Thắng, mình thích bạn!!! - Chương 42
CHAP 42:
Thời gian trôi đi thật nhanh,thấm thoắt đã sắp đến thềm của năm mới!!!Những ngày tháng qua,tuy có lúc hụt hẫng và chán chường,nhưng……cũng có những niềm vui nho nhỏ khi được ở bên hắn!!!Kể từ cái ngày tôi bị đánh đến bây giờ,hình như bọn con gái đã không còn động tĩnh gì!Phải chăng họ sợ những lời nói của Thắng hay……….hình tượng một chàng trai mạnh mẽ,lãng tử trong mắt bọn họ đã không còn???Tôi chỉ mong thời gian có thể xóa dần đi những tin đồn tai hại đó!!!
“Lâm ơi!!!”
Cát Linh đang hồ hởi gọi tôi từ phía sau,giọng nói dường như có vẻ rất vui mừng!!!
“Chuyện gì vậy???”
“Bạn….bạn còn nhớ anh chàng bên lớp 8a4 mà mình từng nói với bạn không???”,những câu nói như dồn dập càng làm tôi thêm tò mò.
“Nhớ………rồi sao???”
“Mình……….mình hẹn được bạn ấy Tết nay đi núi chơi rồi!!!Giỏi không???”
Tôi trông thấy Cát Linh đang mừng rối rít,dù sao………..đây cũng là đối tượng theo đuổi của bạn ấy mà………..
“Chúc mừng bạn nha!!!Sắp được đi chơi với người mình thích rồi,như thế thì còn gì bằng…………”
“Ưm………….vậy………Tết năm nay bạn có đi đâu chơi không???”,chợt Cát Linh chuyển đề tài sang hỏi tôi.
“Mình hả???Có lẽ là……….chỉ quanh quẩn ở nhà họ hàng thôi!!!Mình………..ít khi đi chơi với bạn bè lắm………”,tôi e ngại trả lời.Vì dù sao……..câu hỏi này cũng mang tính khá tế nhị đối với tôi……..
“Sao vậy???Sao không đi chơi với bạn bè???”,Cát Linh thắc mắc.
Tôi nở một nụ cười khá buồn với đôi mắt trầm tư mà nói:
“Bạn cũng biết tính mình mà………..người nhút nhát,ít nói như mình………..đi chơi với mấy bạn chỉ làm cho không khí thêm phần ngột ngạt và……….không được tự nhiên thêm thôi!!!Nên……….chưa năm nào mình đi đâu chơi với bạn bè cả!!!”
“Tiếc quá!!!Hay Tết này bạn đi chơi chung với mình và anh chàng đó luôn đi,được không???”
Tuy lời mời này rất nhiệt tình,nhưng………….nếu tôi đồng ý thì đã tự nhận mình là”kẻ thứ ba bất đắc dĩ”………..
“Thôi khỏi!!!Dù sao nhà họ hàng mình cũng nhiều lắm,đi 3 ngày Tết chưa hết nữa mà………..”
“Vậy…………..chúc bạn Tết năm nay vui vẻ nha!!!Chỉ còn lại mấy ngày nữa thôi là đến Tết rồi,mình nôn nao quá!!!Phải chuẩn bị mua quần áo mới thôi…………..”
Cặp mắt của Cát Linhđang sáng lên vì những ước mơ hạnh phúc khiến tôi……….phải phát ghen tỵ!!!
“Thôi………….mình về trước nha………..bye bye!!!!”,vừa nói cô ấy vừa vẫy tay lại với tôi.
“Ưm…………ngày mai gặp lại nha!!!”
Không hiểu sao đến Tết,nhìn những đứa bạn người nào người nấy đều rất vui vẻ,sẵn sàng đón nhận một năm mới!!!Còn tôi……trong lòng lại có chút gì đó buồn buồn,vương vấn……….
Bất chợt…………….
“Nè!!!”
Tôi giật bắn cả người khi ai đó vừa vỗ vào vai tôi!!!Từ ngày bị uy hiếp đến giờ,tôi luôn đề cao cảnh giác vì sợ……….sẽ bị tấn công nữa…………nhưng………..không phải vậy………..
“Bạn……….bạn làm tui giật mình đấy!!!”
“Ha ha ha…………xin lỗi nha!!!Không ngờ bạn nhát gan đến như vậy!!!”
Đã mấy ngày liền rồi,khi mỗi lần đến nhà xe tôi đều gặp hắn!!!Không biết đây là…….do duyên số hay chỉ là sự trùng hợp nhỉ???Nhưng……….mỗi lần gặp hắn như thế…….tôi đều nán lại đứng nói chuyện gần……..nửa tiếng mới về!!!
“Có chuyện gì muốn nói với tui nữa đây???”,tôi hỏi hắn.
“Có chuyện gì đâu!!!Chẳng qua………bạn còn nợ tui một chuyện mà tui muốn……..trước Tết bạn phải trả cho tui thôi!!!”
Chữ “nợ”của hắn khiến tôi không hiểu mấy cho lắm,tôi……đâu có thiếu gì của hắn đâu???
