THẰNG SỞ KHANH VÀ CON ĐĨ ĐỰC - Chương 18
Phần 18
Pim chạy đến, kéo tay mẹ cậu ấy ra khỏi quán.
– tại sao mẹ lại đến đây?
bà ta với đôi mắt giận dữ, quát lên:
– con điên rồi hả Pim! tại sao con lại còn dính líu đến thằng sở khanh đó nữa. con vẫn chưa tỉnh ra hả, chính hắn đã hại con khổ sở thế nào mà.
Pim quay lưng, khuôn mặt lạnh lùng:
– chuyện của con không cần mẹ lo. con tự biết mình đang làm gì.
nói xong, Pim bỏ đi. mẹ cậu ấy hét lên, sự tức giận như bóp nghẹt trái tim.
– nhà, xe, thẻ ngân hàng ta sẽ lấy lại hết. Pim! con hãy nhớ rằng con sống tới ngày hôm nay là nhờ ta, nhờ người mẹ này chứ không phải ai khác.
Pim quay lưng lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào mẹ cậu ấy:
– tất cả những thứ ấy là của mẹ thì mẹ muốn lấy lúc nào cứ lấy.
cậu ấy bước đi thật nhanh, bỏ lại những tiếng gọi với của mẹ mình.
– Pim! Pim!
vừa quay lại quán thì đã thấy bầu không khí nặng nề. Pim bước tới nhìn hắn, đôi mắt đầy vẻ ái ngại:
– tôi xin lỗi.
hắn xua tay mỉm cười:
– không sao đâu.
Pim quay qua nắm lấy tay Hưng, giọng khẩn thiết:
– mình về thôi.
Hưng ngớ người, chỉ biết ậm ừ để cậu ấy lôi đi.
nó khẽ đi qua phòng nhìn xem hai đứa nhỏ đã ngủ hẳn chưa.
đôi mắt Song và Sanh nhắm lại chứng tỏ chúng đang ngủ rất ngon. khẽ vuốt nhẹ làn tóc tơ của chúng, nó mỉm cười.
bước ra đến cửa vẫn thấy hắn ngồi ở hàng ghế nhìn ra bờ sông im lặng.
nó ngồi cạnh hắn, khẽ cười:
– anh vẫn còn nghĩ đến chuyện hồi tối sao?
hắn thở dài, đôi mắt u buồn:
– ừm!
nó tựa đầu mình vào vai hắn, cặp mắt một mí lung linh cứ nhướn lên theo những vì sao:
– chuyện qua rồi thì anh đừng nghĩ nhiều nữa. không phải hiện tại chúng ta đang rất hạnh phúc sao.
hắn im lặng không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ rồi xoa bờ vai nó.
**
Hưng hớp một ngụm bia, giọng khàn khàn:
– sao tối nay cậu không về nhà?
Pim lúc lắc cái đầu có vẻ đã bắt đầu say:
– mẹ tôi lấy lại hết rồi. bà ấy đã tống tôi ra khỏi đường rồi.
Hưng mỉm cười nhẹ:
– woa! vậy là bây giờ có thể gọi cậu là kẻ lang thang rồi nhỉ.
Pim cũng bật cười, uống tiếp một lon bia nữa:
– đúng! giờ tôi như không còn gì cả. chẳng còn gì hết.
Hưng uống một mạch hết lon bia, giọng ấm hẳn:
– cậu vẫn còn có tôi mà!
Pim nhếch môi cười, nụ cười như đang tự mỉa mai chính mình. cậu ấy uống liên tục.
khi cơn say đã lấn át cả lý trí, Pim nhướn đôi mắt nặng trĩu nhìn Hưng, bất giác cậu ấy mới nhận ra, Hưng vẫn thừa sức hấp dẫn cả khối người, ấy vậy mà cậu ta lúc nào cũng chọn giải pháp bên cạnh mình, thì thật sự không hiểu nối.
chấm dứt dòng suy nghĩ, Pim nói lè nhè:
– Hưng! cậu….cậu….thích tôi phải không.
bàn tay Hưng bóp chặt lon bia, sự hồi hộp, lo lắng bắt đầu tràn về. Hưng lặng im một hồi lâu, toàn thân như hóa đá. Pim cười mỉm., giọng yếu hẳn:
– tôi lại tự cao nữa rồi. người như cậu thì làm sao lại đi thích một đứa như tôi.
