THẰNG SỞ KHANH VÀ CON ĐĨ ĐỰC - Chương 14
Phần 14
Tiếng chuông bắt đầu ding dong kéo dài. Báo hiệu là đã tới giờ đóng cửa khu vui chơi của thiếu nhi. Nó nhăn mặt, tim đập như loạn nhịp:
– trời tối vậy rồi mình còn tới đây làm gì vậy anh?
Sau lễ cưới ngoài bãi biển. nó và hắn đã có buổi tiệc rượu hạnh phúc với đám bạn thân. Nhưng khi trời đã về khuya. hắn không chở nó về nhà, mà lại dắt tới khu vui chơi này.
Hắn cúi đầu ra hiệu:
– suỵt…..! em nói nhỏ thôi. Bảo vệ vẫn chưa về đâu!
Hắn kéo nó cùng ngồi núp xuống chân tượng ngoài cổng. nó nhìn quanh, khuôn mặt lo sợ:
– mình về đi anh. em thấy sợ quá!
Hắn quay qua nhìn nó. nụ cười tỏa nắng của hắn lại hiện lên đôi môi ấy như một phần trấn áp nỗi lo sợ đang lớn dần trong người nó.
– đừng lo. Có anh ở đây rồi!
Hắn nắm nhẹ bàn tay nó xoa xoa như muốn truyền hơi ấm trong buổi đêm khuya lạnh giá:
– lúc nhỏ! mỗi lần ba mẹ cãi nhau. Anh lại chạy tới đây chơi. Lúc ấy trời cũng tối như vậy. anh rất sợ, sợ hơn em bây giờ nữa. nhưng nghĩ lại về nhà thấy cảnh ba mẹ cãi nhau anh lại càng sợ hơn. Nên anh cứ vào đó chơi, một mình trong một khuôn viên này. không bóng người, chỉ quanh đâu đó là những ánh đèn chớp chớp của những con ngựa gỗ vô tri vô giác….
Vừa nói tới đó, bất giác hắn nghẹn ngào nơi cuống họng. hàng mi nặng trĩu đi. nó mỉm cười nhẹ nhàng, ôm chầm lấy hắn vỗ về như trấn an một đứa trẻ:
– từ nay anh không còn một mình nữa. vì em sẽ luôn bên cạnh anh mà.
Tiếng khóa cửa bắt đầu vang lên. Rồi những âm thanh cạch cạch của tiếng xe Honda chạy đi. hắn nói nhỏ:
– bảo vệ đi rồi. đi theo anh.
Hắn dắt nó luồn ra phía sau. Tại cửa chính đã bị khóa chặt. ngay bên cạnh hai góc tường. đằng sau tấm quảng cáo bự lại là một cánh cửa kéo nhỏ sơn phủ màu với tường bao quanh. Thật khó mà nhận ra.
Nó lắc đầu khó hiểu:
– sao anh biết cánh cửa này có ở đây…!
Hắn bật cười, nụ cười là thứ vũ khí nguy hiểm nhất mà hắn sở hữu. không một ai mà có thể cưỡng lại mê hồn trận mà nụ cười ấy tỏa ra.
– ba anh chính là người thiết kế khu vui chơi này. năm anh học lớp 6, vì để mừng sinh nhật cho anh, ba anh đã tặng anh một con đường trong bản thiết kế. và nói với anh đó chính là ĐƯỜNG ĐẾN XỨ SỞ THẦN TIÊN .
Nó cảm giác được trong hắn, luôn ẩn hiện sự tổn thương từ quá khứ rất lớn. phải chẳng, có một điều gì đó mà đến giờ nó vẫn chưa biết được.
Nó và hắn bước qua cánh cửa thì phủ kín toàn bộ khu vui chơi này là một màu tối đen và sự tĩnh mịch đến đáng sợ. những pho tượng, nhưng đồ chơi đều im ỉm trong cái bóng tối huyền bí. Đâu đó vẫn dội lại tiếng gió rít qua từng lỗ hổng của những hình nhân bằng gỗ.
Nó lui lại, đôi mắt hoang mang đầy lo lắng ;
– em….em sợ quá….ban đêm ở đây nhìn ghê vậy anh!
Hắn xoa đầu nó nhẹ giọng:
– lại sợ nữa rồi…đừng đánh giá mọi thứ qua vẻ bề ngoài của nó. đây chính là xứ sở thần tiên của anh đó.
