THẰNG SỞ KHANH VÀ CON ĐĨ ĐỰC - Chương 16
Phần 16
Pim như không còn kìm chế được, cậu lấy xe phóng như bay đuổi theo chiếc xe màu đen ấy. kít….tiếng thắng gấp, Pain giật mình, liếc nhìn về phía trước:
– chuyện gì vậy?
Người thư ký ngơ ngác:
– một người đứng chắn trước đầu xe thưa chủ tịch!
Pim chạy lại đằng sau, khuôn mặt hốt hoảng đập vào kiếng. người thư ký bước xuống xe, dò hỏi:
– cậu muốn chết à!
Pim tỏ vẻ không quan tâm, đôi mắt đỏ hoe.
– anh hai ơi!….anh hai!
Pain bước xuống xe, nheo nheo cặp mắt ma mị nhìn Pim:
– có chuyện gì!
Pim sững sờ, đôi mắt mở lớn ngắm nhìn thật kỹ anh ta. Giọng run run không thành lời:
– là anh phải không! anh hai! là anh…là anh phải không!
Pain lắc đầu khó hiểu:
– cậu đang nói gì vậy! ai là anh hai của cậu?
Pim nắm lấy bàn tay của Pain, khuôn mặt bàng hoàng như không còn tỉnh táo:
– anh… anh không nhận ra em sao….! Em là Pim…em của anh…em trai của anh!
Pain giật mình, khẽ rút tay lại:
– cậu…cậu nhận nhầm người rồi! tôi không có em trai nào cả….xin lỗi tôi phải đi….!
Nhưng Pim vẫn nắm chặt không buông, đôi mắt đẫm nước giọng khẩn thiết:
– sao anh không nhận ra em chứ! sao anh có thể không nhận ra em chứ!
Người thư ký thấy vậy, bước đến gỡ tay Pim ra và hất cậu ấy ngã xuống đường giọng dứt khoát:
– mời cậu đi cho.
Pain bước vào xe, chiếc xe bắt đầu lăn bánh nhưng tiếng khóc, tiếng la của Pim vẫn cứ vang vọng:
– anh….anh….sao anh lại không nhận ra em chứ!
Bất giác, một vài hình ảnh rời rạc hiện về trong đầu Pain. Cậu ta nhận thấy sao cái tiếng khóc thảm thiết này hình như đã nghe ở đâu rồi!
**
Trời đã về khuya. hắn và nó đang dọn quán thì thấy Pim thẩn thờ đi về. Hưng lo lắng, chạy lại hỏi:
– cậu đi đâu từ trưa tới giờ vậy?
Pim không nói không rằng, cậu ấy ôm chầm lấy Hưng òa khóc.
Hắn và nó đều ngỡ ngàng. Tất cả thảy đều không hiểu chuyện gì xảy ra.
Những ánh sao chập chờn lung linh phản chiếu lên bờ hồ. những ánh đèn bập bùng. Mùi của mực nướng cứ phảng phất lên theo hương gió. Hắn uống một ly rượu vang, nhẹ giọng:
– em có chuyện gì vậy Pim? có thể nói ra cho mọi người cùng chia sẽ mà!
Nó ngồi cạnh Pim, bàn tay nắm nhẹ tay cậu ấy như an ủi:
– anh nói đi! anh đừng khóc nữa!
Pim nhìn quanh một lượt, rồi nhìn hắn:
– người thanh niên hồi chiều là như thế nào vậy anh Dương? anh có thể nói rõ cho em biết được không!
Hắn sựng lại. hấp thêm một ngụm rượu nữa, ánh mắt mơ hồ:
– à! chỉ là một người bạn cũ mà thôi!
Pim nắm tay hắn, đôi mắt khẩn thiết đầy lo âu:
– anh ta ở đâu! ba mẹ làm nghề gì! nhà có anh em gì không?
Cả đám ngỡ ngàng, hắn giật mình:
– sao em hỏi kỷ thế! bộ em biết anh ta sao?
Pim lắc đầu, khôn mặt lại thất thần vô bờ:
– em cũng không chắc nữa! chẳng qua anh ta giống một người thôi! nên em muốn tìm hiểu kỷ xem anh ta có phải là người đó không mà thôi!
