Thắng, mình thích bạn!!! - Chương 18
CHAP 18:
Tôi đang lên kế hoạch sắp xếp cho Thắng và Thảo Anh gặp nhau vào dịp Noel năm nay.Thảo Anh thì tôi nghĩ đã không vấn đề gì rồi,nhưng còn về phần Thắng thì tôi không biết hắn có đồng ý không nữa?
Ngày hôm nay tôi phải tìm cơ hội để nói cho hắn biết về cuộc hẹn đêm Noel,liệu hắn có nói tôi là nhiều chuyện quá hay không nhỉ?Nhưng đã lỡ hứa với Thảo Anh rồi thì phải ráng làm đến nơi đến chốn,mặc kệ hắn nghĩ tôi ra sao.
“Lâm!!!”
Tôi nghe một giọng nói quen quen đang gọi,khi tôi quay đầu lại phía sau thì mới biết đó chính là hắn.
“Có chuyện gì vậy?”
“Bạn đem cặp lên lớp giúp tui nha!!!”
Vẫn y như những lần trước,không cần tôi đồng ý thì hắn đã quăng cặp sang tôi rồi:
“Nè,sao bạn chưa vào lớp mà còn đi đâu đấy!!!Lát nữa là thi Địa đó!!!”
“Tui đi đáng bóng,lát nữa thi Địa nhớ chỉ tui đó!!!Rồi tui sẽ cho bạn một món quà!!!”
Nói xong thì hắn đã chạy đi mất hút.Nhưng tôi chợt suy nghĩ lại lời hắn nói.Món quà à?Liệu hắn làm vậy có dụng ý gì đây?Tôi tò mò muốn biết thứ hắn tặng cho tôi sẽ là cái gì.
*********
“Ui!!!Khỏe khoắn quá,cuối cùng cũng thi xong thêm một môn nữa rồi!!!”
Vừa mới thi xong thì hắn liền đứng dậy vươn vai một cái,y như rằng hắn mệt mỏi lắm vậy,nhưng người thực sự mệt mỏi mới chính là tôi,vừa làm bài của mình,vừa chỉ cho hắn làm nữa chứ!!!Nhưng chỉ còn lại ba môn nữa thôi là xong rồi,tôi phải cố gắng lên mới được.
“Thắng!!!Đi chơi thôi!!!”
Tôi nghe tiếng một tên con trai bên ngoài lớp réo gọi hắn,nghe thấy thế hắn liền chạy tót ra ngoài một cách thật nhanh.Sao bọn con trai lại ham chơi như thế nhỉ?Nhưng tôi thì khác,những lúc này tôi chỉ muốn đứng một mình ngoài hành lang,ngắm nhìn sân trường và hít thở thật nhẹ,bấy nhiêu đó cũng đủ cho tôi lấy lại tinh thần sau mấy tiết học vừa qua rồi.
“Lâm!!!”
Chợt có người gọi tôi,thì ra đó là Thảo Anh.Hôm nay tôi thấy tâm trạng của bạn ấy đã khá lên hẳn rồi,điều này cũng thật đáng mừng:
“Bạn thấy dễ chịu hơn rồi chứ?”
“Ưm…mình cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi!!!Cũng nhờ có bạn đấy Lâm ạ!!!”
“Mình đâu có giúp gì cho bạn đâu!!!Thế…bạn đã nói rõ cho người kia biết chưa?”
Khuôn mặt của Thảo Anh bỗng dưng xuống sắc,dường như có điều gì đó không tốt đã xảy ra.
“Mình…có nói rồi!!!Nhưng anh ấy không nghe!!!”
“Sao lại thế???”,tôi hỏi một cách rõ to.
“Có…có lẽ là do mình,lúc đầu đừng lợi dụng anh ấy thì đâu đến nỗi nào!Bây giờ muốn dứt ra cũng thật khó!!!”
“Anh ấy không đồng ý chia tay à???”
Tôi không thấy Thảo Anh trả lời,cô ấy chỉ khẽ gật đầu nhẹ.Cũng tội nghiệp cho Thảo Anh,nếu lúc đầu không vướng vào thì bây giờ chuyện này đã không thể xảy ra.
“Bây giờ mình phải làm sao đây Lâm???Bạn chỉ cách giúp mình với!!!”
Thảo Anh giờ đây bảo tôi chỉ cách giúp cô ấy,nhưng tôi biết giúp làm sao???
“Nếu anh ấy không muốn chia tay với bạn thì tốt nhất là bạn đừng nên gặp mặt anh ấy nữa!!!Để anh ấy thấy bạn quyết tâm chia tay,như vậy tự động anh ấy sẽ bỏ cuộc thôi!!!”
