THẰNG SỞ KHANH VÀ CON ĐĨ ĐỰC - Chương 15
Phần 15
Hắn và nó ngồi xuống, trao cho nhau những ánh nhìn tràn đần yêu thương. Những ánh đèn của máy chụp hình sáng liên tục, chớp lòa sáng chói cả đại sảnh.
Tiếng hắn nói vào micro:
– lần đầu tiên tôi và Sang xin cám ơn tất cả sự có mặt của các bạn ở đây. Để cho mọi người một lời giải đáp nên mới có buổi phỏng vấn ngày hôm nay.
Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía hắn và nó. nó mỉm cười nhẹ nhàng, bàn tay vẫn nắm thật chặt tay hắn dù đang được truyền hình trực tiếp. nó chớp hàng mi, nhẹ giọng:
– tôi và anh Dương lần đầu tiên gặp nhau cách đây là 1 năm 10 tháng 23 ngày.
Hắn bật cười, nụ cười tỏa nắng như lấn át cả mọi ánh đèn:
– Sang ơi! chính xác là cách đây 12 năm về trước chứ.
Nó liếc nhìn hắn, cặp mắt một mí ấy bỗng lém lĩnh đến lạ thường:
– à! ý là anh tính luôn cái vụ hồi nhỏ em chọi đá làm anh bể đầu đó hả?
Những phóng viên bắt đầu nhìn nhau. Họ ngẩn người không hiểu chuyện gì. Thì hắn với đôi mắt sâu hun hút ấy, từ tốn nói:
– hai chúng tôi là anh em họ! nhưng tới tận năm Sang học lớp 3 và tôi học lớp 8 thì mới tình cờ gặp nhau ở dưới quê.
Bờ môi nó bắt đầu run, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng tới lúc mà công khai ra cái quá khứ tăm tối này, nó thật sự như vần còn đầy sợ hãi. Nỗi ám ảnh, sự dằn vặt như chỉ vừa mới ngày hôm qua.
– ngày đó khi tôi đang là sinh viên thì chính xác tôi đã chat trên mạng và tình cờ biết đến anh Dương!
Một phóng viên chen ngang vào:
– hai bạn làm quen như thế nào? có phải là lên mạng tìm người yêu?
Bàn tay nó run run, hắn cảm nhận được nó đang sợ hãi. hắn đang định đỡ lời cho nó thì nó đã cất tiếng:
– không! không phải người yêu! mà là sự trao đổi mua bán, vì khi ấy tôi là callboy.
Cả đại sảnh như vang lên tiếng xôn xao dữ dội. Non đứng ở cửa như không dám tin vào đôi tai mình nữa, đôi chân cô thiếu điều không đứng vững, cô lấy tay che đi khuôn mặt hoảng hốt của mình.
Dì liên lấy khăn tay lau những giọt nước mắt, chăm chú nhìn vào màn hình tivi. Cô nghẹn ngào:
– ôi! tại sao? tại sao lại có việc này…!
Cả lớp học như la lên một tiếng thảng thốt khi chính nó thừa nhận đã từng là callboy. Trâm nuốt nước bọt, nói không nên lời:
– chúa ơi!
Những fan của ROSE cũng bắt đầu hoảng hốt. họ như không thể ngờ được, không tin được những chuyện mình vừa nghe vừa xem.
Tiếp tục câu hỏi.
– vậy lúc hai bạn gặp nhau, hai bạn không nhận ra là anh em sao!
Hắn nhìn nó, rồi nhìn xuống hàng trăm phóng viên đang đợi. hắn cười nhạt, nụ cười buồn cho chính số phận này.
– mặc dù là anh em họ! nhưng tôi và Sang thật sự không hề gặp lại sau ngần ấy năm. Nên không hề nhận ra nhau.
– vậy còn chuyện tình cảm! hai bạn xác nhận chứ!
Nó mỉm cười buồn tẻ. những ánh đèn cứ phản chiếu lên làn da trắng mịn của nó khiến cho những ánh hào quang ấy cứ phảng phất quanh đây.
– vâng! chúng tôi thực sự yêu nhau!
Những tiếng bàn luận lại xuất hiện. bầu không khí lại xôn xao hẳn lên.
– còn anh Dương! anh xác nhận sao về việc có thông tin anh là một tên sở khanh chuyên đi lừa tình lừa tiền những người khác!
Nhịp tim hắn bắt đầu đập mạnh, đây cũng là lúc hắn như đạp đổ cái hình tượng hiền lành của mình trong mắt biết bao nhiêu người. và cũng là một lúc cho tâm hồn hắn cảm thấy thanh thản vì những việc mình đã làm trong quá khứ.
