Thắng, mình thích bạn!!! - Chương 10
CHAP 10:
Dạo gần đây tôi không còn thấy Thắng và Thảo Anh hay đi chung với nhau,họ cũng không còn thường xuyên”bùng tiết” nữa.Có lẽ tình cảm của họ đang có sự rạn nứt,nhưng nguyên nhân là do đâu?có phải do Thảo Anh đã…phản bội Thắng hay không? Bây giờ tôi không còn nhìn thấy được một tên Thắng năng nổ,không thường chơi đá bóng cùng tụi con trai khác và cũng không còn nụ cười”đặc biệt”kia nữa!!!Hắn bây giờ đã hoàn toàn thay đổi,sao tôi lại không muốn như thế?tôi chỉ muốn hắn trở lại như trước đây,là một mẫu người mà tôi ghét nhưng có lẽ nó còn dễ chịu hơn bây giờ.
“Lâm,chép bài giúp tớ nhé???”
Hắn vừa nói xong thì liền quăng cuốn tập sang bên tôi,hắn luôn như thế,không cần biết suy nghĩ của tôi thế nào mà cứ làm theo những gì hắn muốn!!!Nhưng lần này tôi không từ chối hắn được,tôi trông thấy hắn như rất mệt mỏi,ánh mắt như không còn có chút sinh khí nào,một vẻ mặt thật đáng thương!!!Sao lại ra nông nỗi này hả Thắng???
“Ui!!!”
Tôi dường như cảm giác được có ai đó vừa mới chọi cái gì trúng vào đầu tôi,nhìn xuống đất thì tôi thấy có một mảnh giấy.Chẳng lẽ mảnh giấy mày là do Thảo Anh gửi cho Thắng sao???Tôi nhặt lên và định đưa cho hắn nhưng chợt nhìn thấy dòng chữ:
“Gửi cho bạn đó Lâm!!!
Thảo Anh”
Cái gì???Thảo Anh gửi thư cho tôi à?thật là một chuyện lạ lùng,tôi tò mò muốn biết bên trong mảnh giấy Thảo Anh đã ghi những gì:
“Lát nữa ra chơi,bạn đến sau hành lang gặp mình một lát nha!!!mình có chuyện muốn hỏi bạn!!!”
Có chuyện muốn hỏi tôi à?nhưng chuyện đó là chuyện gì?chẳng lẽ là…chuyện của Thắng sao?nếu quả thật như vậy thì tôi chẳng biết phải làm sao nữa,tôi không biết phải khai thác những gì từ Thắng cho Thảo Anh biết đây?
Tôi chợt bắt gặp thấy Thắng liếc qua bên tôi và nhìn vào mảnh giấy,khi thấy tôi nhìn lại thì hắn liền ngoảnh đi chỗ khác,thật sự thì hắn chắc vẫn còn quan tâm đến Thảo Anh nhưng bề ngoài thì hắn luôn che đậy điều đó!!!có điều gì đã ngăn cách hai người này càng ngày càng xa nhau như vậy chứ?Bản tính tò mò ngày càng thôi thúc tôi phải tìm cho ra sự thật này!
Cuối cùng thì cũng đến giờ ra chơi,tôi hồi hộp bước đến chỗ hẹn để gặp Thảo Anh!khi tôi đến nơi thì đã thấy cô đó đứng đợi sẵn rồi.
“Bạn đến rồi hả Lâm???”,cô ấy hỏi tôi
“Ưm…thế bạn có chuyện gì muốn hỏi mình thế?”,tôi ngập ngừng nói với Thảo Anh
Cô ấy không trả lời tôi liền câu hỏi ấy,chỉ nở một nụ cười nửa miệng!!!Qua ánh mắt và nụ cười đó,tôi có thể biết được rằng Thảo Anh chắc cũng không được vui sướng cho mấy trong chuyện này.
“Thắng dạo này thế nào rồi hả Lâm?”
Thảo Anh bất chợt hỏi tôi câu hỏi đó khiến tôi không biết phải trả lời làm sao:
“Ờ…thì bạn ấy cũng như vậy thôi,chỉ có điều là không được vui cho lắm!!!”
“Không được vui à?lạ thật nhỉ?đáng lẽ ra người nghe câu nói đó phải không vui mới đúng,đằng này lại…”
“Câu nói gì???”,khi nghe Thảo Anh nói như vậy,tôi tò mò muốn biết được câu nói đó là gì.
“Mà thôi,chuyện cũng đã qua rồi!!!Nhưng tớ nhờ bạn một chuyện được không Lâm???”
“Chuyện gì vậy???”Tôi liền hỏi
“Nhờ cậu nhắn lại với Thắng rằng cho dù không có bạn ấy tớ vẫn sẽ tìm được một người bạn trai khác,có khi còn tốt hơn cả bạn ấy nữa!!!Hãy nói bạn ấy rằng sẽ có một ngày bạn ấy phải hối hận khi đưa ra quyết định đó đấy!!!”
Tôi nhìn theo bóng Thảo Anh đang khuất dần trên hành lang mà trong lòng cảm thấy thật sợ hãi,câu nói đầy kích động của Thảo Anh khiến cho tôi không thể nào tưởng tượng được một người đầy khả ái như Thảo Anh đây lại có thể nói ra những câu nói ấy!!!Sao lại trở nên nghiêm trọng như thế chứ???Tôi có nên nói những lời này cho Thắng biết này cho Thắng biết hay không đây???