THẰNG SỞ KHANH VÀ CON ĐĨ ĐỰC - Chương 17
Phần 17
Bầu trời đêm nay thật đẹp, giữa mặt hồ yên tỉnh ấy cứ phản chiếu hình bóng của trăng, xung quanh là ánh sáng lấp lánh của những vì sao li ti.
Hắn vươn vai, quay quay cái cổ, nhìn có vẻ là mệt mỏi sau một ngày thật đông khách. Nó từ sau bước đến ôm hông hắn, đôi mắt nó ngắm nhìn những vì sao xa:
– anh mệt lắm phải không? bữa nay đông khách thế kia mà!
Hắn nắm nhẹ bàn tay nó, làn môi ấy mỉm cười:
– có gì đâu! chỉ hơi nhức người một chút thôi.
nó xoa nhẹ bờ vai của hắn, giọng ấm áp:
– anh à! em thấy ngày mai anh với em qua gặp ba mẹ anh được không!
hắn như đứng hình. khuôn mặt thoáng lo lắng:
– tại sao đột nhiên em lại muốn qua gặp ba mẹ.
nó thở dài, ánh mắt đượm buồn:
– từ ngày chúng ta đi tới giờ, em chưa một lần nào chính thức xin lỗi và nói chuyện với ba mẹ. em cảm thấy có lỗi quá. dù chuyện gì có xảy ra đi nữa, thì em thiết nghĩ, hai đứa mình đi cũng lâu rồi, nên về thưa chuyện đàng hoàng với ba mẹ cho phải phép.
hắn xoa đầu nó, mỉm cười ;
– không sợ ba anh sao!
nó gục nhẹ đầu vào ngực của hắn. đôi mắt lim dim:
– ba anh cũng như ba em. có gì đâu mà sợ, em chỉ sợ là lại làm ba mẹ buồn thôi.
hắn thở dài một cách mệt mỏi, đôi mắt cũng đưa ra khoảng không xa vắng:
– ừ! anh cũng như em. chỉ sợ lần này lại làm ba mẹ buồn.
hai đứa nhóc ở trong nhà ăn bánh quy, nhìn ra ngoài cửa. cặp mắt ngây thơ của chúng cứ nheo lại, Hưng phì cười:
– hai em nhìn gì thế?
thằng sanh chu môi, ra điều gì đó khó nói lắm:
– sao anh hai lúc nào cũng ôm anh Dương vậy?
thằng Song có vẻ hiểu biết hơn, vừa ăn vừa nói:
– thì hai ảnh giống ba với mẹ vậy đó.
Sanh lắc đầu, đôi mắt trợn to:
– nhưng anh Dương đâu có đánh anh hai như ba đánh mẹ đâu?
12,855 Chia sẻ tới
Song nhếch mép, khuôn mặt vẫn cắm vào đĩa bánh quy:
– chắc sau này cũng như vậy thôi.
Sanh la lên, giãy nãy:
– á! anh ăn gian, anh ăn hết bánh của em rồi.. hu…hu
Hưng xoa đầu Sanh vỗ về:
– thôi! thôi để anh lấy thêm cho.
hai đứa nó lại giỡn ầm ầm như không có gì. Hưng cầm đĩa vào trong quầy lấy bánh, cậu ấy nhìn Pim, hai người một tâm trạng. có một cái gì đó lại nhói đau ở tim, chỉ vì những câu nói ngây thơ của trẻ nhỏ, mỗi gia đình đều có những vấn đề riêng, nhưng ở góc độ của chúng, thì mọi thứ dường như thật dễ dàng.
Pim ngồi lau những cái ly, cặp mắt cậu ấy cứ khập khẽ liếc nhìn về hắn và nó. Hưng bất giác cười mỉm:
– hai người họ hạnh phúc nhỉ!
Pim không nói gì, cúi đầu lặng lẽ lau những cái ly tiếp theo. hàng chân mày cậu ấy hơi nhướn lên, mái tóc vàng óng ấy lâu lâu lại rung nhẹ theo từng hơi thở. Hưng thở dài quay lưng định bước đi thì Pim cất tiếng nói:
– thứ 6 này cậu rảnh không?
đôi môi Hưng không giấu niềm vui sướng, cậu ấy cười tươi:
– rảnh! có chuyện gì không?
