Thắng, mình thích bạn!!! - Chương 27
CHAP 27:
Ngày hôm qua đối với tôi như một giấc mơ vậy,những chuyện tôi chưa từng bao giờ nghĩ đến lại xảy ra với tôi.Không biết điều đó nên mừng hay nên lo nữa!!!Nhưng dẫu sao nó cũng là một ngày tôi không thể nào quên trong cuộc đời này.
“Lâm!!!”
Như thường lệ,cô bạn Cát Linh lại gọi tôi:
“Có chuyện gì thế?”
“Hôm qua nghe nói ở gần trường mình có đánh nhau đấy!!!”,Cát Linh hớt hải nói
“Sao…sao bạn biết???”,tôi lấy làm ngạc nhiên vì trưa hôm qua đường rất vắng vẻ,ấy thế mà….
“Tớ nghe lại từ những người nhà ở gần trường,họ nói hôm qua đánh nhau ghê lắm!!!Theo tớ nghĩ thì giám thị trường cũng đang bắt đầu điều tra đấy,không biết ai đánh với ai nhỉ???”
Lời nói của Cát Linh khiến tôi cảm thấy bất an,chuyện đã đến tai của nhà trường thì tôi và hắn khó lòng yên thân.Không biết có nên nói cho hắn tin này không nhỉ???Và liệu khi nhà trường phát hiện ra thì tôi và hắn sẽ ra sao đây???
“Lâm….Lâm…”
“Hả…..”
Tiếng gọi của Cát Linh chợt cắt ngang suy nghĩ của tôi.
“Chúng ta vào lớp thôi!!!”
“Ưm….”
*******************
“Hôm qua về nhà không bị mẹ nghi ngờ chứ???”
Vừa gặp tôi thì hắn liền hỏi.
“Không…không có!!!”
Tôi nhìn thấy khuôn mặt hắn vẫn chưa hết sưng,không biết là hôm qua về có bị người nhà chất vấn không nữa!!!
“Thế….bạn cũng không bị nghi ngờ chứ???”
Hắn nhìn tôi cười và nói:
“Không!!!Tui nói tui bị té xe,ba mẹ chẳng nghi ngờ gì cả!!!”
“Vậy thì tốt rồi,hôm qua tui cứ sợ bạn….”
“Bạn sợ tui bị mắng hả???”
Lời nói của tôi bỗng ngập ngừng khi nói ra câu này.
“Cũng…có chút chút!!!”
“Cảm ơn bạn đã quan tâm nha!!!”
Chợt có ai đó ném gì vào người tôi,khi nhìn xuống thì tôi thấy đó là một mảnh giấy,tôi đinh ninh đó chính là của Thảo Anh gửi,và quả thật không sai.
Bức thư viết nói tôi ra chơi đến chỗ hẹn cũ để gặp bạn ấy.Cũng tốt thôi,dù sao tôi cũng có chuyện cần hỏi cho ra lẽ.
*****************
“Bạn cần gặp mình hả???”,vẻ mặt của tôi hôm nay đối với Thảo Anh không như những lần trước,tôi cảm thấy như đang tức giận một điều gì đó.
“Phải!!!Chắc hôm qua bạn cũng biết chuyện gì xảy ra rồi hả???”
“Ưm….mình đã biết!!!Vậy thì mình cũng có chuyện cần hỏi bạn!!!”,ánh mắt tôi và Thảo Anh nhìn nhau không còn như những lần trước.Nó là những cặp mắt đầy vẻ nghi ngờ lẫn nhau.
“Mình biết câu hỏi của bạn là gì rồi!!!Đúng,mình đã bảo mấy người đó dạy cho Thắng một bài học đấy!!!”
Câu nói của Thảo Anh khiến tôi cảm thấy khá bất ngờ.
“Quả thật là bạn….tại sao lại làm như vậy chứ???Bạn thích Thắng lắm cơ mà…sao lại….”
“Im đi!!!Chuyện mình thích Thắng đã trở thành quá khứ rồi,mình không muốn nhắc đến nữa!!!”
Tiếng quát của Thảo Anh chợt cắt ngang câu nói của tôi.Trước mặt tôi bây giờ có lẽ đã là một người hoàn toàn khác.
“Có…có thật là bạn….quên hẳn Thắng rồi không???”
Sau câu hỏi đó của tôi,Thảo anh lặng chừng dăm ba giây rồi nói:
“Phải!!!”