– vâng! trước khi gặp Sang thì tôi là một tên khốn nạn như mọi người nói. Nhưng từ khi gặp em ấy, nụ cười này, ánh mắt này, đã khiến trái tim đã chết của tôi như sống lại, giống như đất hạn chờ đợi ngàn năm vì một cơn mưa. Em ấy đã khiến cho tôi tin là trên thế gian vẫn còn người tốt, vẫn có tình yêu thực sự. em ấy chính là người đã cứu rỗi lấy linh hồn mục nát của tôi.
Cặp mắt nó hoe đỏ, từng sợi lông mi cứ nặng dần, bờ môi nó run run theo từng tiếng thổn thức:
– anh ấy là một người dứt khoát. dám nghĩ dám làm, anh ấy đã xoa dịu đi nỗi cô đơn, đã dạy tôi biết yêu là như thế nào, cũng đã dạy tôi nỗi đau đớn, niềm thương nhớ khi hai đứa phải xa cách. Anh ấy đã khiến cuộc sống của tôi như có thêm nhiều màu sắc, có thêm nhiều cung bậc cảm xúc. Không đơn thuần như trước kia phải đếm từng giờ cho hết ngày.
Một người phóng viên liền đưa lên những tấm hình ở hồ sen, giọng nói như vặn lại:
– có nhiều tin đồn là hai bạn đã xa nhau một thời gian mới tình cờ gặp ở hồ sen này phải không?
nó như hồi tưởng về quá khứ. Làn sống mũi nó ửng đỏ. Có một chút gì đó ngại ngùng
– vâng! lúc đó anh Dương vì tôi mà gặp tai nạn phải nhập viện. tôi cũng nghĩ mình không xứng đáng với tấm chân tình của anh ấy, vì mình chỉ là một đứa cặn bã của xã hội. nên tôi đã quyết định bỏ về quê nhà. tôi muốn chấm dứt với anh ấy.
Nói tới đây nước mắt nó đã trực trào ra. giọng nghẹn ngào đến không thành tiếng. hắn siết nhẹ bàn tay nó. tiếp lời.
– ngày Sang bỏ đi, cả thế giới với tôi như chẳng còn ý nghĩa. Tôi không biết cười, tôi cứ tìm em ấy suốt khắp mọi nẻo đường. nhưng quả thật, số phận đã đẩy đưa, khi tình cờ tôi về thăm quê gặp lại Sang! và mới biết em ấy chính là anh em của mình!
Một người phóng viên đưa mắt dò hỏi
– chuyện của hai người mọi người trong gia đình biết không?
Hắn thở dài:
– tất cả mọi người trong nhà đều phản đối kịch liệt. tôi bị bố tôi từ luôn, rồi bị đuổi ra khỏi nhà.
Những người phóng viên lại bàn tán, rồi một người nói
– thế còn đám cưới xuất hiện vào đêm liveshow, anh có thể giải thích rõ được không!
Hắn nhìn nó, ánh nhìn ấm áp, nước mắt hắn cũng đã rơi nhẹ ở khóe mắt.
– ngày đó tôi gặp nạn, tim đã ngừng đập, mọi người đều tưởng tôi đã chết. duy chỉ có em! em là người đã gọi anh lại, đã níu giữ chân anh không cho anh bước Sang thế giới bên kia. Cứ mỗi bước anh đi, thì tiếng kêu gào, tiếng khóc thảm thiết của em cứ vang lên. Dù không thấy được, nhưng anh biết, em đang đau khổ đến vô cùng, tiếng khóc của em khiến anh phải dừng chân, phải quay về để mà còn an ủi em chứ!
Nó lấy tay lau đi những giọt nước trào ra, nó nấc không thành tiếng:
– anh Dương!
Hắn hít một hơi thật sâu, như cố ngăn những giọt lệ lại rơi.
– nhưng trớ trêu thay, khi tôi tỉnh lại thì bị mất trí nhớ. Tôi không thể nhớ gì về Sang cả, và cũng là lúc tôi làm đám cưới với người bạn gái cũ.
– thế Sang! tại sao bạn lại không mong Dương sẽ trở về là người bình thường mà ngày đám cưới lại tới cướp chú rễ?
Câu hỏi hóc búa này giáng thẳng vào mặt nó. nó ngỡ ngàng, khuôn mặt bối rối:
– không! tôi nào muốn thế! nhìn anh Dương làm đám cưới tôi thật sự chúc phúc cho hai người ấy, bởi vì tôi cũng thừa hiểu, con đường mà anh ấy đi với tôi cũng toàn là bị tai nạn đầy chông gai. Nhưng….nhưng
Nói tới đây, nước mắt nó lại ngấn nước. miệng mặn chát vì nước mắt tràn vào. Hắn ôm nhẹ bờ vai nó vỗ về.