Nói rồi hắn bước đi nhanh về phía trước, nó chạy với theo miệng lắp bắp:
– anh….anh Dương….đợi em với.
Bỗng chốc bóng hắn biến mất trong làn đem u tối. nó sợ hãi nhìn quanh, đôi mắt đã hoe đỏ:
– anh Dương…..anh Dương……anh đang ở đâu vậy….
chưa kịp nói hết câu thì nó như vỡ òa trong mọi nỗi niềm cảm xúc. Cả khu vui chơi bừng sáng dưới ánh đèn lung linh. Những tiếng nhạc du Dương len lõi trong từng vòng quay của chú ngựa vàng. Những hình nhân như sống lại dưới ánh sáng đủ sắc màu. Hắn bước đến bên cạnh nó, mỉm cười.
Nó bật cười mà đôi mắt nhòe đi về nước:
– đẹp….đẹp quá!
Những ngọn gió vô tinh dạo qua đây thổi nhẹ mái tóc mượt như tơ hồng của nó phất bay. Dưới cái lạnh the thé của màn đêm kỳ diệu này, càng làm làn da của nó nổi lên trong ánh đèn đủ sắc. hắn lấy tay khẽ chùi hai khóe mắt của nó. giọng ấm hẳn:
– đây là cả thế giới bé nhỏ của anh. giờ anh mang cả thế giới này tặng lại cho em. Và em chính là tất cả mà anh có.
Nó ôm chầm lấy hắn. giọng nghẹn ngào:
– em yêu anh…..em yêu anh….kiếp này dù cho đến tận kiếp sau em mãi yêu anh.
Hắn gõ đầu nó, bờ môi đỏ ấy bật cười ;
– lỡ kiếp sau anh là con gái thì sao!
– thì hai đứa mình càng danh chính ngôn thuận yêu nhau. Sẽ không ai còn có thể phản đối nữa.
Hắn lắc đầu mỉm cười:
– lỡ hai đứa đều là con gái!
Nó lại ôm chặt lấy hắn, nói như rót mật vào tai với hàng mi dài khập khẽ:
– thì chúng mình vẫn sẽ vượt qua bao thử thách mà đến với nhau. Dù anh có là ai đi nữa, em vẫn sẽ tìm ra được anh mà!
Hắn lặng đi theo từng câu chữ ấy. khóe miệng giản ra vì cười. đôi mắt sâu hun hút ấy cứ lấp lánh hơn những vì sao xa.
– anh yêu em!
Một nụ hôn được trao nồng ấm giữa sự chứng kiến của các đồ chơi, Của gió, của sao, của trời và đất.
**
My rảo bước nhẹ quanh bờ biển. tâm trạng bây giờ của cô thật trống rổng. bỗng bắt gặp lâm đang đi hướng ngược lại, mỹ khẽ cười:
– anh cũng không ngủ được hả?
Lâm thở dài, cười nhạt ;
– ừm! tự nhiên cảm thấy khó ngủ. quanh năm trồng hoa tự nhiên được một ngày nghĩ, anh cảm thấy không quen cho lắm.
My quay mặt ra những đợt sóng ngoài khơi. Bờ mi cong vút ấy như đầy ắp bầu tâm sự:
– em thì không biết là mình làm đúng hay sai . như người bình thường thì chắc không đồng ý chuyện này, nhưng không hiểu sao, em lại giúp anh hai nữa!
Lâm bật cười ;
– em giống anh nhỉ. Ngày hai đứa đó lên chơi, anh có cảm giác gì rất lạ rồi. nhưng không hiểu sao, cứ nhìn vào hai người đó thì anh lại có cảm giác mình phải làm gì đó giúp mới được.
My quay qua nhìn lâm, nheo nheo mắt:
– tình yêu chẳng?
Lâm gật đầu, hàng chân mày nhướn lại ;
– chắc vậy! chắc tình yêu của hai người đó quá đặc biệt, nó như hấp dẫn mọi người xung quanh luôn.
My hít một hơi thật sâu như muốn tận hưởng hương vị của biển cả. lâm quay qua nhìn My, cậu ấy khẽ cười:
– cũng lâu lắm rồi anh mới gặp lại em nhỉ!
My khẽ cười:
– vâng! từ ngày anh về đà lạt cũng lâu lắm rồi. không ngờ lại tình cờ gặp lại trong ngày đặc biệt này.