Hưng quăng lon bia xuống, khuôn mặt lạnh lùng:
– đây là câu trả lời của tôi.
vừa nói xong, Hưng tiến đến đặt đôi môi lên làn môi của Pim. hai người cứ thế, những hàng rào cứ bị phá vỡ. họ chìm đắm trong sự khát khao hạnh phúc suốt thời gian qua.
những tia nắng tràn vào khung cửa sổ. Hưng ngồi dậy nhìn thấy bãi chiến trường đêm qua vẫn chưa dọn dẹp, cậu ấy giụi giụi đôi mắt cho tỉnh ngủ hắn liền bước xuống giường để dọn dẹp thì bỗng thấy sao mà toàn thân hơi mát mát. cố nhướn đôi mắt còn mệt mỏi vì ngủ nhìn xuống thì Hưng như đứng tim. toàn thân Hưng chẳng một mảnh vãi, lấy tay vỗ lên trán Hưng thở dài:
– trời! chuyện gì vậy trời. tối qua mình đã làm chuyện gì thế này.
cậu ấy nhanh chóng mặc lại quần áo rồi dọn dẹp những lon bia vương vãi trên sàn nhà rồi đi làm.
khi cánh cửa phòng vừa đóng thì Pim mở mắt ra, cậu ấy đã dậy từ lúc nào nhưng vẫn cố tình giả vờ ngủ. Pim lấy cái mền trùm kín đầu, đầy bối rối:
– bia rượu hại người quá. trời ơi là trời.
**
trời đang trưa nắng bỗng ào xuống một trận mưa rào, nó nhanh chạy vào quán, không quên nói hai đứa nhỏ vào trong nhà chơi. đôi mắt nó mộng mơ lướt nhìn những hạt mưa đổ xuống mặt hồ như những nốt nhạc trong một bản tình ca.
Pim lặng lẽ công việc trong quầy của mình, lâu lâu cậu ấy lại khẽ liếc về phía Hưng như muốn dò hỏi gì đó, thì bắt gặp ngay anh mắt Hưng cũng đang lén nhìn mình. hai người một tâm trạng ngại ngùng, e dè khó nói.
hắn bước đến đứng cạnh bên nó, đôi mắt cũng ngắm nhìn những hạt mưa rơi bay trong gió
– mưa giữa trưa nắng thế này, nhìn có vẻ đẹp nhỉ.
nó mỉm cười nhẹ nhàng:
– nhìn cơn mưa phủ xuống mặt hồ, em tự nhiên cảm thấy nơi đây thật yên bình.
hắn như cảm nhận được điều gì, bàn tay hắn xoa nhẹ bờ vai nó:
– bộ những ngày qua em bất an sao?
nó quay qua nhìn hắn, mái tóc xéo nghiêng nghiêng theo chiều gió thổi, đôi mắt một mí ấy ánh lên long lanh:
– em không biết nữa, mấy ngày qua em cứ thấp thỏm lo sợ như sắp có điều gì xảy ra.
– em đừng suy nghĩ nhiều quá. chắc do em đa sầu đa cảm quá thôi.
nó mỉm cười nhẹ nhàng như tự trấn an chính mình và cũng để cho hắn an tâm
hắn và nó nhìn ra phía cổng, hướng theo tiếng đôi guốc chạy nhanh vào quán. hạ cây dù xuống, My cười tủm tỉm:
– hai người làm gì đứng ngay đây thế? tính không cho em vào à!
nó cười tít mắt, giọng vui hẳn:
– My! lâu lắm rồi mới gặp, vào đây.
hắn đặt ly ca cao nóng, cùng dĩa bánh quy xuống bàn. kéo ghế ngồi cạnh nó, hắn vuốt nhẹ mái tóc nhìn My:
– sao bữa nay rảnh rỗi ghé tụi anh chơi vậy?