– nhưng khi Sang vừa khóc, thì không hiểu sao trái tim tôi lại đau buốt. cái đó giống như là tâm linh tương thông vậy, khi đã yêu nhau, thì chỉ cần người mình yêu gặp một chút gì đó đau khổ thì mình còn đau đớn gấp nhiều lần. tôi cũng vậy, nói thật lúc đó tôi thật sự không thể nhớ gì về Sang cả, nhưng trái tim tôi nhớ nhịp đập của cậu ấy, nhớ hơi thở của cậu ấy. dù lý trí không thể nhận ra, nhưng trái tim tôi vẫn luôn nhận ra cậu ấy, cậu ấy mới thực sự là người tôi yêu!
Nói tới đây thì nó òa khóc như một đứa trẻ. Cảm xúc cứ dồn dập quay về.
Cả đại sảnh bắt đầu im lặng. ai cũng đắng lòng suy nghĩ câu chuyện này. một số phóng viên nữ không kìm được nước mắt. cứ sụt sùi theo từng tiếng nấc nghẹn ngào đến vỡ òa của nó.
Pim mỉm cười, nụ cười man mác buồn:
– không ngờ! hai người này….
Yun miệng vẫn nhai những miếng bánh mà nước mắt cứ trào ra, vừa ăn vừa khóc
– hu…hu…cảm động quá! không ngờ họ lại trải qua nhiều sóng gió như thế!
Người thanh niên ngồi trong chiếc xe hơi màu đen đắt tiền, hàng chân mày nhíu lại, quan sát.
– Thư ký choi! rốt cuộc cái thằng nhóc ngồi bên cạnh cậu ấy là ai thế!
Người thư ký cúi đầu chỉ tay vào tập hồ sơ:
– thưa chủ tịch! đó chính là NGUYỄN THANH SANG, trong hồ sơ có nói rõ xuất thân và mối quan hệ với NGUYỄN HỮU DƯƠNG đó ạ!
Người thanh niên ấy lấy ngón tay gõ lấy thùy trán. Cặp mắt đăm chiêu:
– chậc! chậc! mưa xuân đã khiến đất hạ trổi dậy rồi sao!
Người thư ký ngẩn người:
– mưa xuân? đất hạ?
Người thanh niên ấy bật cười xua tay:
– không có gì đâu! không tới công ty nữa, tới chỗ diễn ra buổi phỏng vấn này cho tôi.
– thưa vâng!
– về tới đây rồi thì cũng phải nhìn mặt người xưa một chút chứ!
Quay trở lại buổi phòng vấn. những người phóng viên tiếp tục hỏi
– tại sao ROSE lại quyết định công khai chuyện này.
Nó mỉm cười, nụ cười như vơi bớt gánh nặng trong lòng:
– chúng tôi đã quá mệt mỏi với bao lời nói dối. chúng tôi thật sự rất biết ơn những tình cảm mà các bạn đã dành cho chúng tôi, chúng tôi xin lỗi vì suốt thời gian qua đã lừa dối các bạn.
Nói xong hắn và nó cúi đầu chào xin lỗi. mọi phóng viên bắt đầu đổ dồn về, chụp hình liên tục. hắn và nó không nói gì, bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau. Cùng nhau bước quay trở lại phòng thay đồ. Những bỗng từ đâu, có một thanh niên mang trang phục lao công đứng gần đó. quăng nguyên bịch trứng thối vào người nó và hắn. hắn liền lấy tấm lưng của mình che chắn cho nó. nó hoảng sợ, người run run ôm chầm lấy hắn. giọng người thanh niên ấy đay nghiến:
– tụi mày đi chết đi! đồ thứ bệnh hoạn! tụi mày sống làm gì cho chật đất.
Những người bảo vệ nhanh chóng xuất hiện, kéo người thanh niên này ra ngoài, thì lại xuất hiện thêm một toán người tiếp tục ném những thứ dơ bẩn vào nó và hắn. khung cảnh ở đại sảnh thật hổn loạn. những người phóng viên chạy nhốn nháo. Hắn vẫn bình tỉnh, khuôn mặt lạnh lùng nhìn những người đó, không một chút sắc thái biểu cảm gì, bàn tay hắn vẫn ôm chặt nó, vẫn che chắn bảo vệ nó.