Pim vẫn bình thản, cậu ấy không ngẩn mặt lên, giọng lạnh lùng:
– cùng đi với tôi đến một nơi!
Hưng búng tay, khuôn mặt hạnh phúc:
– ok!
**
nó e sợ cứ dè chừng trước cổng. hắn cười nhẹ luồn bàn tay của mình vào tay của nó. đôi mắt sâu thẳm của hắn nheo lại:
– đừng lo lắng! cứ bình thường là được.
nó hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng:
– em chỉ hơi hồi hộp thôi!
nhấn chuông. nhỏ My chạy ra mở cửa, khuôn mặt cười tươi:
– anh hai với Sang vào nhà đi. em với mẹ dọn cơm xong rồi.
nó rụt rè cúi đầu chào dì năm. không khí có phần căng thẳng, dì năm thở dài hạ giọng:
– hai đứa ngồi xuống đi.
hắn khẽ kéo ghế cho nó. My nhướn mày ra điều gì đó, dì năm lắc đầu có vẽ mệt mỏi. bữa cơm gia đình diễn ra im ắng đến khác thường.
dì năm gắp một chiếc đùi gà vào chén hắn
– đùi gà của con đây! ăn nhiều vào đi.
hắn cười tươi:
– đùi gà của mẹ làm vẫn là ngon nhất.
rồi dì năm quay qua nó, khuôn mặt hơi lạnh lùng
– con cũng dùng tự nhiên đi Sang, đừng khách sáo.
hắn nhìn quanh, đôi mắt như tìm gì đó:
– ba đâu rồi mẹ!
dì năm im lặng, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng thì My như đỡ lời:
– ba bận họp nên không thể về nhà ăn tối được.
hắn và nó hiểu ý. chắc chắn ông ấy vẫn chưa chấp nhận chuyện của hai đứa.
những cơn gió lạnh của đêm đang khẽ thổi vào tai nó. bất giác nó thở dài, hắn xoa đầu nó mỉm cười:
– em đang nghĩ gì thế?
nó lắc đầu, khuôn mặt thoáng buồn:
– không ạ!
hắn nhếch mép cười, nụ cười quyến rũ đến tận những vì sao ở trời cao.
– đừng quá lo. chúng ta cứ cho ba mẹ một thời gian. anh tin, sẽ có một ngày mọi người sẽ hiểu cho hai đứa mình mà thôi.
nó nắm nhẹ lấy bàn tay của hắn, như muốn có thêm một chút động lực.
hắn cảm thấy một điều gì hạnh phúc, cặp mắt đưa nhẹ theo từng ánh sáng mỏng manh:
– chúng mình đi dạo một vòng nhé.
nó lắc đầu nhẹ, giọng lo lắng:
– thôi! mình về đi anh. để Sanh với Song ở nhà em không an tâm cho lắm.
hắn chu môi, làm nũng:
– có Hưng với Pim rồi mà.
nó khẽ cười buồn
– chúng ta có thể đi bộ gần nhà cũng được mà.
hắn nhướn mày, ra điều đồng ý.
về đến nhà, thì Pim với Hưng đang chơi với hai đứa nhóc ở đằng trước.
vừa thấy nó, hai đứa chạy lại giọng ríu rít như chim non:
– anh hai!
nó ôm hai đứa nhỏ vào lòng. cặp mắt một mí ấy cười như tít lại.
Pim khoác chiếc cặp lên vai, bước ra cổng nhẹ giọng:
– mai em với Hưng đi công chuyện nên không đến quán được .
hắn nhìn Hưng, như đợi điều gì thì cậu ấy cười nói:
– à em đi chung với Pim. cậu ấy muốn em đi chung.
hắn gật đầu cười
– ừ! không sao! hai em cứ đi đi.
nó cũng khẽ cười cúi đầu:
– cám ơn hai anh.
Hưng nháy mắt, cười tươi:
– ơn nghĩ gì! bạn bè cả mà. với lại hai đứa nhóc này đáng yêu lắm. anh thích chơi với chúng lắm.
