Thắng, mình thích bạn!!! - Chương 28
CHAP 28:
Tôi đang bước đi từng bước nặng trịch vào lớp,trong lòng tôi bây giờ rất rối bời,tôi chẳng biết từ nay hễ khi đối diện với Thảo Anh thì tôi có nên làm như chẳng hể quen biết được không???
“Nguy…nguy to rồi Lâm ơi!!!”
Tiếng Cát Linh hốt hoảng chạy về phía tôi.
“Có chuyện gì vậy???”
“Thầy…thầy giám thị đang đi đến lớp chúng ta đấy,nghe nói là vụ đánh nhau hôm qua có liên quan đến lớp mình!!!”
Mặt tôi bỗng tái mét khi nghe câu nói đó,tôi quả thật không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến như vậy!!!Nhưng lỗi đâu phải tại tôi và hắn?Không biết lát nữa đây sẽ sắp sửa xảy ra chuyện gì!!!
“Nè Lâm,bạn đi đâu đấy!!!Không đứng đây xem à?”
Tôi cần phải gặp hắn để nói cho hắn biết chuyện này,nhưng cách giải quyết như thế nào thì tôi chưa hề nghĩ ra.
“Thắng!!!”
Nghe tiếng gọi của tôi,hắn liền quay lại.
“Lâm???gọi tui có chuyện hả???”
“Làm…làm sao bây giờ???Chuyện hôm qua bọn mình….đánh nhau đã bị nhà trường phát hiện rồi!!!”,tôi hoảng sợ đến nỗi tay chân cứ run lập cập.
Thấy tôi đang ở trong tình trạng này,hắn nói giọng an ủi:
“Đừng lo!!!Nhà trường chỉ nghi ngờ thôi,chứ có ai nhìn thấy chúng ta hôm qua đâu mà lo!!!”
“Nhưng tui….”
“Yên tâm đi!!!Chuyện này cứ để tui lo!!!”
Nghe được câu nói này của hắn,tôi vừa cảm thấy đỡ run vừa cảm thấy dường như hắn đang suy tính chuyện gì đó chẳng lành.
Cuối cùng thì thầy giám thị cũng đã vào lớp,khuôn mặt đầy nghiêm nghị của ông khiến tôi cảm thấy khá hồi hộp.Không biết lát nữa đây ông có bắt hai chúng tôi lên văn phòng không nữa?
“Ai tên Thắng và Lâm đâu?Mau bước ra đây!!!”
Thật sự lúc này tôi cảm thấy như vừa có một tia điện chạy xẹt ngang qua người tôi.Tôi thật sự bất ngờ vì sao thầy giám thị lại có thể biết rõ đích danh của hai chúng tôi tường tận như vậy.Cả lớp đang trầm trồ nhìn tôi,có lẽ họ không ngờ một người ít nói,nhút nhát nhất trong lớp lại liên quan đến vụ đánh nhau.Ngay cả bản thân tôi cũng không thể tin được điều này.
“Mời hai em đến văn phòng!!!Nhanh lên!!!”
Tay chân tôi như bị hóa đá,tôi không thể nào nhấc nổi gót để đi theo thầy,sự việc ngày càng trở nên tồi tệ nếu như mẹ tôi biết được chuyện này.
Bất chợt hắn nắm tay tôi và nói:
“Đừng lo!!!Tui không để bạn bị gì đâu!!!Đi thôi!!!”
Bàn tay ấm áp cùng với lời nói an ủi của hắn trong giờ phút này cũng làm cho tôi cảm thấy dường như tôi chưa mất hết tất cả niềm tin
********************
“Tôi nghe có người báo rằng hôm qua hai em đã có liên quan đến một vụ đánh nhau ở gần trường,đúng không???”
Cái cảm giác lạnh lẽo,những cặp mắt soi mói của các thầy cô như đang tạo thêm áp lực cho tôi!!!Không gian thật vô cùng đáng sợ,từng chữ từng lời của thầy hiệu trưởng tuy rất nhỏ nhẹ,nhưng sao tôi lại có cảm giác bất an.
