Thắng, mình thích bạn!!! - Chương 40
CHAP 40:
Đã một tuần trôi qua rồi,một tuần nay tôi phải sống trong sự lo âu,lẩn tránh!!!Tôi thật sư không muốn như thế chút nào,nhưng……….tôi không nghĩ ra được cách để có thể lãng quên hắn được!!!Đành phải…….tránh né hắn thôi!!!
“Lâm!!Lâm!!!”
Tôi đang ngồi thẩn thờ bên ô cửa sổ,nhìn về phía xa xăm nên……..không hề nghe tiếng Cát Linh gọi!!!Mãi đến khi bạn ấy lay mạnh tôi thì…tôi mới kịp hoàn hồn trở lại!!!
“Chuyện……chuyện gì vậy???Vào giờ rồi hả??”
“Vào giờ cái gì???Sao dạo này trông bạn có vẻ……..như người mất hồn thế nhỉ???’,Cát Linh cằn nhằn.
Quả thật bạn ấy nói đúng,trong những ngày qua,tôi như không còn là tôi nữa!!!Những suy nghĩ vẩn vơ,những hình ảnh của hắn cứ liên tục xoay quanh đầu óc ,khiến tôi như muốn vỡ tung ra vậy!!!
“Có…..có đâu!!!Tại mấy hôm nay mình cảm thấy mệt thôi mà!!!”
“Nè!!!Lát nữa ra về đi ăn với mình để lấy lại tinh thần nha!!!”
Tôi rất cảm ơn lòng tốt của Cát Linh,nhưng……..trong lúc này tôi không còn tâm trí đâu để mà lo đến chuyện đi chơi cả!!!
“Chắc………không được đâu!!!Hôm nay mình mệt lắm!!!”
“Đành vậy!!!Thôi thì để dịp khác đi vậy!!!Mình ra ngoài căn-tin nha!!!”
“Ưm…….”
Những lúc ngồi một mình thế này tôi thường hay suy nghĩ:”Tại sao người khác cũng có tình cảm và họ có thể bộc lộ cho người mình thích,còn tôi……….chỉ một tiếng nói thích hắn sao mà khó quá!!!”
Đang dáo dác nhìn xung quanh mọi cảnh vật thì……bất chợt tôi thấy hắn đang……nhìn tôi!!!Tuy đang ngồi bên trong lớp khá tối,nên việc hắn muốn nhìn rõ tôi cũng không dễ,nhưng……..trái tim tôi sao cứ đập liên hồi!!!Nếu như mọi lần thì tôi đã ngước mặt ra ngoài và cười với hắn!!!Đằng nay tôi lại chọn phương án khác,đó là……bỏ đi khỏi chỗ ấy!!!
Tôi không hiểu vì sao tôi lại làm như vậy nữa???Tôi sợ nhìn vào ánh mắt ấy,cái ánh mắt như có ma lực,nó có thể khiến cho quyết tâm xóa bỏ hắn trong ký ức của tôi bị lung lạc!!!Có lẽ chính vì lý do ấy mà tôi…..đã hành động như vậy!!!
**************
“Tạm biệt nha!!!Ngày mai nếu rảnh tụi mình đi ăn!!!”
“Ưm………để xem được không đã!!”
Sau câu chào xã giao với Cát Linh,tôi phải ở lại lớp để dọn dẹp vệ sinh,đến lượt tôi phải trực nhật rồi!!!Cũng may là chân tôi đã lành nên việc đi lại đối với tôi bây giờ không còn khó khăn nữa!!!Nhưng sao…….tôi lại có một chút cảm giác luyến tiếc,tôi thèm được trở lại những ngày như trước đây!!!Được hắn chở đi học,được nói chuyện với hắn!!!nhưng bây giờ……..tuy hai chúng tôi ngồi cạnh nhau mà một buổi nói chưa đầy…….mười câu!!!
Trong lòng tôi bây giờ rất mâu thuẫn,tôi không biết được mình nên chọn con đường nào để tránh được cái cảm giác ray rứt khó yên!!!
“Nè!!!”
Tôi chợt nghe có tiếng người hình như đang gọi tôi!!!Theo phản xạ thì tôi quay mặt lại!!!
Trước mặt tôi bây giờ là một đám con gái gồm năm sáu đứa gì đó!!!Vẻ mặt bọn chúng rất hung dữ,tôi cảm giác dường như…….tôi sắp gặp chuyện chẳng lành!!!
“Mày là Lâm phải không???”,một đứa trong số đó hỏi.
“Phải….có…chuyện gì vậy???”
Như một cú điện xẹt qua thật nhanh,một đứa đã lao vào người tôi và……..tát cho tôi một cái tát đau điếng!!!Đây là lần thứ hai tôi bị người khác đánh vì những lý do tôi không thể biết được!!!
“Á…….”
Sau cái tát đó,tôi ôm mặt và nhìn về phía bọn chúng!!!Vẻ run sợ đang lấn áp tinh thần tôi!!!Những ánh mắt đầy giận dữ của bọn chúng như muốn…….ăn tươi nuốt sống tôi vậy!!!
“Mấy….mấy bạn……..”
