THẰNG SỞ KHANH VÀ CON ĐĨ ĐỰC - Chương 11
phần 11
Nó và hắn bây giờ đã được chuyển về phòng hồi sức sau khi được cấp cứu. Y tá chỉ vào nó:
– ai là người nhà của bệnh nhân bên đây?
Dì sáu thấy vậy liền chạy lại:
– tôi! tôi là dì nó! hai đứa nó là anh em!
Mọi người đều đắng lòng khi nghe hai từ anh em. Bà Hoa nhìn nó, rồi lại nhìn hắn. bà lắc đầu thở dài mệt mỏi:
– tại sao mọi chuyện lại xảy ra cớ sự này.
Vị bác sĩ bước lại, nhìn tất cả thảy mọi người đều túc trực trong phòng bệnh liền thở dài:
– bệnh nhân Sang cũng may tim nằm bên phía tay phải. nên chỉ bị tổn thương phần mềm. sẽ mau chóng bình phục thôi. Còn bệnh nhân Dương thì đã qua cơn nguy hiểm. nhưng do mất máu quá nhiều, não thiếu oxy. Nên trong giai đoạn hồi sức nếu ba ngày không tỉnh lại thì tình hình hết sức nguy hiểm.
Dì năm rụng rời tay chân. Nhỏ My lúc nào cũng phải đỡ lấy người mẹ khốn khổ. Giọng thổn thức:
– con ơi là con! rốt cuộc vì sao mà lại gặp tai nạn này chứ?
Qua tìm hiểu thì nó và hắn bị bỏ trước một khu gần bệnh viện. không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Mặt trời đã bắt đầu lên tới đỉnh đầu. những tia nắng thay sau luồn qua chiếc rèm cửa vào căn phòng. Ông minh phải về nhà xắp xếp mọi chuyện. bà Hoa tuổi đã cao nên cũng phải về nghĩ. Giờ chỉ còn dì sáu thì ngồi canh chừng nó cũng an ủi dì năm. Còn Hiền với My thì cứ ra vào thay nước rồi cũng túc trực bên giường bệnh.
Dì năm xoa nhẹ bàn tay hắn. đôi mắt sưng húp vì khóc:
– Dương ơi! con mau tỉnh lại đi. Con có biết là mẹ lo lắm không.
Dì sáu nghẹn đắng thở dài:
– thôi chị! chị đừng quá đau buồn! cháu nó sẽ tỉnh lại mà.
Dì năm run run nắm bàn tay dì sau. Giọng nghẹn ngào:
– sao mà chị không lo được. nó đã hôn mê 2 ngày rồi. giờ ngày mai nó mà không tỉnh lại thì tình hình rất nguy hiểm. nguy cơ tỉnh lại gần như là số 0. em thử nói xem, sao mà chị không lo được chứ!
Dì sáu rút chiếc khăn ra cũng thấm nước mắt:
– thằng Sang sao đến giờ cũng vẫn chưa tỉnh. Rốt cuộc là hai đứa nó đã gặp phải chuyện gì kia chứ.
Không khí căn phòng quá sức u uất. Hiền bước nhẹ ra hành lanh. Dáng người mảnh mai ấy tựa lan can. Đôi mắt Hiền lúc nào cũng ứa nước.
Đẩy nhẹ ly cà phê về phía Hiền, My nhẹ nhàng:
– uống miếng cho lấy lại tinh thần đi chị!
Hiền vuốt nhẹ bờ mi. cầm lấy ly cà phê mà đôi mắt vẫn nhìn hoài về phía xa
– My! chỉ hỏi thật em. Em thấy cậu nhóc đó như thế nào?
My húp một ngụm cà phê. Hàng mi cũng thả nhẹ theo từng tia nắng.
– em không biết nữa. lúc đầu em cũng không tán thành chuyện này. nhưng quả thật, càng tiếp xúc với Sang thì em mới biết vì sao mà anh Dương lại yêu đến như vậy.
Hiền quay qua nhìn My. Đôi mắt dò hỏi:
– vì sao?
– thật lòng! cậu ấy luôn đối xử mọi người rất thật.