“Vâng ạ!!!”,hắn trả lời một cách thản nhiên.
“Hai em có biết đánh nhau là đã vi phạm nội quy nhà trường rồi không?Huống chi các em chỉ mới học lớp 8?”
Nghe thầy hiệu trưởng nói vậy,hắn bèn nói:
“Em biết ạ!!!”
Tôi đứng đó như một pho tượng,chỉ biết cúi gầm mặt xuống và đứng nép sau lưng hắn cho đỡ sợ.Nhưng hắn thì ngược lại,rất bình tâm và can đảm đứng đối diện với thầy hiệu trưởng.
“Thế tại sao em biết mà vẫn tái phạm hả???”,thầy bỗng quát lớn khiến tôi giật thót người.
“Đâu phải lỗi tại chúng em đâu thầy!!!Tại bọn họ gây sự trước thôi mà!!!”,hắn biện bạch
“Im đi!!!Nếu em không gây xích mích với người khác thì họ làm gì đánh em hả???”,giọng thầy đã thay đổi,không còn là lời nói nữa mà đúng hơn là những lời quát mắng chúng tôi.
“Cái đó thì em đâu có biết!!!”,hắn vẫn nói chuyện một cách tỉnh bơ.
“Em còn đứng đó cãi lý với tôi nữa hả???Tôi sẽ mời phụ huynh của hai em đến để làm việc sau!!!”
Nghe đến câu nói”mời phụ huynh”của thầy mà tôi bỗng giật mình,chuyện này mà mẹ tôi biết được thì chắc chắn một điều rằng tôi khó bề yên thân với bà ấy.Đến nước này tôi đành phải mạnh dạn bước ra năn nỉ thầy vậy.
“Thầy ơi!!!Thầy tha cho bọn em lần này đi,bọn em mới vi phạm lần đầu mà thầy!!!Đừng có mời phụ huynh,gia đình em biết được thì ắt hẳn em sẽ bị đánh chết mất!!!”
Lời van xin đầy khẩn thiết cùng với khuôn mặt đang rơm rớm nước mắt của tôi hy vọng có thể làm thầy thay đổi ý,nhưng mà…..
“Nếu em biết sẽ bị đánh thế sao còn vi phạm hả???”
“Em….em đâu có muốn đâu thầy!!!”,tôi trả lời một cách đầy ngẹn ngào.
“Thầy không cần biết!!!Để thầy mời phụ huynh của hai em đến rồi tính,dù sao hai em cũng đã vi phạm quy định của nhà trường!!!”
Tôi cảm thấy dường như thế giới này đã sụp đổ,mọi thứ trong mắt tôi bây giờ đang dần dần mờ tối.Tôi không còn phải biết làm gì nữa cả,chỉ cần mẹ tôi nghe được tin tôi”đánh nhau”với người khác thì bà ấy chắc chắn sẽ đánh tôi từ chết đến chết.
“Hai em về lớp đi!!!Khi nào mời phụ huynh của hai em xong thì thầy sẽ đưa ra hình phạt thích đáng!!!”
“Thưa thầy….”
Tôi chợt nghe hắn lên tiếng
“Có chuyện gì nữa?”
“Thật ra vụ việc chẳng liên quan gì đến bạn Lâm cả!!!Bọn họ chỉ muốn đánh em thôi!!!”
Tôi cảm thấy ngạc nhiên khi hắn thốt ra những lời đó!!!Chẳng lẽ hắn đang….cứu vãn tình thế cho tôi sao?
“Ý của em là gì???”,thầy hiệu trưởng hỏi.
“Hôm qua em đi về chung với bạn Lâm,người bọn chúng muốn gây sự là em,bạn đó chỉ là nạn nhân thôi!!!Mong thầy có thể xem xét lại!!!”
Ánh mắt thầy hiệu trưởng đang đổi khác,ông suy nghĩ một lát rồi nói:
“Làm thế nào thầy tin được em?Biết đâu em đang bao che cho bạn thì sao?”
“Em nói thật!!!Không tin thì thầy hỏi thử bạn đó xem!!!”