Pim không nói gì, lẵng lặng bước đi. Hưng vẫy tay chào rồi chạy vội theo, gọi líu cả lưỡi:
– Pim! Pim! đợi tôi với .
hắn và nó nhìn theo, hai người dấy lên một điều gì đó. nó khẽ cười, đôi mắt tinh ranh:
– anh Dương! anh có thấy là…..hai người họ…
hắn bật cười, nụ cười rạng rỡ ở đầu môi:
– ôi! tình yêu lại gõ cửa nữa rồi.
nó như hiểu ý, nắm nhẹ bàn tay hắn. hai người cùng cười dắt hai đứa nhỏ vào nhà.
**
những bụi hoa lài trắng tạo thành từng tốp nhõ bên những hàng rào. Hưng liếc mắt nhìn quanh khu nghĩa trang tĩnh mịch đầy nắng.
trên tay Pim cầm bó hoa lan trắng. cậu ấy đeo kiếng đen như che đi cái nắng gắt của bầu trời, hay là muốn dấu đi đôi mắt u buồn khi mỗi lần đặt chân vào đây.
đôi chân Pim dừng trước ngôi mộ của một người đàn ông. khẽ đặt bó hoa xuống đất, cậu ấy khẽ nói:
– ba! ba ở trên trời có linh thiêng xin cho con tìm lại được anh hai. con tin là anh ấy vẫn còn sống, anh ấy vẫn chưa ở bên ba phải không?
Hưng lặng im. đầu óc cậu ấy thoáng bối rối. Hưng không thể ngờ là hôm nay mình lại đi viếng mộ ba của Pim. nhìn di ảnh trước mộ, cậu ấy không thể tìm được điểm gì giống nhau giữa Pim và ba cậu ấy. ” chắc cậu ấy giống mẹ ” ,Hưng nghĩ thế.
hai người bắt đầu rão bước đi ra cổng.
Hưng nhẹ giọng:
– nghĩa trang ở đây không ngờ lại trồng toàn hoa lài.
Pim khẽ cười, rồi nhìn quanh như muốn ngắm lại khung cảnh mà đã lâu rồi mình không đến.
– đúng vậy! ông ấy sống không tốt, nhưng thật không hiểu sao lúc đi lại chọn một nơi đẹp như thế này để yên nghĩ.
khẽ hít một hơi thật dài, Pim cố lấy lại sức lực khi nhớ lại một ký ức tuổi thơ đầy đau khổ:
– hôm nay là ngày mất của ba tôi. nhưng cũng lâu lắm rồi tôi mới ghé lại đây. – rồi cậu ấy quay qua nhìn Hưng – cậu là người đầu tiên cùng tôi đến nơi này, 6 năm qua, một mình tôi, cứ đến ngày này, tôi lại cảm thấy mệt mỏi, có một chút gì đó sợ hãi, nên không đến thăm ông ấy.
hàng mi của Hưng khẽ trùng xuống, trong trái tim của cậu ấy có một chút gì đó là hạnh phúc khi nghe mình là người đầu tiên cùng Pim tới đây.
bỗng đôi chân Pim dừng lại. Hưng cảm thấy ngạc nhiên, liền ngước nhìn về phía trước. một người phụ nữ mặc chiếc váy lững màu đen. đôi mắt dấu sau cặp kiếng đen. mái tóc dài vàng óng ả bối cao. làn da trắng thanh thoát đến ngỡ ngàng. Hưng tròn xoe đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên vì sự giống nhau đến dễ sợ của bà ấy và Pim.
tiếng của Pim cắt ngang những dòng suy nghĩ của Hưng:
– mẹ!
người phụ nữ trên tay cầm bó hoa lan trắng khẽ đứng lại. khuôn mặt bà ấy thoáng điều gì đó ngỡ ngàng đầy bối rối.
**
đứng ở đầu dốc ngay bãi cỏ. đôi mắt của người phụ nữ ấy đượm buồn. giọng nhỏ nhẹ:
– mẹ thật không ngờ lại gặp con ở đây!
Pim vẫn để tay trong túi quần, khuôn mặt lạnh băng không một chút gì xúc cảm.
– con không thường tới không phải là con không thích ông ấy.
người phụ nữ khẽ cười nhẹ. bà tháo cặp kính xuống, để lộ đôi mắt long lanh như mọng nước:
– nhìn con bây giờ có vẻ là còn đẹp trai hơn ngày trước nữa. ca phẫu thuật có vẻ rất thành công nhỉ.