My gượng cười rồi quay đi:
– em nói hơi nhiều rồi! thôi em vào xem mẹ thế nào đây.
Hiền vẫn đứng đó. hàng mí mắt mọng nước ấy khẽ rung rinh.
– thật lòng! vậy chẳng lẽ ngày đó em không thật với anh hả?
Nước mắt cô ấy lại trực chào ra. khuôn mặt quá sức mệt mỏi vì những chuyện này. trong tay vẫn cầm nhẹ hai mảnh Hoa tuyết. Hiền thổn thức:
– mình đã tốn công sức vậy mà rốt cuộc ông trời lại đối xử với con thế này sao? mình chờ đợi từng ngày. Vậy mà khi mọi việc sắp hoàn thành thì tại sao lại xảy ra chuyện này chứ.
Cô quỵ xuống ngồi khóc. Quá đau lòng khi phải nghĩ đến nếu ngày mai hắn không tỉnh lại thì chuyện gì sẽ xảy ra. cô sợ hãi.
Bàn tay nó khập khẽ nhúc nhích. Đôi mắt dần hé mở. dì sáu chạy lại, giọng vui mừng:
– Sang! Sang ơi! con tỉnh rồi hả.
Người nó mỏi mệt. cặp mắt vẫn chưa hé mở hoàn toàn. Đâu đó vẫn là những tiếng la hét. Máu và nước mắt vào cái đêm kinh hoàng ấy.
Trời bắt đầu chập choạng tối. mọi người bắt đầu hỏi han nó về chuyện gì đã xảy ra. nó thật sự không thể nào kể về quá khứ của hắn được. cũng không nỡ khai ra những kẻ đó, vì dù sao đến phút cuối, những đứa ấy đã đưa nó và hắn đi cấp cứu. nó chỉ bịa ra câu chuyện là bị cướp thôi.
Mọi người cũng chỉ ậm ừ. Tại chuyện quan trọng trước mắt là hắn như đã không còn thời gian nữa.
Nó vừa tiến lại giường hắn. thì dì năm đã xẵng giọng. nói trong tiếng nấc:
– con đi đi! dì không muốn gặp con nữa! dì đã thật sai lầm khi giao thằng Dương cho con! biết vậy dì phản đối từ ngay lúc đầu thì hai đứa đâu có ở chung, đâu có xảy ra chuyện thương tâm này chứ. Lần nào đi với con nó cũng gặp tai nạn hết. lần trước cũng đã suýt mất mạng. giờ thêm lần này lại bị nặng như vậy. dì không muốn thấy mặt của con nữa.
My đau lòng. Tiến lại xoa nhẹ bờ vai dì năm:
– kìa mẹ! đâu thể trách Sang được.
Dì năm vừa nói vừa khóc.
– không trách nó thì trách ai chứ. chỉ tại nó, nó chính là sao chổi mà. chỉ mang lại toàn tai nạn cho thằng Dương. Con tôi mà có mệnh hệ gì thì suốt đời này tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu.
Nó cúi gầm mặt xuống. nước mắt rơi lả chả trên chiếc áo. Khẽ bước nhẹ ra ngoài. Nó nhìn ngắm bầu trời đêm u ám. Lâu lâu lại vang lên những tiếc thút thít.
Dì sáu đi tới. đôi mắt thâm quầng vì 2 đêm rồi không ngủ:
– Sang con mới khỏe dậy. đừng đứng ngoài gió như thế.
Nó gượng cười:
– kỳ lạ thật! con nhớ là con đã bị đâm thẳng vào tim rồi mà sao vẫn còn sống sờ sờ vậy dì?
Dì sáu cười Hiền dịu vỗ về:
– cũng may là tim con nằm bên phải. đúng là may thật.
Nó nhói lòng. Giọng nghẹn ngào:
– vậy từ nhỏ trái tim của con đã khác người. nên tình yêu của con cũng khác người phải không dì? giờ con biết làm sao đây? dì năm nói đúng! anh Dương quả thật vì con mà mới gặp tai họa này. con đúng là sao chổi, đúng là xui xẻo mà!