My cắn nhẹ chiếc bánh quy, xua tay cười tươi:
– có gì đâu, tối qua anh với Sang tuyệt lắm!
nó gãi đầu ngại ngùng, để lộ hai lúm đồng tiền trông thật đáng yêu:
– hóa ra tối qua My cũng đến xem nữa sao.
cô ấy liếc đôi mắt tinh ranh nhìn nó và hắn, buông lời chọc ghẹo:
– ôi trời! thật là ghen tỵ với anh hai và Sang quá. Em đây cứ ế dài dài.
hắn ôm nhẹ bờ vai nó, hai người cùng cười.
bỗng hai đứa nhỏ chạy ào ra, thằng Sanh gào khóc giọng óe óe:
– anh hai! anh Song lấy con robot của em chơi rồi không chịu trả lại kìa.
nó thở dài, đôi mắt nheo lại:
– Song! trả con robot cho em! làm anh mà đi giành đồ chơi của em hả.
thằng Song phùng má, khuôn mặt nũng nịu:
– tại nó chơi mà không cho em chơi chung gì hết.
My nhướn mày, vuốt nhẹ bờ má hai đứa nhỏ:
– trời! hai đứa nhóc này đâu ra mà thấy cưng quá à!
hắn xoa đầu chúng, bờ mí dài khẽ liếc qua nó:
– em của bé Sang đó.
My trầm trồ tặc lưỡi:
– anh em nhà Sang ai cũng xinh nhỉ.
đang mãi mê nói chuyện thì tiếng bước chân ầm ầm, nhỏ Trâm thở hổn hển:
– cứ đi kiểu này chắc tao giảm được mấy ký thịt quá.
Lan vuốt nhẹ làn tóc hơi ướt, bĩu môi:
– mày làm như heo không bằng mà cứ hở tý là ký thịt, giống đi cân mang bán quá.
nó đứng dậy cười tươi:
– hey! bữa nay mưa gió mà cũng chịu khó nhỉ.
hương cất cái dù, liếc mắt về hướng của trâm:
– con này nè! quán mày có thuốc mê rùi, ăn rồi ngày nào nó cũng nắm đầu tụi tao lại đây hết.
cả đám bắt đầu ngồi xúm lại bàn tán đủ thứ chuyện rôm rã.
nhỏ Trâm Dương đôi mắt nhìn My thật lâu, giọng trầm trồ:
– chị My nhìn đẹp quá.
nhỏ Lan xua tay:
– tất nhiên rồi, em anh Dương mà lị
My mỉm cười:
– mấy em cứ nói quá, chị đây còn ế nè.
ba đứa con gái đồng thanh:
– hả!
nó giật bắn mình, bờ môi run run:
– tụi mày tính hù chết người hả. làm gì hét lên ghê thế.
hắn đứng ở trong quầy bar, lắc đầu cười:
– công nhận tụi em có sức mạnh tiềm ẩn thật, giọng khỏe dữ.
hương xoa nhẹ bờ má ngại ngùng:
– anh Dương cứ chọc tụi em không.
My hớp nhẹ một ngụm cacao, cười tươi:
– bạn em vui tính quá Sang nhỉ
hai mí mắt nó húp lại:
– tụi nó vậy đó, đi với tụi nó là không bao giờ buồn được.
My nháy mắt:
– chắc chị phải ghé quán thường thôi. ở đây vui quá.
mấy nhỏ xúm lại, nắm tay My hưởng ứng:
– đúng đó chị! chị em mình càng đông càng vui mà.
hắn ở trong quầy chưng hửng, giọng ngỡ ngàng:
– ôi thôi!
cả đám cùng phá lên cười. thì lúc này đây, cánh cửa quán bật mở, Pain bước vào, với ánh mắt dịu dàng xen lẫn đôi mi dài mượt rũ rượi đầy mê hoặc, mái tóc phớt phơ vài hạt nước li ti, làn da trắng ấy không thể gì so sánh được, trắng mịn như băng tuyết ngàn năm, nhưng nổi bật nhật ấy chính là đôi môi đỏ nhạt như cánh mẫu đơn chớm nở.
mấy nhỏ con gái ai cũng há hốc, mắt chứ A mồm chữ O. Trâm nuốt nước bọt ừng ực:
– chúa ơi! anh ấy đến từ đâu thế, chắc anh ấy là thiên sứ chứ không phải người nữa.
