THẰNG SỞ KHANH VÀ CON ĐĨ ĐỰC - Chương 13
phần 13
– ê tụi mày! nhìn xem đây có phải là thằng Sang không. –Nhỏ Trâm quăng tờ báo lên bàn học.
Cả bọn đang ngồi mải mê chép bài thì đứa nào đứa nấy cũng trợn tròn mắt.
Lan quắc mắt. khuôn mặt bàng hoàng:
– á….thằng Sang…thằng Sang sao lại có ở trên báo thế này.
Tụi nó chum đầu vào đọc. đứa nào đứa nấy cũng la lên thất thanh.
– hả………
Cả lớp giật mình. Mấy nhỏ ngượng nghịu lấy tay che miệng lại không giấu nỗi bất ngờ. hương trầm trồ:
– gì vậy trời. mới quãng đi một thời gian mà giờ nó là diễn viên điện ảnh rồi sao.
Mấy nhỏ nhìn nhau. Không ai có thể lý giải được chuyện gi. chưa kịp hết bất ngờ thì trong lớp bắt đầu có tiếng xì xào:
– ê mày đi xem phim THE LOVE OF ROSE chưa. phim mới ra rạp đó. sao tao nhìn thằng diễn viên giống thằng Sang hồi xưa học lớp mình quá.
Ba nhỏ nhiều chuyện bắt đầu hóng hớt nghe ngóng.
– tao cũng có xem rồi. phim hay thật. phim đó đang hot bây giờ mà. Tao cũng thấy giống ghê luôn á.
Hương nhíu mày. Nhìn hai nhỏ:
– chắc người giống người đó mấy má.
Nhỏ trâm chỉ tay vào tờ báo, nói chắc như đinh đóng cột:
– thằng Sang đó! mày nhìn xem, nó đóng cặp với anh Dương luôn mà!
Hương với lan nhìn chằm chằm, ra điều gì đó huyền bí lắm:
– không được rồi! mày nói cũng đúng. chẳng lẽ lại trùng hợp có 2 người giống nhau như vậy. phải tìm hiểu thông tin xem hai diễn viên này như thế nào. Xem có phải là thằng Sang với anh Dương không!
Ba đứa con gái bắt đầu lao đầu vào internet, không ngờ suốt thời gian qua lo lắng cho nó, rồi chuyện học hành thi cử, chúng đã quên mất cái thế giới ảo. thật không ngờ, mức độ thành công vang dội của THE LOVE OF ROSE đã lấy đi biết bao nước mắt những người hâm mộ. hiện giờ số lượng fan của hắn và nó đã tăng đến chóng mặt. đa phần là nhiều thiếu nữ. nhưng bên cạnh đó, antifan cũng không kém. Trận chiến nảy lửa cứ thay phiên nhau bủa lấy trên cái diễn đàn.
Hương nhìn màn hình vi tính thở dài:
– trời ạ! đúng là Sang với anh Dương rồi!
Lan cũng lắc đầu:
– không thể ngờ được. chỉ mới mấy tháng thôi. Mà mọi việc lại thay đổi nhanh đến thế này.
**
– sắp tới sẽ có một cuộc họp báo. chắc chắn cánh nhà báo sẽ đề cập đến chuyện tình cảm của hai em. Hai em nhất định không được công khai chuyện tình cảm này.- người giám đốc công ty MK nói.
Nó tròn xoe đôi mắt, giọng ngạc nhiên:
– tại sao vậy anh Kim?
Kim đưa đôi mắt dò xét, giọng nghiêm nghị:
– với thành công vang dội vừa rồi, đây là cái đà rất tốt cho con đường phát triển sự nghiệp của hai em phía trước. nếu bây giờ mà đối đồi với dư luận, thì thật không khôn ngoan chút nào.
Hắn nói có vẻ bực dọc:
– tại sao chứ! chuyện tình cảm của tụi em là do hai đứa em quyết định. Tại sao phải lắng nghe người khác chứ.
