truyền một chút ấm áp:
– cô đừng lo lắng quá! nó đi với anh ấy chắc sẽ ổn thôi. Con nhìn thấy anh ấy là một người tốt. khi nào mọi chuyện ổn thỏa rồi nó lại về với cô mà!
Đôi mắt dì Liên ngấn nước. khẽ đưa tay quệt đi những dòng nước mắt, sống mũi cô ấy cay xè. Giọng nghẹn ngào:
– cô vẫn biết thằng Dương là một đứa Hiền lành. Nhưng mà không được con ơi. Hai đứa nó là anh em. Anh em thì sao mà yêu nhau được…..
Bỏ lững câu nói. Dì Liên lại trực trào nước mắt. Hương thở dài. Khẽ ôm lấy cô ấy.
– mọi chuyện rồi sẽ qua thôi cô! cô đừng buồn nữa. giờ thành và đạt còn phải đợi cô chăm sóc. Cô phải mạnh mẽ lên.
Hai đứa nhỏ thấy mẹ nó khóc. Liền chạy lại, đôi tay nhỏ bé của nó lay lay ống quần dì Liên:
– mẹ ơi!…mẹ….mẹ….
Nhìn hai đứa nhỏ, khuôn mặt dì ấy cố gắng trấn tĩnh lại. nuốt ngược nước mắt vào trong. Dì mỉm cười:
– thành và đạt của mẹ! lại đây nào!….
Cúi chào dì Liên ra về. Hương còn vẫn tiếc nuối ngoảng lại nhìn ba mẹ con nương tựa nhau. Khẽ thở dài:
– Sang ơi là Sang! mọi chuyện này rồi sẽ tới đâu đây.
Lấy những tấm hình mà Hương đã lén chụp ở núi sam khi theo chân bà Hoa. Nhỏ lắc đầu nguậy nguậy:
– qua những lời nội mình kể thì cô năm lúc xưa nghe đồn đã theo chân một người thiếu nữ nào đó. nhưng sau đó bỗng chốc lại lấy anh của mình là con nuôi của gia đình bà Hoa. Vậy chẳng lẽ mọi chuyện đều Liên quan đến cái rễ cây này. thứ này có công dụng gì sao?
Bấm điện thoại. Hương cố giữ giọng bình thường:
– Sang hả! vài bữa tao có chuyện lên sài gòn. Tiện thể tao ghé thăm mày luôn.
Nó nhảy cẫng lên. Giọng vui mừng:
– ừm. tao cũng nhớ mày lắm. mẹ tao dạo này sao rồi?
Hương lắc đầu ngao ngán, nhưng sợ nó lo lắng. nhỏ cười gượng:
– không sao đâu. Mẹ mày cũng buồn. nhưng vẫn ổn. mày cũng đừng lo quá
– ừm. khi nào lên tới thì gọi cho tao.
Cúp máy. Hương nhìn về phía xa. Đôi mắt nhỏ trầm tư:
– bà Hoa và cô sáu đã đi được mấy bữa rồi. không biết đã xảy ra chuyện gì chưa. Mình cảm thấy lo cho thằng Sang quá.
Hắn mới tắm xong. Đang còn quấn chiếc khăn khẽ lau đầu. mái tóc ướt phủ lên làn da trắng tuyết ấy, khiến bao nhiu đôi mắt không thể rời. hàng mi đen dài khập khẽ:
– mới nói chuyện với ai mà vui vậy em?
Nó mỉm cười, chạy tới ôm chầm lấy hắn hôn phớt nhẹ:
– con Hương dưới quê em đó! nó nói mấy bữa nữa nó đi công chuyện ở sài gòn, rồi tiện thể ghé thăm 2 đứa mình luôn.
Hắn ôm lấy nó âu yếm. hai chân mày hơi nhướng khuôn mặt đầy lém lĩnh:
– à! cô bé đã hộ tống em ra với anh chứ gì!
Nó gục lên tấm ngực trần của hắn. hai mắt chớp chớp. đôi môi đỏ xinh ấy in hằn lên làn da trắng của hắn càng tô thêm bức tranh tuyệt đẹp:
– dạ! với lại em nghe nó nói mẹ em cũng ổn. nên em vui lắm.