Lan chống cằm ngẩn ngơ, đôi mắt cứ dán chặt vào Pain:
– chuyện gì thế này, giữa trưa mà mình đang mơ sao!
chỉ có My, cố ấy nheo mắt lại, đôi mắt có phần lo lắng, khẽ liếc về phía hắn thì thấy hắn có vẻ bình thản, vẫn tập trung làm việc của mình, dường như không quan tâm cho lắm đến sự xuất hiện của Pain.
nhếch mép thở dài, My kéo ghế đứng dậy bước tới mỉm cười:
– lâu rồi không gặp!
Pain mỉm cười, nụ cười ngọt ngào mê hoặc đến đáng sợ, khiến cho vạn bông hoa cũng phải héo mòn vì hổ thẹn:
– bé My dạo này lớn quá.
My mỉm cười nhẹ, rồi quay lại vẫy tay chào hắn:
– em về nha anh hai – cô ấy cũng quay qua chào bọn nó – chị về trước nhé, có gì bữa khác chị em mình ngồi tám tiếp.
My nheo nheo mắt nhìn Pain một hồi rồi cúi đầu chào bước đi.
bật cây dù lên, cô ấy bước nhanh ra khỏi quán, vừa đi, trong đầu cô ấy vẫn vơ những dòng suy nghĩ:
– anh ta quay về đây làm gì? giữa anh ta và anh hai còn chuyện gì để nói nữa sao? thật là không thể hiểu nổi con người này.
người thư ký thì vẫn ngồi im trong xe, lẵng lặng quan sát mọi động tĩnh trong quán.
Pim bước tới, mái tóc vàng rũ xuống, ánh nhìn thật mơ hồ:
– anh dùng gì?
Pain cười nhẹ:
– cho tôi một Capuccino.
Pain nhìn quanh, thì thấy nó bước qua ngồi đối diện. nó mỉm cười nhẹ:
– anh là bạn của anh Dương, lần trước cũng cứu em nữa, nhưng chưa có cơ hội cảm ơn anh.
Pain khẽ cười cười, làn tóc mái cứ phất phơ theo hương gió nhẹ:
– em khách sáo quá.
mấy nhỏ bạn tự nhiên chạy qua, kéo ghế ngồi sấn lại như đã quen từ lâu:
– anh là bạn của anh Dương hả? anh ở đâu thế?
nhỏ trâm ngại ngùng, giọng không thốt nên lời:
– anh…anh….có người yêu chưa thế?
nó há hốc, khuôn mặt ngượng nghịu:
– chậc…chậc…tụi mày làm cái gì thế?
Pain xua tay, đôi môi ấy dịu dàng cong cớn đến mê hoặc:
– không sao đâu Sang! mấy em cũng là bạn của Dương hả.
ba nhỏ đồng thanh:
– vâng ạ!
mấy nhỏ con gái lại bắt đầu mê mẩn với cách nói chuyện rất ư là có duyên của anh chàng đẹp trai như thiên sứ này.
Hương tròn xoe đôi mắt:
– thế anh là bạn học của anh Dương hay là bạn quen biết ạ!
Pain khẽ liếc về phía hắn rồi hàng mi nhướn lên như ra điều hồi tưởng về quá khứ:
– bạn chung trường. Nhưng hai đứa khác lắm, Dương nổi tiếng là hoàng tử của khóa mà!
lan ngẩn ngơ:
– thế còn anh? anh biệt danh là gì?
Pain bật cười, nụ cười ngại ngùng không dấu nỗi sự vui tươi khi nghĩ về kỷ niệm thời đi học.
hắn đặt ly nước xuống bàn, cắt ngang cuộc nói chuyện:
– Ác ma!
Pain ngỡ ngàng, hàng mí hơi trùng xuống:
– cậu vẫn nhớ à!
ba nhỏ con gái la lên:
– what?
Pain gật đầu:
– đúng đó! biệt danh của anh thời đi học chính là ác ma.
nhỏ trâm đưa tay lên tính toán, chu môi phản đối:
– gì kỳ vậy trời, anh đẹp như vậy, hiền như vậy, nói chuyện có duyên thế này mà lại gọi là ác ma là sao trời.
hắn ngồi xuống cạnh nó, bàn tay khẽ đan vào những ngón tay mịn màng của nó, khuôn mặt hắn thoáng có gì đó thật lạnh lùng:
– bởi vì Pain chính là người bày ra những thú vui quái ác nhất trường, quậy nhất trường, luôn cầm đầu bọn đầu gấu trong trường, và làm đại ca của các khu xóm lân cận, rất hay bắt nạt kẻ khác.
mấy nhỏ sửng sốt, miệng há hốc, đến nó cũng bất ngờ trước sự thật này.