Kim nheo mắt. từ tốn trả lời:
– nhưng bây giờ đã khác. Hai em không còn là của riêng mình nữa. hai em đã là người của công chúng.
Kim nhìn nó. bởi vì anh ấy thừa biết nó là đứa yếu lòng, dễ giải thích hơn hắn.
– Sang! giờ em thử nghĩ coi. chuyện của hai đứa lúc trước, chỉ có những người gia đình phản đối. nhưng bây giờ, nếu công khai chuyện này ra, hai em sẽ phải đối đầu với tất cả những người trong xã hội này. rồi những thành phần antifan liệu có tha cho Dương không. chắc em không muốn những điều không hay xảy ra với cậu ấy chứ.
Nó lo sợ. bàn tay khẽ đan vào nhau. Hắn thấy vậy, nắm nhẹ bàn tay nó. giọng cương quyết:
– Sang! vậy thì chúng mình đừng làm diễn viên nữa. quay về với cuộc sống lúc trước. chỉ có anh và em.
Kim cảm thấy vấn đề bắt đầu khó khăn, anh ấy thở dài:
– Sang! chẳng lẽ em lại ích kỷ vậy sao. Đây là cơ hội rất tốt cho hai đứa. hai đứa phải suy nghĩ thật kỹ.
Nó nhìn hắn. hàng mi đượm buồn.
– chúng ta chỉ giấu mọi người thôi. chứ anh và em vẫn bên nhau mà. Với lại em không muốn vì em, mà anh lại từ bỏ sự nghiệp như vậy. cơ hội không thể đến lần thứ hai.
Kim búng tay, bật cười:
– đó! Sang nói đúng đó. Dương em cũng đồng ý đi.
Hắn thở dài nhìn nó. một cảm giác gì đó thật khó chịu.
**
– lúc đóng THE LOVE OF ROSE, cảnh nào để lại ấn tượng cho hai bạn nhất.- một phóng viên hỏi.
Nó với mái tóc màu đen mượt, với khuôn mặt trang điểm nhẹ. Cặp mắt một mí được kẻ ra khóe. Bờ môi đã không cần đánh son vì đã hồng tự nhiên. ẩn sau bộ sơ mi màu đen là làn da trắng như tuyết sương mai ấy.
Nó nhìn hắn, rồi quay qua cánh phóng viên đang ngồi ở dưới mỉm cười:
– đó là lúc thanh làm một ngôi nhà bằng những cành hoa hồng. nói thật lúc đó, em phải ngồi tỉa hết những cái gai nơi cành hoa. Nói chung là đau lắm. mà cũng vui nữa.
Hắn cười tươi:
– ấy da! đâu phải mình em tỉa đâu. Anh cũng ngồi tỉa phụ em nữa mà! sao mà không nói chứ.
Nó nheo nheo mắt tinh nghịch:
– có nữa hả?
Cả hai cùng phá lên cười.
– còn Dương! cảnh nào khiến anh phải nhớ nhất, để lại cảm xúc khó tả nào – một người phóng viên lại hỏi.
Hắn cũng khoác trên người một bộ sơ mi màu đen. Điểm nhấn trên khuôn mặt hắn chính là đôi mắt. đôi mắt sâu với hàng mi dài mượt mà. Cặp chân mày lại lan dài ra khóe mắt. hắn đẹp như tượng tạc đến ai cũng ngỡ ngàng.
– ừm! lúc dũng sai người đến phá nát trang trại hoa hồng. thanh ngồi ôm những cánh hoa rơi vương vãi dưới nền xanh của đất khóc nức nỡ. dũng đi lại hỏi thanh giờ có muốn bán trang trại này không. thì lúc ấy thanh trả lời…
Hắn quay qua nó, như muốn nó nói tiếp phần còn thiếu. nó cười, gật đầu với đôi mắt thoáng buồn:
– anh có thể đập nát những bông hoa này, nhưng gốc rễ nó vẫn còn, rồi nó sẽ vẫn mọc lại, những bông hoa hồng ấy cũng sẽ lại nở rộ. anh có thể cướp đi. anh có thể bứng tận gốc rễ của cây hoa, nhưng tôi vẫn còn nơi đây. Tôi vẫn sẽ trồng lại nó. vậy thì chẳng thà anh hãy giết chết tôi luôn đi. hãy xé nát trái tim tôi như những gì anh đã làm với những cánh hoa này. nếu không, chỉ cần còn một hơi thở, còn một tia hy vọng tôi vẫn sẽ bảo vệ trang trại hoa hồng này đến cùng.
