Thắng, mình thích bạn!!! - Chương 11
CHAP 11:
Sau cuộc nói chuyện hôm qua với Thảo Anh,tôi không biết phải làm sao nữa cả!Tự dưng lại đi nói cho tôi nghe những lời trách móc đầy căm hận đó,mà đáng lẽ ra người cần phải nghe chính là Thắng!!!Có lẽ Thảo Anh không đủ can đảm để nói ra những lời ấy,nhưng cô ấy đã lầm khi nhờ tôi nhắn lại những”bức xúc”trong lòng mình đến Thắng,vì ngay chính bản thân tôi còn không dám nói chuyện với hắn,huống chi là nói ra những lời nói này,biết đâu được khi nghe xong hắn sẽ”nổi cơn”lên và lấy tôi ra để làm vật trút giận cho hắn cũng không chừng???Cách tốt nhất có lẽ là tôi đành phải thất hứa với Thảo Anh thôi!!!Chuyện của bọn họ thì hãy để bọn họ tự giải quyết lấy!
Tôi tình cờ nhìn thấy hắn đang ở dưới sân bóng cùng chơi đá bóng với tụi con trai!Tôi chợt thoáng nghĩ rằng tại sao phe mày râu lại có thể quên nỗi buồn nhanh như vậy cơ chứ?chẳng lẽ trên đời này không có điều gì khiến họ phải buồn mất mấy ngày liền sao?Mới hôm qua tôi còn nhìn thấy vẻ mặt đầy”sát khí”của hắn,thế mà mới được có một ngày thôi thì tôi đã thấy hắn trở lại như bình thường!!!Nhưng dù sao tôi cũng mừng khi thấy hắn đã lấy lại phong thái trước đây!Không biết đây là sự ngụy trang của nỗi buồn hay vì hắn là người khá vô tư,điều này chắc có lẽ chỉ có hắn là người biết rõ nhất!!!
“Lâm!!!ngày mai thi Sử bạn nhớ chỉ bài cho tôi nha!!!”
Tôi đã thấy lại được nụ cười”đặc biệt”của hắn,một nụ cười đã từng làm cho tôi phải xao xuyến!!!
“Tui không biết,ngày mai bạn ráng mà học bài đi!!!”
“Thôi mà,ngồi chung thì phải biết giúp đỡ nhau chứ?Bạn đành lòng nhìn tui chết thê thảm trong kỳ thi này à???”
Không hiểu sao khi nghe câu nói đó và nhìn nụ cười của hắn,cảm giác lạ lại xuất hiện trong tôi,tim tôi đập mỗi lúc một nhanh hơn,đầu óc như y rằng chẳng còn biết một chữ gì để nói nên lời nữa:
“Tui…tui không biết!!!”
“Ha ha ha!!!bạn dễ thương thật đấy Lâm ạ!!!”
Cánh tay của hắn bỗng dưng quàng vào vai tôi,một cảm giác như điện xẹt chạy vụt qua thật nhanh!!!Tôi như tê cứng cả người,sao lại như vậy cơ chứ???Ma lực nào của hắn đã khiến cho tôi phải trở nên như thế này???Không hiểu sao trái tim tôi cứ đập loạn xạ lên mỗi khi hắn chạm vào người tôi,chẳng lẽ tôi mắc bệnh gì rồi chăng?
“Bỏ…bỏ tay ra đi!!!”
“Sao vậy?bạn mắc cỡ à???”,hắn hỏi tôi một cách giễu cợt
“Làm…làm gì có chứ!!!Bạn đừng có nói bậy!!!”
Tôi không biết hắn có nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ dần lên vì xấu hổ của tôi hay không nữa?Hắn thật là đáng ghét,lúc nào cũng chọc phá tôi để làm trò cười cho hắn!!!
Tôi chợt có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình,tôi quay xuống đằng sau thì thấy Thảo Anh đang nhìn chăm chăm về phía tôi và Thắng!!!Ánh mắt mang đầy vẻ tức giận đang hiện rõ trên khuôn mặt khả ái của bạn ấy!!!Ánh mắt đó như mang tôi cảm giác bất an,lần này chắc tôi phải liều một phen để nói cho Thắng biết những lời nhắn mang đầy sự căm hờn của Thảo Anh đến hắn quá ,nhưng làm sao tôi dám mở miệng được đây?Nhất là khi những lời nói đó tôi chưa từng nói qua bao giờ!Ôi!!!bên nào tôi cũng cảm thấy khó xử cả,nói không được mà không nói cũng không xong!!!Phen này tôi thật xui xẻo,Thảo Anh ơi,bạn đã ép tôi phải đi trên một con đường đầy chông gai rồi đấy!!!