Thắng, mình thích bạn!!! - Chương 52
CHAP 52:
Hôm nay…………là ngày cuối cùng tôi còn bước chân được đến lớp học này!!!Cũng là ngày cuối cùng tôi được ngắm nhìn hắn,ở bên cạnh hắn giữa những tiết học!!!Vì ngày mai đã là giao thừa rồi,không khí trong lớp rất tất bật.Những hành động,suy nghĩ của tôi dường như không còn được mọi người quan tâm lắm!!!Cát Linh thì mãi lo cho kế hoạch cưa đổ anh chàng bên A4,còn về cô bạn khó chịu Thảo Anh thì đang mải lo cho buổi biễu diễn văn nghệ được tổ chức tối nay ở trường.Còn………..riêng về hắn thì…….tôi chẳng thấy có không khí gì vui vẻ cả!!!Hắn cũng buồn bã giống như tôi……….không biết có phải chuyện hôm bữa đã khiến cho hai đứa trổ nên xa cách nhau thế này!!!
“Thắng……………”
Tiếng gọi tên nghe có vẻ ngọt ngào này không phải là của tôi,mà chính là………….của Thảo Anh!!!Đột nhiên sau bao nhiêu tháng giận hờn,bạn ấy………..đã chủ động nói chuyện với Thắng.
“Chuyện gì???”
Giọng hắn vẫn lạnh lùng,vô cảm trước Thảo Anh.
“Tối nay………..sau khi buổi biễu diễn văn nghệ kết thúc,bạn………..hãy đến sau sân trường nha!!!Mình….có chuyện muốn nói!!!Năn nỉ Thắng đó!!!”
Tôi cảm thấy khá nhói tim khi thấy bọn họ có hiện tượng………quay trở lại với nhau!!!Tôi lén nhìn qua bên hắn khi đang ngồi chép bài,để có thể biết được……..câu trả lời ấy như thế nào!!!
Lặng chừng mấy giây suy nghĩ,dường như………..hắn cũng nhìn sang tôi một hồi và sau đó………….
“Được rồi!!!Tối tôi sẽ đến!!!”
“Ưm…………cảm ơn Thắng………cảm ơn vì đã cho Thảo Anh cơ hội để xin lỗi!!!”
Tôi…………thật sự không ưa câu trả lời này!!!Nhưng………..cũng chẳng có lý do gì để ngăn cấm hắn!!!Vả lại…………tôi cũng sắp đi rồi,việc mất hắn sẽ là chuyện đương nhiên!!!Tôi cần phải chuẩn bị tâm lý cho chuyện này trước chứ???
*****************
“Lâm!!Lớp bên này nè…………”
Lần nào cũng vậy,mỗi lần trường có tổ chức lễ gì thì cứ y như rằng……..tôi như người điên,nhìn xung quanh không thấy lớp đâu!!!Đã vậy……….hôm nay cón tổ chức buổi tối nữa chứ!!!
“Sao bạn đến trễ vậy???Sắp bắt đầu rồi đó!!!”
“Mình còn phải chuẩn bị đồ nữa!!!Sáng mai đi sớm rồi!!!”
“Hôm nay chơi hết mình nha!!!Mình sẽ đãi bạn ăn một bữa thỏa thích,chịu không???”
“Nói thì giữ lấy lời đó nha!!!Sau buổi văn nghệ mình ăn cho đã luôn!!!Hi hi………..”
Niềm vui nho nhỏ này cũng đủ làm tôi thấy ấm áp thêm được một chút,không khí của ngày Tết cũng đang dần đến với tôi!!!
*********
Buổi văn nghệ diễn ra hết sức sôi nổi,nhiều cuộc vui chơi rất thú vị!!!Đặc biệt nhất là màn biểu diễn của Thảo Anh,rất ấn tượng và đặc sắc!!!Quả thật không hổ danh là cây văn nghệ của trường!!!Nhưng………điều khiến tôi bất ngờ hơn nữa,chính là………….
“Hôm nay,Thảo Anh được dịp đứng hát trên đây là một niềm vui rất lớn!!!Có thể đem tiếng hát của mình đến với mọi người là ước mơ từ bấy lâu nay của Thảo Anh!!!Tuy nhiên……….có một số chuyện trước đây……..Thảo Anh đã hành động như một đứa trẻ con!!!Lúc đó,không biết vì sao Thảo Anh lại như vậy,nghĩ lại………..những hành động lúc đó thật đáng xấu hổ………..Nhân tiện đây,Thảo Anh cũng xin mọi người chứng kiến những lời ăn năn của Thảo Anh đến hai người bạn!!!Mà Thảo Anh xin mạn phép không nói tên,chỉ mong……….hai người bạn ấy sẽ bỏ qua mọi lỗi lầm cho Thảo Anh!!!Và……..đặc biệt………chính là………người mà Thảo Anh quý mến nhất!!!”
Những lời nói dõng dạc,to rõ của Thảo Anh khiến mọi người không phần nào không xúc động!!!Hai người bạn mà Thảo Anh nói ở đây…..có thể là tôi và…………Thắng chăng???Đúng thật là………..con người không dễ dàng vứt bỏ tình cảm của mình nhanh chóng được,điển hỉnh như Thảo Anh……….sau bao nhiêu lần làm khó Thắng……..đến nay……vẫn chưa quên được hình bóng của hắn!!!
“Lâm nè………….Thảo Anh đã lên tiếng xin lỗi bạn rồu đó!!!Mừng há!!!”
“Ưm………..mình cũng cảm thấy vui vui!!!”
************
Buổi biễu diễn kết thúc,tôi và Cát Linh rủ nhau đi ăn!!!Tôi vẫn còn nhớ đến lời hẹn mà lúc sáng……….Thảo Anh có nói với Thắng!!!Trong lòng rất tò mò xuống sau sân trường xem thử!!!Nhưng………nghĩ lại thì thấy việc làm đó thật ngu ngốc,tôi chẳng có lý do gì để làm vậy cả!!!
“Lâm………Lâm………..”
“Gì………gì vậy???”
“Sao ngồi thừ người ra vậy???Bánh kem rớt ra bàn rồi kìa!!!”
“Mình………..mình xin lỗi nha!!!Tại vì bất cẩn quá!!!”
“Lâm à………. Chỉ còn vài tiếng nữa thôi………..thì bạn sẽ không còn được gặp Thắng nữa!!!Cố gắng lên………..hy vọng thời gian sẽ giúp bạn quên hắn!!!”
“Ưm………”
Nghe những lời nói đó,tôi như muốn khóc thật to……….khóc cho cảnh ngộ của những người như tôi……….khóc cho tương lai của tôi sẽ thế nào khi không thể quên được hắn!!!Ngay bây giờ,vào thời điểm này…..tôi chỉ muốn được gặp hắn………..để có thể……..ôm hắn một lần……..dù chỉ một lần!!!