“Tao cảnh cáo mày!!!Khôn hồn thì tránh xa Thắng ra,tụi tao không muốn thấy vì mày mà Thắng bị người khác nhìn với con mắt ngạc nhiên!!!Biết chưa,thằng đồng tính kia???”
Câu nói đó như tiếng sét đánh ngang qua tai tôi vậy!!!Bọn họ gọi tôi là đứa”đồng tính”à???Tôi thật sự phải như thế không???Ngay cả hai từ đó tôi còn không định nghĩa được chúng……..
“Mình…….mình đâu có gây thù oán gì với mấy bạn???Sao…….sao lại…….”,những tiếng nấc nghẹn ngào đã xuất hiện trong câu nói của tôi!!!
“Mày đừng ra vẻ tội nghiệp ở đây!!!Những giọt nước mắt của mày không làm tụi tao động lòng đâu!!!Tụi tao đánh mày là cũng để lấy lại danh dự cho Thắng thôi,từ lúc đi với mày đến giờ,Thắng cũng bị người khác xem là loại người đặc biệt!!!Tụi tao không muốn nghe những câu nói đó nữa!!!Một mình mày là quái thai trong trường là đủ rồi,đừng có kéo Thắng theo!!!”
Những câu nói đầy xúc phạm đó khiến tôi không thể nào chịu đựng được!!!
“Mấy…..mấy bạn……đừng có hạ nhục danh dự người khác như vậy chứ???Tôi và Thắng…..không hề có liên quan gì cả!!!”
“Mày còn dám cãi lại nữa hả???”
Bọn họ vừa nói dứt câu đó thì đã tát tôi thêm một cái tát thứ hai!!!Tôi rất rất muốn đánh trả…….nhưng…tôi không có đủ dũng cảm để làm chuyện đó!!!
“Sau những cú đánh này tụi tao muốn rằng từ nay mày đừng có tiếp xúc với Thắng nữa!!!Hãy biến mất khỏi trường này luôn đi!!!Đánh nó đi tụi bây!!!”
Bọn họ xông vào tôi với những cú đánh thật đáng sợ!!!Người thì ngắt nhéo,người thì tát vào mặt,người thì nắm tóc!!!Tôi không biết làm gì cả……chỉ biết……khóc cho số phận của mình mà thôi!!!
“Đủ rồi đó!!!”
Bất chợt có câu nói cất lên.Sau câu nói đó,bọn họ không còn đánh tôi nữa!!!Tôi cảm thấy dường như…..hắn đã đến!!!
“Thắng……….”
Tôi nghe một trong số đó thốt lên kinh ngạc!!!
“Mấy người có mau cút khỏi đây không hả????”,giọng của hắn đang vô cùng phẫn nộ!!!
“Nhưng…..tụi mình chỉ………”
“Biến đi!!!Hay là chờ tôi đánh mấy người hả????”
Lời nói của hắn dường như rất có uy lực,ngay chính cả bản thân tôi còn….thấy khiếp sợ huống chi……
“Mày hên đấy!!!Nếu không có Thắng thì mày……..hãy nhớ những điều tụi tao nói đó!!!”
Không gian đang dần trở nên im lặng!!!Trong cái giây phút vừa rồi,không một ai có thể đến giải cứu cho tôi,ngay cả thầy giám thị trường cũng vậy!!!!!!Càng bất ngờ hơn…..người giải nguy cho tôi…..lại chính là hắn!!!
“Bạn không sao chứ Lâm???Ngẩng mặt lên tui xem xem………..”
Tôi có thể cảm giác được sự lo lắng của hắn đối với tôi như thế nào qua lời nói và hành động!!!Nhưng tôi…………
“Tránh xa tôi ra đi!!!”,tôi thỏ thẻ nói
“Hả???Bạn nói cái gì???”
“Tui bảo bạn tránh xa tui ra!!!Cũng chính vì đi với bạn,chính vì tiếp xúc với bạn và cũng chính vì……..tui đã từng quan tâm đến bạn……..nên bây giờ tui mới phải nhận lấy hậu quả này đây!!!”,tôi tức giận quát tháo hắn.
“Xin…..xin lỗi………nếu tui đến kịp thì………tụi con gái đó đã không làm gì bạn rồi!!!Lỗi tại tui………..tui xin lỗi mà……..”
“Đừng nói nữa!!!Tui không……..không muốn nghe bất cứ câu gì ở bạn!!!Làm ơn…….làm ơn từ nay tránh xa tui ra!!!Tui cầu xin bạn đấy!!!”
Những giọt nước mắt đang lăn dài trên má,tôi chạy đi mà trong lòng vô cùng….vô cùng đau đớn!!!Những câu nói nặng nề tuy dành cho hắn,nhưng……….nó cũng như những mũi kim đâm vào tim tôi vậy!!!Tôi thật sự…….không muốn nói như vậy đâu!!!
*************
Hắn đứng nhìn tôi chạy đi mà không nói môt lời nào!!!Sự việc đến nông nỗi này tôi biết trách ai bây giờ????chỉ trách bản thân tôi……..đã tự giam mình vào trong cánh cửa không có lối thoát!!!