Pain uống ngụm nước, khóe mắt khẽ liếc hắn:
– cậu cần gì phải kể chi tiết thế, cậu làm mấy em này sợ rồi kìa.
hương lấy tay vỗ nhẹ bờ má ;
– trời! trời! lúc đi học anh quậy vậy đó hả?
pan nhướn mày ra vẻ đồng ý.
lan líu cả lưỡi, ngón tay chỉ về phía hắn với Pain:
– thế….thế….sao mà anh và anh Dương lại là bạn nhau được, anh Dương là học sinh gương mẫu, còn anh là đầu gấu thì sao…sao mà…làm bạn được nhỉ….
nó cũng tò mò về chuyện của hắn và Pain, không hiểu sao nó cứ có cái cảm giác này, khó chịu và bất an. Có thể nó không đủ tự tin khi đối diện với Pain, một người quá ư là hoàn mỹ thế kia.
hắn uống một ngụm nước, miệng nhếch môi cười tự tin, đôi mắt đen sâu thẳm ấy khẽ sáng lên:
– bởi vì anh chính là người kiến nghị đuổi học Pain!
lần này cả đám phải nói là đều hoảng hốt luôn. Hưng với Pim ở quầy cũng chăm chú nghe theo câu chuyện bí ẩn này. chắc Pim vẫn đang đấu tranh lưỡng lự xem Pain có phải là người anh hai thất lạc của mình lúc nhỏ, mọi chuyện về anh ta Pim vẫn cố gắng tìm hiểu.
Trâm đớ người:
– đuổi….đuổi học….! có vụ này nữa thì sao…sao mà làm bạn được chứ. Như vậy không phải là kẻ thù sao.
Pan khẽ liếc nhìn ra những hạt mưa rơi li ti ngoài khung kính, miệng cười nhẹ đầy ẩn ý:
– bởi vì cũng chính cậu ấy là chủ tịch hiệp hội học sinh đã vận động 7872 chữ ký của học sinh toàn trường để đưa anh đi học lại.
hương lắc đầu nguậy nguậy, đầu óc quay cuồng hẳn lên:
– khoan…khoan đã nào. anh Dương là người đã kiến nghị đuổi học anh, rồi anh Dương lại đi vận động học sinh ký cho anh đi học lại hả!
Pain gật đầu.
nó giật mình đắn đó, chuyện này thật không thể tưởng nổi. rốt cuộc việc này là như thế nào?
trâm thở dài, bờ mắt như sụp xuống:
– ối trời ơi! chuyện của hai người sao mà khó hiểu quá….em nghe một hồi mà muốn điên cả đầu luôn.
Pain đang định nói thì người thư ký bước vào, cúi đầu chào:
– thưa chủ tịch! sắp đến giờ cuộc họp cổ đông rồi ạ!
Pain khẽ xua tay rồi nói:
– tôi biết rồi! tôi ra liền.
Pain đứng dậy, không quên mỉm cười chết người với mấy nhỏ con gái nữa:
– anh có chút chuyện! anh xin phép về trước.
khi Pain đi hẳn thì Trâm giật bắn mình, bàn tay run run nắm nhẹ tay hương:
– mày nghe gì không! anh ấy….anh ấy là chủ tịch kia.
– ừm! chắc anh ấy là chủ tịch một công ty gì lớn lắm. thấy xe đẹp quá trời.
lan ngẩn người tưởng tượng:
– ôi! đẹp trai, có duyên, lại giàu có. Sao lại có người con trai tuyệt vời đến như thế này.
nó đưa mắt nhìn hắn, bắt gặp ẩn chứa sau đôi mắt của hắn có một chút gì đó thật khó chịu, dường như vẫn còn nhiều điều vẫn chưa nói ra.