Hắn nheo mắt, hàng mi hơi rung rinh:
– người nào?
Pim ngập ngừng một hồi, cố gượng nói:
– anh trai của em?
Cả đám la thất thanh:
– hả!
Nó giật bắn mình, bờ vai run run:
– ý anh nói là cái anh hồi chiều là anh trai anh sao?
Pim lắc đầu, đôi mắt mù quạng như không tìm được lối thoát:
– không! chỉ giống thôi! tôi không chắc lắm!
Hắn thở dài, nheo nheo mắt:
– theo anh được biết thì anh ta tên là Pain! ba thì mất rồi, còn mẹ thôi! nhà không có anh em gì cả!
Pim gặng hỏi ;
– mẹ anh ta ở đâu!
Hắn nói mà giọng buồn man mác:
– mẹ Pain bị tâm thần, nên từ nhiều năm về trước đã phải ở trong bệnh viên rồi!
Pim lắc đầu:
– vậy sao! sao anh ta lại giống thế….giống thế….
Hắn xoa nhẹ bàn tay của Pim như an ủi:
– có thể người giống người đó em!
Cả đám đang nói chuyện thì một chiếc taxi dừng trước đầu ngỏ. hắn đứng dậy, nheo cặp mắt quan sát. Hưng thở dài:
– khuya vậy rồi mà ai còn đến thế này!
Một người phụ nữ bước xuống xe, thì nó đã chạy tới la lên:
– mẹ!
Hai đứa nhóc tỳ cũng níu chặt chân nó:
– anh hai!
Hưng và Pim đưa cặp mắt ngỡ ngàng nhìn nhau. Hắn cũng ngạc nhiên, chỉ chạy lại xách hành lý giùm cô liên.
Khẽ dìu cô ấy ngồi xuống bàn, nó ân cần hỏi han:
– sao mẹ lên đây mà không gọi con ra đón!
Cô liên vuốt nhẹ mái tóc dài, mỉm cười:
– con giờ đã quá nổi tiếng rồi, với lại chắc cũng bận rộn! thôi mẹ đi taxi vào cũng được.
Nó ôm nhẹ cô liên cười tươi:
– lần này mẹ lên chơi phải ở với con thật lâu đó nha! con nhớ mẹ lắm!
Cô ấy nhìn quanh quán, rồi lắc đầu cười:
– mẹ không ở lâu được! việc nhà cửa dưới quê có ai trông nom đâu! nhưng đợt này nghĩ hè, nên mẹ sẽ để thằng Song với thằng Sanh ở chơi với con!
Hai đứa nhóc chạy lanh quanh quán, giỡn ầm ầm như không có chút gì mệt mỏi khi đi đường dài.
**
Mặt trời chiếu rọi vào những ô cửa kính. Xung quanh toàn là màu trắng buốt của bệnh viện. Pain mở cửa bước vào cười thật tươi:
– mẹ!
Một người phụ nữ với mái tóc đã hai màu, khuôn mặt lâu lâu lại ngây ngô như một đứa trẻ:
– gấu nhỏ của mẹ! lại đây nào!
Pain rút từ sau lưng là cuốn sách, cậu ấy nhẹ giọng:
– hôm nay mẹ muốn con kể chuyện gì nào?
Cô ấy cười ngây thơ:
– mẹ muốn nghe tiếp chuyện cô bé quàng khăn đỏ!
Pain chu môi làm nũng:
– trời! ngày nào mẹ cũng nghe chuyện đó rồi mà!
Người phụ nữ cầm gấu bông đập lên thành giường ra vẻ giận dỗi:
– không chịu đâu! mẹ muốn nghe! mẹ muốn nghe…
Pain cười tươi, nhẹ giọng:
– dạ được! để gấu nhỏ kể cho mẹ nghe nha! mẹ đừng giận….
Pain ngồi bên cạnh giường, bắt đầu kể. người mẹ cứ nghe, rồi bắt đầu hiu hiu ngủ lúc nào không hay. Khi cô ấy đã ngủ say, Pain vuốt những sợi tóc của mẹ anh ta rơi ở trán về đúng chỗ của nó:
– mẹ của con hãy ngủ thật ngon! lúc nào con cũng ước cố gắng kiếm thật nhiều tiền để mẹ có cuộc sống sung túc. Bây giờ điều ước ấy đã thành sự thật, con đã có tất cả, nhưng sao mẹ ơi, con lại thấy cô đơn thế này!