Lâm cũng đưa mắt ngắm nhìn những vì sao ngoài biển khơi:
– dạo này ba mẹ em vẫn khỏe chứ.
My thở dài, cười man mác buồn:
– cũng vậy thôi anh ơi. Sau chuyện của anh Dương chắc ba mẹ em cần một thời gian mới quay về bình thường được. hiện giờ trong nhà rối lắm. từ ngày anh Dương làm ca sĩ đến giờ, bầu không khí càng nặng nề hơn.
Lâm nhìn My, ánh mắt cậu ấy ẩn dấu một điều gì rất khó tả:
– em có biết Hiền dạo này thế nào không?
My quay phắt lại. bờ môi hơi run:
– anh….anh vẫn chưa quên được chị Hiền sao?
Làn da trắng của cậu ấy như hằn lên những nỗi thống khổ, cái cô đơn, cái buốt lạnh, mọi điều đều ẩn dấu dưới bờ mắt của lâm.
– anh chỉ buột miệng hỏi thế thôi.
My định kể ra vụ đám cưới. nhưng cô ấy lại nghĩ, nếu để lâm biết chuyện Hiền bị hắn bỏ rơi đến hai lần trong ngày cưới. thì không biết lại xảy ra chuyện gì. Tất cả, tất cả đều phải được giữ kín, mới mong tình bạn này giữ lại được.
**
Những tiếng hò hét ầm trời. những ánh đèn pha chíu sáng rực cả một không gian. Cái đêm liveshow quyết định cũng đã đến.
Trước giờ diễn ra liveshow 1 giờ thì trên mạng đã tràn lan những bài báo phơi bày sự thật về mối quan hệ của nó và hắn. cả những quá khứ của nó là một con đĩ đực, và hắn là một tên sở khanh ăn chơi thác loạn.
Non sững sờ đọc từng dòng chữ hiện trên máy tính. Hàng mi run run theo từng nhịp thở. giám đốc kim giận dữ:
– cô thấy sao?
Non lắp bắp:
– có…có những chuyện này nữa sao?
Kim đập bàn, đôi mắt long sòng sọc:
– tôi không cần biết là có hay không. nhưng phải xóa ngay tất cả những bài báo này cho tôi. phải nghĩ ra chuyện gì để mà thay đổi sự chú ý của dư luận, để ROSE không bị công kích.
Nó ngồi nhìn vào gương, người thẩn thờ. đôi mắt lâu lâu lại đỏ hoe. Hắn thở dài, tiến đến bên cạnh vỗ nhẹ bờ vai:
– Sang! Sang….
Nó khẽ giật mình trấn tĩnh lại:
– dạ?
Hắn nhìn nó trìu mến. đôi mắt sâu hun hút ấy như muốn truyền sức mạnh và nghị lực cho nó.
– em nghĩ gì thế?
Nó quay lại, nắm lấy bàn tay hắn. ngước cặp mắt một mí hơi ướt đầy lo lắng.
– giờ chúng ta phải làm gì đây anh. sắp tới giờ lên sân khấu rồi, mà chuyện này….chuyện này….?
Tiếng mở cửa cách ngang cuộc nói chuyện. Non tiến vào giọng dứt khoát:
– mấy em còn làm gì nữa, sao không thay trang phục đi.
Nó nhìn Non, giọng nghẹn ngào:
– chị Non! anh kim nói sao?
Non mỉm cười, đặt nhẹ bàn tay lên vai nó như muốn trấn an:
– em đừng suy nghĩ gì hết. lo tập trung để mà hát thật tốt. còn những chuyện khác cứ để chị lo.
Non nhìn nó và hắn. rồi khẽ quay lưng ra cửa. hắn chạy theo ra cửa, đôi mắt hoài nghi:
– ông kim bỏ qua chuyện này sao?
Non thở dài cười nhạt nhẽo:
– bỏ qua? chắc không đâu? ROSE có thể sống được hay không thì tùy thuộc vào đêm nay.
Hắn cảm giác được một điều gì, nắm nhẹ bàn tay Non, hắn mỉm cười buồn bã:
– dù chuyện gì có xảy ra thì em cũng xin cám ơn chị. Cám ơn vì suốt thời gian qua đã chăm sóc hai đứa em.
Non bật cười, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn.
– thằng nhóc này! bữa nay tự nhiên lại nói chuyện bằng giọng điệu đó. làm chị đây nổi cả da gà.