Dì sáu khẽ vuốt mái tóc mượt như những sợ tơ của nó. thở dài;
– không phải vậy đâu Sang! con đừng nghĩ như vậy mà. chị năm chẳng qua đang quá đau buồn nên mới nặng lời như vậy thôi.
Mặt trời lại bắt đầu ló dạng. tiếng bác sĩ ầm ầm chạy vào phòng bệnh. Tiếng dì năm than khóc kêu gào:
– trời ơi! Dương ơi con đừng bỏ mẹ mà đi chứ.
Bà Hoa nhiều lúc cũng đứng không vững. Hiền cữ đỡ lấy bà Hoa. Còn My thì dìu nhẹ dì năm. Hai người phụ nữ quá xót xa cho nỗi mất mát này. ông minh vẫn vậy. im lặng và chờ đợi.
Dì sáu và nó bước tới phòng cấp cứu. giọng hối hả:
– chuyện sao vậy anh minh. Thằng Dương đâu rồi!
Ông minh liếc mắt vào căn phòng cấp cứu. Như hiểu ý, dì sáu thở dài ngồi phịch xuống ghế chờ đợi. vừa thấy bóng dáng nó, dì năm lao tới, túm lấy cổ áo mà kêu gào:
– cút ngay. chỉ vì cậu mà thằng Dương mới xảy ra chuyện. tất cả chi tại cậu cả.hu….hu
My và di sáu căn ngan. Ai cũng rưng rưng nước mắt:
– mẹ….
– chị năm…..giờ trước mắt chúng ta phải chờ đợi xem thế nào đã.
Nó không nói gì. Khuôn mặt lúc nào cũng đẫm nước mà cúi xuống. tim nó giờ đau như cắt và hồi hộp chờ đợi kết quả.
Cạch! cánh cửa bật mở. bác sĩ thay phiên nhau bước ra đều lắc đầu. căn phòng trắng toát. chiếc giường được phủ khăn trắng. dì năm hốt hoảng, lao vào lay lay vai hắn:
– trời! Dương ơi! mẹ xin con! đừng bỏ mẹ. Dương ơi!
Tiếng khóc van nài của người mẹ khốn khổ mất đi đứa con vang lên khiến ai cũng xót xa. Không chịu nỗi cú sốc này. dì ấy ngất đi. Bà Hoa vừa vô thấy cảnh hắn được phủ miếng vãi trắng cũng quá đau lòng mà lên cơn đau tim đến độ phải cấp cứu. ông minh nhìn hắn. đôi mắt bắt đầu đỏ hoe. Ông đang cố sức chịu đựng. ai cũng quá bi thương, thêm ông nữa cũng không giúp được gì mà càng làm mọi chuyện phức tạp hơn.
Các bác sĩ bắt đầu chạy lại cấp cứu cho bà Hoa, rồi những y tá dìu dì năm ra khỏi căn phòng bi thương đó. còn My với Hiền cứ đứng nhìn thi thể hắn mà kêu khóc. Nó không làm gì. Nó vẫn đứng ở ngoài. Nó không dám bước vào, nó không dám tin đây là sự thật. đôi chân của nó như rụng rời. toàn thân đã mất hết sức. ánh mắt nó bàng hoàng và đầy nước.
Dì sáu quá sức đau đớn liền bước ra ngoài bịt miệng ngăn không cho khóc thành tiếng. Thấy nó dì ôm chầm lấy nó. giọt ngắn giọt dài. Nó vẫn đứng như trời chồng. nó không biết làm gì cả. đầu óc rối bời. như một cái xác không hồn trơ trơ trước cửa. dì sáu khẽ thủ thỉ:
– vào chào Dương lần cuối đi con.
Nó nhìn dì sáu với đôi mắt mờ đi vì nước. nó chập chững bước vào như em bé vừa mới tập đi. Nó ngồi xuống cạnh hắn. kéo nhẹ làn khăn trắng xuống. nó ngắm nhìn đôi mắt nhắm nghiền ấy. bàn tay nó run run nắm lấy bàn tay trắng mịn của hắn. đôi mắt như không thể thấy được gì vì nước.
– anh làm sao thế này. chẳng phải anh đã hứa sẽ chăm sóc em đến suốt cuộc đời này sao.