Pain cứ nắm lấy bàn tay của mẹ anh ta mà xoa nhẹ lên bờ má của mình, như muốn tìm một sự an ủi nào đó.
Tiếng gõ cửa cộc…cộc…
Pain quay lại thì thấy người thư ký, anh ta trấn tĩnh lại, giọng lạnh lùng:
– chuyện gì?
– thưa! đã tới giờ họp với bên phía chủ tịch Minh rồi ạ!
Pain gật đầu:
– tôi biết rồi! anh ra ngoài đợi đi! tôi ra liền!
Bước ra khỏi phòng, Pain không quên dặn dò những người y tá phải chăm sóc mẹ mình thật kỹ.
Ra tới cổng bệnh viện, anh ta vẫn còn ngoái lại nhìn một chút nữa, như còn vương vấn không nỡ xa mẹ của mình.
Người thư ký đã theo anh biết bao nhiêu năm nay, anh ta quá hiểu tính của Pain, cậu ấy là một người trong lạnh ngoài nóng. Lúc nào cũng mang cái mác là ác độc lạnh lùng, nhưng tận sâu thẳm trái tim vẫn chỉ là một chàng trai yếu đuối tình cảm.
**
– mẹ! – giọng nó nghẹn ngào.
Cô Liên xoa đầu nó mỉm cười.
– tiễn mẹ ra tới bến xe là được rồi! con quay về đi. xe cũng sắp chạy rồi.
Nói xong, cô liên nhìn hắn, thờ dài mà lắc đầu cười:
– thôi thì dì cũng không biết nói gì với con nữa Dương à! dì chỉ mong là con hãy chăm sóc thằng Sang thật tốt!
Hắn nắm chặt tay nó, khuôn mặt đầy nghị lực:
– vâng! con xin hứa.
Cô liên lấy chiếc khăn mùi xoa thấm nước mắt. ôm nhẹ lấy nó:
– ôi con trai tôi! sao cứ phải đi con đường này thế chứ. Mẹ lo cho con quá…
Nước mắt nó cũng trực trào ra. đôi mắt đỏ hoe.
– mẹ đừng lo. Con sẽ hạnh phúc mà. Con sẽ không để mẹ lo lắng nữa đâu.
Cô Liên gật đầu cười rồi quay đi.
Hắn và nó đứng nhìn một lúc nữa thì quay vào xe đi về.
Quán bắt đầu nhộn nhịp hơn kể từ khi có hai đứa nhóc em của nó. chúng hết chạy nhảy, nói chuyện, rồi chọc phá mọi người. ai ai cũng không thể rời mắt được hai đứa nhóc đáng yêu này.
Hưng bế thằng Song lên, đôi mắt nhíu lại:
– Song! ra đằng trước chơi đi, chỗ này toàn đồ dễ vỡ không!
Thằng Song là đứa lớn 8 tuổi, đôi mắt nó tinh quái nhìn Hưng.
– đồ dễ vỡ là gì vậy anh?
Hưng thở dài, cậu ấy luôn phải mệt mỏi vật lộn với hàng tá câu hỏi ngây ngô của chúng:
– là ly…là chén….
Thằng Sanh chạy lại, đưa đôi mắt ngây thơ lay lay túm quần của Hưng:
– tại sao ly với chén lại dễ vỡ vậy anh?
Hưng gượng cười, cố giải thích:
– vì chúng bằng thủy tinh, bằng sứ…
Hai đứa nhóc nhìn nhau, ra hiệu. thằng Song lại nói:
– tại sao thủy tinh với sứ lại dễ vỡ vậy anh….
Nói tới đây, Hưng đớ người. Mặc dù lần nào cậu ấy cũng bị hai đứa nhóc này đưa vào ngõ cụt, thê mà Hưng vẫn cứ bị lừa.
Pim bước tới giải vây:
– đi ra nhanh lên!