**
những thành viên của hội đồng quản trị đã đến đầy đủ. Pain bước vào, khẽ gật đầu chào rồi nói:
– như các vị đã biết, bây giờ chức vị chủ tịch của công ty chúng ta sẽ do tôi đảm nhận, chắc các vị đã nhận được thông báo về hồ sơ cũng như việc công ty sẽ chính thức lên sàn chứng khoán.
một người đàn ông to mập, khuôn mặt lạnh băng:
– việc công ty chúng ta đó giờ thiên về xây dựng, thế tại sao anh lại muốn xây dựng thêm hệ thống giải trí nữa, điều này nằm ngoài tầm kiểm soát và sức ảnh hưởng, anh có thấy khi vừa nhận chức thì thực hiện việc đổi mới như vậy có phải là rất mạo hiểm hay không. chúng tôi ở đây đều làm kinh doanh hàng chục năm nay về xây dựng, chúng tôi thật sự không muốn mạo hiểm chút nào!
Pain mỉm cười nhẹ nhàng đầy tự tin:
– giám đốc Phan! việc đa dạng hóa việc kinh doanh là một việc cấp thiết hiện tại bây giờ! tôi sẽ đưa công ty chúng ta không chỉ dẫn đầu về việc xây dựng mà còn phải phân bố nhiều hệ thống, nhiều thành phần công ty con kinh doanh những thứ khác! xã hội đã thay đổi, thì chúng ta cũng nên phải tự thay đổi chính bộ mặt bản thân mình chứ!
– ý anh như vậy là sao, ý anh nói tôi cổ hủ đó hả!
Pain xua tay, cười ẩn ý:
– ấy! ông lại hiểu lầm tôi rồi! tôi nào dám có suy nghĩ thế, các vị ngồi đây đều là đáng tuổi cha tuổi chú của tôi! tôi hiểu các vị đã tốn bao nhiêu tâm huyết vào công ty như thế nào, ý tôi là chỉ muốn công ty chúng ta thêm nhiều bộ phận khác nhau, mở rộng sức ảnh hưởng thêm nhiều ngành nghề khác.
người phụ nữ đội nón vành đen, đôi mắt như khẽ cười:
– tôi tán thành thông qua việc cải cách việc đa dạng hóa kinh doanh lần này!
Pain nhìn về phía bà ấy, gật đầu cười như tỏ thành ý cám ơn.
đứng ở cửa thang máy thì Pain bước tới, đưa bàn tay ra như muốn bắt tay chào:
– cám ơn giám đốc chang!
bà ấy gật đầu mỉm cười:
– không có gì! đã là kinh doanh thì tôi thấy việc nào có lợi thì làm thôi.
Pain vấn đứng đó, vuốt nhẹ làn tóc màu nâu:
– nhưng việc bà đến tham dự quả thật là bất ngờ. tại đó giờ theo tôi được biết thì bà vẫn đang quản lý công ty con bên nước ngoài mà!
bà ấy khẽ thở dài, khuôn mặt thoáng đắn đo:
– tôi đã chuyển về đây luôn rồi! cũng chỉ vì thằng con ương bướng của tôi cả.
thang máy mở cửa, giám đốc chang cúi đầu:
– tôi xin phép đi trước!
Pain cũng cúi đầu cười:
– vâng!
khi thang máy đóng lại, Pain quay bước về phòng làm việc, khuôn mặt thoáng biểu lộ sự do dự gì đó:
– Thư ký choi! tìm hiểu mục đích thực sự của bà ta về nước làm gì! bà ta là một trong số những cổ đông lớn mà chúng ta cần phải lôi kéo, thêm một đồng minh thì bớt đi một kẻ thù. Nãy nhìn những khuôn mặt của những kẻ ngồi ở trong phòng đó, tôi thừa biết bọn họ đang mưu tính chuyện gì, họ sẽ không để yên một thằng nhóc như tôi nắm giữ công ty lâu đâu.
người thư ký gật đầu:
– thưa vâng!
bước nhanh ra chiếc xe đợi sẵn, giám đốc chang khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi bước lên.
tiếng điện thoại reo:
– tôi đây! chuyện đó thế đâu rồi. đã tìm hiểu những mối quan hệ của nó ở đây chưa?
đầu giây bên kia là một người đàn ông.
– thưa tất cả hồ sơ điều tra tôi đã để ở nhà giám đốc rồi ạ!