Hắn gõ đầu nó bật cười:
– lúc ấy, bé Sang nhà ta khóc như mưa. Làm tôi cũng không thể cầm được nước mắt.
Một người phóng viên nháy mắt, lại ra cậu hỏi:
– có nhiều tin đồn nói hai bạn phim giả tình thật, hai bạn nghĩ sao về điều này?
Hắn bắt đầu sựng lại. nó như đã chuẩn bị trước, cười thật tươi, xua tay:
– cám ơn tình cảm mọi người dành cho Sang và anh Dương. Nhưng thật sự, Sang với anh Dương chỉ là quan hệ anh em. Ngoài ra không còn tình cảm nào khác. Anh Dương như một người anh hai của Sang vậy.
Một người phóng viên lại giơ lên những tấm hình hồ sen. Gặng hỏi:
– nhưng những tấm hình này chụp trước khi ra mắt bộ phim THE LOVE OF ROSE mà!
Nó lại cười, bình tỉnh trả lời:
– đây chẳng qua chỉ là một động thái quảng bá cho việc sắp ra mắt phim thôi. Xin mọi người đừng hiểu lầm ạ.
Người quản lý liền đứng dậy, nói vào micro:
– nếu mọi người không còn gì nói thì xin phép.
Những người bảo vệ bắt đầu mở lối cho nó và hắn đi ra ngoài. Những tay phóng viên cứ ùa theo, nô nức câu hỏi:
– anh Dương! xin anh lên tiếng về vấn đề này.
– xin hai bạn giải thích rõ hơn được không?
Hắn và nó không nói gì, chỉ cười rồi vẩy tay chào.
**
Ngồi trên xe, hắn khẽ nắm lấy bàn tay nó. giọng ấm áp:
– bàn tay em lạnh quá!
Nó nhìn hắn, mỉm cười:
– lần đầu tiên họp báo. Nên em cũng hơi hồi hộp.
Rồi nó nhìn ra cửa sổ, thấy mọi người vẫn nhốn nháo khi chiếc xe chở nó và hắn đi qua
– bây giờ trước mặt mọi người chúng ta chỉ là anh em. Đừng để chuyện gì đi quá xa nha anh!
Hắn nhìn vào mắt nó. ánh mắt nó thoáng buồn. hắn cũng vậy, hàng mi nặng trĩu những dòng tâm sự.
Người quản lý quay lại đằng sau cười tươi:
– nãy hai em làm rất tốt. giờ chúng ta sẽ về nhà nghĩ ngơi, rồi đến chiều bắt đầu tham gia sự kiện.
Đôi môi hồng của nó khẽ cười:
– chị Non bữa giờ chắc cũng vất vã lắm nhỉ.
Cô ấy gấp cuốn sổ lịch trình lại, nháy mắt:
– hai em mới là người vất vả đó. lịch trình dày đặc như thế này, hết quảng cáo phim, rồi tham gia sự kiện, hợp đồng quảng cáo. Ông Kim này, cũng tranh thủ bóc lột sức lao động quá!
Hắn nhìn ra khung cửa sổ. nụ cười nữa khóe:
– hợp đồng 3 tỷ thì phải tranh thủ chứ chị! làm ăn mà!
