Thắng, mình thích bạn!!! - Chương 44
CHAP 44:
Tôi chợt giật bắn người lên khi nghe tiếng nói đó!!!Đúng là khi một ai đó làm chuyện gì lén lút thì……..một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ làm học sợ,huống chi…….
Khi tôi ngước mặt lên nhìn thì mới biết rằng đó chính là Thảo Anh!!!Vốn dĩ sau chuyện lần trước,hai chúng tôi đã không còn tiếp xúc với nhau!!!Nhưng lần này tôi lại trơ trẽn lấy đồ của bạn ấy,ắt hẳn sự việc sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn!!!
Không kịp chờ tôi nói câu nào,Thảo Anh đã xông thẳng đến một cách nhanh chóng,đứng trước mặt tôi mà nói:
“Tôi không ngờ bạn lại là cái thứ nhiều chuyện như vậy!!!Dám lục lọi đồ của người khác vậy hả???Thật ghê tởm!!!”
Những lời nói đó khiến tôi cảm thấy ân hận vô cùng,tôi cũng không biết tại sao tôi lại làm như vậy nữa!!!
“Thảo Anh à,nghe……..nghe mình nói đã………”
“Im đi!!!Tôi ghét bạn lắm!!!Lần nào gặp bạn cũng không phải chuyện tốt lành gì!!!Trả đồ lại cho tôi!!!”
Vừa dứt lời thì Thảo Anh vung tay thật mạnh để giựt lại tấm thiệp mà tôi đang cầm!!!Có lẽ do hấp tấp quá mà tấm thiệp đã rơi xuống bàn,để lộ những lời chúc bên trong!!!Những lời mà Thảo Anh muốn gửi cho ai đó!!!
Đây quả thật là sự tình cờ,tôi không nắm rõ nội dung bên trong nói gì,nhưng………hai chữ cuối cùng tôi nhìn thấy đó là…….”Đình Thắng”!!!
“Nhìn cái gì!!!Bấy nhiêu đó chưa đủ hả???”
Thảo Anh liền xô tôi té xuống ghế,có lẽ do bạn ấy sợ tôi phát hiện bên trong đó viết những gì!!!Nhưng……đã muộn rồi Thảo Anh ơi!!!Hành động này của bạn càng khiến tôi thêm nghi ngờ những chuyện bạn làm trước đây!!!Phải chăng đó chỉ là……..sự hờn ghen nhất thời???
“Từ nay tôi không muốn thấy bạn cứ lảng vảng quanh bàn của tôi!!!Nếu không thì đừng có trách……….”
Sau ánh mắt đe dọa đầy đáng sợ đó,Thảo Anh vội vã chạy ra ngoài lớp và không quên cầm theo tấp thiệp trên tay!!!
Tôi vẫn ngồi đó,suy nghĩ vể chuyện vừa xảy ra!!!Không hiểu sao trong tôi lại có một cảm giác hơi tức tức,vì bấy lâu nay tôi cứ nghĩ rằng Thảo Anh hận Thắng thấu xương,nhưng………cho đến bây giờ tôi mới biết……….bạn ấy vẫn còn cảm tình với Thắng nhiều lắm!!!Liệu đây sẽ là điều tốt hay điều xấu đối với tôi???
Nếu trước đây,khi tôi chưa có chút rung động gì với hắn thì……..tôi sẵn sàng làm kẻ thứ ba một lần nữa hàn gắn tình cảm lại cho họ!!!Nhưng giờ đây……..trong thâm tâm tôi không cho phép tôi làm chuyện đó,tôi chỉ muốn…….chỉ muốn hắn quan tâm một mình tôi thôi!!!!
Quả thật bây giờ tôi không biết phải làm sao………..
***************
“Lâm……Lâm……….”
“Dạ…………..”
Tôi đang mải mê suy nghĩ nên không để ý mẹ đang gọi tôi!!!Những chuyện xảy ra vẫn cứ ám ảnh tôi đến tận bây giờ!!!