Non nheo nheo mắt, hít một hơi như muốn lấy sức để đương đầu với đợt sóng quá lớn này.
– chị vẫn thích em là một đứa cọc tính, thích làm gì thì làm, ngang tàng một chút. Em vào với Sang đi. thằng bé ấy chắc là đang bất an dữ lắm.
Hắn mỉm cười quay vào. Bỏ lại dáng đi của người quản lý đang sầu não.
**
Sau phần mở đầu. hàng ngàn người dưới bắt đầu reo hò inh ỏi. tiếng hét vang trời:
– ROSE! ROSE …..
Hắn và nó trình diễn xong, vẫy tay mỉm cười giữa muôn vàn tiếng reo hò của khán giả. Có nhiều fan nữ quá khích mà lăn ra xỉu. khiến bầu sân khấu như muốn vỡ tung theo từng tiếng nhạc.
Người MC bắt đầu tiến ra.
– các bạn thấy ROSE hát có hay không ạ!
ở dưới là tiếng đáp trả vang trời:
– hay……hay…….ROSE…….ROSE
Người MC bắt đầu chỉ tay về những phía màn hình chiếu
– bây giờ chúng ta sẽ cùng xem thường ngày ROSE làm những gì nhé!
chiếc màn hình bắt đầu dạo những tiếng nhạc. nhưng nó và hắn đều ngẩn người ra. đó không phải là tiếng nhạc mà hắn và nó chuẩn bị từ trước. mà nó là bài hát vào buổi lễ đám cưới.
Hàng ngàn người sững sờ, nhiều tiếng bàn tán xôn xao vang lên:
– gì đây?
– chuyện gì vậy trời?
Non đưa tay che lấy khuôn mặt đang hoảng hốt:
– đây….đây là đám cưới của ai….
Đám cưới thường lúc nào gia đình của thuê quay phim, để sau này còn xem lại. nhưng tại sao, đoạn phim đám cưới của hắn và Hiền lại xuất hiện trên sân khấu lúc này.
Tiếng cha xứ bắt đầu vang lên khi nói đeo nhẫn. rồi phân đoạn hắn chạy lại vì nó rơi lệ. tất cả, tất cả đều được quay lại tỉ mỉ. đến cả cái giọng nói ấm của hắn cũng vang dội cả sân khấu:
“ anh không biết em là ai? và em từ đâu đến? và anh cũng không thể nhớ được gì về em cả! nhưng trái tim anh! trái tim anh nói rằng em mới đúng là người mà anh yêu! “
Cả ngàn ngươi la lên:
– á………
Những fan nữ bắt đầu thất thần, một số thì quá sức phấn khích với cảnh này:
– ROSE…….ROSE……
Một số khác bắt đầu xì xào:
– họ là gay thật sao? hai người đó yêu nhau thật sao?
Đôi mắt nó mở lớn, hàng mi dài nặng trĩu vì ướt đẫm nước. nó nhìn hắn, giọng run run:
– anh Dương! chuyện này….chuyện này….
Tiếng thổn thức của nó vang vào cả chiếc mic đang đeo ở tai.
Nhịp tim của nó bắt đầu đập mạnh, nó đau đớn đến nghẹt thở, khuôn mặt nó bắt đầu tái xanh lại không còn chút máu. Hắn sợ hãi, giọng hốt hoảng:
– Sang! đừng nhìn nữa! hít vào….thở ra…em không được kích động, bình tĩnh…bình tĩnh…
Vết thương ngày trước dù bị cắm lệch vị trí trái tim nhưng đã để lại di chứng về sau cho nó. bác sĩ dặn nó không được quá kích động, nếu không sẽ rất dễ khiến tim ngừng đập .
Nó thở hổn hển, đầu óc bắt đầu quay cuồng. hơi thở gấp:
– em…em…đau quá.
Người nó bắt đầu mệt mỏi, nó ngã xuống sàn sân khấu. hắn hét lên đau đớn:
– Sang ơi! Sang….! Gọi xe cứu thương….gọi xe cứu thương ngay…
Cả khán đài bắt đầu nhốn nháo. Ai cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Hắn đỡ lấy đầu nó, khuôn mặt hắn sợ hãi. Làn da trắng như thủy sứ lưu ly ấy giờ càng lạnh băng đi vì đau đớn
– Sang….Sang! em phải cố lên.