Người quản lý gật gù:
– Dương nói đúng thật. chị làm quản lý nhiều năm rồi, nhưng chưa thấy ai được hậu đãi như hai em. Mới bước chân vào đã có hợp đồng 3 tỷ. nhưng cũng do hai em đa tài, chị không ngờ hai em diễn cũng hay mà hát cũng hay. Album nhạc phim do hai em thể hiện bán chạy như tôm tươi. Đứng top suốt mấy tuần qua vẫn chưa hạ bảng.
Hắn thở dài:
– sự nổi tiếng, sự hào nhoáng của ánh đèn sân khấu nhiều lúc sẽ khiến ta đánh mất chính mình.
Nó siết nhẹ lòng bàn tay hắn. ánh mắt ấm áp:
– không đâu! bởi vì bên cạnh anh lúc nào cũng có em mà.
Non giãy giụa pha trò:
– ấy da! hai đứa này. không coi chị này ở trên xe gì hết. chị là đang FA đó nha. Cứ làm người ta ghen tỵ không à.
Nó và hắn bật cười, như đã được giải tỏa bớt căng thẳng.
**
Hắn và nó giờ thành nhóm nhạc ROSE, đặt tên theo chính bộ phim đã mang đến thành công như bây giờ. Bước lên sân khấu đã nghe tiếng reo hồ ầm trời
– ROSE!……ROSE!……….
Hắn và nó vẩy tay chào mỉm cười.
Màn hình ti vi truyền hình trực tiếp buổi ca nhạc ngày hôm ấy. Hiền nheo mắt, bàn tay nắm chặt cái điều khiển. cô nghiến qua kẻ răng:
– hai người hãy đợi đó. tôi sẽ không tha cho hai người đâu.
Khẽ bấm số điện thoại, Hiền nhẹ giọng:
– việc tôi nhờ anh tới đâu rồi?
Đầu giây bên kia là một giọng người đàn ông
– mọi việc đã xong thưa cô.
– vậy cứ tiến hành theo kế hoạch ban đầu. nhất định trong buổi liveshow của chúng phải cho chúng thanh bại danh liệt.
– vâng!
Cúp máy. Hiền cười mỉa mai:
– để tôi chống mắt lên xem. Khi anh bị mọi người quay lưng lại thì như thế nào!
**
Pim cũng ngồi trước tivi, đôi mắt cậu ấy hơi trùng xuống. lộ rõ điều gì buồn vương vấn. min tiến lại, vỗ vai:
– lại buồn nữa hả!
Pim quay qua, lạnh lùng nói:
– ngày nào mấy người cũng tới đây, riết rồi cái nhà này không biết là nhà của tôi hay nhà của mấy người nữa.
Yun cười khanh khách:
– thì cứ coi như đây là nơi họp mặt của những kẻ khờ khạo đi.
Kể từ sau cái đêm đầy máu và nước mắt đó. cả bọn như hiểu nhau hơn, ai cũng cảm thông cho cái quá khứ đầy hận thù của Pim. Nên hàng ngày, những chàng thiếu niên ấy lại tụ họp nơi đây, trò chuyện, rồi ăn nhậu cứ coi nhà Pim như nhà họ vậy. nhưng nhiều lúc, không có họ, Pim lại cảm thấy trống vắng một cách lạ kỳ. mặc dù bên ngoài lúc nào cậu ấy cũng tỏ vẽ lạnh lùng.
Hưng đặt xuống bàn một xấp vé.
– vé tụi mày nhờ tao mua giùm đây!
Những đứa ấy nhanh tay lấy vé cất vào túi, Pim khẽ liếc mắt về phía bàn. Hưng cầm tờ còn lại đưa vào tay cậu ấy:
– của cậu đây!
Pim bỉu môi, ra vẻ không quan tâm:
– tôi không cần. đi xem hắn diễn làm gì, chỉ càng tức thêm.
Mun chu mỏ, giọng ngượng nghịu:
– thôi đừng dối lòng nữa, ngày nào ông cũng xem tin tức về anh Dương, trong lòng vẫn còn quan tâm người ta mà cứ chối.