“Mày làm sao thế???Từ lúc đi học về đến giờ,mày cứ như người mất hồn ấy!!!Hay bị điển kém hả???”,mẹ tôi càu nhàu.
“Không đâu mẹ!!!Con…….chỉ hơi mệt thôi!!!Hôm nay phải ở lại trực lớp mà!!!”
“Tao nói rồi đó!!!Đi học thì lo đi học,tuyệt đối không giao du với mấy đứa xấu,kẻo mày lây tính của bọn chúng thì……….tao bỏ mặc mày luôn!!!”
“Mấy đứa xấu” ở đây mẹ tôi muốn ám chỉ chính là……..hắn!!!Nhiều lúc tôi cố giải thích rằng hắn không như mẹ nghĩ,nhưng bà ấy vẫn bỏ ngoài tai!!!
Chợt nghĩ đến hắn,tôi có ý định hơi đường đột rằng………….tôi sẽ gọi điện cho hắn và nói cho hắn biết về chuyện của Thảo Anh!!!Liệu điều này có tốt không,khi tôi chưa biết ý của Thảo Anh như thế nào???Nhưng……….tôi bực bội lắm!!!Tôi muốn biết rằng liệu khi Thảo Anh đồng ý quay lại với hắn như ngày xưa thì hắn có……..bằng lòng hay không???Tôi sẽ không thể nào yên lòng khi chưa tìm ra câu trả lời!!!
***********
Reng……..reng……..reng………….
“Alo!!!”
Tôi nghe có giọng nói trả lời từ phía bên kia,mặc dù rất sợ nhưng………tôi cũng phải ráng lấy hết can đảm ra mà tìm gặp hắn!!!
“Dạ……….cho cháu hỏi phải nhà của bạn Thắng không ạ???”
“Thắng đây!!!Ai vậy???”
Quả thật đúng là số điện thoại nhà hắn!!!Dù muốn dù không tôi cũng đã gọi cho hắn rồi,bắt buộc phải làm theo kế hoạch!!!
“Thắng hả???Tui………Lâm nè……..”
“Ủa???Bạn gọi điện cho tui làm gì vậy???Lần đầu tiên à nha!!!”
“Chiều……chiều nay bạn rảnh không???Đến công viên gặp mình chút xíu nha!!!”
“Chiều hả???”,hắn hỏi lại.
“Ưm…….”
“Không rảnh rồi!!!Mắc đi đánh cầu lông với anh hai!!!”
Tôi khá thất vọng khi nghe hắn trả lời như vậy!!!Nhưng biết làm sao được,tôi đâu thể nào bắt buộc hắn gặp tôi để tôi hỏi những câu hỏi……..ngớ ngẩn!!!
“Ưm………..hẹn………”
“Nhưng nếu bạn muốn gặp tui thì……..tui có thể nhín ra nửa tiếng đồng hồ đến gặp bạn!!!Được không???”
Hắn thật đáng ghét,không nói rõ cho tôi biết,làm tôi……..thất vọng nãy giờ!!!
“Được chứ!!!?Mấy giờ bạn đi được???”
“Ưm………khoảng 4h30 nha!!!Hẹn tui thì nhớ đến đó!!!”
“Biết rồi!!!Tui sẽ đến mà!!!Vậy…..tạm biệt nha!!!”
“Ưm….tạm biệt!!!”
Vừa cúp máy xuống là tôi cảm thấy như trút bớt một gánh nặng đang đè trên vai!!!Nghĩ lại…..tôi thấy tôi can đảm dễ sợ!!!Nhưng vấn đề quan trọng là chiều nay……..chiều nay tôi phải hỏi thật khéo để tránh hắn nghi ngờ nữa!!!Phải hỏi như thế nào đây nhỉ???
Bất chợt………….
“Mày gọi điện cho ai thế???”