“Bạn nói dối,nếu bạn đã thật sự quên Thắng thì bạn đã không bảo những tên du côn đó đến đánh Thắng đâu!!!”
“Mình chỉ muốn cho hắn một bài học thôi!!!”
“Vì nguyên nhân gì chứ???Chẳng lẽ Thắng bỏ bạn à???”,tôi thắc mắc
Tôi không còn nghe Thảo Anh nói nữa,chỉ thấy cô ấy gục mặt xuống như cố che giấu một điều gì đó.
“Bạn….có thể nói cho mình biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì không???”
Thảo Anh bỗng ngước mặt lên nhìn tôi và nói:
“Được thôi!!!Nếu bạn muốn biết!!!Đêm hôm đó mình đến như chỗ hẹn,trong lòng luôn nghĩ rằng sẽ cố gắng nắm bắt lấy cơ hội này để mong giữ Thắng lại.Ai ngờ….”
“Rồi làm sao nữa???”,tôi thắc mắc.
“Ai ngờ khi hắn đến nơi,câu đầu tiên mà hắn nói với mình biết là câu gì không???”
“Câu….câu nói gì???”
“Lâm chưa đến à?Đó chính là câu nói hắn nói với mình đấy!!!”
Tôi thật sự bất ngờ khi nghe Thảo anh nói câu đó.Chẳng lẽ….hắn đã đợi tôi hơn đợi Thảo Anh nữa sao???
“Mình cứ ngồi nói huyên thuyên nhưng mà hắn chẳng nói câu nào với mình.Lúc đó mình đã có cảm giác là chuyện làm lành với hắn có vẻ không ổn rồi!!!”
“Thế sau đó…sao bạn lại bỏ đi???”,tôi thắc mắc.
“Độ đến một lát thì hắn quay qua nói với mình rằng hắn xin lỗi,hắn mong mình bỏ đi và đừng quấy rầy hắn nữa!!!”
“Thật…thật sao???”,tôi bất ngờ thốt lên.
“Bạn thử nghĩ xem một người con gái đã hạ thấp mình mà năn nỉ hắn,thế mà hắn vẫn xem như không!!!Thử hỏi làm sao mà mình chịu nổi chứ???”,Thảo Anh bỗng quát lớn lên như muốn trút bỏ cơn giận dữ.
“Bình…bình tĩnh đi Thảo Anh!!!Nhưng bạn cũng không nên bảo bọn du côn….”
Chợt ánh mắt Thảo Anh nhìn tôi một cách giận dữ khiến tôi cảm thấy như có điều không ổn.
“Tất cả là lỗi tại bạn!!!”
Tôi ngạc nhiên khi nghe câu nói ấy.
“Sao….sao là lỗi tại mình chứ???Mình đã cố gắng giúp hai bạn mà???”
Thảo Anh bỗng tiến lại gần tôi và nói.
“Bạn có biết câu cuối cùng hắn nói với mình là gì không???”
“Là…câu….câu gì???”,mỗi bước tiến đến của Thảo Anh càng làm cho tôi thêm lo lắng.
“Đó chính là….hắn xem trọng bạn hơn mình!!!”
Bốpppp…
Sau câu nói đó thì Thảo Anh đã giáng cho tôi một cái tát thật đau.Tôi thật sự rất bất ngờ trước hành động quá trơ trẽn này của Thảo Anh.
“Sao…sao bạn lại….”
“Cái tát này mang ý nghĩa là từ đây mình và bạn không còn quan hệ gì với nhau nữa!!!Bạn và hắn đều đáng nhận lấy hậu quả này!!!Đồ giả dối!!!”
Câu nói đó của Thảo Anh khiến tôi cảm thấy rất đau lòng.Tôi không ngờ chỉ vì chuyện của Thắng mà cả ba chúng tôi đã trở nên như thế.Thảo Anh mà tôi quen trước kia đã không còn nữa rồi!!!Không biết việc yêu người khác quá sớm như vậy là tốt hay xấu nữa???Tôi bây giờ không thể bước nổi chân của mình để về lớp,người tôi như có một hòn đá đè lên vậy!!!Tôi phải làm sao bây giờ???Từ nay quan hệ giữa tôi và Thảo Anh có lẽ đã xấu đi trầm trọng,không còn cách cứu vãn được nữa!!!