Pim ngó lơ chỗ khác, cậu ta im lặng. Ta hất vai, thở dài:
– thôi! dù sao anh ấy cũng thay đổi rồi. anh ấy bây giờ không còn là một kẻ sở khanh nữa. dù sao chúng ta cũng đã từng là người tình của anh ấy mà.
Bất giác câu nói ấy khiến cho trái tim Pim nhói đau. Cậu ấy đứng dậy, đi lên lầu.
Mun nhăn mặt:
– mày đó! nói hồi nó lẩy rồi kìa.
Ta lắc đầu ngao ngán:
– từ từ rồi nó sẽ hiểu. nó càng hận anh Dương bao nhiêu thì cũng chỉ là yêu anh ấy bấy nhiêu mà thôi!
Pim đứng ở ban công. Đôi mắt ngắm nhìn những vì sao xa ở vùng ngoại ô này. hưng cầm một tách trà lên, giọng ấm lại:
– đừng trách tụi nó, tụi nó còn con nít lắm, nghĩ sao nói vậy thôi.
Pim mỉm cười buồn bã:
– tôi hiểu mà. Tôi đâu có trách ai đâu.
Hưng đứng cạnh Pim, cũng thả hồn theo những ánh sáng mờ nhạt mà lấp lánh ở bầu trời.
– vậy tại sao cậu lại cứ trách cứ bản thân mình.
Pim hơi sựng người. cậu ấy không ngờ hưng lại hiểu mình đến như thế. hai chân mày hưng nhíu lại, giọng ấm áp:
– hãy cho chính mình một cơ hội bắt đầu lại từ đầu. cứ sống với quá khứ hoài sao được!
Mái tóc vàng óng ả của Pim khẽ lướt nhẹ theo một cơn gió vô tình thổi qua.
– nhiều lúc cũng muốn buông tay lắm. nhưng sao vẫn không được. đâu thể cứ nói là làm được đâu.
Hưng thụi vai Pim, cười tươi:
– vậy thì hãy đi xem anh ấy diễn thế nào. Cũng là để chúng ta đối diện một lần nữa với anh ấy, nhưng không còn hận thù, không quen biết. mà chỉ với tư cách là người bạn cũ mà thôi.
Pim nheo nheo mắt:
– hưng! bộ cậu đã bỏ qua cho anh Dương rồi sao?
Hưng bật cười, ngúc ngoắc đầu tóc:
– thật sự là mình cũng hận anh Dương lắm. nhưng ngay cái đêm ấy, anh Dương vì người anh ấy yêu mà hy sinh tất cả, thì ngay lúc đó, mình hiểu ra rằng anh ấy đã thay đổi rồi. có thể được gọi là hoàn lương đó.
Pim bật cười:
– hoàn lương…!
Hưng gật gù:
– đúng! hoàn lương. Tụi mình cũng nên hoàn lương đi thôi!
**
Hắn và nó tập luyện rất nhiều cho buổi liveshow đầu tiên. Thân thể lúc nào cũng mỏi mệt. hắn nằm sõng xoài ra nền nhà, mồ hôi nhễ nhãi. Nó đưa chai nước suối lạnh mỉm cười:
– mệt lắm hả anh!
Hắn ngồi bật dậy, lấy tay quệt những giọt mồ hôi lấm tấm ở trán. Nheo nheo mắt:
– trâu bò còn chết huống hồ là người!
Nó chu môi, nhăn mặt:
– anh này!
Hắn xoa đầu nó, mỉm cười:
– nói vậy em mới làm cái khuôn mặt dễ thương đó chứ.
Nó nhõng nhẽo:
– anh cứ ghẹo em hoài!
chị Non tiến lại, nhìn hắn thăm dò:
– Dương! sao tự dưng mai em lại nằng nặc đòi xin nghỉ 1 bữa vậy!
Hắn cười nữa miệng:
– tại em muốn thư giản một chút thôi! với lại tụi em tập luyện như vậy được rồi. cũng phải cho thư giản thì liveshow mới thành công được chứ. chứ vác cái khuôn mặt đờ đờ vậy lên sân khấu sao!