“Có thật thế không hả???”,thầy liền hỏi tôi.
Tình huống này thật éo le,nếu tôi đồng ý thì tôi đã để cho hắn một mình gánh lấy trách nhiệm,nhưng nếu tôi không đồng ý thì sự việc sẽ như thầy nói và mẹ tôi sẽ biết được chuyện này!!!Tôi không biết phải chọn phương án nào cả!!!
“Thế nào???Lời bạn Thắng nói đúng không hả???”,thầy gặng hỏi tôi lần nữa.
“Em….em….”,tôi ấp úng nói
“Bạn mau nói đi!!!Làm gì mà cứ ấp úng hoài vậy???”
CHAP 28:
Lời quát to tiếng của hắn khiến cho tinh thần tôi thêm phần hoảng loạn nên tôi đành phải nói theo lương tâm của mình vậy:
“Dạ….phải…phải ạ!!!”
Tôi cảm thấy tôi thật quá hèn nhát vì không dám đứng ra để chịu chung số phận với hắn,không biết sau này hắn có khinh thường tôi không nữa!!!Khi nghe tôi trả lời như vậy thì thầy bèn nói:
“Nếu sự thật quả là như thế thì thầy sẽ có biện pháp khác!!!Tuy thầy cũng sẽ mời phụ huynh của em đến nhưng có lẽ hình phạt chỉ mang tính chất cảnh cáo,riêng em Thắng thì tội sẽ rất nặng đấy!!!”
“Em biết rồi ạ!!!Thưa thầy chúng em về lớp!!!”
Hắn thưa xong thì liền nắm tay tôi kéo ra khỏi cái nơi đầy lạnh lẽo đó!!!Tôi bây giờ cảm thấy thật hỗ thẹn,không biết phải ăn nói làm sao với hắn,nhưng nếu tôi không chọn câu trả lời đó thì cơ hội cho tôi được sống yên thân sẽ rất là khó.Nên tôi đành phải xin lỗi hắn vậy!!!
“Thắng….”
“Chuyện gì thế?”
“Tui….”
“Bạn đừng nói gì hết!Tui biết bạn muốn nói gì rồi!!!Đây xem như là tui giúp bạn đi,dù sao bạn cũng chưa bao giờ dính vào ba cái chuyện này.Còn tui thì khác,đây không biết là lần thứ mấy rồi!!!”,lời nói đó càng khiến tôi cảm thấy tôi thật sự có lỗi với hắn,trông hắn bây giờ thật đáng thương.Không biết rồi đây thầy hiệu trưởng sẽ dành ra hình phạt gì cho hắn nữa!!!
“Cảm….cảm ơn bạn nha Thắng!!!”
Hắn chẳng nói với tôi câu gì nữa cả,chỉ nắm tay mà dẫn tôi đi về đến lớp.
****************
“Lâm!!!Bạn có sao không vậy?”
Thấy tôi vừa bước đến cửa lớp thì Cát Linh liền chạy đến hỏi.
“Mình…không sao!!!”
“Thế bạn có bị thầy hiệu trưởng phạt gì không vậy???”
“Mình….”,tôi ấp úng trả lời.
Tôi chợt nghe giọng của hắn lên tiếng bực dọc
“Nè,bạn hỏi đủ chưa vậy?Người ta không muốn nói mà cứ hỏi!Đồ con gái lắm chuyện!”
Hắn đã mắng cho Cát Linh một câu trước mặt cả lớp,khiến cho tôi và Cát Linh đều cảm thấy e ngại.
“Tui hỏi Lâm chứ hỏi bạn hả???Đồ dữ dằn!!!”
Tiếng Cát Linh đang thỏ thẻ cự lại.
Về đến chỗ ngồi,tôi muốn làm một việc gì đó giúp cho hắn đỡ bực tức!!!Nên tôi bèn nói:
“Thắng nè,lát nữa ra về đi ăn gì với tui nha!!!Lúc sáng đi học chưa ăn gì nên bây giờ có hơi đói bụng!!!Nha?”