Hai đứa nhóc vừa thấy Pim liền co giò chạy mất dép, chỉ để lại câu nói:
– người ngoài hành tinh tới rồi! chạy thôi!
Không biết vì sao chúng lại gọi Pim là người ngoài hành tinh nữa, chắc là do làn da quá trắng với sắc thái lạnh lùng của cậu ấy.
Hưng gãi đầu cười:
– hai đứa quỷ đó ma lanh thật?
Pim lắc đầu:
– có hai đứa nhỏ mà cậu cũng bị chúng xỏ mũi thì tôi bó tay luôn rồi!
Hưng nheo nheo mắt:
– tại chúng dễ thương quá mà.
Pim nhìn theo dáng hai đứa nhỏ chơi đùa. Bất giác, những hình ảnh của quá khứ lại hiện về. cảnh tượng cậu ấy lúc nhỏ chơi đùa cùng anh trai cũng như chúng bây giờ. Tự nhiên trái tim cậu lại đau quá.
chiếc xe màu đen lại đổ trước cửa quán. Pain bước vào quán kêu đồ uống và ăn trưa.
Pim đứng trong quầy, khuôn mặt lại hiện lên nỗi mất bình tĩnh khi chạm mặt với Pain. Hưng mang đồ ra cho Pain thì anh ta nhìn quanh liền hỏi:
– pin không có ở quán à!
Hưng nhíu mày suy nghĩ:
– pin?
Pain bật cười, vỗ trán:
– à không! ý của tôi hỏi là Dương không có ở quán à!
– anh Dương đi công chuyện rồi ạ! anh tìm anh Dương có chuyện gì không.
Pain xua tay, lắc đầu ;
– à không! chỉ tiện hỏi vậy thôi!
Vừa nói xong thì chiếc xe mui trần màu đen của hắn thắng cái kít trước quán. Hắn và nó nắm tay nhau đi vào, thì Pain mỉm cười:
– vừa nhắc tào tháo thì tào tháo tới!
Liếc thấy Pain, hắn lại tỏ vẻ khó chịu. hàng mi cứ rung rinh. Pain đứng dậy cười tươi:
– Pain! có thể nói chuyện với tôi một chút được không?
Hắn quay lại, hàng chân mày nhướn lên:
– đừng gọi tôi là Pain!
Pain thở dài, nhếch môi:
– được thôi! Dương! chúng ta nói chuyện một lát được không?
Hắn lắc đầu, bước đi thì nó nắm nhẹ bàn tay hắn. ánh mắt nó lóe lên một điều gì đó, nó nhẹ giọng:
– anh ấy đã tìm tới tận đây. Dù sao cũng là bạn của nhau. anh nói chuyện với anh ấy đi. có hiểu lầm gì cũng giải quyết được mà.
Pain như vớ được vàng, chạy lại nắm lấy tay nó, cười thật tươi:
– ôi! cậu nhóc đáng yêu quá. – Pain liếc hắn – Có được người yêu như thế này thì cậu quả là có phúc nhỉ.
Hắn đành miễn cưỡng ra ngoài trước bờ hồ ở cổng quán. Như hiểu ý, Pain đi theo.
Nó và Hưng với Pim, 3 người đứng trong quán nhìn ra với cùng một khuôn mặt hóng hớt. ánh mắt cứ chăm chăm vào hắn và Pain.
Nó hạ giọng:
– anh Hưng! đừng kéo áo em.
Hưng chột dạ, đôi mắt ngơ ngác:
– anh có kéo áo em đâu?
Nó quay phắt lại thì thấy 2 nhóc tỳ đáng yêu đó. nó khẽ thì thầm:
– hai đứa đi chỗ khác chơi. Để anh hai làm việc coi!
Hai đứa nhóc cũng chen ra đằng trước, liếc ngang liếc dọc, ra vẻ gì đó ghê gớm lắm:
– mấy anh đang nhìn cái gì thế.
Hưng xoa đầu chúng, mỉm cười:
– suỵt! im lặng nào!
chúng liền ra hiệu khiến cả đám như không thể nhịn được cười.