Nó nheo nheo mắt:
– hả! anh xin nghĩ hả, sao em không biết.
Non cười nham hiểm:
– Sang không biết chuyện này sao?
Nó lắc đầu nguầy nguậy. Non nhìn hắn, hàng mi chớp chớp như đang đợi một lời giải thích. Thì hắn quàng vai nó cười tươi:
– tất nhiên là em cũng sẽ nghĩ với anh luôn rồi!
Nó giật mình. Lè lưỡi:
– có nữa hả. anh Kim cho chưa.
Non gật đầu thở dài:
– anh Kim đã đồng ý.
Nó nhảy cẫng lên vui sướng:
– woa! mai được nghĩ. Lâu lắm rồi mới được ngủ nguyên ngày. Sướng quá. Sướng quá đi mất.
Hắn nhìn nó bất giác mỉm cười hạnh phúc. Non tiến sát lại gần, nói nhỏ với hắn:
– chị không biết em dùng cách gì mà khiến ông Kim đồng ý. Nhưng chị khuyên em là đừng để xảy ra chuyện gì trong ngày nghĩ phép đó. vì liveshow gần tới rồi.
Hắn không nói gì. chỉ im lặng nhìn nó và đôi môi ấy không ngớt cười.
Nó đang mải mê với giấc ngủ sâu thì bị bế hẳn lên. Giật mình nó giãy giụa:
– anh Dương! thả em xuống! anh làm gì vậy?
Hắn nheo mắt cười:
– dậy đi! nàng công chúa của tôi!
Nó nhõng nhẽo, hay tay quàng qua cổ hắn:
– bữa nay được nghĩ mà! có làm gì đâu mà dậy sớm.
Hắn cụng đầu mình vào trán nó. tóc mái hắn rũ xuống lấp ló nơi cánh mũi như muốn vươn theo những tia nắng ban mai. Nhìn thật quyến rũ làm sao.
– anh với em, hôm nay có nhiều chuyện để làm lắm.
Nó phồng đôi má với làn da trắng mịn màng lên:
– oh…làm gì nữa đây.
Hắn nhăn mặt, ánh mắt lém lĩnh:
– muốn tự đi vào buồng tắm hay anh phải bế vào nè.
Nó nhướn mày. Khuôn mặt tinh quái:
– ẵm em vào đi. em mệt quá, đi hết nỗi rồi.
Hắn bật cười:
– công chúa của tôi nhõng nhẽo quá nha!
Nó cười tủm tỉm, khẽ dựa đầu sát vào ngực hắn. như muốn tận hưởng cái giây phút này thật lâu.
chiếc ô tô mui trần màu đen lao vù vù trên lòng đường. gió biển thổi nghe như rít bên tai. Nó la lên:
– a……………..sướng quá……
Nguyên một làn đường chỉ có nó và hắn, lâu lâu lại có một vài chiếc xe vội đi qua thôi. Nó ngắm nhìn xung quanh, dò hỏi:
– mình tới đây chi vậy anh!
Hắn không nói gì, chỉ cười mỉm chi. Nó nhăn mặt:
– anh lại nữa rồi. mỗi lần anh tỏ vẻ bí ẩn là em sợ lắm đó!
Hắn vừa lái xe, một tay xoa nhẹ đầu nó:
– công chúa bớt đa nghi đi! lát rồi em sẽ biết.
Nó không nói gì nữa. im lặng ngắm nhìn những hạt nắng đậu nhẹ lên mái tóc bay của hắn. đôi mắt hắn thật đẹp, cứ hun hút sâu thẳm vào lòng người.
Kít. chiếc xe thắng lại. trước mặt là ngôi nhà kiểu tây âu màu trắng. mở cửa bước ra là Lâm cùng một toán người khác, trong đó có cả My, em gái hắn.
Một người thanh niên đầu đinh, với đôi mắt màu xanh. Cao to giọng khàn:
– hey! mày bắt tao đi nữa vòng trái đất tới tận đây là có chuyện gì thế .