Pim hơi gắt gỏng khi nghe mẹ mình nhắc lại chuyện đó:
– chào hỏi mẹ vậy là được rồi. con về đây! mẹ giữ gìn sức khỏe.
người phụ nữ thở dài lắc đầu, bà ấy cứng giọng:
– mẹ đã quyết định không ra nước ngoài nữa. thời gian qua để con sống một mình thật lòng mẹ ân hận lắm. giờ mẹ sẽ làm tất cả bù đắp cho con.
Pim giật bắn mình, cậu ấy quay phắt lại, đôi mắt hằn lên đầy sự đau đớn:
– nếu mẹ quay về thì con sẽ dọn ra chỗ khác.
bà ấy tức giận, hàng chân mày khẽ nhíu lại:
– ta đã xuống nước tới mức này, đã quay về mà con vẫn không chịu ở chung với ta sao. rốt cuộc mẹ đã làm gì sai chứ, mẹ cho con cuộc sống sung túc, cho con tất cả con còn muốn điều gì nữa hả. chẳng lẽ đến hết cuộc đời ta và con đều không thể chung sống dưới một mái nhà sao?
Pim bật cười, nụ cười u uất đến nghẹn lòng:
– mẹ vẫn thế, vẫn chỉ có thể nói được những điều đó mà thôi. Đó chính là vấn đề của con và mẹ không thể sống dưới một mái nhà đó.
nói xong cậu ấy quay lưng bỏ đi. đôi mắt hoe đỏ lên vì gió vô tình hay vì trái tim rướm máu.
ra đến đầu cổng, Pim gượng nói:
– đi thôi.
Hưng cảm giác được có điều gì đó thật nặng nề, cậu ấy cũng không tiện hỏi, đành im lặng lên xe cùng Pim quay về.
**
nó cầm ly nước ép cam hớp một ngụm nhỏ, đôi mắt nhìn lướt xung quanh:
– không hiểu sao hai ba bữa nay quán lại vắng quá.
nhỏ hương cầm cái gương lên soi lại khuôn mặt của mình, bĩu môi ra vẻ hiểu biết lắm:
– thì chắc dạo này gần vào học rồi. nên cần nhiều thứ chuẩn bị mà, tao thấy đại đa số khách đều là học sinh trung học không đấy thôi.
lan gật đầu hùa theo:
– toàn mấy em gái hám trai .
trâm như không để tâm cho lắm vào câu chuyện, đôi mắt nhìn ngang dọc ;
– ủa sao hôm nay không thấy anh Pim vậy.
hắn bước ra kéo ghế ngồi, chậm rãi nói:
– à Pim hôm nay xin nghĩ rồi em. cậu ấy có chút chuyện.
nó nhìn hắn, khuôn mặt đắn đo suy nghĩ:
– anh à! bữa giờ quán vắng quá. vài bữa kiểu này chắc hai đứa mình ngáp gió mà sống quá.
hắn mỉm cười, nụ cười dịu dàng chan hòa những tia nắng trưa:
– em cứ quá lo. buôn bán thì phải có lúc đông lúc vắng chứ.
hương đặt gương xuống bàn, đôi mắt nheo lại đầy bí ẩn:
– hay là ta thử tổ chức một sự kiện gì nhằm thu hút lại khách đi
làn nháy mắt:
– vụ này được đấy.
nó ngạc nhiên, giọng ấp úng:
– nhưng mà phải làm cái gì mới được chứ.
cả đám bắt đầu bầu không khí im lặng để tập trung suy nghĩ. một lúc sau, nhỏ trâm nhảy cẫng lên, đôi chân như muốn lún khỏi sàn
– à! 2 người đã là ca sĩ rồi thì sao ta không tận dụng chuyện này. cuối tuần ta sẽ mở đêm nhạc hát cho nhau nghe, và 2 người như là ca sĩ hát chính vậy đó. kiểu này gần như phòng trà.
hương búng tay, gật đầu:
– được đấy! công nhận số ký của mày tỉ lệ thuận với chỉ số IQ thật.
trâm trợn mắt, giọng gắt gỏng:
– con quỷ! mày nói gì hả.
cả đám phá lên cười. nó nhìn hắn, hắn cũng nhìn nó, có một điều gì đó thật hạnh phúc mà không cần phải biểu hiện ra.
