Summary
Quay lại lớp học, lúc này Quân chìa quyển vở ra bằng tay trái, tay phải củng chìa ra đón lấy nửa ổ bánh mì từ Long
– Thân lắm mới cho mượn, mày đừng có vừa ăn vừa chép coi, dơ tập tao sao
Minh Long : Biết rồi…_cậu cười mà mặt méo xệch “lấy nửa ổ bánh mì của người ta còn ở đó làm như tốt lành lắm!”
Minh Quân vừa gặm nửa ổ bánh mì vừa nhìn Long chép bài cười gian xảo “bánh mì có mùi nhang, đúng là ngon thiệt!”
Đang định cho luôn mẩu bánh cuối cùng vào miệng, Quân ngửa cổ ra vẻ hạnh phúc thì có tiếng nói hết sức là trong trẻo, dễ thương cất lên
– Mấy bạn tới sớm quá vậy!_kèm theo là một con nhỏ mái tóc dài xoã bồng bềnh, gương mặt thanh tú, cô gái ngồi xuống ngay phía sau bàn Mạnh Quân
Mạnh Quân lúng túng lục tìm chai nước đưa lên tu ừng ực, trong lòng thầm chửi rủa “Cái con “ngựa” Uyển này, xém sặc vì nó, làm ơn đi, ai không biết chị là con gái, có cần phải “uốn dẻo” từng chữ vậy không, làm ông đây tý nữa là chết vì mắc cổ rồi, đúng là “ngựa”, “ngựa” hết sức!”
-Ha, qua đây ngồi nè Uyển, chỗ này còn trống nè! _ Minh Long nhanh nhảu chỉ cái bàn còn trống phía sau chỗ tụi nó, Uyển cười toe toét rồi cũng ngồi xuống phía sau lưng Minh Long