Hắn nắm chặt bàn tay nó. nước mắt hắn chảy ngược vào cổ họng mặn chát, đôi mắt ấy mờ đi vì đẫm lệ:
– không được….Sang ơi không được. tỉnh lại đi em.
Hắn bế sốc nó lên, chạy vào giọng hốt hoảng:
– cố lên Sang ơi! cố lên…
Những người đứng dưới đều sửng sốt. lâm như bị bất động hoàn toàn, đôi mắt cậu ấy đau xót:
– chuyện này lại xảy ra nữa sao?
Pim mỉm cười, nụ cười chua chát như cho chính mọi người ở cái thế giới thứ ba này
– chuyện tình của anh thật sự dựng thành phim được rồi….Sang ơi! cướp chú rễ trong ngày cưới thì đây là lần đầu tiên tôi được thấy. khâm phục thật!
Hưng tụi vào hông Pim, nheo mắt:
– cậu cười gì thế?
Pim chỉ tay ra phía sau, quay lưng bỏ đi:
– không có gì! thôi đi làm vài ly thôi! tôi nghĩ chắc buổi liveshow này tạm hoãn rồi!
Hưng cảm nhận được, có một điều gì đó đang thay đổi ở Pim. Cậu ấy đã cười, đã chủ động bước ra khỏi cái vỏ bọc quá khứ. Bất giác hưng cũng cười, một nụ cười thật ấm áp.
**
Hắn ngồi túc trực bên giường bệnh. Khuôn mặt vẫn chưa hết nỗi lo lắng. Non khẽ trấn an:
– Dương! em đừng lo lắng quá! bác sĩ đã nói không sao rồi. em cũng nghỉ một chút đi, để chị ở đây trông Sang cho.
Hắn vẫn nắm chặt bàn tay nó, cặp mắt đau đớn đầy nước. giọng nghẹn ngào:
– sao mà em không lo được. chỉ chậm một chút nữa thôi là xảy ra chuyện không hay rồi.
Cặp chân mày Non nhíu lại như đắn đo điều gì:
– rốt cuộc là ai lại bày ra trò này chứ .
Hắn nhắm mắt như cố gắng muốn bình tâm lại. hàng mi ấy cứ lâu lâu lại lướt nhẹ lên làn da của nó.
– người có được đoạn phim ấy chắc chắn là người quen của em! nhưng em thật sự không hiểu, bộ họ không thể buông tha cho tụi em được sao! nhất thiết cứ phải đẩy hai đứa em xuống địa ngục họ mới vừa lòng sao?
Non thở dài, vỗ về hắn:
– đừng nghĩ ngợi gì nhiều nữa.
Những ánh nắng sớm mai lọt nhẹ vào khung cửa. nó mở mắt ra như vừa trải qua một giấc ngủ thật sâu. Nó nhìn thấy hắn vẫn nắm chặt tay nó, đầu thì ngục trên thành giường. đôi môi nhợt nhạt của nó khẽ cười. nó lấy ta vuốt nhẹ mái tóc hắn. giật mình, hắn tỉnh giấc.
– em! em tỉnh rồi sao? em có thấy khó chịu chỗ nào nữa không!
Nó nhẹ giọng, đôi mắt long lanh:
– không sao! em cảm thấy đỡ hơn rồi.
Hắn cầm tay nó xoa nhẹ lên bờ má của hắn. giọng ấm áp:
– em làm anh sợ quá!
Nó chỉ vào bàn tay đang nược hắn nắm chặt, làn da trắng ấy chợt ửng hồng:
– anh nắm chặt tay em thế này thì sao mà em đi đâu được chứ. Em đã nói là suốt đời này em sẽ bên anh mà, kiếp này, kiếp sau và mãi mãi. Em cũng sẽ tìm ra anh và bên cạnh anh mà!
Hắn mỉm cười mà khóe mi lại đỏ. Sống mũi hơi cay cay. Hắn nghẹn ngào:
– cám ơn! thật sự cám ơn vì em đã không sao!
**
2 ngày sau khi xuất viện.
Đứng ở phòng trang phục. hắn chỉnh nhẹ cái áo vest của nó, đôi mắt hơi lo lắng:
– em thực sự muốn ra đó chứ!
Nó mỉm cười, nắm thật chặt bàn tay hắn:
– có anh bên cạnh! thì em còn sợ gì!