Mất một lúc, bảo vệ mới dắt nó và hắn ra khỏi khung cảnh bạo động đó. vừa vào phòng thay đồ, đôi mắt nó đã ngấn nước, lấy khăn giấy lau khắp quần áo và khuôn mặt hắn.
Hắn nhìn nó, rồi mỉm cười như trấn an:
– em có sao không?
Nó bật khóc, nước mắt rơi lả chả trên khuôn mặt diễm lệ ấy:
– em mới là người phải hỏi anh có sao không!
Hắn lấy bàn tay của mình, xoa nhẹ mái tóc mượt mà của nó. đôi mắt sâu hun hút ấy như những ánh Dương ấm áp xoa dịu nỗi sợ hãi trong trái tim bé nhỏ của nó.
– mấy cái này nhằm nhò gì! anh chỉ lo cho em thôi.
Bàn tay nó run run cứ lau những vết loang lổ trên quần áo hắn, lau những vết trầy xước trên khuôn mặt ấy. nó đau lòng đến như bị ngạt thở:
– lần sau anh không được làm vậy nữa. hai chúng ta có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, anh lấy thân mình bảo vệ cho em, anh có biết làm vậy em đau lòng lắm không. em thì lành lặn không có chuyện gì, nhưng anh thì thế này….hỏi làm sao em không đau cho được chứ…
Hắn mỉm cười, nụ cười đẹp hơn tất cả những ánh sáng của các thiên thần trên bầu trời. nụ cười ấy như bỏ qua tất cả những gì thế gian cho hắn.
– không sao đâu! hai đứa mình giờ đã là vợ chồng. đã là một thằng đàn ông mà không bảo vệ được vợ mình thì không đáng để em yêu. chỉ cần em bình an vô sự thì dù có đau đớn cỡ nào, có khổ cực thế nào anh cũng chấp nhận được.
Nó ôm chầm lấy hắn, khóc nức nỡ:
– anh Dương!
Hắn la lên, đẩy nhẹ người nó ra:
– ấy! người anh đang dơ mà!
Nó vẫn ôm chặt lấy hắn, đôi mắt đầy nước lắc đầu nguầy nguậy:
– không! em không buông đâu! dù anh có ra sao đi nữa, dù anh có thế nào đi chăng nữa, thì từ đây về sau, em sẽ không buông anh ra dù chỉ một giây…
Hắn mỉm cười, mà chan hòa cả nước mắt. hắn cùng ôm lấy nó, hai đứa cùng khóc trong sự vỡ òa của hạnh phúc.
– thưa chủ tịch! tình hình ở đây giờ rất hổn loạn, tôi thấy chúng ta nên quay về đi ạ!
Người thanh niên cố gắng nhìn thêm một lượt xung quanh nữa, rồi nhếch mép cười:
– về công ty!
Khi chiếc kiếng đen vừa kéo lên, cùng là lúc chiếc xe chở hắn và nó chạy vụt qua theo hướng ngược lại.
Số phận vẫn chưa muốn cho những mảnh ghép quá khứ chạm nhau.
**
– hiện tại ROSE đã chính thức xác nhận việc hai người có mối quan hệ tình cảm, và cũng là anh em. chuyện này có thể được gọi là suy đồi đạo đức trái luân lý, hiện tại có rất nhiều ý kiến phản đối việc này, những bậc phụ huynh cũng không muốn con cái họ thần tượng ROSE nữa, vì sợ ảnh hưởng xấu đến con cái họ. chuyện này không biết liệu sẽ có kết cục như thế nào, và số phận ROSE sẽ đi về đâu nhưng trước mắt là dư luận đang lên án rất gay gắt về việc này….- một người phóng viên truyền hình trực tiếp nói –
Ta trừng mắt, gằn giọng:
– bọn phóng viên khốn kiếp thật, người ta yêu nhau kệ người ta đi, còn nói mấy lời khó nghe đó…
Mun bật cười, xoa nhẹ mái tóc của mình:
– khó nghe thì mới là câu nói của phóng viên. Lời họ nói ra toàn là những từ móc từ trong lòng mà.
Yun nheo nheo mắt, tỏ vẻ lo lắng:
– giờ hai người đó phải làm sao. chắc sẽ bị ném đá tới chết mất.
Pim thở dài, cặp mắt đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó.
Hưng lay nhẹ bờ vai của Pim, đưa ánh nhìn dò hỏi:
– cậu đang suy nghĩ chuyện gì thế?
Pim cười nhạt, ánh nhìn xa xăm như vương vấn một điều gì đó:
– không có gì! bất giác nhớ lại một vài chuyện cũ mà thôi!