Thằng sanh nhíu mày, bờ môi chu lên:
– suỵt….để mấy anh ấy làm việc
Thằng Song nhón bước, đi khập khẽ:
– Sanh! đi chơi thôi…đi nhẹ nhàng cho mấy ảnh làm việc!
Hắn đưa đôi mắt ra ngắm nhìn những gợn nước với bờ sóng lăn tăn trôi nhẹ theo làn gió.
– cậu về đây làm gì?
Những tia nắng dịu dàng cứ khoe sắc lên làn da trắng sáng của Pain. đôi mắt ma mị của cậu ấy như khẽ cười:
– tôi còn mắc nợ ở đây nhiều thứ? nên quay về trả nợ chứ sao?
Mái tóc màu nâu đen của hắn khẽ lay nhẹ theo hương gió mát. chiếc sống mũi cao ấy cứ như một góc nhìn của vị thần, hắn bật cười mỉa mai:
– nợ! cậu mà có nợ gì! mọi thứ cậu đều dọn dẹp sạch sẽ khi cậu ra đi mà!
Hắn nhìn Pain. lắc đầu chán nản:
– nhìn cậu bây giờ, thì chắc đã thành công rồi nhỉ.
Pain quay qua nhìn hắn, anh ta như hiểu ra mọi điều. Pain lắc đầu ngại ngùng, bờ môi run run:
– cậu vẫn thế, trong mắt cậu dù tôi có thành công thế nào cũng vẫn chỉ là một thằng đĩ đực.
Hắn nhìn về hướng đông. Hướng của mặt trời mọc, nhưng nào thấy được những tia sáng gì, chỉ thấy một mặt hồ đầy nước gợn sóng nhỏ. chẳng thể bình lặng như trong lòng của hắn.
– tôi nào dám coi thường Pain. mỗi người một cách sống, mỗi người một suy nghĩ, và ai cũng có con đường đi riêng của mình. Tôi với Pain đã từng đi chung đường. nhưng tới một ngã rẽ, Pain đã chẳng phải rẽ đi một hướng khác, để tôi một mình đi tiếp con đường dài đấy thôi. Và cũng cám ơn Pain, nhờ cậu mà tôi mới gặp được thiên thần ấy.
Pain quay lại, liếc nhìn nó thì cả đám rùng mình, giả vờ làm những chuyện qua loa, tránh cho anh ta biết là đang đứng rình trộm.
– cậu nhóc ấy vừa đáng yêu, lại hiểu chuyện. trả trách sao Dương lại yêu đến thế.
Rồi anh ta hít một hơi như muốn lấy thêm sức lực để đối diện với một quá khứ tội lỗi:
– chúng ta vẫn làm bạn chứ.
Hắn nhìn thì thấy Pain đưa bàn tay ra, ngụ ý đang đợi câu trả lời. Hắn nhìn Pain, nhìn vào đôi mắt ma mị đầy mê hoặc ấy. Hắn liền bắt tay Pain rồi nói:
– tôi cũng đã sai và cậu cũng đã sai. Không ai là hoàn hảo cả. nhưng sự tha thứ chính là giải pháp tốt nhất trong lúc này, dù sao chúng ta vẫn làm bạn.
Pain như không đứng vững. hàng mi bắt đầu nặng trĩu, đôi mắt hoe đỏ đang cố gắng kìm chế những dòng nước tràn ra, nói trong nghẹn ngào:
– Dương! cậu….cậu…thật sự thay đổi rồi…cậu có thể tha thứ, có thể bình tâm mà chấp nhận….cậu…cậu…
Nói chưa hết câu, Pain quay qua nhìn thẳng vào nó, đôi mắt anh ta rơi xuống một giọt sương. Pain mỉm cười cay đắng, nụ cười mỉa mai cho chính mình:
– điều tôi không bao giờ làm được thì không ngờ cậu nhóc ấy lại có sức mạnh đến thế.
Nói xong Pain quay lưng bỏ đi. leo lên xe phóng đi mất hút. Để lại hắn có một chút gì đó xót xa trong tim. Hắn đứng đấy, ngắm nhìn bờ hồ thêm một chút nữa. hắn cảm thấy có điều gì đó thật nhẹ nhỏm trong lòng.