Hắn dắt nó bước đến. mỉm cười:
– dạo này phát tướng ra hả Key!
Người thanh niên đầu đinh đó bật cười ha hả:
– tất nhiên! ở bển ăn bơ ăn sữa hoài mà.
Lâm nheo nheo mắt cười:
– mày không ăn mấy thứ đó thì cũng to lên thôi Key à!
Key nhăn mặt, đôi mắt liếc Lâm:
– ấy da! cái thằng này. vẫn cái cách nói chuyện sốc óc nhỉ.
Tiếng con nít bắt đầu la lên, hắn trợn mắt bật cười:
– woa! con mày đẹp hơn mày nhiều đó Key!
Người thiếu nữ phương tây, trên tay ẵm đứa nhỏ, cười tươi:
– chào chú Dương đi con!
Hắn mỉm cười, bàn tay sờ nhẹ bờ má đứa bé:
– nó giống em quá, Liza à!
Key hắng giọng:
– thôi đi mày! nó giống tao chứ.
Nhỏ My tiến đến. ôm lấy hắn:
– anh hai của em dạo này đẹp trai phết!
Rồi My khẽ thì thầm:
– em chuẩn bị xong hết rồi đó!
Hắn gật đầu. thì My nắm lấy tay nó kéo đi:
– Sang đi theo My!
Nó ngớ người, nhìn hắn thì hắn mỉm cười, ra ý cứ đi theo My đi.
Lâm và Key nhìn theo, đồng thanh:
– rốt cuộc mày định giở trò gì nữa đây!
Hắn mỉm cười nhìn Lâm:
– thứ tao nhờ mày, mày có mang tới không!
Lâm chỉ tay vào nhà. đôi mắt suy nghĩ:
– tao để trong nhà đó. mày đừng có làm gì chấn động nữa nha! tao bị sốc một lần rồi, thêm lần nữa chắc tao chết với mày luôn đó Dương!
Hắn đi vào nhà, chỉ bỏ lững câu nói:
– vậy thì theo tao thấy, mày uống thuốc trợ tim đi là vừa.
**
Khung cảnh bắt đầu dựng lên. Những cổng hoa được dựng trên bờ biển. nhưng cơn sóng cứ rì rào thay phiên nhau như những nốt nhạc. mọi người đều đã yên vị vào chỗ ngồi định trước. hắn đứng trên thảm màu trắng. vị cha xứ cũng đã tới tự bao giờ, lúc đó những âm thanh ngọt ngào vang lên. My khẽ dìu nó bước tới. Lâm nuốt nước bọt sững sờ:
– trời ơi! chắc đột quỵ quá .
Key lắc đầu như không tin vào mắt mình nữa:
– oh My god! đó là Sang đó ư!
Nó giờ thật xinh đẹp và kiều diễm. mài tóc màu đen dài xoã nhẹ. Đầu đội vòng hoa hồng trắng. trên người khoác chiếc đầm cô dâu mà bao cô gái hằng mơ ước. hàng mi của nó quá dài đến độ không cần gắn mi giả, chỉ cần chuốt một ít mascara là đã đủ hớp hồn bao đàn ông trên mặt đất này.
Key tặc lưỡi:
– chậc…chậc….thằng Dương số hưởng thật. sao kiếm đâu ra em này mà xinh thế không biết!
Liza bật cười:
– nhìn em ấy, em tủi thân thật!
Key mỉm cười xoa nhẹ bờ vai Liza:
– với anh thì vợ anh là đẹp nhất!
Nó đứng cạnh hắn. hắn đỡ lấy tay nó, cười rạng rỡ:
– công chúa của tôi! em thật đẹp!
Nó ngại ngùng, cúi đầu.
cha xứ bắt đầu cao giọng:
Nguyễn Hữu Dương con có đồng ý lấy Nguyễn Thanh Sang làm vợ hay không, dù giàu Sang hay nghèo khổ, dù ốm đau hay bệnh tật vẫn sống đến trọn đời.