Bất giác tiếng chuông điện thoại bàn reo lên, cả đám giật mình, Yun tròn xoe mắt:
– trời! cái điện thoại bàn này lần đầu tiên thấy nó reo đó. cứ tưởng nó chỉ là đồ cổ để trưng trong nhà thôi chứ..
Pim khẽ hắng giọng, bước đến nhấc máy:
– vâng!
Đầu giây bên kia là một người phụ nữ:
– sao mẹ gọi di động cho con hoài không được?
Pim thản nhiên, nói tỉnh bơ:
– tôi không thích bắc máy!
Người phụ nữ ấy lấy khăn tay thấm nhẹ giọt nước mắt:
– con không thích mẹ cũng không sao! nhưng xin con bắc máy để cho mẹ biết là con vẫn bình an, thì lúc đó mẹ mới an tâm được!
Pim nhíu mày, ra vẽ khó chịu:
– bây giờ biết rồi đó. tôi cúp máy nhé!
Người phụ nữ ấy thổn thức, đôi mắt ngấn lệ:
– Pim ơi! giờ mẹ chỉ còn có mình con…con…
Pim ngắt lời, giọng đầy tức giận:
– đó….lúc nào bà cũng vậy, anh hai vẫn còn đó, bà không bao giờ chịu đi tìm anh hai cả, bà cứ nghĩ anh hai đã chết rồi, tất cả vì bà và ông ấy anh hai mới xảy ra chuyện. giờ bà hãy lo mà sống cuộc sống sung túc của bà đi. bà cũng coi tôi như anh hai đi, coi tôi là đã chết rồi thì bà sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Nói xong Pim cúp máy. khuôn mặt hoe đỏ những giọt nước. cậu ấy đùng đùng đi lên lầu, bỏ lại đám bạn ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì xảy ra.
Ta trợn mắt lè lưỡi:
– chuyện gì thế này?
Mun nhún vai, ra điều hiểu biết:
– nhà nào mà chẳng có bi kịch? chắc thằng Pim từ nhỏ đã phải chịu uất ức tâm lý dữ lắm đây.
Hưng tháo gọng kinh ra nhìn theo dáng người mảnh khảnh ấy. đôi mắt ẩn hiện đầy sự xót xa. Không hiểu sao, khi càng tiếp xúc với Pim, thì cậu ấy lại càng cảm giác được con người này thật đáng thương.
**
Hắn và nó ôm bao lô đồ bước ra khỏi căn nhà. non ngậm ngùi, nước mắt rơi rơi:
– hai em đâu cần phải đi như thế!
Nó ôm chầm lấy non, mỉm cười:
– tất cả đều phải cần thời gian chị à!
Hắn cũng ôm người quản lý, cười thật tươi:
– chúng ta sẽ còn có ngày gặp lại mà. Bọn em đâu phải đi luôn đâu. chị đừng lo
chiếc xe chở người thanh niên ấy bỗng chạy thoáng qua. Hắn bất giác quay lại, nhìn với theo bóng chiếc xe với đôi mắt khó hiểu.
– chuyện gì vậy anh?
Hắn lắc đầu, hàng mi rơi nhẹ ở khóe:
– à không! chắc anh nhìn nhầm….
Rồi hắn vẩy tay chào non, mỉm cười:
– thôi! tụi em đi đây! chị non ở lại giữ sức khỏe. sau này có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại.
Hắn và nó bước vào chiếc xe. Hắn lái chiếc xe lăn bánh nhẹ nhẹ trên làn đường. những cơn gió hiu hiu cứ luồn vào, chiếc mui trần mở ra như đón những tia nắng sớm mai. Nó hít một hơi thật sâu, cười rạng rỡ:
– woa! cuối cùng cũng thật nhẹ nhõm.
Hắn bật cười, làn da trắng ngọc ấy phản chiếu những tia nắng sương sớm tràn đầy sức sống.
– bây giờ chúng ta sẽ sống một cuộc sống chỉ dành riêng cho anh và em, mặc kệ mọi người nói gì, chúng ta chỉ làm những việc mà chúng ta thích thôi.
Nó ôm nhẹ lấy hắn gật đầu:
– vâng ạ!
chiếc xe lao đi vun vút, nó đưa bàn tay ra đón nhẹ những cơn mát của làn gió:
– mình đi đâu đây anh?