**
công đoạn quảng cáo trên trang chủ của quán cũng được triển khai, rồi in tờ rơi, bạn bè giới thiệu được tiến hành rầm rộ.
mấy nhỏ bạn cũng tới phụ trang hoàng lại quán để chuẩn bị cho đêm diễn đầu tiên. mọi người ai nấy cũng bận túi bụi.
Pim đang đứng trên thang để treo tấm băng- rôn. Trâm thấy vậy, liền chạy lại nhanh nhảu:
– anh Pim! để em giữ thang cho.
Pim nhìn xuống, khẽ gật đầu.
trầm cười tít mắt đầy vẻ vui sướng.
hương với lan đang ngồi tỉa lại những cành hoa hồng để cắm thành từng giỏ hoa, nhỏ hương nháy mắt, hướng về phía trâm:
– ê lan! mày xem kìa, chưa bao giờ tao thấy con trâm nó siêng năng như vậy.
lan không cần nhìn, vẫn chú tâm vào công việc của mình:
– ngày nào mà nó cũng được như vậy thì tao nghĩ nó đã không mang thân hình quá cỡ này rồi.
hương lắc đầu khó hiểu:
– không thể tưởng được, vẫn biết Pim là gay mà sao nó lại cứ mê đắm mê đuối thế kia chứ.
lan khẽ cười:
– nói như mày thì tại sao con thiêu thân lại cứ thích lao vào lửa.
nó và hắn đang ở trong nhà dợt lại đợt cuối, nó đứng bên cạnh cây đàn piano, khuôn mặt phụng phịu:
– em có cảm giác như là lần đầu lên sân khấu vậy á.
hắn mỉm cười, đôi mắt sâu hun hút ấy như trấn an nó:
– đừng hồi hộp quá. có anh bên cạnh em rồi mà, cứ hát thật tự nhiên là được.
nó ngồi xuống cạnh hắn, bàn tay mỏng manh ấy khẽ nắm lấy những ngón tay trắng muốt ấy:
– anh nghĩ tối nay sẽ có nhiều người đến không. em sợ họ không chấp nhận chuyện này, rồi sẽ không có ai tới, em thấy lo quá.
hắn quàng tay qua vỗ vãi nó nhẹ nhàng:
– công chúa của tôi lại nghĩ nhiều quá rồi. em cứ cố gắng làm hết sức mình thôi, vì dù kết quả có thể nào thì chúng ta cũng sẽ không phải hối hận.
nó tựa nhẹ đầu vào vai hắn, đôi mắt một mí ấy khẽ nhắm lại như muốn trấn tỉnh lại mình.
**
những ánh sáng của hàng dây đèn làm lấp lánh khắp quán. khí hậu đêm nay thật ấm áp, mọi thứ dường như đều hoàn hảo cả. mọi bàn đều không còn chỗ trống. có những tốp phải đứng.
Hương ở trong nhìn ra trầm trồ:
– ghê thật! bởi vậy ta nói đẹp trai cũng là một cái lợi mà.
trâm cứ đừng kè kè Pim, đôi mắt nhỏ cứ dán chặt vào làn da trắng như hạt ngọc ấy.
Pim đằng hắng, giọng lạnh lùng:
– mặt tôi có dính gì sao?
trâm đỏ mặt, lắc đầu nguậy nguậy quay lưng chạy tới đám bạn.
Hưng bật cười, tiến lại vỗ vai Pim ;
– cô bé ấy thích cậu đấy.
Pim không nói gì, vẫn khuôn mặt như tảng băng ngàn năm không thể nào tan.
trâm chống cằm thở dài, nhìn nhỏ có vẻ mệt mỏi lắm:
– sao từ trước đến giờ tao không bao giờ thấy anh ấy cười nhỉ?
lan đưa ngón tay lên trán như suy nghĩ.