Nó gục mặt lên bàn tay hắn khóc nức nở. tim nát ra từng mảnh theo tiếng nấc:
– chúng ta vẫn còn nhiều chuyện chưa làm mà. Anh hứa sẽ tổ chức một đám cưới hoàng tráng cho em mà. Anh cầu hôn em rồi lại đành lòng bỏ em đi là sao.
My khóc không thành lời. người cứ run lên theo từng câu từng chữ của nó.
Nó nhìn hắn, hàng mi ấy quá nặng vì nước. bờ má nó đỏ lên vì khóc. Nó nghẹn ngào:
– chẳng phải ngày đó anh đã ôm lấy em và nói rằng. Yêu nhau thì đến chết cũng không buông. Anh tỉnh lại đi chứ, tại sao? tại sao anh lại buông tay em chứ? anh không được từ bỏ. em vẫn còn ở đây mà.
Lúc này những người y tá mới tiến lại. đẩy chiếc giường bệnh đi ra khỏi phòng cấp cứu. nó gào lên trong cơn vô vọng:
– không! anh Dương! tỉnh lại đi anh.
Bàn tay nó vẫn nắm chặt tay hắn. vết thương nó bắt đầu chảy máu. Người y tá nhẹ giọng:
– anh đừng quá kích động. vết thương anh vẫn chưa lành.
Nhưng khi chiếc khăn trắng lại vừa phủ lên khuôn mặt hắn. nó lại lao tới. tháo chiếc khăn trắng ra. khuôn mặt nó áp sát vào mặt hắn. nó đau đớn:
– không! đừng mang anh ấy đi! anh ơi! hỏi làm sao em sống mà không có anh được đây.
Vết thương nó chảy máu quá nhiều. nó lại ngất đi. Ngay khi lúc nó vừa ngất đi thì cũng là lúc ấy, ngón tay của hắn bắt đầu nhúc nhích. Người y tá sững sờ, miệng la thất thanh:
– bác sĩ…bác sĩ ….
Nó được đưa đi cấp cứu. còn hắn bắt đầu cấp cứu lại.
Một không gian tĩnh mịch trắng xóa. Hắn ngẩn ngơ đi lung tung miệng liên tục kêu ;
– Sang ơi! em ở đâu…
Có một cánh cửa hiện ra. hắn đang lưỡng lự có nên mở cửa bước ra không gian tràn đầy ánh sáng kia hay không. thì bỗng đâu. Tiếng khóc thảm thiết. tiếng nói van nài của nó như vang lên trong cõi u mê này.
Hắn nhói lòng đi theo tiếng khóc ấy.
Nhịp tim bắt đầu đập trở lại. mọi thứ bình thường. vị bác sĩ tháo gọng kiếng ra sững sờ:
– kỳ tích. Đúng là kỳ tích. Ai lại có sức mạnh có thể mang người từ cõi chết trở về vậy .
Hàng mí mắt dài mượt ấy khập khẽ mở ra. mọi người xúm lại miệng cười tươi:
– anh hai
– Dương! con tỉnh rồi hả
– anh Dương.
Hắn đảo mắt nhìn quanh. Bàn tay mịn màng khẽ nắm lấy bàn tay Hiền, đôi môi nhợt nhạt ấy chậm rãi nói:
– anh không trễ đám cưới của hai đứa mình chứ!
Mọi người sững sờ trước câu nói của hắn. hai mảnh Hoa tuyết ấy từ từ ghép lại vào nhau. Và giờ đây. Trước ngực hắn. những vết màu xanh đã xuất hiện hết. 6 vết màu xanh ấy hòa quyện thành một hình Hoa tuyết ngay chính trái tim. chẳng lẽ đó chính là phong ấn của tình yêu.
Sự mất trí nhớ của hắn cũng chỉ được lý giải là mất trí nhớ có chọn lọc. người bác sĩ ôn tồn trả lời:
– chắc bệnh nhân đã trải qua một chuyện gì đó hết sức là đau lòng. Dẫn đến bi thương quá độ. Mà lúc này não bộ mới xúc tác bảo vệ. dẫn đến xóa sự việc đó đi. nên bệnh nhân không thể nhớ. Bệnh nhân chỉ nhớ những điều mà trước khi xảy ra sự việc đó mà thôi.