Hắn chỉ đây về phía vùng ngoại ô, đầy ẩn ý:
– đến ngôi nhà của anh và em!
chiếc xe đỗ lại một ngồi nhà màu trắng ven ngoại thành. Xung quanh trồng toàn hoa hồng, khung cảnh này thật giống với cảnh mà nó đã từng đóng trong THE LOVE OF ROSE. Nó bước xuống xe, khuôn mặt ngỡ ngàng tràn đầy hạnh phúc.
– đây…đây là?
Hắn bước đến, một tay ôm nhẹ bờ vai nó, cười thật tươi:
– đây là ngôi nhà mà anh và em sẽ sống!
Mở cửa bước vào thì nó thấy những bộ bàn ghế bằng gỗ đan sơn mộc kiểu cách, với một quầy bar. Nó nheo nheo mắt:
– anh đinh….!
Hắn gật đầu cười:
– ừ đúng vậy. anh và em giờ thất nghiệp rồi, thì mình cũng phải kiếm sống chứ. Anh đã cho thợ chỉnh sữa hết rồi. đằng trước này anh sẽ mở quán cà phê. Còn đằng sau chính là ngôi nhà mình ở.
Nó nhảy cẫng lên sung sướng:
– a! thích quá đi!
Nó ôm chầm lấy hắn, trao cho hắn một nụ hôn, cặp mắt một mí ấy như tít lại vì cười:
– em yêu anh nhất!
Hắn mỉm cười, rồi vầng trán đắn đo:
– à! còn đặt tên quán anh chưa nghĩ ra. em nghĩ là gì.
Nó dạo một vòng xung quanh, những màu đỏ của hoa hồng khi đưa nhẹ lên làn da trắng như tuyết ấy, khiến ai cũng phải động lòng
– ở đây trồng nhiều hoa hồng như vậy thì mình đặt tên quán là COFFEE ROSE đi.
Hắn gật đầu cười:
– vợ anh có khác! suy nghĩ giống anh thật. đây sẽ chính là cà phê hoa hồng của đôi ta,
Nó nắm chặt bàn tay hắn. gục nhẹ đầu lên bờ vai ấy, đôi mắt nó nhắm lại tận hưởng cái cảm giác hạnh phúc này.
**
Khi COFFEE ROSE mới mở, thì khách chỉ có một số, nhưng thời gian gần đây, quán trở nên đông đúc hẳn. Nhiều lúc nó và hắn làm mệt bở hơi tai. Nhưng càng mệt thì hắn và nó lại càng hạnh phúc. rất nhiều thành phần đến đây uống, lúc đầu chỉ là một số người sống gần đây, sau khi nhận ra hắn và nó. thế là mức độ quảng bá quán cà phê lan dần ra. rất đông nhiều người, fan của hắn và nó, rồi cả những người ngưỡng mộ vì chuyện tình của hắn và nó. mấy nhỏ bạn thân của nó cũng thường đến chơi, rồi sẵn tiện phụ giúp luôn việc trong quán.
Buổi trưa, là lúc quán thưa khách. Nó ngồi xuống nghĩ mệt, đôi mắt nhìn xung quanh, nó khẽ cười:
– anh Dương! chắc mình phải thuê nhân viên thôi! chứ anh với em thì thật là không xuể mọi công việc rồi.
Hắn đang ở trông quầy, đôi mắt vẫn tập trung pha chế những hương liệu mới.
– ừ! để ngày mai anh treo bảng tuyển nhân viên.
Một giọng nói cất lên, khiên hắn và nó bàng hoàng:
– vậy thuê tôi đi!
Nó giật mình, chạy thẳng vào quầy, bàn tay hơi run nắm nhẹ tay hắn.
Pim bật cười:
– đừng lo! tôi không làm hại cậu đâu.
Hưng bước đến bên cạnh Pim, cười thật tươi:
– bọn này hoàn lương rồi!
Pim ngồi xuống chiếc ghế ở quầy, những tia nắng rơi nhẹ lên màu vàng của tóc:
– chúng ta có thể nói chuyện được chứ
Nó nhìn hắn. hắn nhìn Pim và Hưng. Đôi mắt hắn nhìn vào mắt của cậu ấy, hắn như chợt nhận ra điều gì, khẽ vỗ về nó:
– đừng lo! cậu ấy đến đây với thiện ý.
Khi nghe hắn nói vậy, nó cười thật tươi, gật đầu chào Pim và Hưng:
– chào hai anh!
Hưng bật cười, cậu ấy nheo nheo mắt:
– ghê thật! chỉ cần nghe anh Dương mới nói một câu đã thay đổi cảm xúc đến 180 độ rồi.
Nó gượng cười gãi đầu.