Hắn gật đầu, rồi vỗ vai nó:
– ừm! mọi chuyện vậy là tốt rồi. mà em đi tắm đi…người bốc mùi rồi đó!
Nó dùng dằng, hai má phụng phịu:
– ứ. …muốn ôm anh nữa cơ…..
Hắn gãi đầu. bật cười trước thái độ đáng yêu ấy. vẫn biết là hai đứa yêu nhau đã lâu. Nhưng không hiểu sao, cứ mỗi ngày, tình cảm của nó và hắn lại càng sâu đậm hơn. Cứ mỗi khó khăn vượt qua thì hai đứa lại hiểu nhau hơn.
Nó bước vào buồng tắm. thì hắn đi ra ban công ngồi hóng gió rồi kéo một điếu thuốc. bỗng chốc đôi mắt hắn hơi sựng lại. hắn nheo nheo mắt như đang cố lục lọi trong ký ức về hình dáng người con trai đứng bên kia đường đang nhìn lên ban công phòng hắn. khuôn mặt đó, sao mà nhìn quen thế. hắn nghĩ vậy. nhưng thực ra hắn cảm giác được đó chính là người nằm trong số những người mà hắn sợ phải đối diện. hắn đang lo sợ một điều gì đó.
Điện thoại hắn reo lên. Hắn thấy người bên kia đường hình như đang gọi điện. bất giác hắn có một cảm giác gì đó thật bất an.
– alo!
Một giong thiếu niên vang lên:
– anh Dương! anh vẫn nhận ra em chứ?
Lúc này hắn đứng ở ban công thì biết chắc là người bên kia đường đang gọi cho mình. Hắn cố trấn tĩnh:
– ai thế?
Thì người kia nhếch mép cười:
– Pim đây! anh mau quên thế!
Vừa nghe xong tên ấy. hắn chạy như bay xuống lầu. nhưng khi qua tới bên kia đường thì đã không thấy bóng dáng người con trai đó nữa. hắn nuốt nước bọt. giọng run run:
– Pim! xin lỗi! anh thật sự xin lỗi! em có thể gặp anh nói chuyện được không?
Người con trai ấy bật cười. nụ cười mỉa mai đến ghê sợ:
– xin lỗi! hai từ đó anh nói ra không phải cảm thấy rằng quá muộn rồi sao? tôi sẽ gặp lại anh. Nhưng không phải lúc này. anh hãy đợi đó. tối sẽ trả lại cho anh gấp ngàn lần những đau khổ anh đã mang lại cho tôi. thằng sở khanh ạ! anh hãy nhớ lấy….cố tận hưởng tình yêu với bé Sang của anh. Bởi vì anh không còn vui vẻ được bao lâu nữa đâu. Ha….ha…
Nói xong cậu ấy cúp máy, bàn tay hắn run lên. Bấm gọi lại thì nhận được là thuê bao không Liên lạc được. hắn như mất hết sức lực. dựa vào cái cây bên lề đường. đôi mắt thẩn thờ ngước nhìn trời xanh. Hàng mi ấy đã bắt đầu nặng trĩu:
– Pim! thật tốt! em vẫn còn sống! anh biết mà!
Lại chuyện gì nữa sẽ sắp xảy ra. một người từ quá khứ nữa đã trở về. rồi cuộc đằng sau cái quá khứ đáng kinh tởm của hắn. còn bao nhiều người sẽ trở về nữa. sau Hiền rồi tới Pim. Vậy sau Pim rồi sẽ còn những ai. Ai cũng muốn quay về gieo rắc thương đau cho tên sở khanh là hắn. Từng trang của quá khứ bắt đầu lật lại. mọi chuyện sẽ như thế nào, nếu một ngày nào đó nó biết được. người mà nó đã đánh đổi tất cả để yêu thương, để bên cạnh thì lúc trước đã là một con quỷ, một tên sở khanh đã hại biết bao nhiêu số phận phải bi thương.