– ừ! mày nói tao mới nhớ. Từ ngày gặp anh ta đến giờ, tao chưa hề thấy anh ấy cười một lần nào cả.
hương cầm dĩa bánh lại, vừa ăn vừa nhìn xung quanh quán:
– thì tao nói tụi mày rồi. 4 người hotboy trong quán này mỗi người mỗi vẻ. Sang thì mang vẻ ngây thơ trong sáng, anh Hưng thì tràn đầy ấm áp, lịch lảm, còn Pim thì khỏi nói, vẻ lạnh lùng của một coolboy chứ gì nữa. Anh Dương thì trái ngược, anh ấy luôn chiến thắng tất cả bằng nụ cười đến mê hồn.
trâm phụng đôi má bự của nhỏ.
– chán thật, anh Pim chẳng bù cho một phần nào của anh Dương, phải chi anh ấy cười mỉm chi thôi cũng được.
tiếng Hưng vang vào micro:
– và sau đây là mở bàn cho buổi tối ngày hôm nay thì chính là Dương và Sang.
hắn diện một chiếc áo sơ mi trắng, mang một quần cách tây đen ôm dáng, khuôn mặt hắn vẫn thế, vẫn hàng mi quá dài đến khóe mắt, sống mũi cao ngất với làn môi đỏ rực như dãi lụa.
nó thì khác, nó mang một chiếc áo thun cách tân bằng ren vãi trắng, đôi mắt một mí ấy cứ nhíu lại thì phải nói là siêu dễ thương, thêm làn môi hơi cong đầy vẻ hờn dỗi để tiêm tô cho làn da trắng như tuyết sương mai.
hắn ngồi xuống cây đàn piano, những nốt nhạc do hắn gõ vào phím đàn vang lên thật nhẹ nhàng, nó đứng cạnh cây đàn cất tiếng hắt dịu nhẹ như một cơn gió đầy hơi xuân.
My khẽ vòng tay ôm lấy dì năm, đôi mắt cô ấy nhíu lại vì cười:
– Sang hát hay quá phải không mẹ!
dì năm không nói gì, khuôn mặt ra điều gì là vô cảm nhưng thật sự trong lòng cô ấy có một chút gì đó thật khó tả.
dì năm quay qua gõ đầu My:
– tự nhiên nói đi mua sắm rồi kéo mẹ đến đây. cái con nhỏ này thật là .
My lè lưỡi, xoa đầu:
– thì mẹ cũng nên tới xem quán xá anh hai làm ăn như thế nào chứ.
dì năm lắc đầu, bỏ về:
– thôi mẹ về đây.
My nhìn một lát rồi đuổi theo, giọng hối hả:
– mẹ! mẹ!
ngồi trong chiếc xe màu đen đậu ở ngoài cổng, Pain ngập ngừng hồi lâu khi thấy cảnh hắn đàn cho nó hát. anh ta thở dài mệt mỏi:
– chạy đi!
người thư ký bắt đầu cho xe lăn bánh chậm rãi. đôi mắt Pain thẩn thờ nhìn ra ngoài khung cửa sổ, anh ta bắt gặp Pim đang đi dạo dưới đêm trăng một mình bên bờ hồ. nhìn dáng vẻ ấy không hiểu sao Pain lại cảm thấy quen thuộc lắm, có một cảm giác gì là khó nói được.
– đó có phải là người mà lúc trước chặn đầu xe không!
người thư ký nhìn lướt ra rồi khẽ nói:
– thưa vâng ạ! chính là cậu ta.
Pain đưa tay lên chống cằm suy nghĩ đắn đo khi nhớ về khuôn mặt đầy sợ hãi và bàng hoàng tột độ của Pim ngày hôm ấy:
– tại sao cậu ấy cứ khăng khăng nói tôi là anh trai của cậu ta.
thư ký choi hơi nhíu mày, chậm rãi nói:
– chắc là người giống người thôi. chủ tịch đừng nghĩ ngợi nhiều mà ảnh hưởng đến sức khỏe, dạo gần đây vì bàn chuyện với chủ tịch Minh mà anh đã mệt mỏi lắm rồi.
Pain thở dài, mở kiếng xe xuống như muốn tận hưởng cái hương của gió đêm:
– khung cảnh thật khác xưa, người cũng đã thay đổi rồi. Nhưng sao tôi lại vẫn cứ như thế này, vẫn không thể thay đổi được đây.
người thư ký có một chút gì đó khó chịu khi nghe Pain nói vậy, anh ta cảm thấy rất tức giận khi mỗi lần nhắc đến chuyện tình cảm của Pain, anh ta đang ghen tỵ, đang uất ức vì mình không có được tình cảm ấy. Sự đố kỵ của anh ta ngày càng lớn dần lên.