“Như…như vậy liệu có được không?”
Ngay chính bản thân tôi cũng không biết cách này có giải quyết ổn thỏa hay không nữa?Nhưng dù sao đây cũng là biện pháp tạm thời giúp Thảo Anh không bị”cái đuôi”đó đeo bám nữa.
Tùng…tùng…tùng
Tiếng trống vào giờ đã vang lên, đồng nghĩa là cuộc nói chuyện giữa tôi và Thảo Anh cũng đã kết thúc.
“Lâm à!!!Chuyện giữa mình và Thắng trông cậy vào bạn hết đó!!!Ráng giúp mình nha!!!”
Lời cầu xin vô cùng chân thành của Thảo Anh khiến cho tôi không thể nào từ chối được:
“Ưm…mình sẽ cố gắng!!!”
Đúng lúc Thảo Anh vừa định vào lớp thì hắn từ hành lang đi ngang qua.Hai con người đã từng một thời gắn bó bên nhau sao giờ đây khi gặp mặt lại không thèm nói một câu nào?Chẳng lẽ họ nghĩ rằng nếu không làm người yêu thì tốt nhất nên làm kẻ xa lạ?Tại sao họ không nghĩ đến rằng học còn có thể làm bạn bè,quên đi hết những chuyện đau buồn mà trở lại như lúc họ mới quen nhau?Nhưng dù sao tôi biết nói ra thì dễ,nhưng khi làm lại là một chuyện khó.
************
Thế là đã hết một ngày nữa,một ngày trôi qua đối với tôi thật bình yên!!!Nhưng như vậy cũng tốt,dẫu sao không có sóng gió gì là được!!!
“Lâm!!!”
Tiếng của hắn đang gọi tôi,ra về rồi hắn còn định nói tôi điều gì nữa nhỉ?
“Có chuyện gì vậy?”
“Bạn quên lời lúc sáng tui nói với bạn rồi à???”
“Lời lúc sáng…là lời gì???”,tôi tròn xoe mắt hỏi hắn.
Nghe tôi hỏi như vậy hắn liền vung tay ký nhẹ lên đầu tôi một cái rồi nói:
“Đồ đãng trí!!!Lúc sáng tôi nói là có món quà muốn tặng bạn đó!!!Bạn nhớ chưa?”
“À…tui nhớ rồi!!!”
Hắn liền nắm tay tôi và đưa cho tôi một cái nón mới toanh.Màu của nó khá giống cái nón trước đây mà hắn đã lấy của tôi.Bất ngờ quá tôi không biết nên nói gì bây giờ.
“Đây là quà tặng đó sao?Cũng đồng nghĩa với việc bạn trả lại cái nón cho tui thôi!!!”
“Xin lỗi nha!!!Cái nón của bạn tui đã…làm mất rồi!!!Dạo trước tính mua lại để trả nhưng cứ quên hoài,mãi đến hôm nay mới nhớ!!!”
Mặc dù hắn đã làm mất chiếc nón của tôi,nhưng sao trong lòng tôi không hề cảm thấy tức giận,ngược lại tôi còn cảm thấy hạnh phúc,có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nhận được món quà từ tay một tên con trai.
“Dù sao cũng cảm ơn nha!!!Tui sẽ giữ nó cẩn thận!!!”
“Ưm!!!Thôi,tôi về đây!!!Tạm biệt nha!!!”
Nói xong hắn bỏ đi về,nhưng tôi còn một chuyện chưa nói với hắn:
“Thắng à!!!”
“Hả???”
“Noel này bạn rảnh không vậy???”
Tôi thấy sự ngạc nhiên trên đôi mắt của hắn,có lẽ hắn không ngờ rằng tôi…lại hẹn hắn đi chơi!!!
“Rảnh,chi vậy?”
“8 giờ tối hôm đó hẹn bạn ở công viên cây xanh nha!!!Nhớ đến đó!!!”
Khuôn mặt của hắn đang đỏ dần lên,chứng tỏ rằng hắn đang…mắc cỡ !!!^ ^
“Không…không biết!!!Nếu được thì tui sẽ đến!!!”
Hắn liền chạy thật nhanh ra khỏi cổng trường,sao lúc nãy trông hắn dễ thương đến thế nhỉ?Khuôn mặt như một đứa trẻ vậy.Cảm giác hạnh phúc đang trào dâng trong lòng tôi,tôi sẽ giữ gìn cái nón này một cách thật cẩn thận,còn nguyên nhân vì sao tôi lại làm như thế thì tôi…không biết!!!^ ^