Hưng lắc đầu thở dài ngao ngán:
– anh Dương này! rốt cuộc là không biết có bao nhiêu người yêu cũ nữa đây.
Pim không nói gì, quay lưng đi vào.
Nó đứng đấy. nó nhìn dáng vẻ của hắn. nó mỉm cười. nụ cười hạnh phúc. bởi vì nó như cảm nhận được, hắn đã không còn bất an nữa, hắn đã thanh thản.
**
Những tiếng nhạc trong bar cứ vang dội ầm ầm vào tai. Pain cứ thế, uống hết ly rượu này đến ly khác. Anh ta thật đáng thương và thảm hại. hôm nay, anh ta cảm nhận được mình thật vô dụng, anh ta chán nản, mệt mỏi.
– thưa chủ tịch! chúng ta về thôi!
Pain nhướn đôi mắt gượng mở, giọng nói nhè nhè say:
– thư ký choi! sao anh biết tôi ở đây?
Người thư ký không trả lời, lẳng lặng dìu anh ta bước ra xe. Pain đã quá say, làn da trắng ấy ửng hồng lên. Bước đi loạng choạng.
Về đến nhà, người thư ký lại phải dìu anh ta vào phòng. Đang định quay lưng đi về, thì Pain nói trong cơn nửa tỉnh nữa mê:
– thư ký Choi! tại sao anh lại giúp tôi?
Người thư ký sựng lai, giọng vẫn bình thản:
– thưa giúp chuyện gì ạ?
Pain bật cười, nự cười đầy đau đớn:
– có được địa vị như ngày hôm nay.
Người thư ký không nói gì. Thì Pain đứng dậy ôm lấy từ phía sau anh ta. Đôi mắt ma mị của Pain khập khẽ nhướn lên. Bờ môi đỏ hồng như đóa mẫu đơn ấy khẽ cười:
– anh yêu tôi phải không?
Mái tóc đinh của người thư ký như dựng thẳng đứng khi bị rờ trúng tim đen. Nhịp tim anh ta đập mạnh. Hàng chân mày sắc như dao cạo ấy cũng phải trùng xuống. khuôn mặt lạnh lùng thường ngày bỗng chốc thay thế bằng một chút gì đó ngượng ngùng.
Pain đứng đối diện với người thư ký, lấy ngón tay nâng nhẹ khuôn mặt ngại ngùng đang cúi gằm xuống đất của anh ta lên, Pain liếc mắt mỉm cười:
– hãy nhớ! tôi và anh không bao giờ là của nhau.
Pain nhẹ nhàng đặt làn môi lên người thư ký. Rồi nói lớn:
– anh đi về đi và nhớ điều tôi vừa nói. Hãy dẹp thứ tình cảm đó qua một bên. tôi cần anh là ở lòng trung thành, chứ tôi không cần tình yêu ấy.
Người thư ký cúi đầu lẵng lặng quay lưng đi.
Ngồi trong xe, anh ta bực tức, đập bàn tay lên thành xe, giọng tức tối:
– để cậu có được địa vị như ngày hôm nay mà đôi tay tôi đã phải nhuốm đầy máu. Pain! tại sao? tại sao chứ? tại sao suốt mấy năm qua cậu lại không có một chút gì là rung động với tôi sao!
**
Bà hoa mệt mỏi, bước đi lặng lẽ. dì sáu nắm tay dì năm thở dài:
– chị ở lại mạnh khỏe!
Dì năm xót xa, ánh mắt níu kéo:
– sao em với mẹ không ở chơi thêm nữa?
Dì sáu lắc đầu cười:
– em cũng muốn ở, nhưng mẹ với em đó giờ quen sống dưới quê rồi! lên đây ở lâu thấy không quen cho lắm.
Tiếng bà hoa có vẻ gắt gỏng:
– sáu! lẹ lên con.
Dì sáu nói với:
– con lại liền. – rồi quay qua dì năm – thôi chị với anh về đi. em với mẹ đi về.
Ông Minh vẫn im lặng.
Ngồi trên xe, bà hoa nhìn về phía xa xa. Đôi mắt già nua ấy cứ ẩn chứa điều gì khó hiểu.
Dì sáu chậm rãi hỏi han:
– mẹ đang bận tâm chuyện gì sao?