**
Từ ngày Pim với Hưng làm ở quán bầu không khí khác hẳn. mọi thứ nhộn nhịp hẳn lên, nó và hắn như cảm nhận được mọi người đã thay đổi. tất cả bọn nó đều đã cười nói nhiều hơn, không còn ý nghĩ trả thù nữa. đây cũng có thể được coi như sự tha thứ với hắn, khiến cho hắn vơi bớt đi nỗi dằn vặt năm xưa.
Pim đang ngồi trước cửa quán ngắm nhìn những khóm hoa, nó rụt rè bước đến, đưa nhẹ một dĩa bánh ngọt, nó hồi hộp:
– anh dùng thử một miếng xem! bánh của em mới làm!
Pim liếc nhìn nó, rồi bật cười:
– làm gì mà cậu sợ tôi đến vậy?
Nó chống chế, lắc đầu:
– đâu có! em…em có sợ anh đâu?
Pim chỉ vào đôi chân nó, ánh mắt đăm chiêu:
– chân run thế kia mà nói không sợ à!
Nó giật mình, cười ngượng ngùng, lấy đôi tay giữ chặt chân cho khỏi run nữa.
Pim cầm miếng bánh lên, đưa vào miệng cắn thử, khuôn mặt cậu ấy nhăn lại, quay qua nó:
– cậu đưa cho ai dùng thử chưa!
Nó lắc đầu, đôi mắt nheo nheo như chờ đợi lời góp ý.
– làm lại đi!
Nó thở dài. Ngồi phịch xuống. liếc nhìn thấy đôi tay nó có phần ửng đỏ. Pim mỉm cười nhạt:
– lát tôi giúp cậu làm!
Nó gật đầu cười.
Pim đưa ánh mắt nhìn về phía gì đó thật xa xăm. Mái tóc vàng óng ả của cậu ấy cứ phản chiếu với những sợi nắng của buổi trưa, nhìn như những dòng sông vàng đẹp thơ mộng.
– nhà cậu có mấy người?
Nó nhẹ giọng, trong tiếng nói ẩn chứa một điều gì đó thật buồn:
– em còn 2 đứa em nữa.
Pim mỉm cười, trong đầu tưởng tượng ra những khung cảnh vui nhộn:
– nhìn cậu vậy thì chắc mấy đứa em của cậu hiếu động lắm nhỉ!
Nó tròn xoe đôi mắt ngạc nhiên:
– ủa? sao anh biết?
Làn da trắng toát của Pim như không hề ửng đỏ trước nắng. nhìn vào cậu ấy lâu lâu người ta cứ ngỡ là một tượng sống vô hồn.
– thôi! vào đây! tôi chỉ làm bánh cho!
Nó và Pim đang định quay lưng đi vào thì bỗng có bốn người hùng hổ xông vào quán. Vừa thấy nó thì bọn chúng liền nhục mạ hết lời
– thằng này biến thái! đập chết mẹ nó. nó ở đây chỉ làm bẩn vùng đất này!
Khuôn mặt nó tái xanh, đôi mắt đầy vẻ run sợ. thì Pim đứng chắn trước người nó, cắp mắt cậu ấy nhíu lại:
– mấy người là ai?
Bọn chúng phun nước bọt, rồi chửi thề:
– mẹ nó! đừng nói nhiều nữa, phá quán cho tao!
Tụi nó xông vào đập bàn ghế, thì nó la lên:
– mấy anh làm gì đó! dừng lại! dừng lại ngay!
chưa kịp nói gì thì Pim đã xông vào đánh nhau với bọn chúng. Nó vừa la vừa nhảy vào giúp Pim một tay.
– dừng lại! dừng lại đi!
Một tên đang định cầm chiếc ghế ném vào người Pim thì bỗng một bàn tay giựt mạnh hắn lại. tên đó quay phắt lại gườm giọng:
– thằng nào đó!
chưa kịp nhìn kỹ mặt ngươi kia thì từng tên, từng tên đã bị hạ đo ván một cách nhanh chóng trước sự ngỡ ngàng của Pim và nó.
Hắn và Hưng chạy vội ra, giọng hốt hoảng:
– có chuyện gì vậy!
Bọn chúng liền bỏ chạy, thì hắn khẽ nhìn người thanh niên kia, đôi mắt mở lớn. người như không còn chút sức lực đến độ Hưng phải đỡ lấy tay hắn. khuôn mặt bàng hoàng:
– Pain!
Người thư ký chạy lại, giọng lo lắng:
– chủ tịch! ngài không sao chứ!
Pain chỉnh lại cái cút áo, rồi xua tay:
– tôi không sao!