Đây cũng có thể là cơ hội quay lại từ đầu cho hắn. cơ hội bắt đầu lại mọi thứ, rút chân ra khỏi cái thế giới thứ 3 này. vì giờ đây. Với hắn, chỉ có yêu mình Hiền. và chuẩn bị làm đám cưới với cô ấy mà thôi.
**
Gần 1 tháng đã trôi qua. Nhưng nỗi đau ấy vẫn chưa hết nguôi ngoai trong nó. bước chân đi làm mà đôi mắt nó lúc nào cũng mọng nước. chị quản lý khẽ vỗ về:
– thôi Sang! em bớt đau lòng đi. Dương có ở trên trời cũng không muốn thấy em như vậy đâu.
Tất cả mọi người đều quyết định là giấu nó. khi nó cấp cứu tỉnh lại thì họ đã nói là hắn đã chết, và đã được hỏa táng rồi. ai cũng có quyết định riêng của mình. Cứ tối nào đi làm về. là nó nằm trong phòng ôm lấy chiếc gối hắn từng kê mà khóc nức nở. lâu lâu nó lại cứ thấy bóng dáng hắn ngoài ban công. Nhưng không! đó chỉ là hình ảnh của sự tưởng tượng mà thôi. Nó sống như vậy, sống với cái nỗi đau đớn đến tận xương tủy đó. nó nâng niu từng thứ hắn sử dụng. chiếc gối của nó không lúc nào khô. Lúc nào cũng ướt vì nước mắt. nó lui thủi buồn bã. Nó chán nản. nó chẳng thể nói chuyện với ai, chẳng thể giải bày tâm sự được gì. Đến bây giờ, trái tim nó vẫn chưa chấp nhận được sự thật là hắn đã đi. hắn để nó lại một mình.
Tiếng gõ cửa. cộc…cộc…
Nó chẳng buồn muốn đứng dậy. thì có giọng nói vang lên:
– Sang hả! tao Hương nà!
Khẽ lau nhẹ làn nước ở khóe mắt. nó bước ra mở cửa. vừa thấy nó thì Hương ôm chầm lấy vỗ về:
– đừng buồn nữa. mày tiều tụy quá. Tao nhận không ra luôn.
Nó ngồi xuống thở dài:
– đến bây giờ tao như không dám tin nữa mày ơi. tao không nghĩ là anh ấy bỏ tao đi như thế….
Hương xoa đầu nó, nhẹ giọng:
– mày buồn vậy anh ấy sẽ đau lòng lắm. cố gắng vượt qua thôi.
Nỗi nhớ của nó cũng được xoa dịu khi có con nhỏ cùng quê tâm sự ở chung.
– mày lên đây giải quyết công chuyện gì hả.
Nhỏ Hương lúc lắc mái tóc:
– chị tao định mở tiệm áo cưới. tao lên đây tính đi xem những tiệm áo cưới ở sài gòn thế nào, rồi tiện thể về thiết kế cho chị tao luôn.
Nhỏ Hương nheo nheo mắt kéo tay nó:
– tao không rành đường sài gòn cho lắm. thôi mày dắt tao đi đi. tiện thể hai đứa mình đi hóng gió luôn.
Nó ngước đôi mắt ngao ngắn. nhỏ Hương chu môi nài nỉ:
– đi mà….
Nó gượng cười. hai đứa bắt đầu đi dạo quanh những tiệm áo cưới. nó cứ thẩn thờ nhìn xung quanh. Còn Hương thì chụp hình liên tục.
Hương nắm tay nó. an ủi khi thấy khuôn mặt nó chẳng có biểu hiện gì là vui cả
– tao nghĩ mày nên chuyển chỗ ở đi. chứ ở đó. kỷ niệm 2 người cứ rành rành trước mắt. càng ngày mày càng sầu thêm mà thôi…
Nó ngước nhìn lên bầu trời tối sầm, ánh mắt hoài vọng như muốn xé tan cái cổng trời để vào thiên đường tìm thấy bóng hình hắn
– tao cũng không biết nữa. tao nhớ anh ấy đến lúc nào cũng thấy ảnh, làm gì cũng nhìn thấy anh ấy. nhiều lúc giật mình mới biết đó là ảo ảnh tao lại càng buồn hơn.