– ừ! cậu vất vả rồi.
cúp máy, bà ấy khẽ tựa đầu ra sau ghế, như muốn tỉnh giấc lấy lại một chút sức lực gì đó, trong đầu bà ấy là những dòng suy nghĩ
” Pim! rốt cuộc con định chống đối với mẹ đến khi nào nữa đây. ”
**
nó đang ngồi thu xếp mấy bộ đồ vào va ly, hắn nhẹ nhàng bước vào, xoa nhẹ bàn tay nó:
– anh thật sự chẳng muốn để em đi một mình chút nào!
nó vẫn xếp đồ, đôi môi mỉm cười:
– em đâu phải con nít đầu! em chỉ đi mấy ngày thôi, đưa 2 nhỏ về nhà với mẹ rồi em quay lên mà!
hắn gục đầu lên bờ vai nó, khuôn mặt nũng nịu:
– nhưng chưa đi thì anh đã nhớ rồi.
nó bật cười, quay qua nhìn hắn với đôi mắt một mí:
– ôi trời chồng của em ơi! đừng nhõng nhẽo nữa.
rồi nó vỗ nhẹ vai hắn:
– anh qua xem Song với Sanh ngủ chưa, nếu nó chưa ngủ bắt nó ngủ giùm em, mai còn lên xe về sớm.
hắn nheo nheo mắt:
– hay để anh chở 3 anh em về!
nó lắc đầu, cười tươi:
– thôi! anh ở đây lo chuyện kinh doanh. Quán chúng ta mới mở, không thể đóng cửa đi mấy ngày được, em đi có 3 ngày thôi mà! có lâu đâu.
hắn vẫn ngồi thừ ra, như chưa chịu đi. nó bặm môi, đôi mắt nheo lại:
– chồng! đi nhanh nào!
hắn miễn cưỡng đứng dậy đi qua phòng đám nhỏ, vẫn không quên hôn nhẹ lên bờ má nó.
nó lắc đầu cười nguầy nguậy.
bóng hắn vừa ra khỏi cửa, đôi môi nó dừng cười. trong lòng nó lại xuất hiện những tâm trạng khó tả. nó đang lo về một thứ gì đó vô hình mà không thể hiểu được.
**
Hiền cầm chai rượu cứ uống ừng ực. đôi mắt mờ quạng ngắm nhìn bờ sông mang màu sắc của bóng đêm. Lâm ngồi xuống bên cạnh, lắc đầu nhìn khuôn mặt ủ rũ của cô ấy.
hiền khẽ cười:
– sao anh biết em ở đây!
Lâm thở dài, tay cũng cầm một chai rượu uống:
– em vẫn không thay đổi, cứ mỗi lần buồn lại ra đây ngồi uống rượu một mình.
hiền gật đầu cười, chỉ ngón tay về phía xa:
– anh có nhớ ngày trước, 3 chúng ta vẫn thường tối tối lại ra đây chơi không!
Lâm không nói gì, vì anh ta thừa hiểu giờ Hiền đang rất nhớ hắn, nhớ về những kỷ niệm của ngày trước.
cô ấy tiếp tục uống, miệng lại nói huyên thuyên:
– cũng đã ngần ấy thời gian mà sao em lại vẫn không quên được anh ấy. em đã cố gắng dùng mọi cách, đến cả lúc mất trí nhớ mà anh ấy vẫn không là của em thì là sao chứ? là ông trời! là ông đang giễu cợt em, anh có nhận thấy điều đó không.
Lâm vẫn im lặng, hàng chân mày ấy đắn đo như suy nghĩ.
hai người cứ uống, mỗi người một tâm trạng, uống cho thật say để quên đi nỗi sầu.
mặt trời ló dạng những tia nắng ban mai. người quét đường đi ngang qua, khẽ gọi:
– này cô cậu ơi! dậy đi, ngủ ngoài bờ sông nguy hiểm lắm.
Lâm nhướn mày, lấy bàn tay khẽ đập vào trán như cố tỉnh giấc, đầu anh ta thật là đau sau một cơn say.
– Hiền! dậy về thôi, trời sáng rồi.
cô ấy vẫn chưa tỉnh hắn, đứng bật dậy, cố bước đi loạng choạng. Lâm dìu Hiền đi, lo lắng hỏi:
– em không sao chứ, nhìn sắc mặt em xanh xao lắm
Hiền gượng nói:
– em không sao! chỉ thấy hơi khó chịu trong người thôi.
bỗng cố ấy khuỵu xuống, khuôn mặt nhăn nhó:
– anh…anh Lâm! em…em đau quá.