“Xin……..xin lỗi nha!!!Tui nhớ……..tui đâu có mượn tiền bạn???”
Vừa nói xong câu đó thì hắn liền lấy tay ký vào đầu tôi một cái khá đau!!!Sau đó hắn nói.
“Đồ ngốc!!!Nợ ở đây là bạn còn nợ tui một điều mà bạn đã hứa!!!Nhớ chưa???”
“Điều tui hứa với bạn à???”
Tôi chau mày,vẻ mặt như đang suy nghĩ rất cẩn thận!!!Mãi gần một phút tôi mới nhớ ra được………..
“A!!!Có phải vụ…………tui chưa đi mua quà giúp bạn phải không???”
Hắn vừa nghe xong câu nói đó thì liền nắm lấy tay tôi và nói:
“Biết vậy còn không đi mau???Hôm nay là hạn chót cho bạn trả món nợ cho tui đó!!!”
Vẫn cái tính cách ấy,vẫn những câu nói ngang tàng ấy!!!Hắn không cần biết tôi có đồng ý đi với hắn hay không thì hắn đã………lôi tôi đi rồi!!!Nhưng…………chính cái tính cách này mà tôi………mới thích hắn đấy!!!^^
***************
“Woa……………..”
Tôi phải ngạc nhiên thốt lên khi trước mắt tôi là một tiệm lưu niệm khá lớn,nằm cách xa nhà tôi chẳng bao nhiêu………….thế mà tôi không hề hay biết!!!
Trong đây,từng món đồ đều mang một vẻ riêng của nó!!!Nhưng đối với tôi……….món nào trông cũng thật dễ thương cả!!!
“Đừng có thốt lên như thế!!!Người ta tưởng tui dẫn một đứa nhà quê lên tỉnh thì chết………”,hắn châm chọc tôi.
“Nè…………có muốn tui đi về không hả???”,tôi đáp trả cho hắn bằng một giọng nói đầy”sát khí”cùng ánh mắt sắc bén!!!
“Thôi……không cãi với bạn nữa!!!Mau lựa quà giúp tui đi!!!Tui……….ngại vào mấy chỗ này lắm!!!”,hắn nói mà mặt trông…đỏ bừng bừng khiến tôi……..cảm thấy thật tức cười!!!
“Nhưng………phải tặng ai???Bạn phải nói người này là ai thì tui mới có thể làm quân sư giúp bạn chứ???”
“Tui……….tui nói với bạn rồi!!!Người này…….dễ thương,lại hiền nữa………..Nhiêu đó đủ cho bạn lựa quà thích hợp rồi chứ???”,hắn thỏ thẻ nói.
“Ưm…….để tui cố gắng thử xem………..”
Tôi lượn quanh tiệm này một vòng mà chẳng thấy có cái nào hợp với điều kiện mà hắn nói ra cả!!!Còn trong khi đó……….hắn cứ đứng như bức tượng ở cổng ra vào…………..tôi không hiểu sao hắn lại ngại khi vào đây chứ???
Bất chợt………….
“Thắng………..lại đây mau………….”,tôi gọi thật to bảo hắn đến.Trông điệu bộ bẽn lẽn từng bước của hắn khiến tôi…….không thể nhịn được cười.
“Đừng có cười nữa!!!Lựa được chưa???”
“Đây nè……….bạn thấy cái này được không???”
Tôi chỉ tay vào chiếc đèn ngủ hình con ong đang hút mật!!!Tôi bị thu hút bởi chính ánh đèn mờ mờ ảo ảo của nó!!!Không hiểu sao………..cái ánh sáng này lại làm cho tôi có cảm giác thật dễ chịu,thêm vào đó là tiếng nhạc du dương của nó nữa!!!Ôi………..những lúc tôi buồn bã mà nghe tiếng nhạc này có lẽ………tôi sẽ khóc mất!!!
“Được không hả???”,tôi hỏi hắn.
“Ưm…….quyết định vậy đi!!!”,hắn trả lời tôi mà mặt cứ nhìn đi chỗ khác,dường như……..hắn chẳng hề quan tâm đến món quà này hay sao ấy!!!
“Vậy…………tui đem đi gói lại nha!!!”
Vừa định cầm món đồ lên thì bỗng hắn nắm tay tôi lại và nói:
“Cảm ơn bạn nhiều nha!!!Nhiệm vụ của bạn đến đây là chấm dứt rồi,bạn có thể đi về……….”
“Nhưng…..tui chưa xem người ta gói quà mà???”,tôi không hiểu sao hắn lại nhất quyết đuổi tôi như thế!!!
“Thôi khỏi!!!Tui………….tự bảo người ta gói được rồi…….mau về đi….”
“Nhưng………”
Chưa kịp giải thích thì hắn đã đẩy tay tôi ra khỏi cửa!!!Hành động này thật là đáng ghét………….tôi đâu phải là món đồ của hắn???Khi hắn cần thì gọi tôi đến,khi không cần lại……..đuổi tôi đi!!!
Thật uổng công tôi đã lựa quà cho hắn!!!Từ nay……có nhờ vả tôi chuyện gì thì……..đừng có mơ!!!