Bà hoa thở dài:
– ta còn bận tâm chuyện gì được nữa. ta già rồi, già thật rồi…
Dì sáu bất giác cũng mang một tâm trạng buồn man mác. Kể từ khi cả nhà xem đoạn phỏng vấn của hắn và nó. mỗi người đều mang một tâm trạng, không ai là giống ai cả. nhưng ở tận trong đáy lòng họ, hình như đã có một điều gì đó cảm thông cho đôi trẻ.
**
Mấy nhỏ bạn đang ngồi giỡn với hai đứa nhóc, thì trâm xòe ra một con thú nhồi bông kêu chíp chíp. Trâm nháy mắt:
– đứa nào thơm chị trước, chị cho con này!
Thằng Song nhanh chân hơn, chạy lại, hôn lên má trâm, rồi xòe tay ra. Hiểu ý, trâm đặt con thú lên tay Song, miệng cười tươi:
– thằng cu này lẹ tay lẹ chân quá.
Nó bưng ra một khay bánh, rồi cũng ngồi xuống cùng nói chuyện với mấy đứa bạn.
– tụi mày không đăng ký học hè hay sao mà thấy ngày nào cũng ghé quán chơi nguyên buổi vậy.
Lan lè lưỡi lắc đầu:
– do con trâm nè!
Trâm giật bắn mình, thụi vào hông lan một cái đau điếng. Nó bật cười, nheo mắt tinh ranh:
– rồi! rồi! có chuyện gì nữa đây. Khai thật đi….
Hương cầm miếng bánh lên vừa ăn vừa nói:
– thì nó bị tiếng sét ái tình với cái anh tóc vàng kia kìa.
Nó nhìn về vườn hoa, thấy Pim đang tưới nước. thì bật cười ngã ngửa:
– trời! thiệt hả trâm. Mày để ý anh Pim hả?
Trâm ngại ngùng, khuôn mặt phụng phịu của nhỏ đỏ ửng.
Nó nháy mắt:
– sao bữa giờ không nói sớm, để tao kêu ảnh lại nói chuyện hen.
Trâm giãy nãy:
– thôi…thôi. Ngại lắm.
Nó khẽ xoa bàn tay trâm, nhẹ giọng:
– tao khuyên mày nên từ bỏ đi. theo như tao biết thì ảnh không thích con gái đâu.
Ba nhỏ đồng thanh:
– cái gì?
Trâm líu cả lưỡi, nói không thành tiếng ;
– ý….ý …mày là ảnh cũng như mày với anh Dương hả
Nó bật cười:
– bọn mày đừng có vào tiệm này mà tìm bồ, trong đây toàn vậy không mà thôi.
Trâm thẩn thờ, đôi mắt mệt mỏi ;
– ôi ta nói! trai đẹp đã ít mà chúng nó lại còn yêu nhau…cuộc đời gì mà bất công quá….bất công quá…
Hắn bước tới, đặt bàn tay mịn lên vai của nó. hắn mỉm cười:
– nước ép hôm nay có thay hương mới, mấy em dùng rồi thấy thế nào?
Mấy nhỏ đều cười gượng, che giấu đi sự ngại ngùng của câu chuyện lúc nãy. Nó nhanh nhảu:
– anh Dương! nhỏ trâm thích anh Pim đó!
Hắn nghe xong, liếc nhìn trâm, thấy khuôn mặt của nhỏ đỏ lét. Hắn kéo ghế, ngồi xuống, nở một nụ cười tỏa nắng như trấn an:
– Đại đa số khách nữ vào quán chúng ta thì ai mà chẳng để ý Pim. Trâm cũng là con gái thì sao tránh được sự mê hoặc của cậu ấy.
Nhỏ trâm như được cứu, mừng ra mặt:
– anh Dương không cười em chứ.
Hắn bật cười, thở dài:
– cười gì em. Đó là chuyện tình cảm của em, thì sao anh có quyền bình phẩm gì. Còn trên danh nghĩa bạn bè thì anh khuyên em từ bỏ đi, Pim không thích con gái.
Nhỏ trâm lè lưỡi:
– điều này em vừa mới nghe thằng Sang nói rồi!