Nó nhìn quanh thì bất giác đôi mắt nó sững sờ. hàng mi dài mượt xuống mí mắt. hắn hiện ra với bộ vest đen lịch lảm. đang đứng trong tiệm áo cưới đối diện. Nhưng khẽ trấn tĩnh lại mình. Nó mỉm cười buồn:
– Hương! mày thấy không! ra tới đây rồi mà tao còn thấy ảo ảnh của anh ấy nữa…
Hương khẽ nhìn theo hướng chỉ của nó. cô giật bắn mình. Bàn tay run run nắm lấy tay nó:
– anh…anh Dương!
Nó sững sờ, hoảng hốt miệng lắp bắp:
– mày…mày cũng thấy sao!
Hương không nói gì thì nó đã chạy như bay qua đường. đứng trước cửa kính nhìn vào tiệm. nước mắt nó đã rơi thấm đẫm cả áo. Hắn mang áo vest đang chỉnh lại mấy cái nút. Hiền với chiếc đầm cưới xếp tầng khoe vai nõn nà. Hai người cười nói gì đó rất vui vẽ. đôi chân nó như không còn đứng vững nữa. chuyện gì đang xảy ra đây. Bỗng một giọng nói cắt ngang:
– Sang!
Nó và Hương quay lại thì gặp ánh mắt bàng hoàng của My.
**
Nước mắt nó rơi lả chả. Miệng mặn chát:
– My! rốt cuộc mọi chuyện này là sao?
Hương khẽ thụi tay vào hông nó. ra ý:
– nhỏ tiếng thôi! đang trong quán cà phê mà. Người ta nhìn kia….
My cúi đầu, nhỏ nhẹ. Kể lại từng chi tiết cảnh tượng ngày hôm ấy.
Rồi cô ấy khẽ nắm lấy bàn tay nó:
– chị biết mọi chuyện giờ em rất khó chấp nhận được! nhưng Sang ơi! em hãy buông tay đi. đây cũng là một chuyện tốt. hãy cho anh Dương làm lại từ đầu đi.
Nó không nói không rằng. đứng dậy bước đi thẩn thờ. Hương cúi đầu chào rồi chạy nhanh theo nó. Hương cũng chẳng biết làm gì cứ đành đi theo nó. nó đi mãi, đi mãi rốt cuộc lại ngay cái đoạn bờ sông mà hắn và nó thường đi dạo. nó ngồi bệch xuống ghế đá. Đôi mắt đau đớn nhìn lòng sông phủ áo đen. Hương thở dài:
– mày tính sao?
Nó bật cười. nụ cười mỉa mai cho cái thế giới thứ 3 này luôn bị xã hội khinh khi:
– tính gì nữa. mọi người đúng. Tao đã sai rồi. anh em không thể yêu nhau, đằng này lại là hai người con trai thì làm sao mà ai chấp nhận được.
Nó lấy tay lau dòng nước mắt. làn da trắng ấy nổi bật giữa ánh đèn xa:
– giờ thấy được anh ấy mạnh khỏe và hạnh phúc với chị Hiền như vậy là tao cũng mãn nguyện rồi. vì tao mà anh ấy bị cả thế giới ruồng bỏ thì điều đó có đáng không chứ. Với lại tao chỉ là tai nạn, là xui xẻo của anh ấy.
Hương cũng đỏ hoe ở khóe mắt. Nhỏ ôm chầm lấy thằng bạn khốn khổ:
– Sang!
Nó bật khóc thành tiếng. đau đớn khôn cùng. Đâu phải yêu nhau nhất thiết phải bên nhau. chỉ cần miễn sao người mình yêu được vui vẻ và hạnh phúc thì dù mình có chịu đau đớn cỡ nào cũng được. nó cứ nghĩ vậy. cứ dòng suy nghĩ đó mà tự an ủi lấy chính mình
**
Bữa nay là ngày hắn và Hiền đám cưới. buổi lễ được tổ chức tại một cành đồng cỏ xanh mà khi xưa hắn với Hiền thường nằm dài ngắm sao và trời.