**
– lại nữa! cậu lại đi dạo quanh bờ hồ nữa. – tiếng Hưng cất lên.
Pim vẫn im lặng, bước chân càng ngày càng chậm lại, đôi mắt lung linh ấy cứ chập chờn buồn bã.
Hưng đi bên cạnh Pim, cố gắng hít một hơi thật sâu rồi nhìn lên bầu trời đầy sao.
– đêm nay thật đẹp nhỉ, không ngờ lâu lâu đi tản bộ cũng hay thật.
Pim nhìn quanh rồi nói:
– cậu không phụ dọn quán à.
Hưng nhoẻn miệng cười tươi, rồi nắm lấy tay Pim:
– mọi người đang tổ chức tiệc ăn mừng vì đêm nay bán quá đắt luôn. nên tôi đi kiếm cậu về nè.
Pim rụt rè e ngại, hàng mi cậu ấy khập khẽ:
– thôi, cậu ở lại chơi đi, tôi đi về đây.
Hưng không nói không rằng, vẫn nắm chặt tay Pim, khuôn mặt đầy ma lực:
– ở lại chơi đi.
rồi cậu ấy cứ thế mà kéo Pim về quán.
hắn đứng dậy, cầm ly rượu dâu đỏ ửng cười tươi:
– mọi người cùng nâng ly nào, tất cả mọi người đều vất vả ngày hôm nay rồi.
hương cầm ly rượu lắc lắc cười khanh khách:
– anh Dương khách sáo quá.
trâm cứ lâu lâu liếc Pim lại khẽ cười tủm tỉm:
– thôi ăn thôi nào. tối giờ em chạy bàn muốn xỉu, giờ đói quá rồi.
cả đám đều bật cười trước khuôn mặt đói lả của nhỏ.
Pim không hiểu sao cậu ấy lại mang một tâm trạng buồn man mác, cậu ấy cứ lãng tránh ánh nhìn của hắn, nhịp tim cậu ấy cứ bấn loạn vì đêm nay. có thể cậu ấy vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được việc xóa hắn ra khỏi trái tim.
những tiếng cười nói rôm rã, hắn và nó hạnh phúc nắm lấy tay nhau. đêm nay là một đêm thật tuyệt.
tiếng bước chân, tiếng guốc cao gót gõ vào sàn.
Pim đứng dậy, đôi mắt hơi mở lớn vì ngạc nhiên.
mọi người ai cũng bắt đầu một bầu không khí im lặng, nhỏ hương mỉm cười nhanh nhảu:
– cô ơi! quán đóng cửa rồi ạ! có gì mai cô ghé lại được không ạ.
người phụ nữ im lặng, bước tới gần hắn. bà ta cầm ngay ly rượu dâu ở trên bàn mà đổ thẳng vào đầu hắn.
tất cả thảy đều sửng sốt, mấy nhỏ con gái la lên, nó giật bắn mình lấy khăn giấy lau, hắn đứng dậy nhìn vào ánh mắt giận dữ của bà ta, bất giác hắn như nhận ra điều gì đó.
– cô….cô là…
chát….một cái tát thẳng vào mặt hắn, kèm theo là giọng hét như xé toạc cả buổi tối tuyệt đẹp:
– thằng sở khanh! mày là đứa khốn nạn, mày hại đời con trai tao chưa đủ hay sao mà giờ con kêu nó làm chung tiệm với mày, đồ đốn mạt, mày đi chết đi…đi chết đi…
người phụ nữ vừa kêu gào vừa túm lấy cổ áo hắn mà lay lay, nước mắt đã tuôn ra ướt đẫm cả cổ áo của bà ấy, bà kêu gào thảm thiết như một người mẹ đứng trước bờ vực bên cạnh xác con minh.
Pim hét lên:
– mẹ! mẹ làm cái gì vậy? dừng lại! mẹ dừng lại đi!
ai cũng sửng sốt, tất cả đều bàng hoàng. bầu không khí u ám bao trùm quán cà phê.
tiếng hú của con sói đầu tiên đã cất lên, tiếp sau đây sẽ là những đàn sói tiến về con mồi đã được ấn định sẵn.