Rồi anh ta vuốt nhẹ làn tóc màu nâu lên cao, để lộ cặp mắt như mê hồn trận, đôi mắt lấp lánh dịu dàng như ánh sáng của đêm trăng rằm. làn da trắng ngọc như sữa nguồn ở thiên sơn.
– Pin! lâu rồi không gặp cậu nhỉ!
Hắn không nói gì, chạy lại đỡ lấy nó. giọng lo lắng:
– em có bị làm sao không?
Nó gượng cười, chỉ tay vào Pim:
– không! nhưng anh Pim….
Hắn giật mình, ngại ngùng đỡ lấy Pim thì Pim hất tay hắn đi vào trong, giọng nói khó chịu:
– không cần! đi mà lo cho người yêu mấy người đi!
Hưng mỉm cười, lắc đầu:
– để tôi vào xem sao!
Hắn đỡ nó vào trong nhà, coi Pain như không tồn tại. lúc này, anh ta chạy tới, khẽ níu bờ vai hắn:
– Pin! chúng ta nói chuyện một lát được không!
Hắn hất tay của Pain ra, khuôn mặt lạnh lùng:
– Thằng Pin đã chết rồi! tôi không còn gì để nói với cậu hết! mời cậu đi về cho
Hắn lại tiếp tục đỡ nó vào trong nhà. bỏ lại khuôn mặt anh ta thẩn thờ đầy nuối tiếc.
Tâm trạng nó bắt đầu dấy lên một điều gì đó thật lo âu! Nó cảm giác được là hắn đang rất đau lòng, hắn bước đi mà bàn tay nắm tay nó thật chặt, chặt đến độ khiến nó cảm giác được trái tim hắn đang loạn nhịp, hắn đang sợ hãi.
Nó nhũ thầm “ rốt cuộc anh ta là ai! là người như thế nào mà lại khiến anh Dương trở nên mất bình tĩnh như thế này “
Pim chạy vụt ra cổng quán ngồi tưới nước cho những khóm hoa hồng. khi vừa đi ào ra thì đụng phải vai của Pain. Cậu ấy khẽ cúi đầu xin lỗi:
– cám ơn anh!
Vừa lúc này, như một động thái mơ hồ. Pain hất tay phải lên, nghiêng người qua bên trái để né cái xô nước mà Pim đang cầm. đôi mắt của anh ta khẽ nhíu lại, miệng khẽ cười:
– không có gì đâu!
Bất giác, Pim hơi sựng lại trước hành động ấy, người cậu ấy như hóa đá, khuôn mặt thẩn thờ không cảm xúc. Pain không nói gì, lắc đầu rồi quay lên xe. Pim vẫn đứng đó, nhìn theo với ánh nhìn khó hiểu. Hưng đi tới, thụi vào vai cậu ấy:
– hey! làm gì mà thất thần vậy?
Pim đưa ngón tay lên vầng thái Dương, như hồi tưởng về điều gì đó. bỗng cậu ấy la lên:
– anh ….anh…anh hai!
chiếc xe màu đen lăn dài trên tuyến đường ngược về thành phố. Để lại cho Pim một cảm giác hụt hẫng đến vỡ bờ.
Pim ngồi phịch xuống nền nhà, đôi mắt mở lớn:
– không thể….không thể là anh ấy được….
Nhưng những hình ảnh năm xưa bắt đầu chập chờn hiện về. từ động tác đến cả vết bớt hình cánh sen ngay trên cổ của Pain cũng như anh hai năm xưa. Đôi mắt cậu ấy bắt đầu ngấn nước, Pim ngơ ngác như một đứa trẻ bị bỏ rơi giữa lòng đời.
Hưng sợ hãi, lay nhẹ vai Pim:
– cậu sao thê….? Pim! có chuyện gì thế?
Pim nhìn Hưng với vẻ ngỡ ngàng, rồi lại nhìn theo chiếc xe màu đen mà lòng lại nhói đau.
– tớ ….tớ phải làm sao đây? người ấy…người ấy….
Lời nói của cậu ấy bị nghẹn lại vì nước mắt. những mảnh ghép của quá khứ sao lại chạm nhau vào lúc này. sự thật ẩn giấu lại là điều chi. Khi mà hai số phận đã bị tách rời, lại vô tình chạm ngõ ở tương lai. Nhưng tại sao? tại sao cậu ấy vẫn không nhìn ra …hay tại cậu ấy không thể công nhận. tất cả thù oán, sự dằn vặt của quá khứ đang đợi ngày trở về. và khi nó trở về nó sẽ kéo theo một hệ quả đến đau đớn khiến ai cũng không thể ngờ được.