Nó cầm ly trà sửa nhâm nhi buồn tủi. Lan húc mạnh vào Hương, Hương lại thụi trâm. Trâm gượng cười như muốn thay đổi chút không khí u ám này:
– ủa bạn này cũng tên Hương là bạn Sang luôn hả. vậy bây giờ gọi Hương ở cà mau là Hương lớn, còn Hương này là Hương nhỏ nghen.
Hương lớn mỉm cười:
– sao cũng được. tất cả mọi người đều là bạn của Sang mà.
Lan ngồi suy nghĩ:
– khi nào bạn về vậy!
– chắc cũng vài bữa nữa à…
Cuộc nói chuyện kết thúc chóng váng khi nó chẳng có gì là thay đổi. bất giác lúc này, Hương lớn thở dài rồi nói:
– nếu mày bồn chồn như vậy thì tới lễ cưới xem anh Dương làm chú rễ thế nào. coi như đây là lần cuối cùng mày gặp ảnh.
3 nhỏ bạn thân cũng hùa theo:
– Hương lớn nói có lý đó….chứ ngồi với tụi tao mà cái mặt mày thế này ai mà vui nỗi.
Nó nhìn 4 nhỏ bạn thân. Ánh mắt lưỡng lự ;
– nhưng…
Thừa biết tính khí nó là thế, 4 nhỏ bạn liền đứa kéo áo, đứa kéo chân lôi nó đi đến bữa tiệc cưới. coi như đó là một niềm an ủi cuối cùng.
Buổi lễ được tổ chức thật long trọng. mọi người đông đúc vào hàng ghế chuẩn bị làm lễ. vừa thấy bóng dáng nó, dì sáu đi xuống nhẹ giọng:
– dì nghe My nói con đã biết chuyện rồi. Sang ơi con hãy….
Nó cắt ngang lời dì sáu:
– dì đừng lo. Con đến đây chỉ ngồi ở xa xem anh Dương làm lễ cưới với chị Hiền thôi. Con đến đây thành tâm chúc phúc cho hai người.
Khi thấy nó và mấy nhỏ bạn đã yên vị ở hàng ghế cuối cùng thì dì sáu mới an tâm bước lên nói rõ chuyện cho ông minh với bà Hoa. Vì 2 người đó cũng khá là lo lắng khi thấy nó xuất hiện ở buổi lễ. vẫn biết rằng, chính nó đã kéo hắn từ cõi chết trở về thì không biết nó lại còn sức mạnh gì nữa. đây cũng là điều mà bà Hoa vẫn hằng lo lắng.
Dì năm bỏ nhỏ:
– em coi để mắt tới thằng Sang! chị không muốn xảy ra điều không hay đâu.
Dì sau mỉm cười ;
– chị đừng lo! nó hiểu chuyện rồi. nó đến đây là chúc phúc cho thằng Dương với con Hiền.
Dì năm gật đầu thở dài mệt mỏi ;
– ừm. vậy thì coi như nó cũng biết lý lẽ.
chỉ có My. Cô ấy vẫn cám giác có lỗi với Sang. Đám cưới anh trai mà cô chẳng vui vẻ gì là mấy. cứ thấp thỏm lo lắng.
Tiếng nhạc bắt đầu vang lên. Hiền mang chiếc áo cưới ngày hôm ấy. đi cùng ba cô ấy lên tới bàn làm lễ. hắn với bộ vest lịch lãm màu đen bóng. Tôn thêm làn da trắng như sứa ngọc ban mai của hắn. nhìn hắn quả thật có một sức hấp dẫn đến mãnh liệt. quan khách ai cũng tấm tắc khen:
– hai đứa đẹp đôi quá.
Tiếng cha xứ bắt đầu vang lên:
– Lâm Nghi Hiền con có đồng ý lấy Nguyễn Hữu Dương làm chồng hay không, dù giàu Sang hay nghèo khổ, dù ốm đau hay bệnh tật vẫn sống đến trọn đời.