“Hắn quay sang nhìn tôi một hồi lâu rồi trả lời:
“Tui không muốn đi ăn đâu!!!Bọn mình đi đến chỗ khác đi!!!”
“Đi đâu?”,tôi thắc mắc.
“Bí mật!!!Lát ra về rồi sẽ biết!!!”
Vẻ úp úp mở mở của hắn khiến tôi cảm thấy càng thêm tò mò.Tôi nôn nóng mong đến ra về để xem hắn định đưa tôi đi đâu.
*************
“Lâm!!!Lên xe thôi!!!”
Tôi không ngờ hắn lại lấy xe nhanh như thế,bình thường tôi phải mất khoảng 20 phút mới ra khỏi nhà xe.Đằng này,chỉ trong vòng 5 phút hắn đã len lỏi ra đến ngoài rồi.
“Ưm….”
Tôi vừa leo lên xe thì liền hỏi:
“Nè!!!Bây giờ đi đâu vậy?Tui chỉ có một tiếng đồng hồ là phải về nhà rồi đó!!!”
“Yên tâm!!!Nơi này gần lắm,dư thời gian cho bạn chơi thoải mái nữa mà!!!”
Lời nói đó càng khiến tôi như muốn biết nơi định đến là đâu!Không biết trông nó sẽ như thế nào nhỉ???
Kéttttttt……
Tiếng xe đạp vừa kịp phanh lại trước cửa một tiệm game khá đông người!Tôi bèn hỏi hắn:
“Đến nơi rồi hả?Đâu vậy???”
“Đồ ngốc!!!Trước mặt bạn chứ đâu!!!”,hắn quát tôi một cách rõ to.
Tôi hoảng hốt đến nỗi phải thốt lên:
“Trời!!!Sao bạn lại đưa tui đến những chỗ này!!!Tui dị ứng những chỗ đông người lắm!Mau dẫn tui đi chỗ khác đi!!!”
“Lắm lời quá!!!Đã đến nơi rồi mà không vào thì uổng lắm!!!Bạn đi riết sẽ hết sợ đông người thôi mà!!!”,hắn nói với tôi một cách tỉnh bơ.
“Thôi!!!Tui không vào đâu!!!”
Tôi cự tuyệt cho bằng được nhưng hắn đã nắm tay tôi lại và lôi tôi vào bên trong.Ôi!!!Bao nhiêu cặo mắt đang nhìn tôi và hắn bước vào,ấy thế mà hắn vẫn xem như không,trong khi đó tôi đang run cầm cập lên vì sợ!!!Từ nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ đi đến chỗ nào đông người,nhất là những người trạc tuổi tôi trở lên,chắc có lẽ do lâu ngày nên nó trở thành thói quen khó sửa!!!
“Bạn chơi game gì???”
“Game…game gì à???”,tôi lắp bắp hỏi hắn.
“Ừ!!!Chứ chẳng lẽ chỉ nhìn tui chơi thôi sao!!!Đừng lo,tui trả tiền mà!!!”
“Vậy….chỉnh trò Mario cho tui chơi đi!!!”,tôi cúi gầm mặt xuống và nói.
Không hiểu sao khi nghe xong câu nói đó thì hắn cùng người chủ quầy bật lên cười,khiến tôi ngượng muốn chết!!!
“Sao…sao lại cười???”
“Mario đâu có trong đây đâu!!!Đây là game chơi bằng tiền xu,không phải chơi trên tivi đâu đồ ngốc!!!”,hắn cố tình chế giễu tôi.
“Chứ…ở đây có trò gì???”
“Em thích chơi trò nào:Đua xe,bắn sung,lái phi thuyền….hay những trò khác?”,người chủ quầy liền quảng cáo cho tôi biết.
“Anh ơi!!!Bật trò đua xe cho hai bọn em nha!!!”,chưa kịp nghe tui lựa chọn thì hắn đã quyết định thay tôi rồi.
“Nhưng…tui đâu biết chơi đua xe đâu!!!”
“Đừng lo!!!Trò chơi này dễ lắm,ngồi vào máy tui chỉ cho!!!”