Non bước vào, khuôn mặt cũng lo lắng đến vô bờ:
– hai đứa chắc chứ! lần này là truyền hình trực tiếp, rồi fan cũng như đang bao vây nguyên tòa nhà này rồi. cánh phóng viên đang ngồi khắp đại sảnh kìa!
Nó như bình tĩnh hơn rất nhiều, ôm nhẹ người quản lý:
– cám ơn chị! thật sự cám ơn chị
Cặp mắt Non cũng hơi ướt, khẽ vỗ về nó:
– hai đứa làm chị lo quá. Thật sự hết cách rồi sao. Nhất thiết phải làm vậy sao? hai đứa sẽ phải đối đầu với rất nhiều người, sẽ chống đối lại cả đạo lý xưa và nay. Hai đứa…hai đứa
Non nghẹn ngào nói không thành tiếng. hắn cũng sụt sùi, hàng mi đướm lệ:
– em mệt mỏi với những lời nói dối rồi! em muốn sống thật! em không muốn giả tạo nữa!
Hắn nắm bàn tay nó đưa lên, hiện lên hai chiếc nhẫn, Non thảng thốt:
– đây…
Nó gục nhẹ đầu lên bờ vai của hắn, đôi môi như tấm lụa hồng, cười thật tươi:
– chúng em đã làm đám cưới dưới sự chúc phúc của cha xứ! em cũng mệt mỏi vì cứ phải lừa dối mọi người. dù sau này có xảy ra đi chuyện gì chẳng nữa thì
Hắn và nó cùng đồng thanh:
– đến chết cũng không buông tay!
Hắn và nó nhìn nhau, trao nhau những ánh mắt hạnh phúc, dạt dào những tình cảm mà không ngôn từ nào có thể diễn tả được. Non thực sự xúc động trước cảnh tượng ấy. cô ấy như quá đau xót khi phải nhìn hắn và nó bước ra khỏi cánh cửa này, đồng nghĩa với việc bị muôn vàn những kẻ ngoài kia xâu xé, châm biếm, nói cách khác như là tiễn người thân trước lúc bản án tử hình tuyên bố.
Cạch! cánh cửa phòng bật mở. hắn và nó nắm tay nhau bước đi. những ánh đèn của máy chụp hình sáng liên hồi. mọi người đều nhốn nháo cả lên.
Tất cả như đều đứng trước màn hình tivi, ngồi xem buổi phỏng vấn cuối cùng, buổi phỏng vấn nói lên những vấn đề mà suốt thời gian qua mọi người thắc mắc.
Yun cầm bịch bánh nhai rồm rộp, đôi mắt dán như in vào màn hình. Pim khẽ thở dài:
– cậu làm ơn cho tôi một chút im lặng được không?
Ta cũng la lên:
– Yun! ăn thì đừng gây tiếng động coi, để tao coi vụ này ra sao! đang sầu sôi lửa bỏng mà mày còn ngồi ăn tỉnh bơ vậy đó hả!
Yun lè lưỡi, uống một ngụm nước:
– biết rồi! biết rồi….tụi mày cứ ngồi đó mà xem đi!
My cũng lo lắng ngồi trước màn hình tivi, đôi tay cô bấm chặt vào nhau.. mọi người trong gia đình cũng không khá gì hơn, ai cũng lo lắng nhìn chăm chú vào kênh đang truyền hình trực tiếp buổi phỏng vấn của hắn và nó.
Có mỗi bà hoa, vẫn lặng im ngồi ngoài sân. Ngắm nhìn những vệt nắng lướt qua những chiếc lá xanh.
Hiền cũng thế. cô mang tâm trạng vui sướng vì đã phá hủy buổi liveshow. Giờ cô như muốn xem hắn và nó tiếp tục giở trò gì. Niềm vui của sự trả thù, niềm vui ấy có thực sự mang lại hạnh phúc như cô ấy nghĩ.
Buổi lớp học mà ai cũng chăm chú vào cái điện thoại để theo dõi buổi phỏng vấn hắn và nó. hương lo lắng:
– không biết giờ anh Dương với Sang sẽ nói gì đây?
Trâm nheo nheo mắt bỉu môi:
– còn nói được gì nữa. mà mấy cha nội nhà báo kia đặt điều thật, nghĩ sao dám nói thằng Sang làm đĩ đực trời! tao mà biết ông nào viết thì ông đó chết với tao
Lan xua tay:
– thôi! im lặng để tao coi thử. tao lo cho hai người đó quá!