Hiền nhìn hắn rồi cười thật tươi:
– con đồng ý
– Nguyễn Hữu Dương con có đồng ý lấy Lâm Nghi Hiền làm vợ hay không, dù giàu Sang hay nghèo khổ, dù ốm đau hay bệnh tật vẫn sống đến trọn đời.
– con đồng ý.
Khi ba chữ con đồng ý của hắn vang lên. Bất giác bờ mi của nó nặng trĩu. Tim nó đau như ngàn dao cắt. nước mắt nó nhẹ rơi lên làn da trắng như đóa hoa sứ ấy.
– Vậy bây giờ hai con hãy đeo nhẫn cưới cho nhau.
Hiền đeo chiếc nhẫn vào tay hắn.
Bất giác, nó lấy tay vuốt nhẹ chiếc nhẫn mà hắn đã cầu hôn vào ngày sinh nhật của nó. nước mắt nó trào ra như nước. nó không kìm nén được cảm xúc vỡ òa. Lấy tay bịt chặt miệng ngăn không cho khóc thành tiếng. nó quay lưng ra về.
Tới hắn cầm chiếc nhẫn đeo vào tay Hiền. bỗng bàn tay hắn dừng lại. hắn cảm thấy sao tim mình lại nhói đau. Bất giác hắn nhìn Hiền. mà mí mắt lại nặng trĩu. Một giọt nước mắt rơi nhẹ xuống. Hiền ngạc nhiên, cô lo lắng hỏi:
– có chuyện gì vậy anh?
Hắn nhìn Hiền, nước mắt hắn lại cứ tiếp tục rơi. Làn da trắng ngọc ấy bắt đầu ửng hồng:
– anh không biết nữa. không hiểu sao tự nhiên anh lại cảm thấy đau lòng quá.
Hắn nhìn quanh như một động thái mơ hồ. bất giác khi thấy dáng người ấy đang quay lưng đi về. hắn buông nhẹ chiếc nhẫn mà đuổi theo. Mọi người nhốn nháo cả lên. chiếc nhẫn cưới lăn lóc dưới nền thảm đỏ.
Nắm chặt bàn tay nó, giựt phắt lại. nó quay người thấy hắn. bờ mí nó sưng húp. Nước mắt đã ướt cả áo sơ mi. hắn nhìn nó chằm chằm:
– cậu là ai? tại sao khi cậu khóc thì tôi lại cảm thấy đau lòng thế!
Dì năm giật mình:
– chết rồi.
Bà Hoa lắc đầu thở dài. Ngước nhìn trời xanh:
– chẳng lẽ con không thể thay đổi định mệnh cay đắng này một lần sao hả ông trời.
Mấy nhỏ bạn nó sửng sốt khi nghe hắn nói câu ấy. nhỏ Trâm nheo nheo mắt:
– chuyện như cổ tích vậy mấy má.
Lan đưa ngón tay lên môi ra hiệu:
– im lặng đi! để xem sao?
Nó không nói gì. Nó chỉ biết đứng đó và khóc. Rồi nhìn thấy Hiền đang mang áo cưới mà phải đối diện biết bao ánh mắt lời ra tiếng vào của quan khách. Trấn tỉnh lại mình, nó rút nhẹ bàn tay về:
– anh quay lại làm lễ cưới đi. chào anh.
Nó quay lưng bước đi thật nhanh. Thì lúc này hắn đã quá đau khổ. Trái tim hắn như tan nát. Hắn ôm chầm lấy nó. lời nói ấm áp như ngày xưa:
– anh không biết em là ai? và em từ đâu đến? và anh cũng không thể nhớ được gì về em cả! nhưng trái tim anh! trái tim anh nói rằng em mới đúng là người mà anh yêu!
Bó Hoa trên tay Hiền rơi xuống đất. bà Hoa nhắm mắt như bất lực trước tình cảnh này. Hoa tuyết vẫn còn trên cổ của Hiền. vết xăm ấy vẫn còn trên ngực hắn. nhưng việc gì đang xảy ra đây. Thứ tình yêu của nó và hắn. là một loại tình cảm gì mà đến cả bùa yêu cũng không chế ngự được.