Hắn nhìn nó, rồi cất cái giọng ấm áp, ấm hơn cả ánh nắng mang hơi biển:
– con đồng ý!
– Nguyễn Thanh Sang con có đồng ý lấy Nguyễn Hữu Dương làm chồng hay không, dù giàu Sang hay nghèo khổ, dù ốm đau hay bệnh tật vẫn sống đến trọn đời
Nó cười mà đôi mắt đã hơi ướt. hắn vỗ về:
– đừng khóc! mascara lem kìa!
Nó bật cười, gật đầu:
– con đồng ý
Vị cha xứ nghe giọng của nó như chột dạ. đôi mắt cha bắt đầu nheo lại, tỏ vẻ gì đó hoài nghi:
– hai con hãy trao nhẫn cưới cho nhau.
Khi hai chiếc nhẫn đã đeo vào ngón tay của hắn và nó. thì cũng là lúc cha xứ tuyên bố:
– từ bây giờ hai con chính thức là vợ chồng.
Ngay lúc này đây, hắn nhìn cha xứ, ánh mắt ngại ngùng:
– con xin lỗi vì đã dối gạt cha!
cha xứ chưa hiểu lắm thì nó nhẹ giọng:
– hai đứa con đều là con trai ạ!
cha xứ bàng hoàng, người thiếu điều không đứng vững, chỉ kịp thốt lên:
– ôi! xin chúa tha thứ cho con!
Mọi người vỗ tay ầm ầm. nó cười mà nước mắt lăn dài ở hai khóe. Nó ôm chầm lấy hắn, khẽ thủ thỉ:
– cám ơn anh! cám ơn anh.
Hắn vỗ về:
– anh đã hứa là sẽ cho em một lễ cưới đàng hoàng mà!
Nó ngây người, bờ mi đứng lại:
– anh….anh đã nhớ lại rồi sao.
Hắn không nói gì, trao cho nó một nụ hôn nồng thắm giữa muôn vàn tiếng hân hoan của chúng bạn. hắn khẽ thì thầm:
– nhớ hay không thì bây giờ đã không còn quan trọng nữa. mà kể từ giây phút này, chúng ta đã được sự chấp thuận của chúa, đã chính thức nên duyên.
My ở hàng ghế dưới cũng vô tay, đôi mắt cô cũng ướt vì lệ:
– hãy thật hạnh phúc anh hai nhé!
**
Hoa tuyết bắt đầu tan ra, rồi biến thành hạt cát li ti rơi nhẹ xuống chiếc áo của Hiền. cô hốt hoảng, liền gọi điện thoại cho bà hoa:
– bà ơi! hoa tuyết…hoa tuyết sao tự nhiên vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ. Biến thành cát rồi ạ. Mọi chuyện là sao hở bà?
Bà hoa mệt mỏi, ngồi trên chiếc ghế dựa, ngắm nhìn những tia nắng của buổi chiều tà trước sân.
– ý trời! đó là ý trời. thiên duyên! đó chính là thiên duyên.
Hiền ngẩn ngơ, không hiểu nổi câu nói của bà hoa là gì. Cô đang định nói tiếp thì bà hoa đã cúp máy. Hiền nắm những mảnh vụn cát của hoa tuyết trong tay giận dữ:
– dù không còn thứ này, tôi vẫn sẽ khiến anh phải quay về bên tôi! đợi đến buổi liveshow rồi mà xem. Anh sẽ thảm hại như thế nào. Ha…ha…
Bà hoa đung đưa chiếc ghế, đôi mắt già nua ngước nhìn những vệt nắng ngang qua hàng cây xanh:
– sông cả một đời người! cuối cùng cũng gặp được thứ tình yêu chân thật. nhưng sao ông trời lại trêu ngươi thế này, tình yêu ấy lại không bình thường chứ. Dương ơi! Sang ơi! ta phải làm sao đây. Ta phải làm gì mới khiến hai con dừng lại đây.