Hiền ngất đi trong vòng tay của Lâm, giọng anh ta hốt hoảng:
– Hiền! Hiền ơi! em…em tỉnh lại đi.
– thôi anh về đi! tụi em lên xe đây – nó mỉm cười nhìn hắn
hắn thở dài đôi má phúng phính:
– nhớ tới nơi là gọi điện cho anh liền đó
nó bật cười:
– vâng! – rồi nó quay qua hai đứa nhỏ – mấy em chào tạm biệt anh Dương đi!
hai đứa nhỏ đồng thanh:
– bái bai anh!
hắn cũng vẫy tay chào hai nhóc tỳ đáng yêu đó.
nó bước lên xe, đôi mắt vẫn cố ngoái nhìn sau, vẫn thấy hắn đứng đó, khuôn mặt buồn buồn nhìn nó lên xe. nó khẽ cười, rồi hét to lên:
– anh Dương! em yêu anh. Yêu anh!
hắn bật cười, đôi mắt sâu thẳm như chứa vàn tinh tú khẽ cười:
– anh cũng yêu em! vợ yêu à.
người bác sĩ bước ra, khuôn mặt giận dữ:
– anh là người nhà của bệnh nhân phải không.
Lâm hơi sựng lại, rồi nói:
– vâng! cô ấy có sao không bác sĩ.
người bác sĩ thở dài:
– sao anh lại vô ý như thế, sao lại có thể để thai phụ uống nhiều rượu như thế, cũng may mới chỉ động thai nhẹ, nhưng thể chất cô ấy quá sức suy nhược, cần phải tẩm bổ nhiều thêm.
Lâm thiếu điều không đứng vững, nghe như sét đánh ngang tai:
– thai…thai phụ….ý bác sĩ là cô ấy….cô ấy có thai sao?
Lâm tiến vào giường bệnh, ngồi xuống bên cạnh Hiền, trong đầu anh ta là như một ngàn câu hỏi
” điều này là không thể được, đứa bé này….đứa bé này rốt cuộc là của ai, không thể, không thể là của Dương được, điều này là không hợp lý, không hợp lý chút nào ”
Hiền mở đôi mắt mỏi mệt ra, khuôn mặt nhợt nhạt:
– đây là đâu?
Lâm lo lắng, gặng hỏi:
– Hiền! em….em….đứa bé….đứa bé là của ai?
khuôn mặt Hiền tái xanh lại, cô ấy bàng hoàng như bị vướng phải điều gì. cuối cùng cô ấy thở dài:
– anh Dương!
Lâm giật bắn mình, nói như không còn bình tỉnh:
– không thể! không thể nào. Đứa bé mới được 4 tháng, mà theo như anh được biết thì em và Dương đã không liên lạc lâu rồi, sao…sao có thể như thế…
Hiền mỉm cười, nụ cười đau đớn như cho chính số phận mình:
– đúng vậy! đây chính là cách cuối cùng của em đưa ra, là đường chết mà em phải đi và cũng là đường sống để anh ấy quay về bên em.
Hắn không thể ngờ rằng, ba ngày nó rời đi, cũng là ba ngày dài nhất của cuộc đời hắn, lần này Hiền đã ra nước bài cuối cùng, nước bài quyết định trong ván bài số phận này.
liệu hắn sẽ phải làm gì để có thể tiếp tục bước đi cùng nó khi cả ván bài đã lật ngửa, mà con tẩy lại nằm trong tay cô ấy.
Liệu nó sẽ ứng phó thế nào, khi lần nay quay về quê nó khám phá ra một sự thật đến động trời, sự thật mà đã bị quá khứ vùi lấp cả mấy chục năm qua về mối tình đầy bí ẩn năm xưa, mối tình mà bà Hoa đã đối phó.
hắn và nó lần này hai người đã bị tách khỏi nhau, hai người có thể vượt qua cái thử thách mà số phận đã an bài để thử thách tình yêu ấy, phải đơn thương độc mã chiến đấu trong cuộc chiến dai dẳng của hiện tại quá khứ và tương lai này.