– giao dâu đây!
Hắn quay lưng, đứng dậy:
– mấy em ngồi chơi với Sang nha! anh ra xem người ta giao hàng đã.
Nhỏ hương nhìn theo, chống cằm suy nghĩ:
– mày sướng thật đó Sang! có được một người yêu như thế. Tao ước gì có một người yêu bằng một phần mười của anh Dương thôi cũng được.
Sang húp một ngụm sữa, hàng mí mắt lim dim:
– tao và anh ấy cũng đã trải qua rất nhiều chuyện mới đi đến được ngày hôm nay.
Lan cười tươi:
– nhưng đây cũng có thể nói là cái kết mỹ mãn cho mày và anh ấy rồi.
Nó nhìn ra cổng, thấy hắn đang nói chuyện với người giao hàng. Thấy hắn lo toan mọi thứ, bất giác một điều gì đó thật hạnh phúc đang tràn vào cõi lòng.
– tao cũng mong là như vậy. Ước gì thời gian chỉ dừng ở khoảng này mà thôi. Nhưng không hiểu sao, bữa giờ tao luôn có một dự cảm là sẽ có một chuyện gì khủng khiếp lắm sắp xảy ra.
Mấy nhỏ lo lắng, hỏi dồn:
– sao mày lại nghĩ như thế? anh Dương có biết chuyện này không?
Nó thở dài, đôi mắt ngẩn ngơ:
– không! tao không nói anh ấy biết, chỉ sợ anh ấy lại lo lắng, với lại tao cũng chỉ mới cảm giác thôi. chứ có chuyện gì đâu.
Hương nắm nhẹ bàn tay nó, cặp mắt đầy nỗi sợ:
– nhưng đó giờ cái gì mày linh cảm là xảy ra, nên tao lo quá…
Lan dậm chân hương, nháy mắt:
– con khùng này. nó đang lo lắng, mà mày còn nói vậy nữa.
Nói rồi nhỏ quay qua nó, vỗ về:
– chắc do mày nghĩ ngợi nhiều quá nên mới vậy đó. chứ giờ mày với anh Dương còn có chuyện gì nữa đâu. Đã công khai thế kia mà.
Trâm cũng tiếp lời:
– con lan nói đúng đó! mày đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, lo mà tận hưởng cuộc sống thần tiên này đi.
Nó gật đầu gượng cười như tự trấn an chính mình.
Pim tưới nước, cậu đọ sắc mái tóc vàng óng ả của mình dưới màu đỏ tươi của hoa hồng chớm nở.
Hưng đứng trong quầy dọn dẹp, mang một vẻ thanh lịch đầy gợi cảm.
Hắn thì đang ở đầu ngõ, lo thu xếp chuyện giao dâu. Làn da trắng như tuyết đầu mùa của hắn quá nổi giữa nắng vàng. Đôi mắt sâu hun hút ấy cứ mê hoặc những ai vô tình ghé qua.
Nó ngồi nhấm nháp ly sữa, cặp mắt một mí nhìn ra bờ hồ trước quán thơ mộng. những cơn gió ngỡ ngàng thổi nhẹ làn tóc đen của nó bay lất phất, điểm tô đôi môi cong nhẹ ửng hồng ấy.
Bốn con người. bốn tâm trạng, bốn nhan sắc cùng hội tụ nơi quán cà phê tràn đầy hoa hồng, được làm dịu đi bởi hồ nước trong xanh. Những cơn bão lúc trước cứ thay phiên nhau tràn về, thử thách hắn và nó. Bây giờ, trải qua biết bao sóng gió, đây có thể được gọi là cái kết viên mãn chưa. Khi mà bão lớn qua đi, thì bầy sói lang bắt đầu bước ra khỏi hang, để tìm con mồi sau một thời gian ẩn mình trong cơn bảo. Hắn và nó lần này phải đối diện thế nào, với những con mảnh thú khát máu ấy, mà không phải với những trận sóng gió nữa. Liệu máu ai sẽ đổ, liệu màu đỏ của hoa hồng này có phải là hồi chuông cảnh báo cho một trận chiến đầy máu và nước mắt chuẩn bị diễn ra.