Hàng ngàn fan đứng đợi bên ngoài cũng đang nín thở theo dõi màn hình lớn quay cảnh phỏng vấn bên trong. Mỗi người một tâm trạng, mỗi người đều muốn biết, rốt cuộc ẩn dấu đằng sau đây là sự thật gì, những bài báo kia có thực sự nói đúng không.
**
– thưa chủ tịch! ngài vừa xuống sân bay không về khách sạn mà đến thẳng công ty liền sao?
Người con trai với làn da trắng ngọc ngà. Khoác lên người bộ vest màu đen của một hãng thời trang danh giá. Bàn tay trắng muốt ấy khẽ tháo cặp kính mát xuống, để lộ cặp chân mày dài mượt đen phớt sơ. Đôi mắt cứ ánh lên như những thứ ánh sáng dịu dàng của mặt trăng. Bờ môi ấy đỏ dịu như đóa hoa mẫu đơn lúc chớm đỡ.
– khí hậu việt nam vẫn vậy nhỉ. Vẫn cái nóng đến khó chịu.
Người thư ký lại tiếp tục thưa:
– chúng ta không ghé khách sạn cho ngài nghĩ ngơi ạ!
Người thanh niên ấy cười nhếch mép:
– suốt một thời gian dài tôi cố gắng có được ngày này. giờ lại bảo tôi nghĩ ngơi nữa sao? cứ đến thẳng công ty đi!
Người thư ký cúi đầu.
chàng thanh niên ấy khẽ nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn quanh cảnh mà mình đã rời đi suốt một thời gian dài:
– chuyện tôi giao cho anh như thế nào rồi!
Người thư ký đưa ra một tập hồ sơ:
– đây là tất cả những gì về NGUYỄN HỮU DƯƠNG ạ!
Đọc lướt quá, anh ta nhíu mày cười mỉa mai:
– woa! không ngờ cậu ấy vẫn vậy nhỉ! vẫn đáng yêu như thuở nào.
Anh ta đưa ngón tay lên thái Dương ra điều suy nghĩ gì đó.
– bật màn hình lên! tôi muốn xem buổi phỏng vấn đó như thế nào.
– vâng ạ!
Hắn và nó hiện ra trên màn hình đang ngồi đối diện với hàng trăm phóng viên. Khung cảnh bắt đầu cho một trận bão dữ dội
chàng thanh niên ấy nhìn vào màn hình thì mỉm cười. đôi mắt cứ dán chặt vào hắn, đôi mắt ấy như liên tưởng đến một quá khứ mà đã rất lâu về trước, cái quá khứ mà anh ta đã gieo rắc sự thống khổ, gieo rắc đau đớn, và đã khiến hắn từ một chàng trai Hiền lành thành một tên sở khanh thực thụ. anh ta chính là người đã bỏ rơi hắn, người đã khiến hắn hận callboy, người đã dạy hắn sống đểu, người mà ngày đêm vẫn luôn thủ thỉ bên tai hắn là yêu nhau đến chết không bao giờ buông, nhưng lại vì tiền mà đã quay lưng lại. đã biến hắn thành tên sở khanh mang lại hàng tấn bi kịch cho những người khác.
Vậy bây giờ cái mấu chốt quá khứ ấy lật lại làm gì, anh ta đã quay về, với địa vị khác, với danh phận khác. Nhưng hắn đã khác trước, hắn đã thay đổi. và một lần nữa. mối tình đầu người ta thường nói là mối tình để lại dấu ấn sâu đậm nhất. giữa thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, giữa lúc xã hội đang lên án chuyện đồng tính mà trong khi đó hắn và nó lại là anh em. Thì anh ta đã quay trở về.
Người thanh niên ấy bất giác cười vu vơ khi nhìn thấy hắn nắm tay nó trên màn hình:
– Dương! tôi đã trở về!
Buổi phỏng vấn bắt đầu diễn ra. mọi chuyện sẽ được công khai như thế nào. Tất cả thảy mọi người đều đang hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ hắn và nó. mọi chuyện sẽ diễn biến ra sao, liệu phản ứng xã hội sẽ biến hóa cỡ nào khi sự thật động trời này được công bố. tất cả đành phải nín thở chờ đợi đợt sóng lần này dạt vào bờ mà thôi.